NGỌN LỬA VĨNH HẰNG
I
"Đồ chó lợn! Đồ chích chòe mắc dịch! Đồ lừa bịp!"
Nổi máu tò mò, Geralt dẫn ngựa đi vòng qua góc quanh con hẻm. Trước khi gã xác định được nguồn gốc tiếng la, có thêm một tiếng xoảng nghe như thủy tinh, trầm đục và nhớp nháp hòa vào. Một hũ lớn đựng anh đào ướp, gã thuật sĩ thầm nghĩ. Một hũ anh đào ướp sẽ phát ra tiếng như vậy khi ta ném nó vào người nào đó từ nơi rất cao hoặc với lực rất mạnh. Gã nhớ rõ lắm. Khi gã còn sống với Yennefer, nàng thỉnh thoảng vẫn ném những lọ đồ ướp vào gã trong cơn giận dữ. Những chiếc lọ nàng đã nhận được từ khách hàng. Yennefer không biết cách ướp đồ - phép thuật của nàng không cáng đáng được khoản đó.
Một nhóm người đứng xem đông đúc đã tụ tập quanh góc hẻm, bên ngoài một ngôi nhà nhỏ hẹp sơn màu hồng. Một người phụ nữ trẻ, tóc hoe vàng mặc váy ngủ đang đứng trên ban công tí hon bày biện hoa, ngay bên dưới phần mái dốc nhô ra của ngôi nhà. Người phụ nữ gập cong một cánh tay béo bệu lộ ra bên dưới phần diềm ren váy ngủ của mình, và ném một lọ hoa sứt mẻ xuống.
Một người đàn ông mảnh khảnh đội mũ bê rê màu mận với một chiếc lông vũ trắng muốt nhảy sang bên như một con mèo bị bỏng, và chiếc lọ hoa rơi xuống đất ngay trước mặt anh ta, vỡ tan tành.
"Làm ơn đi, Vespula!" người đàn ông đội mũ bê rê hét lên, "Đừng tin ba cái lời đồn nhảm nhí ây! Ta một lòng với nàng mà, nói sai thì cho trời đánh thánh vật!"
"Quân vô loài! Đồ quỷ tha ma bắt! Đồ khốn nạn!" cô gái tóc vàng đầy đặn hét lên và quay vào nhà, chắc chắn là để tìm thêm vật ném.
"Này, Dandelion," gã thuật sĩ gọi, dẫn con ngựa đang kháng cự và khịt mũi của mình vào bãi chiến trường. "Anh khỏe không? Đang có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đặc biệt đâu," anh thi sĩ hát rong nói, toét miệng cười. "Vẫn như thường lệ thôi. Xin chào, Geralt. Anh đang làm gì ở đây thế? Khốn kiếp, coi chừng!"
Một chiếc cốc thiếc xé gió bay đến và nẩy leng keng trên nền sỏi. Dandelion nhặt nó lên, nhìn nó rồi ném vào rãnh nước.
"Nhận lấy mớ giẻ rách đó," người phụ nữ tóc vàng hét lên, những đường diềm ren trên bộ ngực đầy đặn của cô đung đưa một cách duyên dáng, "và biến đi cho khuất mắt tôi! Đừng bao giờ đặt chân đến đây nữa, quân vô loài!"
"Đây đâu phải quần ta," Dandelion sửng sốt nói, nhặt một chiếc quần nam có ống chân màu khác nhau từ dưới đất lên. "Cả đời ta chưa bao giờ mặc cái quần nào như thế này cả."
"Cút ra! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Đồ... đồ... Anh có biết anh làm ăn ra sao trên giường không? Thảm hại! Thảm hại, anh nghe thủng chưa! Mọi người nghe thấy chưa?"
Thêm một lọ hoa nữa rít gió rơi xuống, một thân cây khô vốn mọc từ đó ra vẫy phần phật. Dandelion suýt soát né được. Theo sau lọ hoa, một cái vạc đồng với dung tích ít nhất cũng phải hai galông rưỡi quay mòng mòng rơi xuống. Đám người quan sát đứng cách vùng bị đại bác oanh tạc một khoảng an toàn rộ lên cười hô hố. Những kẻ cợt nhả hăng máu và bất lương vỗ tay và kích cô gái tóc vàng tiếp tục ra tay.
"Cô ta không có nỏ trong nhà đâu, đúng không?" gã thuật sĩ lo lắng hỏi.
"Cũng không thể loại trừ khả năng ấy," chàng thi sĩ nói, ngẩng đầu về phía ban công. "Cô ta có đủ đồ linh tinh trong đó. Anh thấy cái quần kia chưa?"
"Có lẽ chúng ta nên biến khỏi đây đi nhỉ? Anh có thể quay lại khi cô ta đã nguôi giận."
"Còn lâu," Dandelion nhăn mặt. "Tôi sẽ không bao giờ trở lại ngôi nhà mình từng bị vu khống và quẳng nồi đồng lên đầu. Mối quan hệ thất thường này coi như đã kết thúc đối với tôi. Hãy cứ đợi cho đến khi cô ta ném... Ôi, mẹ ơi, không! Vespula! Cây đàn của tôi!"
Anh lao về phía trước, dang hai tay ra, vấp chân ngã nhào và bắt được cây đàn vào phút chót, ngay phía trên lớp đá cuội. Cây đàn luýt cất tiếng nhẹ nhàng và du dương.
"Phù," anh nhà thơ thở dài, bật dậy, "tôi đỡ được nó rồi. Được rồi đấy, Geralt, bây giờ chúng ta có thể rời đi. Dù rằng chiếc áo choàng cổ lông chồn của tôi vẫn còn trong đó, nhưng thôi, coi như tôi thiệt cái áo đó đi. Với cái tính của mình, cô ta sẽ chẳng ném chiếc áo xuống đâu."
"Đồ dối trá nhếch nhác!" cô gái tóc vàng hét lên và nhổ nước bọt từ ban công xuống. "Đồ màn trời chiếu đất! Đồ vịt đực!"
"Cô ta mắc chứng gì vậy? Anh đã làm gì thế hả, Dandelion?"
"Chẳng chuyện gì bất thường hết," anh thi sĩ hát rong nhún vai. "Cô ta đòi hỏi lối sống một vợ một chồng, giống như tất cả mọi phụ nữ, và sau đó ném quần của một người đàn ông khác vào mặt tôi. Anh có nghe thấy cô ta gào lên điều gì về tôi không? Trời đất ơi, tôi cũng biết một số người đàn bà khước từ chuyện trao thân một cách tử tế hơn cả cách cô ta hiến dâng mình, nhưng tôi có gào tướng cái điều đó lên từ trên mái nhà đâu. Đi thôi nào."
"Theo anh chúng ta nên đi đâu?"
"Anh nghiêm túc đấy à? Đền thờ Ngọn Lửa Vĩnh Hằng chắc? Tạt qua quán Lưỡi Giáo đi. Tôi phải xoa dịu tinh thần."
Gã thuật sĩ không phản đối, dẫn con ngựa của mình theo sau Dandelion, bấy giờ đã nhanh nhẹn phóng vào một ngõ hẹp. Anh thi sĩ hát rong vặn chặt chốt của cây đàn luýt trong lúc sải bước, gảy dây đàn để kiểm tra và chơi một hợp âm sâu lắng, vang dội.
Gió đưa làn hương thu mát mẻ
Lời ta bị băng giá thu giữ
Con tim ta bị lệ nàng giằng xé
Nhưng sự đã qua và ta phải biệt từ.
Anh ngừng lại, hớn hở vẫy tay chào hai người hầu gái đang đi qua, tay xách giỏ rau. Các cô gái cười khúc khích.
"Điều gì đưa anh đến Novigrad, Geralt?"
"Bổ sung trang bị. Một bộ yên cương, ít đồ dùng. Và một chiếc áo khoác mới." Gã thuật sĩ kéo tấm da kêu kin kít, phảng phất mùi mới thuộc. "Anh thấy thế nào, Dandelion?"
"Anh không hợp mốt rồi," anh nhà thơ nhăn mặt, phủi một cọng lông gà ra khỏi chiếc áo captan sáng bóng màu xanh hoa thanh cúc với tay phồng và cổ răng cưa. "Ôi, tôi rất mừng là chúng ta đã gặp nhau. Tại Novigrad này đây, thủ đô của thế giới, trung tâm và cái nôi của văn hóa. Tại đây, một người nho nhã có thể tận hưởng một cuộc đời trọn vẹn."
"Hãy đi thêm một con đường nữa đã rồi hẵng tận hưởng cuộc đời," Geralt đề xuất, liếc nhìn một lão vô gia cư bấy giờ đã ngồi xổm xuống và đang phóng uế, mắt lồi cả ra, trong một con hẻm.
"Cái kiểu mỉa mai không ngừng của anh đang dần trở nên khó chịu đấy," Dandelion nói, lại nhăn mặt. "Tôi xin khẳng định với anh, Novigrad là thủ đô của thế giới. Gần ba mươi nghìn cư dân, Geralt ạ, không kể du khách; cứ tưởng tượng mà xem! Những ngôi nhà bằng gạch, những con phố chính rải sỏi, một cảng biển, bao hiệu bách hóa, cửa hàng, bốn cối xay nước, các lò mổ, xưởng cưa, một xưởng sản xuất lớn làm dép đẹp, và đủ mọi loại bang hội và ngành nghề trên đời. Một xưởng đúc tiền, tám ngân hàng và mười chín tiệm cầm đồ. Một lâu đài và đồn lính đẹp lộng lẫy. Và đủ trò tiêu khiển: một đoạn đầu đài, một giá treo cổ có cửa sập, ba mươi lăm quán rượu, một rạp hát, một thảo cầm viên, một khu chợ và cả tá nhà thổ. Và tôi không thể nhớ có bao nhiêu ngôi đền nữa, nhưng nhiều lắm. Ồ, và còn cả đàn bà con gái nữa, Geralt à; tắm rửa sạch sẽ, làm tóc xinh xắn và cơ thể thơm tho; những bộ đồ xa tanh, nhung và lụa, những chiếc coóc xê và ruy băng... Ôi, Geralt ơi! Các vần thơ cứ tự dâng trào lai láng:
Quanh mái nhà nàng, nay trắng màu sương giá
Lấp lánh những băng, trên ao và đầm lầy
Đôi mắt khát khao, đau buồn nỗi chia xa
Nhưng chẳng thể đổi thay cuộc biệt ly tàn nhẫn ấy...
"Một bản dân ca mới à?"
"Chuẩn. Tôi sẽ gọi nó là Mùa đông. Nhưng nó vẫn chưa xong đâu, tôi không sao hoàn thành nó được. Vespula khiến tôi hết sức căng thẳng và vần điệu mãi chẳng chịu khớp vào với nhau gì hết. À, Geralt này, tôi quên chưa hỏi, chuyện của anh và Yennefer thế nào rồi?"
"Không có chuyện nào hết."
"Tôi hiểu rồi."
"Không, anh chẳng hiểu cái quái gì đâu. Cái quán rượu này còn xa không?"
"Ngay đằng sau góc quanh này thôi. À, chúng ta đến rồi đây. Anh có nhìn thấy biển hiệu không?"
"Ừ, tôi có."
"Xin gửi đến cô lời chào chân thành và khiêm tốn nhất!" Dandelion nở một nụ cười với cô gái đang quét thang. "Thưa quý cô, đã có ai từng nói với cô rằng cô thật lộng lẫy chưa?"
Cô gái đỏ bừng mặt và nắm chặt cây chổi của mình. Trong tích tắc, Geralt nghĩ rằng cô sẽ lấy cán chổi vụt cho anh thi si hát rong một nhát. Gã đã nhầm. Cô gái mỉm cười đầy khả ái và chớp hàng mi. Như thường lệ, Dandelion hoàn toàn không chú ý đến hành động ấy.
"Xin gửi lời chào đến tất cả mọi người! Chúc mọi người một ngày tốt lành!" anh rống lên, bước vào quán rượu và dùng ngón tay cái gảy mạnh dây đàn. "Quý ngài Dandelion, nhà thơ nổi tiếng nhất ở vùng đất này, đã ghé thăm cái quán hào nhoáng của ông, hỡi gia chủ! Vì anh ta muốn thưởng thức bia! Ông có nhận thấy vinh dự được tôi ban tặng cho không, hỡi ông bợm?"
"Tôi có," người chủ quán gắt gỏng nói, rướn người trên quầy. "Tôi rất vui khi được gặp anh, hỡi anh hát rong. Vậy ra lời nói của anh quả đáng cửu đỉnh. Xét cho cùng, anh đã hứa sáng ra sẽ ghé đây ngay để thanh toán tiền nợ ngày hôm qua. Vậy mà tôi - tưởng tượng thử mà xem - cứ đinh ninh rằng anh nói dối như thường lệ. Xin thề là tôi xấu hổ lắm ấy."
"Không cần phải cảm thấy xấu hổ, ông bạn thân mến," anh thi sĩ hát rong nói với giọng vô tư lự, "vì tôi không có tiền. Chúng ta sẽ bàn về chuyện đó sau."
"Không" người chủ quán lạnh lùng nói. "Chúng ta sẽ bàn về chuyện đó ngay lập tức. Anh không còn được uống chịu nữa đâu, nhà thơ thân mến ạ. Không ai đánh lừa tôi được hai lần liên tiếp đâu."
Dandelion treo cây đàn của mình lên một cái móc chìa ra khỏi tường, ngồi xuống bàn, cởi chiếc mũ bê rê ra và trầm ngâm vuốt cọng lông cò gắn trên đó.
"Anh có tiền không, Geralt?" anh hỏi với giọng đầy hy vọng.
"Không, tôi không có. Mọi thứ tôi có đều bỏ trong cái áo khoác rồi."
"Chết thật, chết thật," Dandelion thở dài. "Chẳng có lấy ma nào đãi hộ một chầu. Chủ quán, sao hôm nay ở đây vắng thế?"
"Giờ hãy còn quá sớm đối với những người uống rượu bình thường. Và cánh thợ xây đang sửa chữa ngôi đền đã quay trở lại giàn giáo, đưa cả chủ nhân của họ theo cùng."
"Và chẳng có ai, chẳng có ai hết cả ư?"
"Chẳng có ai ngoài thương gia Biberveldt danh giá, đang ăn sáng trong cái buồng lớn đằng kia."
"Dainty đang ở đây à?" Dandelion nói, tỏ vẻ hài lòng. "Đáng lẽ ra ông phải nói ngay chứ. Hãy đến chỗ buồng kia đi, Geralt. Anh có biết cái anh người tí hon Dainty Biberveldt không?"
"Không."
"Không sao. Anh có thể làm quen với anh ta. A!" anh thi sĩ hát rong hô, hướng về phía cái buồng. "Tôi ngửi thấy thoang thoảng hương xúp hành tây đưa đến từ phía đông, thật đã lỗ mũi ghê cơ. Ú òa! Là chúng tôi đây! Ngạc nhiên chưa!"
Một người tí hon má phúng phính, tóc xoăn, mặc áo gi lê xanh màu lá hồ trăn đang ngồi ở chiếc bàn giữa buồng, bên cạnh một cây cột được trang trí những vòng tỏi và họa tiết lá thơm. Y cầm một chiếc thìa gỗ trong tay trái và một cái bát bằng đất nung trong tay phải. Khi nhìn thấy Dandelion và Geralt, tay người tí hon cứng đờ người và há miệng ra, đôi mắt lớn màu nâu hạt dẻ mở to vì sợ hãi.
"Thế nào rồi, Dainty?" Dandelion nói, vui vẻ vẫy chiếc mũ bê rê. Tay người tí hon không cử động hay ngậm miệng lại. Geralt nhận thấy bàn tay y hơi run, những sợi hành tây luộc dài mắc trên chiếc thìa đang đung đưa như một con lắc.
"Xxxin chào... xxxin chào, Dandelion," y lắp bắp và nuốt nước bọt thành tiếng.
"Anh bị nấc cụt à? Anh có muốn tôi dọa cho khỏi không? Cẩn thận nhé: người ta đã nhìn thấy vợ của anh trên đường cái! Chẳng bao lâu nữa chị ta sẽ đến đây. Đích thân Gardenia Biberveldt đấy! Ha, ha, ha!"
"Anh thực sự là một thằng khốn nạn, Dandelion ạ," tay người tí hon nói với giọng quở trách.
Dandelion lại cười rạng rỡ, chơi đồng thời hai hợp âm phức tạp trên cây đàn của mình.
"Chà, anh mang một vẻ mặt đặc biệt ngu ngốc, và anh đang nhìn chằm chằm chúng tôi như thể chúng tôi có sừng và đuôi. Hay là anh sợ anh thuật sĩ này? Sao thế? Phải chăng anh nghĩ mùa săn người tí hon đã bắt đầu? Có thể..."
"Thôi đi," Geralt nạt, không thể giữ yên lặng được nữa, và bước đến bàn. "Mong anh bỏ quá cho chúng tôi nhé, anh bạn. Dandelion vừa trải qua một bi kịch cá nhân nghiêm trọng và vẫn chưa nguôi ngoai. Anh ta đang cố gắng che giấu nỗi buồn, tâm trạng chán ngán và sự hổ thẹn của mình bằng cách tỏ ra hóm hỉnh."
"Đừng nói gì cả," tay người tí hon nói, cuối cùng cũng húp lấy những thứ bên trong thìa. "Hãy để tôi đoán nhé. Vespula cuối cùng cũng đã xách tai tống anh ra ngoài đường hả? Thế nào, Dandelion?"
"Tôi không trò chuyện về các đề tài nhạy cảm với những người cứ điềm nhiên đánh chén trong khi bạn bè của mình phải đứng," anh thi sĩ hát rong nói, sau đó ngồi xuống mà chẳng buồn đợi. Tay người tí hon xúc một thìa xúp và liếm những sợi pho mát bám trên đó.
"Anh nói đúng," y cáu kỉnh nói. "Thế nên hãy tự nhiên đi. Mời hai người ngồi xuống và muốn gì cứ dùng. Mọi người có muốn làm một ít xúp hành tây không?"
"Về nguyên tắc, tôi không dùng bữa vào một giờ sớm như vậy," Dandelion nói, làm bộ làm tịch, "nhưng thôi được rồi. Miễn là không để bụng rỗng là được. Chủ quán đâu! Phiền ông mang bia ra! Và nhanh chóng lên nhé!"
Một cô gái có bím tóc dày đầy ấn tượng, dài chấm hông, mang cốc và bát xúp đến cho họ. Geralt quan sát khuôn mặt tròn trịa, mịn màng của cô ta, thầm nghĩ rằng cô ta sẽ có một cái miệng xinh xắn nếu chịu nhớ mà ngậm nó lại.
"Mộc thần nữ!" Dandelion kêu lên, nắm lấy cánh tay cô gái và hôn vào lòng bàn tay đang xòe của cô ta. "Phong thần nữ! Tiên tinh! Hỡi tạo vật thần thánh với đôi mắt như hồ nước trong xanh! Nàng thanh tú như buổi sớm mai, và dáng hình cặp môi hé mở của nàng thật hấp dẫn..."
"Cho anh ta một ít bia đi, nhanh lên," Dainty rên rỉ. "Không là thảm họa sẽ xảy ra bây giờ."
"Không, không đâu, không, không đâu," anh nhà thơ trấn an y. "Đúng không, Geralt? Anh sẽ khó lòng tìm được ai điềm đạm hơn hai người chúng tôi. Thưa anh, tôi là một nhà thơ và một nhạc sĩ, và âm nhạc sẽ xoa dịu trái tim man rợ. Và vị thuật sĩ này đây chỉ đáng sợ đối với những con quái vật. Tôi xin được giới thiệu Geralt xứ Rivia, nỗi kinh hoàng của quỷ nữ, ma sói và đủ mọi thứ xấu xa trên đời. Anh chắc hẳn đã nghe đến danh Geralt rồi nhỉ, Dainty?"
"Vâng, tôi nghe rồi," tay người tí hon nói, quắc mắt nhìn gã thuật sĩ đầy nghi ngờ. "Điều gì... Điều gì đã đưa anh đến Novigrad vậy, thưa anh? Phải chăng một con quái vật đáng sợ nào đó đã được trông thấy ở đây? Đã có ai... khụ, khụ... thuê anh chưa?"
"Không," gã thuật sĩ mỉm cười, "tôi đến đây để tìm thú vui riêng thôi."
"Ồ," Dainty nói, lo lắng vặn vẹo bàn chân rậm rạp lông của minh, khi ấy đang đong đưa cách sàn nửa cubit, "thế tốt quá..."
"Cái gì tốt cơ?" Dandelion hỏi, nuốt một thìa xúp và nhấp một chút bia. "Anh có định hỗ trợ chúng tôi không, Biberveldt? Y tôi là hỗ trợ hoạt động giải trí của chúng tôi ấy? Tuyệt lắm. Chúng tôi đang tính sẽ nốc ngà ngà trong quán Lưỡi Giáo này đây. Sau đó chúng tôi dự định lui tới Passiflora, một hang ổ tội lỗi rất thân yêu và cao cấp, nơi chúng tôi có thể kiếm cho bản thân một nữ tiên nhân lai, thậm chí có khi là cả một nữ tiên nhân thuần huyết, ai biết đâu được đấy. Dù sao thì, chúng tôi vẫn cần một nhà tài trợ."
"Ý anh là sao?"
"Cần có người thanh toán hóa đơn."
"Đúng như tôi nghĩ," Dainty lẩm bẩm. "Tôi xin lỗi. Thứ nhất, tôi có vài cái hẹn công việc. Thứ hai, tôi không có đủ kinh phí để tài trợ cho những hoạt động tiêu khiển như vậy. Thứ ba, họ chỉ cho con người vào Passiflora thôi."
"Chứ chúng tôi là cái gì vậy kìa, cú tai ngắn à? Ồ, tôi hiểu rồi? Họ không cho người tí hon vào. Đúng. Anh nói đúng, Dainty. Đây là Novigrad. Thủ đô của thế giới."
"Được rồi..." tay người tí hon nói, vẫn nhìn gã thuật sĩ và vặn vẹo miệng một cách quái lạ. "Tôi đi đây nhé. Tôi phải..."
Cánh cửa phòng mở sầm ra và xộc vào là...
Dainty Biberveldt.
"Ôi trời đất quỷ thần ơi!" Dandelion hét lên.
Tay người tí hon đứng ở ngưỡng cửa không khác gì tay người tí hon đang ngồi ở bàn, nếu ta bỏ qua việc người ở bàn thì sạch sẽ trong khi người ở ngưỡng cửa thì bẩn thỉu, áo quần xộc xệch và hốc hác.
"Túm được ngươi rồi nhé, đồ chó má!" tay người tí hon bẩn thỉu gầm lên, lao vào bàn. "Đồ trộm cắp!"
Người anh em sinh đôi sạch sẽ của y đứng bật dậy, hất ngã chiếc ghế đẩu và làm mớ bát đĩa đổ xuống khỏi bàn. Geralt phản ứng chớp nhoáng theo bản năng: Gã túm lấy thanh kiếm vẫn nằm trong bao trên bàn, dùng chiếc đai nặng nề quất vào gáy Biberveldt. Tay người tí hon ngã nhào xuống sàn, lăn lại, lao qua giữa hai chân của Dandelion và bò về phía cửa trên cả tứ chi, tay chân y đột nhiên dài ra như một con nhện. Nhìn thấy điều này, tay Biberveldt bẩn thỉu chửi thề, rú lên và nhảy ra tránh đường, đập lưng vào bức tường gỗ. Geralt ném bao kiếm sang một bên và đá văng chiếc ghế, lao theo tên kia. Tay Dainty Biberveldt sạch sẽ - giờ chẳng còn giống người anh em sinh đôi kia ở điểm nào ngoài màu áo gi lê - phóng qua ngưỡng cửa như một con châu chấu và lao thẳng vào khu vực chung của quán, va trúng cô gái với cái miệng hở. Trông thấy cặp tay chân dài cùng diện mạo tan chảy, quái đản kia, cô gái há miệng hết cỡ và thốt ra một tiếng hét đinh tai nhức óc. Tận dụng lúc nó mất đà do cú va, Geralt bắt kịp sinh vật kia ở giữa phòng và đốn nó ngã lăn xuống đất với một phát đá điêu luyện vào sau gối.
"Chớ nhúc nhích, anh bạn ạ," gã rít qua hàm răng nghiến chặt, gí mũi kiếm của mình vào cổ họng sinh vật kỳ quặc. "Đừng cử động."
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?" chủ quán hét lên, chạy tới với một cái sạn nắm chặt trong tay. "Toàn bộ chuyện này là sao thế? Lính canh! Detchka, chạy đi gọi lính mau!"
"Không!" sinh vật đó kêu gào, nằm bẹp xuống sàn và thân hình càng thêm biến dạng. "Xin hãy rủ lòng thương, khôôôôông!"
"Đừng gọi họ!" tay người tí hon bẩn thỉu lặp lại, lao ra khỏi buồng. "Tóm lấy cô gái đó đi, Dandelion!"
Anh thi sĩ hát rong túm lấy cô Detchka bấy giờ đang la hét rầm trời, cẩn thận chọn chỗ để túm. Detchka ré lên và khuỵu xuống sàn cạnh chân anh.
"Bình tĩnh đi, chủ quán," Dainty Biberveldt hổn hến nói. "Đây là chuyện riêng, chúng ta sẽ không gọi lính canh đến làm gi. Tôi sẽ trả cho bất kỳ thiệt hại nào."
"Không có thiệt hại gì cả," người chủ quán nói với vẻ nghiêm nghị và nhìn xung quanh.
"Nhưng rồi sẽ có đấy," tay người tí hon bụ bẫm nghiến răng nói, "bởi vì tôi sẽ tẩn cho nó một trận. Và sẽ tẩn ra trò. Tôi sẽ tẩn cho nó một cách tàn nhẫn, lâu dài và điên cuồng, sau đó mọi thứ ở đây sẽ tan tành hết cả."
Phiên bản biếm họa của Dainty Biberveldt, với tay chân ngoằng ngoẵng và sõng soài, nằm bẹp trên sàn, rên rỉ một cách thảm hại.
"Không có chuyện ấy đâu," chủ quán lạnh lùng nói, nheo mắt và hơi nâng cán sạn lên. "Tẩn nhau ngoài đường hay trong sân đi, thưa anh, không phải ở đây. Và tôi sẽ gọi lính. Cần phải làm vậy, đó là nhiệm vụ của tôi. Thật chứ... đó là một con quái vật!"
"Thưa chủ quán," Geralt điềm tĩnh nói, vẫn không giảm lực ép trên cổ con quái vật, "hãy bình tĩnh đi. Sẽ không ai phá hủy bất cứ thứ gì đâu, sẽ không có bất kỳ thiệt hại nào hết. Tình hình đã trong vòng kiểm soát. Tôi là một thuật sĩ và như ông có thể thấy đấy, tôi đã khống chế được con quái vật rồi. Và bởi vì đây quả thực có vẻ là một vấn đề riêng tư nên chúng tôi sẽ bình tĩnh dàn xếp nó ở trong buồng. Thả cô gái ra đi, Dandelion, và đến đây nào. Trong túi tôi có một sợi dây chuyền bạc. Lấy nó ra và trói chặt cánh tay của quý ông này lại, quanh khuỷu tay sau lưng nó ấy. Đừng nhúc nhích nhé, anh bạn."
Con vật rên rỉ khe khẽ.
"Được rồi, Geralt," Dandelion nói, "tôi đã trói nó lại. Hãy vào buồng đi thôi. Còn ông, chủ quán, ông đứng đó làm gì? Tôi đã gọi bia cơ mà. Và khi tôi gọi bia thì ông cứ việc mang bia phục vụ tôi cho đến khi tôi hét lên 'Nước' mới thôi."
Geralt đẩy sinh vật bị trói về phía buồng và thô bạo xô nó ngồi xuống bên cạnh cái cột. Dainty Biberveldt cũng ngồi xuống và nhìn nó với vẻ ghê tởm.
"Trông nó thật quái dị," y nói. "Hệt như một đống bột lên men vậy. Nhìn cái mũi của nó kìa, Dandelion, trời đất ơi, nó sẽ rụng xuống bất cứ giây nào thôi. Và đôi tai nó giống như tai mẹ vợ tôi ngay trước đám tang bà ta vậy. Ọe!"
"Cố nín đi, cố nín đi," Dandelion lẩm bẩm. "Anh là Biberveladt nhỉ? Phải, chính là anh rồi, không nghi ngờ gì nữa. Nhưng mới thoáng trước cái thứ ngồi cạnh cột kia lại là anh. Nếu tôi không nhầm. Geralt! Mọi người đang trông chờ nơi anh đấy. Anh là thuật sĩ mà. Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Nó là thứ gì thế?"
"Nó là một con quỷ nhại."
"Anh mới là đồ quỷ nhại ấy," con vật nói với giọng lào khào trong yết hầu, đung đưa cái mũi. "Tôi không phải quỷ nhại, tôi là một song trùng nhân và tên tôi là Tellico Lunngrevink Letorte. Gọi tắt là Penstock. Bạn bè thân quen của tôi gọi tôi là Dudu."
"Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Dudu, đồ con hoang!" Dainty hét lên, dứ dứ một cú đấm vào nó. "Ngựa của ta đâu? Đồ trộm cướp!"
"Các quý ông," người chủ quán cảnh cáo họ, bước vào với một cái bình và vài cốc bia, "các anh đã hứa mọi sự sẽ yên ắng rồi đấy."
"A, bia," tay người tí hon thở dài. "Ôi, tôi khát khô cổ rồi. Và đói nữa!"
"Tôi cũng muốn có thứ gì để uống," Tellico Lunngrevink Letorte khàn giọng tuyên bố. Nó bị ngó lơ hoàn toàn.
"Nó là gì thế?" người chủ quán vừa hỏi vừa ngắm nhìn sinh vật kia, bấy giờ đang thè chiếc lưỡi dài ra ngoài đôi môi nhăn nheo, nhão nhoét khi nhìn thấy cốc bia. "Nó là gì vậy, hỡi các vị?"
"Một con quỷ nhại," gã thuật sĩ lặp lại, không buồn để ý đến vẻ mặt của con quái vật lúc bấy giờ. "Thực ra nó có nhiều tên lắm. Một con quỷ biến hình, quỷ hoán thân, ghẹo quái hay vong ma. Hoặc một con song trùng nhân, như nó tự xưng."
"Một con ghẹo quái!" chủ quán la lên. "Tại đây, ở Novigrad sao? Trong quán trọ của tôi ư? Nhanh lên, chúng ta phải gọi lính canh ngay! Và tu sĩ nữa! Không là tội tình sẽ giáng hết xuống đầu tôi..."
"Cứ từ từ nào," Dainty Biberveldt khàn giọng nói, vội vàng ăn hết chỗ xúp của Dandelion từ một cái bát mà thần kỳ thay đã không bị đổ. "Sẽ chẳng thiếu thời gian để gọi bất kỳ ai chúng ta cần đâu. Nhưng cứ để sau. Tên vô lại này đã cướp của tôi và tôi không có ý định giao nó cho giới hành pháp địa phương trước khi thu hồi được tài sản của mình đâu. Tôi thừa biết đám dân Novigrad nhà ông - và cả cánh thẩm phán của ông nữa. Có thể tôi sẽ nhận lại được một phần mười, không hơn không kém."
"Xin hãy rủ lòng thương," con song trùng nhân thút thít than vãn. "Đừng giao tôi cho con người! Mọi người có biết họ làm gì với những kẻ như tôi không?"
"Đương nhiên là biết," chủ quán gật đầu. "Các tu sĩ làm phép trừ tà đối với bất kỳ con ghẹo quái nào họ bắt được. Sau đó, họ trói nó lại với một cây gậy kẹp giữa hai đầu gối và đắp một lớp đất sét trộn với mạt sắt dày lên khắp người nó, vo thành một khối tròn và đem nướng trên lửa cho đến khi đất sét cứng lại thành gạch. Ít nhất thì đó là những gì đã từng được thực hiện cách đây nhiều năm, khi những con quái vật này xuất hiện thường xuyên hơn."
"Một phong tục man rợ. Quả đúng là con người," Dainty nói, nhăn mặt và đẩy chiếc bát lúc này đã hết sạch ra, "nhưng có lẽ đó là hình phạt thích đáng cho tội ăn cướp và ăn trộm. Nào, khai ra đi, đồ phá hoại, ngựa của ta đâu? Nhanh lên, trước khi ta kéo cái mũi của ngươi qua giữa hai chân và nhồi nó vào mông ngươi! Ta hỏi đám ngựa của ta đâu."
"Tôi... tôi đã bán chúng rồi," Tellico Lunngrevink Letorte lắp bắp, và đôi tai chùng xuống của nó bất chợt cuộn tròn lại như những bông hoa súp lơ tí hon.
"Bán chúng rồi! Mọi người có nghe thấy điều đó không?" tay người tí hon kêu lên, sùi bọt mép. "Nó đã bán ngựa của tôi rồi!"
"Tất nhiên," Dandelion nói. "Nó đã có thời gian mà. Nó đã ở đây ba ngày. Trong ba ngày qua, anh... Ý tôi là, nó... Khốn kiếp, Dainty, có phải vậy tức là..."
"Tất nhiên là như vậy rồi!" tay lái buôn hét lên, giậm đôi chân lông lá của mình. "Nó đã cướp của tôi trên đường, cách thành phố một ngày đường! Nó đội lốt tôi đến đây, hiểu không? Và bán ngựa của tôi! Tôi sẽ giết nó! Tôi sẽ bóp cổ nó bằng tay không!"
"Hãy cho chúng tôi biết mọi sự đã xảy ra như thế nào, anh Biberveldt."
"Geralt xứ Rivia, nếu tôi không nhầm? Thuật sĩ nhỉ?"
Geralt gật đầu thay lời đáp.
"Quả là may mắn," tay người tí hon nói. "Tôi là Dainty Biberveldt trấn Knotgrass Meadow. Nông dân, người chăn nuôi gia súc và thương gia. Hãy gọi tôi là Dainty, Geralt."
"Nói tiếp đi, Dainty."
"Được rồi, sự tình là như thế này. Tôi và người coi ngựa của tôi đang chở ngựa đến Devil's Ford để bán ở chợ. Chúng tôi dừng chân lần cuối ở cách thành phố một ngày đường. Chúng tôi nghỉ lại qua đêm, sau khi nốc hết một thùng nhỏ vodka caramel cháy. Nửa đêm tôi thức dậy với cảm giác bàng quang mình như sắp bục tung đến nơi và bước ra khỏi toa xe, tôi tính đi xem xét lũ ngựa đang làm gì trên đồng cỏ. Tôi bước ra ngoài, sương mù dày kinh khủng, tôi dõi mắt nhìn và đột nhiên có người đến. Ai đấy? Tôi hỏi. Nó không nói gì. Tôi bước lại gần và thấy... chính mình. Hệt như soi gương vậy. Tôi nghĩ đáng lẽ ra mình không nên uống thứ rượu chết tiệt đó, cái món nước cồn đáng nguyền rủa đó. Và cái con này đây - vì đó chính là nó - đập bốp vào đầu tôi! Mắt tôi tóe sao và tôi lăn đùng ra đất. Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy trong một bụi cây khốn kiếp, với một cục u như quả dưa chuột trên đầu và chẳng thấy bóng dáng ai trong tầm mắt hết, cũng không thấy vết tích nào của trại chúng tôi. Tôi đã phải lang thang cả ngày trước khi cuối cùng cũng tìm thấy dấu vết. Hai ngày nay tôi cứ thế lê bước, ăn rễ cây và nấm sống. Và trong khi ấy cái... cái tên Dudulico gỉ gì xấu xa đó cưỡi ngựa đến Novigrad giả làm tôi và bán hết ngựa của tôi! Khốn kiếp, tôi sẽ... Và tôi sẽ đập cho đám coi ngựa của tôi no đòn! Tôi sẽ đét cho mỗi tên một trăm roi lên mông, bố cái lũ đần độn! Không nhận ra ông chủ của mình, để bản thân bị cho vào tròng như thế! Lũ xuẩn ngốc, khờ dại, ngu si..."
"Đùng quá khắt khe với họ, Dainty," Geralt nói. "Họ chẳng thể nào nhận ra nổi đâu. Một con quỷ nhại bắt chước được chính xác tới độ không có cách nào để phân biệt nó với bản gốc hết - ý tôi là với nạn nhân nó đã chọn. Anh chưa nghe danh quỷ nhại bao giờ à?"
"Đã nghe đôi ba điều. Nhưng tôi cứ nghĩ tất cả chỉ là hư cấu."
"Chà, không phải đâu. Tất cả những gì một con song trùng nhân phải làm là quan sát kỹ nạn nhân của nó để thích ứng với cấu trúc vật chất cần thiết một cách nhanh chóng và hoàn hảo. Tôi xin được nhấn mạnh rằng đó không phải một ảo ảnh, mà là một sự biến đổi hoàn toàn, cực kỳ chính xác. Đến từng chi tiết. Không ai biết quỷ nhại làm thế kiểu gì. Các pháp sư nghi rằng mấu chốt nằm ở thành tố máu, tương tự như chứng hóa sói vậy, nhưng tôi nghĩ đây hoặc là một cơ chế gì đó hoàn toàn khác, hoặc mạnh hơn gấp ngàn lần. Xét cho cùng, một con ma sói chỉ có hai - nhiều nhất là ba - dạng khác nhau, trong khi một con song trùng nhân có thể biến đổi thành bất cứ thứ gì nó muốn, miễn là khối lượng cơ thể về cơ bản tương đương nhau."
"Khối lượng cơ thể?"
"Chà, nó sẽ không thể biến thành voi răng mấu. Hoặc một con chuột."
"Tôi hiểu rồi. Và sợi dây mà anh dùng để trói nó là sao vậy?"
"Nó làm bằng bạc. Nó có thể giết chết một con ma sói, nhưng như anh thấy đấy, đối với quỷ nhại, nó chỉ ngăn cản khả năng biến hình. Đó là lý do con quỷ đó ngồi ở đây trong hình dạng của chính mình."
Con song trùng nhân mím chặt đôi môi sền sệt của mình và nhìn gã thuật sĩ với một vẻ ác độc trong đôi mắt đờ đẫn, cặp con ngươi bấy giờ đã mất đi sắc nâu nhạt của tay người tí hon và chuyển màu vàng.
"Tôi rất mừng là cái con khốn nạn táo tợn kia đang ngồi đấy," Dainty gầm gừ. "Nghĩ thử mà xem, nó thậm chí còn dừng chân ở đây, tại quán Lưỡi Giáo, nơi tôi vẫn hay trọ! Nó đã coi bản thân chính là tôi rồi!"
Dandelion gật đầu.
"Dainty," anh nói, "nó đã là anh. Tôi đã gặp nó ở đây ba ngày rồi. Nó trông giống anh và ăn nói cũng giống anh. Và trong khoản thiết đãi nhau một chầu, nó cũng keo kiệt như anh. Có khi còn kẹt xỉ hơn."
"Cái phần chót không khiến tôi lo lắng," tay người tí hon nói, 'bởi vì có lẽ tôi sẽ thu hồi được một phần tiền của mình. Nghĩ đến cảnh chạm vào nó mà tôi thấy phát tởm. Lấy ví khỏi người nó đi, Dandelion, và kiểm tra xem bên trong có những gì. Hẳn là phải có nhiều lắm, nếu tên trộm ngựa này quả thực đã bán lũ ngựa của tôi."
"Anh có bao nhiêu con ngựa thế, Dainty?"
"Một tá."
"Tính theo giá thị trường chung," anh thi sĩ hát rong nói, nhìn vào trong cái ví, "khoản tiền ở đây chỉ đủ mua một con ngựa duy nhất, nếu anh vớ được một con ngựa già, lừ khừ. Tính theo giá Novigrad, đủ cho hai con dê, nhiều nhất là ba con."
Tay lái buôn không nói gì, nhưng trông y như thể sắp khóc đến nơi. Tellico Lunngrevink Letorte gục mũi xuống, môi dưới càng xịu xuống thấp hơn nữa, sau đó nó bắt đầu khẽ kêu òng ọc.
"Nói tóm lại," cuối cùng tay người tí hon thở dài, "tôi đã bị cướp và hủy hoại bởi một sinh vật mà trước đây mình không tin có tồn tại. Đó quả là vận rủi."
"Về cơ bản là vậy," gã thuật sĩ nói, đánh mắt liếc nhìn con song trùng nhân đang co ro trên ghế. "Tôi cũng tin rằng quỷ nhại đã bị xóa sổ từ lâu. Như tôi nghe bảo, hồi trước, chúng từng sống rất đông trong những khu rừng và cao nguyên gần đây. Nhưng khả năng bắt chước của chúng khiến những người định cư đời đầu hết sức quan ngại và họ bắt đầu săn lùng chúng. Một cách khá hiệu quả. Hầu như tất cả bọn chúng nhanh chóng bị tiêu diệt."
"Và thật may mắn cho chúng ta," chủ quán nói và nhỏ nước bọt xuống sàn. "Nhân danh Ngọn Lửa Vĩnh Hằng, tôi xin thề tôi thích rồng hoặc quỷ hơn, chúng luôn luôn chỉ là rồng hoặc quỷ. Ta biết mình đang phải đương đầu với thứ gì. Nhưng còn ba thứ ma sói, mấy trò biến hình và thay dạng kia, cái hành vi ghê tởm, quỷ quái, cái trò lọc lừa thủ đoạn và xảo quyệt do những sinh vật gớm ghiếc kia nghĩ ra, sẽ gây phương hại và hủy diệt loài người! Tôi xin khẳng định với mọi người, chúng ta cần gọi lính canh đến và tống cái tạo vật gớm guốc này vào lửa!"
"Geralt?" Dandelion tò mò hỏi. "Tôi rất muốn được nghe ý kiến của một chuyên gia. Những con quỷ nhại này có thực sự nguy hiểm và hung hãn như vậy không?"
"Khả năng bắt chước của chúng," gã thuật sĩ nói, "là một thuộc tính dùng để tự vệ hơn là gây hấn. Tôi chưa nghe nói về..."
"Tổ mả nhà nó nữa," Dainty giận dữ ngắt lời, đập tay xuống bàn. "Nếu đập đầu người khác và cướp hàng của anh ta không phải hành vi gây hấn thì tôi chẳng biết gì mới gọi là như vậy. Đừng tài lanh nữa. Vấn đề đơn giản lắm; tôi đã bị mai phục và bị cướp, không chỉ chỗ tài sản mình đã phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được, mà còn cả hình dạng của bản thân nữa. Tôi yêu cầu bồi thường và tôi sẽ không ngơi nghỉ..."
"Lính canh, chúng ta phải gọi lính canh," chủ quán nói. "Và chúng ta nên gọi tu sĩ đến nữa! Rồi đem cái con quái vật đó, cái đồ phi nhân đó đi thiêu!"
"Thôi đi, ông chủ," tay người tí hon nói, ngẩng đầu lên. "Cái trò gọi lính của ông đang trở thành khó chịu rồi đấy. Tôi xin được chỉ ra rằng cái con phi nhân kia chưa làm hại bất kỳ ai khác cả, chỉ mình tôi thôi. Và thật tình cờ, tôi cũng là một phi nhân."
"Đừng có lố bịch, anh Biberveldt," người chủ quán bật cười lo lắng. "Anh và cái thứ đó giống gì nhau đâu? Anh chẳng khác con người là mấy, còn nó là một con quái vật. Tôi lấy làm ngạc nhiên là anh lại có thể ngồi đó một cách điềm đạm đến nhường ấy, thưa thuật sĩ. Nói thế này mong anh bỏ quá nhé, nhưng nghề của anh là gì ấy nhỉ? Công việc của anh là giết quái vật, phải không?"
"Quái vật," Geralt lạnh lùng nói, "nhưng không phải thành viên của các chủng tộc thông minh."
"Nào, nào, thưa anh," người chủ quán nói. "Nói vậy lại hơi cường điệu chút rồi."
"Thật vậy," Dandelion chen vào, "cái câu 'chủng tộc thông minh' đó là quá đà rồi, Geralt ạ. Cứ nhìn nó mà xem."
Quả thật, lúc đó Tellico Lunngrevink Letorte trông không giống một thành viên của chủng tộc thông minh nào hết. Nó giống như một con rối làm bằng bùn và bột mì, nhìn gã thuật sĩ với đôi mắt vàng và đờ đẫn đầy vẻ van xin. Cả những âm thanh khìn khịt phát ra từ mũi nó - lúc này đã dài ra chạm đến bàn - cũng chẳng xứng mặt thành viên của một chủng tộc thông minh.
"Cái trò nhảm nhí vô nghĩa này thế là đủ rồi đấy!" Dainty Biberveldt tự nhiên gầm lên. "Chẳng có gì phải bàn cãi! Điều duy nhất đáng bàn là ngựa và những mất mát của tôi! Ngươi nghe thủng chưa, đồ khốn kiếp trơn nhẫy kia? Ngươi đã bán ngựa của ta cho ai? Ngươi đã làm gì với chỗ tiền rồi? Hãy nói cho ta biết ngay lập tức, trước khi ta đá cho ngươi tím người và đem người ra lột da sống!"
Detchka mở hé cửa, thò cái đầu nâu vàng vào buồng.
"Cha ơi, chúng ta có khách," cô ta thì thầm. "Thợ xây từ giàn giáo và những người khác. Con đang phục vụ họ, nhưng đừng hét to như thế trong này, bởi vì họ bắt đầu bắn cho gian buồng những ánh nhìn kỳ lạ rồi đấy."
"Lạy Ngọn Lửa Vĩnh Hằng!" người chủ quán kinh hoàng nói, nhìn con song trùng nhân đang chảy nhão. "Nếu ai đó nhìn vào đây và thấy nó... Ôi, sự tình trông sẽ tệ lắm. Nếu chúng ta không gọi lính thì... thưa thuật sĩ! Nếu nó thực sự là một con ghẹo quái, hãy bảo nó thay đổi thành một thứ gì tử tế đi, như một lốt ngụy trang ấy. Chỉ tạm thời thôi."
"Đúng vậy," Dainty nói. "Bảo nó biến thành một thứ gì khác đi, Geralt."
"Biến thành ai đây?" con song trùng nhân bỗng dưng kêu òng ọc. "Tôi chỉ có thể sử dụng một lốt hình mình đã quan sát kỹ. Tôi sẽ biến thành ai trong số các anh đây?"
"Không phải ta," người chủ quán vội vàng nói.
"Cũng không phải ta," Dandelion khịt mũi. "Đằng nào thì ta cũng chẳng phải là một lốt ngụy trang tử tế đâu. Thiên hạ ai nấy đều biết ta, thế nên trông thấy hai Dandelion ngồi chung một bàn sẽ còn gây náo loạn hơn cả việc có một người hiện đang ở đây."
"Ta cũng tương tự như vậy thôi," Geralt mỉm cười. "Vậy là chỉ còn mỗi anh, Dainty. Và như thế chính ra lại tốt. Đừng chạm tự ái nhé, nhưng bản thân anh cũng biết rằng người đời khó lòng phân biệt nổi người tí hon với nhau."
Tay lái buôn không ngẫm nghĩ lâu về điều ấy.
"Thôi được rồi," y nói. "Cứ vậy đi. Tháo xích cho nó đi, thuật sĩ. Được rồi, giờ hãy biến mình thành ta đi nào, hỡi chủng tộc thông minh."
Sau khi sợi xích được tháo ra, con song trùng nhân xoa hai bàn tay nhơ nhớp của mình vào với nhau, sờ mũi và tròn xoe mắt nhìn tay người tí hon. Làn da chảy xệ trên mặt nó căng lên và trở nên có sắc màu. Mũi nó co lại và tụt vào với một âm thanh nhoen nhoét trầm đục và tóc xoăn mọc ra trên cái đầu trọc lốc của nó. Bây giờ đến lượt Dainty trố mắt, người chủ quán há miệng ngạc nhiên trong câm lặng còn Dandelion trút ra một tiếng thở dài và rên rỉ.
Điều cuối cùng thay đối là màu mắt của nó.
Dainty Biberveldt thứ hai hắng giọng, đưa tay qua bàn, chộp lấy cốc bia của Dainty Biberveldt thứ nhất và hau háu áp miệng vào đó.
"Không thể nào, không thể nào," Dandelion khẽ khàng nói. "Nhìn mà xem kìa, anh ta đã bị sao chép rất chuẩn xác. Không thể phân biệt được họ nữa. Chuẩn từng chi tiết một. Lần này, ngay cả những vết muỗi đốt và vết ố trên quần của nó... Vâng, trên quần của nó! Geralt, ngay cả các pháp sư cũng không thể làm nối chuyện ấy! Sờ thử đi, đó là len thật đấy, không phải ảo ảnh đâu! Phi thường quá! Nó làm điều đó kiểu gì vậy?"
"Không ai biết cả," gã thuật sĩ lẩm bẩm. "Bản thân nó cũng chẳng biết đâu. Tôi đã nói rồi đấy, nó sở hữu khả năng biến đổi cấu trúc vật chất một cách tự do tuyệt đối, nhưng đó là một năng lực tự nhiên, mang tính bản năng..."
"Nhưng còn cái quần... Nó tạo cái quần ra từ gì thế? Và cả cái áo gi lê nữa?"
"Đó là lớp da thích ứng của chính nó. Tôi không nghĩ nó sẽ bằng lòng cởi bỏ cái quần kia đâu. Dù sao thì cái quần đó sẽ ngay lập tức mất đi các đặc tính của len..."
"Thật đáng tiếc," Dainty nói, lộ vẻ gian xảo, "bởi vì tôi đang phân vân không biết có nên bắt nó biến một xô đồ thành một xô vàng hay không."
Con song trùng nhân, giờ đã là một bản sao chuẩn xác của tay người tí hon, nằm dài thoải mái và cười toe toét, rõ ràng rất lấy làm vui sướng khi được trở thành trung tâm của sự chú ý. Nó ngồi trong một tư thế giống hệt Dainty, đung đưa cặp chân lông lá của mình theo cùng một kiểu.
"Anh biết nhiều về song trùng nhân thật đấy, Geralt," nó nói, sau đó tu một ngụm từ cái cốc, chép môi và ợ hơi. "Quả thật là rất nhiều."
"Trời đất quỷ thần ơi, giọng nói và phong thái hành xử của nó cũng là của Biberveldt," Dandelion nói. "Các anh có ai có sợi chỉ đỏ nào không? Khốn kiếp, chúng ta phải đánh dấu nó lại, bởi vì chưa biết chừng sẽ có rắc rối đấy."
"Thôi nào, Dandelion," Dainty Biberveldt thứ nhất phẫn nộ nói. "Hẳn anh sẽ không nhầm nó với tôi đâu nhỉ? Sự khác biệt rõ..."
"... như ban ngày mà," Dainty Biberveldt thứ hai nói nốt câu và lại ợ lên một tiếng đầy duyên dáng. "Thật vậy, đầu của anh phải đần độn hơn cả mông của một con ngựa thì mới nhầm lẫn nổi."
"Chẳng phải tôi đã bảo rồi đấy sao?" Dandelion kinh ngạc thì thầm. "Nó suy nghĩ và ăn nói hệt như Biberveldt vậy. Thật vô phương phân biệt được..."
"Phóng đại rồi," tay người tí hon bĩu môi nói. "Một sự phóng đại trắng trợn."
"Không," Geralt phản bác. "Đó không phải phóng đại đâu. Tin hay không thì tùy, nhưng tại thời điểm này, nó chính là anh, Dainty. Bằng một phương thức bí hiểm nào đó, con song trùng nhân cũng sao chép chính xác tâm tính nạn nhân của nó."
"Tâm gì cơ?"
"Các thuộc tính của tâm trí, tính cách, cảm xúc, suy nghĩ. Linh hồn. Cũng là xác nhận một điều hầu hết các pháp sư và tất cả các tu sĩ đều phủ nhận. Ấy chính là, linh hồn cũng có phần."
"Thật báng bổ!" Người chủ quán há hốc mồm.
"Và nhảm nhí nữa," Dainty Biberveldt khẳng định chắc nịch. "Đừng bịa chuyện, thuật sĩ à. Thuộc tính của tâm trí, nghe hay đấy. Sao chép mũi và quần là một chuyện, nhưng tâm trí của người khác chẳng phải là chuyện thường đâu. Tôi sẽ chứng minh điều đó cho mọi người ngay bây giờ. Nếu cái con song trùng nhân khốn nạn này đã sao chép được khối óc thương lái của tôi, nó đã chẳng bán lũ ngựa ở Novigrad, một nơi chúng không được săn đón; nó đáng lẽ phải đến hội chợ ngựa ở Devil's Ford, ở đó chúng sẽ được bán cho người trả giá cao nhất. Ở đó ta sẽ không bị lỗ..."
"Thực ra thì có lỗ đấy." Con song trùng nhân bắt chước vẻ mặt bị xúc phạm của tay người tí hon và khịt mũi theo kiểu rất đặc trưng. "Trước hết, giá tại các cuộc đấu giá ở Devil's Ford đang giảm xuống, bởi vì cánh thương lái đang dàn xếp giá thầu. Ngoài ra, anh còn phải trả hoa hồng cho bên tổ chức đấu giá nữa."
"Đừng dạy ta cách bán buôn, đồ khốn," Biberveldt phẫn nộ nói. "Ta sẽ kiếm được chín mươi hoặc một trăm mỗi con tại Devil's Ford. Còn ngươi thì kiếm được bao nhiêu từ đám khách qua đường tại Novigrad?"
"Một trăm ba mươi," con song trùng nhân đáp.
"Ngươi nói dối, quân bất lương."
"Tôi không nói dối đâu. Tôi đem đám ngựa đến thẳng cảng, thưa anh, và tìm thấy một nhà buôn lông thú ngoại quốc. Dân buôn lông thú không sử dụng bò khi chuẩn bị đoàn lữ hành của mình, bởi vì bò quá chậm. Lông thú nhẹ, nhưng đắt đỏ, thế nên người ta cần phải di chuyển nhanh chóng. Novigrad không có nhu cầu đối với ngựa, vậy nên cũng chẳng có bất kỳ con ngựa nào. Tôi nắm giữ những con ngựa duy nhất, thế là tôi có thể thét giá thoải mái. Đơn giản..."
"Ta đã bảo là đừng có dạy ta rồi mà!" Dainty hét lên, đỏ bừng mặt. "Được rồi, ngươi đã kiếm bộn. Vậy tiền đâu?"
"Tôi đã tái đầu tư nó," Tellico nói một cách tự hào, bắt chước kiểu đưa ngón tay qua mớ tóc dày điển hình của tay người tí hon. "Tiền bạc phải luân chuyển, thưa anh, và công việc bán buôn phải luôn tay không ngừng."
"Cứ liệu chừng đấy, không là ta bóp cổ cho bây giờ! Nói cho ta biết ngươi đã làm gì với số tiền kiếm được từ những con ngựa ngay."
"Tôi đã nói với anh rồi đó. Tôi đã quy đổi chúng thành hàng hóa rồi."
"Hàng gì? Ngươi đã mua cái gì vậy, đồ quái thai?"
"Phẩm... phẩm yên chi," con song trùng nhân lắp bắp, sau đó nhanh chóng liệt kê, "Một nghìn giạ phẩm yên chi, sáu mươi hai tạ vỏ cây trinh nữ, năm mươi lăm galông dầu hoa hồng, hai mươi ba thùng dầu gan cá, sáu trăm bát đất nung và ba mươi lăm cân sáp ong. Tình cờ thì tôi mua được chỗ dầu gan cá với giá rất rẻ vì nó hơi ôi. À, vâng, tôi tí nữa quên mất. Tôi cũng đã mua cả một trăm cubit chỉ bông."
Một khoảng im lặng dài - rất dài - buông xuống.
"Dầu gan cá," Dainty cuối cùng cũng nói, phát âm từng từ rất chậm rãi. "Chỉ bông. Dầu hoa hồng. Chắc tôi đang mơ. Phải, đây là một cơn ác mộng. Ta có thể mua bất cứ thứ gì ở Novigrad, đủ mọi thứ đồ quý giá và vật dụng hằng ngày, ấy vậy mà tên đần độn này đây nướng tiền của tôi vào toàn những thứ vớ vẩn. Giả vờ là tôi. Tôi xong đời rồi, tiền của tôi đã mất, danh tiếng thương nhân của tôi đã tan tành. Không, tôi chịu thế là đủ rồi. Cho tôi mượn thanh kiếm của anh, Geralt. Tôi sẽ băm vằm nó ngay tại trận."
Cánh cửa phòng cọt kẹt mở ra.
"Thương gia Biberveldt!" hô lên câu ấy là một người mặc áo dài tím, thân hình còm cõi như một cây sậy. Lão đội trên đầu chiếc mũ có hình dạng hệt như một cái bô úp ngược. "Thương gia Biberveldt có ở đây không?"
"Vâng," hai tên người tí hon đồng thanh trả lời.
Liền trong tích tắc tiếp theo, một trong hai Dainty Biberveldt hất chỗ bia trong cốc vào mặt gã thuật sĩ, nhanh nhẹn đá văng chiếc ghế đẩu khỏi mông Dandelion và chui xuống gầm bàn lao về phía cửa, xô ngã người đội chiếc mũ lố bịch trên đường chạy.
"Cháy nhà! Cứu!" nó hét lên, lao ra phòng sinh hoạt chung. "Giết người! Thiên tai!"
Geralt giũ bỏ lớp bọt bia, lao theo nó, nhưng Biberveldt thứ hai, khi ấy cũng đang lao về phía cửa, trượt trên đống mùn cưa và ngã xuống trước mặt gã. Hai người bọn họ bổ nhào ở ngay ngưỡng cửa. Dandelion trèo ra khỏi gầm bàn, nguyền rủa thô tục.
"Hàành huuung!" người đàn ông gầy gò, vướng víu trong chiếc áo dài tím mình mặc, hét lên từ sàn nhà. "Cưưướớp củuuaaaa! Tội phạm!"
Geralt lăn khỏi tay người tí hon và lao vào buồng chính, vừa kịp thấy con song trùng nhân - chen lấn với khách nhậu - đang chạy ra đường. Gã lao theo, nhưng lại đụng phải một bức tường người đàn hồi mà rắn chắc cản đường mình. Gã xô ngã được một người lấm lem đất sét và nồng nặc mùi bia, nhưng những người khác đã giữ chặt gã trong những nắm tay như gọng kìm sắt. Gã phản kháng rất găng, nhưng nghe thấy tiếng chỉ đứt và da thuộc rách vang lên khô khốc, và ống tay áo lỏng tuột ra dưới nách phải của mình. Gã thuật sĩ chửi thề và ngừng vùng vẫy.
"Chúng tôi túm được hắn rồi!" những người thợ xây hét lên. "Chúng tôi đã bắt được tên cướp! Bây giờ làm gì đây, thưa ông chủ?"
"Vôi!" ông chủ gầm lên, ngẩng đầu khỏi bàn và nhìn xung quanh với đôi mắt đờ đẫn.
"Lính caaanh!" người mặc áo tím hét lên, bò ra khỏi buồng bằng cả tứ chi. "Một quan chức đã bị hành hung! Lính đâu! Ngươi sẽ phải lên giá treo cổ, quân nghịch tặc!"
"Chúng tôi túm được hắn rồi!" những người thợ xây hét lên. "Chúng tôi túm được hắn rồi, thưa ngài!"
"Đó không phải hắn!" người mặc áo dài rống lên. "Hãy bắt kẻ vô lại ấy! Đuổi theo hắn mau!"
"Ai cơ?"
"Biberveldt, tên người tí hon! Đuổi theo hắn, truy bắt hẳn đi! Tống hắn vào ngục tối!"
"Chờ một chút," Dainty nói, bước ra khỏi buồng. "Chuyện này là gì vậy, ông Schwann? Đùng làm ô danh tôi thế. Và đừng đánh động, không cần đâu."
Schwann im lặng và kinh ngạc nhìn tay người tí hơn. Dandelion bước ra khỏi buồng, kiểm tra cây đàn luýt của anh, chiếc mũ bê rê đội nghiêng. Những người thợ xây thì thầm với nhau, cuối cùng cũng thả Geralt ra. Mặc dù hết sức điên tiết, gã thuật sĩ chỉ giới hạn bản thân trong việc khạc nhổ liên tục lên sàn.
"Thương gia Biberveldt!" Schwann nói, nheo đôi mắt cận thị của mình lại. "Chuyện này là thế nào đấy? Hành hung một quan chức thành phố có thể sẽ khiến anh phải trả giá đắt... Vừa rồi là ai thế? Cái tên người tí hon vừa bỏ chạy đấy?"
"Em họ của tôi," Dainty nói vội. "Một người em họ xa..."
"Vâng, vâng," Dandelion đồng ý, nhanh chóng hỗ trợ y và cảm thấy mình cuối cùng cũng có đất diễn. "Em họ xa của Biberveldt. Được gọi là Cả Đẫn Biberveldt. Con ghẻ của gia đình. Hồi còn nhỏ, anh ta bị rơi xuống giếng. Một cái giếng cạn thôi. Nhưng không may lại bị cái xô đập thẳng vào đầu. Anh ta thường rất ôn hòa, chỉ có điều màu tím khiến anh ta tức giận. Nhưng không có gì phải lo lắng đâu, bởi vì anh ta sẽ bình tĩnh lại khi nhìn thấy những sợi lông mu đỏ của một phụ nữ. Chính thế mà anh ta đã lao thẳng đến Passiflora. Tôi xin khẳng định với ông, thưa ông Schwan..."
"Đủ rồi đấy, Dandelion," gã thuật sĩ rít lên. "Khốn kiếp im đi."
Schwann kéo chiếc áo dài xuống, phủi mùn cưa ra khỏi nó và đứng thẳng dậy, tỏ vẻ kiêu kỳ.
"Nào," lão nói. "Hãy để ý đến người thân của anh một cách chu đáo hơn, thương gia Bibervelat a, bởi vì như anh biết đấy, anh sẽ là người chịu trách nhiệm. Ta mà đâm đơn khiếu nạ... Nhưng ta không có thời gian. Ta đến đây vì công cán, Biberveldt ạ. Ta thay mặt chính quyền thành phố triệu tập anh đi nộp thuế."
"Hở?"
"Thuế," viên chức này lặp lại và bĩu môi nhăn mặt, một nét biểu cảm có lẽ được sao chép từ một người quyền cao chức trọng hơn nhiều. "Anh đang làm gì đấy? Bị lây bệnh thằng em họ của mình rồi à? Nếu tạo ra lợi nhuận, anh phải đóng thuế. Hoặc anh sẽ vào ngục tối."
"Tôi ư?" Dainty gầm lên. "Tôi, tạo ra lợi nhuận ư? Mẹ kiếp, tất cả những gì tôi có tạo ra được là những khoản thua lỗ! Tôi..."
"Cẩn thận đấy, Biberveldt," gã thuật sĩ rít lên, trong khi Dandelion lén lút đá vào ống chân đầy lông của tay người tí hon. Tay người tí hon ho hắng.
"Tất nhiên rồi," y nói, cố gắng nở một nụ cười trên khuôn mặt bầu bĩnh của mình, "dĩ nhiên rồi, ông Schwann. Nếu tạo ra lợi nhuận, ta phải đóng thuế. Lợi nhuận cao, thuế cao. Và tôi tin cả ngược lại nữa."
"Nhiệm vụ của ta không phải phán xét công việc kinh doanh của anh, thưa anh," lão viên chức nói, làm mặt khó chịu. Lão ngồi xuống bàn, lấy từ sâu tít bên trong áo dài ra một chiếc bàn tính và một cuộn giấy da, được lão trải ra sau khi đã dùng tay áo lau mặt bàn. "Công việc của ta là tính toán và thu tiền. Rồi nào... Cùng tính toán nhé... Đó sẽ là... hừm... Thành hai, nhớ một... Và giờ... một nghìn năm trăm năm mươi ba curon và hai mươi xu."
Một tiếng thở khò khè phọt ra khỏi đôi môi của Dainty Biberveldt. Những người thợ xây sững sờ lẩm bẩm. Chủ quán đánh rơi một cái bát. Dandelion há hốc mồm.
"Được rồi. Tạm biệt mọi người nhé," tay người tí hơn cay đắng nói. "Nếu có ai hỏi, cứ bảo tôi đang ở trong ngục tối."