← Quay lại trang sách

PHƯƠNG ÁN ĐỠ TAI ÁC HƠN

I

Như thường lệ, lũ mèo và bọn trẻ con nhận thấy gã trước. Một con mèo mướp đang ngủ trên đống củi ấm nắng, rùng mình, ngẩng cái đầu tròn trịa lên, cụp tai lại, rít khè khè và cắm đầu chui tọt vào trong bụi tầm ma. Thằng bé Dragomir ba tuổi, con trai anh ngư dân Trigla, bấy giờ đang ngồi trên bậu cửa của túp lều gắng sức làm bẩn thêm chiếc áo vốn đã bẩn sẵn của mình, cất tiếng hét trong khi cặp mắt ươn ướt thì dán vào gã ky sĩ đi ngang.

Gã thuật sĩ chậm rãi cưỡi ngựa đi, không tìm cách vượt chiếc xe chở cỏ khô cản đường. Một con lừa chở nặng chạy lon ton phía sau gã, vươn cổ và liên tục giật sợi dây buộc núm yên của gã thuật sĩ. Ngoài mớ túi mọi khi, con vật tai dài còn chở kèm trên lưng một khối hình lớn, bọc trong vải lót yên. Hai bên sườn trắng xám của con lừa loang lổ những vệt máu khô đen thẫm.

Chiếc xe cuối cùng cũng rẽ vào một con hẻm dẫn ra một vựa lúa và bến cảng, nơi có gió biển thổi thốc qua, mang theo mùi hắc ín và nước tiểu bò. Geralt tăng tốc. Gã không phản ứng gì trước tiếng kêu tắc nghẹn của người phụ nữ bán rau đang nhìn chằm chằm vào cái bàn tay xương xẩu, có móng vuốt, tòi ra bên dưới tấm chăn ngựa, nhấp nhô lên xuống theo nhịp bước của con lừa. Gã không ngoảnh lại nhìn đám đông đang tụ tập đằng sau mình và rì rào đầy phấn khích.

Như thường lệ, phía trước nhà ông ủy viên có rất nhiều xe. Geralt nhảy xuống khỏi yên, chỉnh lại thanh kiếm trên lưng và vắt dây cương qua hàng rào gỗ. Đám đông theo sau gã dàn thành một hình bán nguyệt xung quanh con lừa.

Ngay cả ở bên ngoài, tiếng la hét của ông ủy viên nghe vẫn rõ mồn một.

"Ta bảo điều ấy bị cấm! Khốn kiếp, bị cấm đấy! Ngươi không hiểu ta nói gì à, đồ vô lại?"

Geralt bước vào. Đứng trước mặt ông ủy viên nhỏ con, béo lùn và đang đỏ bừng vì giận dữ, là một người dân làng đang túm cổ một con ngỗng vùng vẫy.

"Cái... Thánh thần thiên địa ơi! Có phải anh đấy không, Geralt? Mắt tôi có đang đánh lừa tôi không?" Và lại quay sang người nông dân, "Mang nó đi đi, đồ khốn! Ngươi điếc hả?"

"Người ta nói," người dân làng lầm bầm, nheo mắt nhìn con ngỗng, "rằng phải có chút quà mọn cho ngài, nếu không..."

"Ai nói?" ông ủy viên hét lên. "Ai? Ta bị đồn là nhận hối lộ ư? Ta sẽ không cho phép chuyện ấy đâu! Ngươi biến ngay đi! Chào anh, Geralt."

"Chào ông, Caldemeyn."

Ông ủy viên siết chặt tay gã thuật sĩ, vỗ vai gã. "Đã tận hai năm rồi anh chưa ghé đây, Geralt. Nhỉ? Anh chẳng bao giờ có thể ở lâu một nơi, đúng không? Anh đi từ đâu đến đấy? Ôi dào, mả tổ nhà nó, từ đâu thì cũng có gì khác chứ? Ê, ai đó mang cho bọn ta chút bia đi! Ngồi xuống đi nào, Geralt, ngồi xuống đi. Ở đây đang loạn cào cào hết lên bởi vì ngày mai chúng tôi mở chợ. Tình hình anh thế nào, kể tôi nghe đi!"

"Để lát nữa. Hãy ra ngoài trước đã."

Số người túm tụm bên ngoài đã đông gấp đôi, nhưng vùng không gian trống xung quanh con lừa vẫn chẳng co lại chút nào. Geralt lật chăn ngựa ra. Đám đông xuýt xoa ố á và lui về phía sau. Caldemeyn há hốc mồm.

"Thánh thần thiên địa ơi, Geralt! Nó là cái gì thế?"

"Một con quỷ lầy. Có phần thưởng nào cho nó không?"

Caldemeyn dịch trọng tâm từ chân này sang chân kia, nhìn cái khối như con nhện với làn da đen khô, đôi mắt không hồn với con ngươi dọc, những chiếc răng nanh như mũi kim trong bộ hàm đẫm máu.

"Ở đâu... Từ đâu...?"

"Trên đê, cách thị trấn chưa đến bốn dặm. Khu đầm lầy. Caldemeyn, chắc hẳn đã có người mất tích ở đó. Trẻ con."

"Chà, đúng, quả thế thật. Nhưng không ai... Ai mà ngờ nổi... Này, mọi người, về nhà đi, quay lại làm việc đi nào! Đây không phải một buổi trình diễn gì đâu! Che nó lại đi, Geralt. Ruồi đang bâu kìa."

Lúc quay trở lại bên trong, ông ủy viên lẳng lặng vơ lấy một cốc bia lớn và uống cạn trong chỉ một hơi. Ông ta thở dài thườn thượt và khịt mũi.

"Không có phần thưởng đâu," ông ta âu sầu nói. "Không ai ngờ rằng lại có thứ như thế ẩn nấp trong đầm muối. Đúng là một số người đã biến mất trong những khu vực đó, nhưng... Hầu như chẳng có ai lảng vảng trên con đê đó đâu. Và tại sao anh lại ở đó thế? Tại sao anh không đi đường cái?"

"Tôi khó kiếm sống trên đường cái lắm, Caldemeyn."

"Tôi quên mất." Ông ủy viên cố nén một tiếng ợ, phồng má lên. "Thế mà đây từng là một khu yên bình lắm đấy. Ngay cả tiểu yêu cũng hiếm khi đái vào sữa của mấy bà. Vậy mà giờ, ngay sát sườn, là một con thối thây nào đấy. Tôi phải cảm ơn anh mới phải đạo. Bởi vì về khoản trả tiền cho anh thì tôi chịu. Tôi không có tiền."

"Tiếc thật đấy. Có một khoản tiền nhỏ để vượt qua mùa đông thì hay biết mấy." Gã thuật sĩ nhấp một ngụm từ cốc của mình, chùi bớt bọt. "Tôi đang trên đường đến Yspaden, nhưng tôi không biết liệu mình có đến được đó trước khi tuyết cản đường hay không. Có thể tôi sẽ bị kẹt lại ở một thị trấn nhỏ trên đường Lutonski."

"Anh có định ở lại Blaviken lâu không?"

"Không. Tôi không có thời gian để lãng phí. Mùa đông sắp đến rồi."

"Anh định ở đâu? Hay là ở với tôi đi? Trên gác mái có một căn phòng trống. Việc gì phải để bọn chủ quán đầu trộm đuôi cướp ấy chặt chém. Chúng ta sẽ trò chuyện và anh có thể kể cho tôi nghe điều gì đang diễn ra ngoài thế giới bao la kia."

"Rất sẵn lòng. Nhưng Libushe sẽ bảo sao về chuyện này đây? Rõ ràng là lần trước, bà ấy không mấy mặn mà với tôi."

"Đám đàn bà không có quyền ý kiến ý cò trong nhà tôi. Nhưng nói riêng với nhau thế này nhé, đừng lặp lại cái trò anh từng thực hiện trong bữa tối lần trước trước mặt bà ấy nữa."

"Ý ông là khi tôi ném cái nĩa của mình vào con chuột đó à?"

"Không. Ý tôi là khi anh ném trúng nó, ngay cả trong bóng tối."

" 'Tôi cứ nghĩ thế sẽ vui."

"Đúng là vui thật. Nhưng đừng làm điều đó trước mặt Libushe. Và nghe này, cái con... tên gì ấy nhỉ... quỷ..."

"Quỷ lầy."

"Anh có cần nó để làm gì không?"

"Tôi muốn nó để làm gì chứ? Ông có thể cho người ta ném nó vào hầm chứa phân nếu không có phần thưởng."

"Đó không phải một ý tồi đâu. Này, Karelka, Borg, Carrypebble! Có ai ở đó không?"

Một người lính canh bước vào với một cây kích trên vai, luỡi kích va rầm vào khung cửa.

"Carypebble," Caldemeyn nói. "Kiếm ai đó giúp anh dắt con lừa cùng với cái cục kinh tởm quấn trong chăn ngựa kia đi, dắt nó qua chuồng lợn và quẳng con quỷ lầy vào trong hầm chứa phân. Hiểu chưa?"

"Xin tuân lệnh. Nhưng mà... Thưa ủy viên..."

"Gì?"

"Có lẽ trước khi nhấn chìm thứ ghê tởm đó..."

"Sao nào?"

"Chúng ta có thể đưa nó cho thầy Irion xem. Nó có thể sẽ hữu ích với ông ta."

Caldemeyn xòe tay vỗ bốp lên trán.

"Anh không ngốc đâu, Carrypebble. Nghe này, Geralt, có khi thầy phù thủy địa phương của chúng tôi sẽ trả cho anh chút ít cho cái xác đó. Đám ngư dân toàn mang đến cho ông ta những con cá kỳ quặc vô cùng - bạch tuộc, hải linh hay cá thu băng - nhiều người đã kiếm được chút tiền từ chúng. Nào, cùng ghé tòa tháp đi."

"Các ông có một phù thủy à? Ông ta ở đây luôn hay chỉ đi ngang thôi?"

"Ở đây luôn. Thầy Irion. Ông ta đã sống ở Blaviken được một năm rồi. Một thầy pháp đầy quyền năng, Geralt ạ, anh sẽ thấy điều đó ngay từ vẻ ngoài của ông ta."

"Tôi không nghĩ một thầy pháp quyền năng lại trả tiền lấy quỷ lầy," Geralt nhăn mặt. "Theo như tôi biết, nó không phải nguyên liệu cần thiết cho bất kỳ loại thần dược nào. Chắc chắn Irion nhà ông sẽ chỉ xúc phạm tôi thôi. Cánh thuật sĩ chúng tôi và đám phù thủy chẳng quý mến gì nhau hết."

"Tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện thầy lrion xúc phạm bất cứ ai cả. Tôi không thể cam đoan ông ta sẽ trả tiền cho anh, nhưng thử cũng chẳng có hại gì. Nhỡ may còn nhiều con quỷ lầy như vậy trên đầm lầy thì sao? Hãy cứ để ông phù thủy ngó qua con quái vật và yểm một thứ bùa phép nào đó cho khu đầm lầy để đề phòng."

Gã thuật sĩ nghĩ ngợi một lúc.

"Được rồi, Caldemeyn. Cứ đánh liều đi gặp thầy Irion đi. Đi luôn thôi chứ?"

"Đi nào. Carrypebble, đuổi bọn trẻ con đi và lôi con lừa ra. Mũ của tôi ở đâu nhỉ?"

II

Được xây dựng từ các khối đá granit đẽo nhẵn, với đỉnh là những bức lũy lởm chà lởm chởm như răng, tòa tháp trông rất ấn tượng, sừng sững phía trên lớp ngói vỡ của mấy ngôi nhà và mái lá lụp xụp của những túp lều tranh.

"Tôi có thể thấy ông ta đã tu bổ nó," Geralt nhận xét. "Bằng bùa chú, hay là ông ta bắt ông sang sửa nó thế?"

"Chủ yếu là bùa chú."

"Cái nhân vật Irion này như thế nào vậy?"

"Tử tế. Ông ta giúp đỡ mọi người. Nhưng ông ta là người sống ẩn dật, không nói nhiều. Ông ta hiếm khi rời tòa tháp."

Treo trên cánh cửa được trang trí bằng họa tiết bông hồng khảm gỗ nhạt là một tay gõ cửa khổng lồ có hình đầu cá dẹt với cặp mắt lồi, một chiếc vòng bằng đồng ngậm giữa hai hàm răng. Caldemeyn hiển nhiên biết rất rõ cơ chế hoạt động của nó, tiến lại gần, hắng giọng và tụng:

"Ủy viên Caldemeyn trình diện trước ngươi với một vụ việc cần thầy Irion xử lý. Trình diện trước ngươi cùng với ông ta là thuật sĩ Geralt, với cùng vụ việc."

Suốt một hồi lâu chẳng có gì xảy ra hết; rồi cuối cùng cái đầu cá nhúc nhích hàm răng và phà ra một làn hơi nước.

"Thầy Irion hiện thời không tiếp khách. Hãy về đi, hỡi những người bạn tử tế."

Caldemeyn lúng túng đứng tại chỗ và nhìn Geralt. Gã thuật sĩ nhún vai. Carrypebble chuyên chú tâm vào việc ngoáy mũi.

"Thầy Trion hiện thời không tiếp khách," cái tay gõ cửa lặp lại với giọng thô ráp như kim loại. "Hãy về đi, hỡi những người bạn..."

"Tôi không tử tế gì đâu," Geralt lớn tiếng ngắt ngang. "Tôi là một thuật sĩ. Thứ trên con lừa kia là một con quỷ lầy, và tôi đã giết nó cách thị trấn không xa. Nhiệm vụ của mọi phù thủy cư ngụ tại địa phương là đảm bảo sự an toàn của vùng. Thầy Irion không cần phải hạ cố trò chuyện với tôi, không cần phải tiếp tôi, nếu ông ta không muốn. Nhưng hãy để ông ta kiểm tra con quỷ lầy rồi tự rút ra kết luận của mình. Carrypebble, tháo dây buộc con quỷ lầy và quẳng nó xuống cạnh cửa đi."

"Geralt," ông ủy viên nói nhỏ. "Anh rồi sẽ rời đi nhưng tôi thì phải..."

"Đi thôi, Caldemeyn. Carrypebble, bỏ ngón tay ra khỏi mũi và làm như tôi nói đi."

"Chờ một chút," cái tay gõ cửa nói với một giọng hoàn toàn khác. "Geralt, là cậu thật đấy à?"

Gã thuật sĩ khẽ chửi thề.

"Tôi đang mất kiên nhẫn đấy. Phải, là tôi thật đây. Vậy thì sao?"

"Hãy lại trước cửa đi," cái tay gõ cửa nói, phả ra một làn hơi nước nhỏ. "Một mình thôi. Ta sẽ cho cậu vào."

"Thế còn con quỷ lầy thì sao?"

"Kệ cha nó. Ta muốn nói chuyện với cậu, Geralt. Chỉ mình cậu thôi. Thứ lỗi cho ta nhé, ủy viên."

"Tôi có phiền gì đâu, thầy Irion," Caldemeyn gạt phắt vấn đề đi. "Bảo trọng nhé, Geralt. Chúng ta sẽ gặp nhau sau. Carrypebble! Vứt con quái vật vào trong hầm chứa phân!"

"Xin theo lệnh ngài."

Gã thuật sĩ lại gần cánh cửa khảm, bấy giờ đã mở hé ra một chút - vừa đủ để gã lách qua - rồi đóng sầm lại, khiến gã chìm trong bóng tối mịt mùng.

"Này!" gã hét lên, không buồn giấu giếm sự tức giận.

"Chờ một chút," một giọng nói quen thuộc đến lạ trả lời.

Cảm giác ấy bất ngờ đến độ gã thuật sĩ loạng choạng và phải đưa tay ra tìm chỗ bám. Gã không tìm thấy bất kỳ chỗ nào để bám vào.

Vườn cây đang trổ bông trắng hồng, đẫm mùi mưa. Bầu trời bị chia cắt bởi một vòng cung cầu vồng đa sắc, kết nối những ngọn cây với dãy núi xanh biếc xa xăm. Ngôi nhà náu mình trong vườn cây ăn quả, nhỏ xíu và khiêm tốn, chìm giữa những bông hoa thục quỳ. Geralt nhìn xuống và phát hiện cỏ xạ hương mọc đến ngang đầu gối.

"Nào, đến đây đi, Geralt," cái giọng ấy nói. "Ta đang ở trước ngôi nhà đấy."

Gã bước vào vườn, đi xuyên những hàng cây. Gã nhận thấy bên trái mình có chuyển động và ngoái đầu nhìn. Một cô gái tóc hoe vàng, lõa thể hoàn toàn, đang bước dọc một hàng cây bụi, mang theo một giỏ đầy táo. Gã thuật sĩ nghiêm nghị hứa với bản thân rằng sẽ không để thứ gì khiến mình thấy ngạc nhiên nữa.

"Cuối cùng thì... Xin chào, thuật sĩ."

"Stregobor!" Geralt ngẩn cả người.

Trong đời mình, gã thuật sĩ đã gặp những tên trộm trông giống như ủy viên hội đồng thị trấn, ủy viên hội đồng trông giống như ăn mày, kỹ nữ trông giống như công chúa, công chúa trông giống như bò chửa đẻ và vua trông giống như kẻ trộm. Nhưng Stregobor lúc nào cũng trông như một phù thủy chính hiệu, xét theo mọi quy tắc và ý niệm trên đời về phù thủy. Lão cao ngồng, gầy gò và gù lưng, có cặp lông mày xám rậm rạp và một chiếc mũi khoằm dài. Thêm vào đó, lão còn mặc áo choàng đen dài thượt, với tay áo rộng thùng thà thùng thình, và mang theo cây quyền trượng dài có một khối pha lê gắn trên đỉnh. Không có phù thủy nào mà Geralt từng biết trông giống Stregobor hết. Điều đáng ngạc nhiên nhất: Stregobor quả thực là một thầy phù thủy.

Họ ngồi trên ghế mây bên một chiếc bàn mặt đá cẩm thạch trắng, trên một sân hiên được bao quanh bởi những bông thục quỳ. Cô gái tóc vàng trần trụi mang giỏ táo đến gần, mỉm cười, quay người và, dong đưa hông, bước trở lại vườn cây ăn quả.

"Đó cũng là một ảo ảnh à?" Geralt hỏi, nhìn ngắm dáng đi đong đưa.

"Ừ. Hệt như mọi thứ ở đây thôi. Nhưng anh bạn ạ, đây là một ảo ảnh cao cấp. Hoa có mùi hương, cậu có thể ăn táo, ong có thể đốt cậu, và cô ta," lão thuật nhân chỉ vào cô gái tóc vàng, "cậu có thể..."

"Có lẽ để sau."

"Phải đấy. Cậu đang làm gì ở đây thế, Geralt? Vẫn đang vì tiền mà quần quật chém giết những đại diện cuối cùng của các loài đang trên đà tuyệt diệt hả? Cậu nhận được bao nhiêu cho con quỷ lầy kia? Ta đoán là chẳng xu nào hết, nếu không cậu đã chẳng đến đây. Thế mà vẫn có những người không tin vào định mệnh. Trừ phi cậu biết về ta. Cậu có biết không?"

"Không, tôi không biết. Đây hoàn toàn không phải nơi tôi trông đợi sẽ giáp mặt ông. Nếu tôi nhớ không nhầm, ông từng sống trong một tòa tháp tương tự ở Kovir."

"Rất nhiều điều đã thay đổi kể từ hồi đó."

"Chẳng hạn như tên của ông. Có vẻ bây giờ ông là thầy Irion rồi."

"Đó là tên của người đã tạo ra tòa tháp này. Ông ta chết cách đây khoảng hai trăm năm, và ta nghĩ, vì đã đến ngụ trong nhà ông ta, mình nên tôn vinh ông ta theo cách nào đó. Ta đang sống ở đây. Hầu hết cư dân mưu sinh nhờ biển và như cậu biết đấy, ngoài ảo ảnh, chuyên môn của ta còn là thời tiết nữa. Đôi khi ta sẽ làm dịu một cơn bão, đôi khi triệu hồi ra một cơn, đôi khi đẩy những đàn cá mối và cá tuyết vào gần bờ bằng gió Tây. Ta có thể sống tốt. Ý là," lão đau khổ nói thêm, "đã từng như vậy."

"Sao mà lại 'đã từng' thế? Tại sao lại thay tên đổi họ vậy?"

"Số phận có nhiều mặt lắm. Của ta được cái mã ngoài đẹp đẽ thôi chứ còn bên trong gớm ghiếc vô cùng. Ả đã vươn những móng vuốt đẫm máu của mình về phía ta..."

"Ông vẫn chẳng thay đổi một chút nào, Stregobor a." Geralt nhăn mặt. "Ông toàn nói nhăng nói cuội trong khi làm mặt thông thái thâm sâu. Ông không thể nói chuyện bình thường được à?"

"Ta có thể," lão phù thủy thở dài. "Ta có thể nếu điều đó khiến cậu thấy vui. Ta lặn lội đến tận đây nhằm trốn chạy một sinh vật quái thai đang muốn sát hại ta. Cuộc đào tẩu của ta rốt cuộc chỉ là dã tràng xe cát - nó đã tìm thấy ta rồi. Nhiều khả năng nó sẽ tìm cách giết ta vào ngày mai, hoặc chậm nhất là ngày kia."

"Á à," gã thuật sĩ lạnh lùng nói. "Bây giờ thì tôi hiểu rồi."

"Việc ta sắp chết đến nơi không làm cậu thấy ấn tượng mấy nhỉ?"

"Stregobor," Geralt nói, "đời là thế đấy. Một khi đã đi đây đi đó thì con người ta sẽ chứng kiến đủ thứ chuyện. Hai nông dân giết nhau để giành một cánh đồng mà qua hôm sau sẽ bị xéo cho phẳng lì trong cuộc chém giết giữa hai gã bá tước cùng đám tùy tùng. Người bị treo cổ trên cây bên đường; thổ phỉ cứa cổ họng lái buôn. Cứ mỗi lần đưa bước trong thị trấn, ông lại vấp phải xác chết trong cống rãnh. Ở cung điện, người ta dùng dao găm đâm nhau, và trong một bữa tiệc thì cứ mỗi phút lại có một người ngã lăn xuống gầm bàn, mặt mày xanh lét vì bị đầu độc. Tôi quen rồi. Vậy tại sao một lời dọa giết lại khiến tôi thấy ấn tượng, nhất là khi nó được dành cho ông nữa?"

"Nhất là khi nó được dành cho ta," Stregobor lặp lại với một nụ cười chế nhạo. "Thế mà ta cứ nghĩ cậu là bạn cơ. Trông cậy sẽ được cậu giúp đỡ."

"Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau," Geralt nói, "là tại triều đình của vua Idi xứ Kovir. Tôi đến để lãnh tiền công giết con thủy xà hai đầu đã khủng bố vùng ấy bao lâu. Ông và lão đồng hương Zavist nhà ông tranh nhau gọi tôi là đồ bịp bợm, một cỗ máy giết chóc thiếu suy nghĩ và kẻ ăn xác thối. Do đó, Idi không những chẳng trả cho tôi một xu nào, lão còn cho tôi có muời hai tiếng đồng hồ để rời khỏi Kovir, và vì đồng hồ cát của lão bị hỏng, tôi chỉ vừa kịp chạy ra. Bây giờ ông lại nói rằng mình trông cậy được tôi giúp đỡ. Ông nói một con quái vật đang đuổi theo ông. Ông sợ cái nỗi gì vậy, Stregobor? Nếu nó bắt kịp ông, hãy nói với nó rằng ông thích quái vật, rằng ông bảo vệ chúng và đảm bảo rằng không có tên thuật sĩ ăn xác thối nào quấy nhiễu chúng hết. Nếu con quái vật mà mổ bụng và ăn thịt ông thì nó quả thật là hạng vô ơn tột cùng."

Lão phù thủy im lặng quay đầu đi. Geralt bật cười. "Đừng phồng má giận dỗi như một con ếch thế, thầy ảo thuật ạ. Kể cho tôi nghe thứ gì đang đe dọa ông đi. Chúng ta sẽ xem có thể làm được gì."

"Cậu đã nghe đến lời nguyền Mặt Trời Đen chưa?"

"Tất nhiên. Ngoại trừ việc nó được gọi là Cơn điên của lão Eltibald Rồ, lấy theo tên của lão phù thủy đã khơi mào cái trò nhảm nhí đó và khiến hàng chục cô gái dòng dõi tử tế, thậm chí là quý tộc, bị sát hại hoặc giam cầm trong các tòa tháp. Người ta cho là họ đã bị quỷ ám, bị nguyền rủa, bị Mặt Trời Đen làm vấy bẩn, bởi vì đó là thuật ngữ hoa mỹ mà đám nhà các ông dùng để gọi hiện tượng nhật thực hết sức bình thường."

"Eltibald không hề điên rồ. Ông ta đã giải mã văn tự trên các đài đá Dauk, trên bia mộ ở các nghĩa địa cổ của Wozgor, và nghiên cứu các truyền thuyết cũng như phong tục của kẹ nhân. Tất cả chúng đều nói về nhật thực rất rõ ràng. Mặt Trời Đen sẽ thông báo ngày Lilit trở lại đã cận kề, một kẻ ngày nay vẫn được phương Đông tôn thờ dưới cái tên Niya, cũng như báo trước sự diệt vong của loài người. Dọn đường về cho Lilit sẽ là 'sáu mươi phụ nữ đội vương miện vàng, họ sẽ khiến các thung lũng sông ngập đầy máu'."

"Vớ vẩn," gã thuật sĩ nói. "Vả lại, nó chẳng có vần điệu gì hết. Tất cả các lời tiên đoán tử tế đều có vần. Mọi người đều biết Eltibald và Hội đồng Phù thủy mưu tính điều gì vào thời điểm đó. Mấy người lợi dụng những lời lải nhải của một kẻ điên để củng cố quyền lực cho chính bản thân. Để phá tan các liên minh, hủy hoại đồng minh hôn nhân, gây náo loạn vương triều. Nói tóm lại: làm rối thêm mớ dây điều khiển những con rối đội vương miện. Và giờ đây ông lại lên lớp tôi về những lời tiên đoán mà bất kỳ tay kể chuyện có nghề nào ở chợ cũng phải lấy làm xấu hổ nếu nghe đến."

"Cậu có thể nghi ngờ các thuyết của Eltibald, nghi ngờ cách diễn giải các dự đoán. Nhưng cậu không thể phản biện được một thực tế, ấy là đã có những đột biến khủng khiếp xuất hiện ở các bé gái sinh ra ngay sau nhật thực."

"Và tại sao lại không thể? Tôi thì nghe đồn điều ngược lại cơ."

"Ta có tham dự lúc họ khám nghiệm tử thi một đứa trong số bọn chúng," lão phù thủy nói. "Geralt, những gì bọn ta tìm thấy bên trong hộp sọ và tủy của nó quả thực vô phương mô tả. Như một thứ bọt biển màu đỏ. Các cơ quan nội tạng bị trộn nháo nhào với nhau, một số còn mất hẳn. Mọi thứ đều bị phủ một lớp lông mao chuyển động, những sợi nhỏ màu hồng ám xanh. Quả tim có sáu ngăn, với hai ngăn gần như đã bị teo lại. Cậu nói sao về những thứ này nào?"

"Tôi từng thấy người có móng vuốt của đại bàng thay vì bàn tay, người có nanh sói. Người bị thừa khớp, thừa cơ quan và thừa giác quan. Tất cả đều là hệ quả của việc dùng phép thuật thọc ngoáy lung tung."

"Cậu nói mình đã chứng kiến đủ kiểu đột biến." Thầy ảo thuật ngẩng đầu lên. "Và trong quá trình hành nghề thuật sĩ, cậu đã giết bao nhiêu kẻ trong số đó để kiếm tiền rồi? Há? Bởi vì một kẻ có thể mang nanh sói song chẳng làm gì hơn ngoài nhe ra dọa đám kỹ nữ trong quán rượu, nhưng cũng có khả năng hắn sở hữu luôn cả bản tính của sói và tấn công trẻ con. Đám đàn bà con gái sinh ra sau nhật thực bị như thế đấy. Bọn ta đã ghi nhận được rằng chúng có xu hướng điên loạn đúng nghĩa: hành động một cách tàn nhẫn, hung hăng, đột ngột nổi cáu và tính khí thì bất kham."

"Ông có thể tả bất kỳ phụ nữ nào theo cách tương tự," Geralt chế nhạo. "Ông lải nhải cái gì vậy? Ông hỏi tôi đã giết bao nhiêu kẻ đột biến. Tại sao ông không quan tâm đến việc đã bao nhiêu người được tôi cứu khỏi bùa chú, giải thoát khỏi lời nguyền? Tôi, một thuật sĩ bị ông khinh thường. Và các ông đã làm được gì nào, hỡi các thầy ảo thuật oai hùng?"

"Bọn ta đã viện đến phép thuật bậc cao. Cả bọn ta cũng như các tu sĩ đến từ những đền thờ khác nhau. Mọi nỗ lực đều khiến mấy cô gái kia chết."

"Điều đó cho thấy các ông là hạng kém cỏi, chứ mấy cô gái kia chẳng liên quan gì. Và thế là giờ chúng ta đã có những xác chết đầu tiên. Tôi đoán họ là những người duy nhất bị đem ra khám nghiệm tử thi nhỉ?"

"Không. Đừng nhìn ta như vậy; cậu biết rất rõ rằng còn thêm nhiều xác chết nữa. Ban đầu người ta quyết định tiễu trừ tất cả bọn họ. Bọn ta đã trừ khử một vài người... tất cả đều được khám nghiệm tử thi. Một người trong số họ thậm chí còn bị giải phẫu sinh thể."

"Thế mà lũ chó đẻ các ông dám chỉ trích thuật sĩ ư? Ôi, Stregobor, rồi sẽ có ngày thiên hạ biết được sự tình, và bắt các ông phải trả giá."

"Ta không nghĩ một ngày như thế sẽ đến sớm đâu," lão phù thủy nói với giọng chua cay. "Chớ quên rằng bọn ta làm thế để bảo vệ người dân. Mấy đứa con gái đột biến kia có thể đã nhấn chìm bao vùng đất trong bể máu."

"Đó là cánh thầy ảo thuật các ông nói thôi, với cái mũi hếch lên trời, đầy ngạo nghễ như thể mình không thể sai được. Nhân đang nói về chủ đề này, hẳn ông sẽ không nói với tôi rằng trong quá trình săn lùng những người bị gọi là đột biến này, các ông chưa một lần mắc sai lầm nhỉ?"

"Được rồi," Stregobor nói sau một hồi im lặng. "Ta sẽ nói thật, mặc dù nếu muốn tốt cho bản thân thì thế là không nên chút nào. Bọn ta đã mắc sai lầm - nhiều hơn một lần. Lọc được những người như vậy ra là việc vô cùng khó khăn. Và đó là lý do bọn ta ngừng... loại bỏ họ, thay vào đó chuyển sang cô lập họ."

"Những tòa tháp nổi tiếng của các ông," gã thuật sĩ khịt mũi.

"Những tòa tháp của bọn ta. Nhưng đó lại là một sai lầm nữa. Bọn ta đã đánh giá thấp họ. Nhiều người đã trốn thoát. Thế rồi ý tưởng trả tự do cho những người đẹp bị giam cầm trở thành một cái mốt điên rồ với các hoàng tử, đặc biệt là những người trẻ, chẳng có mấy việc để làm và thậm chí là có ít thứ để mất hơn nữa. May mắn thay, hầu hết bọn họ đều ngã gãy cổ..."

"Theo như tôi biết, những người bị giam trong tháp chết rất nhanh. Người ta đồn rằng các ông hẳn đã phần nào nhúng tay vào."

"Điều đó là dối trá. Nhưng đúng là họ nhanh chóng rơi vào trạng thái lãnh đạm, không chịu ăn uống... Điều thú vị là ngay trước khi chết, họ tỏ dấu hiệu sở hữu khả năng nhìn thấu tương lai. Thêm bằng chứng về sự đột biến."

"Các bằng chứng của ông càng lúc càng trở nên kém thuyết phục hơn. Ông còn gì nữa không?"

"Có. Silvena, nữ chủ nhân lâu đài Narok, người bọn ta chẳng bao giờ tiếp cận được vì cô ta thâu tóm quyền lực quá nhanh. Bây giờ ở Narok đang xảy ra những điều khủng khiếp. Fialka, con gái của Evermir, đã thoát khỏi tòa tháp của mình bằng một sợi dây tự chế và hiện đang khủng bố miền Bắc Velhad. Bernika xứ Talgar đã được giải thoát nhờ một tay hoàng tử ngu xuẩn. Giờ đây, hắn đang ngồi trong ngục tối, bị mù, và cảnh tượng thường thấy nhất tại Talgar là một giàn giá treo cổ. Còn có nhiều ví dụ khác nữa."

"Tất nhiên là có rồi," gã thuật sĩ nói. "Ví dụ như ở Yamurlak, kẻ trị vì là lão già Abrad. Lão bị lao hạch, chẳng có lấy một chiếc răng nào trong miệng, chắc lão đã chào đời vài trăm năm trước khi nguyệt thực xảy ra, và lão không thể ngủ được trừ phi có ai đó bị tra tấn đến chết trước mặt lão. Lão tiễu trừ toàn bộ họ hàng thân thích của mình và diệt sạch phân nửa đất nước trong những - ông gọi là gì ấy nhỉ? - cơn thịnh nộ. Ngoài ra còn có dấu hiệu của một tính khí dâm dật nữa. Có vẻ hồi trẻ lão được mệnh danh là Abrad Tốc Váy. Ôi, Stregobor ơi, nếu sự tàn ác của những kẻ thống trị có thể được giải thích bằng đột biến hoặc lời nguyền thì tuyệt biết mấy."

"Nghe này, Geralt..."

"Không. Ông sẽ chẳng chèo kéo được tôi bằng lập luận cũng như thuyết phục nổi tôi rằng Eltibad không phải một lão sát nhân điên, thế nên hãy quay lại với con quái vật đang đe dọa ông đi. Ông liệu mà hiểu rằng sau lời giới thiệu ông đã cung cấp, thì tôi không thích câu chuyện này đâu. Nhưng tôi sẽ nghe ông trình bày."

"Và cậu sẽ không xen ngang bằng những bình phẩm cay độc chứ?"

"Tôi không thể hứa hẹn được gì về điều đó đâu."

"Ôi chà," Stregobor luồn bàn tay vào ống tay áo choàng, "vậy thì sẽ chỉ tổ tốn thời gian hơn thôi. Thế này, câu chuyện bắt đầu ở Creyden, một thân vương quốc nhỏ ở phía Bắc. Vợ của Fredefalk, vương công xứ Creyden, là Aridea, một phụ nữ có học thức, thông thái. Rất nhiều người trong gia đình bà ta tinh thông ma thuật, và bà ta - hẳn nhiên là nhờ quyền thừa kế - nắm trong tay một cổ vật quý hiếm và mạnh mẽ. Một trong những tấm gương của Nehalenia. Chúng chủ yếu được các nhà tiên tri và bà cốt sử dụng, bởi lẽ chúng có thể dự đoán tương lai chuẩn xác, mặc dù theo một cách phức tạp. Aridea thường xuyên tìm đến với tấm gương..."

"Tôi đoán là để hỏi cái câu thường thấy," Geralt ngắt ngang. " 'Thế gian ai đẹp được dường như ta?' - tôi biết; mọi tấm gương của Nehalenia đều rất lịch sự, hoặc bị hỏng."

"Cậu nhầm rồi. Aridea quan tâm đến vận mệnh của đất nước mình hơn. Và tấm gương đã trả lời các câu hỏi của bà ta bằng lời tiên đoán rằng bà ta cùng rất nhiều người khác sẽ gặp phải một cái chết khủng khiếp, trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra bởi đứa con gái sinh ra từ cuộc hôn nhân đầu tiên của Fredefalk. Aridea đảm bảo tin này đến được tai hội đồng, và hội đồng đã cử ta đến Creyden. Ta chẳng cần bổ sung rằng con gái đầu lòng của Fredefalk được sinh ra không lâu sau nhật thực. Suốt một thời gian, ta giữ khá kín hành tung của mình. Con bé đã hành hạ một con chim hoàng yến và hai con chó con trong giai đoạn đó, đồng thời còn dùng cán lược khoét mắt một người hầu. Ta đã thực hiện một vài phép thử bằng cách sử dụng lời nguyền, và hầu hết đều xác nhận rằng đứa trẻ đó là một kẻ đột biến. Ta đem tin ấy đến báo cho Aridea, vì con gái của Fredefalk là cả thế giới đối với ông ta. Như ta đã nói đấy, Aridea không phải hạng ngu ngốc..."

"Tất nhiên rồi," Geralt ngắt lời một lần nữa, "và hẳn bà ta cũng chẳng quý mến gì cô con gái riêng của chồng mình. Bà ta muốn các con mình thừa kế ngai vàng hơn. Tôi có thể đoán tiếp theo xảy ra chuyện gì. Sao lại chẳng có ai siết cổ con bé chết đi? Sẵn tiện siết cổ ông luôn."

Stregobor thở dài, ngước mắt lên trời, nơi cầu vồng vẫn đang lung linh, sặc sỡ và đẹp như tranh.

"Ta muốn cách ly nó, nhưng Aridea ra một quyết định khác. Bà ta cho đứa bé vào rừng cùng với một tên đâm thuê chém mướn, một tay thợ bẫy. Về sau bọn ta tìm thấy hắn trong bụi rậm... không mặc quần, thế nên tái hiện các sự kiện cũng chẳng có gì khó khăn. Con bé đã đâm một cây trâm vào não hắn, xuyên qua tai, hẳn là trong khi hắn đang mải tập trung vào việc khác."

"Nếu ông nghĩ tôi cảm thấy thương hại hắn," Geralt lẩm bẩm, "thì ông nhầm to rồi."

"Bọn ta đã tổ chức một cuộc truy lùng," Stregobor tiếp tục kể, "nhưng mọi dấu vết của đứa nhỏ đều đã biến mất. Ta phải vội vàng rời Creyden vì Fredefalk bắt đầu nghi ngờ. Thế rồi, bốn năm sau, ta nhận được tin tức từ Aridea. Bà ta đã truy ra được tung tích con bé, bấy giờ nó đang sống ở Mahakam cùng với bảy thần lùn mà nó đã thuyết phục thành công rằng đánh cướp thương lái trên đường thì có lời hơn là để bụi hầm mỏ đầu độc phổi. Con bé được biết đến với cái tên Bách Thanh[2], bởi nó khoái xiên những người mình bắt được lên một cây cọc nhọn trong khi họ vẫn còn sống. Aridea đã nhiều lần thuê sát thủ, nhưng không ai trong số đó quay trở lại cả. Chà, sau đó thì tìm người để thuê còn khó hơn lên trời - Bách Thanh đã trở nên khá khét tiếng. Nó đã học được cách sử dụng kiếm điêu luyện tới độ gần như chẳng ai địch nổi. Ta được triệu tập, và đã bí mật đến Creyden, chỉ để hay tin ai đó đã đầu độc Aridea. Thiên hạ vẫn cho rằng đó là tác phẩm của Fredefalk, bấy giờ đã tìm được một tình nhân trẻ hơn, mạnh khỏe hơn - nhưng ta tin thủ phạm là Renfri."

"Renfri?"

"Đó là tên của nó. Ta nói con bé đã đầu độc Aridea. Ngay sau đó, vương công Fredefalk qua đời trong một tai nạn săn bắn kỳ lạ, và con trai cả của Aridea biến mất không tăm tích. Đó chắc hẳn cũng là do tay con bé. Ta gọi nó là 'bé', nhưng khi đó nó đã mười bảy tuổi. Và nó đã gần trưởng thành rồi.

"Trong khi ấy," lão phù thủy kể tiếp sau một hồi nghỉ, "con bé và đám thần lùn nhà nó đã trở thành nỗi kinh hoàng của cả miền Mahakam. Cho đến một ngày nọ, chúng nảy sinh cãi vã về điều gì đó. Ta không biết cụ thể là gì - chia sẻ chiến lợi phẩm, hay đến lượt ai qua đêm với con bé - gì thì gì, chúng cũng tàn sát nhau bằng dao. Chỉ có mình Bách Thanh sống sót. Chỉ mình nó. Và vào thời điểm đó, ta đang ở trong vùng. Bọn ta đã giáp mặt nhau: trong nháy mắt nó đã nhận ra ta và biết ta đã đóng vai trò gì ở Creyden. Ta khẳng định với cậu, Geralt à, ta chỉ vừa kịp thốt ra được một lời nguyền - tay ta lúc ấy run lẩy bà lẩy bẩy - khi con mèo rừng đó chĩa kiếm lao vào ta. Ta biến nó thành một khối pha lê, sáu cubit nhân chín. Khi nó rơi vào trạng thái hôn mê, ta ném khối đá vào hầm mỏ của đám thần lùn và đánh sập hầm."

Bách Thanh: còn được mệnh danh là "chim đồ tể", một giống chim có thói quen găm con mồi lên gai hoặc các vật nhọn đề ăn dần.

"Làm ăn vớ vẩn quá," Geralt nhận xét. "Bùa phép ấy có thể bị đảo ngược. Chẳng lẽ ông không thể thiêu rụi con bé sao? Xét cho cùng, ông biết nhiều bùa chú hay ho lắm mà."

"Không. Đó không phải chuyên môn của ta. Nhưng cậu nói đúng. Ta làm ăn linh tinh quá. Một tay hoàng tử ngốc nghếch nào đó đã tìm thấy con bé, bỏ ra nguyên một gia tài để phá lời nguyền, đảo ngược bùa chú và đắc thắng đưa nó về nhà, một vương quốc hẻo lánh nào đó ở phía Đông. Cha của hắn, một lão thổ phỉ già, tỏ ra có đầu óc hơn. Lão cho thằng con trai mình một trận đòn nhừ tử, và thẩm vấn Bách Thanh về những châu báu mà nó cùng lũ thần lùn đã chiếm đoạt và giấu đi. Sai lầm của lão là cho đứa con trai trưởng hỗ trợ trong khi lão đang trói banh con bé trần như nhộng trên cái bàn của đao phủ. Bằng cách nào đó, ngày hôm sau, đứa con trai trưởng kia - nay là một đứa trẻ mồ côi không còn anh chị em - đã nắm quyền cai trị vương quốc, và Bách Thanh chiếm giữ ngôi vị được hắn sủng ái nhất."

"Thế tức là con bé không thể xấu xí được."

"Cái đó cũng tùy gu. Nó không được sủng ái lâu. Chỉ cho đến khi cuộc đảo chính đầu tiên xảy ra tại cung điện thôi, và đấy là gọi cho sang mồm thôi nhé - kỳ thực nó giống như một nhà kho hơn. Chẳng bao lâu sau, ta nhận thấy nó rõ ràng vẫn chưa hề quên mình. Nó đã ba lần tìm cách ám sát ta ở Kovir. Ta quyết định không đánh liều thử vận với lần thứ tư và đến Pontar để tránh con bé. Một lần nữa, nó tìm thấy ta. Lần này ta trốn đến Angren, nhưng nó cũng tìm thấy ta ở đó. Ta không biết nó làm kiểu gì. Ta che giấu vết tích của mình rất kỹ rồi. Đó hẳn là một đặc điểm của sự đột biến nó sở hữu."

"Điều gì ngăn ông yểm thêm một bùa chú nữa để biến con bé thành pha lê vậy? Ngại ngùng à?"

"Không. Ta chẳng biết ngại bao giờ. Nó đã trở nên kháng phép thuật."

"Chuyện ấy là bất khả."

"Không hề. Chỉ cần sở hữu đúng món cổ vật hoặc quầng tinh hoa nào đó là đủ rồi. Hoặc điều này cũng có thể liên quan đến đột biến của nó, hiện đang ngày một phát triển. Ta trốn khỏi Angren và náu mình ở đây, ở Arcsea, ở Blaviken. Ta đã sống yên ổn được một năm, nhưng nó đã lại truy ra dấu ta rồi."

"Làm thế nào mà ông biết được điều đó? Con bé đã đến thị trấn rồi à?"

"Ừ. Ta nhìn thấy nó trong quả cầu pha lê." Lão phù thủy giơ đũa phép lên. "Con bé không đơn độc. Nó cầm đầu một băng đảng, và điều đó cho thấy rằng nó đang mưu mô một chuyện gì đó nghiêm trọng. Geralt, ta không có nơi nào khác để chạy nữa. Ta không biết mình có thể trốn được ở đâu. Việc cậu đến đây vào đúng thời điểm này không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đó là số phận."

Gã thuật sĩ nhướng mày. "Ông toan tính gì vậy?"

"Hẳn là đã quá hiển nhiên rồi còn gì. Cậu sẽ trừ khử con bé."

"Tôi không phải một kẻ côn đồ đâm thuê chém mướn, Stregobor."

"Cậu không phải một tên côn đồ, khoản này ta đồng ý."

"Tôi giết quái vật kiếm tiền. Những con thú gây nguy hiểm cho người. Những nỗi kinh hoàng khởi sinh từ bùa chú và những trò ma pháp do hạng như ông yểm. Không phải người."

"Con bé không phải là người. Nó chính là một con quái vật: một kẻ đột biến, một kẻ đột biến bị nguyền rủa. Cậu đã mang một con quỷ lầy đến đây. Bách Thanh còn tệ hơn cả quỷ lầy. Một con quỷ lầy giết chóc bởi vì nó đói, nhưng Bách Thanh làm điều đó vì nó thích thế. Giết nó rồi cậu muốn bao nhiêu ta cũng sẽ trả. Tất nhiên là phải ở mức hợp lý rồi."

"Tôi đã bảo với ông rồi đấy. Tôi coi câu chuyện về đột biến và lời nguyền của Lilit là nhảm nhí: Cô gái kia có lý do để thanh toán nợ nần với ông, và tôi sẽ không can dự vào. Hãy tìm đến ông ủy viên, đến lính canh. Ông là phù thủy của thị trấn; ông được bảo vệ bởi luật pháp thị trấn."

"Ta khạc nhổ vào luật pháp, ông ủy viên và sự giúp đỡ của ông ta!" Stregobor nổi cơn lôi đình. "Ta không cần được bảo vệ. Ta cần cậu giết nó! Sẽ không có ai vào được trong tòa tháp này - ta được an toàn tuyệt đối ở đây. Nhưng điều ấy thì có ý nghĩa gì đối với ta nào? Ta không có ý định sống nốt quãng đời còn lại của mình ở đây, và Bách Thanh sẽ không bỏ cuộc chừng nào ta vẫn còn sống. Chẳng lẽ ta lại phải ngồi đây, trong tòa tháp này, và chờ đợi cái chết ư?"

"Mấy cô gái kia cũng vậy thôi. Ông biết gì không, thầy ảo thuật? Ông đáng lẽ phải nhượng công việc săn lùng mấy cô gái đó lại cho các phù thủy khác mạnh mẽ hơn. Lẽ ra ông phải lường trước được hậu quả."

"Xin cậu đấy, Geralt."

"Không, Stregobor."

Lão pháp sư im lặng. Vầng dương hư ảo trên nền trời hư ảo vẫn chưa dịch lên thiên đỉnh, nhưng gã thuật sĩ biết ở Blaviken đã là chạng vạng. Gã cảm thấy đói.

"Geralt," Stregobor nói, "lúc lắng nghe Eltibald, nhiều người trong số bọn ta đã nghi ngờ. Nhưng bọn ta đã quyết định chấp nhận phương án đỡ tai ác hơn. Bây giờ ta đề nghị cậu đưa ra một lựa chọn tương tự."

"Ác là ác, Stregobor," gã thuật sĩ nghiêm túc nói lúc đứng dậy. "Dù ít hơn hay nhiều hơn hay vừa phải, giống nhau cả thôi. Tỷ lệ tùy ý thương lượng, ranh giới mù mờ. Tôi không phải một ẩn sĩ ngoan đạo. Tôi không chỉ làm toàn điều tốt trong đời. Nhưng nếu phải chọn giữa hai cái ác, tôi thà không chọn gì hết. Đã đến lúc tôi phải đi rồi. Ngày mai chúng ta lại gặp nhau."

"Có thể," lão phù thủy nói. "Nếu cậu đến kịp."

III

Cung Điện Vàng, quán trọ thanh lịch của thị trấn thôn dã này, nay chật kín người và ồn ào huyên náo. Khách ghé thăm, gồm dân địa phương và lữ khách, chủ yếu đều đang mải mê vào những hoạt động đặc trưng đối với xứ sở hoặc nghề nghiệp của bản thân. Các thương gia nghiêm túc tranh cãi với người lùn về giá cả hàng hóa và lãi suất tín dụng. Những tay lái buôn ít nghiêm túc hơn thì véo mông các cô gái mang bia, bắp cải và đậu. Đám đầu óc bã đậu địa phương giả vờ thông tường mọi sự. Mấy ả kỹ nữ loay hoay chiều chuộng những người rủng rỉnh trong khi xua bọn rỗng túi đi. Cánh đánh xe và ngư dân nốc rượu bất cần đời. Vài tay thủy thủ đang nghêu ngao hát một bài ca ngợi sóng biển, lòng dũng cảm của thuyền trưởng và vẻ duyên dáng của tiên cá, phần sau cùng được tả đầy sinh động cũng như hết sức chi tiết.

"Cố vắt óc nhớ lại đi, ông bạn," Caldemeyn nói với chủ quán, rướn người qua quầy để tiếng mình được rõ giữa không gian huyên náo. "Sáu người đàn ông và một ả thiếu nữ, tất cả đều mặc đồ da đen đính bạc theo phong cách dân Novigrad. Tôi đã nhìn thấy chúng ở đường cái. Chúng đang trú ở đây hay tại Con Cá Ngừ?"

Chủ quán nhăn cái trán dô và chùi một chiếc cốc vại vào cái tạp dề sọc của mình.

"Ở đây, thưa ủy viên," ông ta cuối cùng cũng nói. "Họ nói rằng mình đến tham gia phiên chợ nhưng tất cả đều mang theo kiếm, kể cả người phụ nữ. Như ông đã nói đấy, họ mặc đồ màu đen."

"Rồi," ông ủy viên gật đầu. "Hiện chúng đang ở đâu? Tôi không thấy chúng trong này."

"Trong chỗ hốc tường nhỏ. Họ thanh toán bằng vàng."

"Tôi sẽ vào một mình," Geralt nói. "Biến vụ này thành công vụ trước mặt bàn dân thiên hạ chẳng lợi lộc gì hết, ít nhất là vào lúc này. Tôi sẽ đưa cô ta đến đây."

"Có khi thế sẽ là thượng sách. Nhưng nhớ cẩn thận nhé, tôi không muốn để xảy ra rắc rối đâu."

"Tôi sẽ cẩn thận."

Căn cứ vào cường độ tục tĩu càng lúc càng tăng của lời nhạc, bài hát của đám thủy thủ đang gần đến hồi kết. Geralt kéo ra tấm rèm cứng đờ và đóng bụi đang che lối vào hốc tường.

Ngồi bên bàn là sáu người đàn ông. Bách Thanh không đi cùng chúng.

"Anh muốn gì?" kẻ trông thấy gã đầu tiên quát hỏi. Hắn có một cái đầu đang dần hói và một vết sẹo chẻ ngang lông mày trái, sống mũi và má phải, làm khuôn mặt biến dạng.

"Tôi muốn gặp Bách Thanh."

Hai nhân vật giống hệt nhau đứng dậy - cùng một khuôn mặt cứng đờ và mái tóc hoe vàng bù xù, dài ngang vai, cùng một bộ phục trang bó sát màu đen lấp lánh những miếng bạc điểm trang. Và với cùng động tác y hệt nhau, cặp song sinh lôi từ băng ghế lên hai thanh kiếm giống nhau như đúc.

"Bình tĩnh nào, Vyr. Ngồi xuống đi, Nimir," tên mặt sẹo nói, chống khuỷu tay lên bàn. "Anh nói mình muốn gặp ai cơ, người anh em? Bách Thanh là ai thế?"

"Anh biết rất rõ ý tôi muốn nhắc đến ai."

"Vậy tên này là ai thế?" người hỏi là một tay lực sĩ mình trần, mồ hôi nhễ nhại, đeo đai bắt tréo và cẳng tay có mang bao đệm gai. "Mày quen hắn à, Nohorn?"

"Không," tên mặt sẹo nói.

"Đây là một tay bạch tạng cha vơ chú váo nào đó," một gã tóc đen mảnh khảnh ngồi cạnh Nohorn cười khúc khích. Những đường nét thanh tú, đôi mắt to đen láy và đôi tai nhọn cho thấy hắn là một kẻ lai máu tiên nhân. "Bạch tạng, đột biến, quái thai. Cái ngữ như thế này mà cũng được phép vào quán rượu, trà trộn với những người tử tế cơ đấy."

"Tao từng thấy hắn ở đâu đó rồi," một tên vóc người chắc nịch, dạn dày gió sương với tóc thắt bím nói, dò xét nhìn Geralt bằng đôi mắt nheo lại, ánh lên vẻ hiểm độc.

"Mày đã gặp anh ta ở đâu không quan trọng, Tavik," Nohorn nói. "Nghe đây. Ban nãy Civril đã xúc phạm anh rất thậm tệ. Anh không định thách thức hắn sao? Buổi tối hôm nay đang tẻ nhạt quá."

"Không," gã thuật sĩ điềm đạm nói.

"Và ta, nếu ta đổ xúp cá này lên đầu ngươi, ngươi có định thách thức ta không?" tên mình trần đến thắt lưng ồm ồm nói.

"Bình tĩnh nào, Mười Lăm," Nohorn nói. "Anh ta nói không, thế tức là không. Tạm thời là như vậy. Nào, người anh em, anh nói gì thì nói rồi lượn đi. Anh có một cơ hội duy nhất để tự cuốn xéo. Nếu anh không tận dụng nó, mấy vị khán giả đây sẽ xách cổ anh ra ngoài."

"Tôi không có gì để nói với anh hết. Tôi muốn gặp Bách Thanh. Renfri."

"Chúng mày có nghe thấy không?" Nohorn nhìn khắp một lượt đám đồng bọn. "Anh ta muốn gặp Renfri. Và tôi có thể biết lý do không?"

"Không."

Nohorn ngẩng đầu lên và nhìn cặp song sinh khi chúng tiến tới một bước, những chiếc móc cài bạc trên hai đôi ủng cao của chúng kêu leng keng.

"Tao biết rồi," tên tóc bím đột ngột nói. "Bây giờ tao biết mình đã thấy hắn ở đâu rồi!"

"Mày đang lầm bầm cái gì vậy, Tavik?"

"Phía trước nhà ông ủy viên. Hắn mang một con rồng gì đó đến để đổi chác, một con thú lai giữa nhện và cá sấu. Người ta đồn hắn là một thuật sĩ."

"Và thuật sĩ là cái giống gì thế?" Mười Lăm hỏi. "Hở? Civrl?"

"Một thầy ảo thuật mướn," tên bán tiên nói. "Một ảo sĩ kiếm bạc cắc qua ngày. Tao đã bảo chúng mày rồi đấy, một quái thai. Một sự xúc phạm đối với luật pháp của con người và thần thánh. Cái ngữ nhà hắn phải bị đem thiêu."

"Chúng ta không thích bọn ảo thuật gia," Tavik rít lên, vẫn không dứt cặp mắt nheo ti hí khỏi Geralt. "Civril à, như tao thấy thì chúng ta sẽ phải chật vật hơn dự kiến trong cái chốn khỉ ho cò gáy này đấy. Ở đây không chỉ có một tên làm ảo thuật và mọi người đều biết rằng chúng đoàn kết với nhau lắm."

"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã." Tên máu lai mỉm cười đầy hiểm độc. "Cái ngữ nhà ngươi mà cũng được tồn tại trên đời. Ai đẻ ra lũ quái các ngươi thế?"

"Cảm phiền ngươi nhìn đời khoan dung hơn một chút," Geralt điềm tĩnh nói, "vì như ta thấy, mẹ ngươi hẳn đã đi lang thang trong rừng một mình thường xuyên tới mức ngươi cũng nên tự vấn về gốc gác của bản thân đấy."

"Có thể," tên bán tiên trả lời, nụ cười vẫn không rời mặt hắn. "Nhưng ít nhất ta biết mẹ mình là ai. Đám thuật sĩ các người thì không thể khẳng định được điều ấy."

Geralt hơi tái đi và mím chặt môi lại. Nohorn, để ý thấy điều ấy, cười phá lên.

"Chà, người anh em ạ, anh không thể bỏ qua một lời xúc phạm như thế được. Thứ anh đeo trên lưng trông giống một thanh kiếm phết. Sao nào? Anh sẽ ra ngoài với Civril chứ? Buổi tối hôm nay đang tẻ nhạt quá."

Gã thuật sĩ không phản ứng.

"Đồ hèn nhát," Tavik khịt mũi.

"Anh ta đã nói gì về mẹ của Civril nhỉ?" Nohorn tiếp tục đều giọng nói, chống cằm lên đôi bàn tay chắp lại. "Như tao hiểu thì là một điều tục tĩu vô cùng. Rằng bà ấy là một người dễ dãi, hay gì đó. Này, Mười Lăm, ngồi nghe một kẻ lang thang xúc phạm mẹ của bạn mình liệu có ổn không? Một người mẹ thiêng liêng lắm đấy, quân súc sinh!"

Mười Lăm tự nguyện đứng dậy, tháo thanh kiếm của mình ra và quẳng nó lên bàn. Hắn ưỡn ngực, điều chỉnh miếng đệm đính đinh bạc trên vai, nhổ toẹt một bãi và tiến tới trước một bước.

"Nếu anh hãy còn mù mờ," Nohorn nói, "thì Mười Lăm đang thách anh làm một trận tỉ thí tay bo. Tôi đã nói với anh họ sẽ xách cổ anh ra khỏi đây mà. Né chỗ ra nào."

Mười Lăm tiến lại gần và giơ nắm đấm lên. Geralt đặt tay lên chuôi kiếm.

"Cứ liệu hồn," gã nói. "Một bước nữa thôi là ngươi sẽ phải lần mò tìm bàn tay của mình trên sàn."

Nohorn và Tavik đứng bật dậy, cầm lấy kiếm. Cặp song sinh lặng lẽ kia tuốt kiếm của chúng ra với những chuyển động giống hệt nhau. Mười Lăm bước lùi lại. Chỉ có Civril là không nhúc nhích.

"Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Chẳng lẽ ta không thể để các người ngồi một mình được một phút sao?"

Geralt quay lại thật chậm rãi và nhìn vào cặp mắt màu biển.

Ả cao gần bằng gã. Mái tóc màu rơm của ả bị cắt lam nham, chỉ dài hơi quá tai. Ả chống một tay lên cửa, trên người mặc áo khoác nhung bó sát, thắt bằng một chiếc đai lưng trang trí họa tiết. Váy ả cắt lệch bên, không đối xứng - bên trái phủ xuống tận bắp chân, trong khi bên phải để lộ phần đùi khỏe khoắn phía trên chiếc ủng da nai. Ở bên trái, ả đeo một thanh kiếm; ở bên phải là con dao găm với một viên hồng ngọc khổng lồ gắn trong núm chuôi.

"Câm luôn rồi à?"

"Hắn là một thuật sĩ," Nohorn lẩm bẩm.

"Vậy thì sao?"

"Hắn muốn nói chuyện với cô."

"Vậy thì sao?"

"Hắn là một pháp sư!" Mười Lăm gầm lên.

"Chúng ta không thích đám pháp sư," Tavik gầm gừ.

"Các ngươi bình tĩnh đi nào," cô ả nói. "Anh ta muốn nói chuyện với ta; thế chẳng có tội tình gì hết. Các ngươi cứ tiếp tục vui vẻ đi. Và đừng có gây rắc rối gì đấy. Ngày mai phiên chợ sẽ diễn ra. Chắc hẳn các ngươi không muốn ba cái trò đùa của mình làm xáo trộn buổi chợ, một sự kiện đầy quan trọng trong cuộc sống của thị trấn êm đềm này đâu nhỉ?"

Một tràng cười khúc khích lặng lẽ, ác hiểm vang lên trong sự im lặng vừa buông xuống. Civril, bấy giờ vẫn ưỡn mình trên băng ghế với vẻ bất cần đời, đang bật cười.

"Thôi nào, Renfri," tên máu lai cười khùng khục. "Sự kiện... quan trọng!"

"Im đi, Civril. Ngay lập tức."

Civril ngừng cười. Ngay lập tức. Geralt không ngạc nhiên. Giọng nói của Renfri mang nét gì đó rất lạ - một nét gắn liền với ánh phản chiếu đỏ rực của lửa trên những lưỡi kiếm, tiếng gào khóc của những nạn nhân bị sát hại, tiếng ngựa hí và mùi máu. Mấy kẻ kia hẳn cũng đã mường tượng ra những hình ảnh tương tự - ngay cả khuôn mặt phong trần của Tavik cũng tái đi.

"Nào, tóc bạc," Renfri phá vỡ sự im lặng. "Cùng ra phòng lớn thôi. Hãy nhập bọn với ông ủy viên anh đến cùng. Chắc hẳn ông ta cũng muốn nói chuyện với tôi."

Khi nhìn thấy họ, Caldemeyn, bấy giờ đang đợi ở quầy, liền chấm dứt cuộc trò chuyện lặng lẽ với ông chủ quán, đứng thẳng người lên và khoanh tay trước ngực.

"Nghe đây, tiểu thư," ông ta nghiêm giọng nói, không buồn lãng phí thời gian với những phép lịch sự vặt vãnh, "nhờ anh thuật sĩ xứ Rivia này đây, ta biết lý do cô đến Blaviken. Có vẻ cô có thù hằn với thầy phù thủy của bọn ta."

"Có khi. Thế thì sao?" Renfri lặng lẽ hỏi, bằng một giọng không kém phần gay gắt.

"Vấn đề chỉ là, giải quyết những mối hận như thế thì đã có tòa án lo liệu. Ở miền Arcsea này đây, kẻ nào muốn dùng thép trả hận sẽ bị coi là một tên cướp thông thường. Ngoài ra, hoặc cô cùng với đám đồng bọn hắc ám của mình biến khỏi Blaviken vào sáng sớm, hoặc là ta sẽ tống cô vào trong tù để ng... Nói thế nào ấy nhỉ, Geralt?"

"Ngừa trước."

"Chính xác. Hiểu chưa, tiểu thư?"

Renfri thò tay vào chiếc túi trên thắt lưng và rút ra một tờ giấy da đã bị gấp lại mấy nếp.

"Đọc cái này đi, ủy viên. Nếu ông biết chữ. Và đừng gọi tôi là 'tiểu thư'."

Caldemeyn nhận lấy tờ giấy da, đọc một hồi lâu, sau đó lẳng lặng đưa nó cho Geralt.

" 'Gửi các quan nhiếp chính, chư hầu và các thần dân tự do của ta,' " gã thuật sĩ đọc to." 'Gửi toàn dân thiên hạ. Ta tuyên bố rằng Renfri, công chúa xứ Creyden, vẫn thần phục dưới triều đình ta và được chúng ta đối đãi rất nồng hậu; bất cứ kẻ nào dám ngược đải nàng sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của chúng ta. Audoen, đức vua...' Ngược đãi bị sai chính tả. Nhưng con dấu có vẻ chân thực."

"Bởi vì nó là thật," Renfri nói, giật lấy tấm giấy da khỏi tay gã. "Dấu được đóng bởi Audoen, lãnh chúa nhân từ của ông. Đó là lý do tôi khuyên ông chớ có ngược đãi tôi. Bất kể chính tả đúng có là thế nào, hậu quả đối với ông cũng sẽ bi đát lắm đấy. Ủy viên đáng kính ạ, ông sẽ không tống tôi vào tù. Hay gọi tôi là 'tiểu thư'. Tôi chưa vi phạm bất kỳ luật lệ nào. Tính đến thời điểm hiện tại thì là vậy."

"Cô chỉ cần thò chân ra ngoài khuôn khổ đúng một phần thôi," Caldemeyn trông như chỉ muốn nhổ toẹt một bãi, "là ta sẽ ném cô vào ngục tối cùng với mảnh giấy này. Ta thề nhân danh mọi thánh thần trên đời, tiểu thư ạ. Đi thôi nào, Geralt."

"Với anh, thuật sĩ à." Renfri chạm vào vai Geralt. "Tôi vẫn muốn nói đôi lời."

"Đừng về ăn tối muộn," ông ủy viên nói với ra sau, "không là Libu