← Quay lại trang sách

CÒN HƠN THẾ NỮA

I

Khi vó ngựa đột ngột gõ lộp cộp trên mặt gỗ của cây cầu, Yurga thậm chí còn không ngẩng đầu lên; ông ta chỉ khẽ hú, buông cái vành bánh xe mình đang đánh vật cùng rồi bò xuống gầm xe nhanh hết mức có thể. Ông ta ép bẹp người, cạ lưng vào lớp phân khô lẫn bùn bám dưới gầm xe, rên rỉ và run rẩy vì sợ hãi.

Con ngựa chậm rãi tiến về phía cỗ xe. Yurga thấy nó đặt móng guốc một cách thận trọng trên những tấm gỗ mục nát, phủ đầy rêu.

"Ra đi," kỵ sĩ giấu mặt nói. Răng của Yurga gõ lộp cộp và ông ta rụt đầu vào vai. Con ngựa khịt mũi và giậm chân tại chỗ.

"Bình tĩnh nào, Roach," gã kỵ sĩ nói. Yurga nghe thấy gã vỗ lên cổ con thú mình cưỡi. "Ra khỏi đó đi, ông bạn. Tôi sẽ không làm hại gì ông đâu."

Người lái buôn không tin lời kẻ lạ chút nào. Tuy nhiên, có nét gì đó vừa êm dịu vừa cuốn hút trong giọng nói của gã, mặc dù giọng nói đó hoàn toàn không thể được mô tả là dễ chịu.

Yuga, lẩm bẩm cầu nguyện với hàng chục vị thần cùng một lúc, rụt rè thò đầu ra khỏi gầm xe.

Gã kỵ sĩ có mái tóc trắng như sữa, buộc hất khỏi trán bằng một dải dây da, gã mặc một chiếc áo choàng len đen phủ qua mông con ngựa cái màu hạt dẻ. Gã không nhìn Yurga. Gã đang nghiêng người xuống từ trên yên ngựa, săm soi bánh xe bị lún tận trục vào giữa các thanh rầm gãy của cây cầu. Gã bất chợt ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía người lái buôn và quan sát đám bụi cây phía trên vách khe núi.

Yurga lồm cồm bò ra, chớp mắt và lấy một bên tay xoa mũi, làm dây nhựa gỗ từ trục bánh xe lên mặt. Gã kỵ sĩ nheo đôi mắt đen, dán chặt ánh nhìn thấu tỏ, sắc bén như một mũi thương vào người ông ta. Yurga im phăng phắc.

"Hai người chúng ta sẽ không thể kéo nó ra được đâu," kẻ lạ cuối cùng cũng nói, chỉ vào bánh xe bị kẹt. "Ông đi một mình à?"

"Chúng tôi có ba người," Yurga lắp bắp. "Còn đầy tớ nữa, thưa anh. Nhưng lũ vô lại ấy đã chạy trốn rồi..."

"Tôi chẳng ngạc nhiên đâu," gã kỵ sĩ nói, nhìn xuống phía dưới cây cầu, về phía đáy khe núi. "Tôi chẳng ngạc nhiên chút nào đâu. Tôi nghĩ ông cũng nên làm như vậy đi. Thời giờ gấp rút lắm."

Yurga không nhìn theo ánh mắt của kẻ lạ. Ông ta không muốn nhìn đống đầu lâu, xương sườn và xương ống chân nằm rải rác trong những tảng đá, ló ra khỏi mớ ngưu bàng và tầm ma phủ dưới đáy dòng suối khô cạn. Ông ta sợ rằng chỉ cần liếc thêm một phát nữa, nhìn lướt qua thêm một lần nữa những hốc mắt đen, mớ răng nhăn nhở và mấy khúc xương nứt nẻ, thứ gì đó trong ông ta sẽ vỡ mất, chút tàn dư của lòng can đảm tuyệt vọng trong ông ta sẽ xì ra như không khí thoát khỏi bong bóng của một con cá, và ông ta sẽ phóng ngược trở lại trên đường, kìm nén một tiếng hét, hệt như những gì tay đánh xe và cậu coi ngựa của ông ta đã làm chưa đầy một giờ trước đó.

"Ông còn chờ gì nữa?" gã kỵ sĩ nhẹ nhàng hỏi, kéo ngựa quay đầu lại. "Đợi đêm xuống à? Đến lúc ấy thì đã muộn rồi. Chúng sẽ đến tìm ông ngay khi trời bắt đầu tối. Thậm chí có thể còn sớm hơn. Đi thôi, leo lên sau tôi đi. Hai ta cần rời khỏi đây càng nhanh càng tốt."

"Nhưng còn cỗ xe, thưa anh?" Yurga gân cổ rú tướng lên, không biết là vì sợ hãi, tuyệt vọng hay giận dữ. "Và cả hàng hóa của tôi nữa? Đây là công sức của cả năm đấy! Tôi thà chết còn hơn! Tôi không bỏ nó đâu!"

"Tôi nghĩ ông vẫn chưa biết mình đang ở cái chốn khốn kiếp nào đâu, ông bạn ạ," kẻ lạ điềm tĩnh nói, chìa tay về phía nghĩa địa khủng khiếp bên dưới cây cầu. "Ông nói mình sẽ không rời khỏi cỗ xe của mình ư? Để tôi nói cho nghe, khi bóng tối buông xuống, ngay cả kho bạc của vua Dezmod cũng không cứu nổi ông đâu, chứ đừng nói là cỗ xe cà tàng của ông. Ông mắc chứng quái quỷ gì mà lại đi tắt qua vùng hoang dã này vậy? Ông không biết thứ gì đã xâm chiếm nơi này kể từ sau cuộc chiến ư?"

Yurga lắc đầu.

"Ông không biết," kẻ lạ gật đầu. "Nhưng ông đã thấy những thứ nằm ở dưới đó rồi nhỉ? Kể cũng khó lòng không nhận thấy chúng. Đó là tất cả những người từng đi tắt qua đây. Ấy thế mà ông vẫn nói rằng mình sẽ không rời xe. Và tôi băn khoăn tự hỏi ông có gì trong cỗ xe của mình nhỉ?"

Yurga không đáp, nhưng quắc mắt lên nhìn gã kỵ sĩ, cố gắng lựa chọn giữa "xơ gai" và "giẻ rách cũ".

Gã kỵ sĩ xem chừng không quan tâm đến câu trả lời mấy. Gã trấn an con ngựa màu hạt dẻ của mình bấy giờ đang nhai miếng hàm thiếc và hất đầu.

"Làm ơn, thưa anh..." cuối cùng người lái buôn cũng lẩm bẩm. "Giúp tôi với. Hãy cứu tôi. Tôi sẽ đời đời biết ơn... Đừng bỏ đi... Tôi sẽ cho anh bất cứ điều gì anh muốn, bất cứ điều gì anh yêu cầu... Hãy cứu tôi, thưa anh!"

Kẻ lạ, hiện đang đặt cả hai tay lên núm yên của mình, bất chợt quay đầu về phía ông ta.

"Ông vừa bảo gì cơ?"

Yurga mở miệng nhưng không nói gì.

"Ông sẽ cho tôi bất cứ điều gì tôi yêu cầu hả? Nói lại lần nữa đi."

Yurga chép môi, ngậm miệng và ước gì bản thân đủ linh hoạt để tự đá đít chính mình. Đầu ông ta quay cuồng với đủ loại giả thuyết hão huyền về phần thưởng mà kẻ lạ kỳ quặc này có thể sẽ yêu cầu. Hầu hết số đó, bao gồm cả đặc quyền được hằng tuần tòm tem với người vợ trẻ má đỏ hây hây của ông ta, đều có vẻ không khủng khiếp bằng viễn cảnh để mất cỗ xe và chắc chắn không rùng rợn bằng khả năng trở thành một bộ xương trắng hếu nữa dưới đáy hẻm núi. Kinh nghiệm bán buôn thúc ông ta guồng óc nhẩm tính thật nhanh. Mặc dù không giống một tên lưu manh, kẻ lang thang hay trộm cướp điển hình - kiểu người xuất hiện nhan nhản trên đường sá sau cuộc chiến - gã kỵ sĩ chắc chắn cũng không phải là một người quyền quý hay trưởng quan, hay là một trong những tay hiệp sĩ kiêu ngạo tầm thường, tự cao tự đại và lấy việc cướp bóc hàng xóm làm trò vui. Yurga tính giá của gã sẽ không quá hai mươi đồng vàng. Tuy nhiên, bản năng con buôn của ông ta đã ngăn ông ta ra giá. Thế nên ông ta chỉ lẩm bẩm gì đó về việc sẽ "nhớ ơn trọn đời".

"Tôi đã hỏi ông," kẻ lạ điềm đạm nhắc nhở ông ta, sau khi đợi cho người lái buôn im lặng, "có phải ông sẽ cho tôi bất cứ điều gì tôi yêu cầu không?"

Không còn đường thoát nào nữa. Yurga nuốt nước bọt, cúi đầu và gật đầu đồng ý. Khác với mong đợi của Yurga, kẻ lạ không nở một nụ cười độc địa; ngược lại là đằng khác, gã không hề tỏ ra vui mừng trước thắng lợi của mình trong cuộc đàm phán. Nghiêng người trên yên ngựa, gã nhổ vào trong khe núi.

"Tôi đang làm gì thế này?" gã dữ tợn nói. "Tôi đang làm cái trò khốn kiếp gì thế này? Rồi, cứ vậy đi. Tôi sẽ cố gắng giúp ông thoát khỏi vụ này, mặc dù tôi chẳng biết liệu nó có dẫn đến một hồi kết thảm hại cho cả hai chúng ta hay không đâu. Nhưng nếu tôi thành công, đối lại ông sẽ..."

Yurga co quắp lại, gần rơi lệ.

"Ông sẽ cho tôi," gã kỵ sĩ mặc áo choàng đen đột nhiên niệm rất nhanh, "bất cứ thứ gì ông bắt gặp ở nhà khi trở về, dẫu rằng không hề kỳ vọng nó. Ông có thề không?"

Yurga rên rỉ và nhanh chóng gật đầu.

"Tốt," kẻ lạ nhăn mặt. "Và bây giờ hãy đứng sang một bên đi. Tốt hơn hết ông nên chui trở xuống dưới cổ xe. Mặt trời sắp lặn rồi."

Gã xuống ngựa và cởi áo choàng khỏi vai. Yurga nhìn thấy kẻ lạ mang một thanh kiếm trên lưng, gắn vào một chiếc đai đeo chéo trước ngực. Ông ta mơ hồ cảm thấy hình như mình từng nghe nói về những người mang vũ khí theo kiểu tương tự. Chiếc áo khoác da màu đen ngang hông với tay áo dài lấp lánh đinh bạc có thể cho thấy kẻ lạ đến từ Novigrad hoặc các vùng lân cận, nhưng phong cách ăn mặc như vậy dạo gần đây đã trở nên phổ biến, đặc biệt là trong giới trẻ. Mặc dù kẻ lạ này không phải một thanh niên.

Sau khi tháo túi yên ra khỏi con ngựa của mình, gã kỵ sĩ quay lại. Treo lủng lẳng trên một sợi dây chuyền bạc quanh cổ gã là một miếng mề đay tròn. Gã ôm một chiếc rương nhỏ ốp kim loại và kẹp dưới một cánh tay một gói đồ thuôn dài quấn trong da có thắt dây.

"Ông vẫn chưa chui xuống dưới xe sao?" gã hỏi, tiến lại gần. Yunga nhìn thấy khắc trên miếng mề đay là đầu một con sói với bộ hàm đầy răng nanh há ngoác. Ông ta sực nhớ ra.

"Có phải anh là... một thuật sĩ không? Thưa anh?"

Kẻ lạ nhún vai.

"Ông đoán đúng rồi. Một thuật sĩ. Bây giờ né ra đi. Sang phía bên kia xe. Đừng chui ra khỏi đó và nhớ giữ im lặng. Tôi phải ở một mình một lúc."

Yurga tuân lệnh. Ông ta cúi xuống bên bánh xe, quấn một chiếc áo choàng quanh mình. Ông ta không muốn quan sát việc kẻ lạ đang làm ở phía bên kia xe, lại càng chẳng muốn nhìn mớ xương xấu dưới đáy khe núi. Thế nên ông ta nhìn đôi giày của mình và ngắm mấy chồi rêu xanh hình ngôi sao mọc trên những tấm gỗ mục nát của cây cầu.

Một thuật sĩ.

Mặt trời đang lặn.

Ông ta nghe thấy tiếng bước chân.

Chậm rãi, rất chậm rãi, kẻ lạ bước ra từ phía sau xe, tiến vào giữa cây cầu. Gã quay lưng về phía Yurga, và ông ta thấy thanh kiếm trên lưng gã không phải thanh kiếm mình đã thấy ban nãy. Bây giờ nó là một món vũ khí đẹp lộng ẫy; chuôi, cánh đốc và các miếng gắn trên bao kiếm lấp lánh như những vì sao. Ngay cả trong bóng tối đang dần buông, nó cũng phản chiếu ánh sáng, mặc dù giờ gần như chẳng có tí ánh sáng nào nữa; kể cả quầng sáng tím vàng mới thoáng trước hãy còn phủ trên khu rừng.

"Thưa anh..."

Kẻ lạ quay đầu lại. Yurga thiếu chút nữa không kìm nổi tiếng hét.

Khuôn mặt của kẻ lạ trắng bệch - trắng và lỗ chỗ, chẳng khác nào pho mát đã vắt ráo nước và mở ra khỏi miếng vải bọc. Và mắt gã... Trời đất quỷ thần ơi, thứ gì đó hú lên bên trong Yurga. Mắt gã...

"Phía sau xe. Ngay," kẻ lạ gay gắt nói. Đó không phải cái giọng Yurga đã nghe thấy ban nãy. Người lái buôn đột nhiên cảm thấy bàng quang căng đầy của mình bức bối kinh khủng. Kẻ lạ quay lại và đi dọc cây cầu.

Một thuật sĩ.

Con ngựa bị buộc vào giá xe khịt mũi, hí và khẽ giậm vó trên các thanh xà.

Một con muỗi vo ve trên tai Yurga. Người lái buôn thậm chí còn không nhúc nhích lấy một tay để xua nó đi. Con thứ hai nhập bọn cùng nó. Hàng đám mây muỗi đang vo ve trong bụi rậm ở phía bên kia khe núi. Vo ve.

Và hú.

Yurga nghiến chặt răng lại cho đến khi thấy đau, nhận ra rằng đó không phải muỗi.

Từ bóng tối đang mỗi lúc một dày đặc ở phía khe núi cỏ cây mọc um tùm, một số bóng hình nhỏ, dị dạng xuất hiện - cao chưa đến một mét hai, còm nha còm nhom, chẳng khác nào bộ xương. Chúng bước lên cầu với dáng đi kỳ dị, như kiểu đi của diệc, chân giơ cao, làm những động tác ngắt quãng, giật cục khi chúng nhấc cái đầu gối xương xẩu lên. Bên dưới vầng trán phẳng và bẩn, đôi mắt của chúng rực sắc vàng ệch, còn mớ răng nanh nhỏ nhọn hoắt ánh lên trắng ởn trong những bộ mồm rộng, hệt như ếch. Chúng đến gần hơn, rít lên.

Kẻ lạ đứng bất động như một pho tượng ở giữa cây cầu, đột nhiên giơ tay phải lên, dùng những ngón tay tạo thành một hình dạng kỳ quái. Lũ quái thú nhỏ con lùi lại, rít lên ồn ã, trước khi một lần nữa tiến tới trên cặp chân trước khẳng khiu lăm lăm móng vuốt, phóng rất nhanh, càng lúc càng nhanh hơn.

Móng vuốt cào vào lớp gỗ ở bên trái, thêm một con quái vật nữa từ dưới cây cầu nhảy lên trong khi những con còn lại trên bờ vực xộc đến với những bước nhảy khiến người ta sững sờ. Kẻ lạ xoay người tại chỗ và thanh kiếm, bấy giờ bỗng dưng xuất hiện trong tay gã, loáng lên. Đầu của sinh vật đang trèo lên cầu bắn văng lên trên không tận hai thước, kéo theo sau nguyên một dải máu. Thế rồi gã tóc bạc xộc vào một đám bọn chúng và tung hoành ngang dọc, nhoay nhoáy chém khắp tứ bề. Lũ quái vật, vung tay và kêu gào, tấn công gã từ mọi phía, thây kệ lưỡi kiếm chói lòa đang xẻ thịt mình như dao cạo. Yurga co rúm lại, ôm sát lấy cỗ xe.

Một thứ gì đó rơi xuống ngay dưới chân ông ta, vấy máu tung tóe lên người ông ta. Đó là một bàn tay dài, xương xẩu, có bốn móng và đầy vảy, trông như chân gà.

Người lái buôn hét lên.

Ông ta cảm thấy thứ gì đó phóng vụt qua mình. Co rúm người, ông ta định nhào xuống dưới gầm xe. Nhưng đúng lúc đó, có thứ gì đáp lên cổ ông ta rồi một bàn tay đầy vảy túm lấy thái dương và bên má ông ta. Ông ta che mắt, gào lên và giật giật đầu, chồm dậy loạng choạng bước ra giữa cầu, vấp phải những thi thể nằm ngổn ngang trên lớp gỗ. Một trận chiến đang diễn ra ở đó - nhưng Yurga không thể nhìn thấy gì ngoài một bầy đàn hung tợn, một khối nhung nhúc, bên trong đó là lưỡi kiếm bạc liên tục lấp loáng.

"Cứu tôôôôôi!" ông ta rú lên, cảm thấy những chiếc răng nanh sắc nhọn cắn xuyên qua lớp nỉ trên mũ trùm đầu và găm vào phía sau đầu ông ta.

"Cúi xuống!"

Ông ta gục cằm vào ngực, dõi theo ánh lấp loáng của lưỡi kiếm. Nó rít lên trong không trung và sượt qua mũ ông ta. Yurga nghe thấy một âm thanh lạo xạo gớm ghiếc, nhoen nhoét và rồi một chất lỏng ấm nóng ộc xuống lưng ông ta. Ông ta khuỵu gối, bị khối nặng nay đã trở nên trơ ì treo trên cổ kéo xuống.

Ông ta nhìn ba con quái vật khác lao ra từ dưới cây cầu. Chúng nhảy chồm chồm như một lũ châu chấu kỳ quái, bám chặt vào đùi kẻ lạ. Một con bị lãnh một đòn chém nhanh gọn ngang cái mõm cóc của mình, thẳng người đưa chân vài bước rồi ngã xuống lớp gỗ. Một con khác bị đánh bằng đầu chót mũi kiếm, gục xuống co giật. Những con còn lại tràn đến quây gã tóc bạc như một đàn kiến, đẩy gã về phía mép cầu. Một con bay văng ra khỏi bầy, người ưỡn cong ra sau, nó phun máu, run rẩy và hú lên, và đúng lúc ấy, toàn bộ cái khối nhung nhúc sôi sục kia loạng choạng ngã nhào khỏi mép cầu và lao thẳng xuống khe núi. Yurga nằm sấp xuống đất, lấy hai tay che đầu.

Từ bên dưới cây cầu, ông ta nghe thấy tiếng ré đắc thắng của lũ quái vật đột nhiên biến thành tiếng tru đầy đau đớn, và những tiếng tru đó bị tiếng rít gió của lưỡi kiếm làm cho câm bặt. Sau đó, từ trong bóng tối phát ra tiếng đá rầm rầm và tiếng răng rắc của những bộ xương bị đạp bẹp, rồi tiếng rít của một thanh kiếm bổ xuống lại vang lên, đi cùng nó là một tiếng thét kinh hoàng, tuyệt vọng đột ngột tắt lịm.

Sau đó chỉ có sự im lặng, bị cắt ngang bởi tiếng kêu bất chợt của một con chim hoảng hốt, giữa những ngọn cây cao chót vót sâu trong rừng. Và rồi con chim cũng im lặng nốt.

Yurga nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên và khó nhọc đứng dậy. Bốn bề vẫn tĩnh lặng; ngay cả tiếng lá xào xạc cũng chẳng có, cả khu rừng như đã kinh hãi đến điếng người. Những đám mây nham nhở che khuất bầu trời.

"Này..."

Ông ta quay lại, bất giác giơ tay lên tự vệ. Gã thuật sĩ đứng trước mặt ông ta, bất động, đen sì, thanh kiếm sáng chói trong bàn tay đã hạ xuống. Yurga nhận thấy gã đang đứng hơi xiên xẹo thế nào đó, nghiêng người sang một bên.

"Có chuyện gì vậy, thưa anh?"

Gã thuật sĩ không đáp. Gã bước một bước, vụng về và nặng nhọc, đi khập khiễng bằng chân trái. Gã chìa một tay ra và nắm lấy cỗ xe. Yurga nhìn thấy máu, đen và sáng loáng, nhỏ xuống những tấm gỗ.

"Anh bị thương rồi, thưa anh!"

Gã thuật sĩ không đáp. Nhìn thẳng vào mắt người lái buôn, gã tựa người vào thùng xe và từ từ gục xuống cầu.

II

"Cẩn thận, cứ từ từ nào... Dưới đầu anh ta ấy... Một người trong số các ngươi đỡ đầu anh ta đi!"

"Đây, đây, lên xe!"

"Trời đất quỷ thần ơi, anh ta sẽ chảy máu đến chết mất... Ông Yurga, máu đang thấm qua lớp băng..."

"Im lặng! Lái tiếp đi, Pokvit, nhanh lên! Quấn cho anh ta một tấm da cừu đi, Vell, ngươi không thấy anh ta run như thế nào sao?"

"Tôi có nên đổ một ít vodka xuống cổ họng anh ta không?"

"Ngươi không thấy anh ta đang bất tỉnh à? Ngươi làm ta ngạc nhiên thật đấy, Vell. Nhưng hãy đưa ta chỗ vodka đó đi, ta cần làm một ly... Đồ chó má, đồ vô lại, đồ hèn nhát! Cứ thế bỏ chạy và bỏ mặc ta một mình!"

"Ông Yurga! Anh ta nói gì kìa!"

"Gì? Anh ta đang nói gì vậy?"

"Ờm, không nghe rõ... có vẻ là một cái tên..."

"Tên gì?"

"Yennefer..."

III

"Tôi đang ở đâu thế?"

"Nằm yên đi, thưa anh, đừng cử động, không là mọi thứ sẽ lại toác ra bây giờ. Lũ sinh vật đê tiện đó đã cắn sâu tận xương đùi anh, anh mất nhiều máu lắm... Anh không nhận ra tôi sao? Là Yurga đấy! Anh đã cứu tôi trên cây cầu, anh có nhớ không?"

"À..."

"Anh có khát không?"

"Khát kinh khủng..."

"Uống đi, thưa anh, uống đi. Anh đang lên cơn sốt."

"Yurga... Chúng ta đang ở đâu thế?"

"Chúng ta đang đi trong xe của tôi. Đừng nói gì cả, thưa anh, đừng cử động. Chúng tôi đã phải đánh liều ra khỏi rừng để đến các khu định cư của con người. Chúng ta phải tìm một người có khả năng chữa bệnh. Có lẽ thứ chúng tôi đã bó quanh chân anh không đủ rồi. Máu không ngừng tuôn ra..."

"Yurga..."

"Vâng, thưa anh?"

"Trong ngực tôi... Một cái lọ... Có sáp niêm màu xanh lá. Gỡ bỏ miếng niêm và cho tôi uống nó... Đổ vào một cái bát. Hãy rửa cái bát đấy thật kỹ, đừng để ai chạm vào cái lọ... Nếu ông coi trọng mạng sống của mình... Nhanh lên, Yurga. Khốn kiếp, cái xe này lắc kinh quá... Cái lọ, Yurga..."

"Tôi có nó rồi đây... Uống đi, thưa anh."

"Cảm ơn... Bây giờ hãy chú ý này. Chẳng bao lâu sau tôi sẽ chìm vào giấc ngủ. Tôi sẽ quẫy người loạn xạ và nói sảng, sau đó nằm im như chết rồi. Không có gì đâu, đừng lo sợ..."

"Hãy nằm yên đi, thưa anh, không là vết thương sẽ toác ra và anh sẽ mất máu đấy."

Gã lại ngả người xuống tấm da, quay đầu đi và cảm thấy người lái buôn đắp cho mình một tấm da cừu và một chiếc chăn nồng nặc mùi mồ hôi ngựa. Cỗ xe rung lắc và cứ mỗi cú xóc là lại có những cơn đau dữ dội bắn xuyên qua đùi và hông gã. Geralt nghiến răng. Gã nhìn thấy trên đầu mình hàng...

... tỉ tỉ ngôi sao. Gần đến mức gã như có thể đưa tay ra và chạm vào. Ngay trên đầu gã, ngay trên những ngọn cây.

Vừa đi, gã vừa lựa đường để tránh xa nguồn sáng, tránh xa ánh quầng rạng của những đống lửa, nép mình trong vùng bóng tối nhấp nhô. Làm vậy không dễ dàng chút nào - hàng bao đống lửa linh sam đang hừng hực cháy khắp xung quanh, hắt lên bầu trời một quầng sáng đỏ rực xen lẫn những tia lửa, tung vào bóng tối những dải cờ khói sáng màu hơn, lách tách, bùng lên thành một ngọn lửa giữa những bóng người đang nhảy múa xung quanh.

Geralt dừng lại để nhường đường cho một đám rước điên cuồng, náo nhiệt và hỗn loạn, bấy giờ đang cản đường gã và lảo đảo đi về phía gà. Ai đó kéo cánh tay gã, cố gắng dúi vào một cốc bia gỗ, nhỏ bọt tong tỏng. Gã từ chối và nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đẩy người đàn ông đang chân đăm đá chân chiêu và làm bia sánh tung tóe ra khỏi cái thùng nhỏ mình đang ôm dưới một bên tay. Geralt không muốn uống.

Vào một đêm như thế này thì không.

Gần đó - trên một giàn gỗ bạch dương sừng sững vươn mình trên một đống lửa khổng lồ - vua Hội Tháng Năm tóc vàng, đội trên đầu một vòng hoa và mặc quần vải thô, đang hôn nữ vương Hội Tháng Năm tóc đỏ, ôm lấy bộ ngực cô qua lớp áo mỏng, ướt đẫm mồ hôi. Nhà vua đã hơi quá chén và loạng choạng, cố gắng giữ thăng bằng trong khi ôm lấy nữ vương, áp một nắm tay đang cầm cốc bia vào lưng cô. Nữ vương cũng chẳng còn tỉnh táo mấy, đeo một vòng hoa đã trượt xuống tận mắt, bám lấy cổ nhà vua và dựa sát vào anh ta đầy chờ đợi. Đám đông đang nhảy múa bên dưới giàn gỗ, ca hát, la hét và lắc những chiếc cột được trang trí các vòng hoa lá.

"Beltane!" một người phụ nữ trẻ, thấp bé hét lên ngay bên tai Geralt. Cô kéo tay áo gã, buộc gã quay lại giữa đám rước đang vây kín họ. Cô nhún nhảy bên gã, đưa váy dập dờn và hất tung mái tóc đầy hoa của mình. Gã để cô xoay gã theo điệu nhảy và xoay người, linh lợi tránh các cặp đôi khác.

"Beltane! Đêm Tiền Tháng Năm!"

Bên cạnh họ có cuộc vật lộn, một tiếng hét và tiếng cười căng thắng của một phụ nữ trẻ khác, giả vờ chống cự và phản kháng khi bị một người đàn ông trẻ bế lên đưa vào trong bóng tối, bên ngoài vòng tròn ánh sáng. Đám rước la hét ồn ào, rồng rắn đi giữa các đống lửa. Có người vấp ngã làm vòng tay bị đứt quãng, khiến đám rước bị chia thành nhiều nhóm nhỏ hơn.

Người phụ nữ trẻ đưa mắt nhìn Geralt từ dưới mớ lá điểm trang lông mày, tiến lại gần hơn và hối hả ép mình vào gã, choàng tay ôm quanh người gã và thở hổn hển. Gã nắm lấy cô một cách thô bạo hơn dự định và cảm nhận được sự ẩm ướt nóng bỏng của cơ thể cô, rõ rệt trên đôi bàn tay gã qua lớp vải lanh mỏng đang ép vào lưng cô. Cô ngẩng đầu lên. Mắt cô nhắm nghiền và hàm răng của cô ánh lên dưới bờ môi trên đang cong nhếch lên. Cô có mùi mồ hôi và cỏ mật, mùi của khói và sự thèm khát.

Tại sao lại không cơ chứ? gã thầm nghĩ, vò nhàu chiếc váy của cô và dùng tay nắn bóp lưng cô, tận hưởng hơi ấm ẩm ướt, nóng bỏng trên ngón tay. Người phụ nữ không phải mẫu người của gã. Cô quá nhỏ nhắn và quá đầy đặn - dưới bàn tay mình gã cảm thấy đường lằn, nơi phần vạt trên quá chật của chiếc váy đang lem vào cơ thể cô, chia lưng cô thành hai đường cong rõ rệt, nơi lẽ ra gã phải không cảm thấy gì. Tại sao lại không cơ chứ? gã thầm nghĩ. Xét cho cùng, vào một đêm như thế này... Nó có nghĩa lý gì đâu.

Beltane... Các đống lửa trải đến tận chân trời. Beltane, Đêm Tiền Tháng Năm.

Đống lửa gần nhất ngấu nghiến nuốt những cành thông khô chĩa tua tủa bấy giờ đang bị ném lộp bộp vào đó, bùng lên với một ánh chớp vàng, soi tỏ mọi thứ. Mắt cô gái trẻ mở to, nhìn lên khuôn mặt gã. Gã nghe thấy cô hít vào, cảm thấy cô căng người lên và thô bạo thọc tay vào ngực gã. Gã buông cô ra ngay lập tức. Cô do dự. Cô nghiêng mình ra cách một cánh tay, nhưng hông vẫn không rời khỏi đùi gã. Cô cúi đầu, sau đó rút tay về và lùi lại, nhìn sang một bên.

Họ đứng bất động trong giây lát cho đến khi đoàn rước trên đường quay trở lại chen vào giữa hai người, một lần nữa thúc và xô đẩy họ. Người phụ nữ trẻ nhanh chóng quay mình bỏ đi, lóng ngóng tìm cách nhập bọn với đoàn người nhảy múa. Cô ngoái lại nhìn. Chỉ đúng một lần.

Beltane...

Ta đang làm gì ở đây vậy?

Một ngôi sao tỏa sáng trong bóng tối, lấp lánh, thu hút ánh nhìn của gã. Miếng mề đay quanh cổ gã thuật sĩ rung lên. Geralt bất giác giãn đồng tử, thị lực của gã dễ dàng nhìn thấu bức màn tăm tối.

Nàng không phải một phụ nữ nông dân. Phụ nữ nông dân không mặc áo choàng nhung đen. Phụ nữ nông dân - bị đàn ông khiêng hoặc kéo vào bụi cây - la hét, cười khúc khích, vặn vẹo và căng cứng cơ thể như cá hồi bị kéo lên khỏi mặt nước. Không ai trong số họ tạo ra ấn tượng chính mình mới là người dẫn những người tình cao ráo, tóc hoe vàng mặc áo hở ngực vào trong bóng tối.

Phụ nữ nông dân không bao giờ đeo ruy băng nhung hay những ngôi sao đá vỏ chai nạm kim cương quanh cổ.

"Yennefer."

Đôi mắt tím mở to bừng sáng trên khuôn mặt thuôn nhọn nhợt nhạt.

"Geralt..."

Nàng thả bàn tay cậu trai tóc vàng có bộ ngực bị mồ hôi làm cho sáng bóng như một tấm đồng. Chàng trai loạng choạng, lảo đảo, khuỵu gối xuống, quay đầu, nhìn xung quanh và chớp mắt. Cậu ta chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn họ với vẻ ngây ngô và xấu hổ, rồi lảo đảo tiến về phía đống lửa. Nàng pháp sư thậm chí còn không liếc nhìn cậu ta. Nàng chăm chú nhìn gã thuật sĩ, tay nàng nắm chặt mép áo choàng của mình.

"Gặp nàng thật vui," gã ung dung nói. Gã ngay lập tức cảm thấy sự căng thẳng giữa họ tan biến dần.

"Thật vậy," nàng mỉm cười. Hình như gã trông thấy nét gì đó thiếu tự nhiên trong nụ cười, nhưng gã không xác định nổi.

"Em không phủ nhận quả là một bất ngờ thú vị. Chàng đang làm gì ở đây vậy, Geralt? Ô... Xin lỗi, thứ lỗi cho sự vô ý của em nhé. Tất nhiên là chúng ta đang làm cùng một điều như nhau rồi. Xét cho cùng, đây là lễ Beltane mà. Chỉ có điều chàng có thể nói là đã bắt quả tang em."

"Ta đã phá ngang việc của nàng."

"Em sẽ không sao đâu," nàng cười phá lên. "Đêm hãy còn sớm. Em sẽ quyến rũ một người khác nếu nổi hứng."

"Thật đáng tiếc là ta không thể làm được điều đó," gã nói, cố hết sức để giả bộ thờ ơ. "Mới ban nãy, một cô nàng nhìn thấy mắt ta trong ánh sáng và bỏ trốn."

"Vào lúc bình minh," nàng nói, nụ cười ngày càng thêm phần giả dối, "khi thực sự buông thả, họ sẽ không để ý đến điều ấy nữa. Chàng sẽ tìm được người khác, cứ chờ mà xem..."

"Yen..." Những từ còn lại mắc kẹt trong cổ họng gã. Họ nhìn nhau một hồi rất, rất lâu, và ánh lửa phản chiếu đỏ rực trên mặt họ. Yennefer đột nhiên thở dài, để hàng mi che kín cặp mắt.

"Geralt, không. Đừng bắt đầu..."

"Là lễ Beltane mà," gã ngắt lời. "Nàng đã quên rồi ư?"

Nàng từ từ tiến lại gần, chạm cánh tay gã rồi chậm rãi và thận trọng rúc vào người gã, trán tựa lên ngực gã. Geralt vuốt ve mái tóc đen nhánh màu lông quạ của nàng, xõa thành từng lọn cong cong như những con rắn.

"Tin em đi," nàng thì thầm và ngẩng đầu lên. "Em sẽ chẳng chần chừ gì đâu, nếu đây chỉ là... Nhưng chỉ vô nghĩa mà thôi. Mọi thứ sẽ lại bắt đầu và kết thúc như lần trước. Sẽ chỉ vô nghĩa nếu chúng ta..."

"Liệu mọi thứ phải có ý nghĩa sao? Là lễ Beltane mà."

"Beltane," nàng quay đầu đi. "Thế thì sao? Điều gì đó đã lôi kéo chúng ta đến với những đống lửa này, đến với những người đang say sưa vui thú. Đúng lý ra, chúng ta phải khiêu vũ, buông thả bản thân, chếnh choáng một chút và tận dụng cái dịp khi mà các quy tắc đạo đức được thả lỏng hằng năm, vốn gắn bó chặt chẽ với việc kỷ niệm chu kỳ tự nhiên bất tận. Và, nhìn mà xem, chúng ta tình cờ gặp nhau sau... Đã bao lâu rồi nhi... Một năm à?"

"Một năm, hai tháng và mười tám ngày."

"Cảm động quá. Có phải cố ý không thế?"

"Đúng rồi đấy. Yen..."

"Geralt," nàng ngắt lời, đột ngột lùi ra và hất đầu. "Hãy để em làm mọi sự trở nên thực sự rõ ràng. Em không muốn."

Gã gật đầu để cho biết điều đó đã đủ rõ ràng rồi.

Yennefer hất chiếc áo choàng của mình qua một bên vai. Bên dưới áo choàng, nàng mặc một chiếc áo rất mỏng, màu trắng với váy đen thắt đai bạc.

"Em không muốn," nàng nói thêm lần nữa, "bắt đầu lại. Và nghĩ đến việc cùng chàng làm... cái chuyện em định làm với cậu tóc vàng kia.. Theo những quy tắc tương tự... Geralt à, đối với em, ý nghĩ đó xem chừng hơi thiếu đứng đắn. Một sự sỉ nhục đối với cả hai ta. Chàng hiểu không?"

Gã gật đầu một lần nữa. Nàng nhìn gã từ bên dưới hàng mi cụp xuống.

"Chàng sẽ rời đi chứ?"

"Không."

Nàng im lặng một lúc, bồn chồn ngó ngoáy.

"Chàng giận à?"

"Không."

"Rồi, hãy ngồi xuống một nơi nào đó đi, tránh xa cảnh náo nhiệt này, hãy nói chuyện một lúc nào. Bởi vì, như chàng thấy đấy, em rất mừng vì chúng ta đã gặp nhau. Thật đấy. Chúng ta hãy ngồi lại với nhau một lúc đi. Được chứ?"

"Ừ, Yen."

Họ đi vào bóng tối, xa hẳn ngoài bãi lầy, về phía bức tường cây đen sì, tránh các cặp đôi đang ôm hôn nhau. Họ phải đi cả chặng đường dài mới tìm được một nơi vắng vẻ. Một đỉnh đồi khô điểm một bụi cây bách xù, mảnh mai như bụt mọc.

Nàng pháp sư tháo ghim cài khỏi áo choàng, giũ áo ra và trải lên nền đất. Gã ngồi xuống bên cạnh nàng. Gã rất muốn ôm nàng vào lòng, nhưng bản tính ngang ngược đã ngăn gã lại. Yennefer phủi sạch chiếc áo đã cởi rất nhiều cúc của mình, nhìn xoáy vào gã, thở dài và ôm lấy gã. Gã phần nào đã lường được điều ấy. Nàng phải dồn sức mới có thể đọc suy nghĩ gã, nhưng đã vô tình cảm nhận được ý định gã.

Họ không nói gì.

"Ôi, khốn kiếp," nàng bất chợt nói, lui ra. Nàng giơ tay và thốt lên một câu thần chú. Những quả cầu màu đỏ và xanh lá bay trên đầu họ, vỡ tung trên cao, tạo thành những bông hoa mịn màng sặc sỡ. Tiếng cười và hò reo vui vẻ vọng lên từ các đống lửa.

"Beltane..." nàng cay đắng nói. "Đêm Tiền Tháng Năm... Chu kỳ lặp lại. Hãy để họ tận hưởng... nếu họ có thể."

Có một số pháp sư khác quanh đó. Xa xa, ba tia sét màu cam bắn lên bầu trời và xa hơn nữa, bên khu rừng, bùng lên cả một cột nước với đủ loại đá màu cầu vồng xoay tít. Đám người bên các đống lửa kinh ngạc há hốc mồm và kêu lên. Geralt căng thẳng, vuốt ve những lọn tóc của Yennefer và hít vào mùi hương tử đinh hương và quả lý gai tỏa ra. Nếu ta ham muốn nàng quá mãnh liệt, gã thầm nghĩ, nàng sẽ cảm nhận được điều đó và nàng sẽ thấy mất hứng. Nàng sẽ sửng cồ lên, nàng sẽ cáu kỉnh và xua đuổi ta. Ta sẽ bình tĩnh hỏi nàng xem tình hình nàng thế nào...

"Không có gì để báo cáo đâu," nàng nói, và có gì đó run run trong giọng nàng. "Không có gì đáng nói cả."

"Đừng làm vậy với ta, Yen. Đừng đọc tâm trí ta. Nó làm ta thấy không yên tâm."

"Tha thứ cho em nhé. Nó tự động xảy ra thôi. Và tình hình chàng có gì mới không, Geralt?"

"Không có gì. Không có gì đáng nói cả."

Họ im lặng.

"Beltane!" nàng đột nhiên quát, và gã cảm thấy cánh tay đang áp vào ngực gã của nàng cứng lại và căng ra. "Họ đang tận hưởng vui thú. Họ đang ăn mừng chu kỳ thiên nhiên tự tái sinh vĩnh cửu. Thế còn chúng ta? Chúng ta đang làm gì ở đây? Chúng ta, những thứ cổ vật, phải chịu kiếp diệt vong, tuyệt chủng và lãng quên? Tự nhiên được tái sinh, vòng tuần hoàn tiếp tục. Nhưng chúng ta lại không thế, Geralt ạ. Chúng ta không thể sinh sản. Chúng ta đã bị tước mất tiềm năng đó. Chúng ta được ban cho khả năng làm những điều phi thường với thiên nhiên, thỉnh thoảng còn đi ngược hẳn lại nó. Đồng thời, thứ tự nhiên cũng như bình dị nhất trần đời đã bị tước khỏi chúng ta. Chúng ta sống lâu hơn họ thì đã sao nào? Sau khi mùa đông của chúng ta trôi qua, mùa xuân sẽ đến, và chúng ta sẽ không tái sinh; những gì đi đến hồi kết sẽ kết thúc cùng với chúng ta. Nhưng cả em và chàng đều bị hút về phía những đống lửa đó, mặc dù sự hiện diện của chúng ta ở đây là một sự nhạo báng độc ác, bỉ ổi đối với thế giới này."

Gã im lặng. Gã không thích những lúc nàng rơi vào tâm trạng kiểu vậy, một tâm trạng với ngọn nguồn gã biết quá rõ. Một lần nữa, gã thầm nghĩ, một lần nữa nó lại bắt đầu hành hạ nàng. Từng có thời nàng như thể đã quên, như thể nàng đã chấp nhận nó như những người khác. Gã ấp lấy nàng, ôm nàng, đung đưa nàng một cách hết sức nhẹ nhàng như một đứa trẻ. Nàng để gã làm vậy. Điều ấy không làm gã ngạc nhiên. Gã biết nàng cần nó.

"Chàng biết không, Geralt," nàng bất chợt nói, giờ đã điềm tĩnh lại. "Em nhớ nhất sự im lặng của chàng đấy."

Gã chạm vào tóc và tai nàng bằng miệng. Ta khao khát nàng, Yen, gã thầm nghĩ, ta khao khát nàng, nhưng nàng biết điều đó. Nàng biết điều đó phải không, Yen?

"Vâng, em biết," nàng thì thầm.

"Yen..."

Nàng lại thở dài.

"Chỉ hôm nay thôi," nàng nói, nhìn gã với cặp mắt mở to. "Chỉ đêm nay thôi, nó sẽ sớm biến mất. Hãy để đây là lễ Beltane của chúng ta. Chúng ta sẽ chia tay vào buổi sáng. Đừng mong đợi gì hơn thế; em không thể, em không thể... Hãy tha thứ cho em. Nếu em đã làm tổn thương chàng, hãy hôn em và đi đi."

"Nếu hôn nàng, ta sẽ không bỏ đi đâu."

"Em đang trông mong điều đó đấy."

Nàng nghiêng đầu. Gã chạm môi mình lên đôi môi hé mở của nàng. Ngập ngừng. Đầu tiên là môi trên, sau đó là môi dưới. Gã đan ngón tay vào những lọn tóc uốn lượn của nàng, chạm vào tai nàng, chiếc bông tai kim cương, cổ nàng. Yennefer, đáp lại nụ hôn, bám chặt lấy gã, và những ngón tay lanh lẹ của nàng tháo mớ khóa trên áo khoác gã một cách nhanh chóng và quyết đoán.

Nàng ngả xuống chiếc áo choàng trải trên lớp rêu mềm. Gã áp miệng mình vào ngực nàng, cảm thấy núm vú cứng lại và hằn lên làn vải áo mỏng manh của nàng. Nàng thở gấp.

"Yen..."

"Đừng nói gì cả... Xin chàng đấy..."

Động chạm vào làn da trần trụi, mịn màng, mát lạnh của nàng khiến các ngón cùng lòng bàn tay gã râm ran. Một cơn rùng mình truyền dọc tấm lưng của gã đang bị móng tay nàng găm vào. Vọng đến từ đống lửa là tiếng la hét, ca hát, một tiếng còi; một đám mây tia lửa xa xăm trong làn khói tím. Những cái vuốt ve và động chạm. Gã chạm vào nàng. Nàng chạm vào gã. Một cơn rùng mình. Và sự nôn nóng. Làn da trên cặp đùi thon gọn của nàng trượt qua, ghì lấy hông gã, khép lại như một gọng kìm.

Beltane!

Nhịp thở, xẻ ra thành những tiếng hổn hển. Những đốm sáng lóe lên bên dưới mí mắt họ, mùi hương tử đinh hương và quả lý gai. Nữ vương Tháng Năm và vua Tháng Năm ư? Một sự chế nhạo đầy báng bổ ư? Lãng quên ư?

Beltane! Đêm Tiền Tháng Năm!

Một tiếng rên rỉ. Của nàng ư? Của gã ư? Những lọn tóc đen trên mắt, trên miệng. Những ngón tay đan vào nhau, bàn tay run rẩy. Một tiếng gào. Của nàng ư? Lông mi đen. Một tiếng rên rỉ. Của gã ư?

Im lặng. Im lặng vĩnh cửu.

Beltane.. Những đống lửa trải đến tận chân trời...

"Yen!"

"Ôi, Geralt..."

"Yen... Nàng đang khóc à?"

"Không!"

"Yen..."

"Em đã hứa với chính mình... Em đã hứa..."

"Đừng nói gì cả. Không cần đâu. Nàng không lạnh à?"

"Vâng, em lạnh."

"Thế còn bây giờ?"

"Bây giờ em ấm hơn rồi."

Bầu trời sáng dần với một tốc độ đáng sợ, những đường viền của bức tường cây đen kịt trở nên rõ nét hơn, đường răng cưa đặc trưng của các ngọn cây hiện ra trên nền âm u vô hình vô dạng. Sắc xanh lam báo hiệu bình minh ló dạng từ đằng sau, trải khắp đường chân trời, dập tắt những ngọn đèn sao. Trời đã trở nên mát mẻ hơn. Gã ôm nàng chặt hơn và đắp chiếc áo choàng của mình cho nàng.

"Geralt?"

"Hử?"

"Chẳng bao lâu nữa bình minh sẽ lên đấy."

"Ta biết."

"Em có làm chàng thấy tổn thương không?"

"Hơi hơi."

"Nó sẽ lại bắt đầu ư?"

"Nó chưa bao giờ kết thúc cả."

"Làm ơn... Chàng làm cho em cảm thấy..."

"Đừng nói gì cả. Mọi sự đều ổn mà."

Mùi khói len lỏi giữa đám thạch thảo. Mùi hương tử đinh hương và quả lý gai.

"Geralt?"

"Sao?"

"Chàng có nhớ cái lần chúng ta gặp nhau ở dãy Cú không? Và con rồng vàng đó nữa... Nó tên là gì nhỉ?"

"Ba Con Quạ. Ừ, ta nhớ."

"Nó đã bảo chúng ta..."

"Ta nhớ mà, Yen."

Nàng hôn lên nơi cổ giao với xương đòn của gã và sau đó rúc đầu vào, cù gã bằng tóc mình.

"Chúng ta là một cặp trời sinh," nàng thì thầm. "Có khi chúng ta là định mệnh của nhau đấy nhỉ? Nhưng sẽ không có gì nảy sinh từ đấy hết. Thật đáng tiếc, nhưng khi bình minh ló dạng, chúng ta sẽ chia tay nhau. Sự tình không thể khác được. Chúng ta phải chia tay nhau để không làm tổn thương nhau. Hai chúng ta, được định mệnh an bài cho thuộc về nhau. Được tạo ra cho nhau. Thật đáng tiếc. Đấng nào, hoặc những đấng nào, đã tạo ra chúng ta cho nhau đáng lẽ phải bỏ thêm nhiều công sức hơn. Mỗi mình định mệnh thôi là chưa đủ, quá ít. Cần hơn thế nữa. Tha thứ cho em nhé. Em phải nói cho chàng biết như vậy."

"Ta biết."

"Em biết hành động làm tình của chúng ta chỉ là vô nghĩa."

"Nàng sai rồi. Không phải thế đâu. Bất chấp mọi thứ."

"Đến Cintra đi, Geralt."

"Hả?"

"Đến Cintra đi. Hãy đến đó và lần này đừng bỏ cuộc. Đừng làm điều chàng đã làm hồi đó... Hồi chàng đến đó..."

"Làm sao nàng biết được điều ấy?"

"Em biết tất cả mọi thứ về chàng. Chàng quên rồi à? Đến Cintra đi, hãy đến đó nhanh nhất có thể. Thời tăm tối đang đến gần, Geralt ạ. Rất tăm tối. Chàng không thể đến muộn..."

"Yen..."

"Xin đừng nói gì cả."

Trời trở nên mát hơn. Mỗi lúc một mát hơn. Và mỗi lúc một sáng hơn.

"Đừng đi vội. Đợi cho đến bình minh đã..."

"Vâng, cùng đợi nào."