← Quay lại trang sách

TIẾNG NÓI CỦA LÝ TRÍ 4

"Nói chuyện chút nào, Iola."

"Ta cần cuộc trò chuyện này. Người ta vẫn hay nói im lặng là vàng. Có lẽ đúng là như vậy thật, mặc dù ta không chắc nó đáng giá đến thế. Nó chắc chắn có giá rồi; nàng phải trả một cái giá để có nó."

"Với nàng thì việc ấy dễ dàng hơn. Đúng vậy đấy, đừng phủ nhận. Nàng lựa chọn im lặng; nàng đã biến việc đó thành một hiến vật cho nữ thần của mình. Ta không tin vào Melitele, cũng không tin vào sự tồn tại của các thần thánh khác, nhưng ta tôn trọng sự lựa chọn của nàng, sự hy sinh của nàng. Niềm tin của nàng. Bởi vì niềm tin và sự hy sinh của nàng, cái giá mà nàng trả cho sự im lặng của mình, sẽ khiến nàng trở thành một con người tốt hơn, vĩ đại hơn. Hoặc ít nhất, nó có tiềm năng làm được như vậy. Nhưng sự thiếu đức tin của ta không thể làm được gì. Nó bất lực."

"Nàng hỏi rằng nếu thế thì ta tin vào điều gì."

"Ta tin vào thanh kiếm."

"Như nàng có thể thấy, ta mang theo hai thanh. Mọi thuật sĩ đều làm vậy. Thiên hạ hằn học bảo rằng thanh bạc là dành cho quái vật, còn thanh sắt là dành cho con người. Nhưng điều đó là sai lầm. Có những con quái vật chỉ có thể bị hạ gục bằng một lưỡi kiếm bạc, thì cũng có những con có thể bị sắt giết chết. Và, Iola ạ, không phải bất kỳ loại sắt nào đâu, nó phải đến từ một thiên thạch. Nàng hỏi thiên thạch là gì ư? Đó là một ngôi sao rơi. Nàng hẳn đã nhìn thấy chúng - những vệt sáng ngắn trong đêm. Chắc nàng từng nêu nguyện ước của mình với một vệt sáng ấy rồi. Có lẽ đó lại là một lý do nữa để nàng tin vào các vị thần. Đối với ta, một thiên thạch chỉ đơn thuần là một khối kim loại, được tô điểm bởi mặt trời và cú rơi của mình, kim loại để đúc kiếm."

"Được, tất nhiên nàng có thể cầm kiếm của ta. Cảm nhận mà xem nó nhẹ nhường nào... Không! Đừng chạm vào lưỡi; nàng sẽ đứt tay đấy. Nó sắc hơn dao lam. Nó phải thế."

"Cứ hở ra lúc nào là ta lại tập luyện. Ta không dám để kỹ năng của mình trở nên thui chột. Ta đến đây - góc xa nhất trong khu vườn của đền thờ - để vận động, để loại bỏ khỏi cơ bắp mình cái cảm giác tê dại gớm ghiếc, đáng ghê tởm đã xâm chiếm lấy ta, cái lạnh lẽo đang chảy khắp người ta. Và nàng đã tìm thấy ta ở đây. Buồn cười thật đấy, suốt vài ngày liền ta cứ cố gắng tìm nàng. Ta muốn..."

"Ta cần nói chuyện, Iola. Hãy ngồi xuống một chút đi."

"Nàng hoàn toàn không biết gì về ta, phải không nào?"

"Ta tên là Geralt. Geralt xứ... Không. Chỉ là Geralt thôi. Geralt không quê hương xứ sở. Ta là một thuật sĩ."

"Nhà của ta là Kaer Morhen, khu định cư thuật sĩ. Nó là... Nó từng là một pháo đài. Chẳng còn mấy tàn tích của nó nữa."

"Kaer Morhen.... Đó là nơi những kẻ như ta được tạo ra. Quy trình ấy nay không còn được thực hiện nữa; bây giờ không còn ai sống ở Kaer Morhen. Không ai ngoài Vesemir. Vesemir là ai ư? Là cha ta. Tại sao nàng lại ngạc nhiên vậy? Điều đó có gì lạ đâu? Tất cả mọi người đều có cha, và cha của ta là Vesemir. Và nếu ông ấy không phải cha ruột của ta thì đã làm sao? Ta không biết cha ta, hay mẹ ta. Ta thậm chí không biết liệu họ có còn sống hay không, và ta không quan tâm lắm."

"Phải, Kaer Morhen. Ở đó ta đã trải qua quy trình đột biến theo đúng thông lệ, trải qua Cửa ải Thảo dược, sau đó là hoóc môn, thảo mộc, nhiễm vi rút. Rồi lại trải qua những thứ ấy thêm một lần nữa. Và thêm lần nữa, đến tận cái đích gian khổ cuối cùng. Ta xem chừng đã tiếp nhận những thay đổi đó tốt một cách bất thường; ta chỉ bị ốm một thời gian ngắn. Ta được coi là một thằng nhóc đặc biệt bền bỉ... và kết quả là ta đã được chọn để tham gia những thí nghiệm phức tạp hơn. Tồi tệ hơn. Tồi tệ hơn rất nhiều. Nhưng, như nàng thấy đấy, ta đã sống sót. Kẻ duy nhất sống sót trong số những người được chọn tham gia thử nghiệm thêm. Tóc ta đã bạc trắng kể từ đó. Mất toàn bộ sắc tố. Họ nói đó là một tác dụng phụ. Một chuyện nhỏ."

"Sau đó, họ dạy ta hàng bao điều khác nhau, cho đến ngày ta rời Kaer Morhen và rong ruổi trên đường. Ta đã giành được miếng mề đay của mình, biểu tượng Môn phái Sói. Ta có hai thanh kiếm: bạc và sắt, cùng quyết tâm, lòng nhiệt tình, động lực và... niềm tin. Niềm tin rằng ta là một kẻ cần thiết trong một thế giới đầy quái vật và thú dữ, để bảo vệ những người vô tội. Khi rời Kaer Morhen, ta mơ được gặp con quái vật đầu tiên. Ta nóng lòng được đứng đối mắt với nó. Và thời khắc ấy cuối cùng cũng đến."

"Iola ạ, con quái vật đầu tiên của ta bị hói và có hàm răng sâu kinh khủng. Ta bắt gặp hắn trên đường cái, nơi hắn đã cùng với một vài con quái vật đồng loại, những kẻ đào ngũ, chặn xe của một ông nông dân và lôi một cô bé ra, có lẽ mới mười ba tuổi. Đám đồng bọn đã giữ cha con bé trong khi tên hói xé váy của nó, hét lên rằng đã đến lúc nó biết mùi một người đàn ông thực sự. Ta chạy đến và nói rằng cũng đã đến lúc hắn biết mùi một người như vậy rồi - ta nghĩ mình nói thế là hóm hỉnh lắm. Con quái vật hói thả cô bé kia ra và lao vào ta với một cây rìu. Hắn chậm chạp nhưng rất lì. Ta đã đánh trúng hắn hai lần - không phải đòn gọn ghẽ gì cho cam, nhưng đầy ngoạn mục, chỉ khi ấy hắn mới ngã gục. Băng đảng của hắn đã bỏ chạy sau khi thấy thanh kiếm của một thuật sĩ có thể biến kẻ khác thành thứ gì..."

"Ta có đang làm nàng thấy chán không, Iola?"

"Ta cần điều này. Ta thực sự cần."

"Ta nói đến đâu rồi nhỉ? Hành động trượng nghĩa đầu tiên của ta. Thế này nhé, hồi ở Kaer Morhen, người ta đã nói đi nói lại với ta rằng đừng dính líu đến những vụ việc như vậy, đừng học đòi làm hiệp sĩ giang hồ hay bảo vệ luật pháp. Đừng khoe mẽ, mà hãy làm việc để kiếm tiền. Và ta đã tham gia vào cuộc ẩu đả ấy như một thằng ngốc, khi mới rời núi chưa quá năm mươi dặm. Và nàng có biết tại sao không? Ta muốn cô bé kia thổn thức vì biết ơn, hôn lên tay vị cứu tinh của mình, muốn cha nó quỳ gối cảm ơn ta. Trên thực tế, cha nó đã bỏ chạy cùng những kẻ tấn công, còn cô bé, người ướt đẫm máu tên đàn ông hói đầu, trở nên cuồng loạn và ngất xỉu vì sợ hãi khi ta đến gần. Kể từ đó, ta hiếm khi can thiệp vào những vấn đề như vậy."

"Ta đã làm công việc của mình. Ta nhanh chóng học được cách làm điều đó. Ta sẽ đi đến các khu vực bao quanh làng hoặc các khu rào quanh thị trấn và chờ đợi. Nếu họ khạc nhổ, chửi bới và ném đá, ta ruổi ngựa bỏ đi. Nếu ai đó ra giao việc, ta sẽ thực hiện nó."

"Ta đã đến thăm các thị trấn và pháo đài. Ta tìm kiếm những thông cáo được đóng vào các cọc ở ngã tư đường. Ta tìm kiếm dòng chữ 'Cần thuật sĩ gấp'. Và sau đó sẽ có một thánh địa, một ngục tối, bãi tha ma hay khu tàn tích, khe rừng hoặc hang động ẩn trong núi, đầy những xương và xác chết hôi thối. Một số sinh vật sống chỉ để giết chóc, để thỏa cơn đói, để thỏa chí, hoặc do bị một ý chí bệnh hoạn nào đó kích động. Một nhân diện sư, xà long, quang tinh, chuồn diệp, cang hà, tạp quái, lâm tinh, ma cà rồng, dã quỷ, ngạ quỷ, ma sói, bọ cạp khổng lò, quỷ nữ, hắc ngáo ộp, quỷ lầy, xà tinh... ta đã giết rất nhiều. Sẽ có một màn khiêu vũ trong bóng tối và một nhát kiếm, sau đó là vẻ sợ hãi và chán ghét trong mắt người thuê ta."

"Sai lầm ư? Tất nhiên là ta có phạm sai lầm. Nhưng ta bám sát nguyên tắc của mình. Không, không phải điều lệ đâu. Mặc dù ta đôi khi vẫn ẩn mình sau một bộ điều lệ nào đó. Thiên hạ thích thế lắm. Những người tuân thủ một bộ điều lệ thường được tôn trọng và đánh giá cao. Nhưng chưa một ai từng biên soạn điều lệ thuật sĩ cả. Ta tự bịa điều lệ. Chỉ vậy thôi. Và bám sát nó. Lúc nào cũng thế..."

"Không phải lúc nào cũng thế đâu."

"Đã có những tình huống ngỡ tưởng không còn có thể lệch đi đâu được nữa. Khi ta đáng lẽ phải tự nhủ, 'Ta quan tâm làm gì? Nó có liên quan gì đến ta đâu. Ta là một thuật sĩ'. Khi ta đáng lẽ phải lắng nghe tiếng nói của lý trí. Lắng nghe bản năng ta, ngay cả khi thứ ra lệnh là nỗi sợ hãi chứ không phải kinh nghiệm của ta."

"Ta đáng lẽ phải lắng nghe tiếng nói của lý trí vào lần đó..."

"Ta đã không làm thế."

"Ta cứ nghĩ rằng mình đang chọn phương án đỡ tai ác hơn. Ta đã chọn phương án đỡ tai ác hơn. Phương án đỡ tai ác hơn! Ta là Geralt! Thuật sĩ... Ta là đồ tể trấn Blaviken..."

"Đừng chạm vào ta! Biết đâu chừng... Biết đâu nàng sẽ thấy... ta không muốn nàng thấy. Ta không muốn biết đâu. Ta biết số phận của ta quay cuồng quanh ta như nước trong một cái đập. Nó bám sát gót ta, theo dấu ta, nhưng ta không bao giờ ngoái lại."

"Một vòng xoáy? Phải, đó là những gì Nenneke cảm nhận được. Ta tự hỏi, điều gì đã cám dỗ ta ở Cintra? Làm thế nào ta có thể mạo hiểm một cách ngu ngốc như vậy cơ chứ...?"

"Không, không, không. Ta không bao giờ ngoái lại. Ta sẽ không bao giờ trở lại Cintra. Ta sẽ tránh nó như hủi. Ta sẽ không bao giờ quay lại đó."

"Hà, nếu ta tính toán không nhầm, đứa trẻ đó sẽ được sinh ra vào tháng Năm, vào khoảng thời gian lễ Belleteyn. Nếu đúng thì đó là một sự trùng hợp thú vị. Bởi vì Yennefer cũng được sinh ra vào lễ..."

"Thế là đủ rồi, chúng ta nên đi thôi. Trời đã chạng vạng rồi."

"Cảm ơn nàng đã nói chuyện với ta. Cảm ơn nhé, Iola."

"Không, không có gì cả. Ta ổn."

"Ổn lắm."