← Quay lại trang sách

Chương 10

Asami vén chiếc áo len gã đang mặc rồi lần cởi từng nút áo sơ mi bằng những ngón tay thon thả. Aoyama ngây người nhìn từng chiếc cúc áo bung ra. Căn phòng ngày càng tối, dù ráng vàng chiều đông vẫn ánh lên trên những chiếc móng tay sơn hồng. Gã đã ngồi dậy tự lúc nào. Cả hai đang trong tư thế ngồi hẳn trên giường và gã thì không thể ý thức được đâu là giới hạn thân thể mình. Ngay trước mắt là Asami, nàng đang cúi gằm mặt xuống. Giống như một hình ảnh gì đó mà gã không sao nhớ ra nổi. Gò má hơi ửng hồng. Lúc đỡ nàng ngồi dậy, khuôn ngực của nàng dựng thành hình rõ nét. Cả vòng eo thon thả, cả kích cỡ và khuôn ngực nàng quá hoàn hảo, hoàn hảo đến phi thực. Aoyama thấy cơ thể nàng giống như tác phẩm của một nghệ sĩ điêu khắc vô danh đến từ một nước xa lạ, đang chuyển động với sự mềm mại, độ ẩm ướt và hơi ấm của một con người. Dòng thời gian nửa như đang trôi nhanh hơn thường lệ gấp vạn lần, nửa như đã dừng lại vĩnh viễn. Những ngón tay nàng vuốt ve lần lên ngực gã từ khoảng hở giữa lần áo sơ mi, trườn lên khắp người gã, run rẩy từng nhịp đầy xúc cảm như kẻ khiếm thị lần đọc một lá thư quan trọng viết bằng chữ nổi. Nửa như móng tay Asami đã trở thành những con dao mổ ánh bạc, rạch tung lồng ngực, nửa như chúng đang vuốt ve dịu dàng bề mặt lá phổi, nơi những tế bào ung thư gây cơn đau kịch liệt đang lan tỏa khắp thân mình. Aoyama không ý thức được đâu là ranh giới giữa cơ thể của chính gã và những thứ bên ngoài. Điều gã biết là những ngón tay Asami đang chạm vào da thịt, là sự kích thích mãnh liệt đến không tưởng lan ra từ đó. Ngón tay nàng lạnh buốt như một hòn băng, nóng rẫy như một thanh thép được nung lên đỏ rực. Tự lúc nào gã đã đứng giữa hai chiếc giường đơn, không còn chiếc áo len trên người. Gã không còn nhận biết nổi cái thời điểm ấy. Chiếc áo sơ mi bung hết khuy, để lộ cả vùng ngực xuống đến bụng. Asami đang ngồi khép hai chân cạnh mép giường, tháo dây lung, nắm lấy phéc mơ tuya rồi chầm chậm kéo xuống. Aoyama thấy như đang trải qua một ca phẫu thuật, mắt hoa đi như thể chiếc chăn ga màu nhưng lục đang phủ kín cả căn phòng và trên đó là thân thể nàng như một chiếc đèn sứ trắng muốt. Gã vẫn không ý thức được đến đâu là ranh giới cơ thể mình, và không biết những ngón tay nàng lạnh giá hay nóng bỏng. Khi chiếc phéc mơ tuya được kéo xuống hết cỡ, Asami bất chợt ngước lên, mỉm cười, nhìn xoáy vào gã. Vùng thái dương Aoyama rung lên bần bật. Những chiếc móng tay hồng hồng của nàng vươn lên, bấu chặt vào giữa vùng ngực gã rồi cứ thế trượt sâu xuống dưới. Aoyama phải hết sức kìm nén không phát ra thành tiếng. Những âm thanh ngượng ngùng như khóc lóc, như rên rỉ, như thở dài lùng bùng vướng lại trong vòm họng chực trào ra. Trời ơi, tại sao mình không đè ngửa cô gái này ra rồi cưỡi lên ngay lập tức cơ chứ, gã tự rủa mình trong khi hai tay vẫn buông thõng, chỉ đôi lúc run lên theo sự kích thích đến từ những ngón tay nàng. Cô gái này học đâu ra những kiểu mơn trớn này chứ, Aoyama nghĩ, chẳng lẽ mọi cô gái hai tư tuổi đều thế sao, hay tại vẻ đẹp lạ lùng của gương mặt và cơ thể cô ấy khiến mình tưởng có cảm giác gì đó ghê gớm lắm. Chiếc quần dài và cả quần lót của gã đã tụt xuống, sắc mặt Asami biến đổi, chiếc lưỡi cong cong xuất hiện như một chiếc gai hồng mọc trên khóe môi, lần tìm từ rốn xuống dưới đùi, rồi lại chuyển động dần lên trên vùng ngực. Asami quỳ hai chân lên chiếc ga trải giường, mặt nàng ngay sát mặt gã. Sau một thoáng co mình, lưỡi gã chạm vào rồi quấn lấy chiếc lưỡi cong cong của nàng. Asami cầm tay trái gã đưa lên ngực. Lúc chạm vào, Aoyama nhắm mắt và cảm nhận thực sự rằng trong tay gã không phải là một pho tượng gốm sứ mà là thân thể một thiếu nữ nóng hôi hổi. Đàn bà, gã rên rỉ đủ nhỏ để nàng không nghe thấy, và cứ thế lần tay xuống dưới, nơi đó ướt át và nóng hổi. Asami rên lên những thanh âm gã chưa từng được nghe, đặc và trầm như những bánh răng bắt đầu quay sau bao ngày gỉ ngoét.

***

Trong giấc ngủ chập chờn, Aoyama mơ thấy bị một kẻ không rõ hình thù tra khảo. Gã thét lên bừng tỉnh khi đến cảnh bị gí một chiếc dùi nung đỏ rực vào mắt, nhưng vì quá chói lóa nên phải nhắm ngay mắt lại. Gì thế này, gã thầm nghĩ. Chuyện gì đã xảy ra, môi gã mấp máy cử động nhưng niêm mạc trong cổ họng như thắt lại, không sao nói nên lời. Đèn trong phòng đã bật sáng hết. Dù đang nhắm mắt, gã vẫn cảm nhận được luồng sáng xuyên qua, phủ một màu vàng cam phía bên trong mi mắt, gây nên sự đau đớn đến mức làm tê liệt mọi dây thần kinh thị giác. Aoyama không sao mở mắt ra được nhưng đó không chỉ do chói lóa, do mắt nhói đau mà vì toàn thân gã không còn lấy chút sức lực nào. Đầu óc gã tê dại đi từ vùng thái dương. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, mình đang ở đâu đây? Tay phải gã đang để cạnh hông, tay trái gác trên bụng, mọi giác quan đã tê liệt nhưng cuối cùng Aoyama cũng ý thức được mình đang trần như nhộng nằm trên giường. Đây là đâu?

Anh đèn hắt xuống từ trần nhà và từ phía kế bên giường không phải là những thứ quen thuộc. Aoyama nghĩ rằng gã vẫn đang ngủ và có lẽ đây chỉ là giấc mơ. Nhưng sự tê liệt ở vùng thái dương và cái đau từ trong mí mắt mách bảo gã rằng không phải vậy. Bất chợt gã thấy sợ hãi và nhớ ra đây là căn phòng mà gã đã đến cùng cô gái. Gã lấy tay trái quờ quạng trên giường nhưng không có ai nằm bên cả. Nén cơn đau lại, Aoyama mở mắt. Anh sáng nhất loạt ùa vào võng mạc, làm gã phải nhắm lại ngay theo phản xạ, cùng lúc đó lồng ngực gã nhói đau. Gã chờ một lúc thật lâu, trước hết là để cả vùng mắt và mí mắt được thư giãn rồi mới dám hé mở, chỉ để một chút ánh sáng lọt vào. Nước mắt bỗng dưng tuôn trào vì đau đớn, cả lông, mi và tầm nhìn bên ngoài đều mờ mờ ảo ảo. Hàng mi ướt đẫm run rẩy từng nhịp. Hai mí mắt từ từ mở ra cũng là lúc gã thấy tim gã đã trở thành thứ vô dụng với những nhịp đập thất thường và yếu ớt, rồi trở nên hối hả theo một sự thật đang hiển hiện dần.

Cô gái ấy không có ở đây.

Căn phòng ngập trong thứ ánh sáng bàng bạc hệt như của các cửa hàng tiện lợi giữa đêm khuya, chìm trong tĩnh lặng, không một bóng người. Aoyama vẫn đang trần truồng, cái ấy của gã đã xìu hẳn, thõng xuống, quấn trong đám lông cứng đơ vì đám tinh dịch đã khô. Chẳng nghe thấy tiếng vòi hoa sen. Chẳng lẽ nàng lại bỏ đi ra quán bar một mình khi mình mệt quá, ngủ thiếp đi chăng? Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu gã đã tan biến ngay, gã biết không phải vậy. Không thấy túi của Asami đâu. Tại sao toàn thân mình mềm oặt như vừa qua cơn vật thuốc còn nàng thì đã biến mất cơ chứ? Tay phải gã chạm vào cái gì cứng cứng. Đó là chiếc đồng hồ của gã rơi vào khe hẹp giữa chăn ga và mép giường. Đã hơn ba giờ rồi, đồng hồ đã chuyển sang ngày khác. Một sợi tóc đàn bà vẫn vương trên thành giường.

Cô gái ấy chắc chắn đã ở đây.

Aoyama nghĩ vậy, quấn sợi tóc ấy vào ngón tay. Hai luồng ký ức cùng trỗi dậy. Một lóe lên đoạn phim cực ngắn sống động như cảnh hồi tưởng, này là quầng trán đàn bà lấm tấm mồ hôi, là chiếc lưỡi hồng hồng, là những sợi tóc dính bết trên gò má, là đầu vú căng cứng nghênh nghếch, và là cái khe mình ẩm nóng, trơn láng của Asami tuôn ra từng đợt thứ dịch trắng nhờn chào đón sự cưong cứng của gã. Kèm theo cảnh hồi tưởng đó là những thanh âm rên rỉ với tiếng thở sâu, tiếng thì thầm và tiếng gào thét. Và một ký ức nữa hiện lên đứt quãng từng chút một, gã nhớ đã kể về Shigehiko. Chỉ có điều gã không rõ đã kể trước hay giữa chừng ân ái, trước khi nàng lên đỉnh hay sau những lần quấn chặt lấy gã gào lên thành tiếng. Nàng phản ứng ra sao nhỉ? Chịu thôi! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Rốt cuộc như thế nào và mình đã tuôn trào ở đâu? Gã lần xuống dưới. Khô cong cả rồi. Nàng dùng tay, nói gì đó, và dùng cả miệng. Đúng rồi, nàng đã cầm nó bằng tay phải, nhẹ khía móng tay trái kích thích nó, rồi còn mút mát nó nữa. Lúc đấy là trước hay sau khi nói về Shigehiko chứ? Aoyama xoay ngang người, túm lấy chiếc chăn ga màu xanh lục định gượng dậy thì cơn đau lại chạy sang vùng thái dương, xuống đến tận lồng ngực khiến gã phải bỏ cuộc, nằm phủ phục trên giường nén đau, phì phò thở, trống ngực đập thình thình. Nửa thân trên của gã nặng như đá và mất hoàn toàn cảm giác.

Cô gái ấy đã làm gì đó.

Aoyama hoảng sợ, buồn bã và bàng hoàng vì Asami không còn ở đó nữa chứ chẳng phải vì không biết điều gì đã xảy ra. Gã nhận ra điều đó khi ngửi thấy chút hương thơm tỏa ra từ mái tóc nàng vẫn còn sót lại trên chiếc chăn nhung. Mùi nước hoa và mùi phấn trang điểm, mùi mồ hôi và mùi thứ nước của nàng, cộng với mùi hương từ mái tóc hòa trộn vào với nhau, thấm đẫm trên làn vải bóng màu xanh lục. Dường như chỉ có cái mùi ấy là tất cả những gì còn tồn tại trên cõi đời này, nó đang chi phối mọi cảm giác vốn đã không còn được nhạy bén của gã. Cảnh ân ái với nàng từ từ hiện lên ngẫu nhiên như thước phim hồi tưởng, không mùi vị, duy có sự hụt hẫng không thể tìm thấy nàng ở bất cứ nơi đâu là ngày càng khoét sâu trong tâm hồn gã. Khoảng cách nhập nhòa giữa những thước phim dần ngắn đi, hình ảnh vỏn vẹn còn lại hai thứ: gương mặt nàng và nơi ấy. Mỗi khi gã vào trong là Asami lại nhăn nhó. Nhưng nàng không hề xấu đi, gương mặt vẫn toát lên nét thanh tú bất chấp những nếp nhăn giữa hai cung mày có xuất hiện, những chiếc gai hồng thấp thoáng trên khóe môi hững hờ. Lần đầu tiên gã biết rằng khi đang mải những con sóng tình, ở vị trí nào cũng không thể nhìn thấy hai thứ cùng một lúc, khuôn mặt và cái ấy. Hình ảnh đó thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu Aoyama, sống động đến phũ phàng. Tưởng chừng như trên thế gian này không có gì gợi tình bằng chỗ ấy của nàng nữa, mướt mát và tuôn trào từng đợt sung sướng, vấy xuống tận tấm chăn ga. Thi thoảng gã lại cố tình rút ra như muốn trêu ngươi mỗi khi nàng rên rỉ cực khoái. Cái khe mướt mát ấy mở ra một núm thịt hồng, thứ dịch trắng đục trườn ra trông như những sinh vật hạ đẳng. Ngay cả lúc ấy, Asami vẫn đẹp một cách thánh thiện, nó hoàn toàn không cân xứng với cái bộ phận nứng tình kia, khiến gã càng thêm hưng phấn. Aoyama không nhớ đã làm tình như thế trong bao lâu nữa, lâu đến mức tưởng chừng là bất tận. Gã cứ cương cứng mãi đến mức nhói đau, làn da mỏng căng ra như muốn nứt tung, gã đê mê trong khoái lạc vô cực với cái khe hồng mướt mát giữa cặp đùi trắng bóc dẫn vào sâu trong cơ thể đàn bà. Hình ảnh khuôn mặt và cái ấy cứ thay nhau chập chờn ẩn hiện trong đầu gã, nơi cảm giác vốn đã tê liệt rồi. Ýnghĩ rằng đã bị cách xa vô tận với cơn hưng phấn và niềm khoái lạc ấy khiến gã đau đớn. Gã đang nổi hết da gà vì lạnh, muốn nôn mửa khi từ trong lồng ngực gã như xuất hiện một cục đờm trào lên đến cổ họng. Gã cho rằng nếu cứ khóc có khi cũng giải quyết được điều gì đó, và khi gã đang cắn chặt môi chịu đựng cơn đau thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo. Aoyama ngước đầu theo phản xạ rồi bò đến gần ống nghe.

"Dạ thưa, có phải quý khách Aoyama đấy không ạ?"

Nghe giọng đàn ông, gã thất vọng não nề.

"Alô, có phải quý khách Aoyama đấy không ạ?"

Gã đã nghĩ người gọi điện phải là Asami và hy vọng được nghe giọng nói quen thuộc của nàng từ trong ống nghe: Alô, em đây, anh đây rồi, chỉ sợ không liên lạc được với anh...

"Alô, có phải quý khách Aoyama đấy không ạ? Đây là quầy lễ tân."

Vâng, Aoyama trả lời khó nhọc, họng khản đặc. Gã thấy như đang nói trong khi có một đống giẻ rách nhét đầy mồm và cổ họng.

"Vâng, tôi là Aoyama đây."

"Xin lỗi, quý khách đang ngủ ạ? Thực ra tôi đã gọi rất nhiều lần rồi nhưng không thấy quý khách trả lời nên đành làm phiền quý khách vào giờ này. Dạ thưa, do vợ quý khách đã về trước nên chúng tôi muốn hỏi thăm tình hình quý khách như thế nào ạ, rất mong quý khách thông cảm."

"Khoảng mấy giờ nhỉ?"

"Bây giờ là hơn ba rưỡi sáng một chút ạ."

"Không, ý tôi là cô ấy về lúc mấy giờ?"

"Dạ?"

"Tôi thấy trong người không khỏe, nên đã uống thuốc cảm cúm rồi ngủ thiếp đi mất." Gã chống chế.

"Dạ tôi nhớ rằng vợ ngài ăn tối một mình rồi gọi xe và rời khỏi đây khoảng lúc tám giờ tối ạ. Vợ ngài có nói là có việc gấp ở Tokyo."

Aoyama cố chịu đựng những nhịp tim dồn dập bất thường và cả những cơn buồn nôn.

“Ừ, vợ tôi có việc gấp”.

"Dạ nếu quý khách cần, chúng tôi sẽ gọi bác sĩ ạ."

"Không sao, cảm ơn."

"Quý khách vẫn trả phòng vào ngày mai chứ ạ?"

"Chắc ngủ một giấc rồi tôi sẽ ổn thôi."

"Xin lỗi đã làm phiền quý khách, chúc quý khách ngủ ngon!"

Nghe điện thoại xong, mồ hôi lạnh vã khắp trán và dưới nách, Aoyama cảm thấy khó chịu khôn tả. Mồ hôi chảy thành từng dòng, từ trán và thái dương qua má xuống cằm rồi rỏ xuống tận chăn ga và sàn nhà. Song gã không hề có cảm giác đó là những thứ tiết ra từ chính người mình. Gã không ý thức được rằng thực tế gã đang vã mồ hôi, chỉ tưởng như nước rỏ ra từ đâu đó, vô tình rớt trúng má gã mà thôi. Gã đưa tay lên thái dương, gạt mồ hôi và sờ thử mạch. Nhịp loạn, chậm và yếu vô cùng. Có thứ gì chua loét từ dạ dày xộc ngược lên theo cuống họng, còn gã đang cố chế ngự nó và cảm thấy một cơn nghẹn dữ dội. Đúng là thuốc ngủ rồi, Aoyama nghĩ. Gã đã chìm vào giấc ngủ sau khi uống phải một lượng thuốc ngủ lớn rồi bừng tỉnh khi lý trí quay trở lại. Gã định cố nôn ra hết nhưng rồi lại thôi vì nghĩ rằng chẳng có ý nghĩa gì nữa, từng đấy thời gian cũng đã đủ để chúng tiêu hóa hết và đi khắp mọi ngóc ngách các mạnh máu trong cơ thể rồi.

Cô gái ấy đã cho mình uống thuốc ngủ.

Giữa lúc ái ân, Asami dậy đi vào nhà vệ sinh mấy lần. Đàn bà mà bị kích thích mãi vào nơi ấy thì thường như vậy, gã biết nên cũng không lấy gì làm lạ. Gã đã uống vài hớp, hết bia lại rượu whisky rồi coca lấy từ trong tủ lạnh. Có lúc Asami còn mớm cho gã. Nàng ngậm trong miệng whisky hay bia rồi mớm cho gã trong lúc cơ thể nàng vẫn chuyển động đều đặn. Gã biết rằng lúc đó không phải là thuốc ngủ mà có là acid đi chăng nữa thì gã cũng chẳng để ý và tiếp tục mân mê cái vùng trắng bóc, tròn xoe phía dưới của nàng. Aoyama thấy có chữ gì đó được ghi trên mảnh giấy trên cùng tập giấy nhớ phía bên kia điện thoại đặt trên chiếc tủ cạnh giường.

Dối trá là điều không thể tha thứ Ký tên: Người con gái đã đánh mất tên mình

Nét chữ con gái nguệch ngoạc. Dối trá ư? Aoyama thấy nhẹ nhõm phần nào vì có lẽ Asami đã hiểu lầm điều gì gã nói. Ngay lập tức, gã nhấc điện thoại lên gọi cho nàng. Không ai nhấc máy. Gã chán nản sau hơn chục lần gọi không liên lạc được song tinh thần đã khá hơn trước rất nhiều. Chắc nàng đã hiểu lầm điều gì, rồi giận dữ bỏ về đây. Nàng tránh phải nói lời chia tay nên đã cho mình uống thuốc ngủ vốn chuẩn bị sẵn cho nàng. Chắc nàng mang thuốc ngủ đi bởi nàng sợ không ngủ được vì căng thẳng hay hưng phấn quá trong lần đi du lịch đầu tiên với mình đây mà. Aoyama cứ tự biên tự diễn. Tầm chiều mai gọi điện cho nàng thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi, chắc nàng sẽ xin lỗi mình ấy chứ. Đặt báo thức sát giờ trả phòng, đêm nay cứ thong thả nghỉ ngơi cái đã...

Gã với tay ra phía tủ cạnh giường, tắt hết đèn rồi cứ trần truồng như thế chui tọt vào trong chăn. Bóng tối mang đến một sức hút mãnh liệt về nơi vô định, cơn buồn ngủ ào đến như bão tố. Ngay trước khi thiếp đi, giữa ranh giới của ý thức và vô thức, Aoyama mơ thấy một giấc mơ lạ kỳ.

Một người đàn ông trung niên mặc quần soóc ngồi uống thứ rượu rẻ tiền bên chiếc bàn kotatsu mùa hè trong một căn phòng kiểu Nhật chật hẹp và đơn điệu đến tệ hại. Kê chai whisky hạng bét to uỵch lên đầu gối, lão rót rượu vào chiếc cốc đã mờ đục cáu bẩn, vừa nhâm nhi vừa phì phèo thuốc lá. Lão không có cả hai bàn chân. Dưới ống đồng lộ ra cả hai ống chân đã bị cắt đứt, tròn tròn như miếng thịt hun khói. Dường như đã say khướt, lão la hét lên điều gì đó nhưng không phải để gọi ai. Căn phòng nằm trong khu căn hộ cũ mèm, qua ô cửa sổ bé tẹo chỉ nhìn được sang bức tường tòa nhà bên cạnh. Lũ côn trùng đang bu quanh chiếc đèn huỳnh quang, một con rơi tõm vào cốc rượu của lão. Lão lại hầm hè điều gì đó không nghe rõ, lão không thể vùng lên xua đuổi lũ côn trùng với đôi chân như thế. Ngay bên cạnh là một căn phòng nhỏ hẹp hơn thế, không có cửa sổ được ngăn cách bởi một tấm vách tả tơi, ở đó có một cô bé đang xỏ giày ballet. Đôi giày cũ mèm làm bằng da thuộc đã nát bươm đến há mõm, ban đầu nó là màu hồng xinh xắn, nay chỉ còn màu nhờ nhờ. Cô bé đã đi xong giày và đứng lên. Vầng trán cô bé lấm tấm mồ hôi vì nóng. Nhưng nếu hé tấm ngăn ra là xộc lên mùi rượu, mùi thuốc lá và cả mùi lão kia nữa. Ngoài ra còn cả mùi rau xanh đã thối hoắc. Vẻ mặt lão biến đổi khó tả khi tấm vách ngăn hé mở. Vừa đây thôi ánh mắt ấy vẫn còn như giận dữ điên cuồng mà giờ đây, vẻ tủi hổ bao trùm cả khuôn mặt lão như thế một phạm nhân đang khẩn khoản van xin cho tính mạng của chính mình, lão luống cuống bỏ ly rượu xuống, đảo mắt nhìn quanh rồi gí mắt vào kẽ hở vách ngăn ấy. Bóng cô bé đổ dài, cắt ngang qua kẽ hở tối om. Cánh tay gầy nhỏ xíu, bộ ngực chưa kịp nhú, vòng eo thon và đôi chân uyển chuyển đẫm mồ hôi. Cô bé biết lão kia đang nhìn mình nên nhất định không phô bày hết cơ thể, thi thoảng lướt ngang qua kẽ hở để lão chỉ thấy được một phần. Lão cúi nhìn chằm chằm xuống đầu ống quyển như cục thịt hun khói của mình, rồi thò tay phải vào trong quần. Cô bé luyện tập những bước thực hiện được trong không gian chật hẹp với dáng điệu vẫn được dạy tại phòng tập ballet, cô hướng mặt đến những góc nhìn đẹp phất. Song cô bé biết bàn tay lão đang làm gì. Đã hàng trăm lần lão nạt nộ không muốn nhìn mặt cô, và hàng trăm lần cô bị lão đánh đuổi sang phòng bên cạnh. Vậy mà từ mấy tháng trước, lão đã thay đổi hẳn thái độ và biểu hiện. Không đến mức thân thiện nhưng lão cứ say xỉn rồi lại nhìn trộm khi cô bé tập múa ballet. Lúc ấy, gương mặt lão mếu máo như sắp òa khóc. Cô bé cũng đã từng nhìn thấy cái mà tay phải lão đang nắm lấy. Có một cái gì đó thoát ra khỏi và thay vào đó một thứ khác đi vào cơ thể cô bé mỗi khi cô cảm thấy lão đang cử động bàn tay phải với vẻ mặt hệt như van vỉ được tha thứ cho một điều vô hình nào đó. Cái-gì-đó ấy là thứ cô bé ấy không bao giờ quên. Rồi cô bé luyện tập mãi trong căn phòng tối tăm cho đến khi tay lão ngừng cử động....

***

"Tôi chịu thua, điện thoại không liên lạc được. Nghĩ lại thì đúng là tôi không hề biết địa chỉ của cô ta," gã gọi cho Yoshikawa từ điện thoại công cộng.

Người gã có thể tâm sự chỉ có thể là Yoshikawa. Gã vẫn tiếp tục làm việc. Đã hai tuần trôi qua kể từ khi trở về từ Izu.

"Cô ta không nghe máy?"

"Không, có thông báo là số máy đó đã bị hủy. Lúc mới từ Izu về gọi thì còn đổ chuông nhưng sau hai ngày thì mất liên lạc."

"Cái quái quỷ gì xảy ra ở Izu chứ?"

"Tôi kể hết rồi đấy thôi."

"Làm gì có chuyện chỉ thế mà biến mất tăm luôn được."

"Tôi nghĩ là có một chút hiểu lầm và tôi muốn giải thích ngay, thế mà chẳng có cách nào liên lạc với cô ấy cả."

Ở bên kia đầu dây, Yoshikawa im lặng một lúc rồi khẽ nói:

"Ông nên thôi cô ta đi."

Aoyama chỉ muốn cầm ống nghe đập tan cửa kính bốt điện thoại. Toàn thân gã run bắn lên vì giận dữ và thất vọng với Yoshikawa. Gã đã ăn không ngon ngủ không yên từ khi Asami biến mất, tinh thần gã sa sút thậm tệ. Gã hối hận, lẽ ra không nên kể lể cho Yoshikawa làm gì.

"Bây giờ có nói với ông thế nào chắc cũng vô ích thôi. Tôi cũng có một phần trách nhiệm. Tôi nghĩ là ông phải quên cô ta đi thôi."

"Không thể thế được, cô ấy vẫn đang hiểu lầm tôi mà. Tôi đang hỏi ông làm thế nào để tìm được cô ấy đây. Ông biết địa chỉ chứ? Cô ấy đã nói là sống ở Nakamekuro."

"Tôi đã bảo rồi, cô ta ghi địa chỉ trong lý lịch là Suginami và bây giờ thì người khác đang sống ở đó rồi. Tôi chẳng Nakamekuro gì hết. Hơn nữa đống hồ sơ tôi cũng hủy hết rồi. Này, ông có nghe không đấy?"

Gã nói sẽ gọi lại sau rồi cúp máy.