← Quay lại trang sách

ĐIỀU ƯỚC CUỐI CÙNG

I

Con cá trê thò cái đầu râu ria lên khỏi mặt nước, dùng sức giật mạnh, quẫy tung tóe, khuấy loạn nước và thoáng phô cái bụng trắng ởn của mình.

"Cẩn thận, Dandelion!" gã thuật sĩ hét lên, thọc mạnh gót xuống lớp cát ướt. "Chết tiệt, giữ lấy nó đi!"

"Tôi đang giữ nó đây..." chàng thi sĩ rên rỉ. "Trời đất ơi, quả là một con quái vật! Đây là cả một con thủy quái chứ không phải cá nữa rồi! Thánh thần thiên địa ơi, sẽ có một bữa chè chén no say lắm đây!"

"Nới lỏng ra. Nới lỏng nó ra không là đứt mất dây bây giờ!"

Con cá trê bám sát đáy sông và lao mình ngược dòng nước, tiến về phía khúc cua. Sợi dây rít lên kin kít trong khi găng tay của Dandelion và Geralt rỉ khói.

"Kéo đi, Geralt, kéo đi! Đừng nới lỏng nó, không là nó bị vướng vào đống rễ đấy!"

"Dây sẽ đứt mất!"

"Không, sẽ không đứt đâu. Kéo đi!"

Họ khom người và kéo. Sợi dây xẻ vào làn nước với một tiếng rít, rung động và hất văng tứ tung những giọt lấp lánh như thủy ngân trong ánh mặt trời đang lên. Con cá trê đột nhiên nổi lên, làm sủi bọt nước dưới bề mặt, và sức căng của dây giảm bớt. Họ nhanh chóng quấn phần dây chùng vào.

"Chúng ta sẽ hun khói nó," Dandelion thở hổn hển. "Chúng ta sẽ mang nó về làng và hun khói. Và chúng ta sẽ nấu canh phần đầu!"

"Cẩn thận!"

Cảm nhận được chỗ nông dưới bụng, con cá trê tung nửa tấm thân dài ba thước rưỡi của mình ra khỏi làn nước, hất đầu, quẫy mạnh chiếc đuôi dẹt và bổ nhào xuống vùng nước sâu. Găng tay của họ lại rỉ khói.

"Kéo, kéo đi! Lên bờ nào, quân chó đẻ!"

"Dây nghiến kin kít rồi kìa! Thả lỏng nó ra, Dandelion!"

"Nó sẽ không sao đâu, đừng lo! Chúng ta sẽ mang phần đầu... đi nấu canh..."

Một lần nữa bị kéo đến gần bờ, con cá trê hung hãn ưỡn và gồng căng mình chống lại họ, như thể để họ biết rằng mình không phải hạng dễ vào nồi. Tia nước bắn tóe lên không trung tận hai thước.

"Chúng ta sẽ bán da..." Dandelion kéo dây bằng cả hai tay, mặt mũi đỏ bừng vì gắng sức. "Và mấy cọng râu... Chúng ta sẽ dùng mấy cọng râu làm..."

Không ai biết chàng thi sĩ định làm gì với râu con cá trê hết. Sợi dây đứt đánh phựt một tiếng và cả hai anh ngư dân bị mất thăng bằng, ngã lăn xuống nền cát ướt.

"Khốn kiếp!" Dandelion gào lớn đến nỗi tiếng vọng vang khắp những rặng liễu. "Bao nhiêu mồi thế là mất cả! Mày chết luôn đi, đồ con cá trê mất dạy."

"Tôi đã nói với anh rồi còn gì nữa." Geralt giũ chiếc quần ướt của mình. "Tôi đã bảo là đừng có dùng lực kéo. Anh làm hỏng chuyện rồi, bạn tôi ơi. Khả năng đánh cá của anh cũng điêu luyện như dê thổi kèn bằng đít vậy."

"Có phải thế đâu." Anh thi sĩ hát rong tức giận. "Nhờ công tôi mà con quái vật mới cắn câu ấy chứ."

"Ồ, vậy à? Anh chẳng buồn động một ngón tay để giúp tôi chăng dây. Anh cứ điềm nhiên chơi đàn và nghêu nga nghêu ngao cho cả khu nghe cùng, không hơn không kém."

"Anh nhầm rồi nhé." Dandelion nhe răng. "Chuyện là thế này, trong lúc anh còn đang say ngủ, tôi đã gỡ đám giun ra khỏi móc và gài vào một con quạ chết tôi tìm thấy trong bụi cây. Tôi muốn xem bản mặt của anh vào buổi sáng khi kéo con quạ lên. Và con cá trê đã đớp con quạ. Đám giun nhà anh còn khướt mới bắt được thứ gì."

"Chúng đáng lẽ đã làm nên chuyện, đáng lẽ đã làm nên chuyện rồi." Gã thuật sĩ nhổ xuống nước, quấn sợi dây vào một chiếc cào gỗ nhỏ. "Nhưng dây đứt bởi vì anh kéo quá dở hơi. Thay vì lải nhải thì kéo nốt phần dây còn lại đi. Mặt trời đã lên; đến lúc phải lên đường rồi. Tôi sẽ thu dọn đồ đạc."

"Geralt!"

"Sao?"

"Có thứ gì đó ở dây bên kia... Không, chết tiệt, nó chỉ bị mắc kẹt thôi. Bố khỉ, nó kẹt chặt như bị đá đè ấy. Tôi không làm được! A, ngon rồi... Ha, ha, nhìn thứ mà tôi câu được này. Nó hẳn phải là xác một chiếc sà lan từ thời vua Dezmod! Thật tuyệt vời! Nhìn này, Geralt!"

Dandelion rõ ràng đang phóng đại; đống dây thừng mục nát cùng lưới và tảo được kéo lên khỏi mặt nước trông ấn tượng thật đấy, nhưng nó còn lâu mới đạt nổi kích thước một chiếc sà lan có từ thời của vị vua huyền thoại nọ. Anh nhà thơ rải mớ bòng bong lên bờ sông và bắt đầu dùng mũi giày sục sạo trong đó. Đống tảo nhung nhúc đỉa, động vật giáp xác và cua nhỏ.

"Ha! Nhìn xem tôi vừa tìm được gì này!"

Geralt tò mò đến gần. Chiến lợi phẩm tìm được là một cái bình bằng đá sứt mẻ, tương tự như một chiếc vò hai quai, bị mắc kẹt trong lưới, đen sì đi vì tảo thối, đầy những ổ ấu trùng bọ cánh lông và ốc sên, nhỏ tong tỏng chất nhờn hôi thối.

"Ha!" Dandelion lại thốt lên đầy tự hào. "Anh có biết đây là cái gì không?"

"Đó là một cái nồi cũ."

"Anh sai rồi," anh thi sĩ hát rong tuyên bố, cạo bỏ lớp vỏ xác và đất sét cứng, sáng bóng. "Đậy là một cái bình ma thuật. Bên trong có một phong ác thần sẵn sàng biến ba điều ước của tôi thành hiện thực."

Gã thuật sĩ khịt mũi.

"Anh cứ cười đi." Dandelion cạo xong, cúi xuống và rửa chiếc vò. "Nhưng trên nút bình có một dấu niêm và trên cái niêm ấy là dấu của một phù thủy."

"Dấu gì cơ? Xem chút nào."

"Ô, chắc chắn rồi." Chàng thi sĩ giấu cái hũ ra đằng sau lưng. "Và anh còn muốn gì nữa? Tôi là người đã tìm thấy nó và tôi cần tất cả ba điều ước."

"Đừng chạm vào con dấu đó! Để nó yên đi!"

"Tôi bảo anh buông ra! Nó là của tôi!"

"Dandelion, hãy cẩn thận!"

"Chắc chắn rồi!"

"Đừng chạm vào nó! Ôi, khốn kiếp!"

Cái hũ rơi xuống cát trong lúc họ còn đang giằng co nhau, và khói đỏ rực rỡ phà ra.

Gã thuật sĩ nhảy lùi lại và lao về phía trại để lấy thanh kiềm của mình. Dandelion khoanh tay trước ngực, không cử động.

Làn khói rung thình thịch và tụ lại thành một khối cầu dị dạng, ngang hàng với mắt của Dandelion. Khối cầu tạo thành một cái đầu méo mó rộng gần hai mét, không có mũi, với cặp mắt to khổng lồ và một thứ từa tựa cái mỏ chim.

"Hỡi phong ác thần!" Dandelion nói, giậm chân xuống. "Ta đã giải phóng ngươi và tính từ ngày hôm nay, ta là chúa tể của ngươi. Các điều ước của ta..."

Cái mỏ bập một nhát, dù đó kỳ thực không hẳn là mỏ mà là một thứ có hình dạng như đôi môi rũ xuống, biến dạng và thay đổi không ngừng.

"Chạy đi!" gã thuật sĩ hét lên. "Chạy đi, Dandelion!"

"Các điều ước của ta," chàng thi sĩ nói tiếp, "là như sau. Thứ nhất, hãy để Valdo Marx, thi sĩ hát rong xứ Cidaris, chết vì đột quỵ càng sớm càng tốt. Thứ hai, có một nàng con gái bá tước ở Caelf tên là Virginia, trước nay toàn từ chối mọi lời tán tỉnh. Hãy để nàng gục ngã trước những lời ong bướm của ta. Thứ ba..."

Không ai biết được điều ước thứ ba của Dandelion là gì.

Hai bộ móng vuốt quái dị trồi ra khỏi cái đầu khủng khiếp và tóm lấy cổ họng anh nhà thơ. Dandelion rú lên.

Geralt ra đến chỗ cái đầu trong vòng ba bước nhảy, vung thanh kiếm bạc của mình và chém vào giữa nó. Bầu không khí hú hét, cái đầu phà ra khói và đường kính nó nhanh chóng nở ra gấp đôi. Cái hàm quái dị, bấy giờ cũng đã to hơn rất nhiều, ngoác ra, bập vào và rít lanh lảnh; cặp chân kéo lê anh chàng Dandelion giãy giụa đi khắp nơi và đè bẹp anh xuống đất.

Gã thuật sĩ bắt tréo ngón tay tạo hình Dấu Aard và phóng toàn bộ chỗ năng lượng mình có thể vận được về phía cái đầu. Chỗ năng lượng hiện hình dưới dạng một chùm sáng chói lòa, xẻ qua quầng sáng bao quanh cái đầu và bắn thẳng vào mục tiêu. Tiếng nổ ồn đến mức đâm buốt cả tai Geralt, và không khí bị vụ nổ hút vào lay hàng liễu rung xào xạc. Con quái vật gầm lên một tiếng inh tai nhức óc, đồng thời còn phình to thêm nữa, nhưng nó thả chàng thi sĩ ra, vút lên cao, bay vòng vòng và ve vẩy cặp chân lướt đi trên mặt nước.

Gã thuật sĩ lao tới kéo Dandelion, bấy giờ đang nằm bất động. Ngay khoảnh khắc đó, ngón tay gã chạm vào một vật thể tròn bị vùi trong cát.

Đó là một con dấu niêm bằng đồng trang trí hình một cây thập giá gãy và một ngôi sao chín cánh.

Cái đầu lơ lửng trên sông giờ đã to ngang một đống cỏ khô, còn bộ hàm đang há và gầm rú trông chẳng khác nào cánh cổng của một cái chuồng cỡ trung. Con quái vật duỗi chân ra, xông đến tấn công.

Geralt, không biết phải làm gì, siết chặt con dấu trong tay và đưa về phía kẻ tấn công, gào lên những lời trừ tà mà một nữ tu sĩ từng dạy gã. Cho đến tận bây giờ, gã chưa bao giờ dùng đến những lời ấy, bởi vì về nguyên tắc, gã không tin vào những điều mê tín.

Hiệu quả chúng mang lại vượt ngoài sự mong đợi của gã.

Dấu niêm rít lên và nóng giãy, thiêu đốt tay gã. Cái đầu khổng lồ dừng phắt lại giữa không trung, lơ lửng, bất động trên mặt sông. Nó treo mình lơ lửng như thế trong giây lát rồi cuối cùng bắt đầu rú lên, gầm gào và phân tán thành một đám khói rung động, thành một đám mây khổng lỗ, xoáy cuộn. Đám mây rền rĩ chói tai và lao lên thượng nguồn với tốc độ đáng kinh ngạc, bỏ lại một vệt nước bị khuấy tung trên bề mặt. Chỉ trong vài giây, nó đã biệt tăm biệt tích phía đằng xa; chỉ có một tiếng hú đang bé dần còn vấn vương trên mặt nước.

Gã thuật sĩ chạy đến chỗ chàng thi sĩ đang co ro trên bãi cát.

"Dandelion? Anh chết chưa đấy? Dandelion, chết tiệt! Anh bị làm sao vậy?"

Chàng thi sĩ giật đầu, lắc đôi bàn tay và há miệng ra để hét. Geralt nhăn mặt và nheo mắt - Dandelion sở hữu một giọng nam cao rất to đã qua đào tạo, và khi sợ hãi, nó có thể chạm được đến những độ cao phi thường. Nhưng thứ phát ra từ cổ họng của anh nhà thơ là một tiếng kêu khàn khàn, gần như không thể nghe thấy.

"Dandelion! Anh bị làm sao vậy? Trả lời tôi đi!"

"Ccc... ááá... cáiiiii... cáiiiii ccconnnnnnn đ..."

"Anh có bị đau không? Có chuyện gì vậy? Dandelion!"

"Cccc... Ccccooo..."

"Đừng nói gì cả. Nếu mọi thứ vẫn ổn, hãy gật đầu."

Dandelion nhăn mặt và gật đầu một cách vô cùng khó khăn, thế rồi ngay lập tức quay người sang bên, co rúm lại và vừa sặc sụa ho vừa nôn ra máu.

Geralt chửi thề.

II

"Thánh thần thiên địa ơi!" Người lính gác lùi lại và hạ đèn lồng xuống. "Anh ta bị làm sao thế?"

"Hãy cho chúng tôi qua đi, anh bạn ạ," gã thuật sĩ lặng lẽ nói, tay đỡ Dandelion khi ấy đang co ro trên yên. "Như anh thấy đấy, chúng tôi đang rất vội."

"Tôi có thấy." Người lính canh nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và chiếc cằm bê bết vết máu khô đen của chàng thi sĩ. "Bị thương à? Trông thật kinh khủng, anh ạ."

"Tôi đang vội," Geralt lặp lại. "Chúng tôi đã phải đi đường từ lúc bình minh. Làm ơn cho chúng tôi vào."

"Chúng tôi không thể," người bảo vệ khác nói. "Anh chỉ được phép vào từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn. Không ai có thể ra vào lúc ban đêm. Đó là lệnh. Không ai có thể ra vào trừ phi có một tấm giấy thông hành an toàn do nhà vua hoặc thị trưởng cấp. Hoặc là quý tộc với gia huy."

Dandelion khàn giọng kêu, càng co ro tợn. Anh gục trán lên bờm ngựa, rùng mình, run rẩy và nôn khan. Thêm một dòng máu nữa chảy xuống dọc cái vệt máu khô tẽ nhánh trên cổ con ngựa.

"Các anh à," Geralt nói một cách bình tĩnh nhất có thể, "các anh có thể tự mình thấy tình hình anh ta đang thảm như thể nào. Tôi phải tìm một người có thể chữa trị cho anh ta. Hãy cho chúng tôi vào đi. Xin hai người đấy."

"Đừng xin xỏ." Người lính canh dựa vào cây kích của mình. "Mệnh lệnh là mệnh lệnh. Tôi sẽ phải ra giàn gông nếu cho mấy anh qua. Người ta sẽ đuổi việc tôi, sau đó tôi biết nuôi con thế nào đây? Không đầu, thưa anh, tôi không thể. Cho bạn của anh xuống ngựa và đưa anh ta vào phòng trong của thành ngoài đi. Chúng tôi sẽ bằng bó cho và anh ta sẽ trụ được đến bình minh, nếu định mệnh của anh ta là như vậy. Giờ không còn lâu nữa đâu."

"Băng bó thôi không đủ đâu." Gã thuật sĩ nghiến răng. "Chúng tôi cần một người chữa bệnh, một tu sĩ, một y sĩ tài năng..."

"Đằng nào thì anh cũng sẽ không đánh thức được bất cứ ai như vậy vào giữa đêm đâu," anh lính thứ hai nói. "Cùng lắm chúng tôi cũng chỉ có thể giúp anh không phải dựng trại dưới cổng cho đến bình minh thôi. Trong kia ấm áp và có nơi để anh đặt bạn của mình; sẽ tốt cho anh ta hơn trên yên ngựa. Nào, hãy để chúng tôi giúp anh đỡ anh ta xuống ngựa."

Căn phòng trong thành ngoài vừa ấm áp, vừa ngột ngạt, vừa dễ chịu. Một đống lửa lách tách cháy vui vẻ trong lò sưởi, đằng sau nó có một con dế đang ồn ã gáy.

Ba người đàn ông đang ngồi bên một chiếc bàn vuông nặng nề bày biện đầy bình và đĩa.

"Thứ lỗi cho chúng tôi vì đã làm phiền các vị.." người lính nói trong lúc đỡ Dandelion. "Tôi tin rằng các vị sẽ không phiền... Người này là một hiệp sĩ, hừm... Và người kia bị thương, thế nên tôi nghĩ..."

"Anh nghĩ thế là đúng rồi." Một người trong nhóm kia quay khuôn mặt mảnh mai, sắc cạnh, đầy biểu cảm về phía họ và đứng dậy. "Đây, đặt anh ta xuống đệm rơm đi."

Người đàn ông đó là một tiên nhân, cũng như một người nữa ngồi cùng bàn. Căn cứ vào trang phục mang phong cách pha trộn giữa thời trang con người và tiên nhân điển hình của họ, cả hai đều là những tiên nhân đã định cư và hòa nhập vào xã hội con người. Người thứ ba, nhân vật trông già nhất, là một con người, và căn cứ vào cách ăn mặc cũng như mái tóc muối tiêu, được cắt để nhét vừa bên dưới một chiếc mũ giáp, thì ông ta là một hiệp sĩ.

"Tôi là Chireadan," tiên nhân cao hơn với khuôn mặt biểu cảm tự giới thiệu. Như với các thành viên Cổ Tộc khác, rất khó đoán tuổi của y; y có thể mới hai mươi hoặc đã một trăm hai mươi tuổi rồi. "Đây là Errdil, anh họ của tôi. Và nhà quý tộc này là hiệp sĩ Vratimir."

"Một nhà quý tộc," Geralt lẩm bẩm, nhưng khi gã nhìn kỹ hơn gia huy thêu trên áo thụng của ông ta, hy vọng của gã trở nên tan nát: một chiếc khiên xẻ tư theo hình chữ thập và mang hoa loa kèn vàng bị một đường bạc cắt chéo. Vratimir không chỉ là con ngoài giá thú mà còn là con lai, chào đời từ một mối quan hệ giữa con người và tạo vật phi nhân. Hệ quả là, mặc dù được quyền sử dụng gia huy, ông ta không thể coi mình là một quý tộc thực sự, và chắc chắn không được hưởng đặc quyền băng qua cổng thành sau khi chạng vạng.

"Thật không may," - ánh nhìn săm soi của gã thuật sĩ không lọt qua mắt vị tiên nhân - "chúng tôi cũng phải ở lại đây cho đến bình minh lên. Luật pháp không có ngoại lệ, ít nhất là không có đối với những người như chúng tôi. Xin mời hiệp sĩ cùng vào nhập bọn với chúng tôi."

"Geralt, xứ Rivia," gã thuật sĩ tự giới thiệu. "Một thuật sĩ, không phải hiệp sĩ."

"Anh ta bị làm sao vậy?" Chireadan chỉ vào Dandelion, đã được các lính canh đặt lên một chiếc đệm rơm trong lúc đó.

"Trông giống như bị ngộ độc. Nếu đúng là ngộ độc thì tôi có thể giúp đấy. Tôi có mang một ít thuốc bổ theo mình."

Geralt ngồi xuống, sau đó nhanh chóng kể lại một phiên bản đã được lược bớt về những sự kiện xảy ra ở con sông. Hai tiên nhân nhìn nhau, người hiệp sĩ nhổ nước bọt qua kẽ răng và nhíu mày.

"Thật phi thường" Chireadan nhận xét. "Nó có thể là gì được nhỉ?"

"Một phong ác thần trong chai," Vratimir lẩm bẩm. "Như một câu chuyện cổ tích..."

"Không hẳn." Geralt chỉ vào Dandelion đang cuộn tròn trên lớp đệm rơm. "Tôi không biết câu chuyện cổ tích nào kết thúc như thế này cả."

"Vết thương của cái anh chàng tội nghiệp kia," Chireadan nói, "rõ ràng là có tính chất ma thuật. Tôi sợ rằng thuốc của tôi sẽ chẳng mấy công hiệu. Nhưng ít nhất tôi có thể làm giảm bớt đau đớn cho anh ta. Anh đã cho anh ta uống thuốc thang gì chưa, Geralt?"

"Một liều thuốc giảm đau."

"Đến giúp tôi đi. Anh có thể nâng đầu anh ta dậy."

Dandelion uống ừng ực chỗ thuốc pha loãng với rượu, bị sặc khi uống đến ngụm cuối cùng, thở khò khè và bắn đầy nước bọt lên chiếc gối da.

"Tôi biết anh ta," Errdil nói. "Anh ta là Dandelion, người hát rong kiêm thi sĩ. Đã một lần tôi thấy anh ta hát ở điện của vua Ethain tại Cidaris."

"Một thi sĩ hát rong," Chireadan lặp lại, nhìn Geralt. "Điều này tệ đấy. Rất tệ. Các cơ ở cổ và cổ họng anh ta đang bị tấn công. Dây thanh quản của anh ta đang bắt đầu có thay đổi. Tác động của bùa chú phải được ngăn chặn càng sớm càng tốt, nếu không... Hậu quả có thể sẽ trở thành vô phương vãn hồi."

"Điều đó có nghĩa là... Có phải thế tức là anh ta sẽ chẳng thể nói được nữa không?"

"Nói thì có lẽ được. Hát thì không."

Geralt lẳng lặng ngồi xuống bàn và tựa trán lên hai nắm tay siết chặt.

"Một phù thủy," Vratimir nói. "Cần phải có một phương thuốc ma thuật hoặc một bùa chú chữa lành. Anh phải đưa anh ta đến một thị trấn khác, thuật sĩ à."

"Gì?" Geralt ngẩng đầu lên. "Thế còn nơi đây, ở Rinde? Không có phù thủy nào ở đây sao?"

"Toàn cõi Redania này khó bới ra nổi ông thầy pháp nào lắm," người hiệp sĩ nói. "Chẳng phải vậy ư? Kể từ khi vua Heribert đánh thuế cắt cổ đối với bùa chú, cánh thầy pháp đã tẩy chay cả thủ đô lẫn những thị trấn thi hành các sắc lệnh của nhà vua một cách quá khắt khe. Và các ủy viên hội đồng tại Rinde nổi tiếng là rất sốt sắng về khoản này. Chireadan, Errdil, tôi nói đúng chứ?"

"Quả vậy," Errdil xác nhận. "Nhưng... Chireadan, anh nói ra được không?"

"Phải thế thôi," Chireadan nói, nhìn gã thuật sĩ. "Giấu giếm điều đó cũng chẳng ích gì; đằng nào tất cả mọi người cũng đều biết cả rồi. Hiện nay đang có một nữ pháp sư ở trong thị trấn, Geralt ạ."

"Hẳn là ẩn danh nhỉ?"

"Không hẳn." Vị tiên nhân mỉm cười. "Nữ pháp sư này là một người theo chủ nghĩa cá nhân. Cô ta phớt lờ cả lệnh tẩy chay Rinde do Hội đồng Phù thủy ban bố, lẫn ý muốn của các ủy viên hội đồng địa phương, và đang rất ăn nên làm ra nhờ đó: tẩy chay đồng nghĩa với việc nhu cầu đối với các dịch vụ ma thuật ở đây rất lớn, và tất nhiên, cô pháp sư đó không trả bất kỳ khoản thuế nào hết."

"Và hội đồng thị trấn chấp nhận điều ấy sao?"

"Cô pháp sư đó đang ở với một thương gia, một nhà môi giới thương mại đến từ Novigrad, đồng thời còn là đại sứ danh dự nữa. Không ai có thể động được vào cô ta ở đó cả. Cô ta đã được cho tị nạn."

"Nó giống như quản thúc tại gia hơn là tị nạn," Errdil sửa lưng. "Cô ta gần như bị giam lỏng ở đó. Nhưng cô ta không thiếu khách hàng. Khách hàng giàu có. Cô ta công khai coi khinh các ủy viên hội đồng, tổ chức các buổi vũ hội và tiệc tùng xa hoa..."

"Trong khi các ủy viên hội đồng thì tức giận lắm, làm mọi cách có thể để xúi giục mọi người quay lưng lại với cô ta và dốc toàn lực ra bôi nhọ danh tiếng cô ta," Chireadan chen vào. "Họ tung ra những tin đồn xấu xa về cô ta, và hẳn là hy vọng giới chức sắc Novigrad sẽ cấm lão thương nhân kia cho cô ta tị nạn."

"Tôi không thích dây vào những thứ như thế," Geralt lẩm bẩm, "nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tên thương gia-đại sứ kia là gì?"

"Beau Berrant."

Gã thuật sĩ có cảm tưởng rằng Chireadan đã nhăn mặt khi phát âm cái tên đó.

"Chà, đó thực sự là hy vọng duy nhất của anh. Hay đúng hơn, là hy vọng duy nhất cho cái anh chàng đáng thương đang rên rỉ trên giường kia. Nhưng liệu cô pháp sư đó có muốn giúp anh không thì... tôi không biết."

"Hãy cẩn thận khi đến đó nhé," Errdil nói. "Các gián điệp của thị trưởng đang theo dõi ngôi nhà. Anh biết phải làm gì nếu họ ngăn cản anh rồi đấy. Tiền sẽ mở được mọi cánh cửa."

"Tôi sẽ đi ngay khi người ta mở cổng. Cô pháp sư đấy tên là gì?"

Geralt có cảm tưởng mình đã trông thấy khuôn mặt đầy biểu cảm của Chireadan hơi ửng hồng. Nhưng có thể đó chỉ là ánh sáng hắt ra từ ngọn lửa trong lò sưởi.

"Yennefer thành Vergerberg."

III

"Chủ nhân của ta đang ngủ," tay gác cửa lặp lại, nhìn xuống Geralt. Hắn cao hơn gã nguyên một cái đầu và có bờ vai rộng gần gấp đôi. "Ngươi bị điếc à, đồ du đãng? Ta nói rằng chủ nhân đã ngủ rồi."

"Vậy thì hãy cứ để ông ấy ngủ," gã thuật sĩ tán đồng. "Tôi không có việc với chủ nhân của anh, mà là với người phụ nữ đang sống ở đây."

"Ngươi bảo có việc cơ đấy." Dù mang tầm vóc và ngoại hình như vậy, tay gác cửa hóa ra lại dí dỏm một cách đáng ngạc nhiên. "Vậy thì đi cút qua nhà thổ để thỏa mãn nhu cầu của mình đi, đồ lêu lổng. Biến."

Geralt cởi chiếc ví trên thắt lưng ra và cầm lấy phần dây buộc của nó, áng chừng trọng lượng của nó trong lòng bàn tay.

"Ngươi sẽ không hối lộ được ta đâu," tay chó giữ cổng nói một cách tự hào.

"Tôi không hề có ý định đó."

Vì có vóc dáng quá to lớn, tay gác cửa không sở hữu những phản xạ cho phép hắn né tránh hoặc che chắn bản thân trước một cú đánh chớp nhoáng đến từ một người đàn ông bình thường. Hắn thậm chí còn chưa kịp chớp mắt thì cú đòn của gã thuật sĩ đã giáng xuống. Chiếc ví nặng nề bổ vào thái dương hắn với một tiếng kim loại loảng xoảng. Hắn gục vào cửa, nắm lấy khung bằng cả hai tay. Geralt kéo hắn ra khỏi chỗ đó bằng một cú đá vào đầu gối, xô hắn bằng vai và lại cho hắn ăn thêm một đòn nữa với chiếc ví. Đôi mắt của tay gác cửa trở nên đờ đẫn và lác đi trông thật hài hước, đồng thời chân hắn cũng sụp xuống bên dưới người như hai con dao nhíp. Khi nhìn thấy cái tay vạm vỡ đó nhúc nhích, mặc dù đã gần bất tỉnh đến nơi, gã thuật sĩ dồn sức quất cho hắn thêm một phát thứ ba, bổ thẳng vào đỉnh đầu.

"Tiền," gã lẩm bẩm, "sẽ mở được mọi cánh cửa."

Trong tiền sảnh tối om. Một tiếng ngáy lớn phát ra từ cánh cửa bên trái. Gã thuật sĩ cẩn thận ghé mắt vào nhìn. Một người phụ nữ béo, chiếc váy ngủ bị kéo xếch lên quá hông, đang ngủ trên một tấm đệm rơm nhàu nhĩ, ngáy khò khò và khịt mũi. Cảnh tượng chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Geralt kéo tay gác cửa vào căn phòng nhỏ và đóng cửa lại.

Bên phải là một cánh cửa khác, mở hờ, phía đằng sau nó là những bậc thang bằng đá dẫn xuống. Đúng lúc gã thuật sĩ đang chuẩn bị bước xuống thang thì một câu chửi thề khó nghe, một tiếng lạch cạch và tiếng choang đanh gọn của một chiếc bình nứt vỡ vọng đến tai gã từ bên dưới.

Căn phòng là một gian bếp lớn, đầy vật dụng nấu nướng, tràn ngập mùi thảo mộc và nhựa cây. Trên nền đá, giữa những mảnh vỡ của một cái bình bằng đất sét, một người đàn ông khỏa thân hoàn toàn, bấy giờ đang quỳ với cái đầu cúi thấp.

"Nước táo, khốn kiếp," ông ta lầm bầm, lắc đầu như một con cừu vừa húc nhầm vào tường. "Nước... táo. Người... người hầu đâu rồi?"

"Ông bảo sao cơ?" gã thuật sĩ lịch sự hỏi.

Người đàn ông ngẩng đầu và nuốt nước bọt. Mắt ông ta lờ đờ và đỏ ngầu.

"Cô ấy muốn nước ép táo," ông ta nói, sau đó đứng dậy với vẻ khó khăn thấy rõ, ngồi xuống một chiếc rương phủ áo da cừu và tựa người vào bếp lò. "Ta phải... mang nó lên lầu bởi vì..."

"Có phải tôi đang hân hạnh được tiếp chuyện thương gia Beau Berrant không nhỉ?"

"Khẽ cái mồm lại." Người đàn ông đau khổ nhăn mặt. "Đừng hét. Nghe này, trong thùng có... Nước trái cây. Táo. Đỗ nó vào thứ gì đó... và giúp ta lên lầu, được chứ?"

Geralt nhún vai, rồi gật đầu thông cảm. Gã thường tránh uống quá chén, nhưng cảnh ngộ người lái buôn đã lâm vào cũng chẳng lạ lẫm là bao đối với gã. Gã tìm thấy một cái bình và một chiếc cốc bằng thiếc trong đống bát đĩa rồi lấy ít nước trái cây từ thùng. Gã nghe thấy tiếng ngáy và quay lại. Beau Berrant đang ngủ say mê mệt, đầu gục vào ngực.

Trong một thoáng, gã thuật sĩ tính đổ nước trái cây lên người nhân vật kia để đánh thức ông ta dậy, nhưng gã đổi ý. Gã rời khỏi bếp, mang theo cái bình. Hành lang dừng lại trước một cánh cửa khảm nặng nề. Gã cẩn thận bước vào, chỉ mở nó ra vừa đủ để chui vào trong. Vì nó tối như bưng, thế nên gã giãn đồng tử ra. Và nhăn mũi.

Trong không khí nồng nặc mùi rượu chua, nến và trái cây chín nẫu. Và một thứ khác, gợi cho gã nhớ đến mùi tử đinh hương pha với quả lý gai.

Gã nhìn xung quanh. Bày trên chiếc bàn ở giữa buồng là nguyên một bãi chiến trường, bao gồm bình, chai, lọ, cốc, đĩa bạc, chén bát và dao nĩa cán ngà. Một chiếc khăn trải bàn nhàu đã bị gạt sang bên, thấm đẫm rượu, chi chít những vết ố tím và bị sáp chảy từ chân nến xuống làm cho cứng đờ lại. Vỏ cam rạng rỡ như những bông hoa giữa đám hạt mận và đào, lõi lê và cuống nho. Một chiếc cốc đã rơi xuống và vỡ tan tành. Chiếc còn lại vẫn toàn thây, đầy phân nửa, với một khúc xương gà tây tòi ra từ bên trong. Bên cạnh chiếc cốc là một chiếc giày cao gót màu đen. Nó được làm từ da tử xà. Không một thứ nguyên liệu đóng giày nào lại có thể đắt đỏ hơn thế.

Chiếc giày còn lại nằm dưới một cái ghế, trên một chiếc váy đen diềm trắng thêu hoa đã bị vứt bừa bãi.

Geralt thoáng đứng đó, lưỡng lự, đấu tranh với sự xấu hổ và mong muốn quay gót bỏ đi. Nhưng điều đó sẽ biến cuộc đụng độ giữa gã và tay chó canh bên dưới thành không cần thiết. Và gã thuật sĩ không thích làm bất cứ điều gì không cần thiết cả. Gã để ý thấy những bậc thang xoắn trong góc phòng.

Trên bậc thang, gã tìm thấy bốn bông hồng trắng đã héo và một chiếc khăn ăn bị dính rượu và son môi đỏ thẫm. Hương thơm của tử đinh hương và quả lý gai càng lúc càng mạnh. Cầu thang dẫn đến một phòng ngủ, trên sàn trải một tấm da thú bờm xờm khổng lồ. Một chiếc áo sơ mi trắng với cổ tay ren cùng hàng đống bông hồng trắng nằm trên tấm da. Và một chiếc tất đen.

Chiếc tất còn lại vắt trên một trong bốn chiếc cột chạm trổ dùng để nâng đỡ mái vòm che trên giường. Các hình khắc trên cột thể hiện các thần nữ và thần đồng áng trong nhiều tư thế khác nhau. Một số tư thế rất thú vị. Một số trông hài hước. Nhiều tư thế lặp đi lặp lại.

Geralt lớn tiếng hắng giọng, nhìn vào một nùi những lọn tóc đen ló ra từ dưới chiếc chăn lông vịt. Chiếc chăn chuyển động và rên rỉ. Geralt hắng giọng to hơn.

"Beau?" cái nùi những lọn tóc đen ấy lè nhè hỏi. "Ông mang nước quả đến rồi à?"

"Vâng."

Một khuôn mặt thuôn nhọn nhợt nhạt, đôi mắt tím và cặp môi mỏng, hơi vặn vẹo xuất hiện bên dưới mấy lọn tóc đen.

"Ôôôôi..." Đôi môi càng thêm vặn vẹo. "Ôôôôi... tôi đang chết khát đây..."

"Của cô đây."

Người phụ nữ ngồi dậy, bò ra khỏi mớ chăn gối. Nàng sở hữu bờ vai xinh xắn, một chiếc cổ quyến rũ, quấn quanh nó là một cái vòng bằng nhung đen có đính một món trang sức hình ngôi sao lấp lánh những viên kim cương. Ngoài chiếc vòng ra, nàng không mặc gì trên người cả.

"Cảm ơn." Nàng nhận lấy chiếc cốc từ tay gã, uống ừng ực, sau đó đưa tay lên chạm vào thái dương. Chiếc chăn càng tuột thêm xuống. Geralt nhìn đi chỗ khác - lịch sự, nhưng đầy miễn cưỡng.

"Ngươi là ai?" Người phụ nữ tóc đen hỏi, nheo mắt lại và kéo chăn che thân. "Ngươi đang làm gì ở đây? Và, khốn kiếp, Berrant đang đâu rồi?"

"Tôi sẽ trả lời câu hỏi nào trước đây?"

Gã lập tức hối hận vì lời mỉa mai của mình. Người phụ nữ giơ tay lên và một vệt vàng bắn ra từ các ngón tay. Geral phản ứng theo bản năng, bắt tréo cả hai tay tạo hình Dấu Helotrope, và đỡ được bùa chú ngay trước mặt, nhưng luồng năng lượng phóng ra mạnh đến nỗi khiến gã bị hất văng vào tường. Gã khuỵu xuống sàn.

"Không cần phải thế đâu!" gã hét lên khi thấy người phụ nữ lại giơ tay. "Quý nương Yennefer! Tôi đến trong hòa bình, không có ý xấu!"

Một tràng tiếng giậm chân huỳnh huỵch vọng lên từ cầu thang và người hầu xuất hiện lù lù nơi ngưỡng cửa phòng ngủ.

"Quý nương Yennefer!"

"Rời đi," nàng pháp sư bình tĩnh ra lệnh. "Ta không cần các ngươi. Các ngươi được trả tiền để canh chừng ngôi nhà. Nhưng vì cái tên này đã bất chấp tất cả đột nhập được vào đây, ta sẽ tự mình giải quyết hắn. Nhắn lại cho Berrant như thế. Và chuẩn bị cho ta một bồn tắm đi."

Gã thuật sĩ đứng dậy một cách khó nhọc. Yennefer quan sát gã trong im lặng, nheo mắt lại.

"Ngươi đã đỡ được bùa phép của ta," nàng cuối cùng cũng nói. "Ngươi không phải một pháp sư; điều đó rất hiển nhiên. Nhưng ngươi phản ứng nhanh phi thường. Hãy cho ta biết ngươi là ai đi, hỡi người lạ đã đến trong hòa bình. Và ta khuyên ngươi nên trình bày nhanh vào."

"Tôi là Geralt xứ Rivia. Một thuật sĩ."

Yennefer nghiêng người ra khỏi giường, túm vào một bộ phận rất hợp để cầm nắm của một vị thần đồng áng được khắc trên cột trụ. Không rời mắt khỏi Geralt, nàng nhặt một chiếc áo khoác có cổ viền lông thú trên sàn lên và quấn chặt nó quanh thân trước khi đứng dậy. Nàng từ tốn rót cho mình thêm một cốc nước trái cây nữa, uống một hơi cạn sạch, ho khù khụ rồi tiến lại gần. Geralt kín đáo xoa phần lưng dưới của mình, chỗ lúc nãy đã va rất đau vào tường.

"Geralt xứ Rivia," nàng pháp sư lặp lại, nhìn gã từ sau hàng mi đen. "Làm thế nào mà ngươi lọt được vào đây? Và vì lý do gì? Ta hy vọng ngươi không làm hại gì Berrant chứ?"

"Không. Tôi không làm hại ông ta. Quý nương Yennefer, tôi cần cô giúp."

"Một thuật sĩ," nàng lẩm bẩm, tiến lại gần hơn và tiếp tục quấn chặt thêm chiếc áo khoác quanh mình. "Đây không chỉ là người đầu tiên ta được diện kiến trực tiếp, mà lại còn chính là Sói Bạc trứ danh nữa chứ. Ta đã nghe đến danh ngươi rồi."

"Tôi có thể hình dung được điều ấy."

"Ta không biết ngươi có thể hình dung ra những gì." Nàng ngáp một cái rồi tiến lại gần hơn. "Cho phép ta nhé?" Nàng chạm vào má gã và nhìn vào mắt gã. Gã nghiến chặt quai hàm. "Đồng tử của ngươi tự động thích ứng với ánh sáng hay ngươi có thể thu hẹp và giãn nở chúng tùy ý thế?"

"Yennefer," gã điềm tĩnh nói, "tôi đã ruổi ngựa không ngừng nghỉ cả ngày từ Rinde đến. Tôi đã đợi mở cổng cả đêm. Tôi đã táng cho người gác cửa của cô một cú vào đầu vì không chịu cho tôi vào. Tôi đã phá quấy giấc ngủ và sự bình yên của cô, theo một cách đầy bất kính và nhũng nhiễu. Tất cả chỉ vì bạn tôi cần được giúp đỡ theo một kiểu mà chỉ mình cô mới có thể ban cho anh ta. Làm ơn hãy giúp anh ta, và sau đó, nếu cô muốn, chúng ta có thể bàn về những sự đột biến và khác thường."

Nàng lùi lại một bước và nhếch mép khó chịu. "Ý ngươi là trợ giúp kiểu nào?"

"Tái tạo các cơ quan nội tạng bị phép thuật làm thương tổn. Cổ họng, thanh quản và dây thanh âm. Một thương tích do một màn sương đỏ gây ra. Hoặc một cái gì đó rất tương đồng với nó."

"Rất tương đồng với nó," nàng lặp lại. "Nói ngắn gọn, thứ làm bạn của ngươi bị thương không phải một màn sương đỏ. Vậy nó là gì? Khai ra đi. Vì đã bị dựng dậy vào lúc bình minh, ta chẳng có sức cũng như mong muốn dò đoán ý ngươi đâu."

"Hừm... Tốt nhất là tôi nên kể từ đầu."

"Ồ, không," nàng ngắt lời gã. "Nếu mọi sự phức tạp đến nhường ấy thì hãy đợi đã. Miệng còn hôi hám, đầu bù tóc rối, mắt mũi kèm nhèm và những bất tiện sớm hôm khác có ảnh hưởng rất lớn đến khả năng nhận thức của ta. Đi xuống cầu thang và vào buồng tắm dưới hầm đi. Một phút nữa ta sẽ vào đó và ngươi sẽ thuật lại cho ta biết đầu đuôi sự việc."

"Yennefer, tôi không muốn cố chấp đâu, nhưng thời gian đang cấp bách lắm. Bạn tôi..."

"Geralt," nàng gay gắt ngắt lời, "Ta đã trèo ra khỏi giường vì ngươi dù không hề có ý định làm điều đó trước khi hồi chuông báo buổi trưa vang lên. Ta sẵn sàng bỏ bữa sáng để làm vậy. Ngươi có biết tại sao không? Bởi vì ngươi đã mang nước táo đến cho ta. Ngươi đang rất vội, đầu óc rối bời vì nỗi đau đớn của bạn mình, ngươi xộc vào trong này, ấy nhưng ngươi vẫn biết nghĩ cho một người phụ nữ khát nước. Ngươi đã thuyết phục được ta, thế nên ta sẽ cân nhắc giúp đỡ. Nhưng ta sẽ không làm được gì nếu không có nước nóng và xà phòng. Đi đi. Cảm phiền ngươi."

"Xin tuân lệnh."

"Geralt."

"Vâng." Gã dừng lại trước ngưỡng cửa.

"Hãy tận dụng cơ hội này để tắm táp cho bản thân luôn đi. Ta không chỉ có thể đoán tuổi và giống ngựa của ngươi, mà còn cả màu sắc của nó thông qua cái mùi đấy."

IV

Nàng bước vào buồng tắm đúng lúc Geralt đang khỏa thân ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ xíu, đổ nước từ một cái xô lên người. Gã hắng giọng và khiêm tốn quay lưng về phía nàng.

"Đừng xấu hổ," nàng nói, ném một mớ quần áo lên móc. "Ta không lăn quay ra ngất khi nhìn thấy đàn ông khỏa thân đâu. Triss Merigold, một người bạn của ta, bảo rằng nhìn thấy một người thì cũng coi như đã nhìn thấy hết tất cả nam nhân trên đời rồi."

Gã đứng dậy, quấn một chiếc khăn quanh hông.

"Vết sẹo đẹp đấy." Nàng mỉm cười, nhìn ngực gã. "Nó từ đâu mà ra vậy? Ngươi bị dao của xưởng cưa chém phải à?"

Gã không trả lời. Nàng pháp sư tiếp tục quan sát gã, nghiêng đầu với vẻ lả lơi.

"Thuật sĩ đầu tiên mà ta được nhìn ngắm ở cự ly gần, lại còn hoàn toàn khỏa thân nữa chứ. Á à!" Nàng nghiêng người sát vào, lắng nghe. "Ta có thể nghe thấy nhịp tim của ngươi. Nó rất chậm. Ngươi có thể kiểm soát lượng adrenalin tiết ra à? Ôi, tha thứ cho sự tò mò nghề nghiệp của ta nhé. Có vẻ ngươi thấy nhạy cảm về những đặc tính của cơ thể mình. Ngươi kiểu gì cũng sẽ mô tả các phẩm chất này bằng những từ ngữ mà ta cực kỳ không thích, từ đó sa đà vào những lời mỉa mai đầy khoa trương, một điều ta thậm chí còn ghét tợn."

Gã không trả lời.

"Chà, nói thế đủ rồi. Nước tắm của ta đang lạnh đi." Yennefer di chuyển như thể muốn trút bỏ chiếc áo khoác của mình, rồi do dự.

"Ta sẽ tắm trong khi ngươi nói chuyện, để tiết kiệm thời gian. Nhưng ta không muốn làm ngươi cảm thấy ngượng nghịu, ngoài ra, chúng ta gần như chẳng quen biết gì nhau hết. Vì vậy, để giữ lịch sự..."

"Tôi sẽ quay lại," gã ngập ngừng đề xuất.

"Không. Ta phải nhìn thấy đôi mắt của người mình tiếp chuyện. Ta có một ý tưởng hay hơn."

Gã nghe thấy một câu thần chú được niệm, cảm thấy miếng mề đay của mình rung lên và thấy chiếc áo choàng đen mềm mại trượt xuống sàn. Sau đó gã nghe tiếng nước tóe.

"Bây giờ tôi không thể nhìn thấy mắt của cô, Yennefer à," gã nói. "Và đó quả là một điều đáng tiếc."

Nàng pháp sư tàng hình khịt mũi và quẩy nước tung tóe trong bồn tắm. "Kể đi."

Geralt hoàn tất cuộc vật lộn với cái quần dài của mình, mặc nó vào bên dưới khăn tắm, và gã ngồi xuống băng ghế. Gã buộc dây giày, đồng thời kể lại cuộc phiêu lưu bên dòng sông, lược đi phần lớn cuộc giao tranh với con cá trê. Yennefer xem chừng không phải kiểu người thích câu cá.

Khi gã kể đến phần sinh vật mây khói thoát ra khỏi cái hũ, miếng bọt biển khổng lồ đầy xà phòng trở nên bất động.

"Ái chà chà," gã nghe thấy, "thật thú vị. Một phong ác thần trong chai."

"Không phải phong ác thần," gã cãi. "Nó là một biến thể của sương mù màu đỏ tươi. Một loại mới nào đó, chưa được xác định..."

"Cái loại mới và chưa được xác định kia xứng đáng được gán cho một danh xưng," nàng Yennefer vô hình nói. "Cái tên phong ác thần cũng chẳng tệ hơn bất kỳ tên nào khác. Làm ơn kể tiếp đi."

Gã tuân lệnh. Cục xà phòng trong bồn sủi bọt không ngừng trong khi gã tiếp tục thuật lại câu chuyện của mình, và nước tràn ra. Có thứ hút lấy ánh mắt gã. Khi nhìn kỹ hơn, gã có thể nhận thấy các đường nét và hình dạng được tiết lộ bởi lớp xà phòng phủ trên người nàng Yennefer vô hình. Chúng mê hoặc gã đến nỗi khiến gã chết lặng.

"Tiếp đi!" một giọng nói vọng ra từ hư vô, từ phía trên những đường nét đã hớp hồn gã, thúc giục. "Tiếp theo xảy ra chuyện gì?"

"Chỉ có vậy thôi," gã nói. "Tôi đã đuổi cái con phong ác thần đó đi, như cách cô gọi nó..."

"Đuổi kiểu gì?" Chiếc gáo dâng lên và giội nước. Lớp xà phòng biến mất, xóa theo những khối hình.

Geralt thở dài. "Với một câu thần chú," gã nói. "Một bùa trừ tà."

"Bùa nào?" Gáo lại giội nước thêm một lần nữa. Gã thuật sĩ bắt đầu quan sát hành động của cái gáo chăm chú hơn bởi lẽ làn nước cũng khiến đôi ba thứ lộ ra, dù chỉ trong tích tắc ngắn ngủi. Gã lặp lại câu thần chú, thay thế nguyên âm "é" bằng một hơi hít vào, theo nguyên tắc an toàn. Vì cứ tưởng việc mình hiểu luật sẽ gây được ấn tượng với nàng pháp sư, gã rất chưng hửng khi nghe thấy tiếng cười phát ra từ bồn tắm.

"Có gì mà buồn cười vậy?"

"Cái bùa trừ tà của ngươi..." Chiếc khăn bay khỏi móc và bất chợt bắt đầu lau đi những đường nét còn sót lại. "Triss sẽ chết cười mất khi được ta kể cho nghe. Ai đã dạy ngươi cái câu đó vậy, thuật sĩ? Câu thần chú đó ấy?"

"Một nữ tu sĩ tại đền thánh Huldra. Đó là một ngôn ngữ bí mật của ngôi đền..."

"Bí mật đối với một số người thôi." Chiếc khăn vụt lên vành bồn tắm, nước văng ra sàn và những vệt chân ướt đánh dấu bước chân của nàng pháp sư. "Đó không phải một câu thần chú, Geralt ạ. Ta cũng khuyến cáo ngươi chớ lặp lại những lời đó tại những ngôi đền khác."

"Nếu không phải một câu thần chú thì nó là gì vậy?" gã hỏi, quan sát hai chiếc tất đen trưng ra cặp chân quyến rũ, lần lượt từng chiếc một.

"Một câu nói dí dỏm." Chiếc quần lót tua rua bám dính vào thinh không theo một cách thú vị khác thường. "Dù khá là khiếm nhã."

Một tấm áo trắng với phần diềm xếp nếp hình bông hoa khổng lồ phấp phới bay lên và đánh dấu cơ thể của Yennefer. Gà thuật sĩ nhận thấy nàng chẳng buồn mặc cái thứ coóc xê vớ vẫn mà cánh đàn bà con gái vẫn hay sử dụng. Nàng không cần phải làm vậy.

"Câu nói gì cơ?" gã hỏi.

"Đừng bận tâm."

Nút một chiếc lọ pha lê hình chữ nhật đặt trên ghế đẩu bật ra. Buồng tắm bắt đầu có mùi tử đinh hương và quả lý gai. Chiếc nút chai quay vài vòng rồi nhảy về vị trí cũ. Nàng pháp sư buộc dây cổ tay áo, mặc một chiếc váy vào và hiện hình ra.

"Cài cúc vào cho ta." Nàng quay lưng về phía gã trong khi chải tóc bằng chiếc lược đồi mồi. Gã để ý thấy chiếc lược có một cái ngạnh dài và sắc nhọn, có thể dễ dàng đảm nhận nhiệm vụ thay một con dao găm nếu cần.

Gã cố tình cài váy cho nàng thật lâu, gài từng cái móc một, tận hưởng mùi hương từ mái tóc tuôn xuống như một dòng thác đen giữa lưng nàng.

"Quay trở lại với sinh vật trong chai," Yennefer nói, đeo bông tai kim cương vào, "rõ ràng thứ đã xua đuổi nó đi không phải câu thần chú hài hước của ngươi. Giả thuyết nó xả giận xuống đầu anh bạn nhà ngươi và bỏ đi có vẻ sát với sự thật hơn."

"Có thể," Geralt ủ ê đồng ý. "Tôi không nghĩ nó bay đến Cidaris để thủ tiêu Valdo Marx đâu."

"Valdo Marx là ai vậy?"

"Một thi sĩ hát rong coi người bạn đồng hành của tôi, vốn cũng một nhà thơ kiêm nhạc sĩ, là một kẻ lưu manh bất tài chỉ biết chiều theo thị hiếu của quần chúng."

Nàng pháp sư quay ngoắt lại, mắt ánh lên một nét kỳ lạ. "Phải chăng bạn của ngươi đã thốt ra được một điều ước?"

"Hai điều. Cả hai đều ngớ ngẩn hết. Tại sao cô hỏi vậy? Suy cho cùng, chuyện nguyện linh, phong ác thần, thần đèn thực thi điều ước chỉ là nhảm nhí..."

"Đương nhiên là nhảm nhí rồi," Yennefer lặp lại với một nụ cười. "Tất nhiên. Đó là một sự bịa đặt, một câu chuyện cổ tích không có ý nghĩa gì, giống như mọi truyền thuyết về những linh hồn tử tế và thầy bói đáp ứng các ước nguyện vậy. Những giai thoại kiểu ấy được tạo dựng bởi những kẻ ngờ nghệch tội nghiệp, thậm chí còn không thể mơ đến chuyện tự thân biến điều ước và ham muốn của mình thành hiện thực. Ta rất mừng là ngươi không cùng một giuộc với cái phường ấy, Geralt xứ Rivia ạ. Điều đó khiến ngươi về bản chất tương đồng với ta hơn. Nếu muốn cái gì, ta sẽ không mơ về nó - ta hành động. Và ta luôn đạt được điều mình muốn."

"Tôi không nghi ngờ điều đó đâu. Cô đã sẵn sàng chưa?"

"Rồi." Nàng pháp sư thắt xong dây giày và đứng dậy. Ngay cả khi đi giày cao gót, nàng cũng chẳng cao cho lắm. Nàng lắc mái tóc, và gã thấy nó vẫn giữ nguyên vẻ rối rắm, bù xù và xoăn tít đẹp như tranh của mình, bất chấp đã được chải rất hăng.

"Ta có một câu hỏi, Geralt. Dấu niêm cái chai... Bạn của ngươi vẫn còn giữ nó chứ?"

Gã thuật sĩ ngẫm ngợi. Gã là người giữ niêm, không phải Dandelion. Nhưng kinh nghiệm đã dạy gã rằng không nên tiết lộ quá nhiều cho cánh pháp sư.

"Hừm... tôi nghĩ vậy." Gã nói dối nàng về lý do mình trả lời chậm. "Vâng, chắc anh ta giữ nó đấy. Tại sao? Cái niêm có gì quan trọng à?"

"Đó là một câu hỏi kỳ lạ," nàng sắc giọng nói, "đối với một thuật sĩ kiêm chuyên gia về quái vật siêu nhiên. Một người đúng lý ra phải biết, rằng một dấu niêm như vậy đủ quan trọng để không động vào nó. Và không được để bạn của mình chạm vào."

Gã nghiến chặt quai hàm. Lời xỉa xói đánh trúng tim đen.

"Ôi chà." Yennefer chuyển giọng sang nhẹ nhàng hơn hẳn. "Chẳng ai trên đời lại không thể phạm sai lầm và cũng chẳng thuật sĩ nào không thể phạm sai lầm cả, như chúng ta thấy đấy. Mọi người đều có thể mắc sai lầm. Rồi, chúng ta có thể lấy nó trên đường đi. Bạn của ngươi đâu?"

"Tại đây, ở Rinde. Chỗ của Errdil. Cái anh tiên nhân ấy."

Nàng cẩn thận nhìn gã.

"Tại chỗ của Errdil?" nàng lặp lại, môi nhếch thành một nụ cười. "Ta biết chỗ đó nằm ở đâu. Và ta đoán tay em họ Chireadan của hắn cũng ở đó nốt, phải không?"

"Đúng rồi. Nhưng thế...?"

"Không có gì đâu," nàng cắt ngang, giơ tay lên và nhắm mắt lại.

Miếng mề đay quanh cổ gã thuật sĩ rung lên, giật giật sợi xích.

Đường viền chói lọi của một cánh cửa rực lên trên bức tường ẩm của buồng tắm, đóng khung một vùng hư vô cuộn xoáy, mang màu trắng đục như lân tinh. Gã thuật sĩ chửi thề. Gã không thích những cánh cổng thần kỳ cũng như việc di chuyển thông qua chúng.

"Chúng ta có nhất thiết phải..." Gã hắng giọng. "Nó không xa..."

"Ta không thể ngang nhiên đi lại trên phố xá trong thị trấn này," nàng cắt lời gã. "Dân tình ở đây chẳng hâm mộ ta là bao. Họ có thể sẽ xúc phạm ta và ném đá - hoặc làm điều gì đó tồi tệ hơn. Một số người về cơ bản đang hủy hoại danh tiếng của ta tại đây, tưởng rằng mình sẽ chẳng bị sao hết. Đừng lo, các cổng của ta an toàn lắm."

Từng có lần Geralt chứng kiến một người sử dụng cổng an toàn chỉ qua lọt nửa thân. Nửa còn lại không bao giờ được tìm thấy. Gã biết một số trường hợp có người vào cổng và biệt tăm biệt tích luôn.

Nàng pháp sư chỉnh lại tóc và ghim một chiếc ví đính ngọc trai vào thắt lưng. Chiếc ví trông quá nhỏ để có thể chứa bất cứ thứ gì ngoài một nhúm xu lẻ và một thỏi son, nhưng Geralt biết nó không phải một chiếc ví bình thường.

"Ôm lấy ta đi. Chặt nữa vào. Ta không làm bằng sành sứ gì đâu. Chúng ta đi nào!"

Miếng mề đay rung lên, thứ gì đó vụt lóe và Geralt đột nhiên thấy mình trôi trong miền hư vô đen kịt, trong cái lạnh thấu xương thấu thịt. Gã không thể nhìn, nghe hoặc cảm thấy bất cứ điều gì cả. Cái lạnh là tất cả những gì các giác quan của gã có thể ghi nhận.

Gã muốn văng tục, nhưng không đủ thời gian.