NGỌN LỬA VĨNH HẰNG (3)
III
"Tôi cứ tưởng ngân hàng trông phải khác cơ," Dandelion thì thầm, nhìn khắp phòng. "Họ giữ tiền ở đâu thế, Geralt?"
"Bố ai mà biết được," gã thuật sĩ khẽ trả lời, giấu tay áo khoác rách của mình. "Chắc dưới hầm?"
"Còn lâu mới có chuyện ấy. Tôi đã quan sát một lượt rồi. Ở đây không có gian hầm nào hết."
"Vậy thì họ hẳn giữ nó trên gác xép."
"Các vị vào văn phòng của tôi nhé?" Vimme Vivaldi mời.
Những con người trẻ tuổi lẫn người lùn khó đoán tuổi ngồi bên những chiếc bàn dài và lui cui viết kín lên giấy da từng cột từng cột ký hiệu và chữ. Tất cả bọn họ - không trừ một ai - đều cúi lom khom, đầu lưỡi thè ra. Theo gã thuật sĩ đánh giá, công việc ấy đơn điệu tột độ, nhưng xem chừng vẫn khiến các nhân viên tập trung toàn tâm toàn ý. Ngồi trên một chiếc ghế đẩu thấp trong góc là một ông già, dáng vẻ cơ cực, đang bận mài bút lông. Ông ta làm việc hết sức chăm chỉ.
Ông nhân viên ngân hàng cẩn thận đóng cửa văn phòng, vuốt bộ râu dài, trắng, được cắt tỉa cẩn thận, loang lổ mực của mình, rồi vuốt phẳng một chiếc áo chẽn nhung màu vang đỏ giãn căng trên cái bụng phệ.
"Anh biết không, Dandelion," ông ta nói, ngồi xuống bên một chiếc bàn khổng lồ bằng gỗ gụ, chất đầy giấy da, "hình dung của tôi về anh khác hẳn cơ. Và tôi biết những bài hát của anh, tôi biết, tôi đã nghe chúng. Nghe về công chúa Vanda đã trầm mình ở sông Duppie bởi vì không ai muốn có nàng. Về con chim bói cá rơi vào trong một nhà xí..."
"Chúng không phải của tôi," Dandelion đỏ bừng mặt vì giận dữ. "Tôi chưa bao giờ sáng tác thứ gì như thế hết!"
"À. Vậy cho tôi xin lỗi."
"Có lẽ chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề đi nhỉ?" Dainty chen ngang. "Thời gian eo hẹp lắm, trong khi mọi người cứ toàn nói những chuyện lăng nhăng. Tôi đang gặp khó khăn nghiêm trọng, Vimme ạ."
"Tôi đã e như vậy," ông người lùn gật đầu. "Như anh có thể vẫn nhớ, tôi đã cảnh báo anh rồi, Biberveldt. Ba ngày trước, tôi đã bảo anh chớ có dồn tí tài sản nào vào mớ dầu gan cá ôi thiu đó. Nó rẻ thì đã làm sao? Điều quan trọng không phải là giá danh nghĩa, mà là quy mô của lợi nhuận khi bán lại. Chỗ tinh dầu hoa hồng và sáp cùng ba cái bát đất nung cũng tương tự. Dainty này, vì nguyên cớ gì mà anh lại mua cả mớ nhảm nhí đó, lại còn bằng tiền tươi thóc thật nữa, thay vì sáng suốt thanh toán bằng tín dụng thư hoặc hối phiếu? Tôi đã bảo anh rằng phí lưu trữ ở Novigrad cao khủng khiếp; trong vòng hai tuần tới, chúng sẽ vượt gấp ba lần giá trị của số hàng hóa đó. Nhưng anh..."
"Vâng," tay người tí hon lặng lẽ rên rỉ. "Nói cho tôi biết, Vivaldi. Tôi đã làm gì?"
"Nhưng anh đã nói với tôi rằng đừng lo lắng, rằng anh sẽ bán tất cả trong vòng hai mươi bốn giờ. Thế rồi bây giờ anh đến và tuyên bố rằng mình đang gặp khó khăn, trong khi nhăn nhở cười một cách ngu ngốc và xuề xòa. Những món đó mãi chẳng bán được, đúng không? Và chi phí đang tăng lên, nhỉ? Ha, vậy là không ổn rồi, không ổn rồi. Tôi cứu anh kiểu gì đây, Dainty? Nếu anh chí ít cũng chịu mua bảo hiểm cho mớ rác rưởi đó, tôi đã ngay lập tức cử một nhân viên lặng lẽ đến phóng hỏa nhà kho rồi. Không, anh bạn thân mến à, điều duy nhất ta còn có thể làm là nhìn nhận vấn đề một cách triết lý và tự nhủ, Tổ cụ cái trò ngu xuẩn này. Đây là chuyện kinh doanh; thua keo này ta bày keo khác. Mà đằng nào thì dầu gan cá, dầu sáp với dầu hoa hồng sẽ mang lại được bao hào lợi nhuận nào? Thật nực cười. Hãy cùng bàn chuyện nghiêm túc nào. Cho tôi biết tôi có nên bán chỗ vỏ cây trinh nữ chưa đi, bởi vì giá đưa ra đã bắt đầu ổn định ở mức năm và năm phần sáu rồi."
"Hả?"
"Anh điếc à?" nhân viên ngân hàng cau mày. "Lời chào giá cuối cùng là đúng năm năm phần sáu. Tôi hy vọng anh trở lại để chốt kèo nhỉ? Đằng nào thì anh cũng sẽ không lên được đến bảy đâu, Dainty."
"Tôi quay trở lại ư?"
Vivaldi vuốt râu và nhặt ra vài mẩu vụn bánh trái cây từ đó.
"Anh mới ở đây một tiếng trước," ông ta điềm tĩnh nói, "kèm chỉ dẫn giữ hàng chờ lên ngưỡng bảy. Phải tận hai curon bốn mươi lăm xu một kí thì mới cao được gấp bảy lần mức giá anh đã trả. Chừng ấy cao quá, Dainty ạ, ngay cả đối với một thị trường được canh giờ hoàn hảo như vậy. Các nhà máy thuộc da hẳn đã thỏa thuận với nhau và họ sẽ kiên định giữ giá. Tôi tin chắc rằng..."
Cánh cửa văn phòng bật mở và một thứ gì đó đội mũ phớt xanh lá cây và khoác trên mình một chiếc áo khoác lông thỏ lốm đốm thắt đai sợi gai lao vào.
"Thương gia Sulimir đang trả giá hai curon mười lăm!" nó kêu lên.
"Sáu một phần sáu," Vivaldi nhanh chóng tính nhẩm. "Chúng ta làm gì đây, Dainty?"
"Bán!" tay người tí hon hét. "Lợi nhuận gấp sáu lần, ông còn băn khoăn cái nỗi quái quỷ gì nữa?"
Một thứ khác đội mũ vàng và khoác một chiếc áo choàng giống hệt như bao tải cũ lao vào văn phòng. Giống như cái thứ đầu tiên, nó chỉ cao khoảng hai cubit.
"Thương gia Biberveldt bảo không bán với giá dưới bảy!" nó hét lên, quệt mũi vào tay áo và chạy ra ngoài.
"Á à," ông người lùn nói sau một hồi im lặng. "Một Biberveldt bảo bán, còn một Biberveldt khác bảo đợi. Thật là một tình huống thú vị. Chúng tôi phải làm gì đây, Dainty? Anh có muốn giải thích ngay lập tức không, hay là đợi cho đến khi Biberveldt thứ ba ra lệnh chất mớ vỏ lên thuyền và chuyển nó đến xứ Quái Đầu Chó? Hả?"
"Cái gì thế kia?" Dandelion lắp bắp, chỉ vào thứ đội mũ xanh lá cây vẫn còn đứng ở ngưỡng cửa. "Nó là cái quái gì thế?"
"Một thần lùn trẻ," Geralt nói.
"Hiển nhiên rồi," Vivaldi lạnh lùng xác nhận. "Nó không phải một quỷ khổng lồ già. Mà đằng nào thì nó là gì cũng không quan trọng. Rồi nào, Dainty, phiền anh nói đi."
"Vimme," tay người tí hon nói. "Nếu ông không phiền. Đừng hỏi han gì cả. Một chuyện khủng khiếp đã xảy ra. Hãy cứ chấp nhận rằng tôi, Dainty Biberveldt trấn Knotgrass Meadow, một thương gia trung thực, không hiểu chuyện gì đang xảy ra hết. Kể tôi nghe đầu đuôi sự tình đi, chi tiết vào. Các sự kiện trong ba ngày vừa qua. Làm ơn đi, Vimme."
"Lạ thật đấy," ông người lùn nói. "Chà, với khoản hoa hồng mình thu, tôi sẽ phải đáp ứng mong muốn của khách hàng, bất kể chúng có là gì. Vậy thì nghe đây nhé. Ba ngày trước, anh đã xọc vào trong này, thở không ra hơi, đưa cho tôi một khoản tiền cọc một nghìn curon và yêu cầu chứng thực một ngân phiếu trị giá hai nghìn năm trăm hai mươi, trả cho người mang. Tôi đã chứng thực cho anh."
"Không cần tài sản bảo đảm ư?"
"Chính xác. Tôi quý anh mà, Dainty."
"Tiếp tục đi, Vimme."
"Ngày hôm sau, anh hồng hộc lao vào, yêu cầu tôi cấp tín dụng thư cho một ngân hàng ở Wyzim. Với khoản tiền đáng kể là ba nghìn năm trăm curon. Người thụ hưởng, nếu tôi nhớ không nhâm, là một Ther Lukokian nào đó, bí danh Truffle. Chà, tôi đã cấp cái tín dụng thư đó."
"Không cần tài sản bảo đảm," tay người tí hon nói với vẻ hy vọng.
"Tình cảm của tôi dành cho anh, Biberveldt," ông nhân viên ngân hàng nói, "chỉ dừng ở mức ba nghìn curon thôi. Lần này tôi nhận từ anh một cam kết bằng văn bản rằng trong trường hợp vỡ nợ, cái nhà máy xay sẽ là của tôi."
"Nhà máy xay nào cơ?"
"Của bố vợ anh ấy, Arno Hardbottom, ở Knotgrass Meadow."
"Tôi sẽ không về nhà nữa," Dainty tuyên bố với giọng buồn bã, nhưng đầy quả quyết. "Tôi sẽ xin lên một con tàu và trở thành cướp biển."
Vimme Vivaldi gãi tai và nhìn y với ánh mắt nghi ngờ.
"Ồ, thôi nào," ông ta nói, "anh đã gần như ngay lập tức cầm tờ cam kết đó và xé toạc nó ra mà. Anh có đủ tiền thanh toán hết. Cũng chẳng có gì là lạ cả, vì với mức lợi nhuận như vậy..."
"Lợi nhuận nào?"
"Đúng rồi, tôi quên mất," ông người lùn lẩm bẩm. "Tôi đáng lẽ không nên thấy ngạc nhiên trước bất cứ điều gì. Anh đã kiếm được một khoản lợi nhuận đáng kể từ chỗ phẩm yên chi, Biberveldt. Bởi vì chuyện là thế này, đã có một cuộc đảo chính ở Poviss..."
"Tôi đã biết vụ đấy rồi," tay người tí hon ngắt ngang. "Chàm sụt giá và phẩm yên chi lên giá. Và tôi đã kiếm được lợi nhuận. Có đúng vậy không, Vimme?"
"Vâng, đúng vậy. Anh có trong két của tôi sáu nghìn ba trăm bốn mươi sáu curon và tám mươi xu. Lãi ròng, sau khi trừ hoa hồng của tôi và thuế."
"Ông đã trả thuế cho tôi ư?"
"Tôi còn phải làm gì khác nữa đây?" Vivaldi sửng sốt nói. "Xét cho cùng, một giờ trước anh đã qua đây và bảo tôi trả nó. Nhân viên đã chuyển toàn bộ số tiền cho tòa thị chính. Một khoản tầm một ngàn năm trăm, bởi vì tất nhiên, tiền bán ngựa cũng gộp luôn trong đó."
Cánh cửa mở rầm ra và một thứ đội mũ rất bẩn chạy vào.
"Hai curon ba mươi!" nó hét lên. "Thương gia Hazelquist!"
"Đừng bán!" Dainty hô. "Bọn ta sẽ đợi giá tốt hơn! Đi đi, cả hai ngươi trở lại chợ đi!"
Hai thần lùn túm lấy mấy đồng xu ông người lùn ném cho, và biến mất.
"Rồi... Tôi nói đến đâu rồi nhỉ?" Vivaldi băn khoăn, mân mê một viên pha lê thạch anh tím khổng lồ có hình dạng kỳ lạ, dùng làm chặn giấy. "À, vụ phẩm yên chi được mua bằng ngân phiếu. Và anh cần bức tín dụng thư mà tôi đã đề cập để mua một lô vỏ cây trinh nữ lớn. Anh đã mua khá nhiều, nhưng khá rẻ, với giá ba mươi lăm xu một kí, từ một người đại diện Zangwebar, cái tay Truffle ấy, cũng có thể là Morel. Con tàu đã cập cảng ngày hôm qua. Và rồi tất cả bắt đầu."
"Tôi có thể tưởng tượng," Dainty rên rỉ.
"Người ta dùng vỏ cây trinh nữ làm gì thế?" Dandelion buột miệng hỏi.
"Chẳng để làm gì cả," tay người tí hon rầu rĩ lẩm bẩm. "Không may là vậy."
"Thưa nhà thơ, vỏ cây trinh nữ," ông người lùn giải thích, "là một chất được sử dụng để nhuộm da."
"Nếu có ai ngu ngốc đến độ," Dainty ngắt lời, "đi mua vỏ cây trinh nữ từ hải ngoại, trong khi vỏ cây sồi có thể được mua ở Temeria với mức giá gần như cho không..."
"Và đây là mấu chốt của vấn đề," Vivaldi nói, "bởi vì ở Temeria, cánh thầy tế vừa tuyên bố rằng nếu hành động hủy hoại sồi không chấm dứt ngay lập tức, họ sẽ khiến vùng đất này bị ong vò vẽ và chuột hoành hành. Các thầy tế đang được mộc thần nữ hỗ trợ, và vua xứ đó rất thích mộc thần nữ. Tóm lại: một lệnh cấm tuyệt đối đối với gỗ sồi Temeria đã được ban bố kể từ ngày hôm qua, và chính vì lý do đó mà trinh nữ đang tăng giá. Thông tin của anh chính xác đấy, Dainty."
Họ nghe thấy một tiếng huỳnh huỵch vọng vào từ các buồng bên ngoài, sau đó một thứ đội mũ xanh lá cây chạy vào văn phòng, thở không ra hơi.
"Thương gia Sulimir đáng kính... thần lùn thở hổn hển, "đã dặn tôi nhắn lại rằng thương gia Biberveldt, cái anh người tí hon, là một con lợn liều lĩnh, lông lá, một kẻ trục lợi và bịp bợm, và rằng ông ta, Sulimir, hy vọng rằng Biberveldt sẽ dính bệnh ghẻ lở. Ông ta sẽ trả giá hai curon bốn mươi tư xu và đó là giá cuối cùng."
"Bán," tay người tí hon thốt lên. "Đi đi, cu lùn, chạy đi nhận lời đi. Tính tiền đi, Vimme."
Vivaldi thò tay xuống dưới một số cuộn giấy da và lấy ra một chiếc bàn tính người lùn, một kỳ quan thực sự. Không giống như bàn tính được con người sử dụng, bàn tính người lùn có hình dạng giống như một kim tự tháp nhỏ với những thanh đan xen. Tuy nhiên, chiếc bàn tính của Vivaldi được làm bằng những sợi dây vàng, và trượt trên đó là những hạt góc cạnh gồm hồng ngọc, ngọc lục bảo, onyx và mã não đen, khớp vào với nhau. Ông người lùn đẩy những viên đá quý lên trên, xuống dưới và sang ngang một hồi, bằng những chuyển động nhanh nhẹn, khéo léo của ngón tay bụ bẫm.
"Chừng ấy sẽ là... hừm, hừm... Trừ chi phí và hoa hồng của tôi.. Trừ thuế... Vâng. Mười lăm ngàn sáu trăm hai mươi hai curon và hai mươi lăm xu. Không tệ đâu."
"Nếu tôi tính toán không nhẩm," Dainty Biberveldt chậm rãi nói, "tính tổng thảy lãi ròng, tôi hẳn đang nắm giữ trong tài khoản của mình..."
"Chính xác là hai mươi mốt nghìn chín trăm sáu mươi chín curon và năm xu. Không tệ đâu."
"Không tệ đâu?" Dandelion gầm lên. "Không tệ dau? Ông có thể mua một ngôi làng lớn hoặc một lâu đài nhỏ với chỗ tiền đó! Tôi chưa bao giờ thấy nhường ấy tiền tụ lại cùng một chỗ cả!"
"Tôi cũng thế," tay người tí hon nói. "Nhưng hãy hạ hỏa đi, Dandelion. Tình cờ thì vẫn chưa ai nhìn thấy số tiền đó hết, và cũng chẳng thể biết chắc được liệu sẽ có ai thấy nó không nữa."
"Này, Biberveldt," ông người lùn khịt mũi. "Tại sao lại suy nghĩ u ám như vậy? Sulimir sẽ thanh toán bằng tiền mặt hoặc bằng hối phiếu, và các hồi phiếu của Sulimir đáng tin cậy lắm. Thế rốt cuộc vấn đề là gì? Anh sợ bị lỗ với chỗ dầu gan cá và sáp nhảm nhí kia à? Với lợi nhuận như thế, anh sẽ dễ dàng trang trải các khoản lỗ..."
"Đó không phải vấn đề."
"Vậy vấn đề là gì?"
Dainty ho và cúi quả đầu xoăn của mình xuống.
"Vimme," y nói, mắt nhìn xuống sàn. "Chappelle đang tăm tia tôi."
Ông nhân viên ngân hàng tặc lưỡi.
"Rất tệ," ông ta dài giọng nói. "Nhưng điều đó cũng đã được lường trước. Chuyện là thế này, Biberveldt à, thông tin anh sử dụng khi thực hiện các giao dịch không chỉ có ý nghĩa thương mại mà còn có cả ý nghĩa chính trị nữa. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra ở Poviss và Temeria hết - kể cả Chappelle - và Chappelle muốn trở thành người đầu tiên hay tin. Vì vậy bây giờ, như anh hẳn có thể mường tượng ra, lão đang vắt óc suy nghĩ xem làm sao anh biết được những điều như thế. Và tôi nghĩ lão đã đoán được. Bởi vì tôi nghĩ mình cũng đã luận ra luôn rồi."
"Thú vị thật đấy."
Vivaldi lia mắt nhìn Dandelion với Geralt và nhăn cái mũi tẹt của mình.
"Thú vị ư? Để tôi nói nghe điều gì thú vị nhé; chính là cái nhóm của anh đấy, Dainty ạ," ông ta nói. "Một thi sĩ hát rong, một thuật sĩ và một thương gia. Xin chúc mừng. Anh Dandelion chường mặt đến đủ mọi nơi, kể cả các cung điện hoàng gia, và hẳn là luôn dỏng tai nghe ngóng. Còn thuật sĩ ư? Một vệ sĩ nhỉ? Một người để dọa cho con nợ sợ khiếp vía?"
"Kết luận vội vàng quá đấy, ông Vivaldi," Geralt lạnh lùng nói. "Chúng tôi không phải cộng sự."
"Và tôi," Dandelion đỏ bừng mặt nói, "chẳng nghe trộm ở đâu cả. Tôi là nhà thơ, không phải gián điệp!"
"Miệng lưỡi nhân gian lắt léo lắm," ông người lùn nhăn mặt. "Lắt léo lắm, anh Dandelion ạ."
"Dối trá!" anh thi sĩ hát rong hét lên. "Toàn là những lời đối trá chết tiệt cả!"
"Thôi được rồi, tôi tin anh, tôi tin anh. Tôi chỉ không biết liệu Chappelle có tin hay không thôi. Nhưng ai biết đâu được đấy, có thể mọi sự rồi sẽ yên ổn cả thôi. Tôi xin khẳng định với anh, Biberveldt à, là Chappelle đã thay đổi rất nhiều kể từ sau vụ đột quỵ lần trước. Chưa biết chừng nỗi sợ chết đã sút vào đít lão và buộc lão phải suy nghĩ lại mọi thứ? Tôi thề, lão không phải Chappelle hồi trước nữa. Lão dường như đã trở nên lịch sự, lý trí, điềm đạm và... và phần nào đó trung thực."
"Tầm bậy," tay người tí hon nói. "Chappelle, trung thực? Lịch sự ư? Không thể nào."
"Tôi chỉ kể cho anh sự tình là thế nào thôi," Vivaldi đáp. "Và sự tình chính là những gì tôi đang kể cho anh đây. Hơn nữa, bây giờ ngôi đền đang phải đối mặt với một vấn đề khác: cụ thể là Ngọn Lửa Vĩnh Hằng."
"Ý ông là sao?"
"Ngọn Lửa Vĩnh Hằng, như thiên hạ vẫn hay gọi, phải bùng cháy ở khắp nơi. Các bàn thờ dành cho ngọn lửa đó sẽ được xây dựng ở khắp nơi, trên toàn thành phố. Một số lượng lớn bàn thờ. Đừng hỏi tôi cụ thể thế nào, Dainty ạ, tôi không rành về những mê tín dị đoan của con người. Nhưng tôi biết rằng tất cả các tu sĩ, cả Chappelle nữa, gần như không quan tâm đến bất kỳ điều gì khác ngoài mấy cái bàn thờ và ngọn lửa đó. Các công đoạn chuẩn bị quy mô lớn đang được triển khai. Chắc chắn một điều là thuế sẽ tăng."
"Vâng," Dainty nói. "Một lời an ủi nhạt nhẽo, nhưng..."
Cánh cửa văn phòng lại mở ra và gã thuật sĩ nhận ra cái thứ đội mũ lưỡi xanh lá cây khoác áo lông thỏ.
"Thương gia Biberveldt," nó thông báo, "hướng dẫn mua thêm bát, nếu chúng bị hết. Giá cả không thành vấn đề."
"Tuyệt vời," tay người tí hon mỉm cười và nụ cười y trông na ná khuôn mặt méo xẹo của một con mèo rừng điên tiết. "Chúng ta sẽ mua số lượng lớn bát; mong muốn của ngài Biberveldt là mệnh lệnh của chúng ta. Chúng ta sẽ mua thêm cái gì nữa nào? Cải bắp? Hắc ín nhựa gỗ? Cào sắt?"
"Thêm vào đó," thứ mặc áo khoác lông thú kêu, "thương gia Biberveldt yêu cầu ba mươi curon tiền mặt, bởi vì anh ta phải trả hối lộ, kiếm gì bỏ bụng và uống một chút bia, nhưng ba kẻ vô lại đã lấy trộm ví của anh ta tại quán Lưỡi Giáo."
"Ô. Ba kẻ vô lại cơ đấy," Dainty nói với giọng chậm rãi, lè nhè. "Vâng, xem chừng thành phố này đầy rẫy những kẻ vô lại. Và cho ta mạn phép hỏi, thương gia Biberveldt đáng kính hiện đang ở đâu thế?"
"Anh ta còn có thể ở đâu được," cái thứ kia nói, khịt mũi, "ngoài chợ Tây?"
"Vimme," Dainty hằn học nói, "đừng hỏi han gì cả, nhưng hãy tìm cho tôi một cây gậy cứng cáp, chắc chắn. Tôi sẽ ghé chợ Tây, nhưng tôi không thể đi nếu không có gậy. Ở đó có nhiều kẻ vô lại và phường trộm cướp lắm."
"Anh bảo một cây gậy hả? Tất nhiên rồi. Nhưng tôi muốn biết một điều, bởi vì nó cứ làm tôi lấn cấn mãi. Theo đúng lý thì tôi không được hỏi câu nào, nhưng tôi sẽ đưa ra phỏng đoán, và anh có thể xác nhận hoặc phủ nhận điều đó. Được chứ?"
"Đoán đi."
"Mớ dầu gan cá ôi, cả đống dầu, sáp ong và những cái bát kia, mớ sợi chết tiệt đó, tất cả chỉ là một chiêu trò chiến thuật thôi, phải không? Anh muốn đánh lạc hướng sự chú ý của đối thủ khỏi chỗ phẩm yên chi và trinh nữ, đúng không? Để gây rối ren thị trường? Đúng không, Dainty?"
Cánh cửa đột ngột mở ra và một thứ gì đó không có mũ chạy vào.
"Sorrel báo cáo rằng mọi thứ đã sẵn sàng!" nó hét lên lanh lảnh. "Và hỏi ông ta có nên bắt đầu rót chưa."
"Rồi, ông ta nên làm đi!" tay người tí hon rống lên. "Ngay lập tức!"
"Nhân danh bộ râu đỏ của lão Rhundurin!" Vimme Vivaldi rống lên, ngay khi viên thần lùn vừa đóng cửa. "Tôi không hiểu gì cả! Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế? Đổ cái gì? Vào cái gì?"
"Tôi chịu," Dainty thừa nhận. "Nhưng Vimme à, công việc bán buôn phải được tra dầu cho trơn tru."
IV
Sau khi khó nhọc chen lấn qua đám đông, Geralt bước ra ngay trước một gian hàng chất đầy chảo đồng, nồi niêu và chảo rán, lấp lánh trong ánh nắng hoàng hôn. Phía sau quầy hàng là một người lùn râu đỏ đội mũ trùm xanh màu ô liu và mang đôi giày da hải cẩu nặng nề. Khuôn mặt của gã người lùn mang vẻ khó chịu thấy rõ; nói chính xác hơn, gã trông như thể đang tính nhổ toẹt lên người cô khách đang lựa hàng bất cứ lúc nào. Cô khách đang phập phồng bầu ngực, vung vẩy những lọn tóc vàng và trút xuống đầu gã người lùn một tràng những câu từ bất tận và hỗn loạn.
Vị khách đó chính là Vespula, được Geralt biết đến với tư cách kẻ ném đồ. Không đợi cô nhận ra mình, gã lại nhanh chóng trốn biến vào trong đám đông.
Khu chợ Tây nhộn nhịp xô bồ và việc băng qua đám đông cũng chẳng khác nào lách mình qua một bụi sơn tra. Thi thoảng lại có thứ gì đó mắc vào ống tay áo và ống quần gã; đôi lúc đó là những đứa trẻ bị lạc mẹ trong khi đang tìm cách lôi cha mình ra khỏi lều bia, đôi lúc lại là gián điệp từ đồn lính, đôi lúc lại là những tay bán hàng ám muội chào mời mũ tàng hình, thuốc kích dục và những khung cảnh dâm ô được chạm khắc trên gỗ tuyết tùng. Geralt ngừng mỉm cười và bắt đầu chửi thề, khôn khéo tận dụng khuỷu tay của mình.
Gã nghe thấy tiếng đàn luýt và một tràng cười quen thuộc. Những âm thanh ấy vọng đến từ một quầy hàng màu sắc sặc sỡ, gắn kèm tấm biển: "Mua phép mầu, bùa hộ mệnh và mồi câu cá tại đây".
"Thưa quý cô, đã ai từng nói với cô rằng cô thật lộng lẫy chưa?" Dandelion hét lên, ngồi trên quầy hàng và khua chân vui vẻ. "Chưa ai ư? Không thể nào như vậy được! Đây là thành phố của những người mù, toàn kẻ đui mù hết thôi. Hãy đến đây nào, bà con! Ai muốn nghe một bản dân ca về tình yêu không? Bất cứ ai muốn cảm thấy xúc động và làm giàu cho tâm hồn, hãy tung một đồng vào trong mũ. Ngươi chen lấn vào đây làm gì thế hả, quân vô loài? Giữ mấy xu của ngươi cho lũ ăn mày và đừng xúc phạm một nghệ sĩ như ta bằng đồng lẻ. Có lẽ ta sẽ tha thứ được cho ngươi, nhưng nghệ thuật thì không bao giờ đâu!"
"Dandelion," Geralt nói, tiến lại gần. "Tôi cứ tưởng chúng ta chia nhau ra để tìm kiếm con song trùng nhân cơ. Ấy vậy mà anh lại đi tổ chức hòa nhạc. Anh không thấy xấu hổ khi hát ngoài chợ như một lão ăn xin già sao?"
"Xấu hổ ư?" anh nhà thơ nói, sửng sốt. "Điều quan trọng là người ta hát cái gì và hát như thế nào, chứ không phải ở đâu. Hơn nữa, tôi đang đói và chủ quầy hàng đã hứa sẽ cho tôi ăn trưa. Về phần con song trùng nhân, anh hãy tự tìm kiếm nó đi. Tôi không phải kiểu người hợp với việc rượt đuổi, ấu đả hay tư hình. Tôi là một nhà thơ."
"Anh khôn hồn chớ nên thu hút sự chú ý, nhà thơ ạ. Vợ chưa cưới của anh đang ở đây. Có thể sẽ có rắc rối."
"Vợ chưa cưới ư?" Dandelion lo lắng chớp mắt. "Ý anh là cô nào? Tôi có mấy cô liền."
Vespula, tay nắm một chiếc chảo đồng, đã chen qua đám khán giả với lực lao của một con bò rừng đang hùng hục xông tới. Dandelion bật dậy khỏi quầy hàng và lao đi, nhanh nhẹn nhảy vọt qua một số giỏ cà rốt. Vespula quay về phía gã thuật sĩ, phồng lỗ mũi. Geralt lùi về phía sau, lưng chạm vào bức tường cứng của quầy hàng.
"Geralt!" Dainty Biberveldt hét lớn, nhảy ra khỏi đám đông và đâm vào Vespula. "Nhanh lên, nhanh lên! Tôi đã nhìn thấy nó! Nhìn kìa, nó đang bỏ trốn!"
"Rồi tôi sẽ túm được các người, đồ dâm đãng!" Vespula hét lên, cố gắng lấy lại thăng bằng. "Rồi tôi sẽ túm được toàn bộ băng đảng đồi trụy nhà các người! Một bè lũ tốt đẹp ghê cơ! Một kẻ vô dụng, một gã bẩn tưởi và một thằng lùn chân lông lá! Các người sẽ phải hối tiếc!"
"Lối này, Geralt!" Y vừa chạy vừa hét, chen qua một toán học sinh đang chăm chú chơi trò cua cá. "Đằng đó, đằng đó, nó chạy giữa mấy chiếc xe ngựa kia kìa! Đánh úp nó từ bên trái đi! Nhanh lên!"
Họ cắm đầu truy đuổi trong khi những lời chửi bới của các chủ quầy cùng khách hàng bị họ xô ngã văng vẳng bên tai. Bằng một phép mầu nào đó, Geralt không bị ngã lăn ra khi một thằng nhóc quấn vào chân. Gã nhảy qua nó nhưng lại thúc đổ hai thùng cá trích, khiến một người đánh cá tức giận cầm một con lươn sống đang chìa ra cho vài vị khách xem quất vào lưng gã.
Họ nhìn thấy con song trùng nhân cố gắng phóng qua một chuồng cừu.
"Từ phía bên kia!" Dainty la lên. "Chặn đầu nó từ phía bên kia đi, Geralt!"
Con song trùng nhân phóng dọc theo hàng rào như tên bắn, chiếc áo gi lê xanh lá cây loang loáng. Lý do nó không biến thành bất kỳ ai khác đang dần trở nên rõ ràng. Không ai bì nổi một người tí hon về khoản nhanh nhẹn cả. Không một ai. Ngoài một người tí hon khác. Hoặc một thuật sĩ.
Geralt nhìn thấy con song trùng nhân bỗng dưng đổi hướng, hất tung lên một đám mây bụi và nhanh nhẹn chui tọt vào trong một cái lỗ trên hàng rào bao quanh một cái lều lớn vừa dùng làm lò mổ vừa dùng làm quầy thịt. Dainty cũng nhìn thấy nó. Con song trùng nhân nhảy giữa các cọc rào và bắt đầu xộc vào giữa đàn cừu đang kêu be be chen chúc trong chuồng. Rõ ràng là nó sẽ không thoát kịp. Geralt quay lại và đuổi theo nó giữa mớ cọc. Gã đột nhiên cảm thấy một cú giật mạnh, nghe thấy tiếng da thuộc rách toạc và lớp da dưới cánh tay áo còn lại của gã đột nhiên lỏng ra.
Gã thuật sĩ dừng lại. Chửi thề. Nhổ nước bọt. Và lại chửi thề tiếp.
Dainty lao vào lều đuổi theo con song trùng nhân. Từ bên trong vọng ra tiếng la hét, tiếng đập bùm bụp, tiếng chửi rủa và một tiếng rầm rầm inh ỏi.
Gã thuật sĩ chửi thề lần thứ ba, cực kỳ tục tĩu, sau đó nghiến răng, giơ tay lên và kết các ngón tay thành hình Dấu Aard, nhắm thẳng vào lều. Căn lều phình lên như một cánh buồm trong cơn gió lớn và từ bên trong vọng ra tiếng hú, tiếng lạch cạch và tiếng bò rống nghe rất kinh khủng. Căn lều sập xuống.
Con song trùng nhân bò sấp bụng, lao ra từ bên dưới tấm bạt và phóng tới một cái lều khác nhỏ hơn, có lẽ là kho trữ lạnh. Ngay lập tức, Geralt chỉ tay về phía nó và phóng Dấu vào lưng nó. Con song trùng nhân ngã nhào xuống đất như bị sét đánh, người lộn vòng nhưng ngay lập tức bật dậy và lao vào lều. Gã thuật sĩ đuổi theo sát nút.
Bên trong lều nồng nặc mùi thịt. Và nó tối om.
Tellico Lunngrevink Letorte đang đứng đó, thở hồng hộc, hai tay bám vào một miếng thịt lợn treo trên cột. Không còn lối nào khác ra khỏi lều, tấm bạt được ghim chặt xuống nền đất bằng vô số chốt.
"Gặp lại ngươi ta vui ghê cơ, quỷ nhại ạ," Geralt lạnh lùng nói.
Con song trùng nhân hồng hộc và khò khè hớp hơi.
"Để tôi yên," cuối cùng nó cũng lầm bầm. "Tại sao anh cứ hành hạ tôi thế, thuật sĩ?"
"Tellico," Geralt nói, "ngươi hỏi những câu ngu ngốc quá thể. Để chiếm được lũ ngựa và danh tính của Biberveldt, ngươi đã đập toác đầu anh ta và bỏ mặc anh ta giữa nơi đồng không mông quạnh. Ngươi vẫn đang lợi dụng nhân cách của anh ta và phớt lờ những vấn đề mà ngươi đang gây ra cho anh ta. Có trời mới biết ngươi đang mưu mô gì khác, nhưng đằng nào thì ta cũng sẽ phá thối những kế hoạch đó. Ta không muốn giết hoặc giao ngươi cho chính quyền, nhưng ngươi phải rời khỏi thành phố. Ta sẽ đảm bảo ngươi làm như vậy."
"Và nếu tôi không muốn thì sao?"
"Ta sẽ nhồi ngươi vào một cái bao tải và khiêng ra khỏi đây trong một chiếc xe rùa."
Con song trùng nhân bất thình lình phồng lên rồi đột nhiên gầy đi và bắt đầu cao lên, mái tóc xoăn màu hạt dẻ chuyển sang màu trắng và duỗi thẳng, dài chấm vai. Chiếc áo khoác gi lê màu xanh lá cây của tay người tí hon vốn sáng loáng như dầu, trở thành áo da màu đen, những chiếc đinh tán bạc lấp lánh trên vai và tay áo. Khuôn mặt bầu bĩnh, hồng hào thon dài và tái đi.
Chuôi kiếm thò dài qua vai phải của nó.
"Chớ lại gần," gã thuật sĩ thứ hai nói với giọng khàn khàn và mỉm cười. "Chớ lại gần thêm nữa, Geralt. Tôi sẽ không để anh động vào người mình đâu."
Kiểu cười của mình mới gớm ghiếc làm sao, Geralt nghĩ thầm, với lấy thanh kiếm của mình. Bản mặt mình mới gớm ghiếc làm sao. Và cách mình nheo mắt mới gớm ghiếc làm sao. Vậy ra ta trông giống như vậy ư? Khốn kiếp.
Tay con song trùng nhân lẫn tay gã thuật sĩ đồng thời chạm vào chuôi kiếm của mình và cả hai thanh kiếm đồng thời bật ra khỏi bao. Cả hai thuật sĩ đồng thời tiến hai bước nhanh chóng, uyển chuyển; một bước tới trước, một bước sang ngang. Cả hai người bọn họ đồng thời nâng kiếm lên và tung một chiêu chém tròn ngắn, rít gió.
Cùng một lúc, cả hai đều dừng phắt lại, đứng im như tượng.
"Anh không thể đánh bại tôi," con song trùng nhân gầm gừ. "Bởi vì tôi là anh, Geralt."
"Ngươi nhầm mất rồi, Tellico," gã thuật sĩ nhẹ nhàng nói. "Bỏ kiếm xuống và biến thành Biberveldt đi. Nếu không ngươi sẽ phải hối hận, ta cảnh báo đấy."
"Tôi là anh," con song trùng nhân lặp lại. "Anh sẽ không chiếm được ưu thế so với tôi đâu. Anh không thể đánh bại tôi, bởi vì tôi là anh!"
"Ngươi vô phương hiểu nổi làm ta là phải thế nào đâu, quỷ nhại."
Tellico hạ bàn tay đang nắm chặt thanh kiếm xuống.
"Tôi là anh," nó lặp lại.
"Không," gã thuật sĩ phản bác, "ngươi không phải. Và ngươi có biết tại sao không? Bởi vì ngươi là một con song trùng nhân tội nghiệp, nhỏ bé, tốt bụng. Một con song trùng nhân mà, xét cho cùng, đáng lẽ đã có thể giết Biberveldt và chôn xác anh ta trong bụi rậm, nhờ đó mà sẽ được an toàn tuyệt đối cũng như hoàn toàn chắc chắn rằng bản thân mình sẽ không bao giờ bị bất kỳ ai lật mặt hết, kể cả vợ tay tí hon, nàng Gardenia Biberveldt trứ danh. Nhưng ngươi không giết anh ta, Tellico, bởi vì ngươi không đủ gan. Bởi vì ngươi là một con song trùng nhân tội nghiệp, nhỏ bé, tốt bụng, được bạn bè thân thiết gọi là Dudu. Và bất kể có thay đổi thành ai, ngươi sẽ vẫn luôn như vậy. Ngươi chỉ biết sao chép những điều tốt đẹp ở bọn ta, bởi vì ngươi không hiểu những điều xấu xa trong bọn ta. Đó là bản chất của ngươi, song trùng nhân ạ."
Tellico lùi về phía sau, áp lưng vào tấm bạt của lều.
"Đó là lý do," Geralt nói tiếp, "bây giờ ngươi sẽ biến lại thành Biberveldt và ngoan ngoãn chìa hai tay ra để bị trói. Ngươi không thể chống lại ta, bởi vì ta là thứ ngươi không thể sao chép. Ngươi hoàn toàn biết điều này, Dudu. Bởi vì trong một thoáng, ngươi đã thâm nhập vào suy nghĩ của ta."
Tellico đột ngột đứng thẳng người. Khuôn mặt nó, vẫn đang mang những đường nét của gã thuật sĩ, nhòe đi và loang ra, mái tóc trắng của nó cuộn lại và bắt đầu sẫm màu.
"Anh nói đúng, Geralt," nó nói với giọng lúng búng, bởi vì môi đã bắt đầu thay đổi hình dạng. "Tôi đã thâm nhập suy nghĩ của anh. Chỉ một thời gian ngắn thôi, nhưng chừng ấy là đủ rồi. Anh có biết bây giờ tôi định làm gì không?"
Chiếc áo khoác da của gã thuật sĩ chuyển sang màu xanh hoa thanh cúc bóng loáng. Con song trùng nhân mỉm cười chỉnh chiếc mũ bê rê màu mận gắn lông cò của mình lại cho thẳng thớm, và thắt chặt dây đeo cây đàn luýt trên vai. Mới tích tắc trước, cây đàn hãy còn là một thanh kiếm.
"Tôi sẽ cho anh biết tôi định làm gì, thuật sĩ," nó nói, kèm tiếng cười nhăn nhở đặc trưng của Dandelion. "Tôi sẽ bỏ đi, lẩn vào đám đông và lặng lẽ biến thành bất kỳ ai, thậm chí một kẻ ăn xin cũng được. Bởi vì tôi thà làm ăn xin ở Novigrad hơn là làm song trùng nhân nơi hoang dã. Novigrad nợ tôi một thứ, Geralt ạ. Khi một thành phố được xây nên ở đây, vùng đất nơi bọn tôi đáng lẽ có thể sinh sống - sống ở dạng tự nhiên của mình - đã bị làm ô uế. Bọn tôi đã bị tiêu diệt, bị săn lùng như lũ chó dại. Tôi là một trong số ít kẻ sống sót. Tôi muốn tồn tại và tôi sẽ tồn tại. Cách đây rất lâu, khi bị chó sói đuổi vào mùa đông, tôi đã biến thành một con sói và chạy cùng bầy suốt vài tuần liền. Và sống sót. Bây giờ tôi sẽ lại làm thế, bởi vì tôi không muốn lang thang khắp những miền hoang dã và buộc phải trú đông bên dưới những thân cây đổ. Tôi không muốn cứ phải đói mãi, tôi không muốn lúc nào cũng bị đem ra làm mục tiêu tập bắn. Chốn Novigrad này đây vừa ấm áp, vừa có đồ ăn, tôi có thể kiếm tiền và thiên hạ rất hiếm khi bắn tên vào nhau. Novigrad là một bầy sói. Tôi sẽ nhập vào cái bầy đó và sống sót. Hiểu chứ?"
Geralt miễn cưỡng gật đầu.
"Các anh đã cho người lùn, người tí hon, thần lùn và thậm chí cả tiên nhân," con song trùng nhân nói tiếp, nhếch miệng nở một nụ cười xấc xược, đúng chuẩn Dandelion, "một cơ hội hòa nhập nhỏ nhoi. Tại sao tôi lại phải chịu thiệt thế? Tại sao tôi bị từ chối quyền đó? Tôi phải làm gì để có thể sống ở thành phố này vậy? Biến thành một nữ tiên nhân với đôi mắt nai, mái tóc mềm mượt và cặp chân dài miên man ư? Thế nào hả? Một nữ tiên nhân tử tế hơn tôi ở điểm nào? Chỉ khác mỗi điểm khi nhìn thấy nữ tiên nhân thì các anh tăng tốc bước, còn khi nhìn thấy tôi thì các anh chỉ muốn nôn mửa ư? Anh biết mình có thể nhồi cái lập luận kiểu ấy vào đâu rồi đấy. Đằng nào tôi cũng sẽ sống sót thôi. Tôi biết cách. Hồi là chó sói, tôi chạy, tôi tru và tôi chiến đấu với những con khác để giành một con sói cái. Với tư cách một cư dân của Novigrad, tôi sẽ buôn bán, đan giỏ liễu gai, ăn xin hoặc ăn trộm; với tư cách là một người trong đám các anh, tôi sẽ làm những gì mà các anh thường làm. Ai biết đâu được đấy, có lẽ tôi sẽ còn lấy vợ nữa kia."
Gã thuật sĩ không nói gì.
"Rồi, như tôi đã nói đấy," Tellico điềm đạm nói tiếp. "Tôi đi đây. Và anh, Geralt, thậm chí sẽ chẳng tìm cách ngăn cản tôi. Bời vì Geralt ạ, tôi đã đọc được suy nghĩ của anh trong thoáng chốc. Kể cả những điều anh không muốn thừa nhận, những điều anh thậm chí còn giấu cả chính bản thân. Bởi vì để ngăn chặn tôi, anh sẽ phải giết tôi. Và anh cảm thấy ghê tởm khi nghĩ đến cảnh sát hại tôi một cách máu lạnh. Phải vậy không?"
Gã thuật sĩ không nói gì.
Tellico chỉnh lại dây đàn, quay đi và tiến về phía lối ra. Nó bước đi một cách tự tin, nhưng Geralt thấy nó đang khom cổ và vai lại, chờ đợi tiếng rít của một lưỡi kiếm. Gã tra kiếm của mình vào bao. Con song trùng nhân dừng lại giữa chừng và ngoái lại nhìn.
"Vĩnh biệt, Geralt," nó nói. "Cảm ơn anh."
"Vĩnh biệt, Dudu," gã thuật sĩ đáp. "Chúc may mắn."
Con song trùng nhân quay đi và tiến về phía khu chợ đông đúc, với dáng đi lanh lợi, vui vẻ và đung đưa của Dandelion. Giống như Dandelion, nó vung vẩy cánh tay trái của mình một cách rất hăng và cũng giống như Dandelion, nó cười toe toét với những cô gái mình đi ngang. Geralt chậm rãi theo sau nó. Chậm rãi.
Tellico lấy cây đàn của mình ra trong lúc vẫn rảo chân bước; sau khi đi chậm lại, nó gảy hai hợp âm, và sau đó khéo léo chơi một giai điệu mà Geralt biết. Hơi quay người, nó cất tiếng hát.
Y hệt như Dandelion.
Mùa xuân sẽ về, trên con đường mưa rơi
Trái tim sẽ được sưởi ấm bởi sức nóng của mặt trời
Phải là như vậy, bởi lửa vẫn âm ỉ muôn nơi
Một ngọn lửa vĩnh hằng, hy vọng cho mỗi người.
"Hãy chuyển nó lại cho Dandelion, nếu anh nhớ," nó hô, "và nói với anh ta rằng Mùa đông là một tiêu đề dở ẹc. Bản dân ca ấy nên được gọi là Ngọn lửa vĩnh hằng. Vĩnh biệt, thuật sĩ!"
"Này!" một tiếng bất chợt vang lên. "Quân vô dụng kia!"
Tellico sửng sốt quay lại. Xộc ra từ đằng sau một gian hàng là Vespula, ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt đầy đe dọa lia khắp người nó.
"Đang tăm tia gái hả, đồ súc sinh?" cô rít, bộ ngực phập phồng càng lúc càng khêu gợi. "Đang nghêu ngao mấy bài ca của mình đấy à, quân bất lương?"
Tellico cởi bỏ chiếc mũ bê rê của mình và cúi đầu, toe toét nở nụ cười đặc trưng của Dandelion.
"Vespula thân mến," nó duyên dáng nói, "được gặp nàng ta mừng quá cơ. Thứ lỗi cho ta nhé cưng. Ta nợ nàng..."
"Ô, chuẩn đấy, chuẩn đấy," Vespula lớn tiếng ngắt lời. "Và bây giờ anh sẽ trả nợ cho tôi! Đỡ lấy này!"
Một chiếc chảo đồng khổng lồ lóe lên dưới nắng và bổ vào đầu con song trùng nhân với một tiếng choang vừa trầm vừa lớn. Tellico loạng choạng và ngã lăn xuống, mặt đóng băng trong một nét biểu cảm ngu ngốc khó tả, hai cánh tay dang rộng, và hình thể của nó đột nhiên bắt đầu thay đổi, tan chảy và chẳng còn giống với bất cứ thứ gì trên đời nữa. Nhìn thấy cảnh đó, gã thuật sĩ nhảy về phía nó, vừa lao vừa giật lấy một tấm thảm lớn từ một quầy hàng. Sau khi trải tấm thảm ra đất, gã đẩy con song trùng nhân lên trên đó với hai cú đá và cuộn nó lại một cách nhanh chóng song vẫn rất chặt.
Gã ngồi lên cái bọc, lấy tay áo lau trán. Vespula nắm chặt chiếc chảo, hằn học nhìn gã và đám đông vây kín xung quanh.
"Anh ta bị ốm," gã thuật sĩ nói và mỉm cười đầy giả tạo. "Làm thế này là vì muốn tốt cho anh ta ấy mà. Đừng tụ tập thế, thưa bà con, cái anh chàng tội nghiệp này cần khí trời."
"Các ngươi đã nghe thấy chưa?" Chappelle hỏi với giọng điềm đạm nhưng oang oang, đột ngột thúc qua đám đông. "Vui lòng không tụ tập đông người ở đây! Hãy giải tán đi! Mọi cuộc tụ tập đông người đều bị cấm. Sẽ bị phạt tiền đấy!"
Trong nháy mắt, đám đông tản ra hai bên, nhưng lại để lộ ra Dandelion bấy giờ đang nhanh chóng chạy đến, bị thu hút bởi tiếng đàn của nó. Khi nhìn thấy anh, Vespula hét lên một tiếng lanh lảnh, đánh rơi cái chảo và chạy vọt qua quảng trường.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Dandelion hỏi. "Cô ta vừa nhìn thấy quỷ sứ à?"
Geralt đứng dậy, nhấc cái bọc nay đã bắt đầu ngọ nguậy yếu ớt. Chappelle từ từ tiến lại gần. Lão đi một mình và chẳng thấy bóng dáng vệ sĩ của lão đâu cả.
"Tôi sẽ không đến gần thêm nữa," Geralt lặng lẽ nói. "Nếu mà là ngài, tôi sẽ không đến gần hơn nữa đâu, ngài Chappelle ạ."
"Vậy ư?" Chappelle mím chặt đôi môi mỏng của mình, lạnh lùng nhìn gã.
"Nếu tôi là ngài, ngài Chappelle à, tôi sẽ giả vờ như chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì."
"Ừ, hẳn thế rồi," Chappelle nói. "Nhưng anh không phải là ta."
Dainty Biberveldt chạy đến từ phía sau gian lều, thở không ra hơi và mồ hôi nhễ nhại. Khi nhìn thấy Chappelle, y dừng lại, bắt đầu huýt sáo, chắp tay sau lưng và giả vờ đang chiêm ngưỡng mái của vựa lúa.
Chappelle đi tới và đứng cạnh Geralt, sát rạt. Gã thuật sĩ không nhúc nhích, chỉ nheo mắt lại. Họ nhìn nhau trong giây lát và sau đó Chappelle nghiêng người xuống chỗ cái bọc.
"Dudu," lão nói với đôi giày da thuộc của Dandelion, khi ấy đang thò ra khỏi tấm thảm, bị biến dạng méo mó kỳ lạ. "Sao chép Biberveldt đi, và nhanh lên."
"Gì?" Dainty la lên, ngừng săm soi vựa lúa. "Cái gì cơ?"
"Im lặng," Chappelle nói. "Nào, Dudu, được chưa?"
"Tôi chỉ," một tiếng làu bàu nghèn nghẹt phát ra từ tấm thảm. "Tôi... Chờ một chút..."
Đôi giày da thuộc thò ra khỏi tấm thảm giãn ra, nhòe đi và biến thành bàn chân trần, đầy lông của tay người tí hon.
"Ra ngoài đi, Dudu," Chappelle nói. "Còn anh, Dainty, hãy im lặng. Tất cả người tí hon đều trông giống nhau, phải không?"
Dainty lẩm bẩm điều gì đó nghe không rõ. Geralt, mắt vẫn nheo lại, nghi ngờ nhìn Chappelle. Tuy nhiên, viên đại thần đứng thẳng dậy và nhìn ngó khắp xung quanh, tất cả những gì còn sót lại của đám người đứng xem quanh đó là tiếng guốc gỗ đang dần lắng xuống phía xa.
Tay Dainty Biberveldt thứ hai lồm cồm bò và lăn khỏi cái bọc, hắt hơi, ngồi dậy và dụi mắt mũi. Dandelion ngồi xuống một cái rương nằm ngay cạnh, gảy cây đàn luýt của mình với một nét biểu cảm có phần hứng thú.
"Anh nghĩ đó là ai, Dainty?" Chappelle nhẹ nhàng hỏi. "Giống anh phết đấy nhỉ?"
"Nó là em họ của tôi," tay người tí hon đáp và toét miệng cười. "Bà con gần. Dudu Biberveldt trấn Knotgrass Meadow, một doanh nhân sắc sảo. Thực ra, tôi vừa mới quyết định..."
"Sao, Dainty?"
"Tôi đã quyết định bổ nhiệm nó làm người đại diện của mình ở Novigrad. Chú thấy sao nào, em họ?"
"Ô, cảm ơn anh họ," người bà con gần của y, niềm tự hào của gia tộc Biberveldt, đồng thời còn là một doanh nhân sắc sảo, mỉm cười. Chappelle cũng mỉm cười.
"Giấc mơ về cuộc sống ở thành phố của ngươi đã thành hiện thực chưa?" Geralt lẩm bẩm. "Ngươi thấy thích điều gì nơi thành phố này vậy, Dudu... và cả ngài nữa, Chappelle?"
"Nếu từng sống trên đồng hoang," Chappelle lẩm bẩm đáp, "và phải ăn rễ cây, bị ướt như chuột lột và rét cóng, anh sẽ biết ngay. Bọn ta cũng xứng đáng nhận được điều gì đó từ cuộc đời, Geralt ạ. Bọn ta có thua kém anh đâu."
"Rất đúng," Geralt gật đầu. "Các vị không thua kém gì cả. Có lẽ các vị thậm chí còn tử tế hơn ấy chứ. Điều gì đã xảy ra với Chappelle thật vậy?"
"Vỡ động mạch," Chappelle thứ hai thì thầm. "Tính đến nay đã được hai tháng rồi. Đột quỵ. Mong đất cát nhẹ ép trên người lão và mong Ngọn Lửa Vĩnh Hằng soi sáng con đường của lão. Ta tình cờ ở gần đấy... Không ai để ý... Geralt? Anh sẽ không..."
"Không ai để ý thấy cái gì cơ?" gã thuật sĩ hỏi với một vẻ mặt bí hiểm.
"Cảm ơn anh," Chappelle lẩm bẩm.
"Còn nhiều người như ngài nữa không?"
"Điều đó có quan trọng không?"
"Không," gã thuật sĩ tán đồng, "không quan trọng gì hết."
Một bóng hình cao hai cubit đội mũ xanh lá cây và áo khoác lông thỏ lốm đốm lao ra từ phía sau các toa xe và quầy hàng rồi lon ton chạy tới.
"Anh Biberveldt," viên thần lùn thở hổn hển và lắp bắp, nhìn quanh và lia mắt từ người tí hon này sang người tí hon kia.
"Cu lùn à, ta đoán rằng," Dainty nói, "ngươi có chuyện cần Dudu Biberveldt, người em họ của ta, giải quyết. Nói đi. Nói đi. Đó là nó đấy."
"Sorrel báo cáo rằng mọi thứ đã được bán hết rồi," viên thần giữ của nói và mỉm cười toe toét, phô ra những chiếc răng nhỏ và nhọn, "với giá bốn curon mỗi bộ."
"Ta nghĩ mình biết vụ này là gì rồi," Dainty nói. "Thật đáng tiếc Vivaldi không có ở đây, không thì ông ta sẽ ngay lập tức tính toán lợi nhuận."
"Nếu anh không thấy phiền, anh họ à," Tellico Lunngrevink Letorte, gọi tắt là Penstock, bạn bè thân thiết gọi là Dudu, và đối với toàn Novigrad thì là một thành viên của đại gia đình Biberveldt, lên tiếng. "Nếu anh không thấy phiền, tôi sẽ tính cho. Tôi có thể nhớ rất chính xác các số liệu. Cũng như nhiều thứ khác nữa."
"Thoải mái di," Dainty cúi đầu chào. "Thoải mái di, em họ à."
"Chi phí," con song trùng nhân nhíu mày, "rất thấp. Mười tám cho dầu, năm mươi tám cho dầu gan cá, hừm... Tổng cộng, kể cả chỗ sợi, bốn mươi lăm curon. Doanh thu: sáu trăm bộ với mức giá bốn curon, tức là hai nghìn bốn trăm. Không có hoa hồng, bởi vì không có bất kỳ người trung gian nào..."
"Chớ quên thuế nhé," Chappelle thứ hai nhắc nhở nó. "Chớ quên rằng đứng trước mặt các vị là đại diện của chính quyền thành phố và đền thờ, một người rất coi trọng nhiệm vụ của mình và thực hiện nó một cách tận tâm."
"Nó được miễn thuế," Dudu Biberveldt tuyên bố. "Bởi vì nó được bán nhằm phục vụ một mục đích thiêng liêng."
"Hả?"
"Chỗ dầu gan cá, sáp và dầu được nhuộm với một ít phẩm yên chi," con song trùng nhân giải thích, "chỉ cần đem đổ vào các bát đất nung và nhúng một đoạn sợi vào trong thôi. Khi đốt lên, cái sợi kia sẽ tạo ra ngọn lửa đỏ đẹp, cháy rất lâu và không có mùi khét. Ngọn Lửa Vĩnh Hằng. Các tu sĩ vốn cần nến lễ cho các bàn thờ Ngọn Lửa Vĩnh Hằng. Bây giờ họ không cần chúng nữa."
"Khốn kiếp..." Chappelle lẩm bẩm. "Anh nói đúng. Họ cần nến lễ... Dudu, anh thật thiên tài."
"Tôi thừa hưởng từ mẹ đấy," Tellico khiêm tốn nói.
"Đúng vậy, quả thật là giống mẹ nó như đúc," Dainty đồng ý. "Cứ nhìn vào đôi mắt thông minh đó mà xem. Trông giống Begonia Biberveldt, bà di yêu quý của tôi, đến lạ."
"Geralt," Dandelion rên rỉ. "Chỉ trong có ba ngày, nó đã kiếm được nhiều hơn những gì tôi có thể kiếm được cả đời nhờ ca hát!"
"Nếu ở địa vị của anh," gã thuật sĩ nói một cách nghiêm túc, "thì tôi sẽ bỏ nghề ca hát và tham gia bán buôn. Hãy hỏi nó đi, có thể nó sẽ nhận anh vào học việc đấy."
"Thuật sĩ này," Tellico nói, kéo tay áo gã. "Hãy nói cho tôi biết làm thế nào tôi có thể... trả ơn anh...?"
"Hai mươi hai curon."
"Hả?"
"Tiền mua một chiếc áo khoác mới. Hãy nhìn tàn tích cái áo của ta mà xem."
"Mọi người biết gì không?" Dandelion đột nhiên hét lên. "Tất cả chúng ta hãy cùng đến nhà thổ! Tới Passiflora! Anh em nhà Biberveldt sẽ trả tiền!"
"Liệu họ có cho người tí hon vào không?" Dainty lo lắng hỏi.
"Họ cứ thử cấm xem," Chappelle làm mặt hăm dọa. "Họ cứ thử cấm và ta sẽ cáo buộc toàn bộ cái nhà thổ của họ là tà giáo."
"Đúng rồi," Dandelion hô. "Rất thỏa đáng. Geralt? Anh có đi không?"
Gã thuật sĩ cười nhẹ.
"Anh biết không, Dandelion?" gã nói. "Tôi rất sẵn lòng."