TIẾNG NÓI CỦA LÝ TRÍ 3
"Tôi là Falwick, bá tước hạt Moën. Và hiệp sĩ này là Tailles, đến từ Dorndal."
Geralt cúi đầu chào lấy lệ, nhìn hai hiệp sĩ. Cả hai đều mặc áo giáp cùng áo choàng đỏ thẫm với biểu tượng Hoa Hồng Trắng trên vai trái. Gã hơi ngạc nhiên vì theo những gì gã biết, trong khu này không có trang ấp nào của cái hội hiệp sĩ đó.
Dù vẻ ngoài ai cũng tươi cười và thư thái, Nenneke vẫn nhận thấy sự ngạc nhiên của gã.
"Hai nhân vật dòng dõi quý phái này," bà nói với giọng thản nhiên, chỉnh lại thế ngồi cho thoải mái hơn trên chiếc ghế bành hệt như ngai vàng của mình, "phụng sự dưới trướng công tước Hereward, người cai quản đầy nhân từ của xứ này."
"Hoàng tử." Tailles, hiệp sĩ trẻ tuổi hơn, sửa lời bà với giọng dứt khoát, dán đôi mắt xanh nhạt thù địch của mình vào vị nữ tu. "Hoàng tử Hereward."
"Đừng lãng phí thời gian vào các tiểu tiết và chức tước." Nenneke mỉm cười chế giễu. "Vào thời của ta, chỉ những người mang dòng máu hoàng tộc mới được gọi là hoàng tử, nhưng bây giờ, tước vị xem chừng không còn mang nhiều ý nghĩa nữa. Hãy quay lại phần giới thiệu nhau đi, và cả lý do các hiệp sĩ Hoa Hồng Trắng đến thăm ngôi đền khiêm nhường của ta nữa. Geralt, cậu có biết phân hội đang yêu cầu Hereward phong chức cho người gia nhập hội không, và đó là lý do rất nhiều hiệp sĩ Hoa Hồng đã đến phục vụ ngài. Và một số người dân địa phương, như Tailles ở đây, đã tuyên thệ và khoác lên người chiếc áo choàng đỏ trông rất hợp."
"Thật vinh hạnh quá." Gã thuật sĩ cúi đầu một lần nữa, vẫn lấy lệ như vậy.
"Ta không nghĩ vậy đâu," nữ tu sĩ lạnh lùng nhận xét. "Họ không đến đây để tôn vinh gì cậu cả. Ngược lại là đằng khác. Họ đến để yêu cầu cậu rời đi càng sớm càng tốt. Nói tóm lại, họ đến đây để đuổi cậu đi. Cậu coi đó là một vinh dự ư? Ta thì không. Ta coi đó là một sự xúc phạm."
"Các hiệp sĩ cao quý phí công vô ích rồi." Geralt nhún vai. "Tôi có định sống luôn ở đây đâu. Kể cả nếu không có thêm bất kỳ sự khích lệ nào khác thì tôi cũng sẽ tự rời đi thôi, lại còn đi sớm nữa."
"Ngay lập tức," Tailles gầm gừ. "Không một chút chậm trễ. Hoàng tử ra lệnh..."
"Trong ngôi đền này, ta là người ra lệnh," Nenneke ngắt lời bằng một giọng lạnh lùng, đầy uy quyền. "Ta thường cố gắng đảm bảo cho các mệnh lệnh của mình không mâu thuẫn quá nhiều với hoạt động chính trị của Hereward, chừng nào những hoạt động chính trị đó còn hợp lý và hiểu được. Trong trường hợp này, chúng không hề hợp lý, thế nên ta sẽ không coi trọng chúng ở mức hơn những gì chúng xứng đáng. Geralt, thuật sĩ xứ Rivia, là khách của ta. Ta rất vui khi cậu ta lưu lại đây. Thế nên cậu ta sẽ ở lại đền của ta bao lâu tùy ý."
"Dám cả gan cãi lệnh hoàng tử ư, ả đàn bà kia?" Tailles hét lên, sau đó hất áo choàng ra sau vai để phô ra toàn bộ miếng giáp ngực viền đồng có khía rãnh của mình. "Bà dám nghi ngờ thẩm quyền lãnh chúa chúng ta hả?"
"Yên lặng," Nenneke nạt và nheo mắt lại. "Hạ giọng đi. Cậu nên lưu tâm đến người mình đang nói chuyện bằng cái thái độ đó."
"Ta biết mình đang nói chuyện với ai!" Tay hiệp sĩ tiến lên một bước. Falwick, hiệp sĩ lớn tuổi hơn, nắm chặt lấy cùi chỏ hắn và siết cho đến khi chiếc găng tay bọc giáp nghiến kèn kẹt." Tailles tức giận giật mạnh. "Và lời ta nói đại diện cho ý chỉ của hoàng tử, lãnh chúa điền trang này! Bọn ta có lính đợi sẵn trong sân đấy, bà kia..."
Nenneke thò tay vào cái túi giắt ở thắt lưng và lấy ra một lọ sứ nhỏ. "Ta thực sự không biết," bà điềm tĩnh nói, "điều gì sẽ xảy ra nếu ta đập vỡ cái lọ này dưới chân cậu, Tailles ạ. Có thể phổi của cậu sẽ bục tung. Có thể cậu sẽ mọc lông. Hoặc có khi cả hai, ai biết đâu được đấy? Chỉ Melitele nhân từ mới biết thôi."
"Đừng táo gan đe dọa ta với những thứ bùa chú của bà, hỡi tu sĩ! Lính của bọn ta..."
"Nếu bất kỳ ai trong đám lính nhà cậu động vào một trong những nữ tu sĩ của Melitele, họ sẽ bị treo cổ trên các cây keo trồng dọc con đường dẫn vào thị trấn, trước khi hoàng hôn buông. Và họ biết rất rõ điều đó. Cả cậu cũng vậy, Tailles, thế nên đừng hành động như một kẻ ngốc nữa. Ta là bà mụ của cậu đấy, đồ nhãi ranh đốn mạt, và ta lấy làm thương hại cho mẹ cậu, nhưng đừng đùa giỡn với định mệnh. Và đừng buộc ta phải dạy cậu cách cư xử!"
"Được rồi, được rồi," gã thuật sĩ chen vào vì đã phát ngấy. "Có vẻ như tôi đang trở thành nguyên nhân của một cuộc xung đột nghiêm trọng và tôi chẳng thấy có lý do gì để mình trở nên vậy cả. Hiệp sĩ Falwick, anh trông có vẻ điềm đạm hơn anh bạn đồng hành, mà cái cậu này, như tôi thấy, đang sục sôi nhiệt huyết tuổi trẻ. Nghe này, Falwick, tôi xin cam đoan với anh rằng tôi sẽ rời đi trong vòng vài ngày tới. Tôi cũng cam đoan với anh rằng tôi không hề có ý định làm việc ở đây, hay nhận bất kỳ nhiệm vụ hoặc mệnh lệnh nào hết. Tôi không ở đây với tư cách một thuật sĩ, mà là để giải quyết công việc cá nhân."
Bá tước Falwick nhìn vào mắt gã và Geralt nhận ra sai lầm của mình. Trong đôi mắt của tên hiệp sĩ Hoa Hồng Trắng là một sự căm thù thuần túy, không chút lay chuyển. Gã thuật sĩ tin rằng người đang đuổi gã đi không phải công tước Hereward, mà là Falwick và đồng bọn.
Tên hiệp sĩ quay sang Nenneke, kính cẩn cúi đầu và lên tiếng. Y nói một cách điềm tĩnh và lịch sự. Y nói một cách thấu tình đạt lý. Nhưng Geralt biết Falwick đang nói dối trắng trợn.
"Thưa Nenneke đáng kính, mong bà tha thứ cho, nhưng hoàng tử Hereward sẽ không chấp nhận để thuật sĩ này xuất hiện trên lãnh thổ của mình. Dù anh ta đang săn quái vật hay khẳng định mình đến đây để làm việc riêng thì cũng chẳng có gì quan trọng - hoàng tử biết rằng giới thuật sĩ không giải quyết công việc cá nhân bao giờ. Nhưng họ hút theo rắc rối chẳng khác nào một thanh nam châm. Giới phù thủy đang nổi loạn và viết đơn thỉnh cầu, các thầy tế đang đe dọa..."
"Ta không hiểu tại sao Geralt phải gánh chịu hậu quả nảy sinh từ sự ngang bướng của đám phù thủy và thầy tế địa phương," nữ tu sĩ ngắt lời. "Từ bao giờ Hereward lại quan tâm đến ý kiến của mấy cái ngữ đó vậy?"
"Bàn luận thế là đủ rồi." Falwick rắn giọng. "Tôi nói thế còn chưa đủ rõ sao, Nenneke đáng kính? Để tôi diễn đạt một cách rành rọt nhất có thể: cả hoàng tử lẫn phân hội đều sẽ không chấp nhận cho tên thuật sĩ này, Geralt, đồ tể trấn Blaviken, lưu lại ở Ellander thêm một ngày nào nữa."
"Đây không phải Ellander!" Nữ tu sĩ bật dậy khỏi ghế.
"Đây là đền thờ của Melitele! Và ta, Nenneke, nữ tư tế tối cao của Melitele, sẽ không chấp nhận để cho mấy người lưu lại trên khuôn viên đền thêm một phút nào nữa!"
"Hiệp sĩ Falwick," gã thuật sĩ lặng lẽ nói, "hãy lắng nghe tiếng nói của lý trí. Tôi không muốn gây rắc rối gì đâu, và tôi cũng không tin rằng anh ham hố gì chuyện ấy hết. Tôi sẽ rời khỏi vùng này trong vòng ba ngày nữa. Không, Nenneke, đừng nói gì cả. Đã đến lúc tôi phải lên đường rồi. Ba ngày. Tôi không xin gì hơn."
"Và cậu không cần xin gì." Nữ tu sĩ nói trước khi Falwick kịp phản ứng. "Mấy người đã nghe thủng chưa? Thuật sĩ sẽ ở lại đây trong ba ngày vì đó là ý muốn của cậu ta. Và ta, nữ tu sĩ của Melitele vĩ đại, sẽ cho cậu ta nơi ăn chốn ở trong ba ngày đó, vì đó là ý muốn của ta. Hãy nhắn lại với Hereward như thế. Không, không phải Hereward. Nói điều đó với phu nhân của ngài ta, Ermellia cao quý, đồng thời thêm rằng nếu người muốn tiếp tục được dược quán của ta cung cấp thuốc giục tình, tốt nhất người hãy giúp công tước nhà mình hạ hỏa xuống đi. Hãy để người kiềm chế tính khí và sự ngẫu hứng của ngài ta lại, chứ càng ngày chúng càng trông giống như triệu chứng của sự ngu ngốc rồi đấy."
"Đủ rồi!" Tailles hét lên the thé, đến nỗi giọng cao vút lên. "Ta sẽ không đứng im nghe một bà lang băm xúc phạm lãnh chúa mình và phu nhân của ngài đâu! Ta sẽ không bỏ qua một sự xúc phạm như vậy! Từ nay, Hội Hiệp sĩ Hoa Hồng Trắng sẽ cai trị nơi đây; đây sẽ là dấu chấm hết cho cái ổ tăm tối và mê tín của bà. Và ta, một hiệp sĩ Hoa Hồng Trắng..."
"Câm miệng đi, nhóc con," Geralt ngắt ngang, nở một nụ cười đầy hung hiểm. "Đừng múa cái lưỡi bất trị của ngươi nữa. Ngươi đang nói chuyện với một người phụ nữ đáng được hưởng sự tôn trọng, đặc biệt là từ một hiệp sĩ Hoa Hồng Trắng. Mặc dù phải thừa nhận rằng dạo gần đây, muốn trở thành một thành viên, ta chỉ cần nộp một ngàn đồng curon Novigrad vào ngân khố của phân hội, nên cái hội ấy mới nhan nhản con trai của những kẻ cho vay nặng lãi và cánh thợ may như thế - nhưng hẳn phải còn một chút lễ nghĩa sót lại chứ? Nhưng có khi ta đã nhầm chăng?"
Tailles tái mặt và đưa tay về phía hông.
"Hiệp sĩ Falwick," Geralt nói, vẫn giữ nguyên nụ cười. "Nếu hắn rút kiếm, tôi sẽ tước nó khỏi tay hắn và tẩn cho tay nhãi ranh vắt mũi chưa sạch này bằng sống kiếm của chính hắn. Và sau đó tôi sẽ dùng hắn làm chày đập đổ cửa."
Với đôi bàn tay run bần bật, Tailles rút một chiếc găng tay sắt từ thắt lưng ra và ném keng nó xuống dưới chân gã thuật sĩ.
"Ta sẽ dùng máu của ngươi để rửa sạch sự sỉ nhục đối với hội, quân đột biến!" hắn hét lên. "Trên nền đất nện! Vào sân đi!"
" 'Cậu đánh rơi gì kìa, nhóc," Nenneke điềm tĩnh nói. "Nhặt nó lên; ở đây bọn ta không vứt rác bừa bãi. Đây là một ngôi đền. Falwick, lôi tên ngốc đó ra khỏi đây đi, nếu không chuyện này sẽ có một cái kết đau buồn đấy. Mấy người biết mình phải nói gì với Hereward rồi đấy. Và ta sẽ viết một lá thư riêng gửi ngài ta; ta trông mấy người không có vẻ là hạng đưa tin đáng tin cậy. Biến ra khỏi đây. Hy vọng mấy người tự ra được nhỉ?"
Vừa kiềm chế Tailles bấy giờ đang nộ khí xung thiên với một nắm tay như gọng kìm sắt, Falwick vừa cúi đầu chào, áo giáp kêu leng keng. Sau đó, y nhìn vào mắt gã thuật sĩ. Gã thuật sĩ không mỉm cười. Falwick vắt chiếc áo choàng đỏ qua vai.
"Đây không phải chuyến thăm cuối cùng của chúng tôi đâu, thưa Nenneke đáng kính," y nói. "Chúng tôi sẽ trở lại."
"Đó chính là điều ta e ngại đấy," nữ tu sĩ lạnh lùng trả lời. "Tiếp mấy vị mà ta đến bực cả mình."