← Quay lại trang sách

PHƯƠNG ÁN ĐỠ TAI ÁC HƠN (2)

IV

Ai đó đang ở trong căn phòng gác mái nhỏ của gã. Geralt biết được điều đó khi gã còn chưa tới cửa, cảm nhận được thông qua sự rung động gần như không thể nhận thấy của miếng mề đay. Gã thổi tắt ngọn đèn dầu soi tỏ con đường dẫn lên tầng, rút dao găm từ trong giày ra giắt vào sau thắt lưng và vặn tay nắm cửa. Căn phòng tối om. Nhưng không tối đối với một thuật sĩ.

Gã cố tình bước chậm qua ngưỡng cửa; gã cẩn thận đóng cửa lại sau lưng. Ngay tích tắc tiếp theo, gã lao vào người đang ngồi trên giường mình, nghiến kẻ ấy xuống lớp vải lanh, chèn cẳng tay dưới cằm kẻ lạ và với lấy con dao găm. Gã không rút nó ra. Có gì đó sai sai.

"Một khởi đầu không tồi," ả nói với giọng nghèn nghẹt, nằm bất động bên dưới gã. "Tôi đã kỳ vọng một điều tương tự thế này, nhưng tôi không ngờ nổi là hai ta lại lên giường nhanh như vậy. Làm ơn bỏ tay ra khỏi cổ họng tôi đi."

"Là cô."

"Là tôi đây. Bây giờ có hai khả năng. Thứ nhất: anh xuống khỏi người tôi và chúng ta cùng nói chuyện. Thứ hai: chúng ta giữ nguyên vị trí này, và trong trường hợp đó thì ít nhất tôi cũng muốn cởi giày của mình ra."

Gã thuật sĩ thả cô ả ra, và ả thở dài, ngồi dậy và chỉnh lại tóc tai cùng váy vóc.

"Thắp nến lên đi," ả nói. "Không giống như anh, tôi không thể nhìn được trong bóng tối, và tôi muốn trông thấy người mình đang tiếp chuyện."

Ả lại chỗ chiếc bàn - cao ráo, mảnh khảnh, nhanh nhẹn - và ngồi xuống, duỗi thẳng cặp chân dài mang đôi ủng cao. Trông bẻ ngoài thì ả không mang theo bất kỳ món vũ khí nào hết.

"Anh có gì để uống trong này không?"

"Không."

"Vậy thì thật may là tôi có mang theo đồ," ả cười, đặt một bầu rượu da và hai chiếc cốc da lên bàn.

"Đã gần nửa đêm rồi," Geralt lạnh lùng nói. "Chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề chứ?"

"Chốc nữa. Đây, làm một ly đi. Mừng sức khỏe của anh, Geralt."

"Tương tự, Bách Thanh."

"Khốn kiếp, tên tôi là Renfri." Ả ngẩng đầu lên. "Tôi sẽ cho phép anh bỏ qua tước hiệu hoàng gia của tôi, nhưng đừng gọi tôi là Bách Thanh nữa!"

"Im lặng đi, không là cô đánh thức cả nhà dậy bây giờ. Phải chăng tôi cuối cùng cũng được biết lý do cô lẻn vào đây qua đường cửa sổ?"

"Đầu óc anh chậm chạp thật đấy, thuật sĩ ạ. Tôi muốn cứu Blaviken khỏi một bể máu. Tôi đã bò qua các mái nhà như một con mèo cái trong mùa động đực để bàn với anh về chuyện này đấy. Hãy lấy làm cảm kích đi."

"Vâng," Geralt nói. "Chỉ có điều tôi không biết trò chuyện sẽ giúp ích được gì. Tình hình rất rõ ràng. Stregobor đang ở trong tòa tháp của lão, và cô sẽ phải bao vây nó thì mới mong túm được lão. Nếu cô làm vậy, tờ giấy thông hành kia sẽ không giúp gì cô đâu. Audoen sẽ không bảo vệ cô nếu cô công khai vi phạm pháp luật. Ông ủy viên, lính canh, toàn bộ Blaviken sẽ chĩa mũi giáo vào cô."

"Toàn bộ Blaviken sẽ hối tiếc vì chống lại tôi." Renfri mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng nhởn của một con thú săn mồi. "Anh có để ý đám quân của tôi không? Tôi đảm bảo với anh là họ sành sỏi lắm. Anh có mường tượng nổi điều gì sẽ xảy ra trong một cuộc chiến giữa họ và đám lính canh đần độn cứ tự vấp vào kích của mình không?"

"Cô nghĩ tôi sẽ chống mắt đứng nhìn một trận chiến như thế à? Như cô thấy đấy, tôi đang trọ ở nhà của ông ủy viên. Nếu cần thiết, tôi sẽ đứng về phe của ông ta."

"Tôi tin chắc," Renfri trở nên nghiêm túc, "rằng anh sẽ làm vậy. Nhưng anh chắc sẽ đơn thương độc mã thôi, vì những kẻ còn lại sẽ co ro trốn trong hầm. Không một chiến binh nào trên đời đủ sức cân tận bảy kiếm sĩ. Vì vậy, tóc bạc ạ, hãy ngừng đe dọa nhau đi. Như tôi đã nói đấy: tàn sát và đổ máu là chuyện có thể tránh được. Có hai người ngăn cản được cảnh tương tàn ấy."

"Tôi đang lắng nghe đây."

"Thứ nhất," Renfri nói, "chính là Stregobor. Lão tự rời khỏi tòa tháp của mình, tôi đưa lão đến một nơi hoang vắng, và Blaviken sẽ chìm trở lại vào cảnh thờ ơ hạnh phúc và quên béng toàn bộ vụ việc."

"Có thể Stregobor trông điên thật đấy, nhưng ông ta không điên đến vậy đâu."

"Ai mà biết được, thuật sĩ, ai mà biết được. Có một số lý lẽ thuyết phục vô phương chối bỏ, chẳng hạn như tối hậu thư Tridam. Tôi tính sẽ trình nó ra cho lão pháp sư."

"Tối hậu thư này là gì thế?"

"Đó là bí mật ngọt ngào của tôi."

"Tùy cô thôi. Nhưng tôi không nghĩ nó sẽ hiệu quả đâu. Răng Stregobor va lập cập khi ông ta nói về cô. Tối hậu thư nào thuyết phục được ông ta tự nguyện nộp mình vào đôi tay xinh đẹp của cô hẳn phải hùng hồn lắm. Vậy còn người kia là ai? Hãy để tôi đoán nhé."

"Để xem anh sắc sảo thế nào, tóc bạc."

"Chính là cô, Renfri. Cô sẽ bộc lộ lòng hào hiệp của một người thực sự quyền quý - bậy rồi, của một thành viên hoàng tộc đích thực - và từ bỏ ý định trả thù. Tôi đoán thế đã chuẩn chưa?"

Renfri ngửa đầu ra sau và cười phá lên, lấy tay che miệng. Thế rồi ả im lặng và dán chặt đôi mắt sáng quắc của mình vào gã thuật sĩ.

"Geralt," ả nói, "tôi từng là một nàng công chúa. Tôi từng có mọi thứ mình mơ ước. Những người hầu nhất nhất cung phụng tôi, váy vủng, giày dép. Quần lót lanh mịn. Châu báu và trang sức, ngựa con, cá vàng trong ao. Búp bê, và một ngôi nhà búp bê còn lớn hơn căn phòng này. Đó từng là cuộc sống của tôi cho đến khi Stregobor và mụ điếm Aridea ra lệnh cho một gã thợ săn băm vằm tôi trong rừng và mang tim gan tôi về. Anh thấy đáng yêu không?"

"Không. Tôi lấy làm mừng là cô đã thoát được tay gã thợ săn, Renfri ạ."

"Tôi có thoát được quái đâu. Gã thương hại tôi và thả cho tôi đi. Sau khi tên chó đẻ ấy hãm hiếp và cướp tài sản của tôi."

Geralt mân mê miếng mề đay của mình, nhìn thẳng vào mắt ả. Ả không hạ mắt xuống.

"Đó là hồi kết của nàng công chúa," ả nói tiếp. "Chiếc váy trở nên rách rưới, lớp lanh mịn trở nên dơ dáy. Và sau đó là bụi bẩn, đói khát, là thối hoăng, hôi hám, là lạm dụng. Bán thân cho bất kỳ lão già nào để đổi lấy một bát canh hay một chỗ chui ra chui vào. Anh có biết tóc của tôi từng như thế nào không? Như lụa. Và nó dài qua hông tôi cả ba tấc. Tôi đã phải cắt nó sát da đầu bằng dao xén lông cừu khi bị chấy. Nó chẳng bao giờ mọc lại như cũ nữa."

Ả im lặng một lúc, vẩn vơ gạt những sợi tóc nham nhở ra khỏi trán.

"Tôi trộm cắp để không chết đối. Tôi giết để khỏi bị giết. Tôi bị nhốt trong những nhà tù khai mù mùi nước tiểu, không biết sáng ra họ có treo cổ mình không, hay chỉ đánh đòn rồi thả đi. Và suốt toàn bộ quãng thời gian ấy, mụ mẹ kế của tôi cùng lão pháp sư nhà anh cứ bám theo tôi sát gót với chất độc và sát thủ và bùa chú. Vậy mà anh muốn tôi tỏ lòng hào hiệp ư? Tha thứ cho lão, như một thành viên hoàng tộc? Trước tiên, tôi phải rứt toác đầu lão ra đã, như một thành viên hoàng tộc."

"Aridea và Stregobor đã tìm cách đầu độc cô à?"

"Với một quả táo tẩm ớt mả. Tôi được một thần lùn cứu, cùng một thứ thuốc gây nôn tôi cứ nghĩ sẽ khiến ruột gan mình lộn hết ra ngoài. Nhưng tôi đã sống sót."

"Có phải một trong bảy thần lùn ấy không?" Renfri, bấy giờ đang rót rượu dở, đông cứng người trong tư thế cầm bầu rượu trên cái cốc.

"À," ả nói. "Hóa ra anh biết rất nhiều về tôi đấy. Đúng thế không? Anh có thành kiến gì với thần lùn hả? Hoặc nhân quái? Họ đối xứ với tôi tử tế hơn phần lớn con người, mà đằng nào thì đó cũng không phải việc của anh."

"Stregobor và Aridea săn lùng tôi như một con thú hoang lâu hết mức chúng có thể. Cho đến khi tôi trở thành kẻ đi săn. Aridea chết trên giường của mình. May mắn cho mụ ấy là không bị tôi túm sớm hơn - tôi có một kế hoạch đặc biệt cho mụ, bây giờ tôi cũng có một kế hoạch tương tự cho lão pháp sư kia. Anh có nghĩ rằng lão đáng chết không?"

"Tôi không phải thẩm phán. Tôi là một thuật sĩ."

"Có đấy. Tôi đã nói rằng có hai người có thể ngăn chặn đổ máu ở Blaviken. Người thứ hai là anh. Lão pháp sư sẽ cho anh vào trong tòa tháp. Anh có thể giết lão."

"Renfri," Geralt điềm tĩnh nói, "cô có ngã khỏi mái và bị va đầu trên đường đến phòng tôi không?"

"Khốn kiếp, anh có phải một thuật sĩ hay không nào? Người ta bảo anh đã giết một con quỷ lầy và mang nó đến đây trên lưng lừa để đổi lấy tiền. Stregobor còn tệ hơn quỷ lầy. Nó chỉ là một con thú vô tâm, giết chóc bởi vì thánh thần đã tạo ra nó như thế. Stregobor là một kẻ vũ phu, một con quái vật thực sự. Hãy mang lão đến cho tôi trên lưng lừa và tôi sẽ không kì kèo bất kỳ khoản tiền nào anh nêu ra."

"Tôi không phải một gã côn đồ đâm thuê chém mướn đâu, Bách Thanh."

"Vâng," ả đồng ý với một nụ cười. Ả dựa lưng vào ghế đẩu và bắt tréo chân trên bàn, chẳng buồn kéo váy che đùi. "Anh là một thuật sĩ, một người bảo vệ chúng sinh khỏi điều tai ác. Và điều tai ác chính là thép và lửa, những thứ sẽ tàn phá nơi đây nếu chúng ta chiến đấu với nhau. Anh không thấy tôi đang đề xuất một giải pháp tử tế, đỡ tai ác hơn sao? Ngay cả đối với lão Stregobor chó đẻ ấy. Anh có thể giết lão một cách nhân từ, chỉ với một nhát xiên. Lão sẽ chết mà không hề hay biết gì cả. Trong khi tôi đảm bảo sẽ ban tặng cho lão điều hoàn toàn ngược lại."

Geralt vẫn im lặng.

Renfri duỗi người, giơ hai tay lên.

"Tôi hiểu sự do dự của anh," ả nói. "Nhưng tôi cần một câu trả lời ngay bây giờ."

"Cô có biết tại sao Stregobor và vợ của nhà vua muốn giết cô không?"

Renfri đột ngột đứng thẳng người và bỏ chân xuống khỏi bàn.

"Điều đó hiển nhiên mà," ả gầm gừ. "Tôi là người thừa kế ngai vàng. Các con của Aridea được sinh ra ngoài giá thú và không có bất kỳ quyền nào..."

"Không."

Renfri gục đầu xuống, nhưng chỉ trong tích tắc thôi. Đôi mắt ả quắc lên. "Thôi được rồi. Chúng cho rằng tôi đã bị nguyền rủa. Nhiễm từ lúc còn nằm trong bụng mẹ. Chúng cho tôi là..."

"Vâng?"

"Một con quái vật."

"Và cô có phải như vậy không?"

Trong một khoảnh khắc mong manh, ả trông bất lực, tan nát. Và rất buồn.

"Tôi không biết nữa, Geralt," ả thì thầm, và rồi nét mặt lại rắn đanh. "Bởi vì, chết tiệt, làm sao tôi biết được đây? Khi đứt ngón tay, tôi chảy máu. Tôi cũng hành kinh hằng tháng. Tôi bị đau bụng khi ăn quá nhiều và nôn nao khi say. Khi vui tôi hát và khi buồn tôi chửi thề. Khi tôi ghét một ai, tôi giết kẻ đó và khi... Nhưng thế là đủ rồi! Anh đưa ra câu trả lời đi, thuật sĩ."

"Câu trả lời của tôi là không."

"Anh nhớ tôi đã nói gì không?" ả hỏi sau một hồi im lặng. "Có những lời đề nghị anh không thể từ chối, vì hậu quả rất khủng khiếp, đây là một trong số chúng. Hãy nghĩ kỹ đi."

"Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Và đề xuất của tôi cũng nghiêm túc chẳng kém."

Renfri im lặng một lúc, mân mê chuỗi ngọc trai quấn ba vòng quanh chiếc cổ xinh xắn của mình trước khi thả một cách đầy khiêu khích xuống giữa hai bầu ngực với đường cong chỉ hé ra qua khe áo.

"Geralt," ả nói, "Stregobor có nhờ anh giết tôi không?"

"Có. Ông ta tin rằng đó là phương án đỡ tai ác hơn."

"Liệu tôi có thể tin rằng anh cũng đã từ chối lão như đã từ chối tôi không?"

"Có."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi không tin trên đời có gì là đỡ tai ác hơn."

Renfri khẽ mỉm cười, trong ánh nến vàng nhìn như một cái nhăn mặt xấu xí.

"Anh nói mình không tin. Phải, anh nói đúng, xét theo một khía cạnh nhất định. Thứ duy nhất tồn tại là Tai ác và Tai ác Khủng khiếp hơn, và đằng sau chúng, ẩn náu trong bóng tối, là Tai ác Đích thực. Tai ác Đích thực, Geralt ạ, là một thứ anh khó lòng tưởng tượng, ngay cả khi anh tin rằng không có gì còn có thể làm mình ngạc nhiên được nữa. Và đôi khi Tai ác Đích thực tóm cổ anh và yêu cầu anh phải chọn giữa nó và một Tai ác khác đỡ hơn nó chút xíu."

"Mục tiêu của cô ở đây là gì, Renfri?"

"Chẳng gì hết. Tôi đã nốc hơi nhiều và giờ tôi đang bàn chuyện triết lý. Tôi đang tìm kiếm những sự thật phổ quát. Và tôi đã phát hiện ra một điều: những điều đỡ tai ác hơn có tồn tại, nhưng chúng ta không thể chọn chúng. Chỉ có Tai ác Đích thực mới có thể buộc chúng ta lựa chọn. Cho dù chúng ta thích hay không."

"Có lẽ tôi chưa uống đủ." Thuật sĩ mỉm cười chua chát. "Và trong khi ấy, nửa đêm đã cứ thế trôi qua. Hãy thẳng thắn nhé. Cô sẽ không giết Stregobor tại Blaviken bởi vì tôi sẽ không để cho cô làm vậy. Tôi sẽ không để sự tình ở đây đến nước xảy ra cảnh máu chảy đầu rơi. Thế nên, lần thứ hai nhé, hãy từ bỏ ý định trả thù của cô đi. Hãy chứng minh cho ông ta, cho tất cả mọi người thấy rằng cô không phải một con quái vật vô nhân tính và khát máu. Hãy chứng minh rằng ông ta đã gây cho cô tổn hại lớn với sai lầm của mình."

Trong một thoáng, Renfri nhìn miếng mề đay của gã thuật sĩ quay trong khi gã xoắn sợi dây chuyền.

"Và nếu tôi nói với anh, thuật sĩ ạ, rằng tôi không thể tha thứ cho Stregobor cũng như từ bỏ ý định trả thù của mình, điều ấy đồng nghĩa với tôi thừa nhận rằng lão đã đúng, phải không? Tôi sẽ chứng minh mình đúng là một con quái vật bị thánh thần nguyền rủa? Anh biết không, khi tôi vừa mới bước chân vào kiếp sống này, một tên nông dân tự do đã cho tôi sống cùng. Hắn thích tôi, mặc dù tôi thấy hắn phát tởm. Vì vậy, mỗi lần muốn quan hệ với tôi, hắn phải tẩn tôi nhừ tử đến nỗi tôi gần như không còn cử động nổi, thậm chí sang ngày hôm sau. Một buổi sáng nọ, tôi thức dậy khi trời hãy còn tối và cứa họng hắn bằng một lưỡi hái. Tôi hồi ấy chưa thành thạo như bây giờ, và một con dao thì xem chừng quá nhỏ. Và khi lắng nghe hắn kêu ọc ọc và ú ớ tắc nghẹn, quan sát hắn quẫy đạp và co giật, tôi cảm thấy những vết do bàn chân và nắm tay hắn để lại mờ dần, và hỡi ôi, tôi cảm thấy rất sung sướng, sung sướng đến nỗi... tôi rời bỏ hắn, huýt sáo, tung tẩy, cảm thấy thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Và lần nào cũng vậy. Nếu không, ai lại phí thời gian trả thù làm gì?"

"Renfri," Geralt nói. "Bất kể động cơ của cô có là gì, cô cũng sẽ không rời khỏi đây với tâm trạng vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng cô sẽ rời khỏi đây toàn mạng, sáng sớm ngày mai, đúng như ông ủy viên đã ra lệnh. Cô sẽ không giết Stregobor ở Blaviken."

Mắt Renfri quắc lên trong ánh nến, phản chiếu ngọn lửa; những viên ngọc trai lóe sáng trong khe áo khoác của ả; miếng mề đay con sói đang quay tròn trên dây tỏa ánh lấp lánh.

"Tôi thương hại anh," ả chậm rãi nói, nhìn chằm chằm miếng mề đay. "Anh khẳng định thứ đỡ tai ác hơn không tồn tại. Anh đang đứng trên một phiến đá lát ngập ngụa máu, một mình và vô cùng cô đơn bởi vì anh không thể lựa chọn, nhưng anh phải chọn. Và anh sẽ không bao giờ biết, anh sẽ không bao giờ chắc chắn được, rằng mình có chọn đúng không... Và phần thưởng của anh sẽ là một trận ném đá, và tiếng xấu. Tôi thương hại anh..."

"Còn cô?" thuật sĩ khẽ hỏi, gần như một tiếng thì thầm.

"Tôi cũng không thể chọn."

"Cô là gì?"

"Tôi là tôi."

"Cô ở đâu?"

"Tôi... lạnh..."

"Renfri!" Geralt siết chặt miếng mề đay trong tay.

Ả hất đầu như thể vừa thức dậy, chớp mắt mấy lần, ngạc nhiên. Trong một tích tắc hết sức ngắn ngủi, ả trông có vẻ sợ hãi.

"Anh thắng rồi," ả sắc giọng nói. "Anh thắng rồi, thuật sĩ ạ. Sáng mai tôi sẽ rời Blaviken và không bao giờ trở lại thị trấn thối nát này. Không bao giờ. Giờ đưa cho tôi bầu rượu đi."

Nụ cười chế nhạo quen thuộc của ả tái xuất khi ả đặt chiếc cốc rỗng trở xuống bàn. "Geralt này?"

"Tôi đây."

"Cái mái nhà chết giẫm kia rất dốc. Tôi muốn rời đi vào lúc bình minh hơn là trượt ngã và làm mình bị thương trong bóng tối. Tôi là một công chúa và cơ thể của tôi mảnh dẻ lắm. Tôi có thể cảm thấy một hạt đậu đặt dưới nệm - hiển nhiên là với điều kiện nó không được nhồi đủ rơm. Anh thấy sao?"

"Renfri," Geralt mỉm cười, không cưỡng được, "như thế có thực sự xứng mặt một nàng công chúa không?"

"Khốn kiếp, anh thì biết gì về các nàng công chúa hả? Tôi từng sống đời một công chúa và cái hay của nó là thỏa sức làm những gì mình muốn. Tôi có phải nói toẹt ra cho anh tôi muốn gì không?"

Geralt, vẫn mỉm cười, không đáp.

"Tôi không thể tin nổi là anh lại không thấy tôi hấp dẫn." Renfri nhăn mặt. "Anh sợ mình sẽ chịu chung số phận đau đớn của tay nông dân tự do kia à? Ôi, tóc bạc ơi, tôi không mang theo bất cứ thứ gì sắc nhọn đâu. Tự mình nhìn đi."

Ả gác chân lên đầu gối gã. "Cởi ủng của tôi ra. Ủng là nơi giấu dao tốt nhất đấy."

Với đôi chân trần, ả đứng dậy, cởi khóa thắt lưng. "Tôi cũng không giấu gì ở đây cả. Hoặc ở đây, như anh có thể thấy đấy. Dập ngọn nến chết tiệt kia đi."

Bên ngoài, trong bóng tối, một con mèo cất tiếng ngáp.

"Renfri?"

"Gì?"

"Đây có phải lanh mịn không?"

"Chết tiệt, tất nhiên rồi. Tôi có phải là công chúa hay không hả?"

V

"Cha," Marilka đều giọng lải nhải, "khi nào chúng ta mới đi ra chợ? Ra chợ, cha ơi!"

"Yên lặng xem nào, Marilka," Caldemeyn càu nhàu, lấy bánh mì vét sạch đĩa của mình. "Vậy ý anh là gì, Geralt? Chúng sẽ rời đi à?"

"Vâng."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sự tình sẽ kết thúc một cách yên bình như vậy. Chúng đã bắt thóp được tôi với bức thư của Audoen. Tôi làm bộ dũng cảm nhưng, nói thật với anh nhé, tôi không thể làm gì được chúng hết."

"Ngay cả khi chúng công khai phạm luật? Khơi mào một cuộc ẩu đả?"

"Ngay cả khi chúng làm thế. Audoen là một vị vua rất dễ kích động. Lão có thể tùy hứng cho người ta ra đoạn đầu đài. Tôi có một bà vợ, một cô con gái và tôi hài lòng với chức vụ của mình. Tôi không phải lo lắng tính xem ngày mai móc đâu ra thịt xông khói. Việc chúng rời đi quả là tin tốt. Nhưng làm thế nào, và tại sao, mà chuyện ấy lại xảy ra được?"

"Cha, con muốn đi chợ!"

"Libushe! Đưa Marilka đi! Geralt, tôi đã hỏi Centurion, chủ quán Cung Điện Vàng, về đám Novigrad đó. Chúng là một băng đảng đáng gờm đấy. Một số kẻ trong đám chúng đã được nhận diện."

"Là?"

"Tên có vết thương trên mặt là Nohorn, phụ tá cũ của Abergard trong băng nhóm mang tên Binh đoàn Angren Tự do - anh hẳn đã nghe nói về chúng. Gã khổng lồ gọi là Mười Lăm cũng là một thành viên của chúng và tôi không nghĩ biệt danh kia khởi nguồn từ mười lăm việc tốt. Tên bán tiên nhân là Civril, một tay thổ phỉ và sát nhân chuyên nghiệp. Có vẻ hắn có dính dáng đến vụ thảm sát ở Tridam."

"Ở đâu cơ?"

"Tridam. Anh chưa hay biết về nó à? Tất cả mọi người đều bàn tán về nó ba... Phải, ba năm trước. Nam tước xứ Tridam có giam mấy tay thổ phỉ trong nhà ngục. Đồng đội của chúng - một trong số đó là cái tên Civril lai kia - đã chiếm giữ một con phà trên sông chở đầy người hành hương trong Lễ hội Nis. Chúng yêu cầu nam tước trả tự do cho những tên kia. Viên nam tước từ chối, thế là chúng bắt đầu giết người hành hương, hết người này đến người khác. Lúc viên nam tước thả đám tù nhân ra, chúng đã ném cả chục người khỏi phà, mặc cho họ trôi theo dòng nước - và sau mấy cái chết đó, viên nam tước có nguy cơ bị lưu đày, hoặc thậm chí bị hành quyết. Một số người trách cứ ông ta vì đã chờ đợi quá lâu trước khi nhượng bộ, trong khi những người khác bảo rằng ông ta đã gây ra một điều tai ác khủng khiếp khi thả chúng, thiết lập một tiền... tiền lệ hay gì đó. Đáng lẽ cả băng đảng phải bị bắn hạ từ bên bờ sông, cùng với các con tin, hoặc bị tấn công trên phà; ông ta đáng lẽ không nên nhượng bộ dù chỉ một chút. Tại phiên tòa, viên nam tước lập luận rằng mình không còn lựa chọn nào khác, rằng ông ta đã chọn phương án đỡ tai ác hơn để cứu hơn hai mươi lăm con người - phụ nữ và trẻ em - trên chuyến phà."

"Tối hậu thư Tridam," gã thuật sĩ thì thầm. "Renfri..."

"Gì cơ?"

"Caldemeyn, cái chợ."

"Cái gì?"

"Cô ả đã lừa chúng ta. Chúng sẽ không rời đi. Chúng sẽ ép Stregobor phải rời khỏi tòa tháp của mình bằng chính cái cách từng được dùng để ép viên nam tước tại Tridam. Hoặc chúng sẽ buộc tôi phải... Chúng sẽ bắt đầu giết người ở chợ; đó là một cái bẫy thực sự!"

"Thánh thần thiên địa ơi... Anh đang đi đâu đấy? Ngồi xuống đi!"

Khiếp sợ trước cảnh quát tháo, Marilka co rúm người trong góc bếp, khóc rưng rức.

"Tôi đã bảo ông rồi mà!" Libushe hét lên, chỉ tay về phía thuật sĩ. "Tôi đã nói anh ta chỉ mang lại rắc rối thôi!"

"Bà im hộ đi! Geralt? Ngồi xuống!"

"Chúng ta phải ngăn chặn chúng. Ngay bây giờ, trước khi mọi người đến chợ. Và gọi lính canh đi. Khi đám kia rời khỏi quán trọ, hãy bắt giữ chúng."

"Suy nghĩ thấu đáo đi nào. Chúng ta không thể. Chúng ta không thể động đến một cọng tóc trên đầu chúng nếu chúng chưa làm gì sai. Chúng sẽ tự vệ và sẽ có đổ máu. Chúng là dân chuyên nghiệp; chúng sẽ tàn sát người của tôi, và tôi sẽ bay đầu nếu tin tức lọt đến tai Audoen. Tôi sẽ tập hợp lính canh, đi đến chợ và để mắt canh chừng chúng ở đó..."

"Làm thế sẽ chẳng mang lại ích lợi gì cả đâu, Caldemeyn. Khi ở quảng trường đã đông người rồi thì ông sẽ không thể ngăn được hoảng loạn và tàn sát. Renfri phải bị chặn ngay bây giờ, trong khi khu chợ hãy còn vắng."

"Thế là bất hợp pháp. Tôi không thể cho phép anh làm vậy. Việc tên bán tiên có mặt ở Tridam chỉ là tin đồn. Có thể anh đoán sai, rồi Audoen sẽ lột da tôi."

"Chúng ta phải lựa chọn phương án đỡ tai ác hơn!"

"Geralt, tôi cấm anh! Với tư cách ủy viên, tôi cấm anh! Bỏ kiếm lại! Dừng ngay!"

Marilka bấy giờ đang gào thét, hai tay bịt chặt miệng.

VI

Civril lấy tay che mắt, quan sát mặt trời ló dạng sau những tán cây. Khu chợ đang dần trở nên nhộn nhịp. Xe ngựa và xe đẩy lọc cọc băng qua và những người bán hàng đầu tiên đã bắt đầu chất đầy quầy hàng của mình. Một cái búa đang đập keng keng, một con gà đang gân cổ gáy và những con mòng biển kêu inh ỏi trên đầu.

"Có vẻ là một ngày đẹp đấy," Mười Lăm trầm ngâm nói.

Civril liếc xéo hắn nhưng không nói gì.

"Tình hình ngựa nghẽo ổn cả rồi chứ, Tavik?" Nohorn hỏi, đeo găng tay vào.

"Đã thắng yên và sẵn sàng rồi. Tuy nhiên, chợ vẫn chưa có nhiều người."

"Rồi sẽ có thêm nhiều nữa."

"Chúng ta nên đi ăn."

"Để sau."

"Chuẩn đấy. Lát nữa mày sẽ có thời gian. Và sẽ còn thấy thèm ăn nữa."

"Nhìn kìa," Mười Lăm bất chợt nói.

Gã thuật sĩ đang đến từ đường chính, đi giữa các quầy hàng, tiến thẳng về phía chúng.

"Renfri nói đúng," Civril nói. "Đưa tao cái nỏ, Nohorn." Hắn khom người xuống và dùng chân giữ món vũ khí, lên dây. Hắn cẩn thận đặt tên vào rãnh trong khi gã thuật sĩ đến gần hơn. Civril nâng nỏ lên.

"Chớ tiến thêm một bước nào nữa, thuật sĩ!"

Geralt dừng lại, cách nhóm khoảng bốn mươi bước.

"Renfri đâu?"

Khuôn mặt thanh tú của tên máu lai nhăn lại. "Tại tòa tháp. Cô ta đang đưa ra cho lão pháp sư một lời đề nghị lão không thể từ chối. Nhưng cô ta biết ngươi sẽ đến. Cô ta có để lại một lời nhắn cho ngươi đây."

"Nói đi."

" 'Tôi là tôi. Chọn đi. Hoặc là tôi, hoặc phương án đỡ hơn.' Nghe bảo ngươi sẽ hiểu ý."

Gã thuật sĩ gật đầu, giơ tay lên trên vai phải và tuốt kiếm ra. Lưỡi kiếm đánh một đường vòng cung sáng loáng phía trên đầu gã. Gã chậm rãi đưa chân, tiến về phía đám kia.

Civril bật cười đầy hung hiểm, ám muội.

"Renfri có nói điều này sẽ xảy ra, thuật sĩ ạ, và để lại cho bọn ta một món quà đặc biệt để tặng ngươi. Ngay giữa hai mắt."

Gã thuật sĩ tiếp tục bước, và tên bán tiên giơ nỏ lên ngang má. Bốn bề trở nên rất yên tĩnh.

Dây nỏ bật tách, thanh kiếm của gã thuật sĩ loang loáng và mũi tên văng tuốt lên trời với một tiếng rít của kim loại, xoay tít trên không cho đến khi nó va leng keng vào mái nhà và lăn xuống cống.

"Hắn đánh văng nó..." Mười Lăm rên rỉ. "Đánh văng nó giữa đường bay..."

"Tụ lại," Civril ra lệnh. Các lưỡi kiếm rít lên khi chúng được rút ra khỏi vỏ, cả nhóm kề sát vào vai nhau, kiếm chĩa tua tủa.

Gã thuật sĩ tiến đến nhanh hơn; bước đi uyển chuyển của gã trở thành một nhịp chạy - không phải lao thẳng vào cái nhóm đầy những thanh kiếm rung rinh, mà xoay quanh nó theo một vòng xoáy ốc càng lúc càng áp sát lại.

Trong lúc Geralt đi vòng vòng quanh nhóm, Tavik không kiên nhẫn được nữa. Hắn xộc vào gã thuật sĩ, cặp song sinh bám theo sau.

"Đừng phân tán!" Civril gầm lên, lắc đầu và để mất dấu gã thuật sĩ. Hắn chửi thề rồi nhảy sang một bên, trông thấy cả đám tách đoàn, tản ra khắp các gian hàng trong chợ.

Tavik xộc tới trước. Đang đuổi theo gã thuật sĩ thì hắn thấy Geralt chạy theo hướng ngược lại, về phía hắn. Hắn ghì chân, cố gắng dừng lại, nhưng gã thuật sĩ đã phóng vọt qua trước khi hắn kịp nâng kiếm. Tavik cảm thấy mình lãnh phải một đòn trời giáng ngay trên hông, khuỵu người xuống, và khi nhìn thấy hông mình, hắn bắt đầu la hét.

Cặp song sinh đồng loạt tấn công cái bóng đen mờ đang lao về phía mình, căn lệch thời điểm tung đòn và va vào nhau đúng lúc Geralt chém ngang ngực Vyr và bổ vào thái dương Nimir, khiến một tên loạng choạng, ngã cắm đầu xuống một quầy bán rau, tên còn lại thì quay vòng tại chỗ và đổ oặt xuống cống.

Khu chợ nháo nhào hết cả lên khi những người bán hàng bỏ chạy, các quầy hàng đổ rầm rầm xuống đất và tiếng la hét vang vọng trong bầu không khí bụi bặm. Tavik cố gắng loạng choạng đứng dậy trên đôi chân run rẩy nhưng lại đau đớn ngã lăn xuống.

"Bên trái kìa, Mười Lăm!" Nohorn gầm lên, chạy theo một cung bán nguyệt để tiếp cận gã thuật sĩ từ phía sau.

Mười Lăm quay lại. Nhưng không đủ nhanh. Hắn lãnh một nhát đâm vào bụng, chuẩn bị tấn công và lại bị đánh trúng cổ, ngay dưới tai. Hắn lảo đảo đưa bốn bước chân và ngã vào một chiếc xe chở cá, trong khi nó lăn đi bên dưới hắn. Mười Lăm trượt đi trên mớ hàng trơn nhẫy, ngã xuống lớp đá lát, bị vảy cá phủ lên bàng bạc.

Civril và Nohorn tấn công đồng thời từ cả hai phía, tay tiên nhân với một chiêu lia trên cao, còn Nohorn tung đòn từ tư thế quỳ, chém thấp và ngang. Gã thuật sĩ đỡ được cả hai, hai tiếng va kim loại hòa vào làm một. Civril nhảy sang một bên và vấp ngã, bám vào một quầy hàng khi Nohorn đỡ một đòn mạnh đến nỗi nó khiến hắn khuỵu gối trượt ra sau. Hắn bật dậy, đỡ quá chậm, lãnh một nhát chém ngay mặt, song song với vết sẹo cũ của mình.

Civril bật mình khỏi quầy hàng, nhảy qua Nohorn khi hắn ngã xuống, chém trượt gã thuật sĩ và nhảy ra xa. Cú thọc quá sắc lẻm, quá chính xác, đến nỗi hắn không cảm nhận được nó; chân hắn chỉ khuỵu đi khi hắn cố gắng tấn công lần nữa. Thanh kiếm rơi khỏi tay hắn, những sợi gân đứt lìa phía trên khuỷu tay. Civril khuỵu xuống và lắc đầu, gắng đứng dậy nhưng không nổi. Đầu hắn gục xuống, và giữa những quầy hàng cùng hàng hóa vỡ nát, giữa đống cá và bắp cải văng tứ tung, cơ thể của hắn ngưng động đậy trên một vũng dịch đỏ loang rộng.

Renfri bước vào trong chợ.

Ả từ từ tiến đến với một nhịp bước nhẹ nhàng như mèo, tránh mớ xe đẩy và quầy hàng. Đám đông trên phố và bên những ngôi nhà, nãy giờ rù rì như tổ ong vò vẽ, trở nên im phăng phắc. Geralt đứng bất động, tay cầm kiếm hạ xuống. Renfri đi đến cách gã mười bước và dừng lại, đủ gần để thấy rằng dưới lớp áo khoác, ả mặc một lớp giáp xích, chỉ vừa suýt soát che kín hông.

"Anh đã đưa ra lựa chọn của mình," ả chậm rãi nói. "Anh có chắc đó là lựa chọn đúng không?"

"Nơi đây sẽ không trở thành một Tridam mới," Geralt khó nhọc nói.

"Điều ấy đằng nào cũng sẽ chẳng xảy ra đâu. Stregobor đã cười vào mặt tôi. Lão nói kể cả tôi có tàn sát Blaviken và những ngôi làng lân cận thì lão cũng sẽ không rời khỏi tháp của mình. Và lão sẽ không cho bất cứ ai vào hết, kể cả anh. Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy? Vâng, tôi đã lừa dối anh. Tôi sẽ lừa dối bất cứ ai nếu buộc phải làm vậy; anh có gì đặc biệt đâu?"

"Biến khỏi đây đi, Renfri."

Ả cười phá lên. "Không, Geralt." Ả rút kiếm, nhanh chóng và lanh lợi.

"Renfri."

"Không. Anh đã lựa chọn. Giờ tới lượt của tôi." Với một động tác dứt khoát, ả xé chiếc váy khỏi hông và xoay nó trên trời, quấn nó quanh cẳng tay. Geralt lui lại và giơ tay lên, xếp ngón tay thành hình Dấu.

Renfri khàn giọng cười. "Nó không ảnh hưởng đến tôi đâu. Chỉ thanh kiếm mới có tác dụng."

"Renfri," gã lặp lại. "Đi đi. Nếu chúng ta giao chiến, tôi... tôi sẽ không thể..."

"Tôi biết," ả nói. "Nhưng riêng phần tôi, tôi không thể làm gì khác. Đơn thuần là không thể. Anh là anh và tôi là tôi, chỉ vậy thôi."

Ả tiến về phía gã với một bước nhẹ nhàng, đong đưa, thanh kiếm loang loáng trên tay phải, váy kéo dọc trên nền đất ở bên tay trái.

Ả chồm tới, chiếc váy tung bay trong không khí, và khuất đằng sau nó, thanh kiếm vụt chém một đường ngắn, gọn ghẽ, Geralt nhảy né; mảnh vải thậm chí còn không quệt trúng gã, nhưng lưỡi kiếm của Renfri trượt qua thế đỡ chéo của gã. Gã tấn công theo bản năng, xoay tròn lưỡi kiếm của cả hai, cố gắng hất vũ khí của ả sang bên. Đó là một sai lầm. Ả gạt lưỡi kiếm của gã đi và chém, nhằm vào mặt gã. Gã chỉ suýt soát đỡ kịp và xoay người, né lưỡi kiếm đang múa tít của ả rồi lại nhảy sang bên. Ả xộc vào gã, ném chiếc váy vào mắt gã và chém thẳng từ cự ly ngắn, xoay tròn. Gã xoay cùng với ả, tránh đòn đánh. Ả biết mánh đó và quay người theo, cơ thể họ sát nhau đến mức gã có thể cảm nhận được hơi thở của ả phà lên người khi ả lia lưỡi kiếm ngang ngực gã. Gã cảm thấy đau nhói, mặc kệ nó. Gã lại quay người theo hướng đối diện, đánh văng lưỡi kiếm đang bổ về phía thái dương của mình, tung một đòn nhử chớp nhoáng và tấn công. Renfri nhảy lùi ra như thể định bổ xuống từ trên cao trong khi Geralt lao tới và nhanh chóng dùng mũi kiếm chém vào phần đùi cùng háng bị lộ ra của ả từ bên dưới.

Ả không kêu lên. Ả ngã sang một bên, đánh rơi thanh kiếm và ôm chặt lấy đùi mình. Máu ộc đỏ tươi qua các ngón tay ả thành dòng, tràn qua chiếc thắt lưng được trang trí, đôi ủng bằng da nai, ứa lên những phiến đá lát bẩn thỉu. Tiếng xôn xao của đám đông nhớn nhác, chen chúc trên đường phố càng trở nên ồn ã tợn khi họ nhìn thấy máu.

Geralt nâng kiếm lên.

"Đừng đi..." ả rên rỉ, cuộn mình lại.

Gã không trả lời.

"Tôi.. lạnh..."

Gã không nói gì. Renfri lại rên rỉ, cuộn người chặt hơn trong khi máu ả chảy vào trong các khe nứt giữa những phiến đá.

"Geralt... Ôm tôi đi..."

Gã thuật sĩ vẫn im lặng.

Ả oặt đầu ra, áp má vào những phiến đá và trở nên bất động. Một con dao găm đẹp, giấu bên dưới cơ thể ả từ nãy đến giờ, tuột ra khỏi những ngón tay cứng đờ của ả.

Sau một hồi lâu, gã thuật sĩ ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng cây trượng của Stregobor gõ trên lớp đá phiến. Lão phù thủy đang nhanh chóng lại gần, tránh mấy cái xác.

"Thật là một vụ tàn sát kinh khủng," lão thở hổn hển. "Ta đã thấy, Geralt. Ta đã thấy hết mọi chuyện trong quả cầu pha lê của mình..."

Lão tiến đến gần hơn, cúi xuống. Trong chiếc áo choàng đen lòa xòa, hỗ trợ bởi cây trượng của mình, lão trông già khọm.

"Thật không thể tin được." Lão lắc đầu. "Bách Thanh đã chết rồi."

Geralt không trả lời.

"Rồi nào, Geralt." Lão phù thủy đứng thẳng người dậy. "Kiếm một chiếc xe đẩy đi và chúng ta sẽ đưa ả đến tháp để khám nghiệm tử thi."

Lão nhìn gã thuật sĩ, và khi không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, lại cúi người xuống.

Một kẻ mà gã thuật sĩ không hề quen biết mò thấy chuôi thanh kiếm của gã và rút nó ra. "Động vào một sợi tóc trên đầu cô ta," kẻ mà gã thuật sĩ không quen biết ấy, lên tiếng, "động vào đầu cô ta thì đầu của ông sẽ lăn lông lốc trên đường."

"Cậu hóa điên rồi à? Cậu đang bị thương, bị sốc! Khám nghiệm tử thi là cách duy nhất chúng ta có thể xác nhận..."

"Đừng động vào cô ta!"

Stregobor, nhìn thấy lưỡi kiếm được nâng lên, nhảy sang một bên và vung vẩy cây trượng của mình. "Được rồi!" lão hét lên. "Tùy ý cậu thôi! Nhưng cậu sẽ không bao giờ biết! Cậu sẽ không bao giờ biết chắc được! Không bao giờ, cậu nghe không, thuật sĩ?"

"Biến đi."

"Xin chiều ý cậu." Lão phù thủy quay đi, cây trượng của lão gõ lên lớp đá lát. "Ta sẽ trở lại Kovir. Ta không lưu lại cái chốn khỉ ho cò gáy này thêm một ngày nào nữa đâu. Hãy đi cùng ta chứ đừng mục ruỗng ở đây. Những người này không biết gì cả, họ chỉ thấy cậu giết chóc thôi. Và cậu đã giết chóc một cách rất tàn nhẫn, Geralt ạ. Thế nào, cậu có đi không?"

Geralt không đáp; gã không nhìn lão. Gã cất kiếm đi. Stregobor nhún vai và bỏ đi, cây trượng của lão nhịp nhàng nện xuống mặt đất.

Một hòn đá bay ra từ đám đông và rơi lộp cộp trên lớp đá lát. Một viên thứ hai nối đuôi nó, sượt qua vai Geralt. Thuật sĩ đứng thẳng người, giơ cả hai tay lên và nhanh nhẹn làm một động tác. Đám đông trở nên nhốn nháo; những viên đá bay đến tới tấp hơn nhưng Dấu đã đẩy chúng sang một bên, bảo vệ gã đằng sau một tấm khiên bầu dục vô hình.

"Đủ rồi!" Caldemeyn hét lên. "Khốn kiếp, thế là đủ rồi!"

Đám đông nhao nhao lên như ong vỡ tổ, nhưng đá ngừng bay tới. Gã thuật sĩ đứng bất động.

Ông ủy viên đến gần gã.

"Đây," ông ta nói, kèm theo một động tác khoát tay chỉ những cái xác bất động nằm vương vãi khắp quảng trường, "là cái phương án đỡ tai ác hơn của anh đấy hả? Đây có phải những gì anh tin là cần thiết không?"

"Vâng," Geralt trả lời một cách chậm rãi, khó nhọc.

"Vết thương của anh có nghiêm trọng không?"

"Không."

"Nếu vậy, hãy cút ngay khỏi đây."

"Vâng," gã thuật sĩ nói. Gã đứng thêm một lúc nữa, tránh ánh mắt của ông ủy viên. Rồi gã chầm chậm quay đi, thật chậm.

"Geralt này."

Gã thuật sĩ ngoái lại nhìn.

"Đừng quay lại," Caldemeyn nói. "Đừng bao giờ quay lại đây nữa."