MỘT MẢNH BĂNG (2)
V
Khi nàng bước vào, gã đang nằm trên giường mặc quần áo đầy đủ, hai tay gác dưới đầu.
Gã giả vờ như đang nhìn lên trần nhà. Gã nhìn nàng.
Yennefer chậm rãi đóng cửa lại sau lưng. Nàng đẹp mê hồn.
Nàng đẹp mới mê hồn làm sao, gã thầm nghĩ. Mọi thứ về nàng đều mê hồn. Và đáng sợ. Những màu sắc của nàng; sự tương phản của hai màu đen trắng. Sắc đẹp và vẻ đáng sợ. Những lọn tóc xoăn tự nhiên, đen như gỗ mun. Gò má nàng nhô cao, làm nổi lên một lúm đồng tiền sẽ được nụ cười của nàng - nếu nàng chịu hạ cố mỉm cười - tạo ra bên cạnh cái miệng, nhỏ nhắn và nhạt màu vô cùng diễm lệ dưới lớp son môi. Lông mày nàng trở nên bất cân xứng một cách tuyệt mỹ khi nàng rửa sạch chỗ phấn côn viền quanh chúng lúc ban ngày. Mũi của nàng thuôn dài đầy tinh tế. Đôi bàn tay thanh nhã bồn chồn không yên và cũng khéo léo đến tuyệt vời. Vòng eo mảnh mai và thon gọn được tôn lên bởi một chiếc đai lưng thắt chặt quá chừng. Đôi chân thon thả làm hiện lên trên chiếc váy đen của nàng những khối hình uyển chuyển khi đi lại. Mê hồn.
Nàng lẳng lặng ngồi xuống bàn, chống cằm lên đôi tay chắp lại.
"Thôi được rỏi, hãy bắt đầu đi," nàng nói. "Sự im lặng ngày một nặng nề và kịch tính này em thấy nhạt nhẽo không chịu nối. Cùng giải quyết cho xong chuyện nào. Ra khỏi giường đi và đừng nhìn chằm chằm lên trần nhà với vẻ buồn bực nữa. Tình hình đã đủ ngớ ngẩn lắm rồi và chẳng việc gì phải làm nó trở nên thêm phần ngu ngốc. Em bảo đứng dậy đi."
Gã ngoan ngoãn đứng dậy, không do dự, và ngồi giạng chân trên ghế đẩu đối diện nàng. Nàng không tránh ánh nhìn của gã. Gã cũng đã phần nào lường trước điều đó.
"Như em đã nói, chúng ta hãy giải quyết cho xong chuyện và giải quyết nó thật nhanh chóng đi nào. Để chàng đỡ cảm thấy khó xử, em sẽ trả lời mọi câu hỏi ngay lập tức. Chàng thậm chí còn không cần phải nêu chúng ra đâu. Vâng, đúng là khi cùng chàng đến Aedd Gynvael, em đến để gặp Istredd và em biết mình sẽ lên giường với ông ấy. Em không trông đợi là việc ấy sẽ lộ ra, trông đợi chuyện hai người sẽ đem việc ấy ra khoe với nhau. Em biết cảm giác của chàng lúc này và em rất tiếc về điều đó. Nhưng không, em không cảm thấy tội lỗi."
Gã không nói gì.
Yennefer lắc đầu, những lọn tóc đen óng ánh tuôn xuống từ vai nàng.
"Geralt, nói gì đó đi."
"Ông ta..." gã thuật sĩ hắng giọng, "ông ta gọi nàng là Yenna."
"Vâng," nàng nói, không hạ mắt xuống, "và em gọi ông ấy là Val. Đó là tên của ông ấy. Istredd là một biệt danh. Em đã quen ông ấy nhiều năm rồi. Em rất quý ông ấy. Đừng nhìn em như vậy. Em cũng quý chàng mà. Và mấu chốt vấn đề nằm ở ngay đó."
"Nàng đang cân nhắc việc chấp nhận lời cầu hôn của ông ta à?"
"Nếu chàng muốn biết, thì đúng thế. Em đã bảo chàng rồi đấy, bọn em đã quen nhau nhiều năm rồi. Suốt... hàng bao năm. Bọn em có chung sở thích, mục tiêu và tham vọng. Bọn em hiểu nhau mà chẳng cần dùng lời lẽ. Ông ấy có thể hỗ trợ em, và - ai biết đâu được đấy - có lẽ sẽ có ngày em cần đến điều đó. Và trên hết... ông ấy... ông ấy yêu em. Em nghĩ thế."
"Ta sẽ không cản đường nàng đâu, Yen."
Nàng hất đầu và đôi mắt tím lóe lên ánh lửa xanh.
"Cản đường em ư? Chàng không hiểu gì sao, đồ ngốc? Nếu chàng cản đường em, nếu chàng làm phiền em, em đã có thể loại bỏ chướng ngại chỉ trong nháy mắt rồi, em đã có thể dịch chuyển chàng đến tận cuối mũi Bremervoord hay tống chàng đến miền đất Hann bằng một cơn lốc. Nếu bỏ thêm chút sức, em đã có thể nhồi chàng vào một mảnh thạch anh và đặt chàng lên một luống mẫu đơn trong vườn. Em đã có thể tẩy não chàng sao cho chàng quên biến em là ai và tên em là gì. Em đã có thể làm tất cả những điều ấy nếu muốn. Và em cũng đã có thể chỉ cần nói, 'Cũng vui đấy, tạm biệt nhé.' Em đã có thể lặng lẽ bỏ đi, như chàng đã từng làm hồi rời khỏi nhà em ở Vengerberg."
"Đừng hét, Yen, đừng hung hăng. Và đừng lôi vụ Vengerberg lên, vì xét cho cùng, chúng ta đã thề sẽ không giở lại chuyện đó rồi mà. Ta không thù hằn gì nàng đâu, Yen, có phải ta đang trách móc gì nàng đâu, đúng không nào? Ta biết nàng không thể bị đánh giá dựa trên những tiêu chuẩn thông thường. Và việc ta đang buồn... việc ta biết rằng mình sẽ mất nàng... là ký ức tế bào. Những tàn dư lại giống của các loại cảm giác trong lòng một kẻ đột biến đã bị thanh lọc sạch bách xúc cảm..."
"Em không thể chịu được khi chàng ăn nói cái kiểu như vậy!" nàng bùng nổ. "Em không thể chịu được khi chàng sử dụng cái từ đó. Đừng bao giờ lôi nó ra dùng thêm lần nào nữa trước mặt em. Đừng bao giờ!"
"Nó có thay đổi thực tế không? Xét cho cùng, ta đúng là một kẻ đột biến mà."
"Không có thực tế nào hết. Đừng thốt ra từ đó trước mặt em."
Con chim cắt đen đậu trên gạc hươu vỗ cánh và dùng móng vuốt cào vào cái ngạnh mình đang đậu. Geralt liếc nhìn con chim, nhìn vào con mắt màu vàng, bất động của nó. Một lần nữa, Yennefer lại chắp tay chống cằm.
"Yen."
"Vâng, Geralt."
"Nàng đã hứa sẽ trả lời các câu hỏi của ta. Những câu hỏi ta thậm chí không cần phải hỏi. Vẫn còn một câu; câu quan trọng nhất. Câu ta chưa bao giờ hỏi nàng. Câu từ trước đến nay ta sợ không dám hỏi. Trả lời đi."
"Em không thể làm được điều đó đâu, Geralt," nàng rắn giọng nói.
"Ta không tin nàng, Yen. Ta thừa hiểu nàng mà."
"Không ai có thể hiểu một pháp sư đâu."
"Trả lời câu hỏi của ta, Yen."
"Câu trả lời của em là: em không biết. Nhưng trả lời như thế thì nói làm gì?"
Họ im lặng. Tiếng ồn ào từ đường phố đã giảm bớt, lắng dịu.
Vầng dương đang lặn ở phía tây rực chiếu qua khe cửa chớp, hắt qua căn phòng những chùm sáng xiên xiên.
"Aedd Gynvael," gã thuật sĩ lẩm bẩm. "Một mảnh băng... Ta có thể cảm thấy nó. Ta biết ngay cái thị trấn này... có hiềm khích với ta mà. Tà ác."
"Aedd Gynvael," nàng chậm rãi lặp lại. "Xe trượt tuyết của bà chúa tiên. Tại sao? Tại sao, Geralt?"
"Ta đang đi cùng với nàng, Yen ạ, bởi vì đai xe trượt của ta bị vướng, bị cuốn vào thanh trượt của nàng. Và bao khắp xung quanh ta là một trận bão tuyết. Và sương giá. Lạnh lắm."
"Sự ấm áp sẽ làm tan chảy mảnh băng trong chàng, mảnh vỡ mà em đã găm vào người chàng," nàng thì thầm. "Khi ấy bùa chú sẽ bị hóa giải và chàng sẽ nhìn thấy bản chất thực sự của em."
"Vậy thì hãy vụt roi những con ngựa bạch của nàng đi, Yen. Hãy để chúng phi về phương bắc, nơi băng giá không bao giờ tan. Ta hy vọng điều ấy sẽ không bao giờ xảy ra. Ta muốn đến lâu đài băng của nàng càng nhanh càng tốt."
"Lâu đài đó không tồn tại," Yennefer nói, miệng nàng giần giật. Nàng nhăn mặt. "Nó là một biểu tượng. Và chuyến đi xe trượt tuyết của chúng ta là sự theo đuổi một giấc mơ vô phương trở thành sự thật. Bởi lẽ em, bà chúa tiên, thèm khát sự ấm áp. Đó là bí mật của em. Đó là lý do tại sao hằng năm, chiếc xe trượt tuyết của em đều chở em đi giữa một trận bão tuyết, băng qua một thị trấn nhỏ nào đó, và năm nào cũng có ai đó bị lóa mắt bởi bùa chú của em, bị mắc đai vào trong thanh trượt của em. Năm nào cũng vậy. Năm nào cũng có ai đó mới. Bất tận. Bởi vì sự ấm áp mà em thèm khát đồng thời cũng khiến bùa chú tàn rụi, khiến phép thuật và bùa chú tàn rụi. Người yêu của em, bị ngôi sao băng giá nhỏ bé đâm trúng, đột nhiên trở thành một kẻ vô danh tiểu tốt bình thường. Và trong đôi mắt đã rã băng của chàng, em trở nên không hơn gì tất cả... những người phụ nữ phàm trần khác..."
"Và từ bên dưới sắc trắng trinh nguyên đó, mùa xuân xuất hiện," gã nói. "Aedd Gynvael xuất hiện, một thị trấn nhỏ xấu xí với một cái tên đẹp đẽ. Aedd Gynvael và đống rác rưởi của nó, cái đống rác khổng lồ, hôi hám mà ta phải vào, bởi vì họ trả tiền cho ta, bởi vì ta được tạo ra để xông vào những thứ bẩn thỉu vốn khiến người khác cảm thấy kinh tởm và phát bệnh. Ta đã bị tước mất khả năng cảm nhận để không thể cảm thấy cái thứ kinh tởm đó tởm lợm đến nhường nào, để ta không rút lui khỏi nó, không hoảng sợ cong đít bỏ chạy khỏi nó. Phải, ta đã bị tước bỏ cảm xúc. Nhưng không hoàn toàn. Kẻ gây ra điều đó cho ta đã làm ăn thực vớ vẩn, Yen ạ."
Họ im lặng. Con chim cắt đen rỉa bộ lông vũ, bung cánh ra rồi gấp lại.
"Geralt..."
"Đây, Yen."
"Bây giờ chàng trả lời câu hỏi của em đi. Câu em chưa bao giờ hỏi chàng. Câu từ trước đến nay em luôn sợ hãi. Lần này em cũng sẽ không hỏi chàng câu đó đâu, nhưng hãy trả lời đi. Bởi vì... bởi vì em rất muốn nghe câu trả lời của chàng. Đó là một từ, từ duy nhất mà chàng chưa bao giờ nói với em. Hãy thốt lên từ ấy đi, Geralt. Xin chàng đấy."
"Ta không thể, Yen."
"Tại sao lại không?"
"Nàng không biết sao?" gã mỉm cười buồn bã. "Câu trả lời của ta sẽ chỉ là một từ. Một từ không thể hiện tình cảm nào, không thể hiện cảm xúc nào, bởi vì ta không sở hữu những thứ ấy. Một từ chẳng hơn gì một âm thanh được tạo ra khi nàng gõ vào một hộp sọ lạnh lẽ, trống rỗng."
Nàng im lặng nhìn gã. Đôi mắt nàng mở to, mang một sắc tím nồng cháy. "Không, Geralt," nàng nói, "đó không phải sự thật. Hoặc có thể nó đúng là sự thật đấy, nhưng không phải toàn bộ sự thật. Chàng không thiếu cảm xúc. Bây giờ em nhận ra rồi. Bây giờ em đã biết chàng..."
Nàng im lặng.
"Nói nốt câu đi, Yen. Nàng đã quyết định. Đừng nói dối. Ta biết nàng. Ta có thể nhìn thấy điều đó trong mắt nàng."
Nàng không hạ mắt xuống. Gã biết.
"Yen," gã thì thầm.
"Đưa tay cho em," nàng nói.
Nàng nắm lấy tay gã trong tay và ngay lập tức, gã cảm thấy ngứa râm ran và cảm nhận được máu chảy thình thịch trong tĩnh mạch cẳng tay. Yennefer thì thầm một bùa chú với giọng trầm lắng, khoan thai, nhưng gã nhìn thấy những hạt mồ hôi do gắng sức tiết ra làm ướt đẫm vầng trán nhợt nhạt của nàng, thấy đồng tử nàng giãn ra vì đau đớn.
Nàng buông cánh tay gã, dang hai bàn tay ra và di chuyển chúng, vuốt phẳng một hình dạng vô hình với những động tác dịu dàng, chậm rãi, từ trên xuống dưới. Không khí giữa các ngón tay nàng bắt đầu đông lại và vẩn đục, dễnh lên và phập phồng như khói.
Gã nhìn như bị thôi miên. Phép thuật tạo dựng - được coi là thành tựu đỉnh cao trong giới pháp sư - luôn hớp hồn gã, hơn hẳn thứ phép thuật ảo ảnh hay biến hình. Phải, Istredd đã đúng, gã nghĩ. So với thứ phép thuật này thì các Dấu của mình trông thật lố bịch.
Hình dạng của một con chim, đen như than, từ từ thành hình giữa hai bàn tay đang run rẩy vì gắng sức của Yennefer.
Những ngón tay của nàng pháp sư nhẹ nhàng vuốt ve đám lông vũ xù xì, cái đầu nhỏ, dẹt và cái mỏ cong. Thêm một động tác uyển chuyển, tinh tế như thôi miên nữa và một con chim cắt đen quay đầu lại, lớn tiếng kêu lên. Con song sinh của nó, bấy giờ vẫn ngồi bất động trên gạc, kêu lên một tiếng đáp lời.
"Hai con chim cắt," Geralt nhẹ nhàng nói. "Hai con chim cắt đen được tạo ra bởi phép thuật. Ta đoán nàng có việc cần đến cả hai con."
"Chàng đoán đúng rồi," nàng khó nhọc nói. "Em cần cả hai. Em đã sai lầm khi đinh ninh rằng chỉ một con là đủ rồi. Em sai nặng lắm, Geralt. Bản tính hợm hĩnh của bà chúa băng vững tin vào sự toàn năng của mình đã khiến em phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Vì có một số... thứ... vô phương đạt được, kể cả với phép thuật. Và có những món quà không được phép chấp nhận, nếu con người ta không thể... đáp trả chúng... bằng một thứ quý giá tương đương. Nếu không thì món quà ấy sẽ lọt qua kẽ ngón tay, tan chảy như một mảnh băng bị nắm chặt. Khi đó sẽ chỉ còn lại nỗi hối tiếc, cảm giác mất mát và tổn thương..."
"Yen..."
"Em là một pháp sư, Geral... Quyền năng điều khiển vật chất mà em sở hữu là một món quà. Một món quà đã được đáp trả. Để có nó, em đã đáp trả... bằng tất cả những gì em nắm giữ. Không còn lại gì cả."
Gã không nói gì. Nàng pháp sư lau trán với một bàn tay run rẩy.
"Em đã nhầm," nàng lặp lại. "Nhưng em sẽ sửa chữa những sai lầm của mình. Những cảm xúc và tình cảm..."
Nàng chạm vào đầu con chim cắt đen. Con chim xù lông và lặng lẽ há chiếc mỏ cong.
"Những cảm xúc, những hứng khởi nhất thời và những lời dối trá, những mê hoặc và trò chơi. Tình cảm và sự thiếu vắng tình cảm. Những món quà mà có thể không được chấp nhận. Những lời dối trá và sự thật. Sự thật là gì? Là hành động phủ định sự dối trá? Hay lời tuyên bố một điều có tồn tại? Và nếu điều có tồn tại kia là một lời nói dối, thì sự thật sẽ là gì? Ai là người chất chứa những xúc cảm đang đày đọa mình, và ai là lớp vỏ rỗng của một chiếc đầu lâu lạnh giá? Ai đây? Sự thật là gì, Geralt? Bản chất của sự thật là gì?"
"Ta không biết, Yen. Nói cho ta biết đi."
"Không," nàng nói và cụp mắt xuống. Lần đầu tiên. Từ trước đến nay, gã chưa bao giờ thấy nàng làm vậy cả. Chưa bao giờ.
"Không," nàng lặp lại. "Em không thể, Geralt. Em không thể cho chàng biết điều đó. Con chim được sinh ra từ bàn tay của chàng kia sẽ nói cho chàng biết. Chim này? Bản chất của sự thật là gì?"
"Sự thật," con chim cắt nói, "là một mảnh băng."
VI
Mặc dù có cảm tưởng như mình lang thang trên đường phố một cách vô định và không có chủ đích, gã đột nhiên thấy mình đang đứng ở mạn bức tường phía nam, cạnh khu khai quật, giữa mạng lưới các đường hào chằng chịt trong khu tàn tích bên bờ tường đá và chạy ngoằn ngoèo giữa những khối vuông lộ thiên của nền móng cổ.
Istredd có ở đó. Y mặc một chiếc áo khoác với tay xắn lên và đi ủng cao cổ, quát tháo chỉ đạo những người hầu của mình bấy giờ đang dùng cuốc đào những dải đất, đất sét và than củi đủ màu sắc cấu thành phần tường của khu khai quật. Trên những tấm ván đặt dọc tường là xương đen, mảnh vỡ của nồi niêu và các món đồ vật khác, không thể xác định, bị bào mòn và biến dạng thành những khối gỉ sét.
Viên pháp sư nhận thấy gã ngay lập tức. Sau khi lớn tiếng đưa ra một số chỉ dẫn cho đám nhân công, y nhảy ra khỏi hào và bước tới, chùi tay lên quần.
"Sao? Có chuyện gì thế?" y hỏi thẳng thừng.
Gã thuật sĩ đứng bất động trước mặt y, không trả lời. Những người hầu giả vờ làm việc, chăm chú quan sát họ, thì thầm với nhau.
"Sự hận thù như sắp bục tung ra khỏi người anh vậy." Istredd nhăn mặt. "Ta hỏi có chuyện gì thế? Anh đã quyết định rồi à? Yenna đâu? Ta hy vọng nàng..."
"Đừng hy vọng quá nhiều, Istredd."
"Ố ồ," viên pháp sư nói. "Ta nghe thấy sắc gì trong giọng điệu của anh vậy nhỉ? Có phải đúng là điều ta đang cảm nhận được không đây?"
"Và cảm nhận của ông là gì?"
Istredd chống tay lên hông và nhìn gã thuật sĩ một cách khiêu khích.
"Đừng tự lừa dối nhau làm gì, Geralt," y nói. "Ta ghét anh và anh ghét ta. Anh đã xúc phạm ta khi nói rằng Yennefer... làm gì thì anh biết rồi đấy. Ta đã đáp trả với một lời xúc phạm tương tự. Anh cản đường ta và ta cản đường anh. Hãy giải quyết điều này như những người đàn ông. Ta không thấy còn có giải pháp nào khác. Đó là lý do anh đến đây, phải không?"
"Phải," Geralt nói, xoa trán. "Đúng vậy, Istredd. Đó là lý do tôi đến đây. Không thể phủ nhận."
"Quả vậy. Sự tình không thể tiếp diễn như thế này. Đến tận hôm nay ta mới biết rằng suốt mấy năm liền, Yenna cứ đảo qua đảo lại giữa hai ta như một quả bóng vải. Đầu tiên nàng ở với ta, sau đó nàng ở với anh. Nàng rời bỏ ta để đi tìm anh, rồi ngược lại. Những người khác mà nàng ở cùng trong giai đoạn giữa không tính. Chỉ hai ta mới đáng quan tâm. Điều này không thể tiếp diễn. Chúng ta có hai người, trong khi chỉ có thể giữ lại một."
"Phải," Geralt lặp lại, tay vẫn không rời trán. "Phải... ông nói đúng."
"Vì quá tự phụ," viên pháp sư nói tiếp, "chúng ta cứ đinh ninh Yenna sẽ không chút do dự chọn người tốt hơn. Cả hai chúng ta đều chẳng ai nghi ngờ việc nhân vật đó sẽ là ai. Cuối cùng, chúng ta bắt đầu cãi cọ tranh giành cảm tình của nàng như mấy đứa nhãi ranh, và cũng như mấy đứa nhãi ranh ngu ngốc, đã hiểu những cảm tình đó là gì cũng như chúng mang ý nghĩa thế nào. Ta cho rằng, cũng như ta, anh đã suy nghĩ kỹ và biết cả hai chúng ta đều đã sai lầm ra sao. Geralt ạ, Yenna không hề có ý định lựa chọn giữa hai ta, đó là trong trường hợp chúng ta còn giả định rằng nàng có thể lựa chọn. Chà, chúng ta sẽ phải quyết định thay cho nàng thôi. Vì ta chẳng ham hố chuyện chia sẻ Yenna với bất kỳ ai hết, và việc anh có mặt ở đây cho thấy anh cũng như vậy. Chúng ta chỉ đơn thuần hiểu nàng quá rõ, Geralt ạ. Chừng nào vẫn còn có hai người chúng ta, chừng ấy không ai trong chúng ta có thể biết chắc được. Chỉ có thể có một. Đó là sự thật, phải không?"
"Đúng vậy," gã thuật sĩ nói, mấp máy đôi môi tê dại của mình một cách khó nhọc. "Sự thật là một mảnh băng..."
"Sao cơ?"
"Không có gì đâu."
"Anh bị làm sao thế? Anh đang suy nhược hay say xỉn à? Hoặc có khi nào đang chếnh choáng vì thảo mộc thuật sĩ không?"
"Tôi chẳng bị làm sao cả. Tôi... tôi bị cái gì đó bay vào mắt. Istredd, chỉ có thể có một. Phải, chính thế mà tôi mới đến đây. Không thể phủ nhận."
"Ta biết," viên pháp sư nói. "Ta biết anh sẽ đến. Trên thực tế, ta sẽ thẳng thắn với anh. Anh đã lường trúng phóc kế hoạch của ta rồi đấy."
"Sét hòn hả?" gã thuật sĩ hỏi, mỉm cười yếu ớt. Istredd nhíu mày.
"Có thể," y nói. "Có thể sẽ có sét hòn. Nhưng chắc chắn không phải phóng ra từ phía sau góc quanh rồi. Một cách danh dự, mặt đối mặt. Anh là một thuật sĩ; điều đó giúp chúng ta trở nên cân tài. Được rồi, hãy quyết định khi nào và ở đâu đi."
Geralt cân nhắc. Và quyết định.
"Cái quảng trường nhỏ kia..." gã chỉ. "Tôi đã băng ngang chỗ nó..."
"Ta biết. Ở đó có một cái giếng gọi là Chìa Khóa Xanh."
"Bên cạnh cái giếng. Đúng vậy. Bên cái giếng... Ngày mai, hai giờ sau khi bình minh lên."
"Được rồi. Ta sẽ đến đúng giờ."
Họ đứng im một lúc, không nhìn nhau. Viên pháp sư cuối cùng cũng tự lẩm bẩm điều gì đó, đá vào một cục đất sét và nghiền nát nó dưới gót chân.
"Geralt này?"
"Gì?"
"Anh có cảm thấy mình thật ngu ngốc không?"
"Vâng, tôi có," gã thuật sĩ miễn cưỡng thừa nhận.
"Thật nhẹ nhõm," Istredd lẩm bẩm. "Bởi vì ta cảm thấy mình như một gã đại đần. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải tử chiến với một thuật sĩ vì một người phụ nữ cả."
"Tôi biết ông cảm thấy thế nào, Istredd."
"Chà." viên pháp sư mỉm cười giả tạo. "Việc sự tình đã đến nước đường này, việc ta đã quyết định làm một điều hoàn toàn trái với bản chất của mình, chứng tỏ rằng... điều đó phải được thực hiện."
"Tôi biết, Istredd."
"Lẽ đương nhiên, anh biết rằng ai trong chúng ta sống sót sẽ phải bỏ chạy ngay lập tức và đến tận chân trời góc bể để trốn Yenna nhỉ?"
"Tôi biết."
"Và lẽ đương nhiên anh tin mình sẽ có thể quay lại với nàng khi nàng hạ hỏa?"
"Tất nhiên."
"Vậy là chốt xong cả rồi," viên pháp sư nói và định quay đi, nhưng sau một lúc do dự, chìa tay ra cho gã. "Hẹn mai gặp lại, Geralt."
"Hẹn mai gặp lại," gã thuật sĩ nói, bắt tay y. "Hẹn mai gặp lại, Istredd."
VII
"Này, thuật sĩ!"
Geralt ngước lên khỏi bàn, nãy giờ gã đã lơ đãng vẽ những đường ngoằn ngoèo kỳ khôi trong chỗ bia bị đổ lên đó.
"Tìm cậu khó thật đấy," thị trưởng Herbolth nói, ngồi xuống và gạt mớ bình cùng cốc bia sang bên. "Trong quán trọ người ta đồn rằng cậu đã dọn ra chuồng ngựa, nhưng tôi chỉ tìm thấy một con ngựa và mấy bó quần áo ở đó. Và cậu đang ở đây... Đây chắc là quán trọ bất hảo nhất trong toàn bộ thị trấn. Chỉ có những kẻ cặn bã nhất mới lai vãng nơi đây. Cậu đang làm gì đấy?"
"Uống bia."
"Tôi thấy rồi. Tôi muốn nói chuyện với cậu. Cậu có đang tỉnh không?"
"Như sáo."
"Tốt đấy."
"Ông muốn gì, Herbolth? Như ông có thể thấy, tôi đang bận," Geralt mỉm cười với cô ả đang đặt một cái bình khác lên trên bàn.
"Có một tin đồn đang lan truyền khắp nơi," viên thị trưởng nói, nhíu mày, "ấy là cậu và pháp sư của chúng tôi đang định giết nhau."
"Đó là việc của chúng tôi. Của ông ta và của tôi. Đừng can thiệp."
"Không, đó không phải việc của cậu," Herbolth phản bác. "Chúng tôi cần Istredd, chúng tôi không thể thuê được một pháp sư nào khác."
"Vậy hãy đến đền thờ và cầu nguyện cho ông ta giành phần thắng đi."
"Đừng đùa cợt," thị trưởng cáu kỉnh nạt, "và đừng bày đặt ma lanh, đồ lang thang kia. Thề có thánh thần chứng giám, nếu không vì biết rằng viên pháp sư sẽ chẳng đời nào tha thứ cho tôi, tôi đã tống cậu vào trong nhà ngục, tít tận dưới đáy sâu, hoặc cho hai con ngựa kéo cậu ra khỏi thị trấn, hoặc ra lệnh cho Ve Sầu xiên cậu như chọc tiết heo. Nhưng, than ôi, Istredd cứ thích trọng danh dự và sẽ không bỏ quá cho tôi chuyện ấy. Tôi biết cậu cũng sẽ chẳng đời nào tha thứ cho tôi."
"Rốt cuộc sự tình hóa ra lại ổn hết," gã thuật sĩ nói, nốc cạn một cốc nữa và nhổ ra một cọng rơm đã bị rơi vào đó. "Tôi quả là mộtt người may mắn đấy nhỉ. Chỉ thế thôi à?"
"Không," Herbolth nói, lấy ra một chiếc ví đầy từ dưới áo choàng của mình. "Đây là một trăm mác, thuật sĩ à. Nhận lấy và rời Aedd Gynvael đi. Hãy biến khỏi đây, ngay lập tức nếu có thể, nhưng nếu không thì chí ít cũng phải trước khi mặt trời mọc. Tôi đã nói với cậu là chúng tôi không thể thuê được một pháp sư nào nữa, và tôi sẽ không để pháp sư của chúng tôi liều mạng với một kẻ như cậu, vì một lý do ngu ngốc, vì một..."
Ông ta ngừng lời, không nói hết, mặc dù gã thuật sĩ thậm chí còn không nhúc nhích.
"Vác cái bộ mặt gớm ghiếc của ông đi chỗ khác đi, Herbolth," Geralt nói. "Và tự đi mà nhồi chỗ trăm mác của ông vào mông mình ấy. Biến đi, bởi vì trông ông mà tôi muốn mửa. Thêm chút nữa thôi là tôi sẽ cho ông bị phủ kín trong bãi nôn từ đầu đến chân đấy."
Thị trưởng cất chiếc ví đi và đặt cả hai tay lên bàn.
"Nếu cậu muốn thế thì xin chiều," ông ta nói. "Tôi đã cố gắng khiến cậu tự nguyện rời đi, nhưng điều đó tùy thuộc vào cậu cả thôi. Cứ đánh nhau, chặt chém nhau, thiêu đốt nhau, xé xác nhau ra vì cái con đĩ sẵn sàng giạng chân cho bất cứ ai muốn kia đi. Tôi nghĩ Istredd sẽ tẩn cậu tàn khốc tới độ tàn tích duy nhất của cậu sẽ chỉ là đôi giày mà thôi, quân vô lại ạ, và nếu không, tôi sẽ túm cổ cậu trước khi thi hài của ông ta kịp lạnh đi và bẻ gãy tất cả xương xẩu trong người cậu trên bánh xe. Tôi sẽ không chừa lại một phần nào của cậu nguyên vẹn hết đâu, đồ..."
Ông ta không kịp bỏ tay khỏi bàn, bởi lẽ cử động của gã thuật sĩ quá chớp nhoáng. Cánh tay rút ra từ gầm bàn phóng như một vệt mờ trước mắt thị trưởng và một con dao găm đánh phập vào giữa các ngón tay của ông ta.
"Có thể," gã thuật sĩ thì thầm, siết chặt tay trên chuôi con dao và nhìn chằm chằm vào mặt Herbolth, bấy giờ đã không còn lấy một giọt máu, "có thể Istredd sẽ giết tôi. Nhưng nếu không... thì tôi sẽ rời đi, và đừng cố ngăn cản tôi, đồ cặn bã hèn hạ ạ, nếu ông không muốn đường sá trong cái thị trấn bẩn thỉu của mình lênh láng máu. Bây giờ cút ra khỏi đây đi."
"Thị trưởng. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Này, ngươi..."
"Bình tĩnh nào, Ve Sầu," Herbolth nói, chậm rãi rút tay, thận trọng kéo nó về trên mặt bàn, tránh xa lưỡi dao hết mức có thể. "Chẳng có chuyện gì hết đâu. Chẳng có gì đâu."
Ve Sầu tra thanh kiếm đã rút phân nửa của mình vào lại trong bao. Geralt không nhìn hắn. Gã không nhìn thị trưởng khi ông ta rời khỏi quán trọ, được Ve Sầu che chắn khỏi những tay lái bè và đánh xe chân nam đá chân xiêu. Một người đàn ông nhỏ nhắn với khuôn mặt bặm trợn và đôi mắt đen sắc sảo ngồi cách đó vài bàn đang quan sát gã.
Ta đang thấy bực, gã kinh ngạc nhận ra. Tay ta đang run rẩy. Thực sự, tay ta đang run. Điều đang xảy ra với ta mới đáng kinh ngạc làm sao. Có khi nào như vậy tức là..?
Phải, gã thầm nghĩ, mắt nhìn người đàn ông nhỏ bé với khuôn mặt bặm trợn. Ta nghĩ vậy.
Ta sẽ phải làm thôi, gã nghĩ.
Lạnh lẽo biết bao...
Gã đứng dậy.
Vừa nhìn người đàn ông nhỏ con gã vừa mỉm cười. Thế rồi gã vén vạt trước áo khoác của mình sang bên, lấy hai đồng tiền từ trong chiếc ví đầy căng và ném chúng lên bàn. Một trong số chúng lăn qua bàn và va vào lưỡi dao găm vẫn còn cắm trong mặt gỗ bóng loáng.
VIII
Cú đòn bất ngờ giáng xuống, chiếc gậy khẽ vụt trong bóng tối, nhanh đến mức gã thuật sĩ chỉ suýt soát bảo vệ được đầu mình bằng cách giơ một cánh tay lên theo bản năng, và chỉ suýt soát giảm thiểu được lực của đòn đánh bằng cách uyển chuyển vặn mình. Gã nhảy sang bên, khuỵu một gối xuống, lộn nhào, đáp xuống bằng chân, cảm nhận được chuyển động của không khí bị quạt đi trước một cú vung gậy khác, né đòn bằng một thế xoay lanh lẹ, quay tít giữa hai bóng hình đang áp sát gã trong bóng tối, rồi gã với lên phía trên vai phải của mình. Với lấy thanh kiếm.
Thanh kiếm của gã không có ở đó.
Không gì có thể tước đi những phản ứng này khỏi ta, gã nghĩ, nhẹ nhàng nhảy sang một bên. Thông lệ chăng? Ký ức tế bào chăng? Ta là một kẻ đột biến, ta phản ứng như một kẻ đột biến, gã thầm nghĩ, lại khuỵu gối xuống, né một đòn đánh và thò tay vào ủng lấy con dao găm của mình. Không có con dao nào hết.
Gã cười nhạt và bị lãnh một gậy vào đầu. Mắt gã nổ đom đóm và cơn đau truyền xuống các đầu ngón tay. Gã ngã xuống, thả lỏng người, vẫn mỉm cười.
Ai đó nhào lên người gã, ghì gã xuống đất. Ai đó khác giật chiếc ví ra khỏi thắt lưng của gã. Mắt gã thoáng thấy một con dao loang loáng. Kẻ quỳ gối xé toạc cổ áo chẽn của gã ra, túm lấy sợi dây chuyền và lôi ra miếng mề đay. Và ngay lập tức buông bỏ nó.
"Lạy Baal-Zebuth," Geralt nghe thấy ai đó thở hổn hển. "Đây là một thuật sĩ... Một võ sĩ nhà nghề đích thực..."
Tên kia chửi thề, hồng hộc hớp hơi.
"Hắn không có kiếm... Lạy thánh thần, hãy cứu rỗi chúng con khỏi cái ác... Chạy đi thôi, Radgast! Đừng chạm vào hắn."
Trong một khoảnh khắc, mặt trăng chiếu qua một đám mây mỏng. Geralt nhìn thấy ngay phía trên mình là một khuôn mặt hốc hác, bặm trợn cùng đôi mắt nhỏ, đen, sáng quắc. Gã nghe thấy tiếng bước chân ồn ào của tên kia xa dần, biến mất trong một con hẻm đầy mùi mèo và mỡ cháy.
Tên nhỏ con với khuôn mặt bặm trợn chậm rãi nhấc đầu gối khỏi ngực Geralt.
"Lần sau..." Geralt nghe thấy tiếng thì thầm rõ ràng, "lần sau, nếu ngươi muốn tự sát, đừng làm người khác liên đới, thuật sĩ ạ. Chỉ cần treo cổ trong chuồng ngựa bằng dây cương của mình là được rồi."
IX
Trời hẳn đã mưa trong đêm.
Geralt bước ra trước chuồng ngựa, dụi mắt, dùng ngón tay chải bỏ rơm vương trên tóc. Vầng dương đang ánh lên lấp lánh trên những mái nhà ẩm ướt, óng ánh vàng trong mấy vũng nước. Gã thuật sĩ nhổ toẹt một bãi. Gã vẫn còn nếm thấy vị khó chịu trong miệng và khối u trên đầu vẫn còn đau âm ỉ.
Một con mèo đen gầy guộc ngồi trên thanh rào trước chuồng, chăm chú liếm một bên chân.
"Meo meo," gã thuật sĩ nói. Con mèo dừng việc đang làm lại và nhìn gã với vẻ dữ dằn, ép bẹt tai xuống và rít lên, nhe những chiếc nanh nhỏ của mình ra.
"Ta biết," Geralt gật đầu. "Ta cũng không ưa ngươi đâu. Ta chỉ đùa thôi."
Gã cài chặt mớ móc khóa đã nới lỏng trên áo chẽn của mình với động tác thong dong, vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo và đảm bảo rằng trang phục không gây cản trở cử động của mình ở bất cứ chỗ nào. Gã đeo thanh kiếm ra sau lưng và điều chỉnh vị trí của chuôi kiếm phía trên vai phải. Gã buộc một dải băng da quanh trán, vén tóc ra sau tai. Gã đeo cặp găng chiến đấu dài, tua tủa gai bạc nhỏ hình nón.
Gã ngước nhìn mặt trời một lần nữa, đồng tử thu hẹp lại thành hai khe dọc. Một ngày tuyệt đẹp, gã thầm nghĩ. Một ngày tuyệt đẹp để đấu nhau.
Gã thở dài, khạc nhổ một bãi và chậm rãi bước dọc con đường hẹp, bên những búc tường hăng nồng mùi vôi vữa ướt xộc thẳng vào mũi.
"Này, đồ quái dị!"
Gã ngoái lại nhìn. Ve Sầu, cùng ba nhân vật bộ dạng đáng ngờ có vũ trang, ngồi trên một đống gỗ chất bên cạnh bờ kè. Hắn đứng dậy, vươn vai và đi vào giữa con hẻm, cẩn thận tránh những vũng nước.
"Ngươi đang đi đâu đấy?" hắn hỏi, đặt đôi tay mảnh khảnh lên chiếc đai lưng nặng trĩu vũ khí của mình.
"Không phải việc của ngươi."
"Nói thế này cho rõ nhé, ta cóc quan tâm đến thị trưởng, lão pháp sư hay toàn bộ thị trấn khốn nạn này," Ve Sầu nói, chậm rãi nhấn mạnh các từ. "Vụ này là về ngươi, thuật sĩ. Ngươi sẽ không đi được đến cuối con hẻm này. Nghe thủng chưa? Ta muốn tìm hiểu xem ngươi đánh đấm giỏi đến cỡ nào. Vấn đề cứ dằn vặt ta mãi. Ta bảo dừng lại."
"Tránh ra."
"Dừng lại!" Ve Sầu hét lên, đặt một bàn tay lên chuôi kiếm của mình. "Ngươi không nghe thấy ta nói gì à? Chúng ta sẽ tỉ thí! Ta đang thách đấu ngươi! Chúng ta sẽ sớm biết ai cao thủ hơn!"
Geralt nhún vai mà không giảm tốc độ.
"Ta đang thách đấu ngươi! Ngươi có nghe thấy ta nói gì không, đồ đột biến?" Ve Sầu hét lớn, lại cản đường của gã. "Ngươi còn chờ gì nữa? Rút vũ khí ra đi! Sao thế, rét rồi à? Hay là ngươi chẳng hơn gì mấy kẻ ngu ngốc từng đè ngửa ả phù thủy nhà ngươi ra, như Istredd ấy?"
Geralt tiếp tục bước, buộc Ve Sầu phải rút lui, lóng ngóng bước về phía sau. Những kẻ đi cùng với Ve Sầu đứng dậy khỏi đống gỗ và đi theo hai người, mặc dù chúng hơi nán lại một chút đằng sau. Geralt nghe thấy tiếng bùn lầy nghiến nhoen nhoét dưới ủng chúng.
"Ta thách đấu ngươi!" Ve Sầu lặp lại, mặt mày hết trắng bệch rồi lại đỏ găng lên. "Ngươi có nghe ta nói không, mả cha cái đồ thuật sĩ kia? Ta phải làm gì khác với ngươi nữa đây? Nhổ vào cái bản mặt xấu xí của ngươi hả?"
"Cứ nhổ đi."
Ve Sầu dừng lại và thật sự hít một hơi, mím môi chuẩn bị nhổ. Hắn bấy giờ đang nhìn vào mắt của gã thuật sĩ chứ không phải tay gã, và đó là một sai lầm. Geralt, vẫn không giảm tốc độ, táng cho hắn một đòn rất nhanh, không hề lấy đà gì hết, chỉ vụt từ đầu gối lên, nắm đấm bọc trong chiếc găng đầy gai. Gã đấm ngay vào miệng Ve Sầu, thẳng vào đôi môi đang nhếch lên. Chúng toác ra, bục tung như quả anh đào bị nghiền nát. Gã thuật sĩ chúi xuống và táng thêm một cú nữa, vẫn vào chỗ cũ, lần này là một cú vụt ngược chớp nhoáng, cảm thấy cơn thịnh nộ theo đà và lực tràn ra khỏi người gã. Ve Sầu quay tít, một chân giẫm trong bùn còn chân kia giơ bổng lên không, hộc máu và ngã ngửa vào một vũng nước. Nghe thấy tiếng kin kít của một lưỡi kiếm trong bao đằng sau lưng, gã thuật sĩ dừng lại và quay ngoắt người, đặt tay trên chuôi kiếm.
"Nào," gã nói với giọng run rẩy vì tức giận, "cứ tự nhiên đi."
Kẻ đã rút thanh kiếm nhìn thẳng vào mắt gã. Chỉ trong tích tắc. Thế rồi hắn nhìn đi chỗ khác. Những tên khác bắt đầu lùi lại. Mới đầu chậm rãi, sau đó càng lúc càng nhanh hơn. Nghe thấy thế, tên cầm kiếm cũng lùi lại nốt, môi mấp máy không thành lời. Tên xa nhất trong đám quay đầu bỏ chạy, đạp tung tóe bùn lầy. Những tên khác đứng như trời trồng tại chỗ, không dám đến gần hơn.
Ve Sầu lật mình trong bùn và chống khuỷu tay dậy. Hắn lầm bầm, khò khè và phun ra một thứ gì đó màu trắng giữa rất nhiều màu đỏ. Khi Geralt đi ngang, gã thản nhiên sút vào mặt hắn, làm vỡ xương gò má hắn và khiến hắn lại ngã lăn xuống vũng nước.
Gã bước tiếp mà chẳng buồn nhìn lại.
Istredd bấy giờ đã ở bên cạnh giếng và đang đứng dựa vào nó, dựa vào tấm ván gỗ che bị rêu phủ xanh rờn. Y giắt một thanh kiếm trong thắt lưng. Một thanh kiếm Tergano tráng lệ, thanh thoát với cán hình rổ, phần đầu gắn kim loại của bao kiếm tựa vào phần cổ sáng bóng của một chiếc ủng cưỡi ngựa. Một con chim đen với bộ lông xù đậu trên vai viên pháp sư.
Đó là một con chim cắt.
"Anh đây rồi, thuật sĩ," Istredd nói, chìa một bàn tay đeo găng ra cho con chim cắt và vừa nhẹ nhàng, vừa thận trọng đặt con chim xuống tấm che giếng.
"Vâng, tôi đây, Istredd."
"Ta không kỳ vọng anh sẽ đến. Ta cứ nghĩ anh sẽ rời thị trấn cơ."
"Tôi có làm vậy đâu."
Viên pháp sư lớn giọng cười ha hả, ngửa đầu ra sau.
"Nàng muốn... nàng muốn cứu chúng ta," y nói. "Cả hai chúng ta. Đừng bận tâm, Geralt. Hãy so tài thôi nào. Chúng ta sẽ một mất một còn."
"Ý ông là đấu kiếm hử?"
"Điều ấy làm anh ngạc nhiên ư? Xét cho cùng, anh dùng kiếm mà. Nào, tới đi."
"Tại sao, Istredd? Tại sao lại dùng kiếm chứ không dùng phép thuật?"
Viên pháp sư tái nhợt đi và miệng y bồn chồn giật.
"Ta bảo tới đi!" y hét lên. "Giờ không phải lúc hỏi han; thời khắc đó đã trôi qua rồi! Giờ là lúc hành động!"
"Tôi muốn biết," Geralt chậm rãi nói. "Tôi muốn biết tại sao lại dùng kiếm. Tôi muốn biết tại sao ông lại có một con chim cắt đen và nó đến từ đâu. Tôi có quyền được biết. Tôi có quyền biết sự thật, Istredd ạ."
"Sự thật ư?" viên pháp sư cay đắng lặp lại. "Phải, có lẽ anh có quyền. Có lẽ anh có. Chúng ta có quyền bình đẳng như nhau. Anh hỏi về con chim cắt à? Nó đến vào lúc rạng đông, ướt sũng nước mưa. Nó mang theo một lá thư. Ngắn lắm, ta thuộc nằm lòng. 'Vĩnh biệt, Val. Tha thứ cho em. Có những món quà mà con người ta không thể nhận, và em không có gì để đền đáp cho chàng. Và đó là sự thật, Val. Sự thật là một mảnh băng: Thế nào, Geralt? Anh đã hài lòng chưa? Anh tận dụng được quyền của mình rồi chứ?"
Gã thuật sĩ chậm rãi gật đầu.
"Tốt," Istredd nói. "Bây giờ ta sẽ tận dụng quyền của mình. Bởi vì ta không thừa nhận bức thư đó. Nếu không có nàng, ta không thể... ta thà... Khốn kiếp, tới đi!"
Y cúi người và tuốt kiếm với một động tác nhanh nhẹn, uyển chuyển, thể hiện sự tinh thông của mình. Con chim cắt kêu lên.
Gã thuật sĩ đứng bất động, hai tay buông thõng bên hông.
"Anh còn chờ gì nữa?" viên pháp sư quát.
Geralt chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn y một lúc rồi quay gót.
"Không, Istredd," gã lặng lẽ nói. "Vĩnh biệt."
"Anh nói cái quái gì vậy?"
Geralt dừng lại.
"Istredd," gã nói vọng ra sau vai. "Đừng làm người khác liên đới vào vụ tự sát của ông. Nếu muốn, cứ treo cổ trong chuồng ngựa bằng dây cương của mình đi."
"Geralt!" viên pháp sư hét lên và giọng y bất chợt vỡ ra, choe chóe theo một tông lệch, sai lạc. "Ta sẽ không bỏ cuộc! Nàng sẽ không bỏ chạy khỏi ta! Ta sẽ theo nàng đến Vengerberg, ta sẽ theo nàng đến tận cùng thế giới. Ta sẽ tìm nàng! Ta sẽ không bao giờ từ bỏ nàng! Hãy biết như vậy!"
"Vĩnh biệt, Istredd."
Gã đi vào con hẻm, không hề quay lại. Gã bước đi, không buồn để ý đến những người đang nhanh chóng né đường cho mình, hay những cánh cửa chính và cửa chớp vội vã đóng lại. Gã không để ý đến bất kỳ ai hay bất cứ điều gì cả.
Gã nghĩ về lá thư đang đợi mình trong quán trọ.
Gã tăng tốc. Gã biết rằng một con chim cắt đen, ướt sũng vì mưa, ngậm một lá thư trong chiếc mỏ cong của nó, đang đợi gã trên đầu giường. Gã muốn đọc lá thư càng sớm càng tốt.
Cho dù gã đã biết sẵn nội dung của nó là gì.