RÌA MÉP THẾ GIỚI (2)
V
"Ê!"
Một âm thanh sột soạt, một tiếng Ục! Ục! giận dữ và tiếng cành cây gãy răng rắc vọng đến tai họ từ bụi rậm.
"Ê!" gã thuật sĩ lặp lại, vẫn cẩn trọng nấp kín. "Chường mặt ra đi, liễu nhân."
"Có ngươi mới liễu ấy."
"Thế gọi là gì đây? Quỷ à?"
"Có ngươi mới quỷ ấy." Con dương tinh thò đầu ra khỏi bụi gai, nhe răng. "Ngươi muốn gì?"
"Muốn nói chuyện."
"Ngươi đang chế nhạo ta hay gì thế hả? Ngươi nghĩ ta không biết ngươi là ai à? Đám nông dân đã thuê ngươi để tống cổ ta ra khỏi đây, đúng không?"
"Đúng rồi," Geralt dửng dưng thừa nhận. "Và đó chính là những gì ta muốn đem ra bàn bạc cùng ngươi. Nếu chúng ta thỏa thuận với nhau thì sao?"
"Đó là phần rắc rối nhất," con dương tinh kêu be be. "Nguơi muốn làm cho xong việc một cách nhẹ nhàng, phải không? Không cần nhọc nhằn dốc sức hả? Nực cười thật đấy! Sống là phải cạnh tranh, anh bạn ạ. Người giỏi nhất sẽ chiến thắng. Nếu ngươi muốn chiến thắng ta, ngươi hãy chứng minh mình là người giỏi nhất đi. Thay vì thỏa thuận với nhau, chúng ta sẽ tổ chức thi thố. Người chiến thắng được quyền định đoạt các điều kiện. Ta đề xuất chạy đua từ đây ra hàng liễu già bên đê."
"Ta không biết con đê nằm ở đâu, hay cây liễu già mọc chỗ nào."
"Nếu ngươi biết thì ta đã không đề xuất cuộc đua làm gì rồi. Ta thích thi đấu nhưng không thích thua cuộc."
"Ta đã nhận thấy điều đó. Không, chúng ta sẽ không đua nhau. Ngày hôm nay nóng nực lắm."
"Thật đáng tiếc. Thế hay là chúng ta đấu với nhau theo một cách khác nhé?" Con dương tinh nhe hàm răng vàng ệch của mình ra và nhặt một hòn đá lớn trên mặt đất lên. "Ngươi có biết trò 'Ai hét to nhất' không? Ta hét trước. Nhắm mắt lại đi."
"Ta có một đề xuất khác."
"Ta nghe đây."
"Ngươi rời khỏi đây mà không thi thố, chạy đua hay hò hét gì hết. Tự mình đi, không bị cưỡng ép."
"Ngươi có thể nhét cái đề xuất ấy vào trong a d'yeabl aep arse." Con quỷ phô trương kiến thức về Cổ Ngữ của mình. "Ta sẽ không rời khỏi nơi này. Ta thích ở đây."
"Nhưng ngươi đã gây phiền nhiễu quá nhiều ở đây. Những trò đùa ngươi bày ra đi quá xa rồi."
"Ta duvvelsheyss cả lò nhà ngươi với mấy trò đùa của mình bây giờ chứ." Hóa ra, con dương tinh cũng biết tiếng người lùn. "Và đề xuất của ngươi cũng chỉ đáng giá ngang một duorelsheyss. Ta sẽ không đi đâu cả trừ phi ngươi đánh bại ta trong một trò chơi nào đó. Để ta cho ngươi một cơ hội nhé? Chúng ta sẽ chơi giải đố nếu ngươi không thích các trò mang tính thể chất. Ta sẽ đưa ra cho ngươi một câu đố trong một phút và nếu ngươi đoán được, ngươi thắng và ta rời đi. Nếu không, ta ở lại và ngươi rời đi. Cố mà vắt óc đi, bởi lẽ câu đố này không dễ dàng đâu."
Trước khi Geralt có thể phản đối, con dương tinh kêu be be, giậm móng guốc, quất đuôi xuống đất và đọc:
Vỏ bé đầy đặn, lá nhỏ hồng hồng
Đất mềm em mọc, cách suối không xa,
Trên một cuống dài, là hoa âm ẩm,
Nếu đụng mặt mèo, chớ dại bày ra,
Nhỡ mà làm vậy, nó chén sạch cá.
"Nào, là gì thế? Đoán đi."
"Ta chẳng nghĩ ra được gì cả," gã thuật sĩ nói, thậm chí còn không buồn suy nghĩ. "Có phải đậu ngọt không?"
"Sai. Ngươi đã thua."
"Và chính xác thì câu trả lời là gì? Cái gì có... hừm... vỏ ẩm vậy?"
"Cải bắp."
"Nghe này," Geralt gầm gừ. "Ngươi bắt đầu làm ta cáu tiết rồi đấy."
"Ta đã cảnh báo ngươi," con dương tinh cười khúc khích, "rằng câu đố sẽ không dễ dàng gì rồi mà. Thua thì chịu đi. Ta đã thắng, ta ở lại. Và ngươi rời đi. Xin trân trọng tặng ngươi một lời cáo từ lạnh lùng."
"Chờ một chút," gã thuật sĩ bí mật thò một bàn tay vào trong túi. "Thế còn câu đố của ta thì sao? Ta có quyền làm một trận đấu phục thù chứ, phải không?"
"Không!" con quỷ phản đối. "Chưa biết chừng ta sẽ không đoán nổi. Ngươi xem ta giống một thằng ngốc lắm à?"
"Không." Geralt lắc đầu. "Ta nhìn ngươi giống một gã ngu cay độc, kiêu ngạo. Chúng ta sẽ sớm chơi một trò khá mới, một trò chơi mà ngươi chưa biết."
"Ha! Cuối cùng cũng chơi! Trò chơi gì vậy?"
"Trò chơi này được gọi là," gã thuật sĩ chậm rãi nói," 'đừng đem đến cho người ta cái gì mình không thích gặp phải'. Ngươi không cần nhắm mắt lại đâu."
Geralt khom người ném một cú nhanh như chớp giật; viên bi sắt một tấc xé gió lao vun vút trong không trung và đập bốp vào giữa sừng con dương tinh. Con vật ngã ngửa như thể vừa bị một tia sét đánh trúng. Geralt nhào vào giữa các cây cọc và tóm lấy một cái chân bờm xờm của nó. Con dương tinh kêu be be và vung chân đá. Gã thuật sĩ dùng cánh tay che đầu, nhưng chẳng nhằm nhò mấy. Bất chấp tư thế bất tiện của mình, con dương tinh vẫn tung đòn đá với lực của một con la đang nổi điên. Gã thuật sĩ cố gắng nhưng không túm nổi một móng guốc quẫy đạp. Con dương tinh vùng vẫy, đập tay xuống đất và đá vào trán gã thêm một phát nữa. Gã thuật sĩ nguyền rủa, cảm thấy chân của con dương tinh tuột khỏi ngón tay mình. Sau khi tách được nhau ra, cả hai lăn theo hai hướng trái ngược, bật khỏi đám cọc và vương mình vào mớ dây gai.
Con dương tinh bật dậy đầu tiên, nó hạ cái đầu đầy sừng xuống, lao tới. Nhưng Geralt bấy giờ đã đứng dậy và dễ dàng né tránh đòn tấn công, tóm lấy một bên sừng con vật, kéo mạnh, quẳng nó lăn ra đất và dùng đầu gối đè gí nó xuống. Con dương tinh kêu be be và nhổ toẹt vào mắt của gã thuật sĩ như một con lạc đà bị thừa nước bọt. Theo bản năng, gã thuật sĩ lùi lại, dù vẫn không buông sừng con quỷ. Con dương tinh vùng vẫy tìm cách hất đầu, vung cả hai chân ra đá và - kỳ lạ thay - cả hai đều trúng đích. Geralt văng tục kinh tởm, nhưng vẫn không buông tay. Gã kéo con dương tinh lên, ghì chặt nó vào những cây cọc cót két và dốc toàn lực sút vào một bên đầu gối bờm xơm của nó; rồi gã cúi xuống và nhổ thẳng vào tai nó. Con dương tinh rú lên và nghiến hàm răng cùn.
"Đừng đem đến cho người ta..." gã thuật sĩ thở hỗn hển, "...cái gì mình không muốn gặp phải. Chúng ta sẽ chơi tiếp chứ?" Con dương tinh kêu òng ọc, hú hét dữ dội và nhổ phì phì, nhưng Geralt giữ chặt sừng nó và ấn mạnh đầu nó xuống, làm cho mớ đờm dãi văng hết vào móng guốc con vật bấy giờ đang cày xới nền đất, hất tung lên những đám mây bụi và cỏ dại.
Một cuộc giao tranh dữ dội diễn ra suốt vài phút sau đó, với màn trao đổi các câu từ thóa mạ và những cú sút loạn xạ. Nếu có điều gì khiến Geralt cảm thấy hài lòng, thì đó chỉ là không ai có thể nhìn thấy gã - bởi lẽ cảnh tượng hiện tại thực sự nực cười.
Lực của cú đá tiếp theo khiến hai đấu sĩ văng ra khỏi nhau và hất họ ngã nhào theo hướng đối nghịch, lăn vào trong bụi gai dầu. Con dương tinh đứng được dậy trước gã thuật sĩ và vội vã chạy trốn, đi khập khà khập khiễng. Geralt thở hổn hển và quẹt trán, cắm đầu đuổi theo. Họ vạch đường chạy xuyên qua bụi gai dầu và lao vào chỗ hoa bia. Gã thuật sĩ nghe thấy tiếng lộp cộp của một con ngựa đang phi nước đại, đúng cái âm thanh mà gã chờ đợi nãy giờ.
"Ở đây, Dandelion! Ở đây!" gã hét lên. "Trong chỗ hoa bia!"
Gã nhìn thấy ngực con ngựa ngay phía trước mặt và bị thúc ngã. Gã bật khỏi con ngựa như thể nó là một tảng đá và ngã sấp lưng. Thế giới tối sầm lại. Gã lăn được sang một bên, ra đằng sau cọc hoa bia, để tránh vó ngựa. Gã nhanh nhẹn đứng dậy nhưng một kỵ sĩ khác đâm vào người gã, một lần nữa đẩy gã ngã lăn qua. Thế rồi tự nhiên, ai đó xộc thẳng vào gã và ghìm gã xuống đất.
Thế rồi có một luồng sáng vụt lóe, và một cơn đau thấu trời thấu đất bùng lên phía sau đầu gã.
Và bóng tối.
VI
Trên môi gã có cát. Khi cố gắng nhổ nó ra, gã nhận ra mình đang nằm úp mặt trên nền đất. Và gã đã bị trói. Gã ngẩng đầu lên một chút và nghe thấy tiếng nói.
Gã đang nằm trên nền rừng, bên một cây thông. Cách đó khoảng hai mươi bước là mấy con ngựa không thắng yên. Chúng bị che khuất sau những tán dương xỉ bờm xờm như lông, nhưng một trong số chúng chính là con ngựa màu hạt dẻ của Dandelion, không thể lệch đi đâu được.
"Ba bao ngô," gã nghe thấy. "Tốt lắm, Torque. Rất tốt. Ngươi đã làm tốt."
"Thế chưa hết đâu," đáp lại là một cái giọng be be chỉ có thể thuộc về con quỷ dương tinh. "Nhìn thứ này mà xem, Galarr. Nó trông giống như đậu nhưng lại trắng phau. Và còn cả kích thước của nó nữa! Và đây được gọi là hạt dầu. Họ chiết xuất dầu từ nó."
Geralt nhắm tịt mắt lại, rồi mở chúng ra. Không, đó không phải một giấc mơ. Con quỷ và Galarr, bất kể hắn có là ai, đang sử dụng Cố Ngữ, ngôn ngữ của tiền nhân. Nhưng các từ ngô, đậu và hạt dầu được nói bằng ngôn ngữ chung.
"Và còn đây? Đây là cái gì?" Galarr hỏi.
"Hạt lanh. Anh biết lanh chứ? Anh chế áo từ lanh. Nó rẻ hơn nhiều so với lụa, và bền hơn. Theo như những gì tôi biết thì đó là một quy trình khá phức tạp, nhưng tôi sẽ tìm hiểu tường tận."
"Đó là nếu cái mớ lanh này của người bén rễ; đó là nếu chúng nó không bị lãng phí như củ cải," Galarr làu bàu, sử dụng cùng thứ tiếng Volapuk kỳ lạ kia. "Cố kiếm thêm một số cây củ cải con mới đi, Torque."
"Đừng lo," con dương tinh kêu be be. "Ở đây chuyện đó sẽ không thành vấn đề đâu. Thứ nào thứ nấy mọc ầm ầm. Tôi sẽ kiếm cho anh một ít, đừng lo lắng."
"Và còn điều này nữa," Galarr nói. "Hãy tìm hiểu xem rốt cuộc cái hệ thống ba ruộng của chúng là gì đi."
Gã thuật sĩ cẩn thận ngẩng đầu lên và cố gắng quay lại.
"Geralt..." Gã nghe thấy một tiếng thì thầm. "Anh đã tỉnh chưa?"
"Dandelion..." gã thì thầm đáp lại. "Chúng ta đang ở đâu...? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Dandelion chỉ khẽ rên rỉ. Geralt chịu thế là đã quá đủ rồi. Gã chửi bới, gồng căng lên và lật người sang bên.
Đứng ở giữa khoảnh rừng thưa là con quỷ dương tinh, mà gã bây giờ đã biết nó mang cái tên Torque ngọt ngào. Nó đang bận rộn chất bao tải, túi đựng và kiện đồ lên ngựa. Nó được hỗ trợ bởi một gã cao gầy, kẻ chỉ có thể là Galarr. Tên này quay lại khi nghe thấy tiếng gã thuật sĩ động đậy. Tóc hắn mang sắc đen pha một chút xanh sẫm rất rõ. Hắn sở hữu những đường nét sắc cạnh, đôi mắt to, sáng kèm cặp tai nhọn.
Galarr là một tiên nhân. Một tiên nhân trên núi. Một Aen Seidhe thuần huyết, một thành viên đại diện của Cổ Tộc.
Galarr không chỉ có một mình. Còn sáu tên nữa ngồi ở rìa khoảnh rừng thưa. Một tên đang bận đổ hết đồ đạc của Dandelion ra; một tên khác gảy cây đàn của anh thi sĩ hát rong. Những tên còn lại đang túm tụm xung quanh một chiếc bao tải đã được tháo dây, ngấu nghiến ăn củ cải và cà rốt sống.
"Vanadain, Toruviel," Galarr nói, ra dấu về phía đám tù nhân với một cái gật đầu. "Vedrai! Enn'le!"
Torque bật dậy và kêu be be. "Không, Galarr! Không! Filavandrel đã cấm làm vậy! Anh quên rồi à?"
"Không, ta chưa quên." Galarr quăng hai bao tải đã buộc kỹ lên trên lưng ngựa. "Nhưng chúng ta phải kiểm tra xem chúng có nới lỏng các nút trói không."
"Các ngươi muốn gì từ bọn ta?" anh thì sĩ hát rong rên rỉ khi một tiên nhân thúc anh ngã quỳ ra đất và kiểm tra các nút thắt. "Tại sao các ngươi lại giam giữ bọn ta? Các ngươi muốn gì? Ta là Dandelion, một thi s..."
Geralt nghe thấy tiếng một cú đánh. Gã quay đầu, ngoái hẳn lại.
Ả tiên nhân đứng trên Dandelion có đôi mắt đen và mái tóc đen óng, bồng bềnh xõa xuống vai, ngoại trừ hai bím tóc mỏng được tết bên thái dương. Ả mặc một chiếc áo da hai dây ngắn bên ngoài một tấm áo xa tanh thùng thình màu xanh lá cây, cùng chiếc xà cạp len bó sát giắt trong đôi giày cưỡi ngựa. Quấn quanh hông ả là một chiếc khăn đa sắc, dài đến nửa đùi.
"Que glosse?" ả hỏi, nhìn gã thuật sĩ và mân mê chuôi của con dao găm dài trong thắt lưng. "Que l'en pavienn, ell' ea?"
"Nell'ea," gã cãi. "T'en pavienn, Aen Seidhe."
"Ngươi có nghe thấy không?" Ả tiên nhân quay sang đồng bọn của mình, tên Seidhe cao ráo hiện đang ngồi gảy cây đàn của Dandelion với vẻ thờ ơ trên khuôn mặt dài, không buồn kiểm tra các nút thắt của Geralt. "Ngươi có nghe thấy không, Vanadain? Tên vượn người biết nói kìa! Hắn thậm chí còn biết láo xược!"
Tên Seidhe nhún vai, làm cho những chiếc lông trang trí áo khoác của hắn kêu sột soạt. "Càng thêm lý do để bịt miệng hắn lại, Toruviel ạ."
Ả tiên nhân nghiêng người về phía Geralt. Ả có hàng mi dài, nước da nhợt nhạt bất thường và đôi môi khô nứt nẻ. Ả đeo một chiếc vòng cổ cấu thành từ những mảnh bạch dương vàng chạm khắc, xỏ qua một sợi dây da, quấn quanh cổ ả mấy vòng.
"Nào, nói gì nữa đi, vuợn người" ả rít lên. "Để xem cái cổ họng vốn quen sủa bậy của ngươi có thể làm được những gì."
"Gì vậy? Ngươi cần cớ để đánh một người đã bị trói gô à?" gã thuật sĩ khó nhọc lật ngửa người lại và nhổ cát ra. "Cứ đánh ta đi, đừng tìm cớ. Ta đã thấy ngươi thích thế tới mức nào rồi. Xả hơi đi."
Ả tiên nhân đứng thẳng người lên. "Ta đã dùng ngươi để xả hơi rồi, lúc đôi bàn tay ngươi hãy còn được tự do," ả nói. "Ta đã cho ngựa húc ngã ngươi và quật vào đầu ngươi. Và ta cũng sẽ lấy mạng ngươi khi đến lúc cần làm vậy."
Gã không trả lời.
"Ta muốn đâm ngươi ở cự ly gần, khi đang nhìn thẳng vào mắt ngươi hơn," ả tiên nhân nói tiếp. "Nhưng ngươi hôi hám một cách tởm lợm vô cùng, con người ạ, vậy nên ta sẽ bắn ngươi."
"Tùy ý ngươi thôi," gã thuật sĩ nhún vai hết mức nút thắt cho phép. "Thích gì thì cứ làm đi, hỡi Aen Seidhe cao quý. Ngươi chắc sẽ không bắn trượt một mục tiêu bị trói, bất động đâu."
Ả tiên nhân đứng trên người gã, hai chân dang rộng, và cúi xuống, nhe răng.
"Phải, ta sẽ không trượt đâu," ả rít lên. "Ta bắn trúng bất cứ thứ gì mình muốn. Nhưng ngươi có thể tin chắc rằng mình sẽ không chết vì mũi tên đầu tiên đâu. Hoặc mũi thứ hai. Ta sẽ cố gắng đảm bảo ngươi có thể cảm thấy mình đang chết dần."
"Đừng đến gần như vậy." Gã nhăn mặt, giả vờ cảm thấy ghê tởm. "Ngươi hôi hám một cách tởm lợm vô cùng, Aen Seidhe ạ."
Ả tiên nhân nhảy ra sau, lấy bờ hông hẹp của mình làm trụ và đu người, đá mạnh vào đùi gã. Geralt rụt chân vào và co người lại, biết tiếp theo ả nhắm vào đâu. Gã đã thành công, và ăn một phát giày vào hông, mạnh đến nỗi răng gã gõ lạch cà lạch cạch.
Tay tiên nhân cao ráo đứng cạnh ả hưởng ứng mỗi cú đá cùng nốt thăng gảy trên đàn.
"Để hắn yên đi, Toruviel!" con dương tinh kêu be be. "Cô hóa điên rồi à? Galarr, bảo cô ta dừng lại đi!"
"Thaesse!" Toruviel hét lên và đá gã thuật sĩ thêm phát nữa. Tên Seidhe cao ráo gảy dây đàn hăng tới độ một sợt đứt phụt với một tiếng than van dai dẳng.
"Đủ rồi đó! Ôi trời đất ơi, đủ rồi!" Dandelion cáu kỉnh hét lên, vặn vẹo người và thúc xộc xệch mớ dây trói. "Tại sao ngươi lại bắt nạt anh ta, quân đĩ điếm ngu ngốc kia? Để bọn ta yên! Còn ngươi, để yên cho cây đàn của ta đi, được chứ?"
Toruviel quay sang anh với một nét nhăn nhó giận dữ trên đôi môi nứt nẻ. "Nhạc sĩ cơ đấy!" ả gầm gừ. "Một con người, nhưng lại là một nhạc sĩ! Một nghệ sĩ đàn luýt!"
Ả lẳng lặng rút cây đàn khỏi tay tên tiên nhân cao ráo, đập nó vỡ tan tành vào cây thông và ném mớ tàn tích còn vướng trong dây lên ngực Dandelion.
"Đi mà chơi sừng bò ấy, đồ mọi rợ, chứ đừng sờ vào một cây đàn luýt."
Chàng thi sĩ trở nên trắng bệch như xác chết; môi anh run lên. Geralt, cảm thấy cơn thịnh nộ lạnh băng đang dâng lên từ đâu đó trong lòng, kéo ánh mắt Toruviel về phía mình bằng cặp mắt của chính bản thân.
"Ngươi đang nhìn cái gì đấy?" ả tiên nhân rít lên, nghiêng người xuống. "Đồ vượn người bẩn thỉu! Ngươi có muốn ta khoét đôi mắt côn trùng của ngươi ra không?"
Chiếc vòng cổ của ả thòng xuống ngay phía trên gã. Gã thuật sĩ gồng căng, nhào tới và kẹp lấy chiếc vòng trong răng, giật mạnh, co chân lại và xoay người nằm nghiêng.
Toruviel mất thăng bằng và ngã đè lên người gã.
Geralt uốn éo trong mớ dây thừng như một con cá, đè bẹp ả tiên nhân bên dưới mình, hất đầu ra sau mạnh đến nỗi đốt sống cổ kêu răng rắc và, với toàn bộ sức bình sinh, bổ trán vào mặt ả. Toruviel rú lên và vùng vẫy.
Chúng thô bạo kéo gã khỏi người ả, túm quần áo và tóc để xốc gã dậy. Một kẻ trong số chúng đánh gã; gã cảm thấy những chiếc nhẫn cứa vào phần da trên xương gò má của mình, khu rừng trở nên chao đảo và uốn lượn trước mắt. Gã thấy Toruviel tròng trành chống đầu gối quỳ dậy, máu ộc ra từ mũi và miệng ả. Ả tiên nhân rút dao găm ra khỏi vỏ nhưng lại rú lên một tiếng, oằn người, ôm lấy mặt và gục đầu vào giữa hai gối.
Tên tiên nhân cao lớn với tấm áo khoác được trang trí lông vũ sặc sỡ lấy con dao khỏi tay ả và đến gần gã thuật sĩ. Hắn mỉm cười trong lúc nâng lưỡi dao lên. Geralt nhìn hắn qua một lớp màn đỏ mịt mù; máu từ vầng trán đã bị gã chà xước trên răng Toruviel ộc vào hốc mắt gã.
"Đừng!" Torque kêu be be, chạy tới chỗ tên tiên nhân và bám lấy cánh tay hắn. "Đừng giết hắn! Đừng!"
"Voé' rle, Vanadain," một giọng sang sảng đột nhiên ra lệnh. "Quess aen? Caelm, evellienn! Galarr!"
Geralt quay đầu lại hết mức nắm tay đang túm tóc gã cho phép.
Con ngựa vừa bước vào khoảnh rừng thưa có màu trắng như tuyết, bờm dài, mềm và mượt như mái tóc một người phụ nữ. Tóc người kỵ sĩ ngồi trên chiếc yên xa hoa cũng có màu y hệt con ngựa, và chúng được buộc ra sau trán bằng một chiếc khăn nạm lam ngọc.
Torque, thi thoảng lại be be, chạy đến bên con ngựa, túm lấy bàn đạp và tuôn ra một tràng lời lẽ như nước vỡ bờ với lão tiên nhân tóc bạc. Lão Seidhe ngắt lời nó bằng một cử chỉ uy quyền và nhảy xuống khỏi yên ngựa. Lão lại chỗ Toruviel, bấy giờ đang được hai tiên nhân dìu dậy, và cẩn thận gỡ chiếc khăn tay dính máu ra khỏi mặt ả. Toruviel rên lên một tiếng não ruột. Lão Seidhe lắc đầu và tiến lại gần gã thuật sĩ. Cặp mắt đen hừng hực, sáng quắc như những vì sao trên khuôn mặt tái nhợt của lão có quầng thâm bên dưới, như thể đã nhiều đêm liền lão chẳng ngủ nghê được gì.
"Bị trói gô lại rồi mà ngươi vẫn bốc mùi nồng nặc," lão lẽ nói bằng ngôn ngữ chung, không chút ngọng nghịu. "Như một tử xà. Căn cứ vào đó, ta sẽ tự rút ra kết luận."
"Toruviel là người khơi mào tất cả," con quỷ kêu be be. "Cô ta đá hắn sau khi hắn đã bị trói rồi, như thể cô ta đã mất trí..."
Với một cử chỉ, lão tiên nhân ra lệnh cho nó phải im lặng. Theo lệnh của lão, các Seidhe còn lại lôi gã thuật sĩ và Dandelion đến dưới gốc thông và lấy thắt lưng trói chặt họ vào thân cây. Thế rồi tất cả bọn chúng quỳ xuống bên Toruviel hiện đang nằm sõng soài, che ả lại. Một thoáng sau, Geralt nghe thấy tiếng ả la hét và vẫy vùng trong vòng tay của chúng.
"Ta không muốn để sự tình thành ra thế này," con dương tinh nói, vẫn đứng cạnh họ. "Ta không hề muốn thế, con người ạ. Ta không biết rằng họ sẽ đến đúng lúc chúng ta đang... Khi họ đánh choáng ngươi và trói người đi cùng ngươi lại, ta đã yêu cầu họ để hai ngươi ở đó, trong bụi hoa bia. Nhưng..."
"Họ không thể để bất kỳ nhân chứng nào sống sót," gã thuật sĩ lẩm bẩm.
"Chúng hẳn sẽ không giết chúng ta đâu nhỉ?" Dandelion rên rỉ. "Chúng hẳn sẽ không..."
Torque không nói gì, chỉ ngọ nguậy cái mũi mềm của mình.
"Khốn kiếp." Chàng thi sĩ rên rỉ. "Chúng sẽ giết chúng ta à? Vụ này là thế nào vậy, Geralt? Chúng ta đã chứng kiến điều gì thế?"
"Anh bạn dương tinh nhà chúng ta đang thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt ở Thung lũng Hoa. Ta nói thế có đúng không, Torque? Theo yêu cầu của đám tiên nhân, nó ăn cắp hạt giống, cây giống, kiến thức về canh nông... Còn gì nữa nào, quỷ?"
"Bất cứ thứ gì ta có thể," Torque kêu be be. "Mọi thứ họ cần. Và giỏi thì trưng ra cho ta xem có cái gì họ không cần đi. Họ đang chết đói trên núi, đặc biệt là vào mùa đông. Và họ mù tịt về nghề nông. Và trước khi họ kịp học được cách thuần hóa vật nuôi hoặc gia cầm, trồng trọt những gì có thể trên mảnh đất của mình... Họ không có thời gian, con người ạ."
"Ta đếch quan tâm đến thời gian của chúng. Ta đã làm gì chúng nào?" Dandelion rên rỉ. "Ta đã làm gì đắc tội với chúng thế?"
"Hãy suy ngẫm thật cẩn thận vào," lão tiên nhân tóc bạc nói, tiến lại gần mà không phát ra bất kỳ tiếng động, "và có lẽ ngươi sẽ tự trả lời được câu hỏi đấy."
"Lão chỉ đang đơn thuần trả thù cho tất cả những tội tình con người đã gây ra cho tiên nhân." Gã thuật sĩ cười nhạt. "Ai là người lãnh đòn thù cũng đều như nhau đối với lão thôi. Đừng để phong thái cao sang và lối ăn nói trau chuốt của lão đánh lừa, Dandelion ạ. Lão không khác gì kẻ mắt đen đã đánh gục chúng ta đâu. Lão phải trút sự căm thù bất lực của mình lên ai đó."
Lão tiên nhân nhặt cây đàn bị vỡ vụn của Dandelion lên. Lão lặng lẽ nhìn cây đàn nát bét một thoáng, cuối cùng ném nó vào bụi cây.
"Nếu ta mà muốn trút hận hoặc thỏa mãn mong muốn trả thù," lão nói, mân mê một đôi găng tay da mềm màu trắng, "thì ta đã đột kích thung lũng vào ban đêm, thiêu rụi ngôi làng và giết sạch dân tình rồi. Đơn giản như trò trẻ. Chúng thậm chí còn không cắt cử người canh gác. Chúng không nhìn hoặc nghe thấy bọn ta khi vào rừng. Còn gì có thể đơn giản hơn, dễ dàng hơn một mũi tên chớp nhoáng và lặng lẽ từ phía sau một thân cây đây? Nhưng chúng ta không săn ngươi. Chính ngươi, hỡi người đàn ông có đôi mắt kỳ lạ, mới đang săn lùng người bạn của chúng ta, dương tinh Torque."
"Ếếếế, nói thế là cường điệu hóa mất rồi," con quỷ kêu be be. "Săn lùng gì? Chúng tôi chỉ vui đùa với nhau một chút..."
"Chính đám con người các ngươi mới là kẻ thù ghét bất cứ thứ gì khác mình, kể cả nếu đó chỉ là hình dáng đôi tai," lão tiên nhân điềm đạm nói tiếp, không buồn để ý đến con dương tinh. "Đó là lý do các ngươi cướp đất của chúng ta, xua đuổi chúng ta khỏi nhà mình, buộc chúng ta phải lên ngụ tại những ngọn núi man rợ. Ngươi đã tước mất Dol Blathanna, Thung lũng Hoa của chúng ta. Ta là Filavandrel aen Fidhail miền Tháp Bạc, thuộc gia tộc Feleaorn xứ Tàu Trắng. Bây giờ, khi bị lưu đày và bị săn đuổi đến tận rìa mép thế giới, ta là Filavandrel miền Rìa Mép Thế Giới."
"Thế giới bao la lắm," gã thuật sĩ lẩm bẩm. "Chúng ta có thể dọn chỗ mà. Có đủ không gian."
"Thế giới bao la lắm," lão tiên nhân lặp lại. "Đúng là như vậy thật, con người ạ. Nhưng các ngươi đã thay đổi thế giới này. Ban đầu, các ngươi đã sử dụng vũ lực để thay đổi nó. Các ngươi đối xử với nó như cách các ngươi đối xử với bất cứ thứ gì rơi vào tay mình. Bây giờ, có vẻ như thế giới đã bắt đầu trở nên ăn khớp với các ngươi. Nó đã nhượng bộ các ngươi. Nó đã đầu hàng."
Geralt không đáp.
"Torque đã nói lên sự thật," Filavandrel nói tiếp. "Phải, chúng ta đang chết đói. Phải, chúng ta đang đứng bên bờ vực diệt vong. Mặt trời chiếu theo kiểu khác, không khí trở nên khác đi, nước cũng không còn như xưa nữa. Những thứ chúng ta đã từng ăn, từng sử dụng, đang chết dần, hao hụt, suy sút. Chúng ta chưa từng canh tác đất đai bao giờ. Không giống như loài người các ngươi, chúng ta không bao giờ giày xéo nó với cuốc và cày. Các ngươi xem như mặt đất này phải cống nạp cho mình. Nó ban tặng quà cáp cho chúng ta. Các ngươi giằng giật báu vật của mặt đất khỏi tay nó bằng vũ lực. Đối với chúng ta, đất đai sinh sôi nảy nở vì nó yêu thương chúng ta. Chà, không có tình yêu nào tồn tại mãi mãi. Nhưng chúng ta vẫn muốn sinh tồn."
"Thay vì ăn trộm thóc gạo, các ông có thể mua nó. Cần bao nhiêu có bấy nhiêu. Các ông vẫn còn rất nhiều thứ mà con người coi là có giá trị. Các ông có thể mua bán đổi chác."
Filavandrel mỉm cười khinh mạn. ' "Với các ngươi ư? Không bao giờ."
Geralt cau mày, làm vết máu khô trên má nứt toác ra. "Vậy thì quỷ tha ma bắt ông, lẫn sự kiêu ngao cũng như khinh mạn của ông nữa. Bằng cách từ chối chung sống, các ông đang tự kết án tử cho mình. Chung sống, thỏa thuận với nhau, đó là cơ hội duy nhất của các ông."
Filavandrel rướn tới trước, mắt lão rực sáng.
"Chung sống theo các điều kiện của các ngươi ư?" lão hỏi với một giọng đã thay đổi nhưng vẫn bình tĩnh. "Thừa nhận chủ quyền của ngươi ư? Đánh mất bản sắc của chúng ta ư? Chung sống trên danh nghĩa gì? Nô lệ à? Những kẻ hạ đẳng à? Chung sống với các ngươi từ bên ngoài những bức tường các ngươi dựng lên để quây tách bản thân trong thị trấn à? Chung sống với đám đàn bà phụ nữ của các ngươi để rồi bị treo cổ à? Hay trơ mắt nhìn số phận đám con lai phải chịu? Tại sao ngươi lại tránh né ánh mắt ta, hỡi con người kỳ lạ kia? Ngươi thấy cảnh sống chung với những người hàng xóm mà, xét cho cùng, ngươi cũng có phần khác biệt, như thế nào?"
"Tôi vẫn xoay xở được." Gã thuật sĩ nhìn thẳng vào mắt lão. "Tôi vẫn xoay xở được bởi vì tôi phải làm thế. Bởi vì tôi không còn lối thoát nào khác. Bởi vì tôi đã khắc chế được cái lòng tự phụ và kiêu hãnh mà bản chất khác biệt mang lại. Tôi đã hiểu được rằng chúng là biện pháp phòng vệ thảm hại chống lại sự khác biệt ấy. Bởi vì tôi đã hiểu được rằng mặt trời tỏa sáng khác đi khi có điều gì đó thay đổi, nhưng tôi không phải trục quay của những thay đổi đó. Mặt trời tỏa sáng khác đi, nhưng nó sẽ tiếp tục chiếu sáng, và vác cuốc nhảy đong đỏng lên tấn công nó sẽ chẳng làm được gì cả. Chúng ta phải chấp nhận sự thật, tiên nhân ạ. Đó là điều chúng ta phải hiểu được."
"Đó là những gì các ngươi muốn, phải không?" Filavandrel đưa cổ tay chùi đi mồ hôi trên đôi lông mày trắng của mình. "Đó có phải điều các ngươi muốn áp đặt lên người khác? Niềm tin rằng thời đại của các ngươi đã đến, thời đại và kỷ nguyên của loài người các ngươi, và những gì các ngươi đang làm với các chủng tộc khác cũng tự nhiên chẳng khác nào sự mọc và lặn của mặt trời? Rằng tất cả đều phải cam chịu điều ấy, chấp nhận điều ấy ư? Và ngươi cáo buộc ta là kẻ tự phụ hả? Thế còn những quan điểm ngươi tuyên bố thì sao? Tại sao con người các ngươi lại không nhận ra rằng sự thống trị thế giới của các ngươi cũng tự nhiên và kinh tởm như rận sinh sôi nảy nở trong chiếc áo da cừu? Nếu đề xuất chúng ta sống chung với rận, ngươi cũng sẽ nhận được phản ứng tương tự thôi - ta sẽ lắng nghe lũ rận chẳng kém chăm chú hơn tí nào nếu chúng đồng ý chia chung chiếc áo khoác, đổi lại việc chúng ta thừa nhận rằng chúng chiếm giữ địa vị tối thượng."
"Vậy thì đừng lãng phí thời gian thảo luận về đề tài này với một con côn trùng khó chịu đến nhường ấy nữa, tiên nhân," gã thuật sĩ nói, chỉ suýt soát kiểm soát được giọng mình. "Tôi lấy làm ngạc nhiên là ông lại muốn khơi dậy cảm giác tội lỗi và ăn năn trong lòng một con rận như tôi. Ông thật thảm hại, Filavandrel. Ông cảm thấy cay đắng, thèm khát trả thù và ý thức về sự bất lực của chính mình. Nào, cứ thọc kiếm vào người tôi đi. Trả thù cả loài người đi. Rồi ông sẽ thấy nó mang lại cho mình sự nhẹ nhõm kiểu gì. Đầu tiên hãy sút vào bàng quang hay răng tôi trước đã, như Toruviel đã làm ấy."
Filavandrel quay đầu.
"Toruviel bị bệnh," lão nói.
"Tôi biết căn bệnh đó và các triệu chứng của nó." Geralt nhổ toẹt qua vai. "Liệu pháp điều trị mà tôi đã áp dụng cho cô ta hẳn sẽ hữu ích."
"Cuộc trò chuyện này chỉ vô nghĩa mà thôi." Filavandre bước ra xa. "Ta rất tiếc là bọn ta phải giết ngươi. Chuyện này không có gì liên quan đến trả thù hết; nó là hành động thực dụng thuần túy. Torque phải thực hiện nhiệm vụ của mình và không ai được phép nghi ngờ anh ta làm vậy để phục vụ ai. Chúng ta không đủ khả năng để chiến tranh với các ngươi, và chúng ta sẽ không để những trò trao đổi mua bán cho vào tròng. Chúng ta không ngây thơ đến mức không biết đám thương lái nhà ngươi chỉ là tiền đồn cho lối sống của các ngươi. Chúng ta biết những gì sẽ theo sau đó. Lẫn kiểu chung sống mà chúng mang lại."
"Tiên nhân," Dandelion, vẫn im lặng từ nãy đến giờ, nói khẽ, "ta có bạn bè. Những người sẽ trả tiền chuộc cho chúng ta. Dưới dạng lương thực, nếu ngươi thích, hoặc bất kỳ hình thức nào. Hãy suy nghĩ về điều đó đi. Xét cho cùng, những hạt giống ăn cắp kia sẽ không cứu nổi các ngươi..."
"Sẽ không còn gì cứu được họ nữa đâu," Geralt ngắt lời anh. "Đừng quỵ lụy, Dandelion, đừng cầu xin lão. Làm thế vừa vô nghĩa, vừa thảm hại."
"Với một kẻ mới sống được một thời gian ngắn ngủi như vậy," Filavandrel cố nặn ra một nụ cười, "ngươi có một sự khinh thường cái chết đáng kinh ngạc đấy, con người."
"Mẹ ta chỉ sinh ra ta đúng một lần và ta cũng chết đi chỉ một lần," gã thuật sĩ điềm tĩnh nói. "Một triết lý thích hợp đối với một con rận, ông có đồng ý không? Còn cái sự trường thọ của ông ấy hả? Tôi thương hại ông, Filavandrel ạ."
Lão tiên nhân nhướng mày.
"Tại sao?"
"Ông thật thảm hại, với mấy bao hạt giống ăn cắp lắt nhắt chất trên ngựa thồ, với cái nắm hạt bé tí, những mảnh vụn tí hon mà ông định dùng để sống sót. Và cả với cái sứ mệnh ông đề ra nhằm giúp mình khỏi phải suy nghĩ về sự tuyệt vọng đang đến. Bởi vì ông biết đây là hồi kết. Sẽ không có gì nảy mầm hoặc cho ra rau màu trên cao nguyên; bây giờ sẽ chẳng có gì cứu được các ông hết. Nhưng các ông sống thọ, và sẽ sống rất thọ trong sự cô lập đầy kiêu ngạo, trong khi dân số ngày càng hao hụt, ngày càng yếu ớt, ngày càng cay đắng. Và ông biết sau đó điều gì sẽ xảy ra, Filavandrel. Ông biết rằng những người đàn ông trẻ tuổi tuyệt vọng với đôi mắt của những cụ già trăm tuổi lẫn những có gái héo hon, cằn cỗi và ốm yếu như Toruviel sẽ dẫn những người vẫn có thể cầm kiếm và cung trên tay tràn xuống các thung lũng. Các ông sẽ đi xuống những thung lũng nơi muôn hoa bung nở để chết, muốn được chết trong vinh quang, trong chiến trận, chứ không phải trên giường bệnh đầy đau khổ, nơi các ông sẽ phải nằm xuống vì bệnh thiếu máu, bệnh lao và thiếu vi chất. Khi ấy, người Aen Seidhe trường thọ ạ, ông sẽ nhớ đến tôi. Ông sẽ nhớ rằng tôi đã thương hại ông. Và ông sẽ hiểu rằng tôi đã đúng."
"Thời gian sẽ quyết định ai là người nói đúng," lão tiên nhân lặng lẽ nói. "Và đây là lúc tuổi thọ dài lâu phát huy lợi thế. Ta sẽ có cơ hội biết đáp án, dù chỉ là nhờ nắm hạt ăn cắp kia. Ngươi sẽ không có cơ hội như vậy. Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ chết ngay thôi."
"Ít nhất hãy tha cho anh ta đi." Geralt lấy đầu ra dấu về phía Dandelion. "Không, không phải vì lòng nhân từ cao cả đâu. Mà là vì óc suy xét thông thường. Sẽ không ai quan tâm đến tôi, nhưng họ sẽ báo thù cho anh ta."
"Ngươi đánh giá thấp óc suy xét thông thường của ta rồi đấy," lão tiên nhân nói sau một chút lưỡng lự. "Nếu hắn sống sót nhờ ngươi, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy có nghĩa vụ trả thù cho ngươi."
"Ngươi cứ tin chắc là như vậy đi!" Dandelion chợt thốt lên, nhợt nhạt như xác chết. "Chắc chắn đấy, quân súc sinh ạ. Hãy giết ta luôn đi, vì ta cam đoan rằng nếu ngươi không làm vậy, ta sẽ xúi cả thế giới chống lại ngươi. Ngươi sẽ thấy chấy rận trên một chiếc áo khoác lông thú có thể làm được những gì! Chúng ta sẽ kết liễu ngươi, kể cả nếu có phải san bằng những ngọn núi của ngươi! Ngươi cứ tin chắc là như vậy đi!"
"Anh đần độn thật đấy, Dandelion," gã thuật sĩ thở dài.
"Mẹ ta chỉ sinh ra ta đúng một lần và ta cũng chết đi chỉ một lần," chàng thi sĩ kiêu hãnh nói, dù hiệu ứng phần nào bị hàm răng gõ cầm cập như song lang của anh phá hỏng.
"Vậy là đã chốt cả rồi." Filavandrel lấy đôi găng tay ra khỏi thắt lưng của mình và đeo chúng vào. "Đã đến lúc kết thúc chuyện này."
Theo lệnh của lão, đám tiên nhân cầm cung vào vị trí đối diện với Geralt và Dandelion. Chúng triển khai đội hình một cách rất nhanh chóng; hiển nhiên chúng đã chờ đợi sẵn điều này rất lâu. Gã thuật sĩ để ý thấy một trong số chúng vẫn đang nhai củ cải. Toruviel, miệng và mũi bấy giờ đã được băng bó lại bằng vải và vỏ bạch dương, đứng cạnh các cung thủ. Không cầm theo cung.
"Ta bịt mắt ngươi lại nhé?" Filavandrel hỏi.
"Biến đi" gã thuật sĩ quay đầu. "Đi mà..."
"A d'yeable aep arse," Dandelion nói nốt hộ gã, răng gõ lập cà lập cập.
"Ôi không!" con dương tinh tự nhiên kêu be be, chạy ra lấy thân mình che chở cho đám tử tù. "Mấy người đã bị mất trí rồi à? Filavandrel! Đây không phải những gì chúng ta đã nhất trí với nhau! Không phải thế này! Đáng lẽ ông phải đưa họ lên núi, giam họ ở trong hang động nào đó, cho đến khi chúng ta xong việc..."
"Torque," lão tiên nhân nói, "ta không thể. Ta không thể đánh liều. Ngươi có thấy hắn đã làm gì với Toruviel khi bị trói không? Ta không thể đánh liều được."
"Tôi không quan tâm ông có thể hoặc không thể làm gì! Ông nghĩ sao nào? Ông tưởng tôi sẽ để yên cho ông giết họ ư? Ở đây, trên đất của tôi? Ngay cạnh làng của tôi hả? Quân xuẩn ngốc đáng nguyền rủa! Mang cung tên biến khỏi đây đi, không là tôi húc cho bây giờ. Ục! Ục!"
"Torque." Filavandrel đặt tay lên thắt lưng. "Đây là điều cần thiết."
"Duvvelsheyss, không cần thiết!"
"Tránh sang một bên đi, Torque."
Con dương tinh lắc tai, thậm chí còn kêu to hơn, giương mắt nhìn chằm chằm và gập khuỷu tay thành một cử chỉ xúc phạm hay được người lùn sử dụng.
"Ông sẽ không giết bất cứ ai ở đây! Lên ngựa và biến về núi, phía bên kia đèo đi! Nếu không ông cũng sẽ phải giết cả tôi nữa đấy!"
"Hãy biết điều chút đi," lão tiên nhân tóc bạc chậm rãi nói. "Nếu ta để chúng sống, thiên hạ sẽ biết về điều ngươi đang làm. Chúng bắt ngươi và tra tấn ngươi. Xét cho cùng, ngươi biết chúng là như thế nào mà."
"Đúng vậy," con dương tinh kêu be be, vẫn tiếp tục che chắn cho Geralt và Dandelion. "Hóa ra tôi biết họ rõ hơn tôi biết ông! Và tôi quả thực không biết phải đứng về phía ai nữa. Tôi rất hối tiếc vì đã liên minh với ông, Filavandrel ạ!"
"Chính ngươi muốn đấy nhé," lão tiên nhân lạnh lùng nói, ra hiệu cho đám cung thủ. "Chính ngươi muốn đấy nhé, Torque. L'sparellean! Evellienn!"
Đám tiên nhân rút tên ra khỏi ống. "Đi đi, Torque," Geralt nghiến răng nói. "Làm thế chỉ vô nghĩa thôi. Tránh ra." Con dương tinh vẫn ở im vị trí cũ, trưng động tác người lùn ra cho gã thấy.
"Tôi có thể nghe thấy... âm nhạc..." Dandelion đột nhiên khóc nức nở.
"Thế là chuyện thường," gã thuật sĩ nói, nhìn vào đầu mũi tên. "Đừng lo lắng. Sợ hãi không có gì đáng xấu hổ cả."
Mặt Filavandrel thay đổi, vặn xoắn lại thành một cái nhăn mặt kỳ lạ. Lão Seidhe tóc bạc bất chợt quay lại và hét lên với các cung thủ. Chúng hạ vũ khí xuống.
Lille bước vào khoảnh rừng thưa.
Cô không còn là một cô gái nông dân gầy guộc trong chiếc váy vải thô nữa. Bước qua - không, không phải bước - trôi qua thảm cỏ bao phủ khoảnh rừng thưa là một nữ hoàng, rạng rỡ, tóc vàng, đôi mắt rực lửa, đẹp mê hồn. Nữ hoàng Đồng ruộng, được tô điểm bằng vòng hoa, bắp ngô, các bó thảo mộc.
Ở bên tay trái cô, một chú hươu đực còn non đang cà đất bằng cặp chân cứng đờ, sột soạt bên phải cô là một con nhím khổng lồ.
"Dana Meadbh," Filavandrel nói với vẻ tôn kính. Sau đó cúi đầu và quỳ xuống.
Những tiên nhân còn lại cũng quỳ xuống; chậm rãi, miễn cưỡng, chúng lần lượt khuỵu gối và cúi đầu tỏ vẻ tôn kính. Toruviel là người cuối cùng quỳ gối.
"Hael, Dana Meadbh," Filavandrel lặp lại.
Lille không trả lời. Cô dừng lại trước mặt lão tiên nhân vài bước và lia đôi mắt xanh của mình về phía Dandelion và Geralt. Vừa cúi đầu, Torque vừa bắt đầu cắt các nút thắt. Không ai trong đám Seidhe nhúc nhích cả.
Lille đứng trước Filavandrel. Cô không nói gì, không phát ra bất kỳ một âm thanh nào dù là nhỏ nhất, nhưng gã thuật sĩ vẫn nhìn thấy những thay đổi hiện ra trên khuôn mặt lão tiên nhân, cảm nhận được quầng khí xung quanh họ và biết chắc rằng họ đang giao tiếp với nhau. Con quỷ đột nhiên kéo ống tay áo gã.
"Bạn của ngươi," nó lặng lẽ kêu be be, "đã quyết định ngất xỉu. Thật đúng lúc. Chúng ta nên làm gì đây?"
"Tát vào mặt anh ta một vài phát."
"Rất sẵn lòng."
Filavandrel đứng dậy từ tư thế quỳ. Theo lệnh của lão, đám tiên nhân bắt tay vào thắng yên cho ngựa nhanh như chớp.
"Hãy đi với chúng con, Dana Meadbh," lão tiên nhân tóc bạc nói. "Chúng con cần người. Đừng bỏ rơi chúng con, hỡi Đấng Vĩnh Hằng. Đừng khiến chúng con không được cảm nhận tình yêu của người. Chúng con sẽ chết nếu không có nó."
Lille chậm rãi lắc đầu và chỉ về phía Đông, hướng của dãy núi. Lão tiên nhân cúi đầu, vần vò sợi dây cương hoa mỹ của con ngựa trắng trong đôi bàn tay.
Dandelion bước lại gần, mặt tái mét và chết lặng, được con dương tinh dìu đi, Lille nhìn anh và mỉm cười. Cô nhìn vào mắt gã thuật sĩ. Cô nhìn rất lâu. Cô không nói một lời nào. Không việc gì phải viện đến lời lẽ hết.
Khi hầu hết đám tiên nhân đã ở trên yên ngựa, Filavandrel và Toruviel tiến đến gần. Geralt nhìn vào trong đôi mắt đen lộ ra phía trên lớp băng của ả tiên nhân.
"Toruviel..." gã nói. Và không nói dứt câu.
Ả tiên nhân gật đầu. Từ chiếc yên ngựa của mình, ả lấy ra một cây đàn, một món nhạc cụ tuyệt vời bằng gỗ nhẹ, được khảm đầy trang nhã, với cái cần mảnh mai được chạm khắc. Ả lẳng lặng đưa cây đàn cho Dandelion. Chàng thi sĩ nhận cây đàn và mỉm cười, cũng không nói một lời. Nhưng ánh mắt của anh đã nói lên rất nhiều điều.
"Vĩnh biệt, con người kỳ lạ," Filavandrel lặng lẽ nói với Geralt. "Ngươi đúng rồi đấy. Không việc gì phải viện đến lời lẽ hết. Chúng sẽ không thay đổi được gì cả."
Geralt vẫn im lặng.
"Sau một hồi cân nhắc," lão Seidhe nói thêm, "ta đã rút ra kết luận rằng ngươi đã đúng. Khi ngươi thương hại chúng ta. Thế nên tạm biệt nhé. Tạm biệt cho đến khi chúng ta tái ngộ nhau, vào ngày bọn ta xuống thung lũng để chết trong danh dự. Khi đó, chúng ta sẽ tìm kiếm ngươi, Toruviel và ta. Đừng để chúng ta thất vọng."
Suốt một hồi lâu, họ nhìn nhau trong im lặng. Và rồi thuật sĩ trả lời một cách ngắn gọn và đơn giản:
"Tôi sẽ cố."
VII
"Trời đất ơi, Geralt." Dandelion ngừng chơi, ôm lấy cây đàn và áp má vào nó. "Chất gỗ này tự cất lên tiếng hát! Những sợi dây này có sinh lực riêng! Âm sắc mới tuyệt vời làm sao! Khốn kiếp, vài cú đá và một chút sợ hãi là cái giá khá thấp để có được một cây đàn tuyệt vời nhường này. Tôi sẵn sàng để mình bị đá từ bình minh đến tối nếu biết mình sẽ nhận được thứ gì. Geralt? Anh có đang nghe tôi nói gì không đấy?"
"Muốn không nghe thấy hai người cũng khó." Geralt ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách và liếc nhìn con dương tinh, bấy giờ vẫn đang lì lợm thổi chít chít một bộ kèn khác thường được làm từ những cây sậy có độ dài khác nhau. "Tôi có nghe thấy mấy người; cả cái khu này đều nghe thấy mấy người."
"Duvoelsheyss, khu khủng gì ở đây." Torque đặt mớ kèn sang bên. "Một sa mạc, chính là như vậy. Một vùng đất hoang vu. Một chốn khỉ ho cò gáy. Ôi, ta nhớ bụi gai của mình!"
"Hắn nhớ bụi gai của mình cơ đấy," Dandelion cười lớn, cẩn thận xoay những chiếc chốt được chạm khắc tinh xảo trên cây đàn. "Đáng lẽ ngươi phải ngồi im thin thít trong bụi cây, yên tĩnh như một con chuột sóc, thay vì hù dọa đàn bà con gái, phá hủy đê điều và làm dơ bẩn giếng. Ta nghĩ bây giờ ngươi sẽ cẩn thận hơn và từ bỏ những trò nghịch của mình, đúng không hả, Torque?"
"Ta thích những trò nghịch," con dương tinh tuyên bố, nhe răng ra. "Và ta không thể mường tượng ra nổi một kiếp đời không có chúng. Nhưng ngươi thích thế thì ta đành chiều. Ta hứa sẽ cẩn thận hơn trên lãnh thổ mới. Ta sẽ kiềm chế hơn."
Trời đêm đầy mây và gió. Cơn gió quật oặt mớ lau sậy và xào xạc lay cành lá trên các bụi cây bao quanh trại của họ. Dandelion ném vài cành cây khô vào trong đống lửa. Torque ngó nga ngó ngoáy trên chiếc giường tạm bợ của mình, dùng đuôi xua những con muỗi đi. Một con cá nhảy tõm trong hồ.
"Tôi sẽ mô tả toàn bộ chuyến đi đến rìa mép thế giới của chúng ta trong một bản dân ca," Dandelion tuyên bố. "Và ta cũng sẽ tả cả ngươi trong đó nữa, Torque."
"Đùng nghĩ rằng ngươi sẽ được yên thân," con dương tinh gầm gừ. "Vậy thì ta cũng sẽ sáng tác một bản dân ca và mô tả về ngươi, nhưng theo cách khiến ngươi sẽ không thể chường mặt ra ở những nơi có người tử tế suốt mười hai năm liền. Thế nên hãy liệu hồn đấy! Geralt này?"
"Gì?"
"Ngươi đọc thấy bất cứ điều gì thú vị trong cuốn sách mình đã hèn hạ vòi lấy từ đám nông dân kia chưa?"
"Rồi."
"Thế đọc nó cho chúng ta nghe đi, trước khi lửa tàn mất."
"Phải, phải," Dandelion gảy những sợi dây du dương trên cây đàn của Toruviel, "đọc cho chúng tôi nghe điều gì đó đi, Geralt."
Gã thuật sĩ chống người lên cùi chỏ, nhích quyển sách đến gần ngọn lửa hơn.
" 'Người có thể được nhìn thấy' " gã bắt đầu, " 'trong mùa hè, từ những ngày tháng Năm và tháng Sáu cho đến những ngày tháng Mười, nhưng điều này thường xảy ra vào Hội Gặt Hái, được người xưa gọi là Lammas. Người xuất hiện dưới dạng Cô gái Tóc vàng, người phủ kín hoa, và tất cả sinh linh trên đời đều nhất loạt đi theo và bám lấy người, bất kể là thực vật hay dã thú. Bởi vậy nên tên người mới là Lyfia. Người xưa gọi người là Danamebi và vô cùng tôn kính người. Ngay cả Râu Tộc, mặc dù sống ở trên núi chứ không phải trên các cánh đồng, cũng tôn trọng và gọi người là Bloemenmagde.' "
"Danamebi," Dandelion lẩm bẩm. "Dana Meadbh, Nữ hoàng Đồng ruộng."
" 'Bất cứ nơi nào Lyfia đặt chân đến, đất đai đều đơm hoa kết quả, và mọi tạo vật đều sinh sôi nảy nở, bởi đó là sức mạnh của người. Mọi quốc gia đều dâng hiến thành phẩm vụ mùa cho người, hy vọng một cách viển vông rằng nơi được Lyfia ghế thăm sẽ là cánh đồng của mình chứ không phải của người khác. Bởi vì thiên hạ cũng đồn đại rằng rốt cuộc sẽ có một ngày Lyfia đến định cư cùng một bộ tộc rồi sẽ phát triển thịnh vượng hơn tất thảy những bên khác, nhưng đây chỉ là những giai thoại dân gian. Bởi vì, quả thật, hiền nhân bảo rằng Lyfia yêu mọi mảnh đất và những tạo vật mọc lên cũng như sinh sống trên đó, không chút phân biệt, dù nó là cây táo tầm thường và nhỏ nhoi nhất, hay những loài côn trùng tệ hại nhất, và đối với người, mọi quốc gia đều không hơn gì những cây còi cọc nhất, bởi lẽ, quả thật, họ rồi cũng sẽ biến mất và những bộ tộc khác, mới hơn, sẽ nối đuôi xuất hiện. Nhưng Lyfia vĩnh hằng đã, đang và sẽ tồn tại cho đến muôn đời.' "
"Cho đến muôn đời!" anh thi sĩ hát rong cất giọng ca và gảy cây đàn của mình. Torque nhập bọn với một âm láy rền cao vút bằng bộ kèn sậy. "Nữ hoàng Đồng ruộng vạn tuế! Nhân danh vụ mùa, nhân danh những bông hoa ở Dol Blathanna, nhưng cũng nhân danh tấm thân gã hèn mọn này, kẻ đã được người cứu khỏi số phận bị cắm chi chít tên. Mấy người biết gì không? Để tôi nói cho một điều thế này." Anh ngừng chơi, ôm lấy cây đàn như một đứa trẻ và trở nên rầu rĩ. "Tôi không nghĩ rằng mình sẽ đề cập đến các tiên nhân và những khó khăn mà họ gặp phải trong bản dân ca đâu. Sẽ không thiếu phường cặn bã muốn đặt chân lên núi... Tại sao lại phải đẩy nhanh điều..." Anh thi sĩ hát rong trở nên im lặng.
"Nào, nói dứt câu đi," Torque cay đắng nói. "Ý ngươi muốn nói rằng: đẩy nhanh điều không thể tránh khỏi. Bất khả kháng."
"Đừng nói về chuyện đấy," Geralt ngắt lời. "Tại sao lại nói về nó? Không việc gì phải viện đến lời lẽ hết. Hãy làm theo tấm gương của Lille."
"Người đã nói chuyện với tiên nhân bằng thần giao cách cảm," anh nhà thơ lẩm bẩm. "Tôi đã cảm nhận được nó. Tôi nói đúng mà, phải không, Geralt? Xét cho cùng, anh có thể cảm nhận được lối giao tiếp kiểu vậy. Anh có hiểu những gì... những gì người truyền đạt cho đám tiên nhân không?"
"Một phần thôi."
"Người nói gì vậy?"
"Hy vọng. Rằng vạn vật sẽ tự tái sinh, và sẽ không ngừng làm vậy."
"Có vậy thôi à?"
"Vậy là đủ rồi."
"Hừm... Geralt này? Lille sống trong làng, cùng với con người. Anh có nghĩ rằng..."
"... rằng người sẽ ở lại với họ? Tại đây, ở Dol Blathanna ư? Có lẽ. Nếu..."
"Nếu gì?"
"Nếu người ta chứng minh được rằng họ xứng đáng với vinh dự đó. Nếu rìa mép thế giới tiếp tục là rìa mép thế giới. Nếu chúng ta tôn trọng các ranh giới. Nhưng nói chuyện thế là đủ rồi đấy. Đến giờ ngủ rồi."
"Quả vậy. Đã gần nửa đêm rồi; đống lửa đang tàn. Tôi sẽ thức thêm một chút nữa. Từ trước đến nay, tôi luôn thấy mình dễ nảy ra tứ thơ nhất bên cạnh đống lửa sắp lụi. Và tôi cần một tiêu đề cho bản dân ca của mình. Một tiêu đề hay."
"Rìa Mép Thế Giới được không?"
"Nhạt quá," chàng thi sĩ khịt mũi. "Ngay cả khi nó thực sự là rìa mép, nó vẫn phải được mô tả theo cách khác. Một cách ẩn dụ. Chắc anh biết ẩn dụ là gì chứ nhỉ, Geralt? Hừm... Để tôi nghĩ xem nào... 'Nơi...' Khốn kiếp. 'Nơi...' "
"Chúc ngủ ngon," con quỷ nói[4].
Chơi chữ của tác giá. Ghép lời của Dandelion và Torque lại, ta có một câu gần với "Nơi con quỷ nói chúc ngủ ngon" - thành ngữ chỉ một nơi khỉ ho cò gáy.