RÌA MÉP THẾ GIỚI
I
Dandelion cẩn thận bước xuống bậc thềm của quán trọ, mang theo hai chiếc cốc vại nhỏ bọt tong tỏng. Anh lẩm bẩm chửi thể, lách qua một đám trẻ con hiếu kỳ và băng chéo qua sân, tránh những đống phân bò.
Một vài người dân làng bấy giờ đã tụ tập quanh chiếc bàn ở sân trong, nơi gã thuật sĩ đang nói chuyện với ông ủy viên. Chàng thi sĩ đặt mấy chiếc cốc vại xuống và tìm một chỗ ngồi. Anh ngay lập tức nhận ra rằng cuộc trò chuyện đã chẳng tiến triển gì trong thời gian ngắn mình vắng mặt.
"Tôi là một thuật sĩ, thưa ông," Geralt lặp lại chẳng rõ là đã lần thứ bao nhiêu, đưa tay lau bọt bia trên môi. "Tôi không bán gì cả. Tôi không đi khắp nơi để tuyển người cho quân đội và tôi không biết chữa loét mũi ngựa kiểu gì hết. Tôi là một thuật sĩ."
"Đó là một nghề," Dandelion giải thích một lần nữa. "Một thuật sĩ, ông có hiểu không? Đó là người giết quỷ nữ và u linh. Tiêu diệt đủ mọi loại cặn bã. Chuyên nghiệp, vì tiền. Ông có hiểu không, ủy viên?"
"Á à!" Vầng trán vốn đang nhíu lại đầy suy tư của ông ủy viên giãn bớt ra. "Muột thuộc xĩ! Lẽ ra anh phãi nói thế ngay từ đầu!"
"Chính xác," Geralt tán đồng. "Thế bây giờ tôi xin hỏi ông: quanh đây có bất kỳ công việc nào cho tôi không?"
"Aaaa." Ông ủy viên trông rõ là lại bắt đầu suy nghĩ. "Công diệc? Có lẽ mấy... Chà... mấy con quái gì gì đó ấy? Phãi ý anh đang hỏi có mấy con kiểu đó ỡ đây hung?"
Gã thuật sĩ mỉm cười và gật đầu, lấy khớp ngón tay di di một bên mí mắt đang ngứa.
"Có đấy," ông ủy viên kết luận sau một hồi lâu. "Anh cứ nhìn kia kìa, thấy rặng núi đó hung? Ỡ đó có tiên nhân; dương quộc cũa họ ngay đấy. Nghe nhé, các cung điện cũa họ đều bằng dàng ròng. Ui dâng, thưa anh! Tiên nhân, tui khẵng định luôn. Kinh khũng lắm. Ai đi đằng đó cũng hỗng bao giờ trỡ lại."
"Tôi cũng đã nghĩ vậy," Geralt lạnh lùng nói. "Và đó chính là lý do tôi không định đến đó."
Dandelion trơ trẽn cười khúc khích.
Ông ủy viên suy nghĩ một lúc lâu, đúng như Geralt đã dự đoán.
"Á à," ông ta cuối cùng nói. "Chà, dâng. Nhưng cũng có những thứ quái khác ỡ đây nữa. Chắc chắn chúng đến từ xứ xỡ cũa tiên nhân. Ôi, anh ạ, có nhiều, nhiều lắm. Đếm hỗng nỗi nữa. Nhưng tùi tệ nhất phãi là cái con Ương Tinh, tui nói thế có đúng hung, bà con?"
Đội "bà con" ồ lên và bao vây bàn từ mọi phía.
"Ương Tinh!" một người nói. "Đúng, đúng dậy, ũy diên nói thật đấy. Muột trinh nữ nhợt nhạt, ã đão qua các gian nhà dào lúc bình minh, dà bọn trẻ con, chúng xẽ lăn ra chết!"
"Dà tiễu yêu," một người khác đế thêm, một người lính từ tháp canh. "Chúng làm rúi bờm cũa những con ngựa trong chùng!"
"Dà dơi! Ỡ đây có dơi!"
"Dà bách túc trùng! Mình mẩy phát ban hết bỡi chúng!"
Vài phút tiếp theo, dân tình chăm chú thuật lại những con quái vật vốn đã hành hạ nông dân địa phương bấy lâu bằng những hành động đáng ghê tởm, hoặc chỉ đơn giản là bằng sự tồn tại của chúng. Geralt và Dandelion được nghe kể về mê đồ quỷ và mụ quái, những thứ khiến người nông dân lương thiện loạng choạng không tìm được đường về nhà, về con cự long biết bay uống sữa của đám bò, về cái đầu có chân nhện chạy quanh rừng, về ma mỏ đội mũ đỏ và về một con cá chó nguy hiểm cứ giật tung áo quần khỏi tay phụ nữ trong lúc họ đang giặt đồ - và chỉ cần đợi thôi là nó sẽ xử đến chính đám phụ nữ ngay. Họ còn phải nghe về mụ phù thủy Nan cưỡi chổi bay lượn vào ban đêm còn ban ngày thì chuyên đi phá thai, về lão thợ xay làm giả bột mì bằng cách trộn nó với bột hạt dẻ và về một thằng cha tên Duda nào đó đinh ninh rằng quản gia triều đình vừa là phường trộm cắp, vừa là kẻ vô lại.
Geralt lắng nghe tất cả những điều này một cách điềm tĩnh, gật đầu tỏ vẻ thích thú, và hỏi một vài câu về đường sá và địa hình của vùng, sau đó gã đứng dậy và gật đầu với Dandelion.
"Rồi, bảo trọng nhé, hỡi bà con," gã nói. "Tôi sẽ sớm quay trở lại; sau đó chúng ta sẽ cùng xem có thể làm được những gì."
Họ cưỡi ngựa đi trong im lặng dọc theo những gian nhà và hàng rào, được hộ tống bởi tiếng chó sủa ăng ẳng và trẻ con la ó.
"Geralt này," Dandelion nói, bấy giờ đang đứng trên bàn đạp để hái một trái táo ngon từ một cành cây chìa qua hàng rào vườn cây ăn quả, "suốt chặng đường, anh cứ luôn mồm phàn nàn rằng ngày càng khó tìm được việc. Tuy nhiên, căn cứ vào những gì tôi vừa nghe, anh xem chừng sẽ có thể làm việc không ngơi tay ở đây cho đến tận mùa đông. Anh sẽ kiếm được đôi ba đồng, và tôi sẽ có mấy đề tài ngon nghẻ cho các bản dân ca của mình. Vì vậy, hãy giải thích tôi nghe lý do chúng ta lại đi tiếp đi."
"Tôi sẽ không kiếm được một xu nào cả, Dandelion ạ."
"Tại sao?"
"Bởi vì những điều họ nói chẳng có nửa chữ là thật."
"Anh nói gì cơ?"
"Không có sinh vật nào họ đề cập đến tồn tại hết."
"Anh đùa rồi!" Dandelion phun ra một cái hạt và ném lõi táo vào một con chó lai loang lổ. "Không, điều ấy là bất khả thi. Tôi đã quan sát họ cẩn thận, và tôi biết cách nhìn người lắm. Họ không nói dối đâu."
"Không," gã thuật sĩ đồng ý. "Họ không nói dối. Họ hoàn toàn tin vào tất cả những điều ấy. Điều đó không thay đổi sự thật."
Chàng thi sĩ im lặng một lúc.
"Không có con quái vật nào trong số đó... Không hề ư? Không thể nào như vậy được. Phải một thứ gì đó trong số những chuyện họ đã liệt kê tồn tại ở đây. Ít nhất một! Thừa nhận đi."
"Được rồi. Tôi thừa nhận. Có một con chắc chắn tồn tại."
"Ha! Gì nào?"
"Một con dơi."
Họ đi qua những hàng rào cuối cùng, đến một con đường cái chạy giữa những cánh đồng hạt dầu và ngô vàng óng, lay động dập dềnh trong gió. Những cỗ xe thồ chất đầy hàng hóa đi qua bọn họ theo hướng ngược lại. Anh nhà thơ vắt chân qua núm yên, gác cây đàn luýt lên đầu gối và gảy những giai điệu hoài cổ, thỉnh thoảng lại vẫy tay chào những cô gái cười khúc khích, ăn mặc hở hang bước dọc hai bên đường, mang theo những chiếc cào trên đôi vai cường tráng.
"Geralt," anh bất chợt nói, "nhưng mà quái vật tồn tại thật. Có thể không còn nhiều như trước, có thể chúng không lẩn khuất sau mọi gốc cây trong rừng, nhưng chúng có thật. Chúng tồn tại. Vậy anh giải thích kiểu gì cho những con mà thiên hạ bịa ra đây? Hơn nữa, việc họ tin vào những gì mình bịa ra? Thế nào hả, hỡi thuật sĩ trứ danh? Chẳng lẽ anh chưa bao giờ thắc mắc tại sao ư?"
"Tôi từng thắc mắc rồi, nhà thơ trứ danh ạ. Và tôi biết tại sao."
"Tôi tò mò đấy."
"Con người," Geralt quay đầu lại, "thích phát minh ra quái vật và những thứ quái thai. Khi ấy, trông họ sẽ đỡ ác ôn hơn. Khi họ say bí tỉ, lừa lọc, trộm cắp, đánh vợ, bỏ đói một bà già, khi họ lấy rìu giết một con cáo bị kẹt trong bẫy hoặc bắn chi chít tên vào thân con kỳ lân cuối cùng, họ muốn nghĩ rằng Ương Tinh đột nhập vào nhà lúc bình minh thì ác ôn hơn mình. Khi đó, họ cảm thấy khá hơn. Họ thấy dễ sống hơn."
"Tôi sẽ nhớ điều đó," Dandelion nói sau một thoáng im lặng. "Tôi sẽ tìm ít vần điệu và sáng tác một bản dân ca về nó."
"Cứ làm đi. Nhưng đừng mong chờ sẽ được tưởng thưởng một tràng pháo tay."
Họ đi chậm rãi, nhưng những ngôi nhà tranh cuối cùng của xóm đã mất hút khỏi tầm mắt. Chẳng bao lâu sau họ đã leo lên những dãy đồi phủ kín rừng.
"Ha." Dandelion dừng ngựa và nhìn khắp xung quanh. "Nhìn này, Geralt. Chẳng phải ở đây đẹp thật đó sao? Chết tiệt, bình dị quá cơ. Thật là mãn nhãn!"
Nền đất thoai thoải dốc xuống, dẫn vào một cụm những cánh đồng bằng phẳng, đồng đều, trông như tranh khảm, tách biệt với nhau nhờ sắc màu của từng loại cây trồng. Nằm lấp lánh ở giữa, tròn và đều đặn như lá xa trục thảo, là ba hồ nước sâu được bao quanh bởi những hàng tống quán sủi sẫm màu. Men theo đường chân trời là một dãy núi xanh lơ mờ ảo, vươn mình bên trên dải rừng đen không hình không dạng.
"Chúng ta sẽ đi tiếp, Dandelion ạ."
Con đường dẫn thẳng về phía những cái hồ có đắp đê cùng những cái ao khuất sau các hàng tống quán sủi, đầy những vịt trời, mòng két, diệc và chim lặn kêu quàng quạc. Thật đáng ngạc nhiên khi thấy chim chóc phong phú đến vậy ngay bên cạnh các dấu hiệu hoạt động của con người - đê điều được bảo dưỡng tử tế và đắp cây, còn các cửa cống được gia cố bằng đá và rầm. Các ống thải không mục ruỗng chút nào, tí tách rỉ nước đầy vui tươi. Có thể nhìn thấy những chiếc xuồng và cầu tàu trong đám lau sậy bên hồ, những thanh cọc lưới giăng và lờ bắt cá ló đầu ra khỏi vùng nước sâu.
Dandelion đột nhiên quay ngoắt lại.
"Ai đó đang bám theo chúng ta," anh phấn khích nói. "Trên một cỗ xe kéo!"
"Thật phi thường," thuật sĩ chế giễu mà chẳng buồn ngoái lại nhìn. "Trên một cỗ xe kéo à? Thế mà tôi cứ tưởng dân địa phương người ta cưỡi dơi đi cơ."
"Anh biết gì không?" anh thi sĩ hát rong làu bàu. "Càng ra đến gần rìa mép thế giới, đầu óc anh lại càng trở nên sắc bén hơn. Nghĩ về chuyện nó rồi sẽ trở thành gì mà tôi đến phát khiếp!"
Họ bấy giờ đi không nhanh, và chiếc xe trống, được kéo bởi hai con ngựa khoang, chẳng mấy chốc đuổi kịp họ.
"Goooooaaaaaaaa!" Người đánh xe cho ngựa dừng lại ngay sau họ. Anh ta khoác một chiếc áo da cừu bên ngoài làn da trần và tóc thì rủ đến lông mày. "Chúc tạ thần linh, thưa các dị!"
"Chúng tôi cũng," Dandelion đáp, vốn đã biết phong tục, "chúc tạ họ."
"Nếu chúng ta muốn," thuật sĩ thì thầm.
"Tui tên là Nettly," người đánh xe nói. "Tui đã quan xát hai người nói chuyện dới ũy diên ỡ Thượng Poxada. Tui biết anh là muột thuộc xĩ."
Geralt buông dây cương và để con ngựa khịt mũi nhìn cây tầm ma ven đường.
"Tui đã nghe," Nettly nói tiếp, "ông ũy diên kễ chuyện cho anh nghe. Tui đã đễ ý nét biểu cãm cũa anh dà không thấy nó có gì kỳ lạ hết. Lâu lắm rùi tui mới được nghe những điều nhãm nhí dà dúi trá đến nhường ấy."
Dandelion cười phá lên.
Geralt chăm chú nhìn người nông dân, im lặng.
Nettly hắng giọng. "Anh có mún được thuê làm muột công diệc thực xự, nghiêm chĩnh không?" anh ta hỏi. "Tui có diệc cho anh đây."
"Và đó là gì?"
Nettly không hạ mắt xuống. "Bàn chuyện công diệc ngoài đường không ổn đâu. Hãy qua nhà tui đi, ở Hạ Poxada. Chúng ta xẽ nói chuyện ở đó. Đằng nào thì anh cũng đang đi về hướng đó mà."
"Tại sao anh chắc chắn vậy?"
"Dì ỡ đây làm gì có đường nào khác, dà ngựa cũa mấy người quay mũi chứ hỗng phải mung dề hướng đó."
Dandelion lại cười. "Anh có gì để nói không, Geralt?"
"Không có gì cả," gã thuật sĩ nói. "Nói chuyện ngoài đường không ổn. Vậy thì chúng ta hãy đi thôi, Nettly đáng kính."
"Hãy buộc đám ngựa cũa hai người dào khung, dà ngồi lên xe đi," người nông dân đề xuất. "Làm dậy xẽ thoãi mái hơn cho hai người. Diệc gì phãi ê mung trên yên ngựa?"
"Quá đúng."
Họ leo lên xe. Gã thuật sĩ thoải mái nằm dài ra trên lớp rơm. Dandelion, rõ ràng đang sợ sẽ làm bẩn bộ đồ xanh lá tao nhã của mình, ngồi trên ván thành. Nettly tặc lưỡi với lũ ngựa và cỗ xe lọc cọc chạy dọc con đê được gia cố bằng rầm.
Họ băng qua một cây cầu bắc ngang một con kênh um tùm hoa súng và bèo tấm, rồi đi ngang một dải đồng cỏ đã cắt tỉa gọn gàng. Những cánh đồng được canh tác trải dài xa mút tầm mắt.
"Thật khó để tin rằng đây là rìa mép thế giới, rìa mép của nền văn minh," Dandelion nói. "Cứ nhìn mà xem kìa, Geralt. Lúa mạch đen chẳng khác nào vàng, và một ông nông dân cưỡi ngựa sẽ vẫn có thể trốn trong cánh đồng ngô đó. Hoặc cánh đồng hạt dầu kia, nhìn xem, khổng lồ ghê cơ."
"Anh biết làm nông à?"
"Cánh thi sĩ chúng tôi phải thông tường mọi thứ," Dandelion ngạo nghễ nói. "Nếu không, chúng tôi sẽ làm ảnh hưởng đến chất lượng thành phẩm của mình. Sống ở đời là phải học hỏi, anh bạn thân mến ạ, học hỏi. Vận mệnh của thế giới phụ thuộc vào nông nghiệp, thế nên biết về nó là tốt. Nông nghiệp cung cấp thức ăn, quần áo, bảo vệ khỏi cái lạnh, cung cấp các trò tiêu khiển và hỗ trợ nghệ thuật."
"Anh hơi phóng đại khoản tiêu khiển và nghệ thuật rồi."
"Thế còn rượu, món đó làm từ gì?"
"Tôi hiểu rồi."
"Chưa thấm tháp vào đâu đâu. Học hỏi đi. Nhìn những bông hoa màu tím đó xem. Chúng là đậu cánh chim."
"Thật ra chúng là đậu tằm," Nettly ngắt ngang. "Anh chưa bao giờ thấy đậu cánh chim à? Nhưng anh đã nói chuẫn muột điều đấy. Mọi thứ gieo trồng ỡ đây đều nãy mầm rất mạnh, dà xinh trưỡng đến mức khiến con tim hỗng khõi rung động. Đó là lý do nó được gọi là Thung lũng Hoa. Đó là lý do tỗ tiên cũa chúng tui đến định cư ỡ đây, xau khi đã đuỗi hết tiên nhân ra khõi mãnh đất này."
"Thung lũng Hoa, đó là Dol Blathanna." Dandelion thúc cùi chỏ vào gã thuật sĩ, bấy giờ đang nằm dài trên rơm. "Anh có để ý không? Các tiên nhân đã biến mất nhưng những cái tên của họ vẫn còn lưu lại. Nhờ những bộ óc nghèo nàn trí tưởng tượng. Và mối quan hệ giữa các anh với tiên nhân ở đây thế nào, hỡi gia chủ kính mến? Xét cho cùng, họ sống ngay trong rặng núi bên kia con đường mà."
"Chúng tui hỗng giao du dới nhau. Mệnh ai nấy lo."
"Giải pháp hợp lý nhất," chàng thi sĩ nói. "Phải thế không, Geralt?"
Gã thuật sĩ không đáp.
II
"Cảm ơn các vị đã thết đãi thịnh soạn." Geralt liếm sạch chiếc thìa xương và thả nó vào cái bát rỗng. "Trăm lần cảm ơn, thưa gia chủ kính mến. Và bây giờ, nếu các vị cho phép, chúng ta sẽ vào việc."
"Dâng, chúng ta có thễ," Nettly đồng ý. "Cụ thấy xao, Dhun?"
Dhun, trưởng lão của Hạ Posada, một người đàn ông to lớn với vẻ mặt u ám, gật đầu để những cô gái nhanh chóng dọn dẹp hết bát đĩa khỏi bàn và rời phòng trước sự tiếc nuối rõ ràng của Dandelion, anh chàng đã cười toe toét với họ kể từ khi bữa tiệc bắt đầu và khiến họ khúc khích trước những trò đùa thô thiển của anh.
"Tôi đang lắng nghe đây," Geralt nói, nhìn ô cửa sổ nơi tiếng rìu bổ cồm cộp và tiếng cưa đang vọng vào. Một công việc khắc gỗ nào đó đang diễn ra trong sân và cái mùi nhựa hăng hắc đang xâm nhập vào phòng. "Hãy nói cho tôi biết tôi có thể giúp được gì các vị."
Nettly liếc nhìn Dhun.
Vị già làng gật đầu và hắng giọng. "Chà, chuyện là như thế này," lão nói. "Có muột cánh đồng ỡ gần đây..."
Geralt đá cho Dandelion một phát dưới gầm bàn - đúng lúc anh đang chuẩn bị đưa ra một lời bình phẩm chua cay.
"... muột cánh đồng," Dhun nói tiếp. "Tui nói đúng hung, Nettly? Xuốt muột thời gian dài, cánh đồng đó cứ nằm đấy, bị bõ hoang, nhưng bọn tui đã mang cày bừa ra khai khẫn dà bây giờ, bọn tui gieo hạt gai dầu, hoa bia dà lanh trên đó. Xin khẵng định dới hai cậu, mãnh ruộng đó lớn lắm. Trãi dài đến tận rừng..."
"Và sao?" Chàng thi sĩ không kìm được. "Trên cánh đồng đó có gì vậy?"
"À." Dhun ngẩng đầu lên và gãi sau tai. "Chà, có muột con quỹ lãng dãng quanh đây."
"Cái gì cơ?" Dandelion khịt mũi. "Một cái gì?"
"Tui bão cậu rồi: muột con quỹ."
"Con quỹ nào?"
"Nó còn có thễ là gì được nữa? Nó là muột con quỹ, giãn dị dậy thui."
"Quỷ có tồn tại đâu!"
"Đừng nói chen, Dandelion," Geralt nói với giọng bình tĩnh. "Còn ông cứ nói tiếp đi, hỡi Dhun đáng kính."
"Tui bão cậu rồi: muột con quỹ."
"Tôi đã nghe rồi." Geralt có thể cực kỳ kiên nhẫn khi gã muốn. "Hãy nói tôi nghe, nó trông như thế nào, nó đến từ đâu, nó làm phiền ông kiểu gì? Cảm phiền ông nói từng thứ một."
"Chà," Dhun giơ bàn tay xương xẩu của mình lên và bắt đầu đếm một cách hết sức khó nhọc, gập các ngón tay lại, từng ngón một, "từng thứ muột. Cậu quã thật là muột người thung thái. Rồi, chuyện là như thế này. Cậu ạ, nó trung giống như muột con quỹ, hỗng khác gì muột con quỹ. Nó đến từ đâu? Chà, hỗng đâu cã. Đùng muột cái, nó tòi ra: muột con quỹ. Dà làm phiền bọn tui, dù cho nó thật tình hỗng làm phiền bọn tui quá mức. Thậm chí còn có những lúc nó giúp đỡ bọn tui cơ."
"Giúp đỡ ư?" Dandelion cười khúc khích, loay hoay đuổi một con ruồi khỏi cốc bia của mình. "Một con quỷ á?"
"Đừng ngắt lời, Dandelion. Ông kể tiếp đi, Dhun. Nó giúp ông như thế nào, cái con mà ông gọi là..."
"Con quỹ," ông lão nông dân nhấn giọng lặp lại. "Chà, nó giúp theo cách này đây: nó bón phân cho đất, nó xới tơi đất, nó diệt chuột chũi, xua đuỗi chim chóc, canh chừng cũ cãi dà cũ dền. Ồ, dà nó ăn xâu bướm nữa, những con nỡ ra trong bắp cãi ấy. Nhưng nó cũng ăn cã mớ bắp cãi lun. Nó chẵng làm gì ngoài tọng đồ ăn. Hệt như muột con quỹ."
Dandelion lại cười, rồi búng một con ruồi ướt nhẹp bia vào một con mèo đang nằm ngủ bên lò sưởi. Con mèo mở một bên mắt và liếc nhìn anh nhà thơ đầy trách móc.
"Tuy nhiên," gã thuật sĩ điềm tĩnh nói, "ông sẵn sàng trả tiền để tôi loại bỏ nó, tôi nói thế có đúng không nhỉ? Nói cách khác, ông không muốn nó ở quanh đây?"
"Thì có ai," Dhun ủ rũ nhìn gã, "lại muốn có muột con quỹ ngồi chễm chệ trên mãnh đất thuộc dòng dõi mình cơ chứ? Dùng đất này đã thuộc dề bọn tui từ ngàn xưa, được nhà dua cấp cho bọn tui dà nó hỗng liên quan gì đến con quỹ kia hết. Bọn tui khạc nhỗ dào xự giúp đỡ cũa nó. Bản thân bọn tui cũng có tay mà, phãi hung? Dà thưa cậu, nó chẳng phãi quỹ gì hết, mà thực chất là muột con thú hiễm độc dà đầu óc, nói bậy cậu bõ quá nhé, lặc lè những cứt. Hỗng ai mà biết nỗi nó xẽ nãy ra những ý nghĩ gì. Có muột lần nó làm bẫn giếng, xau đó đuỗi theo muột cu gái, dọa cu ta xợ mất mật dà đe rằng mình xẽ cưỡng bức cu ta. Nó ăn cắp đồ đạc dà thức ăn cũa chúng tui, cậu ạ. Nó phá hoại dà đập dỡ đồ đạc, tự biến mình thành muột nỗi phiền toái, khuấy tung đê điều, đào hào như chuột hương hoặc hãi ly - nước từ muột cái ao đã chãy hết ra ngoài, làm cá chép trong đó lăn đùng ra chết. Quân chó đẽ đấy hút tẫu trong đống cõ khu, dà toàn bộ chỗ cõ khu bốc cháy phừng phừng..."
"Tôi hiểu rồi," Geralt ngắt lời. "Vậy là nó có làm phiền các vị."
"Hung." Dhun lắc đầu. "Nó hỗng làm phiền bọn tui. Nó chĩ đơn thuồn bày trò nghịch phá, dậy thui."
Dandelion quay về phía cửa sổ, cố nén tiếng cười.
Gã thuật sĩ giữ im lặng.
"Ồ, còn gì đễ nói nữa đâu," Nettly nói, người đã im lặng cho đến tận lúc đó. "Anh là muột thuột xĩ, phãi hung? Thế anh giãi quyết con quỹ này đi. Đó chính là cung diệc anh đã tìm kiếm ỡ Thượng Poxada. Chính tai tui đã nghe dậy. Dậy là anh có diệc rồi đấy. Chúng tui xẽ trã cho anh lượng tiền cần thiết. Nhưng hãy lưu ý nhé: chúng tui hỗng muốn anh giết con quỹ. Hỗng hề."
Gã thuật sĩ ngẩng đầu lên và nở một nụ cười hiểm ác. "Thú vị đấy," gã nói. "Có thể nói là bất bình thường."
"Cái gì cơ?" Dhun nhíu mày.
"Một điều kiện bất bình thường. Tại sao lại phải nhân từ thế?"
"Hỗng nên giết nó." Dhun càng nhíu mày. "Bởi dì ở Thung lũng..."
"Hỗng nên giết nó dà chỉ có thế thui," Nettly ngắt ngang. "Chĩ bắt nó thui, thưa anh, hoặc đuổi nó ra khõi ngọn núi thứ bãy. Dà ngay khi xong diệc, anh xẽ được trã cung."
Gã thuật sĩ im lặng, vẫn mỉm cười.
"Cậu xẽ chấp nhận thõa thuận chứ?" Dhun hỏi.
"Đầu tiên, tôi muốn ngó qua con quỷ của các vị cái đã."
Hai người nông dân liếc nhìn nhau.
"Đó là quyền cũa anh," Nettly nói, rồi đứng dậy. "Dà anh xẽ được thấy nó. Con quỹ rình mò khắp khu dào ban đêm nhưng ban ngày nó ngụ ỡ đâu đó trong bụi gai dầu. Hay giữa những rặng liễu già trên đầm lầy. Các anh có thể quan xát nó ỡ đó. Chúng tui xẽ hỗng hối thúc các anh. Nếu muốn nghĩ ngơi thì hãy cứ nghĩ bao lâu tùy ý. Theo đúng tục hiếu khách, các anh xẽ hỗng bị thiếu thốn tiện nghi dà đồ ăn gì. Bão trọng nhé."
"Geralt." Dandelion đứng bật dậy khỏi ghế và nhìn ra ngoài sân, quan sát hai người nông dân đang rời khỏi gian nhà tranh. "Tôi chẳng còn hiểu nổi gì nữa. Chúng ta mới trò chuyện về mấy con quái vật tưởng tượng chưa được quá một ngày, thế mà anh đột nhiên được thuê săn quỷ. Và mọi người - hiển nhiên là trừ đám nông dân ngu dốt kia rồi - đều biết rằng quỷ là một thứ bịa đặt; chúng là những sinh vật thần thoại. Sự sốt sắng bất ngờ này của anh là thế nào vậy? Vì cũng biết anh đôi chút, tôi đoán anh không hạ thấp bản thân mình để chúng ta kiếm được giường ngủ, đồ ăn và chốn ở đâu, phải không?"
"Quả vậy." Geralt nhăn mặt. "Có vẻ như anh thực sự biết tôi đôi chút, ca sĩ ạ."
"Trong trường hợp đó, tôi không hiểu."
"Có gì để hiểu đâu?"
"Quỷ làm gì có thật!" chàng thi sĩ hét lên, đánh thức hẳn con mèo. "Không có thứ gì như thế! Quỷ tha ma bắt, quỷ không tồn tại!"
"Đúng vậy." Geralt mỉm cười. "Nhưng Dandelion à, tôi chẳng bao giờ cưỡng nổi sức cám dỗ của việc đi nhìn ngắm một thứ không tồn tại."
III
"Chắc chắn một điều thế này," gã thuật sĩ lẩm bẩm, đưa mắt quan sát khắp bụi gai dầu đan xen nhập nhằng trải rộng trước mặt họ. "Con quỷ này không ngu đâu."
"Làm thế nào anh suy ra được điều đó vậy?" Dandelion tò mò hỏi. "Từ việc nó ngồi trong một bụi rậm bất khả xâm phạm à? Ai mà chẳng đủ khôn để luận ra việc đó."
"Điểm mấu chốt là những tính chất đặc biệt của cây gai dầu. Một cánh đồng với kích thước như thế này phát tiết một quầng năng lượng kháng phép thuật mạnh mẽ. Hầu hết các bùa chú sẽ vô dụng ở đây. Và ở đó, nhìn kìa, anh thấy những cây cọc đó không? Đó là hoa bia - phấn của chúng cũng có tác dụng tương tự. Đó không phải sự trùng hợp đơn thuần. Con quỷ này cảm nhận được quầng năng lượng và biết rằng mình được an toàn ở đây."
Dandelion ho và chỉnh lại quần. "Tôi đang rất tò mò." Anh thò tay vào gãi trán. "Anh sẽ làm gì, Geralt? Tôi chưa bao giờ chứng kiến anh làm việc cả. Tôi đoán anh biết đôi chút về khoản bắt quỷ - tôi đang cố nhớ lại vài bản dân ca. Có một bài kể về một con quỷ và một người phụ nữ. Tục, nhưng buồn cười lắm. Thế này nhé, người phụ nữ..."
"Tha cho tôi đi, Dandelion."
"Xin chiều ý anh. Tôi chỉ muốn giúp ích thôi mà. Và anh không nên coi thường những bài hát cổ. Chúng chứa đựng sự thông thái, được tích lũy qua nhiều thế hệ. Có một bản dân ca về một gã nông dân tên là Rề Rà, kẻ..."
"Đừng ba hoa nữa. Chúng ta phải kiếm tiền ăn ở."
"Anh muốn làm gì?"
"Lùng sục một chút trong bụi gai dầu."
"Trò này mới đấy," anh thi sĩ hát rong khịt mũi. "Mặc dù không tinh tế lắm."
"Thế còn anh, anh sẽ tiến hành kiểu gì?"
"Một cách thông minh." Dandelion khịt mũi. "Một cách khéo léo. Ví dụ như với một con chó săn. Tôi sẽ xua con quỷ ra khỏi bụi rậm, đuổi theo nó trên lưng ngựa, ngoài bãi đất trống, và quăng thòng lọng túm nó. Anh thấy cách đó sao?"
"Thú vị đấy. Ai mà biết được, có khi làm vậy cũng ổn, nếu anh tham gia - bởi vì cần phải có ít nhất hai người chúng ta mới làm được một việc như vậy. Nhưng chúng ta vẫn chưa đi săn đâu. Tôi muốn tìm hiểu xem con quỷ này là cái giống gì. Đó là lý do tôi sẽ lùng sục trong bụi gai dầu."
"Này!" Anh nhà thơ đến giờ mới nhận ra. "Anh không mang theo kiếm!"
"Để làm gì? Tôi cũng biết một số bản dân ca về quỷ. Cả người phụ nữ lẫn gã nông dân Rề Rà đều không sử dụng kiếm."
"Hừm.." Dandelion nhìn ngó xung quanh. "Chúng ta có phải chui qua ngay chính giữa bụi rậm này không?"
"Anh không cần phải làm vậy. Anh có thể trở lại làng và đợi tôi."
"Ồ, không," chàng thi sĩ phản đối. "Và bỏ lỡ một cơ hội như thế này? Tôi cũng muốn diện kiến một con quỷ, xem liệu nó có khủng khiếp như họ tuyên bố không. Tôi muốn hỏi liệu chúng ta có phải vạch lối qua bụi gai dầu không khi có sẵn một lối mòn rồi."
"Nói rất đúng." Geralt lấy tay che mắt. "Có một lối mòn. Thế nên hãy sử dụng nó đi."
"Và nếu đó là tuyến đường con quỷ dùng thì sao?"
"Thế càng tốt. Chúng ta sẽ không phải cuốc bộ quá xa."
"Anh có biết không, Geralt," anh nhà thơ lải nhải, bám theo gã thuật sĩ dọc lối đi hẹp, gồ ghề giữa bụi gai dầu. "Tôi luôn nghĩ ma quỷ chỉ là một phép ẩn dụ dùng để chửi rủa: 'cút đi đồ quỷ', 'quỷ tha ma bắt', 'quỷ thần ơi'. Người miền xuôi nói: 'Quỷ đưa khách đến cho chúng ta', trong khi người lùn có câu 'Duvvel hoael' khi họ bị nhầm gì đó, và gọi gia súc ốm yếu là devvelsheyss. Và trong Cổ Ngữ, có một câu tục ngữ là, A d'yaebl aep arse, có nghĩa là..."
"Tôi biết nó có nghĩa gì. Anh đang lảm nhảm đấy, Dandelion."
Dandelion ngừng nói, bỏ chiếc mũ trang trí lông chim diệc ra, quạt cho mình và lau vầng trán đẫm mồ hôi. Cái nóng ẩm ướt, ngột ngạt bao trùm toàn bụi rậm, không khí bị mùi cỏ cây dại đang đâm hoa làm cho thêm phần oi bức. Lối mòn hơi vòng đi và dừng lại ở một bãi đất trống nhỏ ngay sau khúc cua, vốn là một bãi cỏ dại bị giẫm nát.
"Nhìn kìa, Dandelion."
Ở chính giữa khoảng đất trống có một tảng đá lớn, bằng phẳng, và trên đó có một vài cái bát đất sét. Một ngọn nến mỡ cháy gần hết được đặt giữa những chiếc bát. Geralt trông thấy mấy hạt ngô và đậu răng ngựa lẫn với đủ thứ hạt không rõ là gì nằm trong các miếng mỡ chảy.
"Đúng như tôi nghi ngờ," gã lẩm bẩm. "Họ mang lễ vật đến cho nó."
"Đúng thế đấy," chàng thi sĩ nói, chỉ vào ngọn nến. "Và họ đốt một ngọn nến mỡ cho con quỷ. Nhưng tôi thấy họ cho nó ăn hạt giống, như thể nó là một con chim sẻ. Trời đất ơi, thật là một cái chuồng lợn. Mọi thứ ở đây đều lớp nhớp mật ong và nhựa bạch dương. Cái gì..."
Những lời tiếp theo của anh nhà thơ bị nhấn chìm bởi một âm thanh be be ồn ã, nham hiểm. Một thứ gì đó sột soạt và giẫm đạp trong bụi gai dầu; thế rồi sinh vật kỳ lạ nhất mà Geralt từng trông thấy xuất hiện từ bụi rậm.
Sinh vật này cao khoảng hai thước rưỡi, sở hữu đôi mắt lồi và một cặp sừng kèm râu dê. Cái miệng, một cái khe mềm, nhai chóp chép, cũng không khỏi khiến thiên hạ liên tưởng đến một con dê đang ăn. Phần hạ bộ của nó được bao phủ bởi một lớp lông dài, dày, màu đỏ sẫm, mọc kín đến tận đôi móng guốc chẻ. Con quỷ có một cái đuôi dài với đầu chót là một núm tua hệt như bàn chải, ve vẩy đầy hăng hái.
"Ục! Ục!" con quái vật quát, giậm móng guốc xuống. "Các ngươi muốn gì ở đây? Biến ngay! Biến ngay không là ta sẽ húc các ngươi. Ục! Ục!"
"Đã có ai từng tẩn cho ngươi một trận chưa, hỡi chú dê nhỏ?" Dandelion không thể nhịn được.
"Ục! Uc! Beeeeee!" con dê kêu be be tỏ ý đồng tình, hoặc phủ nhận, hoặc chỉ đơn giản là kêu cho sướng mồm.
"Im đi, Dandelion," thuật sĩ gầm gừ. "Đừng hở ra từ nào cả."
"Bebebebeeeee!" Con vật tức giận hung hãn kêu òng ọc, tẽ cặp môi ra để lộ hàm răng vàng ệch như ngựa của mình. "Ục! Ục! Beebeeeeebeeeeeebeeeeeeee!"
"Chắc chắn là," Dandelion gật đầu, "ngươi có thể mang cái đàn thùng và chuông khi về nhà..."
"Khốn kiếp, anh dừng lại đi," Geralt rít lên. "Đừng phun ra mấy trò đùa ngu ngốc nữa..."
"Trò đùa!" con dê rống to và nhảy lên. "Đùa ư? Vậy là có thêm mấy tên hề mới đến hả? Chúng mang theo bi sắt hả? Để ta biếu các ngươi bi sắt, hỡi quân vô lại. Ục! Ục! Ục! Các ngươi muốn đùa, phải không? Tặng các ngươi mấy trò đùa này! Bi của các ngươi đây!"
Con vật bật tới và bất thình lình quơ tay một phát. Dandelion rú lên và ngồi bệt xuống lối mòn, ôm chặt lấy trán. Con vật kêu be be và lại nhắm ném. Có gì đó phóng vụt qua tai Geralt.
"Bi của ngươi đây! Beeeeee!"
Một viên bi sắt với đường kính một tấc đập bốp vào vai gã thuật sĩ và viên tiếp theo bắn trúng đầu gối Dandelion. Chàng thi sĩ chửi rủa tục tĩu và luống cuống bỏ chạy, Geralt chạy theo anh trong khi những viên bi bay vù vù trên đầu gã.
"Ục! Ục!" con dê hét lớn, nhảy lên nhảy xuống. "Ta sẽ tặng các ngươi bi! Lũ hề khốn nạn!"
Một viên bi nữa bay vút qua không trung. Dandelion chửi bới thậm tệ hơn, đồng thời đưa tay che gáy. Geralt nhào người sang một bên, lao vào giữa mớ gai, nhưng vẫn không tránh được viên bi đập vào vai. Con dê nhắm rất chuẩn xác và nó xem chừng sở hữu một nguồn bi vô tận. Trong quá trình loạng choạng đâm xuyên qua bụi cây, gã thuật sĩ nghe thấy thêm một tiếng be be vui mừng nữa từ con dê đang đắc thắng, nối tiếp bởi tiếng rít gió của một viên bi, một câu chửi đổng và tiếng chân của Dandelion phóng như ma đuổi trên lối mòn.
Và rồi sự im lặng bao trùm.
IV
"Ái chà chà, Geralt." Dandelion áp một chiếc móng ngựa đã được làm mát trong xô lên trán. "Đó không phải điều tôi mong đợi. Một con quái vật có sừng với chòm râu chẳng khác nào một con dê đực lông xù, và nó đuổi anh đi như một tay nhà giàu mới nổi. Còn tôi thì ăn một phát vào đầu. Nhìn vết sưng này mà xem!"
"Đó là lần thứ sáu anh cho tôi xem. Và lần này nó cũng chẳng có gì thú vị hơn so với lần đầu tiên."
"Duyên dáng ghê. Thế mà tôi cứ đinh ninh mình sẽ được an toàn với anh cơ!"
"Tôi có yêu cầu anh theo tôi vào trong bụi gai dầu đâu, tôi còn đã yêu cầu anh giữ im cái lưỡi thô tục của mình nữa. Anh không nghe, thế nên bây giờ xin mời anh chịu đau. Làm ơn chịu trong im lặng nhé, vì họ đang đến kìa."
Nettly và Dhun bước vào trong phòng sinh hoạt. Tập tễnh phía sau họ là một bà lão tóc bạc, người còng như một chiếc bánh vòng, được một thiếu nữ tóc hoe vàng và gầy đét như cá mắm, dẫn đi.
"Dhun đáng kính, Nettly đáng kính," gã thuật sĩ nói luôn mà không cần mào đầu. "Trước khi rời đi, tôi đã hỏi liệu các vị đã từng thử làm gì với con quỷ của mình hay chưa. Các vị đã nói với tôi rằng mình chưa làm gì cả. Tôi có cơ sở để nghĩ sự tình không phải như vậy. Tôi chờ đợi lời giải thích của các vị!"
Nhóm dân làng thì thầm với nhau, sau đó Dhun ho vào nắm tay và tiến lên một bước. "Đúng dậy, thưa cậu. Mong cậu bõ quá. Bọn tui đã nói dối - cãm giác tội lỗi đày đọa bọn tui. Chúng tui muốn tự mình qua mặt con quỹ, làm nó bõ đi..."
"Bằng cách nào?"
"Ngày xưa," Dhun chậm rãi nói, "thung lũng này từng có quái dật. Rồng bay, bách túc trùng dưới đất, quái thú, hồn ma, nhện khổng lồ dà đũ kiễu rắn lục. Dà lần nào cũng dậy, bọn tui đều tra cứu cuốn xách quý cũa mình hòng tìm cách đối phó dới lũ xâu bọ đó."
"Cuốn sách quý nào thế?"
"Cụ trưng cuốn xách ra đi. Tui bão cuốn xách. Cuốn xách quý! Tui đến xôi máu mất! Cái bà lão này điếc đặc! Lille, bão bà cụ trưng cuốn xách ra!"
Cô gái lôi cuốn sách khổng lồ ra khỏi những ngón tay quắp như vuốt của bà cụ và đưa nó cho gã thuật sĩ.
"Cuốn xách quý," Dhun nói tiếp, "được gia tộc cũa bọn tui nắm giữ từ xa xưa này đây, chứa đựng phương thức đối phó dới mọi thể loại quái dật, bùa chú dà những thứ kỳ lạ đã, đang hoặc xẽ tồn tại trên cõi đời."
Geralt lật đi lật lại trên tay cuốn sách nặng nề, dày cộp, nhờn mỡ, đầy bụi. Cô gái vẫn đang đứng trước mặt gã, vần vò chiếc tạp dề trong đôi bàn tay. Cô lớn tuổi hơn gã mới đầu đã nghĩ - gã bị đánh lừa bởi dáng người thanh tú của cô, khác hẳn với vóc dáng cường tráng của những cô gái khác trong làng.
Gã đặt cuốn sách xuống bàn và mở miếng bìa gỗ nặng nề ra. "Hãy xem này, Dandelion."
"Chữ rune thời đầu," anh nhà thơ luận ra trong khi nhìn qua vai gã, chiếc móng ngựa vẫn áp vào trán. "Loại chữ viết được sử dụng trước thời bảng chữ cái hiện đại. Vẫn dựa trên chữ rune của tiên nhân và chữ tượng hình của người lùn. Cấu trúc câu kỳ quặc ghê, nhưng đó là cách ăn nói thời ấy của người ta. Hình khắc và minh họa thú vị đấy. Chẳng mấy khi ta được nhìn thấy những thứ như thế này đâu, Geralt, nếu có thì chúng cũng sẽ nằm trong thư viện của các ngôi đền chứ không phải trong mấy ngôi làng tận rìa mép thế giới. Thánh thần thiên địa ơi, mấy người kiếm đâu ra nó thế, hỡi chư vị nông dân thân mến? Hẳn là bà sẽ không tìm cách thuyết phục tôi rằng mình đọc nổi mớ này đâu nhỉ? Phải thế không, hỡi bà già? Bà có đọc được chữ Nguyên Rune không? Bà có thể đọc bất kỳ chữ rune nào không?"
"Hããããã?"
Cô gái tóc hoe vàng tiến lại gần bà cụ và thì thầm điều gì đó vào tai cụ.
"Đọc ư?" bà cụ mỉm cười, phô ra bộ nướu không một cái răng. "Tui ấy hã? Hung, cưng à. Tui chưa bao giờ học được kỹ năng đó cã."
"Giải thích cho tôi nghe xem," Geralt lạnh lùng nói, quay sang Dhun và Nettly, "làm thế nào các vị sử dụng được cuốn sách này nếu không thể đọc chữ rune?"
"Cụ bà lão làng nhất luôn biết cuốn xách diết những gì," Dhun u uẩn nói. "Dà cụ dạy những điều mình biết cho muột cô gái trẻ khi đã gần đến lúc xuống xuối dàng. Các cậu cũng tự thấy giai đoạn đó nay đã đến dới bà cụ nhà bọn tui rồi đấy. Thế là bà cụ nhà bọn tui nhận Lille dà dạy dỗ nó. Nhưng hiện giờ, bà cụ là người am tường nhất."
"Phù thủy già và phù thủy trẻ," Dandelion lẩm bẩm.
"Bà cụ thuộc nằm lòng toàn bộ cuốn sách ư?" Geralt hỏi với vẻ hoài nghi. "Có phải vậy không, thưa cụ?"
"Hỗng phãi toàn bộ đâu, ồ hung," bà cụ trả lời, một lần nữa nhờ có Lille, "chĩ những gì được diết trong tranh thôi."
"À." Geralt mở cuốn sách một cách ngẫu nhiên. Bức tranh trên trang giấy rách nát khắc họa một con lợn khoang sở hữu cặp sừng hình đàn lia. "Rồi nào - ở đây viết gì thế?"
Bà cụ bặm môi, quan sát thật kỹ bức hình, rồi nhắm mắt lại.
"Ngưu trường lộc hay còn gọi là kim ngưu," cụ tụng, "bị những kẽ ngu dốt gọi nhầm là bò rừng. Nó có xừng dà dùng chúng đễ đâm..."
"Đủ rồi. Quả thật là rất tốt." Gã thuật sĩ lật giở vài trang giấy dinh dính. "Và đây?"
"Dân linh dà phong linh rất đa dạng. Muột số hô mưa, muột số gọi gió, dà muột số khác phóng xấm xét. Để bão dệ rau màu khõi chúng, hãy lấy muột con dao xắt mới, mười lăm gam phân chuột, mỡ muột con diệc xám..."
"Tốt, tốt lắm. Hừm... Và đây? Đây là gì?"
Bức hình khắc họa một con quái vật luộm thuộm với đôi mắt khổng lồ và những chiếc răng thậm chí còn to hơn, cưỡi trên lưng ngựa. Trong tay phải, tạo vật quái dị kia cầm một thanh kiếm ngoại cỡ, còn bên trái là một túi tiền.
"Muột nam phù thũy," bà cụ lầm bầm. "Còn được muột xố người gọi là thuột xĩ. Triệu hồi y là hành động hết xức nguy hiểm, mặc dù hỗng thể tránh được; bỡi lẽ khi phải đơn thương độc mã đối mặt dới quái dật dà xâu bọ, nam phù thủy có thể tự thân xoay xỡ. Nhưng cần cẫn trọng..."
"Đủ rồi," Geralt lẩm bẩm. "Đủ rồi, thưa cụ. Cảm ơn cụ nhé."
"Không, không," Dandelion phản đối với một nụ cười ác ý. "Tiếp theo thế nào vậy? Thật là một cuốn sách rất thú vị! Kể tiếp đi, bà, kể tiếp đi."
"Ờờờờ... Nhưng cần cẫn trọng tránh chạm dào nam phù thũy, bỡi làm dậy xẽ dính ghẽ lỡ. Dà đàn bà con gái cần trốn tránh y, bỡi lẽ máu dâm dục cũa nam phù thũy mạnh mẽ dô cùng..."
"Rất chính xác, chuẩn luôn," chàng thi sĩ cười phá lên, và như Geralt thấy, Lille dường như cũng mỉm cười khẽ.
"... mặc dù nam phù thũy dô cùng thèm muốn dà hám dàng," bà cụ lẩm bẩm, mắt lim da lim dim, "chớ trã hơn mức xau: đối dới muột ma da, trã muột xu bạc hoặc xu rưỡi; đối dới muột ma miêu, trã hai xu bạc; đối dới muột quái dơi, trã..."
"Thật là thời vàng son," gã thuật sĩ lẩm bẩm. "Cảm ơn cụ. Còn bây giờ, hãy cho chúng tôi xem đoạn nhắc đến quỷ và nội dung cuốn sách chứa đựng về đề tài đó đi. Lần này tui xẽ rất lấy làm cãm kích nếu được nghe nhiều hơn, dì tui rất tò mò muốn biết mọi người đối phó dới nó bằng những cách thức dà phương pháp nào."
"Cẩn thận đấy, Geralt," Dandelion cười khúc khích. "Anh đang bắt đầu ăn nói hệt như họ rồi. Phong thái ấy dễ nhiễm lắm."
Bà cụ chật vật kiểm soát đôi tay run run của mình, lật giở vài trang. Gã thuật sĩ và chàng thi sĩ cúi xuống bàn. Bức tranh về cơ bản khắc họa kẻ đã ném bi: có sừng, có lông, có đuôi, mỉm cười đầy ác ý.
"Con quỹ," bà cụ tụng. "Còn được gọi là 'liễu nhân' hay 'dương tinh'. Đối dới gia xúc dà gia cầm, nó là muột loài gây hại nghiêm trọng dà đầy phiền toái. Nếu muốn đuỗi nó khỏi làng, hãy lấy..."
"Ái chà chà," Dandelion lẩm bẩm.
"... lấy quã hạch, đong đầy muột nắm tay," bà cụ tiếp tực nói, miết ngón tay dọc tấm giấy da. "Tiếp theo, lấy bi xắt đầy nắm nữa. Mật ong đầy muột túi, nhựa bạch dương đầy túi nữa. Xà phòng xám đầy muột bơi; pho mát mềm đầy bơ nữa. Hãy đến nơi cư ngụ của con quỹ khi trời tối. Thế rồi hãy bắt đầu ăn quã hạch. Ngay tức thì, dới bản chất tham lam dô độ cũa mình, con quỹ xẽ dội hõi xem chúng có ngon hung. Khi ấy, hãy đưa bi xắt cho nó ăn..."
"Tổ sư bố mấy người," Dandelion lẩm bẩm. "Mả cha các..."
"Yên lặng," Geralt nói. "Rồi, thưa cụ. Cụ tiếp đi."
"... khi bị gãy răng, nó chăm chú nhìn ta ăn mật ong. Nó xẽ thèm chỗ mật ong đấy. Hãy cho nó ăn nhựa bạch dương, xau đó bãn thân hãy ăn pho mát mềm. Chẵng bao lâu xau, ta xẽ nghe thấy con quỹ càu nhàu dà khuỵu ngã, nhưng hãy coi như chẵng có gì xãy ra hết. Tuy nhiên, nếu con quỹ muốn pho mát mềm, hãy cho nó xà phòng. Con quỹ hỗng thễ chịu nỗi xà phòng..."
"Các vị đến được đoạn xà phòng rồi à?" Geralt ngắt lời với vẻ mặt lạnh như tiền, quay về phía Dhun và Nettly.
"Hỗng hề," Nettly rên rỉ. "Bọn tui chĩ đến được phần bi. Nhưng nó đã cho chúng tui biết mặt khi nó cắn phãi muột diên bi..."
"Và ai bảo mấy người cho nó nhiều như vậy?" Dandelion nổi cơn tức giận. "Trong xách đã diết rồi đấy, lấy bi xắt đầy muột nắm. Ấy thế mà mấy người lại đem cho nguyên muột bao đầy bi! Đám xuẫn ngốc mấy người đã trang bị cho nó đạn dược đũ dùng hai năm!"
"Cẩn thận đấy." Gã thuật sĩ mỉm cười. "Anh đang bắt đầu ăn nói hệt như họ rồi. Dễ nhiễm lắm."
"Cảm ơn anh."
Geralt đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt cô gái đang đứng bên bà cụ. Lille không hạ mắt xuống. Chúng mang một sắc xanh dương và nhạt màu. "Tại sao cô lại dùng hạt để làm lễ vật dâng cho con quỷ?" gã sắc giọng hỏi. "Xét cho cùng, nó rõ ràng là một sinh vật ăn cỏ điển hình mà."
Lille không trả lời.
"Tôi vừa hỏi cô một câu đấy, cô gái. Đừng sợ, cô sẽ không dính ghẻ lở khi nói chuyện với tôi đâu."
"Phiền anh đừng hõi cô ấy bất cứ điều gì," Nettly nói, giọng mang vẻ không thoải mái thấy rõ. "Lille... Cô ấy... Cô ấy kỳ lạ lắm. Cô ấy xẽ hỗng trã lời anh đâu; đừng ép buộc cô ấy."
Geralt tiếp tục nhìn vào mắt Lille và Lille vẫn nhìn vào mắt gã. Gã cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng và len lỏi dọc vai.
"Tại sao các vị không tấn công con quỷ với gậy gộc và chĩa," gã lên giọng. "Tại sao các vị không đánh bẫy nó? Nếu các vị muốn, cái đầu dê của nó đã được đóng lên cọc để xua quạ rồi. Các vị cảnh báo tôi không được giết nó. Tại sao? Chính cô đã cấm làm vậy, phải không, Lille?"
Dhun đứng dậy khỏi băng ghế. Đầu lão gần như chạm vào xà nhà.
"Cháu dề đi," lão gầm gừ. "Đưa bà cụ dề đi."
"Cô ta là ai vậy, hỡi Dhun đáng kính?" gã thuật sĩ gặng hỏi khi cánh cửa đóng lại sau lưng Lille và bà cụ. "Cô gái đó là ai? Tại sao cô ta lại được ông tôn trọng hơn cuốn sách chết tiệt đó?"
Đó hỗng phãi là diệc cũa cậu." Dhun nhìn gã, và mắt lão không có chút vẻ thân thiện nào. "Đi mà ngược đãi những nữ nhân thung tuệ trong thị trấn cũa cậu, thiêu người trên cọc trong đất nhà cậu. Chuyện ấy chưa bao giờ xãy ra ỡ đây, cũng xẽ hỗng bao giờ xãy ra."
"Ông không hiểu tôi rồi," gã thuật sĩ lạnh lùng nói.
"Bỡi dì tui có buồn hiễu đâu," Dhun gầm gừ.
"Tôi đã nhận thấy điều đó," Geralt nói qua kẽ răng, không buồn tỏ vẻ thân mật. "Nhưng cảm phiền ông hiểu giúp một điều, Dhun đáng kính ạ. Chúng ta không có thỏa thuận gì với nhau hết. Tôi chưa cam kết với ông theo bất kỳ cách nào. Ông không có lý do gì để tin rằng mình đã thuê được một thuật sĩ, kẻ mà, vì một xu bạc hoặc xu bạc rưỡi, sẽ thực hiện điều ông không thể tự làm. Hoặc không muốn làm. Hoặc không được phép. Không đâu, hỡi Dhun đáng kính. Ông chưa hề thuê được một thuật sĩ và tôi không nghĩ ông sẽ làm được điều ấy. Chừng nào ông còn miễn cưỡng không muốn hiểu."
Dhun im lặng, dò xét Geralt với một ánh nhìn u ám.
Nettly hắng giọng và ngọ nguậy trên băng ghế, lê đôi dép rách rưới trên nền đất, rồi đột ngột ngồi thẳng dậy.
"Thuột xĩ à," anh ta nói. "Đừng tức giận. Chúng tui xẽ cho anh biết, cã xự tình lẫn cách nó trỡ thành như thế. Dhun?"
Vị già làng gật đầu và ngồi xuống.
"Trên đường chúng ta đến đây," Nettly mở lời, "anh có đễ ý thấy mọi thứ ỡ đây phát triễn như thế nào, chúng tui được bội thu ra xao hung? Hỗng có nhiều nơi cho anh chứng kiến cãnh hoa màu tốt tươi đến thế này, đó là nếu có bất kỳ nơi nào khác được như dậy. Cây con dà hạt giống quan trọng đối dới chúng tui đến nỗi chúng tui dùng chúng để nộp xưu thuế cũng như bán dà xữ dụng chúng đễ trao đỗi..."
"Điều đó có liên quan gì đến con quỷ?"
"Con quỹ biến mình thành muột nỗi phiền toái dà bày ra những trò nghịch ngớ ngẫn, dà xau đó nó bắt đầu ăn cắp rất nhiều hạt. Lúc mới đầu, chúng tui mang muột chút đến tãng đá trong bụi gai dầu cho nó, nghĩ rằng nó xẽ ăn no bụng dà đễ chúng tui yên. Dô ích. Nó tiếp tục trộm cắp rất hăng. Dà khi chúng tui bắt đầu giấu đồ dào trong các kho lán, khóa cữa cài then cẫn thận, nó trỡ nên tức tối lắm, anh ạ, nó gầm rống, kêu be be. 'Ục! Ục!' nó kêu lên, dà mỗi khi nó cất tiếng 'Ục! Ục!' thì khôn hồn hãy dắt giò lên cỗ mà chạy. Nó đe dọa xẽ..."
"... giở trò xằng bậy," Dandelion nói chen với một nụ cười thô tục.
"Cã cái đó nữa," Nettly tán đồng. "À, dà nó nhắc đến chuyện phóng hõa. Nói mãi thì rốt cuộc, nó dẫn hỗng thễ ăn cắp, thế là nó chuyễn xang đòi hõi. Nó yêu cầu phãi mang hàng bao hạt dà đũ loại hàng hóa đến cho nó. Đến đấy thì chúng tui phát cáu dà định tẫn cho nó muột trận quắn đuôi. Nhưng..." Anh nông dân hắng giọng và gục đầu xuống.
"Cậu hỗng cần dòng do," Dhun bất chợt nói. "Chúng ta đã đánh giá xai dề dị thuột xĩ. Hãy nói cho cậu ta nghe mọi thứ đi, Nettly."
"Bà cụ cấm chúng tui đánh quỹ," Nettly nói nhanh chóng, "nhưng chúng tui biết kỳ thực đó là ý cũa Lille, bỡi dì bà ấy... Bà ấy chĩ thuật lại đúng những gì Lille bão thôi. Dà chúng tui... Anh cũng biết rồi đấy. Chúng tui lắng nghe."
"Tôi đã nhận thấy điều đó." Geralt nhếch môi cười. "Bà cụ chỉ có thể ngoáy cằm và lẩm nhẩm một đoạn văn bản mà bản thân mình còn chẳng hiểu. Và các vị há hốc miệng nhìn chằm chằm vào cô gái kia như thể cô ta là bức tượng của một nữ thần. Các vị lảng tránh ánh mắt của cô ta nhưng vẫn cố gắng đoán mong muốn của cô ta. Và mong muốn của cô ta là mệnh lệnh cho các vị. Cái cô Lille nhà các vị này là ai?"
"Nhưng anh đã đoán được điều đó rồi đấy. Muột nữ tiên tri. Muột Hiền Nhân. Nhưng đừng hỡ ra điều gì dề dụ này dới bất kỳ ai. Chúng tui xin anh đấy. Nếu chuyện mà lọt đến tai quãn điền, hay, lạy thánh mớ bái, đến tai phó dương..."
"Đừng lo," Geralt nói một cách nghiêm túc. "Tôi biết điều đó đồng nghĩa với gì và tôi sẽ không phản bội các vị đâu."
Cánh đàn bà con gái kỳ lạ, những người được mệnh danh là nữ tiên tri hay Hiền Nhân và có thể được tìm thấy trong các làng bản, không được giới quý tộc chuyên thu thuế và kiếm lợi từ canh nông ưu ái gì cho cam. Đám nông dân luôn xin ý kiến các nữ tiên tri trong mọi chuyện và mù quáng tin tưởng họ, không hề có điểm dừng. Các quyết định dựa trên lời khuyên của họ thường hoàn toàn trái ngược với chủ trương chính trị của các lãnh chúa và quốc vương. Geralt từng nghe kể về những sắc lệnh vô phương thấu hiểu - tàn sát toàn bộ đàn gia súc, ngừng gieo hạt hoặc thu hoạch, thậm chí còn cả cho toàn làng di dời đi chỗ khác. Do đó, các lãnh chúa địa phương cật lực chống đối mê tín dị đoan, thường theo những cách đầy tàn bạo, và những người nông dân mau chóng hiểu rằng phải che giấu các Hiền Nhân. Nhưng vẫn không ngừng lắng nghe lời khuyên của họ. Bởi kinh nghiệm đã chứng minh rằng về lâu dài, Hiền Nhân luôn đúng.
"Lille hỗng cho phép chúng tui giết con quỹ," Nettly nói tiếp. "Cô ấy bão chúng tui làm theo những gì cuốn xách nói. Như các anh đã biết rất rõ, nó chẳng thành công. Hiện chúng tui đã gặp rắc rối dới quãn điền xẵn rồi. Nếu lượng hạt nộp thuế cũa chúng tui ít hơn mức bình thường, lão xẽ gầm rú, la hét dà nỗi trận lôi đình. Dì dậy, chúng tui thậm chí còn chưa đem dụ con quỹ ra kể cho lão, bỡi quãn điền dốn nhẫn tâm dà óc khôi hài cũa lão khô cằn đến ác nghiệt. Dà rồi anh tình cờ ghé qua. Chúng tui đã hõi Lille liệu mình có thễ... thuê anh hung..."
"Và?"
"Cô ấy nói, thung qua bà cụ, rằng trước hết mình cần phãi nhìn mặt anh đã."
"Và cô ta đã làm thế."
"Cô ấy đã làm dậy. Dà chúng tui biết cô ấy đã chấp nhận anh. Chúng tui có thễ xác định được Lille chấp nhận dà hỗng chấp nhận những gì."
"Cô ta chẳng nói một lời nào với tôi hết."
"Cô ấy chưa từng hỡ ra lời nào dới bất cứ ai cã - ngoại trừ bà cụ. Nhưng nếu hỗng chấp nhận anh thì đã chẵng có chuyện cô ấy bước dào căn phòng này..."
"Hừm..." Geralt suy nghĩ. "Thú vị đấy. Một nữ tiên tri, thay vì đưa ra những lời tiên đoán, lại chẳng nói chẳng rằng. Cô ta từ đâu đến?"
"Chúng tui hỗng biết, thuột xĩ a," Dhun lẩm bẩm. "Nhưng dề phần bà cụ thì theo lời mấy bậc già lão, chuyện là như xau. Bà cụ thời trước bà kia cũng thu nhận muột cô gái mồm mép kín bưng, hỗng ai biết từ đâu đến. Dà cô gái đó là bà cụ nhà bọn tui. Ông tui toàn bão đó là cách tái xinh cũa bà cụ. Giống như mặt trăng, cụ xẽ tái xinh trên bầu trời dà luôn luôn tràn đầy sinh lực. Đừng cười..."
"Tôi không cười." Geralt lắc đầu. "Tôi đã chứng kiến quá nhiều điều để có thể cười cợt trước những thứ như thế. Tôi cũng không có ý định chọc mũi vào chuyện của các ông đâu, Dhun đáng kính. Những câu hỏi tôi đưa ra đều nhằm mục đích thiết lập mối quan hệ giữa Lille và con quỷ. Chắc ngay cả bản thân các vị cũng đã tự nhận ra rằng có tồn tại một mối quan hệ nào đó. Vì vậy, nếu các vị muốn có quan hệ tốt với nữ tiên tri của mình, thì tôi chỉ có thể cho các vị một cách duy nhất để đối phó với con quỷ: các vị phải thích nó."
"Anh cần biết thế này," Nettly nói, "dấn đề hỗng chĩ dừng ỡ con quỹ. Lille hỗng cho phép chúng tui làm hại bất cứ thứ gì. Bất kỳ xinh dật nào."
"Tất nhiên rồi," Dandelion chen vào, "đám nữ tiên tri nhà quê cũng cùng một giuộc với thầy tế. Và một thầy tế thậm chí còn sẵn sàng chúc con ruồi trâu hút máu mình ăn ngon miệng."
"Anh nói rất chuẫn." Nettly khẽ cười. "Anh nói cực kỳ chuẫn xác. Xự tình cũng giống như hồi chúng tui bị lợn rừng đến đào xới các luống rau. Nhìn ra ngoài cữa xỗ mà xem: dườn rau đẹp như tranh dẽ. Chúng tui đã tìm ra cách, Lille thậm chí còn hỗng biết. Mắt hỗng thấy, lòng xẽ hỗng dấn dương. Hiểu chứ?"
"Tôi hiểu," Geralt lẩm bẩm. "Và các vị làm giỏi thật đấy. Nhưng chúng ta chẳng đi được đến đâu cả. Dù có vướng Lille hay không, con quỷ của các vị là một dương tinh. Một sinh vật hết sức hiếm nhưng thông minh. Tôi sẽ không giết nó; điều lệ của tôi không cho phép làm vậy."
"Nếu nó thông minh," Dhun nói, "thì đi nói lý đới nó đi."
"Đúng dậy," Nettly vào hùa. "Nếu con quỹ có não, thế tức là nó ăn cắp hạt muột cách có lý trí. Dì dậy, anh, thuột xĩ ạ, hãy tìm hiểu xem nó muốn gì đi. Xét cho cùng, nó có ăn chỗ hạt đó đâu - ít nhất là hỗng nhiều đến thế. Dậy nó muốn chỗ hạt làm gì? Để trêu ngươi chúng tui ư? Nó muốn gì cơ chứ? Hãy tìm hiễu nguyên cớ dà đuỗi nó đi bằng muột phương thức nào đó cánh thuột xĩ các anh dẫn dùng. Anh xẽ làm điều đó chứ?"
"Tôi sẽ thử," Geralt quyết định. "Nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
"Hỡi các bạn tôi, sách của các vị đã lỗi thời rồi. Các vị có hiểu ý tôi đang muốn nói gì không?"
"Chà, thật tình mà nói," Dhun càu nhàu, "cũng hung hẵn."
"Tôi sẽ giải thích. Dhun đáng kính, Nettly đáng kính, nế