VẤN ĐỀ CHỈ LÀ GIÁ CẢ THÔI
I
Gã thuật sĩ đang bị một con dao kề vào cổ.
Gã đang đắm mình trong một cái bồn gỗ, đầy ắp bọt xà phòng, đầu gã ngả ra tựa vào cái vành trơn trượt của bồn. Vị đắng từ xà phòng đọng lại trong miệng gã trong khi con dao cùn như nắm cửa cạ một cách đầy đau đớn qua cục yết hầu về phía cằm gã với tiếng rào rạo.
Lão thợ cắt tóc, mang nét biểu cảm của người nghệ sĩ biết mình đang tạo ra một kiệt tác, cạo thêm một lần nữa để tạo hình, sau đó lau mặt gã thuật sĩ bằng một mảnh vải lanh tẩm cồn bạch chỉ.
Geralt đứng dậy, để một người hầu đổ một xô nước lên người, lắc mình và trèo ra khỏi bồn tắm, để lại những vết chân ướt trên nền gạch.
"Bẩm ngài, khăn tắm ạ." Anh người hầu tò mò liếc nhìn miếng mề đay của gã.
"Cảm ơn."
"Quần áo," Haxo nói. "Áo sơ mi, quần lót, quần dài và áo khoác. Cả giày nữa."
"Ngài quả đã tính hết mọi thứ. Nhưng tôi không thể đi đôi giày của mình ư?"
"Không. Bia chứ?"
"Rất sẵn lòng."
Gã từ tốn mặc quần áo. Bị bộ quần áo thô ráp, khó chịu của người khác chạm vào làn da thấm sũng nước, tâm trạng thoải mái của gã tụt hẳn.
"Thành chủ?"
"Sao, Geralt?"
"Ngài không biết toàn bộ chuyện này là sao đâu, phải không? Tại sao họ cần tôi ở đây ấy?"
"Đó không phải việc của ta," Haxo nói, nheo mắt nhìn những người hầu. "Công việc của ta là lo liệu phục trang cho ngươi..."
"Ý ngài là điểm trang cho tôi."
"... lo liệu phục trang cho ngươi và đưa ngươi đến buổi tiệc, đến gặp hoàng hậu. Ngươi mặc áo khoác vào đi. Và giấu miếng mề đay bên dưới nó."
"Con dao găm của tôi ban nãy nằm ở đây."
"Không còn nữa rồi. Nó đang ở một nơi an toàn, giống như thanh kiếm và tài sản của ngươi. Tại nơi ngươi sắp đến đây, không ai mang vũ khí theo cả."
Gã thuật sĩ nhún vai, khoác chiếc áo khoác tím bó sát lên người.
"Và đây là cái gì thế?" gã hỏi, chỉ vào hình thêu trên mặt trước bộ đồ của mình.
"Ồ phải," Haxo nói. "Ta gần như quên mất. Trong bữa tiệc, ngươi sẽ là ngài Ravix xứ Fourhorn đáng kính. Với tư cách là khách danh dự, ngươi sẽ ngồi bên tay phải của hoàng hậu, thể theo mong muốn của người, và cái thứ trên áo khoác là gia huy của ngươi. Hình vẽ nhìn nghiêng bên trái một con gấu đen đưa một chân trước lên trong tư thế đang đi, một thiếu nữ mặc váy xanh cưỡi trên nó, tóc buông xõa và hai cánh tay giơ lên. Ngươi nên nhớ kỹ nó - có thể trong đám quan khách sẽ có người quan tâm đến gia huy. Điều ấy thường xuyên xảy ra."
"Tất nhiên là tôi sẽ nhớ rồi," Geralt nghiêm túc nói. "Và Fourhorn, nó ở đâu thế?"
"Ở đủ xa. Sẵn sàng chưa? Chúng ta đi được rồi chứ?"
"Chúng ta đi được rồi. Chỉ cần cho tôi biết điều này thôi, Haxo, bữa tiệc này được tổ chức nhằm mục đích gì vậy?"
"Công chúa Pavetta sắp bước sang tuổi mười lăm, và như thông lệ, hàng chục kẻ cầu hôn người đã kéo đến. Hoàng hậu Calanthe muốn người kết hôn với một ai đó quê xứ Skellige; một liên minh với đám dân đảo ấy sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với bọn ta."
"Tại sao vậy?"
"Những người liên minh với họ không bị tấn công thường xuyên như những người khác."
"Một lý do chính đáng."
"Và không phải là lý do duy nhất đâu. Ở Cintra, phụ nữ không thể cai trị. Vua Roegner đã băng hà được một thời gian và hoàng hậu không muốn đi bước nữa: lệnh bà Calanthe của bọn ta khôn ngoan và công bình, nhưng vua vẫn là vua. Ai kết hôn với công chúa sẽ được ngồi lên ngai vàng, và bọn ta muốn có một người rắn rỏi, đàng hoàng. Muốn có kiểu người ấy thì phải tìm trên các hòn đảo. Đó là một quốc gia gan góc. Đi nào."
Sau khi đi được nửa ban công bao quanh khoảnh sân trong nhỏ, Geralt dừng lại và đảo mắt nhìn ngó khắp xung quanh.
"Thành chủ," gã thì thầm, "chúng ta chỉ có một mình. Nhanh lên, nói cho tôi biết tại sao hoàng hậu lại cần đến một thuật sĩ đi. Ai chứ ngài thì hẳn phải biết điều gì đó."
"Vì lý do tương tự như bao người khác thôi," Haxo càu nhàu. "Cintra cũng giống như bất kỳ quốc gia nào khác. Bọn ta có ma sói và tử xà, và thậm chí còn có thể bắt gặp cả nhân diện sư nữa, nếu chịu khó lùng sục. Vì vậy, một thuật sĩ có thể sẽ hữu ích."
"Đừng xuyên tạc lời tôi, thành chủ. Tôi đang hỏi tại sao hoàng hậu lại cần một thuật sĩ tròng lên cái gia huy gấu qua đường cùng cô gái xõa tóc để cải trang tại bữa tiệc."
Haxo cũng nhìn xung quanh, thậm chí còn nghiêng người qua lan can.
"Có chuyện gì đó tồi tệ đang diễn ra, Geralt ạ," lão lẩm bẩm. "Trong lâu đài. Có thứ gì đó khiến người ta kinh hãi."
"Thứ gì vậy?"
"Thứ gì vẫn hay khiến mọi người sợ hãi nào? Một con quái vật. Họ nói rằng nó nhỏ thó, lưng gù, tua tủa gai như một con nhím. Nó lén lút lượn lờ quanh lâu đài vào ban đêm, rung lắc dây xích. Rên rỉ ỉ ôi trong các gian buồng."
"Ngài đã thấy nó bao giờ chưa?"
"Chưa," Haxo nhổ toẹt một bãi, "và ta cũng không muốn."
"Ngài nói nhăng nói cuội rồi, thành chủ," gã thuật sĩ nhăn mặt. "Thế này thật vô lý. Chúng ta sắp đến một bữa tiệc đính hôn. Tôi phải làm gì ở đó? Chờ tên gù nhảy ra và rên rỉ? Trong tình trạng tay không tấc sắt? Ăn mặc như một thằng hề? Thế là sao, Haxo?"
"Ngươi thích nghĩ sao thì tùy," vị thành chủ càu nhàu. "Người ta dặn ta không được tiết lộ cho ngươi bất cứ điều gì, nhưng ngươi đã hỏi. Thế là ta nói cho nghe. Vậy mà ngươi bảo rằng ta nói nhăng nói cuội. Duyên thật đấy."
"Tôi xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm ngài đâu, thành chủ. Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy ngạc nhiên..."
"Đừng ngạc nhiên nữa." Haxo quay đi, vẫn còn cau có. "Công việc của ngươi không phải là ngạc nhiên. Và ta chân thành khuyên ngươi, thuật sĩ à, nếu hoàng hậu ra lệnh cho ngươi cởi truồng, sơn xanh mông và treo ngược mình ở sảnh vào như một chiếc đèn chùm, ngươi hãy làm theo mà đừng tỏ vẻ ngạc nhiên hay do dự gì hết. Nếu không, có thể ngươi sẽ gặp phải nhiều chuyện chẳng mấy dễ chịu đâu. Ngươi hiểu ý ta chứ?"
"Tôi hiểu rồi. Đi thôi, Haxo. Bất kể có xảy ra chuyện gì, cái bồn tắm kia cũng khiến tôi thấy đói rồi."
II
Ngoài những lời chào cụt ngủn, khách sáo dùng để chào đón gã trên danh nghĩa "lãnh chúa xứ Fourhorn", hoàng hậu Calanthe không nói thêm một lời nào với gã thuật sĩ nữa. Bữa tiệc sắp sửa bắt đầu và những vị khách, được xướng viên lớn tiếng thông báo danh tính, đang dần tụ tập.
Chiếc bàn to khổng lồ, hình chữ nhật có thể cho hơn bốn mươi người cùng ngồi. Calanthe ngồi ở đầu bàn trên chiếc ngai có tựa lưng cao. Geralt ngồi bên phải bà, bên trái bà là một ông thi sĩ hát rong tóc bạc tên Drogodar, cầm theo một cây đàn luýt. Hai chiếc ghế nữa ở đầu bàn, bên trái hoàng hậu, vẫn để trống.
Dọc theo bàn bên phải Geralt là Haxo và một tổng đốc mà gã đã quên mất tên. Sau họ là những vị khách đến từ Công quốc Attre - hiệp sĩ Rainfarn lặng lẽ, mặt mày sưng sỉa, cùng chủ nhân của gã, hoàng tử Windhalm mười hai tuổi mũm mĩm, một trong những người đến cầu hôn công chúa. Xa hơn nữa là một nhóm ô hợp các hiệp sĩ của Cintra và chư hầu địa phương.
"Nam tước Eylembert thành Tigg!" xướng viên thông báo.
"Cục Ta Cục Tác!" Calanthe thì thầm, thúc vào Drogodar. "Vụ này sẽ vui lắm đây."
Một hiệp sĩ gầy gò để ria mép, ăn vận sang trọng cúi thấp đầu, nhưng đôi mắt hoạt bát, vui vẻ cùng nụ cười hồ hởi của y cho thấy vẻ khúm núm chỉ là giả đò.
"Xin chào, Cục Ta Cục Tác," hoàng hậu nghiêm trang nói. Hiển nhiên viên nam tước được biết đến qua biệt danh hơn là họ của mình. "Chúng ta rất vui khi được gặp ngươi."
"Và thần rất lấy làm hạnh phúc khi được mời đến," Cục Ta Cục Tác tuyên bố, rồi thở dài. "Ôi, thần sẽ tăm tia công chúa, nếu người cho phép, thưa hoàng hậu. Sống một mình khó ghê lắm, thưa hoàng hậu."
"Phải rồi, Cục Ta Cục Tác." Calanthe khẽ mỉm cười, quấn một lọn tóc quanh ngón tay. "Nhưng như tất cả chúng ta đều đã biết, ngươi đã kết hôn rồi mà."
"Ôôôii." Viên nam tước tỏ vẻ bất bình. "Bẩm lệnh bà, bản thân người cũng biết vợ thần yếu đuối và mỏng manh như thế nào, bệnh đậu mùa lại còn đang tràn lan trong khu nữa. Thần dám đặt cược cái thắt lưng và thanh kiếm của mình để lấy một đôi dép cũ, rằng nội trong một năm nữa thôi, thần sẽ hết tang."
"Tội nghiệp ngươi ghê, Cục Ta Cục Tác. Nhưng kể ra cũng may mắn đấy." Nụ cười của Calanthe càng thêm toe toét. "May mắn là vợ ngươi không khỏe hơn. Ta nghe bảo rằng trong vụ mùa lần trước, khi bắt quả tang ngươi trong đống cỏ khô với một ả điếm, cô ta đã cầm chĩa ba răng rượt ngươi gần một dặm nhưng không bắt được ngươi. Ngươi phải cho cô ta ăn uống tử tế hơn, âu yếm cô ta nhiều hơn và chú ý đừng để cô ta bị lạnh lưng vào ban đêm. Và nội một năm, ngươi sẽ thấy cô ta khỏe lên nhường nào."
Cục Ta Cục Tác giả vờ sầu thảm. "Thần hiểu ý của người rồi. Nhưng thần có thể ở lại dự lễ không?"
"Chúng ta sẽ rất vui mừng, nam tước ạ."
"Công sứ từ Skellige!" xướng viên hô lớn, giọng càng lúc càng thêm khàn.
Đám dân đảo - bốn người tất cả, thảy đều mặc áo chẽn da sáng bóng viền lông hải cẩu, thắt đai vải len kẻ ca rô - tiến vào với những bước chân hoạt bát, vang vọng. Đi đầu đoàn là một chiến binh gân guốc với khuôn mặt đen sạm có mũi khoằm, ở bên cạnh ông ta là một thanh niên có bờ vai rộng với một nhúm tóc đỏ. Tất cả bọn họ cúi đầu trước hoàng hậu.
"Thật là cả một vinh dự lớn lao," Calanthe nói, có phần hơi phấn khích, "khi được một lần nữa tiếp đón một hiệp sĩ ưu tú như Eist Tuirseach xứ Skellige tại lâu đài của ta. Nếu không phải vì ngươi trứ danh coi thường hôn nhân, ta hẳn đã lấy làm sung sướng mà nghĩ rằng ngươi đến đây để theo đuổi Pavetta của ta. Phải chăng sự cô đơn rốt cuộc đã khiến ngươi mủi lòng?"
"Điều ấy diễn ra cũng khá thường xuyên, thưa Calanthe xinh đẹp," vị dân đảo mặt sạm đáp, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hoàng hậu. "Nhưng cuộc đời của thần quá nguy hiểm để tính đến chuyện trăm năm. Nếu không phải vì thế... Pavetta hãy còn là một thiếu nữ, một chồi non chưa hé nở, nhưng thần có thể thấy rằng..."
"Thấy gì?"
"Rằng con nhà tông không giống lông cũng giống cánh." Eist Tuirseach mỉm cười, phô ra hàm răng trắng của mình. "Bẩm hoàng hậu, chỉ cần nhìn vào người thôi là đủ biết công chúa sẽ xinh đẹp đến nhường nào khi tới tuổi có thể làm hài lòng một chiến binh. Còn hiện tại, những kẻ theo đuổi người phải là trai tráng trẻ tuổi. Chẳng hạn như cháu trai của vua Bran chúng thần đây, Crach an Craite, người đã lặn lội đến đây vì mục đích đó."
Crach gục cái đầu đỏ của mình xuống, quỳ một gối trước hoàng hậu.
"Ngươi còn đưa ai khác đến cùng vậy, Eist?"
Một người đàn ông mập mạp, cường tráng với bộ râu rậm rạp, và một nhân vật vạm vỡ đeo kèn túi trên lưng, quỳ xuống bên cạnh Crach an Craite.
"Đây là thầy tế Mousesack quả cảm, cũng như thần, ông ấy là một người bạn tốt kiêm cố vấn của vua Bran. Và đây là Draig Bon-Dhu, thi sĩ nổi tiếng của chúng thần. Và ba mươi thủy thủ từ Skellige đang đợi ở sân trong, rạo rực hy vọng được diện kiến hoàng hậu Calanthe xinh đẹp xứ Cintra."
"Ngồi đi, hỡi các khách quý. Tuirseach, hãy ngồi ở đây."
Eist ngồi vào chỗ trống ở đầu bàn, chỉ bị ngăn cách khỏi hoàng hậu bởi Drogodar và một chiếc ghế trống. Những dân đảo còn lại ngồi cùng với nhau bên trái, giữa nguyên soái Vissegerd và ba người con trai của lãnh chúa Strept là Tinglant, Fodcat và Wieldhill.
"Về cơ bản là đã đông đủ rồi." Hoàng hậu nghiêng mình về phía nguyên soái. "Bắt đầu thôi, Vissegerd."
Vị nguyên soái vỗ tay. Những người hầu mang theo đủ loại đĩa và bình tiến về phía cái bàn theo một hàng dài, được chào đón bởi một tràng tiếng xì xào vui vẻ từ đám khách khứa.
Calanthe gần như chẳng ăn uống gì cả, gượng gạo xiên vài mẩu thức ăn dọn lên cho mình với một cái nĩa bạc. Drogodar, sau khi đã ngốn ngấu xong hết chỗ đồ ăn của mình, cứ gảy đàn không ngừng. Trong khi ấy, những vị khách còn lại cứ tằng tằng xử lý chỗ lợn quay, chim, cá và ốc được bày ra - hăng máu nhất là anh chàng Crach an Craite đầu đỏ. Rainfarn xứ Attre nghiêm khắc khiển trách cậu hoàng tử Windhalm trẻ tuổi, thậm chí còn đập vào bàn tay cậu khi cậu với lấy một bình rượu táo. Cục Ta Cục Tác tạm ngừng gặm xương trong giây lát và mua vui cho những người ngồi cạnh bằng cách bắt chước tiếng rít của một con rùa bùn. Cứ mỗi phút trôi qua, bầu không khí lại càng trở nên vui vẻ hơn. Những chầu nâng cốc chúc tụng đầu tiên diễn ra, rồi càng lúc càng trở nên thiếu mạch lạc.
Calanthe chỉnh lại chiếc vương miện mảnh trên mái tóc xoăn xám tro của mình và quay sang Geralt, bấy giờ đang bận rộn tách vỏ một con tôm hùm đỏ khổng lồ.
"Giờ đã đủ ồn ã để chúng ta kín đáo trao đổi vài lời với nhau rồi. Hãy bắt đầu theo đúng phép lịch sự đã nhé: thật hân hạnh khi được gặp ngươi."
"Thần cũng hân hạnh chẳng kém, thưa điện hạ."
"Sau màn chào hỏi là đến những sự thật khô khan. Ta có một công việc cho ngươi đây."
"Thần cũng đã đoán vậy. Thần hiếm khi được mời dự tiệc vì thiên hạ thích có thần bầu bạn lắm."
"Vậy thì có lẽ ngươi không phải người thú vị cho lắm. Ngươi đã đoán được những gì khác nào?"
"Thần sẽ nói cho người biết sau khi người đã mô tả khái quát nhiệm vụ của thần, thưa điện hạ."
"Geralt," Calanthe nói, ngón tay bà nhịp trên một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo, với viên nhỏ nhất trong số đó cũng phải to ngang ngửa một con ong nghệ, "với tư cách là một thuật sĩ, ngươi mong đợi nhiệm vụ gì nào? Nói ta nghe? Đào giếng? Sửa chỗ dột trên mái nhà? Dệt một tấm thảm khắc họa tất cả các tư thế vua Vridank và nàng Cerro xinh đẹp đã thử trong đêm tân hôn của họ? Ngươi hẳn phải biết nghề của mình là gì chứ nhỉ?"
"Vâng, thần biết. Thần sẽ nói cho người biết những gì thần đã đoán được, thưa điện hạ."
"Ta tò mò lắm đấy."
"Thần đã đoán được điều đó. Và còn đoán được rằng, giống như nhiều người khác, người đã nhầm lẫn công việc của thần với một nghề hoàn toàn khác."
"Vậy à?" Calanthe, hờ hững nghiêng người về phía cái ông Drogodar đang gảy đàn, tỏ vẻ trầm ngâm và lơ đễnh. "Geralt, cái đám ngu dốt mà ngươi đánh đồng cùng với ta bao gồm những ai thế? Và cái nghề mà những kẻ ngu ngốc đó lại lầm tưởng là nghề của ngươi, là gì vậy?"
"Thưa điện hạ," Geralt điềm tĩnh nói, "khi đang trên đường cưỡi ngựa đến Cintra, thần đã gặp dân làng, thương gia, dân bán hàng rong, người lùn, thợ chữa đồ và tiều phu. Họ kể cho thần nghe về một con hắc ngáo ộp đang ẩn náu ở đâu đó trong khu rừng này, một ngôi nhà nhỏ trên giá ba chân hình móng gà. Họ đề cập đến một con tạp quái làm tổ trên núi. Chuồn diệp và cự trùng. Có vẻ ta cũng sẽ tìm thấy được một con nhân diện sư nếu chịu khó lùng sục. Một thuật sĩ có thể thực hiện rất nhiều nhiệm vụ mà không cần phải khoác lên mình bộ cánh và gia huy của người khác."
"Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta."
"Thưa điện hạ, thần không nghi ngờ gì chuyện liên hôn với Skellige là điều cần thiết đối với Cintra. Cũng có thể những kẻ âm mưu ngăn chặn nó đáng được dạy cho một bài học - thông qua những phương thức không liên đới gì đến người. Sẽ thật tiện lợi nếu bài học này được ban tặng bởi một lãnh chúa vô danh đến từ Fourhorn, một kẻ sau đó sẽ biến mất khỏi hiện trường. Và bây giờ thần sẽ trả lời câu hỏi của người. Người đã lầm tưởng nghề của thần là đâm thuê chém mướn. Những người khác ấy, họ rất đông, và tất cả đều là những nhà cai trị. Đây không phải lần đầu tiên thần được triệu đến một cung điện, nơi các vấn đề đòi hỏi phải được giải quyết nhanh chóng bằng lưỡi kiếm. Nhưng thần chưa bao giờ giết người vì tiền, bất kể vì mục đích tốt hay xấu. Và thần sẽ không bao giờ làm vậy."
Không khí tại bàn tiệc càng lúc càng trở nên sôi động trong khi bia thì cứ cạn dần. Crach an Craite tóc đỏ đã tìm thấy những người nghe hào hứng với câu chuyện về trận chiến tại Thwyth của mình. Sau khi đã phác thảo một tấm bản đồ lên mặt bàn với sự hỗ trợ của xương nhúng nước xốt, anh ta vạch ra kế hoạch chiến lược, lớn tiếng hô hào. Như chứng minh biệt danh của mình phù hợp như thế nào, Cục Ta Cục Tác đột nhiên kêu lên như gà mái đang ấp trứng một cách rất chân thực, khiến cho khách khứa cười ồ lên, còn đám người hầu thì lại thất kinh vì tin rằng, bằng cách nào đó, một con gà đã lọt được vào hội trường từ ngoài sân, chẳng khác nào đang nhạo báng sự canh chừng của họ.
"Vậy là số phận đã trừng phạt ta với một thuật sĩ quá khôn ngoan." Calanthe mỉm cười, nhưng đôi mắt bà nheo lại và ánh lên vẻ tức giận. "Một thuật sĩ dám vạch trần những âm mưu và kế hoạch tà ác của ta, không một chút nể nang, hay ít nhất, là phép lịch sự thông thường nào. Nhưng phải chăng vì mê mẩn trước vẻ đẹp và tính cách quyến rũ của ta mà nhận định của ngươi đã bị lu mờ rồi? Đừng bao giờ làm vậy nữa, Geralt. Đừng ăn nói với những kẻ có quyền lực theo kiểu như vậy. Chẳng mấy kẻ trong số đó sẽ quên lời ngươi, và ngươi biết vua chúa thế nào rồi đấy - họ có đủ thứ phương án để sử dụng: dao găm, thuốc độc, ngục tối, những que nung nóng đỏ. Vua chúa có đến hàng trăm, hàng nghìn cách để trả thù cho niềm kiêu hãnh bị tổn thương của mình. Và Geralt ạ, ngươi sẽ không tin nổi một số bậc cai trị dễ bị chạm tự ái đến nhường nào đâu. Bọn họ rất hiếm khi chấp nhận những lời như 'Không', 'Thần từ chối' và 'Không bao giờ' một cách điềm đạm. Nhưng thế chưa là gì đâu. Ngắt lời họ hoặc nêu ra những bình phẩm không phù hợp, và ngươi sẽ tự đẩy mình lên bánh xe[3] đấy."
Bánh xe: tức bánh xe hành hình hoặc bánh xe Catherine, một phương tiện tra tấn và tử hình thời Cổ và Trung đại. ND
Hoàng hậu đan hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vào nhau và tựa hờ cằm lên đó. Geralt không ngắt lời, đồng thời cũng chẳng bình phẩm gì.
"Các vị vua," Calanthe tiếp tục nói, "chia thiên hạ ra thành hai loại - những người họ sai bảo, và những người họ mua chuộc - bởi vì họ tin vào một chân lý xưa cũ và nhạt nhẽo, ấy là ai cũng có thể mua chuộc được. Tất thảy mọi người. Vấn đề chỉ là giá cả thôi. Ngươi có đồng ý không? À, đáng lẽ ta không cần hỏi. Xét cho cùng, ngươi cũng là một thuật sĩ mà; ngươi làm công việc của mình và nhận tiền. Riêng đối với ngươi, ý tưởng bị mua chuộc đã không còn hàm ý khinh bỉ nữa. Giá cả của ngươi cũng rất rõ ràng, liên quan đến độ khó của nhiệm vụ và việc ngươi thực hiện nó tốt đến đâu. Cả danh tiếng của ngươi nữa, Geralt. Mấy lão già ở hội chợ cũng như chợ phiên cứ nghêu ngao hát về những chiến tích của thuật sĩ tóc bạc đến từ Rivia. Ngay cả khi chỉ phân nửa chỗ đó là sự thật, ta vẫn dám cược rằng sự hỗ trợ của ngươi không hề rẻ chút nào. Vì vậy, sẽ rất lãng phí tiền bạc nếu thuê ngươi giải quyết những vấn đề đơn giản, tầm thường như âm mưu chốn triều đình hoặc giết người. Những chuyện kiểu ấy có thể được thực hiện bởi người khác, những bàn tay rẻ tiền hơn."
"BRẮẮẮC! Gaaa-brắắắc!" Cục Ta Cục Tác đột ngột gầm lên và được tưởng thưởng một tràng pháo tay lớn. Geralt không biết y đang bắt chước con vật nào, nhưng gã không muốn gặp bất cứ thứ gì giống nó. Gã quay đầu lại và bắt gặp cái liếc mắt xanh lá đầy khinh ghét của hoàng hậu. Drogodar, với cái đầu củi và khuôn mặt bị mái tóc bạc mình che khuất, lặng lẽ gảy đàn.
"Ôi, Geralt," Calanthe nói, làm một động tác ngăn người hầu rót thêm rượu vào cốc của mình. "Ta cứ nói trong khi ngươi chỉ im lặng. Chúng ta đang dự một bữa tiệc. Tất cả chúng ta đều muốn tận hưởng. Mua vui cho ta đi. Ta bắt đầu thấy nhớ những nhận xét chính xác cùng những bình phẩm sâu sắc của ngươi rồi đấy. Ta cũng sẽ rất hài lòng khi được nghe đôi ba lời khen ngợi, bày tỏ lòng kính trọng, hoặc lời đảm bảo rằng ngươi sẽ tuân lệnh. Theo trình tự nào thì ngươi cứ tùy ý chọn."
"Ôi chà, thưa điện hạ," gã thuật sĩ nói, "thần không phải một người bầu bạn thú vị trong lúc dùng bữa tối đâu. Thần hết sức ngạc nhiên khi được chọn cho vinh dự ngồi ở vị trí này. Thật vậy, đáng lẽ phải cho một người nào đó thích hợp hơn ngồi ở đây. Bất cứ ai người muốn. Khi ấy, người chỉ cần ra lệnh cho họ hay mua chuộc họ là đủ. Vấn đề chỉ là giá cả thôi mà."
"Nói tiếp đi, nói tiếp đi." Calanthe ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại, một nét biểu cảm khá giống nụ cười dễ chịu nở ra trên môi bà.
"Vì vậy, thần rất vinh dự và tự hào khi được ngồi bên hoàng hậu Calanthe xứ Cintra, một người phụ nữ với nhan sắc chẳng đứng sau thứ gì ngoài trí tuệ của chính người. Thần cũng coi việc hoàng hậu đã nghe danh thần, và dựa trên những gì người đã nghe được, không muốn để thần giải quyết những việc tầm thường, là một vinh dự lớn. Mùa đông năm ngoái, hoàng tử Hrobarik, một con người không được độ lượng bằng, đã tìm cách thuê thần đi tìm giúp mình một cô gái với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vì phát ngấy những lời lẽ thô tục của ngài, cô ta đã bỏ trốn khỏi vũ hội, đánh rơi lại đằng sau một chiếc giày. Thật khó để thuyết phục ngài rằng ngài cần một thợ săn, chứ không phải một thuật sĩ."
Hoàng hậu lắng nghe với một nụ cười bí ẩn.
"Cũng có một số bậc cai trị khác nữa, do thua kém người về khoản khôn ngoan mà đã không ngần ngại đề xuất những nhiệm vụ tầm thường. Vấn đề được đặt ra thường là giết đứa con riêng, ông cha dượng, bà mẹ kế, chú, dì - khó mà kể hết được. Tất cả họ đều cho rằng vấn đề chỉ đơn thuần là giá cả thôi."
Thật khó luận ra ý nghĩa ẩn sau nụ cười của hoàng hậu.
"Thế nên thần xin lặp lại," Geralt hơi cúi đầu một chút, "rằng thần không thể kìm nén cảm giác tự hào khi được ngồi cạnh người, thưa lệnh bà. Và niềm tự hào có ý nghĩa rất lớn đối với cánh thuật sĩ chúng thần. Người sẽ chẳng tin nổi là đến mức nào đâu. Từng có một lãnh chúa xúc phạm niềm tự hào của một thuật sĩ bằng cách đề xuất một công việc không xứng đáng với danh dự hoặc bộ điều lệ thuật sĩ. Thêm vào đó, ông ta không chấp nhận một lời từ chối lịch sự và muốn ngăn chặn thuật sĩ đó rời khỏi lâu đài của mình. Về sau, ai nấy đều đồng ý rằng đây không phải một trong những ý định khôn ngoan nhất của ông ta."
"Geralt," Calanthe nói sau một thoáng im lặng, "ngươi đã sai rồi. Ngươi quả là một người bầu bạn rất thú vị trong lúc dùng bữa tối."
Cục Ta Cục Tác lắc bọt bia khỏi râu và mặt trước áo khoác của mình, ngửa cổ lên và phát ra tiếng tru thấu tận tâm can của một con sói cái đang trong kỳ động đực. Những con chó trong sân và toàn bộ khu phố cùng hưởng ứng tiếng tru ấy.
Một trong những người anh em nhà Strept nhúng ngón tay vào cốc bia và chỉnh sửa lại đường kẻ dày bao quanh đội hình do Crach an Craite vẽ.
"Sai lầm và kém cỏi!" gã hét lên. "Đáng lẽ họ không nên làm thế! Đây, phía bên cánh, đó là nơi họ đáng lẽ nên điều kỵ binh đến đánh, nhắm vào hai bên sườn!"
"Ha!" Crach an Craite gầm lên, đập xương xuống bàn và làm văng nước xốt lên mặt và áo thụng của người ngồi bên cạnh. "Và làm suy yếu vị trí trung tâm ư? Một vị trí then chốt? Lố bịch!"
"Chỉ có người mù hoặc bị thần kinh mới bỏ lỡ cơ hội điều động quân trong một tình huống như vậy!"
"Chính xác! Rất đúng!" Windhalm xứ Attre hét lên.
"Có ai hỏi ngươi không, thằng nhãi vắt mũi chưa sạch kia?"
"Anh tự vắt mũi mình đi!"
"Khớp ngay cái mõm lại, không là ta sẽ quất cho ngươi..."
"Ngồi im và giữ im lặng đi, Crach," Eist Tuirseach gọi, ngắt ngang cuộc trò chuyện giữa mình và Vissegerd. "Cãi nhau như vậy là đủ rồi. Drogodar! Đừng lãng phí tài năng của anh! Những giai điệu tuyệt vời dù có lặng lẽ của anh thực sự xứng đáng được lắng nghe một cách chăm chú và nghiêm túc hơn. Draig Bon-Dhu, đừng tọng thức ăn và nốc rượu nữa! Anh sẽ không gây ấn tượng được với bất kỳ ai ở đây như thế đâu. Hãy bơm căng kèn túi của mình và cho chúng ta được mãn nhĩ với những bản nhạc chiến đàng hoàng đi. Với sự cho phép của người, thưa Calanthe cao quý!"
"Ôi cha mẹ ơi," hoàng hậu thì thầm với Geralt, ngước mắt nhìn lên mái vòm một lúc với vẻ cam chịu lặng lẽ. Nhưng bà gật đầu cho phép, mỉm cười cởi mở và hiền hậu.
"Draig Bon-Dhu," Eist nói, "chơi cho chúng ta bài hát về trận Hochebuz đi. Nó sẽ giúp khẳng định cho chúng ta về những màn điều quân chiến thuật của các chỉ huy - hoặc về những người đã đạt được danh tiếng bất tử ở đó! Mừng sức khỏe của Calanthe, anh hùng xứ Cintra!"
"Sức khỏe! Và vinh quang!" đám khách gầm lên, nốc cạn những chiếc ly và cốc gốm của mình.
Chiếc kèn túi của Draig Bon-Dhu phát ra một tràng âm thanh ò è đáng sợ và bùng lên thành một tiếng rên rỉ kinh khủng, kéo dài, trầm bổng. Khách khứa hưởng ứng bài hát, sử dụng bất cứ thứ gì vớ được để đánh ra một giai điệu. Cục Ta Cục Tác đắm đuối nhìn chằm chằm vào chiếc bao da dê, bị thu hút bởi ý tưởng sử dụng những âm điệu đáng sợ của nó trong các tiết mục của bản thân.
"Hochebuz," Calanthe nói, nhìn Geralt, "trận chiến đầu tiên của ta. Dù e sợ mình sẽ khơi dậy sự phẫn nộ và khinh thường của một thuật sĩ kiêu hãnh nhường này, ta phải thú nhận rằng bọn ta chiến đấu vì tiền. Kẻ thù của bọn ta bấy giờ đang đốt rụi những ngôi làng đóng thuế cho bọn ta, và vì thèm khát khoản cống nạp của mình, bọn ta đã nghênh chiến chúng trên trận tiền. Một lý do tầm thường, một trận chiến tầm thường, ba nghìn xác chết tầm thường bị lũ quạ mổ nát thành từng mảnh. Và nhìn mà xem - thay vì xấu hổ, ta tự hào như một con công vì có những bài hát ca ngợi mình. Ngay cả khi chúng được hát với thứ âm nhạc khủng khiếp như vậy."
Một lần nữa, bà lại triệu hồi nụ cười giả dối đầy hạnh phúc và hiền hậu, và đáp lại lời chúc mừng mình bằng cách nâng chiếc ly rồng của bản thân lên. Geralt vẫn im lặng.
"Hãy nói chuyện tiếp nào." Calanthe nhận một chiếc chân gà lôi do Drogodar dâng cho và duyên dáng xé nó ăn. "Như ta đã nói đấy, ngươi đã khơi dậy sự quan tâm của ta. Ta từng được nghe bảo rằng các thuật sĩ là một giai cấp thú vị, nhưng ta không thực sự tin vào điều đó. Bây giờ thì ta tin rồi. Khi được đập vào, ngươi phát ra một thanh âm chứng tỏ mình được làm từ thép nguyên chất, không giống như những kẻ được nhào nặn từ phân chim này đây. Nhưng điều đó vẫn chẳng thay đổi theo bất kỳ cách nào việc ngươi ở đây để thực hiện một nhiệm vụ. Và ngươi sẽ thực hiện nó mà không cần quá khôn lanh."
Geralt không nở một nụ cười thiếu tôn trọng hay thô lỗ nào hết, mặc dù gã rất muốn làm vậy. Gã giữ im lặng.
"Ta cứ nghĩ," hoàng hậu rì rầm, trông như thể đang toàn tâm toàn ý tập trung vào cái đùi con gà lôi, "rằng ngươi sẽ nói điều gì đó cơ. Hoặc mỉm cười. Không ư? Thế càng tốt. Ta coi cuộc đàm phán của chúng ta là đã kết thúc được chưa?"
"Những nhiệm vụ không rõ ràng," gã thuật sĩ nói cụt lủn, "không thể được thực hiện một cách rõ ràng."
"Có gì không rõ ràng nào? Rốt cuộc, ngươi đã đoán đúng rồi đấy. Ta có một số hoạch định liên quan đến việc cưới xin với Skellige. Những kế hoạch này đang bị đe dọa, và ta cần ngươi loại bỏ mối đe dọa. Nhưng sự khôn ngoan của ngươi chấm dứt tại đây. Cái giả định ta nhầm lẫn nghề của ngươi với nghề của một gã côn đồ đâm thuê chém mướn đã làm ta cảm thấy rất hứng thú. Geralt à, hãy chấp nhận rằng ta thuộc nhóm những nhà cai trị hiếm hoi biết chính xác các thuật sĩ làm những gì, và phải được sử dụng như thế nào. Mặt khác, nếu ai đó có thể chém giết một cách hiệu quả như ngươi, kể cả khi hắn không làm vì tiền đi nữa, thì hắn cũng chẳng nên lấy làm ngạc nhiên khi bị thiên hạ xem là dân chuyên nghiệp trong khoản đó chứ. Danh tiếng của ngươi đã lan truyền rất xa, Geralt ạ; nó còn vang to hơn tiếng cái kèn túi đáng nguyền rủa kia của Draig Bon-Dhu, và tương tự, trong đó cũng chẳng có mấy nốt xuôi tai đâu."
Mặc dù không nghe thấy lời hoàng hậu, người chơi kèn túi vẫn kết thúc buổi biểu diễn của mình. Các vị khách tưởng thưởng cho anh ta một tràng pháo tay như sấm rền và một lần nữa hăm hở xử lý phần còn lại của bữa tiệc, hồi tưởng về các trận chiến và đùa cợt thô lỗ về cánh phụ nữ. Cục Ta Cục Tác đang phát ra một loạt các âm thanh ồn ã, nhưng không thể nào biết được liệu đấy là một màn nhái tiếng động vật nữa, hay là một nỗ lực nhằm giải tỏa cái bụng căng quá tải của y.
Eist Tuirseach rướn hẳn người qua bàn. "Thưa điện hạ," ông ta nói, "thần tin người hẳn có lý do chính đáng để chú trọng đến lãnh chúa xứ Fourhorn nhường ấy, nhưng đã tới lúc chúng ta được diện kiến công chúa Pavetta rồi. Chúng ta đang chờ đợi điều gì vậy? Chắc không phải đến khi Crach an Craite đã xỉn đâu nhỉ? Và dù có thế, khoảnh khắc đó cũng đã kề cận lắm rồi."
"Như thường lệ, ngươi nói rất đúng, Eist ạ." Calanthe mỉm cười đầy ấm áp. Geralt lấy làm ngạc nhiên trước binh xưởng nụ cười bà sở hữu. "Quả đúng là ta có những vấn đề quan trọng cần thảo luận với Ravix đáng kính. Ta cũng sẽ dành thời gian cho ngươi, nhưng ngươi biết nguyên tắc của ta rồi đấy: nghĩa vụ rồi mới đến vui thú. Haxo!"
Bà giơ tay ra hiệu cho thành chủ. Haxo lẳng lặng đứng dậy, cúi đầu, nhanh chóng chạy lên lầu, biến mất trong hành lang tăm tối. Hoàng hậu quay sang gã thuật sĩ.
"Ngươi nghe thấy chưa? Chúng ta đã tranh luận quá lâu rồi. Nếu Pavetta đã ngừng chải chuốt trước gương, con bé sẽ sớm có mặt ở đây. Vì vậy, hãy vếnh tai lên vì ta sẽ không lặp lại điều này. Ta muốn đạt được một số mục đích, mà ở một mức độ nào đó, ngươi đã luận ra. Không thể có giải pháp nào khác. Còn ngươi, ngươi có quyền lựa chọn. Ngươi có thể bị buộc phải hành động theo mệnh lệnh của ta - ta không muốn bàn sâu về hậu quả nếu ngươi không tuân lệnh, mặc dù nếu phục tùng thì phần thưởng sẽ rất hậu - hoặc ngươi có thể cung cấp cho ta một dịch vụ trả phí. Hãy lưu ý rằng ta không nói 'Ta có thể mua được ngươi', bởi vì ta đã quyết định không xúc phạm đến niềm tự hào thuật sĩ của ngươi. Có một sự khác biệt rất lớn đấy, phải không nào?"
"Chẳng hiểu sao thần không nhận thấy sự khác biệt này có gì lớn lao."
"Thế thì hãy chú ý hơn đi. Thuật sĩ thân yêu à, sự khác biệt là người được mua sẽ được trả công theo ý thích của người bỏ tiền ra, trong khi người cung cấp dịch vụ tự đặt mức giá cho bản thân. Đã rõ chưa?"
"Ở một mức độ nhất định thì thần đã rõ. Vậy hãy giả sử rằng thần quyết định phục tùng. Hẳn là thần nên được biết công việc sẽ bao gồm những gì chứ nhỉ?"
"Không. Chỉ một mệnh lệnh mới phải cụ thể và rõ ràng. Dịch vụ trả phí thì khác. Ta quan tâm đến kết quả, không hơn không kém. Ngươi đạt được nó kiểu gì là việc của ngươi."
Geralt ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt đen sắc sảo của Mousesack. Vị thầy tế xứ Skellige bấy giờ đang bóp vụn bánh mì trong tay và thả nó xuống như thể đang suy nghĩ rất mông lung, mắt vẫn dán chặt vào gã thuật sĩ. Geralt nhìn xuống. Trên chiếc bàn gỗ sồi, những mảnh vụn, hạt kiều mạch và những mảnh vỏ tôm hùm đang di chuyển như kiến. Chúng hợp lại thành những ký tự rune, thoáng kết hợp với nhau để tạo thành một từ. Một câu hỏi.
Mousesack chờ đợi mà không rời mắt khỏi gã. Geralt khẽ gật đầu, gần như không thể nhận thấy được. Vị thầy tế hạ mi mắt xuống và, với một khuôn mặt lạnh như tiền, gạt những mảnh vụn ra khỏi bàn.
"Hỡi chư vị khách quý!" xướng viên thông báo. "Pavetta xứ Cintra!"
Những người khách im lặng, quay về phía cầu thang.
Với vị thành chủ và một người hầu tóc hoe vàng mặc áo chẽn màu đỏ tươi đi trước, công chúa chậm rãi bước xuống thang, đầu cúi gục. Màu tóc của nàng giống hệt tóc mẹ - màu xám tro - nhưng nàng tết nó thành hai bím dày, dài đến dưới thắt lưng. Điểm trang cho Pavetta chỉ là một chiếc vương miện nạm ngọc tinh xảo và một chiếc đai cấu thành từ những mắt xích vàng tí hon, viền quanh eo chiếc váy xanh bạc dài của nàng.
Được hộ tống bởi người hầu, xướng viên, thành chủ và Vissegerd, công chúa ngồi vào chiếc ghế trống giữa Drogodar và Eist Tuirseach. Vị hiệp sĩ dân đảo hào hiệp ngay lập tức rót đầy cốc cho nàng và trò chuyện với nàng. Geralt không thấy câu trả lời nào của nàng nhiều hơn một từ. Mắt nàng cứ cụp xuống mãi, ẩn sau hàng mi dài ngay cả giữa lúc thiên hạ ồn ào nâng cốc chúc mừng nàng khắp quanh bàn. Rõ ràng là vẻ đẹp của nàng đã gây ấn tượng với những vị khách - Crach an Craite ngừng hò hét và im lặng ngắm Pavetta, thậm chí còn quên cả vại bia của mình. Windhalm xứ Attre cũng hau háu nhìn công chúa, mặt ửng đỏ lên như thể thứ duy nhất chắn giữa họ và đêm tân hôn chỉ là vài ba hạt cát trong chiếc đồng hồ. Cục Ta Cục Tác và những người anh em xứ Strept cũng đang quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái với sự tập trung đáng ngờ.
"Á à," Calanthe nói khẽ, rõ ràng là rất hài lòng. "Và ngươi nói sao, Geralt? Con bé giống mẹ nó. Ta thậm chí còn thấy tiếc khi phải lãng phí nó vào tay tên Crach tóc đỏ kia. Hy vọng duy nhất là thằng nhãi ấy có thể trở thành một người ngang tầm với Eist Tuirseach. Xét cho cùng, cả hai cùng máu mủ với nhau mà. Ngươi có nghe không, Geralt? Cintra phải liên minh với Skellige vì lợi ích của quốc gia đòi hỏi điều đó. Con gái ta phải lấy đúng người. Đó là những kết quả ngươi phải đảm bảo cho ta."
"Thần phải đảm bảo điều đó ư? Chẳng phải một mình ý chỉ của người là đủ để nó xảy ra rồi sao?"
"Có thể sẽ có những diễn tiến mới khiến nó trở thành không đủ."
"Điều gì có thể mạnh hơn ý chỉ của người được?"
"Định mệnh."
"À. Vậy là thần, một thuật sĩ tội nghiệp, phải đối mặt với một định mệnh mạnh hơn ngự chỉ. Một thuật sĩ chiến đấu với định mệnh! Thật là trớ trêu!"
"Sao thế, Geralt? Trớ trêu gì vậy?"
"Đừng bận tâm. Thưa điện hạ, có vẻ như công việc người yêu cầu gần như là không thể."
"Nếu nó gần như là có thể," Calanthe dài giọng nói, "ta đã tự mình giải quyết. Ta sẽ không cần đến Geralt xứ Rivia trứ danh. Đừng tỏ ra khôn lanh nữa. Mọi thứ đều có thể được giải quyết - vấn đề chỉ là giá cả thôi. Khốn kiếp, trong bảng giá của đám thuật sĩ các ngươi hẳn phải có một mức phí cho công việc gần như là không thể. Ta có thể đoán được một con số, và nó không thấp tí nào. Ngươi đảm bảo cho ta kết quả ta muốn và ta sẽ ban cho ngươi những gì ngươi muốn."
"Người nói gì cơ?"
"Ta sẽ ban cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi yêu cầu. Và ta không thích phải lặp lại lời mình đã nói. Thuật sĩ à, ta tò mò muốn biết liệu ngươi có luôn cố gắng thuyết phục người khác đừng thuê mình một cách hăng hái như với ta không vậy? Thời giờ đang trôi đi. Trả lời đi nào, có hay không?"
"Có."
"Thế khá hơn rồi đấy. Thế khá hơn rồi, Geralt ạ. Các câu trả lời của ngươi đã gần mức lý tưởng hơn hẳn. Chúng đang trở nên giống với những gì ta kỳ vọng khi nêu ra một câu hỏi hơn rồi. Được. Hãy kín đáo vươn tay trái ra và sờ vào đằng sau ngai vàng của ta đi."
Geralt luồn tay xuống dưới lớp vải xanh vàng. Gần như ngay lập tức, gã cảm thấy một thanh kiếm được gắn chặt vào phần lưng tựa bọc da. Một thanh kiếm gã biết rõ.
"Thưa điện hạ," gã lặng lẽ nói, "để không lặp lại những gì thần ban nãy đã nói về việc giết người, người có nhận ra rằng chỉ một thanh kiếm sẽ không thể đánh bại định mệnh không?"
"Ta biết." Calanthe quay đầu đi. "Còn cần cả một thuật sĩ nữa. Như ngươi thấy đó, ta đã lo liệu xong khoản đấy rồi."
"Thưa điện hạ..."
"Đùng hở thêm lời nào nữa, Geralt. Chúng ta đã bàn tính quá lâu. Người ta đang nhìn kìa, và Eist đang trở nên bực tức. Nói chuyện với thành chủ đi. Ăn chút gì đó đi. Chè chén đi, nhưng đừng quá trớn. Ta muốn ngươi vững tay."
Gã vâng lời. Hoàng hậu tham gia vào một cuộc trò chuyên giữa Eist, Vissegerd và Mousesack, với Pavetta cùng tham gia theo một kiểu im lặng và mơ màng. Drogodar đã cất đàn và đang mải ăn bù cho quãng thời gian mình đã uổng phí. Haxo không nói năng gì nhiều. Viên tổng đốc với cái tên khó nhớ hẳn đã nghe kể gì đó về các sự việc và vấn đề ở Fourhorn, lịch sự hỏi tình hình sinh đẻ của đám ngựa cái có ổn không. Geralt trả lời là chúng ổn, khỏe hơn nhiều so với lũ ngựa giống. Gã không chắc liệu ông ta có thấy trò đùa hay ho không, nhưng viên tổng đốc không hỏi thêm câu nào nữa.
Mắt của Mousesack cứ liên tục tìm kiếm mắt gã thuật sĩ, nhưng những mảnh vụn trên bàn không di chuyển thêm nữa.
Crach an Craite càng lúc càng thân thiện hơn với anh em nhà Strept. Người thứ ba, người em út, đã say bí tỉ do cố gắng bắt kịp tốc độ nốc rượu của Draig Bon-Dhu. Ông thi sĩ thì chẳng hề hấn gì hết.
Những lãnh chúa trẻ hơn và ít quan trọng hơn tụ tập ở cuối bàn, và trong tình trạng say xỉn, bắt đầu nghêu ngao xướng lên một bài hát lệch tông quen thuộc, xoay quanh một con dê nhỏ có sừng và một mụ già đầy thù hận không có khiếu hài hước.
Một người hầu tóc xoăn và đội trưởng đội lính gác trong trang phục vàng pha xanh lam của Cintra chạy đến bên Vissegerd. Vị nguyên soái cau mày lắng nghe họ báo cáo, đứng dậy, và cúi xuống từ phía sau ngai vàng để thì thầm điều gì đó cho hoàng hậu. Calanthe liếc nhìn Geralt và đáp lời với một từ gọn lỏn. Vissegerd tiếp tục nghiêng người xuống thấp hơn và thì thầm thêm; hoàng hậu quắc mắt nhìn ông ta và lẳng lặng xòe tay vỗ lên tay vịn của mình. Vị nguyên soái cúi đầu rồi truyền lệnh lại cho đội trưởng đội lính. Geralt không nghe thấy nó, nhưng gã để ý thấy Mousesack ngó ngoáy người với vẻ khó chịu và liếc nhìn Pavetta - công chúa bấy giờ đang ngồi bất động, đầu cúi xuống.
Trên nền tiếng ồn ào tại bàn tiệc, người ta có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, mỗi bước đều kèm theo tiếng leng keng của kim loại chạm vào sàn. Tất cả đều ngẩng đầu lên và ngoái lại.
Nhân vật đang tiến đến gần khoác trên mình một bộ giáp, cấu thành từ các tấm sắt và da thuộc sáp. Miếng giáp che ngực lồi màu đen xanh đầy góc cạnh của hắn chồng lên một tấm che hạ bộ phân mảnh và đệm đùi ngắn. Các mảnh che tay bọc giáp tua tủa gai thép nhọn, và tấm che mặt với miếng chắn lưới dày nhô ra theo hình mõm chó, chi chít gai như vỏ cây dẻ ngựa.
Vị khách kỳ lạ leng keng và ken két tiến lại bàn, đứng bất động trước ngai vàng.
"Bẩm hoàng hậu cao quý, thưa các quý ngài đáng kính," kẻ mới đến nói, cứng nhắc cúi đầu. "Xin thứ lỗi cho thần vì đã làm gián đoạn bữa tiệc linh đình của người. Thần là Hào Trư miền Erlenwald."
"Chào ngươi, Hào Trư miền Erlenwald," Calanthe chậm rãi nói. "Ngươi hãy ngồi vào bàn đi. Ở Cintra, chúng ta chào đón mọi vị khách."
"Cảm ơn người, thưa điện hạ." Hào Trư miền Erlenwald cúi đầu một lần nữa và đưa nắm tay đeo găng sắt lên chạm vào ngực mình. "Nhưng thần không đến Cintra với tư cách khách mà đến vì một vấn đề quan trọng và cấp bách. Nếu điện hạ cho phép, thần sẽ trình bày vụ việc của mình ngay lập tức, không làm lãng phí thời gian của người."
"Hào Trư miền Erlenwald," hoàng hậu xẵng giọng nói, "một sự quan tâm đáng khen ngợi đối với thời giờ của chúng ta không biện minh được cho sự thiếu tôn trọng. Và hành động nói chuyện với chúng ta từ phía sau một miếng lưới sắt chính là như thế đấy. Bỏ mũ giáp của ngươi ra, và chúng ta sẽ chấp nhận phí hoài thời gian trong khi ngươi làm vậy."
"Bẩm điện hạ, mặt thần phải tạm thời được giấu kín. Mong người cho phép."
Một tràng phản đối giận dữ, thỉnh thoảng lại điểm thêm lời chửi thể, lan truyền khắp đám đông đang tụ tập tại đây. Mousesack cúi đầu, lặng lẽ mấp máy môi. Gã thuật sĩ cảm thấy câu bùa chú làm bầu không khí thoáng kích động, cảm thấy nó khuấy động miếng mề đay của gã. Calanthe nhìn Hào Trư, nheo mắt và nhịp ngón trên tay vịn.
"Được rồi," bà cuối cùng cũng nói. "Ta quyết định tin rằng động cơ của ngươi đủ quan trọng. Nào - điều gì đã đưa ngươi đến đây, hỡi Hào-Trư-không-mặt-mũi?"
"Cảm ơn người," kẻ mới đến nói. "Nhưng thần không thể để mình bị buộc tội bất kính, thế nên thần xin giải thích rằng chuyện này có liên quan đến lời thề của một hiệp sĩ. Thần không được phép để lộ khuôn mặt của mình trước lúc nửa đêm."
Calanthe giơ tay lên lấy lệ, chấp nhận lời giải thích của hắn. Hào Trư tiến tới trước, bộ giáp đầy gai của hắn kêu leng keng.
"Mười lăm năm trước," hắn dõng dạc tuyên bố, "chồng của người, vua Roegner, đã lạc đường khi đi săn ở Erlenwald. Trong lúc đang lang thang trên những đoạn đường không lối, ngài bị ngã ngựa, rơi xuống một khe núi và bị bong gân chân. Ngài nằm dưới đáy vực và kêu cứu nhưng câu trả lời duy nhất ngài nhận được là tiếng rít của rắn lục và tiếng hú của đám ma sói đang đến gần. Nếu không nhận được sự giúp đỡ, ngài đáng lẽ đã bỏ mạng rồi."
"Ta biết chuyện gì đã xảy ra," hoàng hậu khẳng định. "Nếu ngươi cũng biết điều đó, ta đoán ngươi chính là người đã giúp ông ấy."
"Vâng. Chỉ nhờ có thần mà ngài mới lành lặn trở về được với người, trong tình trạng khỏe mạnh."
"Vậy thì ta rất biết ơn ngươi, Hào Trư miền Erlenwald. Lòng biết ơn đó không hề suy giảm gì dù Roegner, người đàn ông trong trái tim ta cũng như người chia chăn sẻ gối cùng ta, đã rời khỏi thế giới này. Vậy thì hãy nói cho ta nghe ta có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng cách nào, nếu việc cho rằng người ra tay giúp đỡ là có lòng mưu lợi không xúc phạm đến lời thề hiệp sĩ nào khác của ngươi."
"Người biết rất rõ sự giúp đỡ của thần là vì mưu lợi. Người cũng biết rằng thần đến để thu nhận phần thưởng đã được hứa cho việc cứu mạng nhà vua."
"Ồ, vậy à?" Calanthe mỉm cười, nhưng mắt bà quắc lên những ánh xanh lục. "Vậy là ngươi tìm thấy một người đàn ông ở dưới đáy một khe núi, vô phương tự vệ, bị thương, sinh mệnh tùy tâm rắn lục và quái vật định đoạt. Nhưng chỉ khi ông ấy hứa ban thưởng, ngươi mới chịu giúp đỡ? Và nếu ông ấy không muốn hoặc không thể hứa hẹn gì với ngươi thì ngươi sẽ bỏ mặc ông ấy ở đó, để cho đến tận ngày hôm nay ta cũng sẽ không biết hài cốt ông ấy nằm ở đâu? Thật cao quý biết bao. Không nghi ngờ gì nữa, vào thời điểm đó, một lời thề hiệp sĩ đặc biệt đã đưa đường chỉ lối cho hành động của ngươi."
Tiếng xì xào trong sảnh càng thêm ồn ã.
"Và hôm nay, ngươi đến để nhận phần thưởng của mình ư, Hào Trư?" hoàng hậu nói tiếp, nở một nụ cười thậm chí còn độc địa hơn. "Sau mười lăm năm liền? Hẳn ngươi đang kỳ vọng sẽ nhận được tiền lãi tích lũy trong khoảng thời gian đấy nhỉ? Đây không phải ngân hàng của người lùn đầu, Hào Trư. Ngươi nói Roegner đã hứa sẽ trao cho ngươi một phần thưởng hả? Chà, sẽ khó bắt ông ấy trả tiền được cho ngươi lắm. Nếu đưa ngươi đến chỗ ông ấy, tức sang thế giới bên kia, để thỏa thuận với nhau xem ai nợ cái gì, thì sẽ đơn giản hơn đấy. Hào Trư ạ, vì yêu chồng mình quá đỗi, ta không thể nào quên được rằng mười lăm năm trước, mình có thể đã mất ông ấy nếu ông ấy không đồng ý mặc cả với ngươi. Nghĩ về chuyện ấy mà ta thấy khá mất cảm tình đối với ngươi. Hỡi khách đeo mặt nạ mới đến, ngươi có biết rằng tại Cintra này đây, ở trong lâu đài cũng như bên dưới quyền sinh sát của ta này, ngươi cũng bất lực và cận kề cái chết như Roegner hồi đó lúc ở dưới đáy khe núi không? Ngươi sẽ đề xuất điều gì, đưa ra cái giá nào, phần thưởng nào nếu ta hứa ngươi sẽ được toàn mạng rời khỏi đây?"
Miếng mề đay trên cổ Geralt giật giật. Gã thuật sĩ bắt gặp ánh mắt bất an thấy rõ của Mousesack. Gã khẽ lắc đầu và nhướng mày thắc mắc. Vị thầy tế cũng lắc đầu, và với một cử động gần như không thể nhận thấy của bộ râu xoăn, hất hàm về phía Hào Trư. Geralt không chắc.
"Bẩm điện hạ, lời lẽ của người," Hào Trư nói, "được tính toán để dọa cho thần phải sợ hãi, để khơi dậy sự tức giận của các quý ngài đáng kính quy tụ nơi đây, cũng như sự khinh thường của Pavetta, cô con gái xinh đẹp của người. Nhưng trên hết, lời lẽ của người không đúng sự thật. Và người biết điều đó!"
"Ngươi cáo buộc ta nói dối như một con chó." Một nét nhăn nhó xấu xí lướt qua môi Calanthe.
"Thưa điện hạ, người biết rất rõ," kẻ mới đến cương quyết nói tiếp, "hồi ấy chuyện gì đã xảy ra ở Erlenwald. Người biết sau khi được cứu, Roegner đã tự nguyện thề sẽ cho thần bất cứ thứ gì thần yêu cầu. Mong tất cả mọi người hãy làm chứng cho lời tôi! Khi đã được cứu thoát khỏi cảnh khốn cùng và về lại được với đoàn tùy tùng của mình, nhà vua hỏi rằng thần yêu cầu gì và thần đã trả lời. Thần yêu cầu ngài hứa trao cho thần bất cứ thứ gì ngài đã để lại nhà mà ngài không hay biết hoặc không hề mong đợi. Nhà vua đã thề sẽ đáp ứng, và khi trở về lâu đài, ngài thấy người, Calanthe, đang lâm bồn. Vâng, thưa điện hạ, thần đã đợi mười lăm năm và mức lãi đối với phần thưởng của thần đã tăng lên. Hôm nay, thần chiêm ngưỡng Pavetta xinh đẹp và thấy rằng sự chờ đợi quả là xứng đáng! Hỡi các quý ông và hiệp sĩ! Một vài người trong số các vị đã lặn lội đến Cintra để cầu hôn công chúa. Các vị đã đến một cách vô ích. Kể từ ngày nàng chào đời, bằng quyền lực của lời thề hoàng gia, Pavetta xinh đẹp đã thuộc về tôi!"
Khách khứa nhao nhao náo loạn hết cả lên. Một số la hét, ai đó chửi thề, một người khác đập tay xuống bàn và hất đổ bát đĩa. Wieldhill miền Strept rút một con dao ra khỏi con cừu nướng và khua nó tứ tung. Crach an Craite cúi xuống, trông rõ là đang cố gắng cạy một tấm ván khỏi chân bàn.
"Chưa ai từng nghe đến chuyện này cả!" Vissegerd hét lên. "Ngươi có bằng chứng gì nào? Bằng chứng đâu?"
"Khuôn mặt của hoàng hậu," Hào Trư thốt lên, chìa tay ra, "là bằng chứng hùng hồn nhất!"
Pavetta ngồi bất động, không ngẩng đầu lên. Không khí dần trở nên ken đặc với một thứ gì đó rất kỳ lạ. Miếng mề đay của gã thuật sĩ đang giật mạnh sợi dây đeo bên dưới tấm áo khoác. Gã trông thấy hoàng hậu triệu một thằng bé người hầu đến và thì thầm một mệnh lệnh ngắn. Geralt không thể nghe ra, nhưng gã cảm thấy khó hiểu trước vẻ ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt nó lẫn việc mệnh lệnh ấy phải được lặp lại. Thằng bé hầu chạy về phía lối ra.
Cuộc náo loạn tại bàn tiệc vẫn tiếp diễn trong khi Eist Tuirseach quay sang hoàng hậu.
"Calanthe," ông ta điềm tĩnh nói, "điều hắn nói có đúng không?"
"Và nếu đúng," hoàng hậu lẩm bà lẩm bẩm qua kẽ răng, cắn môi và bấu vào dải băng màu xanh lá cây trên vai, "thì sao?"
"Nếu điều hắn nói là đúng," Eist nhíu mày, "thì lời hứa phải được giữ."
"Thật thế à?"
"Hay thần phải hiểu," vị dân đảo nghiêm khắc hỏi, "là mọi lời hứa đều bị người coi nhẹ như thế này, kể cả những lời hứa đã khắc sâu vào trí nhớ của thần?"
Geralt ngạc nhiên, vì gã chưa bao giờ kỳ vọng sẽ chứng kiến Calanthe đỏ bừng mặt, nước mắt lưng tròng và môi run rẩy.
"Eist," hoàng hậu thì thầm, "chuyện này khác..."
"Có thật như vậy không?"
"Ôi, quân súc sinh!" Crach an Craite bất ngờ hét lên, đứng bật dậy. "Kẻ xuẫn ngốc cuối cùng từng nói ta chỉ công cốc đã bị cua xé xác dưới đáy vịnh Allenker! Ta không giong buồm lặn lội từ Skellige đến đây để tay trắng trở về! Một kẻ cầu hôn đã xuất hiện, một đứa con trai phường kỹ nữ nào đó! Ai đó mang kiếm đến cho ta và cấp cho tên ngốc kia ít sắt phòng thân đi! Chúng ta sẽ sớm biết ai..."
"Có khi cậu khớp miệng lại được rồi đấy, Crach nhỉ?" Eist cáu kỉnh nạt, đặt cả hai nắm tay lên bàn. "Draig Bon-Dhu! Ta yêu cầu anh chịu trách nhiệm cho hành vi trong tương lai của cậu ta!"
"Và ngài có định bắt ta im lặng nốt không, Tuirseach?" Rainfarn xứ Attre hét lên, đứng dậy. "Ai sẽ ngăn ta lấy máu gột rửa sự sỉ nhục đối với thân vương của mình đây? Và cả con trai của người, Windhalm, người đàn ông duy nhất xứng đáng nắm tay và chia chăn sẻ gối với Pavetta nữa! Mang kiếm đến mau! Ta sẽ cho cái tay Hào Trư kia, hay bất kể tên hắn có là gì, thấy cách dân xứ Attre chúng ta trả đũa cho sự sỉ nhục như vậy! Ta tự hỏi liệu có ai hay bất cứ thứ gì có thể ngăn cản được ta không?"
"Có đấy. Lòng tôn trọng phép lịch sự," Eist Tuirseach điềm tĩnh nói. "Gây gổ ở đây hoặc thách đấu với bất kỳ ai khi chưa được chủ nhà đồng ý là không phải phép. Cái gì thế này? Phòng thiết triều của Cintra có phải một quán trọ nơi các vị thoải mái đấm vào đầu nhau và lấy dao đâm nhau mỗi khi nổi hứng không?"
Tất cả mọi người lại bắt đầu hò hét, nguyền rủa, chửi bới và vung vẩy tay. Nhưng cuộc náo động bỗng dưng dừng phắt lại, như thể bị một con dao