NGỌN LỬA VĨNH HẰNG (2)
II
"Đến trưa mai," Dainty rên rỉ. "Và lão con hoang đó, cái lão Schwann đó, tổ sư bố nhà lão, đáng lẽ tên khốn đáng ghê tởm ấy đã có thể nới hạn. Hơn một ngàn năm trăm curon. Tôi đào đâu ra chỗ tiền đó vào ngày mai đây? Tôi đã xong đời, đã bị hủy hoại, tôi sẽ mục xương trong ngục tối! Khốn kiếp, mọi người nghe tôi bảo, đừng ngồi đây nữa, hãy bắt cái con song trùng nhân khốn nạn đó đi! Chúng ta phải bắt nó!"
Ba người bọn họ đang ngồi trên bệ đá cẩm thạch của một đài phun nước bỏ hoang, chiếm vị trí trung tâm của một quảng trường nhỏ giữa những ngôi nhà sát vách xa hoa nhưng vô cùng thiếu thẩm mỹ của cánh thương gia. Nước trong đài xanh lét và bẩn kinh khủng, còn đám cá chép vàng bơi giữa đống rác rưởi gồng mình quạt mang và hớp không khí từ bề mặt qua cái miệng há hốc. Dandelion và tay người tí hon đang nhai mấy cái bánh tráng mà anh thi sĩ hát rong đã thó từ một quầy hàng họ vừa đi ngang.
"Nếu ở địa vị của anh," anh nhà thơ nói, "tôi sẽ quên việc lùng bắt nó đi và bắt tay vào tìm người để vay tiền. Anh sẽ nhận được gì từ việc bắt con song trùng nhân nào? Hay là anh nghĩ Schwann sẽ chấp nhận nó như vật ngang giá?"
"Anh là một kẻ ngốc, Dandelion. Khi bắt được con song trùng nhân, tôi sẽ lấy lại được tiền của mình."
"Tiền gì? Mọi thứ nó có trong chiếc ví đó đều đã được đem ra để đền bù thiệt hại và hối lộ Schwann rồi. Nó đâu còn gì nữa."
"Dandelion," tay người tí hon nhăn mặt. "Có thể anh văn thơ lai láng đấy, nhưng bỏ quá cho tôi nhé, riêng khoản kinh doanh, anh ngu xuẩn tột độ. Anh có nghe Schwann đòi tôi bao nhiêu tiền thuế không? Và anh phải trả thuế cho cái gì? Hả? Cho cái gì?"
"Cho tất cả," chàng thi sĩ tuyên bố. "Tôi thậm chí còn trả thuế cho việc ca hát. Và người ta chẳng quan tâm cái khỉ khô gì về lời giải thích tôi đưa ra, ấy là tôi chỉ hát để thỏa nhu cầu cá nhân."
"Như tôi đã nói đấy, anh là một kẻ ngốc. Trong kinh doanh, anh phải trả thuế cho lợi nhuận. Cho lợi nhuận. Dandelion! Anh có hiểu không? Con song trùng nhân bất lương đó đã mạo danh tôi và thực hiện một số giao dịch buôn bán - chắc hẳn đều là man trá rồi. Và kiếm tiền từ chúng! Nó đã tạo ra lợi nhuận! Và tôi sẽ phải trả thuế, có thể còn phải trang trải các khoản nợ của tên vô lại đó, nếu nó có vay nợ! Và nếu không trả hết, tôi sẽ phải vào ngục, người ta sẽ đóng dấu tôi với một thanh sắt nóng đỏ trước mắt bàn dân thiên hạ rồi tống tôi vào hầm mỏ! Tổ mả nhà nó nữa!"
"Ha," Dandelion vui vẻ nói. "Vậy là anh không còn lựa chọn nào nữa rồi, Dainty. Anh sẽ phải bí mật trốn khỏi thành phố. Biết gì không? Tôi có ý này. Bọn tôi sẽ quấn anh trong một tấm da cừu. Anh có thể đi qua cổng và hô, 'Tôi là một chú cừu nhỏ be, be, be.' Sẽ không ai nhận ra anh đâu."
"Dandelion," tay người tí hon cáu kỉnh nói. "Im đi, không là tôi sút cho phát đấy. Geralt?"
"Gì vậy, Dainty?"
"Anh sẽ giúp tôi bắt con song trùng nhân chứ?"
"Nghe này," gã thuật sĩ nói, bấy giờ vẫn đang cố gắng khâu lại ống tay áo khoác bị rách của mình một cách vô ích, "đây là Novigrad. Dân số ba mươi nghìn: con người, người lùn, bán tiên nhân, người tí hon và thần lùn, còn lượng người vãng lai chắc cũng đông chẳng kém. Anh định tìm thấy một người giữa cái động thỏ này kiểu gì?"
Dainty nuốt một miếng bánh và liếm ngón tay.
"Thế còn phép thuật thì sao, Geralt? Ba cái bùa chú thuật sĩ của anh mà đã được lưu truyền qua hàng bao câu chuyện ấy?"
"Một con song trùng nhân chỉ có thể được phát hiện bằng phép thuật khi nó ở trong hình dạng gốc của mình, nhưng nó không dạo phố trong cái lốt đó. Và ngay cả nếu nó làm vậy thật, phép thuật sẽ chẳng giúp ích được gì, bởi vì quanh đây có rất nhiều tín hiệu yếu của đám pháp sư. Cứ cách một nhà là lại có một ổ khóa phép thuật trên cửa và ba phần tư người dân đeo bùa hộ mệnh, thuộc đủ thể loại: chống trộm, bọ chét và ngộ độc thực phẩm. Nhiều không kể xiết."
Dandelion lướt ngón tay trên mặt phím cây đàn và gảy dây.
"Mùa xuân sẽ về, với mưa ấm tỏa hương!" anh nghêu ngao. "Không, thế không ổn. Mùa xuân sẽ về, mặt trời... Không, khốn kiếp. Mãi mà chẳng ra. Không hề..."
"Đừng có lải nhải nữa," tay người tí hon nạt. "Anh làm tôi phát bực rồi đấy."
Dandelion ném nốt phần bánh còn lại của mình cho lũ cá và nhổ vào đài phun nước.
"Nhìn kìa," anh nói. "Cá vàng. Người ta nói rằng chúng sẽ ban tặng cho ta điều ước đấy."
"Mấy con này có màu đỏ," Dainty nhận định.
"Đừng bận tâm, chỉ là tiểu tiết thôi. Khốn kiếp, chúng ta có ba người, và chúng ban cho ba điều ước. Vậy tức là mỗi người được lãnh một. Thế nào, Dainty? Anh không ước con cá trả tiền thuế thay mình à?"
"Tất nhiên. Và ngoài ra thì còn ước cho một thứ gì đó từ trên trời rơi bốp xuống đầu con song trùng nhân nữa. Và thêm cả..."
"Dừng lại đi, dừng lại đi. Chúng ta ai cũng có ước muốn riêng. Tôi muốn con cá đưa tôi đoạn kết cho bản dân ca của mình. Còn anh, Geralt?"
"Tha cho tôi đi, Dandelion."
"Đừng ném đá hội nghị thế chứ, thuật sĩ. Hãy cho bọn tôi biết anh muốn gì đi."
Gã thuật sĩ đã đứng dậy.
"Tôi ước," gã thì thầm, "rằng việc chúng ta đang bị bao vây kỳ thực chỉ là một sự hiểu lầm."
Bốn người mặc đồ đen đội mũ da tròn hiện ra từ một con hẻm đối diện đài phun nước, từ từ tiến về phía họ. Dainty khẽ chửi thề và nhìn ngó khắp xung quanh.
Thêm bốn người đàn ông nữa bước ra từ một con phố sau lưng họ. Chúng không đến gần hơn và, sau khi đã vào vị trí, đứng chặn con phố. Chúng cầm trong tay mấy chiếc đĩa dáng hình kỳ lạ, trông hệt như những cuộn dây. Gã thuật sĩ nhìn quanh một vòng và nhúc nhích vai, điều chỉnh thanh kiếm đeo trên lưng. Dandelion rên rỉ.
Bước ra từ sau lưng những người mặc đồ đen là một người đàn ông nhỏ con khoác trên mình áo captan trắng và một chiếc áo choàng ngắn màu xám. Sợi dây chuyền vàng trên cổ con người ấy lấp lánh theo nhịp bước chân của lão, lóe sắc vàng.
"Chappelle..." Dandelion rên rỉ. "Đó là Chappelle..."
Những người mặc đồ đen đằng sau họ di chuyển từ từ về phía đài phun nước. Gã thuật sĩ với lấy thanh kiếm của mình.
"Không, Geralt," Dandelion thì thầm, nhích lại gần gã. "Vì Chúa, đừng rút vũ khí ra. Đó là người gác đền đấy. Nếu kháng cự, chúng ta sẽ không toàn mạng rời được Novigrad đâu. Đừng động vào kiếm."
Người đàn ông mặc áo captan trắng rảo bước về phía họ. Những người mặc đồ đen đi theo lão, dàn hàng vây quanh đài phun nước, chiếm đóng những vị trí chiến lược được lựa chọn cẩn thận. Geralt cảnh giác quan sát chúng, hơi chúi người xuống. Những chiếc đĩa kỳ lạ mà chúng đang cầm không phải roi bình thường như gã ban đầu đã nghĩ. Chúng là roi nữ yêu.
Người đàn ông mặc áo captan tiến lại gần họ.
"Geralt," anh nhà thơ thì thầm. "Nhân danh mọi thánh thần trên cái cõi đời này, hãy bình tĩnh..."
"Tôi sẽ chẳng đời nào để chúng chạm vào người mình đâu," gã thuật sĩ lẩm bẩm. "Tôi sẽ chẳng đời nào để chúng chạm vào người mình, bất kể chúng có là ai. Hãy cẩn thận, Dandelion... Khi mọi sự bắt đầu, hai người phải chạy ngay, càng nhanh càng tốt. Tôi sẽ giữ chân chúng... một thời gian..."
Dandelion không trả lời. Anh đeo cây đàn ra sau một bên vai, cúi đầu thật thấp trước người đàn ông mặc chiếc captan trắng được điểm tô bởi những sợi chỉ vàng và bạc thêu theo một kiểu hoa văn khảm tinh xảo.
"Chappelle đáng kính..."
Người đàn ông được gọi là Chappelle dừng lại và lia mắt nhìn lướt họ một lượt. Geralt nhận thấy mắt lão lạnh như băng và có màu thép. Trán lão nhợt nhạt, lấm tấm mồ hôi như người bệnh còn má thì ửng hồng với những mảng đỏ loang lổ.
"Anh Dainty Biberveldt, thương gia," lão nói. "Dandelion tài ba. Và Geralt xứ Rivia, một đại diện cho cái nghề thuật sĩ hết sức hiếm gặp. Bạn bè cũ hội ngộ ư? Tại chốn Novigrad này đây à?"
Không ai trong số họ trả lời.
"Thật vô cùng đáng tiếc," Chappelle nói tiếp, "là đã có người báo cáo về các vị."
Dandelion hơi tái đi và hàm răng của tay người tí hon gõ lộp cộp. Gã thuật sĩ không nhìn Chappelle. Gã không rời mắt khỏi vũ khí của đám người đội mũ da vây quanh đài phun nước. Ở hầu hết các quốc gia Geralt từng biết đến, sản xuất và sở hữu roi yêu nữ có gai, còn được gọi là tai ương xứ Mayhen, là hành vi bị nghiêm cấm. Novigrad cũng không phải ngoại lệ. Geralt đã từng chứng kiến người ta bị một cây roi yêu nữ vụt trúng mặt. Gã sẽ không đời nào quên được những khuôn mặt đó.
"Ông chủ quán trọ Lưỡi Giáo," Chappelle nói tiếp, "đã dám cả gan cáo buộc các vị tội cấu kết với một con quỷ, một con quái vật, còn được gọi là một con quỷ biến hình hay một con ghẹo quái."
Không ai trong số họ trả lời. Chappelle khoanh tay trước ngực và lạnh lùng nhìn họ.
"Ta cảm thấy mình có nghĩa vụ phải báo cho các vị biết về cái cáo buộc đó. Ta cũng xin thông báo cho các vị biết rằng người chủ quán trọ nói trên hiện đã bị tống vào ngục tối. Bọn ta đang nghi rằng hắn nói sảng do xỉn men bia hoặc rượu vodka. Những thứ thiên hạ bịa được ra mới đáng ngạc nhiên làm sao. Thứ nhất, ghẹo quái không tồn tại. Đó là chuyện do đám nông dân mê tín dị đoan đơm đặt mà thành."
Không ai bình phẩm về điều đó.
"Thứ hai, trên đời làm gì có con ghẹo quái nào dám đến gần một thuật sĩ," Chappelle mỉm cười, "mà lại không bị giết chết tức thì? Ta nói đúng chứ? Do đó, lời cáo buộc của chủ quán đáng lẽ sẽ là lố bịch, mỗi tội nó lại mang một chi tiết quan trọng."
Chappelle gật đầu, dừng lại đầy kịch tính. Gã thuật sĩ nghe thấy Dainty chậm rãi thở ra một hơi lớn.
"Vâng, một chi tiết quan trọng nhất định," Chappelle lặp lại. "Cụ thể là trong trường hợp này, chúng ta đang phải đối mặt với tội dị giáo và báng bổ thánh thần. Bởi lẽ ai cũng biết rằng không con ghẹo quái nào - chắc chắn không một con ghẹo quái hay bất kỳ thứ quái vật nào khác - có thể bén mảng đến gần các bức tường của Novigrad, bởi vì hừng hực cháy ở đây, trong mười chín ngôi đền, là Ngọn Lửa Vĩnh Hằng, và sức mạnh thiêng liêng của nó đang bảo vệ cho thành phố. Bất cứ ai nói rằng mình đã nhìn thấy một con ghẹo quái tại quán Lưỡi Giáo, chỉ cách bệ thờ chính của Ngọn Lửa Vĩnh Hằng một quãng ngắn, là một kẻ dị giáo báng bổ và sẽ phải rút lại tuyên bố của mình. Nếu không chịu, hắn sẽ được hỗ trợ bởi những quyền lực và phương thức mà, tin ta đi, trong ngục luôn sẵn có. Vì vậy, như các vị có thể thấy đấy, không có gì phải lo lắng cả."
Nét biểu cảm trên khuôn mặt của Dandelion và tay người tí hon cho thấy rất rõ rằng cả hai người bọn họ đều không hề nghĩ thế.
"Hoàn toàn không có gì phải lo lắng hết," Chappelle nhắc lại. "Các vị có thể rời Novigrad mà không bị ngăn cấm hay cản trở. Ta sẽ không giam giữ các vị. Tuy nhiên, thưa các vị, ta phải yêu cầu các vị không tuyên truyền những lời bịa đặt thảm hại của chủ quán trọ, cũng như không công khai thảo luận về sự việc này. Những phát ngôn mang tính nghi ngờ sức mạnh thần thánh của Ngọn Lửa Vĩnh Hằng, bất kể nhằm mục đích gì, cũng sẽ bị bọn ta, những nô bộc hèn mọn của ngôi đền, coi như tà giáo và sẽ có mọi hậu quả tương xứng kèm theo. Niềm tin tôn giáo cá nhân của các vị, bất kể chúng có là gì và dù được ta tôn trọng đến đâu, cũng đều vô nghĩa cả. Các vị muốn tin vào điều gì thì hãy cứ tin. Ta khoan dung với người biết tôn kính Ngọn Lửa Vĩnh Hằng và không báng bổ nó. Nhưng nếu kẻ nào phạm tội báng bổ, ta sẽ ra lệnh đóng cọc thiêu sống, có thế thôi. Mọi người ở Novigrad đều bình đẳng trước pháp luật. Và luật pháp áp dụng một cách công bằng đối với tất cả; bất cứ ai báng bổ Ngọn Lửa Vĩnh Hằng sẽ phải chết trên cọc và tài sản của chúng sẽ bị tịch thu. Nhưng bàn về chuyện ấy như vậy là đủ rồi. Ta lặp lại; các vị có thể băng qua các cổng của Novigrad mà không bị cản trở. Lý tưởng nhất là..."
Chappelle cười khẽ, hóp má vào tạo thành một nét nhăn mặt xảo quyệt, mắt lão lia khắp quảng trường. Một số người qua đường đang theo dõi vụ việc đưa chân nhanh hơn và vội vàng quay đầu đi.
"... lý tưởng nhất là," Chappelle nói nốt, "lý tưởng nhất là ngay lập tức. Liền luôn. Hiển nhiên, riêng với thương gia Biberveldt đáng kính, 'liền luôn' đồng nghĩa với 'liền luôn, sau khi đã giải quyết xong mọi vấn đề tài chính'. Cảm ơn các vị đã dành thời gian lắng nghe ta."
Dainty quay đi, miệng mấp máy không thành tiếng. Gã thuật sĩ tin chắc rằng cái từ câm lặng đó là "đồ con hoang". Dandelion gục đầu xuống, mỉm cười ngớ ngẩn.
"Thuật sĩ thân mến," Chappelle đột nhiên nói, "ta nói chuyện riêng chút đi, nếu anh không phiền."
Geralt đến gần và Chappelle nhẹ nhàng chìa một cánh tay ra. Nếu lão chạm vào khuỷu tay của ta, ta sẽ tấn công lão, gà thuật sĩ nghĩ. Không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra, ta sẽ tấn công lão.
Chappelle không chạm vào cùi chỏ của Geralt.
"Thuật sĩ thân mến," lão lặng lẽ nói, quay lưng lại với những người khác, "ta biết rằng không giống như Novigrad, một số thành phố không được hưởng sự bảo vệ thiêng liêng của Ngọn Lửa Vĩnh Hằng. Vậy hãy cùng giả định rằng tại một trong những thành phố đó, có một sinh vật tương tự như ghẹo quái đang rình mò. Trong trường hợp ấy, không biết anh sẽ tính phí bao nhiêu để bắt sống một con ghẹo quái nhỉ?"
"Tôi không nhận đi săn quái vật ở những thành phố đông đúc," gã thuật sĩ nhún vai. "Có thể một người ngoài cuộc vô tội sẽ phải gánh chịu nguy hại."
"Anh quan tâm đến số phận của những người ngoài cuộc vô tội đến vậy ư?"
"Vâng. Bởi vì tôi thường phải chịu trách nhiệm về số phận của họ. Và phải đương đầu với hậu quả."
"Ta hiểu rồi. Và mức độ quan tâm của anh đối với số phận của những người ngoài cuộc vô tội có tỷ lệ nghịch với mức phí không?"
"Không."
"Ta không thích tông giọng của anh lắm đâu, thuật sĩ à. Nhưng không sao, ta hiểu anh nói thế là có ý gì rồi. Anh đang ám chỉ rằng anh không muốn làm... điều ta sẽ yêu cầu anh làm, vì vậy mức phí là vô nghĩa. Thế còn hình thức của khoản phí đó thì sao?"
"Tôi không hiểu."
"Thôi nào."
"Tôi nói thật đấy."
"Thuần túy giả định thôi nhé," Chappelle nói, lặng lẽ, bình tĩnh, giọng không chứa đựng bất kỳ vẻ tức giận hay hăm dọa nào, "lỡ như phí dịch vụ của anh sẽ là sự đảm bảo rằng anh cùng bạn bè anh có thể toàn mạng rời khỏi... rời khỏi thành phố giả định này. Khi ấy thì sao?"
"Trả lời câu hỏi đó theo hướng giả định," gã thuật sĩ nói, nở một nụ cười gớm guốc, "là điều bất khả thi. Đức ngài Chappelle, tình huống ngài đang bàn đến sẽ phải được giải quyết trong thực tế. Tôi chẳng ham hố gì chuyện ấy, nhưng nếu cần thiết... Nếu không còn lựa chọn nào khác... tôi sẵn sàng làm vậy."
"Ha, có lẽ anh nói đúng" Chappelle trả lời một cách thản nhiên. "Giả định nhiều quá. Về phần thực tế, ta có thể thấy rằng chúng ta sẽ không hợp tác được với nhau. Chưa biết chừng như vậy cũng là một điều tốt đấy nhỉ? Dù gì thì, ta hy vọng rằng điều đó sẽ không trở thành nguyên nhân dẫn đến xung đột giữa chúng ta."
"Tôi cũng hy vọng như vậy."
"Vậy thì mong hy vọng đó sẽ hừng hực cháy trong lòng chúng ta, hỡi Geralt xứ Rivia. Anh có biết Ngọn Lửa Vĩnh Hằng là gì không? Một ngọn lửa không bao giờ tắt, một biểu tượng của sự vĩnh cửu, một con đường dẫn qua miền u ám, một điềm báo của sự tiến bộ, của một ngày mai tốt đẹp hơn. Geralt à, Ngọn Lửa Vĩnh Hằng là hy vọng. Đối với mọi người, toàn bộ thiên hạ và không có ngoại lệ nào hết. Vì nếu trên cõi đời này có thứ gì bao trọn tất cả chúng ta... anh, ta... những người khác... thì đó chính là hy vọng. Hãy nhớ lấy. Rất hân hạnh khi được gặp anh, thuật sĩ."
Geralt cứng nhắc cúi đầu, không nói gì. Chappelle nhìn gã một lúc, sau đó hăng hái quay ngoắt người lại và băng qua quảng trường nhỏ, không buồn nhìn đám người hộ tống mình. Những kẻ cầm roi yêu nữ theo sau lão, hợp thành một hàng ngay ngắn.
"Ôi, mẹ ơi," Dandelion rên rỉ, rụt rè nhìn những người đang rời đi, "nhưng chúng ta thế là đã may mắn rồi. Nếu mọi chuyện chỉ có vậy. Nếu họ không ngay lập tức cùm đầu chúng ta lại..."
"Bình tĩnh đi nào," gã thuật sĩ nói, "và đừng than vãn nữa. Rốt cuộc thì có gì xảy ra đâu."
"Anh có biết đó là ai không, Geralt?"
"Không."
"Đó là Chappelle, đại thần phụ trách các vấn đề an ninh. Cơ quan mật vụ Novigrad nằm dưới trướng đền thờ. Chappelle không phải một tu sĩ mà là một mưu sĩ của đại giáo chủ, người đàn ông quyền lực nhất và nguy hiểm nhất trong thành phố. Mọi người, ngay cả hội đồng và các bang hội, đều run rẩy khi đứng trước lão, bởi vì lão mà khốn nạn số hai thì không ai dám nhận là số một, Geralt ạ, say quyền lực như một con nhện say máu ruồi. Chẳng ai lạ gì những điều lão dám làm - mặc dù người ta không ngang nhiên thảo luận về chuyện đó trong thành phố. Có người biến mất không vết tích. Vu cáo, tra tấn, ám sát, khủng bố, dọa dẫm và cướp bóc thuần túy. Tống tiền, lừa đảo và gian lận. Thánh thần thiên địa ơi, anh đã đẩy chúng ta vào cả một mớ bầy hầy kinh khủng đấy, Biberveldt."
"Thôi đi, Dandelion," Dainty nạt. "Anh làm gì phải sợ hãi. Chẳng ai động đến một thi sĩ hát rong bao giờ. Vì lý do khó hiểu nào đó, anh là tầng lớp bất khả xâm phạm."
"Ở Novigrad," Dandelion rên rỉ, mặt mày vẫn tái mét, "một nhà thơ bất khả xâm phạm vẫn có thể bị ngã xuống dưới một cỗ xe đang phóng phăm phăm, bị chết vì ngộ độc cá hoặc vô tình chết đuối trong một con hào. Những tai nạn kiểu đó là chuyên môn của Chappelle. Tôi coi việc lão nói chuyện với chúng ta là một điều đặc biệt. Chắc chắn một điều là lão không vô cớ làm thế đâu. Lão đang mưu mô gì đó. Cứ chờ mà xem, chẳng bao lâu nữa họ sẽ làm chúng ta bị liên đới trong vụ gì đấy, xích cổ chúng ta lại và lôi chúng ta đi tra tấn dưới sự cho phép của pháp luật. Ở đây chúng làm ăn kiểu như vậy đấy!"
"Những điều anh ta nói," tay người tí hon bảo Geralt, "khá chuẩn xác đấy. Chúng ta phải coi chừng. Thật đáng ngạc nhiên là tên vô lại Chappelle kia vẫn chưa lăn đùng ra đất. Suốt bao năm nay, thiên hạ cứ rỉ tai nhau rằng lão bị bệnh, rằng tim lão rồi sẽ ngừng đập, ai nấy đều đang chờ lão ngỏm củ tỏi..."
"Im đi, Biberveldt," anh thi sĩ hát rong rít lên đầy e ngại, nhìn ngó khắp xung quanh, "bởi vì chắc chắn đang có người lắng nghe đấy. Nhìn cách mọi người nhìn chằm chằm chúng ta kìa. Tôi bảo các anh, hãy rời khỏi đây đi. Và tôi đề nghị chúng ta nghiêm túc xem xét những gì Chappelle đã nói với mình về vụ con song trùng nhân. Ví dụ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con song trùng nhân nào trong đời cả và nếu cần thiết, tôi sẵn sàng thề độc trước Ngọn Lửa Vĩnh Hằng."
"Nhìn kìa," tay người tí hon bất chợt nói. "Có ai đó đang chạy về phía chúng ta."
"Chuồn mau!" Dandelion rú lên.
"Bình tĩnh đi, bình tĩnh đi," Dainty toét miệng cười và dùng ngón tay chải lại mái tóc của mình. "Tôi biết hắn. Đó là Muskrat, một thương gia địa phương, thủ quỹ của bang hội. Bọn tôi từng làm ăn với nhau. Này, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt hắn kìa! Như thể hắn vừa vãi ra quần vậy. Ê, Muskrat, anh đang tìm tôi phải không?"
"Nhân danh Ngọn Lửa Vĩnh Hằng," Muskrat thở hổn hển, đẩy chiếc mũ lông cáo lên cao hơn và lấy tay áo lau trán, "tôi xin thề là tôi cứ đinh ninh họ đã lôi anh ra ngoài thành rồi cơ. Thực là một phép mầu. Tôi rất sửng sốt..."
"Anh sửng sốt như vậy," tay người tí hon ngắt lời với vẻ nhạo báng, "mới tử tế làm sao. Anh sẽ khiến chúng tôi vui mừng gấp bội nếu chịu cho chúng tôi biết lý do."
"Đừng giả ngu, Biberveldt," Muskrat cau mày. "Cả thành phố đã biết về khoản tiền lời anh kiếm được từ chỗ phẩm yên chi. Mọi người đều đang bàn tán về nó rồi và rõ ràng chuyện đã lọt đến tai đại giáo chủ và Chappelle. Anh xảo quyệt thật đấy, anh thu lợi từ chuyện xảy ra ở Poviss một cách láu cá ghê cơ."
"Anh lảm nhảm cái gì thế, Muskrat?"
"Trời đất quỷ thần ơi, anh ngừng giả vờ ngây thơ đi được không, Dainty? Có phải anh đã mua chỗ phẩm yên chi kia không? Với một mức giá rẻ như cho, mười đồng bốn mươi xu một giạ? Đúng, anh đã làm vậy. Lợi dụng nhu cầu ít ỏi, anh đã thanh toán bằng một ngân phiếu bảo lãnh, không trả một xu tiền mặt nào. Và chuyện gì đã xảy ra? Nội trong một ngày, anh đã bán sạch toàn bộ chỗ hàng với giá cao gấp bốn lần, thanh toán tiền mặt. Liệu anh có dám mặt dày bảo rằng đó là một sự tình cờ, một sự may mắn không? Rằng khi mua chỗ phẩm yên chi, anh không biết gì về cuộc đảo chính ở Poviss?"
"Cái gì? Anh đang nói về cái gì vậy?"
"Ở Poviss đã có một cuộc đảo chính!" Muskrat hét lên. "Một trong những vụ... máng cạch gì đó đấy! Vua Rhyd đã bị lật đổ và bây giờ gia tộc Thyssenid đang nắm quyền! Triều đình, giới quý tộc và quân đội của Rhyd mặc màu xanh lam, thế nên các xưởng dệt ở đó chỉ mua màu chàm. Nhưng vì màu của Thyssenid là đỏ tươi nên chàm bị sụt giá, còn giá phẩm yên chi lại tăng vọt, thế rồi hóa ra anh, Biberveldt, là người duy nhất nắm giữ chỗ hàng ấy! Ha!"
Dainty trở nên im lặng và trông có vẻ đau khổ.
"Phải nói là xảo quyệt thật đấy, Biberveldt," Muskrat nói tiếp. "Và anh chẳng hở ra bất cứ điều gì với ai, kể cả bạn bè của mình. Nếu chia sẻ thông tin, cả hai chúng ta đã có thể kiếm được lời, thậm chí còn có thể thành lập một nhà máy chung. Nhưng anh lại muốn đánh lẻ, giấu như mèo giấu cứt ấy. Tùy anh thôi; nhưng đừng bao giờ trông chờ vào tôi nữa nhé. Nhân danh Ngọn Lửa Vĩnh Hằng, đúng là mọi người tí hon đều là tên khốn ích kỷ và đồ con hoang. Vimme Vivaldi chẳng bao giờ cấp cho tôi một phiếu khoán bảo lãnh; nhưng còn anh ư? Ngay tức thì. Bởi vì cái lũ phi nhân chết tiệt nhà anh đều cùng một giuộc với nhau cả, cái ngữ người tí hon và người lùn tổ mả nhà anh. Đám các anh là một lũ khốn nạn!"
Muskrat nhổ toẹt một bãi, quay gót bỏ đi. Dainty chìm trong suy nghĩ, vò đầu bứt tai cho đến khi mớ tóc của y trở nên rối bù.
"Tôi đang dần ngộ ra một điều, hai anh ạ," y cuối cùng cũng nói. "Bây giờ tôi biết cần phải làm gì rồi. Hãy đến ngân hàng đi. Nếu có ai đủ sức làm sáng tỏ đầu đuôi sự tình, đó sẽ là người bạn làm ở ngân hàng của tôi, Vimme Vivaldi."