← Quay lại trang sách

MỘT MẢNH BĂNG

I

Những cái xác cừu - sưng phù và trương phềnh, mấy cặp chân cứng ngắc chĩa lên trời - nhúc nhích. Geralt, bấy giờ đang thu mình bên bức tường, chậm rãi tuốt kiếm, cẩn thận không để lưỡi kiếm chạm vào bao. Cách gã mười bước chân, một đống rác thải đột ngột gồ lên và phập phồng. Gã thuật sĩ đứng thẳng người và nhảy trước khi làn sóng mùi xú uế phát tiết ra từ đống rác bị quẫy động ập đến chỗ mình.

Một cái xúc tu với đầu chót là một ụ lồi tròn, thuôn dần, tua tủa gai nhọn, bất chợt thọc ra từ dưới đống rác, lao thẳng về phía gã với tốc độ đáng kinh ngạc. Gã thuật sĩ đáp rất chuẩn lên tàn dư của một món đồ nội thất nằm chênh vênh trên đống rau củ thối, loạng choạng, lấy lại thăng bằng rồi tung một nhát kiếm ngắn chém vào cái xúc tu, cắt đứt cái ụ của nó. Gã nhảy lùi lại ngay lập tức, nhưng lần này trượt khỏi tấm ván và rơi tòm vào giữa đống rác lầy lội ngập ngang đùi.

Đống rác trào tung lên, hất văng thứ nhớt nhầy nhụa, hôi tanh, những mảnh chậu vỡ, giẻ mục nát và những sợi dưa cải trắng nhợt nhạt. Và trồi lên từ bên dưới tất cả những thứ ấy là một tấm thân phồng khổng lồ, biến dạng như một củ khoai tây kỳ dị, quất vào không trung ba xúc tu lành cùng một mẩu xúc tu thứ tư bị cụt.

Bị mắc kẹt và không thể di chuyển, Geralt xoay vòng hông tấn công, chém đứt phăng một xúc tu nữa. Hai xúc tu còn lại, dày ngang ngửa cành cây, bổ mạnh vào người gã, nhấn gã lún sâu hơn xuống đống rác thải. Phần thân lướt về phía gã, cày xuyên đống rác như một cái thùng bị kéo văng. Gã nhìn thấy hình dạng củ ấu gớm ghiếc kia mở toác ta, há hốc một cái mõm rộng lởm chởm những chiếc răng to, sần sùi.

Gã để những cái xúc tu quấn quanh eo, lôi mình ra khỏi mớ nhớt hôi thối với một tiếng ì ọp và kéo về phía thân hình của nó khi ấy đang lao vào đống rác bằng những chuyển động tròn. Cái mõm đầy răng đớp xuống vừa dã man vừa hung dữ. Khi đã bị kéo đến gần bộ hàm đáng sợ, gã thuật sĩ nắm kiếm bằng hai tay và bổ xuống, lưỡi kiếm lẹm vào rất ngọt và dễ dàng. Cái mùi hồi thối ghê tởm, ngòn ngọt khiến gã ngộp thở. Con quái vật rít lên và rùng mình, đống xúc tu buông lỏng ra, co giật vung vẩy trên không. Sa lầy trong đống rác, Geralt lại chém thêm phát nữa, ngược tay, lưỡi kiếm đập rắc đến rợn tai và cà rào rạo vào những chiếc răng nhe ra. Con vật kêu ục ục và giũ xuống, nhưng ngay lập tức phình lên, rú rít, nôn chất nhờn bẩn thỉu lên khắp người gã thuật sĩ. Vẫn đang mắc kẹt trong rác rưởi ô uế, Geralt chật vật dịch chuyển chân giữ thăng bằng, rũ được người ra và lao tới trước, dùng ngực tẽ rác như một tay bơi lội qua làn nước và dùng hết sức bình sinh bổ xuống từ trên cao, dồn lực lên lưỡi kiếm trong khi chém vào cái thân, giữa cặp mắt yếu ớt tỏa sáng. Con quái vật rên rỉ, quẫy đập loạn xạ, bục ra trên đống rác như một cái bàng quang bị chọc thủng, tỏa ra những luồng hôi thối nồng nặc, ấm nóng. Mớ xúc tu co giật và quằn quại giữa đống rác thải.

Gã thuật sĩ trèo ra khỏi mớ dịch nhầy đặc quánh và đứng trên nền đất trơn trượt nhưng rắn chắc. Gã cảm thấy một thứ nhớp nháp và khó chịu gì đó đã chui lọt vào giày và bò trên bắp chân mình. Ra chỗ giếng, gã thầm nghĩ, rửa ráy người ngợm, rửa sạch mọi thứ tởm lợm càng sớm càng tốt. Tự tắm rửa. Các xúc tu của con vật đập lên mớ rác lần cuối, èo uột và ướt át, rồi ngừng nhúc nhích.

Một ngôi sao băng phóng ngang, một ánh chớp vụt lóe chiếu sáng cái nền đen lốm đốm những chấm sáng bất động. Gã thuật sĩ không ước gì cả.

Gã hồng hộc hớp hơi, thở khò khè, cảm thấy tác dụng của chỗ thần dược mà mình đã uống trước khi cuộc chiến bắt đầu tan đi. Một núi rác rưởi và chất thải khổng lồ chồng chất bên các bức tường thành thị trấn, đổ dốc về phía dòng sông như một dải băng lấp lánh, trông thật đẹp và quyến giũ dưới ánh sao. Gã thuật sĩ nhổ toẹt một bãi.

Con quái vật đã chết, giờ là một phần của đống rác nơi nó từng ngự.

Một ngôi sao băng nữa xuất hiện. "Một đống rác," gã thuật sĩ khó nhọc nói. "'Sình lầy, rác rưởi và cứt đái."

II

"Chàng bốc mùi ghê quá, Geralt," Yennefer nhăn mặt, không quay khỏi tấm gương, nơi nàng đang lau sạch màu kẻ trên mí và hàng mi của mình. "Đi tắm đi."

"Có nước đâu," gã nói, nhìn vào trong bồn tắm.

"Chúng ta sẽ khắc phục điều đó," nàng pháp sư đứng dậy và mở tung cửa sổ. "Chàng thích nước biển hay nước ngọt nào?"

"Nước biển đi, cho đổi gió."

Yennefer vung mạnh tay và hô lớn một câu bùa chú, đôi bàn tay thực hiện một động tác ngắn, phức tạp. Đột nhiên, một luồng lạnh buốt, ẩm ướt thổi qua ô cửa sổ mở, cửa chớp rung bần bật và một đám mây xanh rít lên xộc vào phòng, cuồn cuộn tạo thành một khối cầu dị dạng. Nước sủi bọt dâng lên trong bồn tắm, dập dềnh gợn sóng hỗn loạn, vỗ vào các cạnh và bắn tung tỏe xuống sàn. Nàng pháp sư ngồi xuống và tiếp tục hoạt động ban nãy vừa bị gián đoạn của mình.

"Tình hình thế nào?" nàng hỏi. "Thứ trong đồng rác là gì thế?"

"Một con hủ thực quái, đúng như ta nghi ngờ," Geral nói, tháo bỏ giày, cởi quần áo và thò một chân vào bồn. "Khốn kiếp, Yen, nó lạnh ngắt. Nàng không đun nóng nước được à?"

"Không," nàng pháp sư hướng mặt về phía chiếc gương và dùng một que đũa thủy tinh thanh mảnh nhỏ thứ gì đó vào trong mắt. "Bùa phép ấy hao sức gần chết và khiến em cảm thấy buồn nôn. Với cả cái lạnh sẽ giúp chàng bình phục sau khi uống thần dược."

Geralt không cãi. Cãi nhau với Yennefer sẽ là hoàn toàn vô ích.

"Con hủ thực quái có gây khó khăn gì cho chàng không?" Nàng pháp sư nhúng que đũa vào một cái lọ và nhỏ thứ gì đó vào bên mắt còn lại của nàng, nhếch môi với vẻ hài hước.

"Không hẳn."

Vọng vào từ bên ngoài cửa sổ để mở là một tiếng thịch, tiếng gỗ gãy đánh rắc và một giọng ca lè nhè, nghêu ngao hát đi hát lại đoạn điệp khúc của một bài hát thô tục phổ biến theo một kiểu rất lệch tông.

"Một con hủ thực quái," nàng pháp sư vừa nói vừa với lấy một chiếc lọ khác từ cái mớ la liệt trên bàn và mở nút nó ra. Mùi tử đinh hương và quả lý gai tràn ngập khắp phòng. "Ái chà chà. Ngay cả trong thị trấn, một thuật sĩ vẫn có thể rất dễ dàng tìm được việc, thế nên chàng không việc gì phải lang thang khắp các miền hoang dã hết. Chàng biết không, Istredd khẳng định rằng điều này đang trở thành một quy luật chung. Mọi loài sinh vật rừng rú và đầm lầy khi tuyệt chủng sẽ bị thế chỗ bởi một loài khác, một loài đột biến mới nào đó, thích nghi với môi trường nhân tạo do con người dựng nên."

Như thường lệ, Geralt nhăn mặt khi Istredd được nhắc đến. Gã bắt đầu phát ngán cách Yennefer ngưỡng mộ sự xuất chúng của Istredd. Ngay cả khi Istredd nói đúng.

"Istredd nói đúng đấy," Yennefer tiếp tục, thoa cái thứ thơm mùi tử đinh hương và quả lý gai lên má và mí mắt. "Cứ tự mình nhìn thử mà xem; mạo chuột trong cống và hầm ngầm, hủ thực quái trong bãi rác, tân thủy trùng trong hào và cống ô nhiễm, quái ốc trong bể nước máy xay. Đây gần như là một dạng cộng sinh rồi, chàng có nghĩ vậy không?"

Và dã quỷ trong các nghĩa địa, ngấu nghiến ăn xác vào hôm hậu tang lễ, gã nghĩ, rửa sạch xà phòng. Cộng sinh toàn diện.

"Đúng vậy," nàng pháp sư đặt mớ chai lọ sang bên, "cánh thuật sĩ cũng có thể bận rộn trong thị trấn. Em tin rồi sẽ có ngày chàng đến sống hẳn trong một thành phố đấy, Geralt ạ."

Ta thà chết còn hơn, gã thầm nghĩ. Nhưng gã không nói hẳn ra điều ấy. Gã thừa biết phản bác lời Yennefer kiểu gì cũng sẽ khiến cãi cọ xảy ra, và cãi nhau với Yennefer không phải hành động an toàn gì cho cam.

"Chàng đã xong chưa, Geralt?"

"Rồi."

"Ra khỏi bồn tắm đi."

Yennefer không buồn đứng dậy, hờ hững phẩy tay và thốt ra câu bùa chú. Nước từ bồn tắm - bao gồm những gì đã tràn ra sàn hoặc đang nhỏ giọt từ người Geralt - ào ào tự tụ lại thành một khối cầu nhờ nhờ và rít gió phóng qua cửa sổ. Gã nghe thấy một tiếng ùm lớn.

"Mả cha nhà các ngươi, quân chó đẻ!" một tiếng hét tức giận vang lên từ bên dưới. "Ngươi không còn nơi nào để đổ bỏ nước tiểu nữa à? Cầu trời cho ngươi bị chấy rận ăn tươi nuốt sống, nhiễm phải đậu mùa và lăn đùng ra chết đi!"

Nàng pháp sư đóng cửa số lại.

"Trời ạ, Yen," gã thuật sĩ cười khùng khục. "Nàng có thể đổ nước xuống một nơi khác mà."

"Em có thể làm vậy," nàng ngọt giọng nói, "nhưng em không muốn."

Nàng cầm lấy ngọn đèn dầu trên bàn, bước lại chỗ gã. Chiếc váy ngủ màu trắng ôm sát cơ thể khi nàng di chuyển khiến nàng trông hấp dẫn vô cùng. Còn hơn cả khi nàng khỏa thân, gã thầm nghĩ.

"Em muốn khám qua cho chàng," nàng nói, "chưa biết chừng con hủ thực quái đã khiến chàng bị thương."

"Không đâu. Nếu bị thì ta đã cảm thấy rồi."

"Sau khi dùng thần dược ư? Đừng lố bịch. Sau khi dùng thần dược, chàng thậm chí sẽ còn chẳng cảm thấy nổi một cái xương gãy, cho đến khi phần xương nhô ra bắt đầu vướng vào hàng rào. Và con hủ thực quái có thể mang đủ thứ mầm bệnh trên người, kể cả uốn ván và độc tố từ xác chết. Nếu có chuyện gì thì lúc này vẫn còn thời gian để giải quyết. Quay người lại đi nào."

Gã cảm nhận được hơi ấm nhè nhẹ của ngọn đèn trên cơ thể mình và thỉnh thoảng thấy tóc nàng quệt vào.

"Mọi thứ xem chừng đều ổn hết," nàng nói. "Hãy nằm xuống trước khi mớ thần dược vật cho lăn quay ra đi. Mấy cái dung dịch đó nguy hiểm khôn lường. Kiểu gì về sau, chúng cũng sẽ hủy hoại chàng."

"Ta phải uống chúng trước khi chiến đấu."

Yennefer không trả lời. Nàng một lần nữa ngồi xuống trước gương và chậm rãi chải lại những lọn tóc xoăn đen óng ả. Nàng luôn chải đầu trước khi đi ngủ. Geralt thấy hành động đó thật kỳ lạ, nhưng gã thích ngắm nàng làm vậy. Gã ngờ rằng Yennefer biết điều đó.

Gã bất chợt cảm thấy rất lạnh và chỗ thần dược quả thực đã cho gã một cú điếng người, làm tê gáy gã và nhộn nhạo cuộn thành những xoáy dịch vị dưới đáy dạ dày gã. Gã lẩm bẩm rủa thầm và nặng nề ngả xuống giường, không rời mắt khỏi Yennefer.

Một chuyển động trong góc buồng thu hút sự chú ý của gã. Một con chim nhỏ, đen như mực ngồi trên một bộ gạc hươu đóng lệch trên tường và chăng đầy mạng nhện.

Nó liếc ngang, nhìn gã thuật sĩ với con mắt vàng bất di bất dịch.

"Cái gì kia, Yen? Làm sao nó lại vào được đây?"

"Gì cơ?" Yennefer quay đầu lại. "À, cái đó. Đó là một con chim cắt."

"Một con chim cắt? Chim cắt có màu hung đỏ và lốm đốm, trong khi con kia màu đen tuyền."

"Đó là một con chim cắt ma thuật. Em đã chế ra nó."

"Để làm gì vậy?"

"Em cần nó," nàng cắt lời gã. Geralt không hỏi thêm câu nào nữa, biết rằng Yennefer sẽ không trả lời.

"Nàng có định gặp Istredd vào ngày mai không?"

Nàng pháp sư dịch mớ chai lọ ra cạnh bàn, đặt chiếc lược của nàng vào một chiếc hộp nhỏ và đóng các cánh bên của tấm gương lại.

"Có. Ngay khi ngủ dậy. Sao thế?"

"Không có gì đâu."

Nàng nằm xuống bên cạnh gã, không tắt đèn đi. Nàng không bao giờ tắt đèn; nàng không thể chịu nổi cảnh nằm ngủ trong bóng tối. Bất kể là đèn dầu, đèn lồng hay nến, nó đều phải cháy hết. Luôn luôn. Thêm một nhược điểm nữa. Yennefer có một lượng nhược điểm đáng kể.

"Yen?"

"Hử?"

"Khi nào chúng ta sẽ rời đi?"

"Đừng nhạt nhẽo thế," nàng kéo mạnh tấm chăn lông vịt. "Chúng ta mới ở đây được có ba ngày, thế mà chàng đã hỏi câu hỏi đó ít nhất ba mươi lần. Em đã nói với chàng rồi đấy, em có nhiều việc phải giải quyết."

"Với Istredd ư?"

"Vâng."

Gã thở dài và ôm lấy nàng, không giấu giếm ý định của mình.

"Này," nàng thì thầm. "Chàng đã uống thần dược.."

"Thế thì sao?"

"Không sao cả," nàng cười khúc khích như một nữ sinh, rúc vào người gã, ưỡn người và nâng thân lên để cho chiếc váy ngủ của nàng tuột ra. Như thường lệ, niềm vui sướng đến từ sự lõa thể của nàng theo một cơn rùng mình chạy dọc lưng gã và râm ran trên những ngón tay gã khi chúng chạm vào da nàng. Môi gã chạm vào bầu ngực nàng, căng tròn và mịn màng, núm vú trắng nhạt đến nỗi chúng chỉ có thể nhìn thấy được qua viền ngoài. Gã đan các ngón tay vào mái tóc thơm mùi tử đinh hương và quả lý gai của nàng.

Nàng đầu hàng trước sự vuốt ve của gã, rên hừ hừ như một con mèo, dụi hai đầu gối gập lại vào bên hông gã.

Như thường lệ, gã nhanh chóng nhận ra mình rốt cuộc đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của bản thân đối với thần dược thuật sĩ, đã quên những tác động khó chịu chúng gây ra cho cơ thể gã. Nhưng có lẽ nguyên nhân không phải là chỗ thần dược, gã thầm nghĩ, có khi đó là sự kiệt sức mang lại do chiến đấu, liều mạng, do đụng độ với nguy hiểm và cái chết? Sự kiệt sức, vốn đã đơn thuần trở thành một nếp thông lệ? Nhưng cơ thể của ta không bị nếp thông lệ tác động, mặc dù nó được tăng cường một cách nhân tạo. Nó phản ứng một cách tự nhiên. Chỉ là không đúng lúc thôi. Khốn kiếp.

Nhưng Yennefer, như thường lệ, không cảm thấy nản lòng vì một chuyện vặt vãnh. Gã cảm thấy nàng chạm vào người mình, nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng ngay bên tai gã. Như thường lệ, gã bất giác nghĩ về vô số những lần nàng hẳn đã sử dụng thứ bùa chú thực dụng nhất ấy. Và rồi gã ngừng suy nghĩ.

Như thường lệ, đó là điều rất bất bình thường.

Gã nhìn miệng của nàng, nhìn nơi khóe miệng, nhếch lên tạo thành một nụ cười vô tình. Gã biết rõ nụ cười đó và luôn thấy nó giống với đắc thắng hơn là hạnh phúc. Gã chưa bao giờ hỏi nàng về điều đó. Gã biết nàng sẽ không trả lời.

Con chim cắt đen ngồi trên gạc hươu đập cánh và đớp cái mỏ cong. Yennefer quay đầu đi và thở dài. Buồn rười rượi.

"Yen?"

"Chẳng có gì đâu, Geralt," nàng nói, hôn gã. "Chẳng có gì đâu."

Ngọn đèn dầu le lói và chập chờn. Một con chuột đang cào trong tường và một con mọt gỗ trong tủ quần áo khe khẽ gặm, tiếng lách cách đều đều và nhịp nhàng.

"Yen?"

"Hử?"

"Hãy rời khỏi nơi này thôi. Ở đây ta thấy tệ lắm. Thị trấn này có tác động xấu lên ta."

Nàng lật người nằm nghiêng, đưa tay vuốt má gã, vén vài lọn tóc ra. Ngón tay nàng rà xuống dưới, chạm vào những vết sẹo thô ráp trên cổ gã.

"Chàng có biết tên của thị trấn này nghĩa là gì không? Aedd Gynvael ấy?"

"Không. Có phải nó là ngôn ngữ tiên nhân không?"

"Vâng. Nó có nghĩa là một mảnh băng."

"Chẳng hiểu sao, nó không phù hợp với cái bãi rác tệ hại này."

"Giới tiên nhân," nàng pháp sư trầm ngâm thì thầm, "có truyền thuyết về một bà chúa mùa đông, chu du khắp nơi trong những trận bão tuyết trên một cỗ xe trượt do ngựa bạch kéo. Trên đường đi, bà ném những mảnh băng tí hon cứng, sắc nhọn ra khắp xung quanh và khốn khổ cho bất cứ ai bị một mảnh ấy đâm vào mắt hoặc tim. Từ đấy trở đi, người đó coi như đã chết. Sẽ không còn điều gì làm cho họ cảm thấy vui mừng nữa; họ thấy bất cứ thứ gì không có màu trắng của tuyết đều xấu xí, ghê tởm, đáng ghét. Họ sẽ không tìm được bình an, sẽ từ bỏ mọi thứ, và sẽ lên đường đi theo bà chúa, để theo đuổi ước mơ và tình yêu của họ. Đương nhiên, họ sẽ không bao giờ tìm thấy và sẽ chết vì khát khao. Có vẻ là ở đây, trong thị trấn này, một sự kiện gì đó kiểu như vậy đã xảy ra từ thời xưa. Thật là một huyền thoại đẹp, phải không nào?"

"Đám tiên nhân có thể diễn đạt mọi thứ bằng những ngôn từ hoa mỹ," gã lẩm bẩm một cách ngái ngủ, cà môi trên vai nàng. "Đó hoàn toàn không phải một huyền thoại đâu, Yen. Đó là một mô tả khá đẹp đẽ về một hiện tượng ghê tởm có tên là Cuộc Săn Hoang Dại, lời nguyền của nhiều vùng đất. Một cơn điên tập thể, không thể giải thích được, cưỡng ép con người ta tham gia vào một đoàn kỵ binh ma lao qua bầu trời. Ta từng mục sở thị nó. Nó đúng là thường xảy ra trong mùa đông. Ta đã được đề nghị một khoản thù lao khá bẫm để đặt dấu chấm hết cho cái tai ương đó, nhưng ta không nhận. Không có cách nào xử lý Cuộc Săn Hoang Dại cả..."

"Thuật sĩ," nàng thì thầm, hôn má gã, "chàng chẳng có chút lãng mạn nào trong người cả. Và em... em thích những huyền thoại của tiên nhân, chúng thật quyến rũ. Thật tiếc con người không có bất kỳ huyền thoại nào như thế. Biết đâu một ngày nào đó họ sẽ có? Biết đâu họ sẽ tạo ra một số huyền thoại? Nhưng huyền thoại của con người sẽ xoay quanh thứ gì? Khắp xung quanh, bất cứ nơi nào ta nhìn vào, mọi thứ đều mang màu xám xịt và buồn tẻ. Ngay cả những thứ có khởi đầu đẹp đẽ cũng nhanh chóng trở thành buồn chán và thê lương, trở thành cái nghi lễ ấy của con người, cái nhịp điệu mệt mỏi được gọi là cuộc sống ấy. Ôi, Geralt, làm một pháp sư không dễ chút nào, nhưng nếu đem nó ra so sánh với sự tồn tại trần tục của con người... Geralt?" Nàng gục đầu lên lòng ngực gã bấy giờ đang trồi lên hạ xuống theo nhịp thở chậm rãi.

"Hãy ngủ đi," nàng thì thầm. "Hãy ngủ đi, hỡi thuật sĩ."

III

Thị trấn có tác động xấu đến gã.

Ngay từ khi mới thức dậy sáng hôm đó, mọi thứ đều làm gã cảm thấy khó ở trong người, khiến gã chán nản và tức giận. Mọi thứ. Gã lấy làm khó chịu vì đã ngủ quên, khiến cho buổi sáng về cơ bản đã trở thành buổi chiều. Gã phát cáu vì sự vắng mặt của Yennefer, nàng đã rời đi trước khi gã tỉnh dậy.

Nàng hẳn đã đi rất vội, bởi vì những món vật dụng nàng thường cất gọn gàng trong hộp đang nằm trên bàn, ngổn ngang khắp nơi như những con súc sắc do một thầy bói thực hiện nghi lễ tiên tri. Những chiếc cọ làm từ lông ngựa mảnh mai: loại lớn dùng để tán phấn lên mặt nàng, loại nhỏ hơn được dùng để nàng thoa son lên miệng, còn loại cực nhỏ được nàng dùng để nhuộm lông mi bằng lá móng. Đủ thứ bút chì và que cho mí mắt và lông mày nàng. Nhíp và thìa bạc mỏng manh. Những chai lọ nhỏ bằng sứ và thủy tinh trắng đục, mà như gã biết, chứa thần dược và dầu thơm với các thành phần tầm thường như bồ hóng, mỡ ngỗng và nước ép cà rốt, cho đến bí ẩn đáng sợ như nhân sâm, antimon, bạch anh, cần sa, máu rồng và nọc bọ cạp khổng lồ đậm đặc. Và trên tất cả, khắp xung quanh, trong không khí, cái mùi tử đinh hương và quả lý gai, mùi hương nàng luôn sử dụng.

Nàng tồn tại trong những món đồ đó. Nàng tồn tại trong mùi hương.

Nhưng nàng không có ở đó.

Gã đi xuống dưới tầng, cảm thấy lo lắng và tức giận trào dâng trong người. Về mọi thứ.

Gã lấy làm khó chịu vì món trứng bác nguội ngắt mình được phục vụ cho bữa sáng, sau khi chủ quán tạm ngưng sờ soạng một cô gái dưới bếp trong giây lát. Gã lấy làm khó chịu vì cô gái kia còn chưa quá mười hai tuổi. Và trong mắt ngân ngấn lệ.

Tiết trời ấm áp của mùa xuân và tiếng nói chuyện vui vẻ của những con phố sôi động không làm cho tâm trạng của Geralt cải thiện. Gã vẫn không cảm thấy dễ chịu khi ở Aedd Gynvael, một thị trấn nhỏ mà gã coi như một phiên bản nhái thô tục của tất cả các thị trấn nhỏ gã từng biết; nó ồn ào hơn, bẩn thỉu hơn, ngọt ngạt hơn và khó chịu hơn một cách kệch cỡm.

Gã vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối của rác thoang thoảng trên quần áo và tóc tai mình. Gã quyết định đi đến nhà tắm công cộng.

Trong nhà tắm, gã khó chịu trước vẻ mặt của người phục vụ khi hắn nhìn vào tấm mề đay thuật sĩ và thanh kiếm của gã được đặt trên thành bồn tắm. Gã cũng lấy làm khó chịu vì người phục vụ không chào mời một ả điếm cho gã. Gã không có ý định thuê lấy một ả, nhưng trong các nhà tắm, thiên hạ ai nấy đều được chào mời, thế nên gã lấy làm khó chịu vì mình bị coi như ngoại lệ.

Khi gã rời đi, sực nức mùi xà phòng tro kiềm, tâm trạng của gã vẫn chưa được cải thiện và Aedd Gynvael vẫn chẳng hấp dẫn hơn tẹo nào. Gã vẫn không thấy ở nơi đây có gì để thích. Gã thuật sĩ không thích những đống phân ngổn ngang chất đầy các con phố chật hẹp. Gã không thích đám ăn xin ngồi dựa vào bức tường của ngôi đền. Gã không thích dòng chữ nguệch ngoạc được viết trên tường với nội dung "TỐNG TIÊN NHÂN VÀO KHU BẢO TỒN!".

Gã không được phép vào lâu đài; thay vào đó, họ bảo gã đến nói chuyện với thị trưởng trong Bang hội Thương nhân. Điều đó làm gã khó chịu. Gã cũng khó chịu khi trưởng hội, một tiên nhân, ra lệnh cho gã hãy đi tìm thị trưởng ở khu chợ, trong khi nhìn gã với một ánh mắt khinh mạn và trịch thượng đến lạ đối với một kẻ sắp bị tống vào khu bảo tồn.

Khu chợ chật ních người; đầy ắp những quầy hàng, xe đẩy, xe kéo, cả ngựa, bò và ruồi. Đặt trên một cái bục là giàn gông với một tên tội phạm đang bị đám đông quẳng bùn và phân nhoe nhoét. Với sự điềm tĩnh đáng ngưỡng mộ, tên tội phạm quẳng lại cho đám hành hạ mình những lời chửi rủa đê hèn, chẳng buồn phí công lên giọng.

Đối với Geralt, một con người hết sức sành sỏi, lý do thị trưởng có mặt ở giữa chốn ồn ào này rõ như ban ngày. Thương lái từ các đoàn lữ hành ghé nơi đây đã tính gộp cả tiền hối lộ vào trong giá cả của mình và thế nên sẽ phải đưa tiền hối lộ ấy cho ai đó. Vì biết rõ về phong tục này, thị trưởng sẽ xuất hiện để đảm bảo rằng cánh thương lái không phải nhọc công.

Nơi ông ta dùng làm văn phòng được đánh dấu bằng một tấm che màu xanh lam bẩn thỉu chăng trên cột. Bên dưới nó là một chiếc bàn bị quây kín bởi những người nộp đơn la lối om sòm. Thị trưởng Herbolth ngồi sau bàn, phô ra với toàn thể thiên hạ vẻ khinh bỉ và coi thường trên khuôn mặt nhợt nhạt của mình.

"Này! Anh đi đâu thế nhỉ?"

Geralt từ từ quay đầu lại. Gã ngay lập tức kìm nén sự tức giận trong lòng, khắc chế sự khó chịu của mình và cứng người thành một mảnh băng rắn đanh, lạnh lẽo. Gã không thể cho phép bản thân trở nên xúc động. Kẻ chặn gã lại sở hữu mái tóc màu vàng như lông chim vàng anh và cặp lông mày cùng màu trên đôi mắt đờ đẫn, nhợt nhạt. Đôi bàn tay thon với những ngón tay dài của hắn bấy giờ đang đặt trên một chiếc thắt lưng làm từ những tấm đồng cồng kềnh, bị một thanh kiếm, một cái chùy và hai con dao găm kéo trĩu xuống.

"Á à," người đàn ông nói. "Tôi biết anh. Thuật sĩ, phải không nhỉ? Đến gặp Herbolth hả?"

Geralt gật đầu, quan sát bàn tay của hắn trong suốt quãng thời gian ấy. Gã biết rời mắt khỏi chúng là sẽ rất nguy hiểm.

"Tôi đã nghe danh anh, khắc tinh của quái vật," tên tóc vàng nói, cũng cảnh giác quan sát bàn tay của Geralt. "Mặc dù tôi không nghĩ chúng ta từng gặp nhau, nhưng anh chắc hẳn cũng đã nghe danh tôi rồi. Tôi là Ivo Mirce. Nhưng mọi người đều gọi tôi là Ve Sầu."

Gã thuật sĩ gật đầu để ra hiệu rằng mình đã nghe đến danh hắn. Gã cũng biết mức tiền thưởng đã được đưa ra cho cái đầu của Ve Sầu ở Wyzim, Caelf và Vattweir. Nếu được hỏi ý kiền, gã đã nói rằng đó là một mức tiền thấp. Nhưng gã không được ai hỏi cả.

"Được rồi," Ve Sầu nói. "Theo như những gì tôi biết, thị trưởng đang đợi anh. Anh có thể đi vào. Nhưng để lại thanh kiếm đi, anh bạn. Xin thưa với anh rằng tôi được trả công để đảm bảo các nghi thức xã giao được tuân thủ. Không ai được phép mang vũ khí tiếp cận Herbolth. Hiểu chứ?"

Geralt thờ ơ nhún vai, tháo thắt lưng, quấn nó quanh bao kiếm và đưa thanh kiếm cho Ve Sầu. Ve Sầu nhếch khóe miệng mỉm cười.

"Ái chà chà," hắn nói. "Thật nhu mì, không một lời phản đối. Tôi biết ngay những tin đồn về anh đã bị phóng đại mà. Nếu một ngày nào đó, anh đòi kiếm của tôi thì hay biết mấy; khi ấy, anh sẽ được thấy câu trả lời của tôi."

"Chào anh, Ve Sầu!" thị trưởng gọi, đứng dậy. "Cho cậu ta qua! Đến đây đi, cậu Geralt, tươi tỉnh lên nào, xin gửi lời chào tới cậu. Hãy né ra đi, hỡi những thương gia thân mến, hãy để chúng tôi ở riêng một chút. Các vụ kinh doanh của mọi người phải nhường chỗ cho những vấn đề mang ý nghĩa quan trọng hơn đối với thị trấn. Hãy trình thỉnh cầu của mình cho thư lại của tôi!"

Bản chất vui vẻ giả tạo của lời chào không đánh lừa được Geralt. Gã biết nó chỉ là một chiêu trò thương lượng thuần túy. Các thương gia đang được cho thời gian để lo lắng tính toán xem liệu tiền hối lộ của mình đã đủ cao chưa.

"Tôi dám cá Ve Sầu đã tìm cách khiêu khích cậu," Herbolth nói, thờ ơ giơ tay đáp lại cái gật đầu cũng hờ hững không kém của gã thuật sĩ. "Đừng lăn tăn về chuyện đó. Ve Sầu chỉ rút vũ khí của mình khi được lệnh. Phải, đúng là hắn chẳng ưng gì chuyện này, nhưng chừng nào tôi còn trả tiền cho hắn, hắn sẽ phải tuân lệnh, không thì hắn sẽ bị tống cổ, quay lại ngoài đường. Đừng lăn tăn về chuyện đó."

"Thế quái nào mà ông lại cần một người như Ve Sầu vậy, thị trưởng? Ở đây nguy hiểm đến vậy sao?"

"Tình hình không nguy hiểm, bởi vì tôi đang trả công cho Ve Sầu," Herbolth cười phá lên. "Danh tiếng của hắn lẫy lừng muôn nơi và tôi rất vừa lòng với điều ấy. Thế này nhé, Aedd Gynvael và các thị trấn khác trong thung lũng Dogbane nằm dưới quyền của các phó vương xứ Rakverelin. Và dạo gần đây, các phó vương cứ thay đổi theo mùa ấy. Không ai biết tại sao họ cứ thay đổi mãi thế, bởi vì đằng nào thì cứ cách một người là lại có một tên bán tiên hay mang một phần tư máu tiên mà; thứ máu và chủng tộc đáng nguyền rủa. Mọi thứ tồi tệ đều là lỗi của tiên nhân."

Geralt không đế thêm rằng đó cũng là lỗi của những người đánh xe, bởi vì không phải ai cũng thấy câu chuyện đùa quen thuộc đấy buồn cười[2].

Chế lại theo một câu chuyện đùa phản pháo chủ nghĩa bài Do Thái: Một kẻ bài Do Thái đổ thừa dân Do Thái là nguyên nhân gây ra Thế Chiến II. Một người khác bảo rằng đúng vậy, do bọn Do Thái và cả bọn đi xe đạp nữa. Kẻ đó hỏi lại: Tại sao lại là bọn đi xe đạp? Người kia bèn đáp: Thế tại sao lại là người Do Thái?

"Mọi phó vương mới," Herbolth tiếp tục nói với giọng gắt gỏng, "bắt đầu bằng cách loại bỏ các thành chủ và thị trưởng của chế độ cũ, để giao công việc cho bạn bè và người thân của mình. Nhưng sau những gì Ve Sầu từng làm với các sứ giả của một phó vương nào đó, không ai tìm cách tước bỏ vị trí của tôi nữa và tôi trở thành thị trưởng lâu đời nhất của chế độ lâu đời nhất. Tôi thậm chí không thể nhớ là chế độ nào. Nhưng thôi, chúng ta lại cứ ngồi cà kê dê ngỗng mất rồi, như người vợ đầu quá cố của tôi hay nói. Cùng đi vào vấn đề thôi. Thâm nhập đống rác rưởi của chúng tôi là loại sinh vật nào thế?"

"Một con hủ thực quái."

"Lần đầu tiên tôi nghe đến một thứ như vậy. Tôi tin rằng nó đã chết rồi nhỉ?"

"Vâng."

"Nó sẽ khiến cho kho bạc thị trấn hao hụt đi bao nhiêu đây? Bảy mươi à?"

"Một trăm."

"Ồ, thật tình chứ, thưa thuật sĩ! Hẳn cậu vừa uống độc cần rồi! Một trăm đồng mác chỉ để giết một con sâu vớ vẩn chui rúc trong một đống phân ư?"

"Dù có phải là sâu hay không thì nó cũng đã ăn tươi nuốt sống tám người, như chính ông đã nói đấy, thưa thị trưởng."

"Người ư? Tôi thích điều đó! Như tôi được biết, con vật đã ăn thịt lão Zakorek nổi tiếng là chẳng bao giờ tỉnh rượu, một mụ già trên mạn gần lâu đài và vài đứa con của tay lái đò Sulirad, một vụ việc chẳng hề được phát hiện chóng vánh, vì bản thân Sulirad cũng chẳng biết mình có bao nhiêu người con. Hắn cho ra lò nhanh tới độ đếm không xuể nữa. Người với chả ngợm! Tám mươi."

"Nếu tôi không giết con hủ thực quái kia, chẳng bao lâu sau nó sẽ ăn tươi nuốt sống một người quan trọng hơn. Như ông thầy thuốc chẳng hạn. Và sau đó ông biết móc đâu ra thuốc mỡ trị săng đây? Một trăm."

"Một trăm mác là một khoản tiền đáng kể đấy. Tôi chẳng biết liệu mình có sẵn sàng chi ra chừng ấy cho một con quái xà chín đầu hay không nữa. Tám mươi lăm."

"Một trăm, thị trưởng Herbolth. Hãy nhớ rằng mặc dù nó không phải một con quái xà chín đầu, nhưng không một người đàn ông địa phương nào, kể cả Ve Sầu trứ danh, đủ sức giải quyết con hủ thực quái đấy hết."

"Bởi vì không một người đàn ông địa phương nào quen với việc lần mò trong phân và rác rưởi. Tôi chốt đây này: chín mươi."

"Một trăm."

"Chín mươi lăm, quỷ thần linh thiêng ơi!"

"Đồng ý."

"Ái chà," Herbolth nói, mỉm cười toe toét, "vậy là xong. Cậu luôn mặc cả găng vậy sao, thuật sĩ?"

"Không," Geralt không cười. "Thật ra thì hiếm khi lắm. Nhưng tôi muốn cho ông cơ hội trải nghiệm cái thú đó, thưa thị trưởng."

"Quả vậy, mả cha nhà cậu chứ," Herbolth cười khằng khặc. "Này, Peregrib! Đằng này! Đưa cho tôi sổ cái cùng một chiếc ví và đếm cho tôi chín mươi đồng mác ngay đi."

"Phải là chín mươi lăm."

"Còn thuế thì sao?"

Gã thuật sĩ khẽ chửi thề. Thị trưởng ký nguệch ngoạc lên tờ biên lai rồi dùng phần đầu sạch của cây bút lông ngoáy ngoáy tai.

"Bây giờ chắc cái đống rác đã trở nên an toàn rồi nhỉ? Đúng vậy không, thuật sĩ?"

"Hẳn thế. Chỉ có một hủ thực quái thôi mà. Mặc dù vẫn có khả năng nó đã sinh con đẻ cái. Hủ thực quái là loài lưỡng tính, giống như ốc sên vậy."

"Cậu nói xằng nói bậy cái gì thế?" Herbolth hỏi, liếc xéo gã. "Cần có hai con thì mới sinh sản được, ý tôi là một con đực và một con cái ấy. Gì chứ, chẳng lẽ mấy con hủ thực quái đó nở ra từ ba cái đống rơm mục nát trong nệm như bọ chét hay chuột hả? Ai dù đần độn đến đâu cũng biết rằng không có chuột đực và chuột cái gì hết, tất cả bọn chúng đều giống hệt nhau và tự nở ra từ rơm thối."

"Và bọn ốc sên nở ra từ lá ướt," thư lại Peregrib xen vào, bấy giờ vẫn đang bận rộn đếm tiền xếp thành chồng.

"Mọi người đều biết thế," Geralt đồng tình và mỉm cười vui vẻ. "Không có ốc sên đực và ốc sên cái. Chỉ có những chiếc lá. Và bất cứ ai nghĩ khác đều nhầm to."

"Đủ rồi đấy," thị trưởng cắt ngang, nhìn gã với vẻ nghi ngờ. "Tôi nghe về ba cái đám sâu bọ thế là đủ rồi. Tôi hỏi liệu có thứ gì có thể nở ra từ đống rác không, thế nên phiền cậu hãy trả lời, rõ ràng và ngắn gọn thôi nhé."

"Sau tầm một tháng nữa hoặc hơn, đống rác phải được kiểm tra, lý tưởng nhất là sử dụng chó. Hủ thực quái non không nguy hiểm."

"Cậu không làm việc đó được ư, thuật sĩ? Chúng ta có thể thỏa thuận chuyện tiền công với nhau mà."

"Không," Geralt nói, nhận tiền từ tay Peregrib. "Tôi không muốn bị chết tắc trong cái thị trấn quyến rũ của ông dù chỉ một tuần, chứ đừng nói là một tháng."

"Điều cậu bảo tôi mới thú vị làm sao." Herbolth cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt anh. "Thật là thú vị. Bởi vì tôi nghĩ cậu sẽ lưu lại ở đây lâu hơn đấy."

"Ông nghĩ sai rồi, thị trưởng ạ."

"Có thật vậy không? Cậu đến đây với ả phù thủy tóc đen đó, tên gì ấy nhỉ, tôi quên béng mất rồi... Guinevere, phải không? Cậu đã đến trọ cùng với cô ta ở quán trọ Con Cá Tầm. Người ta bảo rằng trong cùng một căn phòng."

"Và thế thì sao?"

"À thì, bất cứ khi nào đến Aedd Gynvael, cô ta đều chẳng rời đi nhanh đến thế đâu. Đây không phải lần đầu tiên cô ta đến đây."

Peregrib mỉm cười toe toét đầy ẩn ý, phô ra hàm răng thưa. Herbolth tiếp tục nhìn vào mắt Geralt mà không cười. Geralt cũng cứ mỉm cười, nhưng hằn học hết mức có thể.

"Thực ra, tôi không biết gì cả," thị trưởng ngoảnh mặt đi và dằn gót chân xuống nền đất. "Và mức hứng thú của tôi với chuyện đó cũng chỉ ngang ngửa với một mớ phân chó. Nhưng hãy để ý này, phù thủy Istredd là một nhân vật quan trọng ở đây. Tối quan trọng đối với khu đô thành này. Có thể nói là vô giá. Thiên hạ rất tôn trọng ông ta, cả người dân địa phương lẫn người ngoài. Chúng tôi không chõ mũi vào các trò ma pháp ông ta làm, và đặc biệt là những vấn đề khác của ông ta."

"Có lẽ làm vậy là khôn ngoan đó," gã thuật sĩ đồng ý. "Và cho tôi mạn phép hỏi ông ta sống ở đâu nhỉ?"

"Cậu không biết ư? Ồ, nó ở ngay kia kìa, cậu có thấy ngôi nhà đó không? Cái ngôi nhà cao màu trắng đó, nằm giữa nhà kho và kho vũ khí, giống như, nói thế này mong cậu bỏ quá nhé, một ngọn nến kẹp giữa hai bờ mông. Nhưng bây giờ cậu sẽ không tìm thấy ông ta ở đó đâu. Cách đây không lâu, Istredd đã bới ra được một thứ gì đó bên bờ kè phía nam, và hiện đang đào hang quanh đó như một con chuột chũi. Và ông ta đã cắt cử người tiến hành khai quật. Tôi ra đó và lịch sự hỏi rằng, Thưa ngài, tại sao ngài lại cứ đào hố như một đứa trẻ thế, thiên hạ bắt đầu cười chê rồi đấy. Phần đất đó chứa thứ gì vậy? Và ông ta nhìn tôi như thể tôi là một kẻ đần độn và nói: 'Lịch sử.' Ngài bảo lịch sử là ý sao vậy? tôi hỏi. Và ông ta nói: 'Lịch sử của nhân loại. Lời đáp cho các câu hỏi. Cho thắc mắc về những gì từng tồn tại và thắc mắc về những gì sẽ tồn tại.' Ở đây thì có quái gì, tôi nói sau khi nghe vậy, ngoại trừ những cánh đồng xanh, bụi rậm và ma sói, trước khi người ta xây nên thị trấn. Và thứ gì sẽ tồn tại phụ thuộc vào người mà họ bổ nhiệm làm phó vương ở Rakverelin; lại thêm một tên bán tiên tệ hại nữa. Và trong lòng đất không có lịch sử đâu, không có gì ở đó hết, ngoại trừ có thể là mấy con sâu, cho ai đó thích câu cá. Cậu nghĩ ông ta có chịu nghe không? Làm quái có chuyện ấy. Ông ta vẫn đang đào. Vì vậy, nếu cậu muốn gặp ông ta, hãy đến bờ kè phía nam."

"Ồ, thôi nào, thị trưởng," Peregrib khịt mũi. "Ông ta hiện đang ở nhà. Tại sao ông ta lại muốn ở trong hố đào, khi ông ta..."

Herbolth liếc nhìn anh ta đầy đe dọa. Peregrib cúi xuống hắng giọng, đôi chân nhấp nhổm. Gã thuật sĩ vẫn mỉm cười khó chịu, khoanh tay trước ngực.

"Phải, khụ, khụ," thị trưởng ho. "Ai biết được, có lẽ Istredd thực sự đang ở nhà. Xét cho cùng, chuyện ấy thì..."

"Tạm biệt nhé, thị trưởng," Geralt nói, thậm chí không buồn giả vờ cúi chào. "Chúc ông một ngày tốt lành."

Gã đi tới chỗ Ve Sầu đang tiến ra đón gã, vũ khí kêu leng keng. Không nói một lời, gã chìa tay ra lấy thanh kiếm của mình đang được Ve Sầu kẹp trong khuỷu tay. Ve Sầu lùi lại.

"Đang vội hả, thuật sĩ?"

"Đúng."

"Tôi đã xem xét thanh kiếm của anh."

Geralt bắn cho hắn một ánh nhìn mà có tử tế lắm thì cũng không thể nào miêu tả là ấm áp được.

"Một thành tích khá đáng khen đấy," gã gật đầu. "Chẳng nhiều người từng làm được như vậy đâu. Và số người có thể khoe khoang về điều đó thậm chí còn ít hơn."

"Hô, hô." Ve Sầu nhe răng. "Điều đó nghe đáng sợ tới nỗi làm tôi rùng hết cả mình đấy. Thuật sĩ à, tôi trước giờ vẫn luôn băn khoăn muốn biết tại sao mọi người lại sợ anh như vậy. Và bây giờ tôi nghĩ mình biết rồi."

"Tôi đang vội, Ve Sầu. Cảm phiền anh giao thanh kiếm đây."

"Tung hỏa mù, thuật sĩ ạ, không gì hơn là hỏa mù. Đám thuật sĩ các anh dọa nạt thiên hạ với khuôn mặt lạnh như tiền, với kiểu nói năng và những lời đồn đại về bản thân mà có thể chính các anh đã tự tay lan truyền, chẳng khác nào một người nuôi ong dọa những con ong của mình bằng khói và mùi khét. Và những con ong ngu ngốc ấy lại chạy trốn làn khói, thay vì găm ngòi vào mông của thuật sĩ, thứ cũng sẽ sưng vù lên như mông bất kỳ người nào khác thôi. Người ta đồn rằng các anh không có xúc cảm như người thường. Toàn dối trá hết. Nếu một kẻ trong đám các anh bị đâm đúng chỗ, các anh sẽ cảm nhận được thôi."

"Anh đã nói xong chưa?"

"Rồi," Ve Sầu nói, trả lại thanh kiếm cho gã. "Biết tôi quan tâm đến điều gì không, thuật sĩ?"

"Có. Ong."

"Không. Tôi đang băn khoăn tự hỏi nếu anh xách kiếm đi vào một con hẻm từ một đầu còn tôi thì vào từ đầu còn lại, ai sẽ là người đi ra được đầu kia nhỉ? Tôi nghĩ vụ này đáng để đánh cuộc với nhau đấy."

"Tại sao anh lại cứ thúc tôi thế, Ve Sầu? Đang muốn gây sự à? Chuyện này là thế nào đây?"

"Chẳng có gì đâu. Tôi chỉ tò mò muốn biết liệu lời đồn thổi của thiên hạ thật đến đâu thôi. Việc đám thuật sĩ các anh chiến đấu rất giỏi bởi vì trái tim, linh hồn, lòng thương xót hay lương tâm không tồn tại bên trong anh. Và chỉ cần như vậy là đã đủ rồi sao? Vì họ cũng nói như vậy về những người như tôi chẳng hạn. Và không phải vô cớ đâu. Thế nên tôi cực kỳ muốn biết, sau khi đi vào con hẻm đó, ai trong số chúng ta sẽ sống sót bước được ra ngoài. Thế nào? Đáng để đánh cuộc chứ? Anh nghĩ sao?"

"Tôi đã nói là tôi đang vội rồi. Tôi sẽ không lãng phí thời gian với ba cái trò nhảm nhí của anh. Và tôi không quen cá cược. Nhưng nếu anh quyết định cản đường tôi trên một con hẻm thì hãy nghe tôi khuyên này, Ve Sầu, hãy suy nghĩ cho thật kỹ trước."

"Hỏa mù," Ve Sầu mỉm cười. "Tung hỏa mù, thuật sĩ à. Không hơn không kém. Gặp lại sau nhé. Ai biết đâu được đấy, có thể là trong một con hẻm nào đó nhỉ?"

"Ai biết đâu được đấy."

IV

"Chúng ta có thể nói chuyện thoải mái ở đây. Ngồi xuống đi, Geralt."

Điều dễ thấy nhất về cái xưởng này là lượng sách vô cùng ấn tượng; chúng chiếm hầu hết không gian trong căn phòng lớn ấy. Các tập sách dày cộp chất đầy các tủ sách trên tường, làm kệ vống xuống cũng như chồng thành đống cao trên các ngăn tủ và rương. Gã thuật sĩ đoán chỗ này hẳn phải đáng giá cả gia tài. Tất nhiên, nơi đây cũng chẳng thiếu những món đồ trang trí điển hình khác: một con cá sấu nhồi, những con cá nóc nhím phơi khô treo trên trần nhà, một bộ xương bám bụi và một lô một lốc chai lọ đựng đầy cồn, bên trong xem chừng chứa đủ mọi thứ ghê tởm trên đời: rết, nhện, rắn, cóc cùng vô số bộ phận của cả con người lẫn sinh vật phi nhân, chủ yếu là phần ruột. Thậm chí còn có một người tí hon, hoặc một thứ gì đó giống thế, nhưng cũng có thể chỉ là một đứa trẻ sơ sinh bị hun khói.

Mớ đồ không gây ấn tượng gì đối với Geralt, vì gã đã sống với Yennefer ở Vengerberg sáu tháng và Yennefer sở hữu một mớ đồ còn hấp dẫn hơn, thậm chí có cả một cái dương vật với kích thước phi thường, được cho là của một con quỷ khổng lồ trên núi. Nàng cũng giữ tiêu bản một con kỳ lân được nhồi bông rất chuyên nghiệp và rất thích làm tình trên lưng nó. Theo Geralt thấy, nếu trên đời có còn nơi nào kém phù hợp hơn nó để mà làm tình thì đó chỉ có thể là lưng của một con kỳ lân còn sống. Không giống như gã vốn coi giường mình là một món hàng xa xỉ và trân trọng tất cả các công dụng khả dĩ của món đồ nội thất kỳ diệu đó, Yennefer có thể táo bạo vô cùng. Geralt nhớ lại một vài khoảnh khắc thú vị từng trải qua cùng nàng pháp sư trên một mái nhà dốc, trong một hốc cây đầy gỗ mục, trên một ban công (còn là ban công của người khác nữa chứ), trên lan can của một cây cầu, trong một chiếc thuyền đang chao đảo trên dòng sông chảy xiết và trong lúc đang lơ lửng cách mặt đất hơn ba mươi sải. Nhưng con kỳ lân là kinh khủng nhất. Tuy nhiên, vào một ngày vui vẻ nọ, con hình nộm bị gãy bên dưới gã, tẽ ra và vỡ tung, khiến họ được một phen cười đã đời.

"Thứ gì làm anh thấy buồn cười vậy, thuật sĩ?" Istredd hỏi, ngồi xuống sau một chiếc bàn dài, bên trên bày một lượng lớn đầu lâu mốc meo, xương xẩu và đồ sắt gỉ sét.

"Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy những thứ như vậy," gã thuật sĩ nói, ngồi xuống đối diện với viên pháp sư, chỉ tay vào dãy chai lọ, "tôi lại tự hỏi rằng phải chăng ông thực sự không thể làm phép nếu thiếu đi mấy món kinh khủng đến lộn mửa đó."

"Vấn đề nằm ở gu," viên pháp sư nói, "và cả thối quen nữa. Có người thấy thứ nợ phát tởm, nhưng bằng cách nào đó người khác lại không thấy nó có vấn đề gì. Và Geralt này, thứ gì làm anh cảm thấy phát tởm vậy? Ta tự hỏi điều gì lại khiến một người có thể đứng trong cứt đái và rác rưởi ngập cao tận cổ, như ta đã nghe nói, cảm thấy ghê tởm được đây? Làm ơn chớ coi câu hỏi đó là một sự xúc phạm hoặc khiêu khích. Ta thực sự rất muốn biết thứ gì có thể khơi dậy cảm giác ghê tởm ở một thuật sĩ."

"Liệu cái hũ này có tình cờ chứa máu kinh nguyệt của một trinh nữ thuần khiết không, Istredd? Chà, tôi thấy ghê tởm khi mường tượng ra cảnh ông, một pháp sư nghiêm túc, với một chiếc lọ trong tay, cố gắng lấy thứ dịch quý giá đó, từng giọt một, về cơ bản là quỳ xuống hứng ngay tại nguồn."

"Được đấy," Istredd nói, mỉm cười. "Lẽ đương nhiên, ta đang nói đến cái óc dí dỏm sắc sảo của anh, bởi vì về phần thứ chất chứa trong cái hũ, anh đã đoán sai lè."

"Nhưng thỉnh thoảng ông vẫn sử dụng máu, phải không? Tôi từng nghe bảo rằng ông thậm chí còn không thể nghĩ được ra bùa chú nào không có máu của một trinh nữ, lý tưởng nhất là người bị giết bởi một tia sét từ trên trời giáng xuống trong ngày trăng rằm. Tôi không khỏi tò mò muốn biết thứ máu ấy ưu việt hơn máu của một ả điếm già bị ngã khỏi cọc rào trong lúc say bí tí ở chỗ nào?"

"Không hơn chút nào," viên pháp sư đồng ý, một nụ cười dễ chịu nở trên môi y. "Nhưng nếu ai cũng biết rằng vai trò của nó kỳ thực có thể dễ dàng được thay thế bởi máu lợn dễ kiếm hơn nhiều thì đám dân đen sẽ bắt đầu thử nghiệm với bùa chú. Trái lại, nếu đám dân đen phải thu thập và sử dụng máu trinh nữ, nước mắt rồng, nọc độc nhện trắng, nước sắc từ bàn tay đứt lìa của trẻ con hoặc một xác chết được khai quật lúc nửa đêm thì nhiều kẻ sẽ nghĩ lại."

Họ im lặng. Istredd, chừng như đang chìm sâu trong suy nghĩ, nhịp các móng tay trên một hộp sọ nâu, nứt nẻ, thiếu mất hàm dưới và miết ngón tay trỏ trên cạnh mép lởm chởm của một lỗ hổng trên chỗ xương thái dương. Geralt kín đáo quan sát y. Gã tự hỏi viên pháp sư già cỡ nào. Gã biết rằng những người càng tài năng càng có khả năng kiềm chế quá trình lão hóa đến vĩnh viễn ở bất kỳ độ tuổi nào mình muốn. Đàn ông thích độ tuổi trưởng thành, khơi gợi vẻ uyên thâm và dạn dày kinh nghiệm, nhằm duy trì danh tiếng và uy tín. Phụ nữ, chẳng hạn như Yennefer, ít quan tâm đến uy tín mà chú trọng sự hấp dẫn nhiều hơn. Istredd trông không già quá độ tuổi bốn mươi cường tráng, dạn dày. Y có mái tóc suôn thẳng, hơi hoa râm, dài ngang vai, cùng rất nhiều nếp nhăn trên trán, quanh miệng và cuối mí mắt. Geralt không biết sự sâu sắc và thông thái trong đôi mắt xám, nhân từ của y là tự nhiên hay do bùa phép mà có. Một lúc sau, gã kết luận rằng điều ấy cũng chẳng tạo nên khác biệt gì.

"Istredd," gã cắt ngang sự im lặng gượng gạo, "tôi đến đây vì tôi muốn gặp Yennefer. Mặc dù cô ấy không có ở đây, ông cũng đã mời tôi vào phòng. Để nói chuyện. Về cái gì? Về việc đám dân đen đang tìm cách phá vỡ thế độc quyền sử dụng phép thuật của ông ư? Tôi biết ông tính gộp cả tôi trong số đám dân đen đó. Đấy không phải điều gì mới mẻ đối với tôi. Đã có một thoáng, tôi cứ ngỡ rằng ông sẽ khác với cánh đồng sự của mình, những người thường xuyên nghiêm túc gợi chuyện nói với tôi, chỉ để thông báo cho tôi hay rằng họ không ưa tôi."

"Ta không có ý định xin lỗi anh về các đồng sự của ta, như cách anh gọi họ," viên pháp sư điềm đạm trả lời. "Ta hiểu họ bởi lẽ, cũng như họ, để thông thạo được phép thuật, bất kể ở cấp độ nào, ta đều phải nghiêm túc đổ mồ hôi sôi nước mắt. Hồi hãy còn bé tí, khi những người anh cùng trang lứa của ta cầm cung tên chạy khắp đồng, đi câu cá hoặc chơi chẵn lẻ, ta đã chúi đầu nghiền ngẫm các bản thảo. Xương khớp của ta đau nhức suốt vì phải nằm trên nền đá trong tòa tháp - tất nhiên là vào mùa hè rồi, bởi lẽ đến mùa đông, men răng ta nứt hẳn ra. Bụi trên các cuộn giấy và sách cũ làm ta ho khù khụ cho đến khi mắt lồi ra khỏi hốc và thầy của ta, lão Roedskilde già, cứ hở ra là lại vụt ta bằng một cây roi da, bởi rõ ràng lão tin rằng nếu không ăn đòn, ta sẽ không thể học hành tấn tới. Ta không chinh chiến hay gái gú hay nhậu nhẹt trong suốt những năm thích hợp để tận hưởng mấy thú vui ấy nhất."

"Thật tội nghiệp quá cơ," gã thuật sĩ nhăn mặt. "Thật tình đấy, nó làm tôi ứa lệ ra rồi đây này."

"Việc gì phải móc mỉa nhau thế nhỉ? Ta đang cố gắng giải thích lý do các pháp sư không thích cánh lang băm làng, thầy bùa, thầy lang, hiền nhân và thuật sĩ. Anh thích gọi điều đó là gì thì tùy, thậm chí gọi là ghen tị đơn thuần cũng được, nhưng đây là nguyên nhân của sự thù địch. Bọn ta thấy khó chịu khi chứng kiến phép thuật - một cái nghề mình đã được dạy để xem như một thứ nghệ thuật ưu tú, một đặc quyền của số ít và một bí ẩn thiêng liêng - nằm trong tay đám thường dân và những kẻ không chuyên. Ngay cả khi nó chỉ là thứ phép thuật kém cỏi, thảm hại, nực cười. Đó là lý do những người đồng sự của ta không thích anh. Thật tình cờ, cả ta cũng không hề thích anh."

Geralt đã phát ngấy cuộc thảo luận, phát ngấy cái trò ăn tránh nói lảng, phát ngấy cái cảm giác bồn chồn đang bò dọc gáy và lưng gã như một con ốc sên. Gã nhìn thẳng vào mắt Istredd và nắm chặt mép bàn.

"Đây là về chuyện Yennefer, phải không?"

Viên pháp sư ngẩng đầu lên, nhưng vẫn tiếp tục gõ móng tay lên chiếc đầu lâu trên bàn.

"Ta khen ngợi sự thông minh của anh," y nói, bình tĩnh đáp trả ánh mắt của gã thuật sĩ. "Xin chúc mừng. Phải, đây là về chuyện Yennefer."

Geralt im lặng. Đã có một lần, nhiều năm trước, rất, rất nhiều năm trước, khi còn là một thuật sĩ trẻ, gã chờ đợi để phục kích một con nhân diện sư. Và gã cảm nhận được con nhân diện sư đến gần. Gã không nhìn thấy hoặc nghe thấy nó. Gã đã cảm nhận được nó. Gã chưa bao giờ quên cảm giác ấy. Và bây giờ, gã cũng cảm thấy y hệt như vậy.

"Sự thông minh của anh," viên pháp sư nói tiếp," sẽ giúp chúng ta tiết kiệm được một khoảng thời gian đáng kể thay vì đã lãng phí vào việc trò chuyện linh tinh với nhau. Như thế này, vấn đề đã được mang ra nói công khai."

Geralt không bình luận.

"Mối quan hệ thân quen giữa ta và Yennefer," Istredd tiếp tục nói, "đã tồn tại từ rất lâu rồi, thuật sĩ ạ. Trong suốt một thời gian dài, đó là một mối quan hệ không ràng buộc, dựa trên các giai đoạn bên nhau hoặc dài hoặc ngắn, hoặc thường xuyên hoặc thất thường. Những người theo đuổi cái nghề của bọn ta rất chuộng kiểu quan hệ không ràng buộc như thế này. Chỉ có điều đột nhiên nó không còn phù hợp với ta nữa. Ta đã quyết định đề nghị nàng ở bên ta vĩnh viễn."

"Cô ấy trả lời như thế nào?"

"Rằng nàng sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Ta đã cho nàng thời gian để làm như vậy. Ta biết đó không phải một quyết định dễ dàng đối với nàng."

"Tại sao ông lại cho tôi biết điều này, Istredd? Ngoài bản tính bộc trực đáng ngưỡng mộ - dẫu rằng cũng đáng kinh ngạc - rất hiếm khi bắt gặp ở những người theo đuổi cái nghề của ông, động lực thúc đẩy ông là gì? Ẩn sau nó là gì thế?"

"Không có gì ghê gớm đâu," viên pháp sư thở dài. "Vì chuyện là thế này, sự hiện diện của anh cản trở Yennefer đưa ra quyết định. Do đó, ta yêu cầu anh hãy xóa bỏ sự hiện diện của bản thân. Biến mất khỏi cuộc đời của nàng, đừng can thiệp vào nữa. Nói tóm lại: anh cuốn xéo khỏi đây. Lý tưởng nhất là theo một cách lặng lẽ và không lời tạm biệt, một việc mà nàng đã bảo ta rằng anh rất hay làm."

"Quả thật," Geralt mỉm cười giả tạo, "sự chân thành lỗ mãng của ông ngày càng khiến tôi kinh ngạc đấy. Bất cứ điều gì khác thì tôi còn có thể lường trước được, nhưng một yêu cầu như vậy thì chịu chết. Chẳng lẽ ông không nghĩ rằng thay vì đề nghị tôi, thì nhảy chồm tới và phóng sét hòn vào người tôi sẽ là phương án hay hơn ư? Ông sẽ loại bỏ được chướng ngại và sẽ chỉ mất công cạo sạch khỏi tường một ít muội than thôi. Một phương pháp dễ dàng và đáng tin cậy hơn. Bởi vì, ông thấy đấy, một yêu cầu có thể bị từ chối, nhưng sét hòn thì không."

"Ta không tính đến khả năng anh từ chối."

"Tại sao lại không? Phải chăng yêu cầu kỳ lạ này chẳng qua chỉ là một lời cảnh báo trước khi sét hay một bùa chú vui vẻ nào đó giáng xuống? Hay liệu yêu cầu này sẽ được bổ trợ bởi một số lập luận có sức thuyết phục? Hoặc một khoản tiền có thể làm một thuật sĩ hám lợi phải sững sờ? Ông định trả cho tôi bao nhiêu để tránh ra khỏi con đường dẫn đến hạnh phúc của ông?"

Viên pháp sư ngừng gõ vào hộp sọ, đặt tay lên nó và bấu chặt các ngón quanh nó. Geralt nhận thấy các khớp ngón tay của y trở nên trắng bệch.

"Ta không có ý định xúc phạm anh với một lời đề nghị như vậy," y nói. "Ta không hề có ý định làm như vậy. Nhưng... nếu... Geralt, ta là một pháp sư, và không phải hạng tồi đâu. Ta chẳng dám giả vờ mình là đấng toàn năng, nhưng ta có thể biến nhiều điều ước của anh thành sự thật, nếu anh sẵn sàng nêu chúng ra. Một số dễ thực hiện như thế này thôi."

Y hờ hững phẩy tay, như thể đang xua một con muỗi. Khoảng trống phía trên chiếc bàn đột nhiên đầy nhóc những con bướm phượng Apollo màu sắc tuyệt đẹp.

"Ước muốn của tôi, Istredd," gã thuật sĩ lè nhè, xua lũ côn trùng đang bay trước mặt, "là ông đừng xen vào giữa tôi và Yennefer nữa. Tôi không quan tâm lắm đến lời đề nghị ông đưa ra cho cô ấy. Ông đã có thể cầu h?