Chương 3
Trận đấu trở thành điểm nóng của Sở cảnh sát, sau đó là cả thành phố Los Angeles và những gì diễn ra tại nhà thi đấu Academy luôn được Braven Dyer tường thuật chi tiết trên trang thể thao của tờ Thời báo. Viên thượng úy phụ trách đường số 77 chính thức được giao phụ trách dàn xếp tỷ lệ cá cược đã xếp cho Blanchard tỷ lệ ba ăn một, trong khi đó dân cá độ chuyên nghiệp cược Blanchard thắng bằng cú knock-out với tỷ lệ 2,5 ăn một, còn thắng bằng tính điểm hết trận là tỷ lệ 5 ăn 3. Hoạt động cá độ diễn ra công khai ồn ào trong Sở, hầu như đội nào cũng góp tiền cá cược. Dyer của tờ Thời báo và Morrie Ryskind của tờ Tấm gương thêm dầu vào lửa bằng những bài báo của mình, hãng phát hành đĩa hát KMPC còn sáng tác một bài hát ngắn với tiêu đề: “Điệu tango của chàng Lửa và chàng Nước đá.’’ Được hoà âm theo kiểu nhạc jazz với giọng nữ cao, bài hát có đoạn: “Chàng Lửa và chàng Nước đá không như đường với gia vị; hai con người, bốn trăm pound trọng lượng đến với nhau. Chàng Lửa thắp sáng ngọn nến trong tôi, còn chàng Nước đá làm dịu cơn oi bức trong tôi, đối với tôi thật chả còn gì hơn thế.”
Tôi lại trở thành người nổi tiếng trong thành phố. Vào giờ điểm danh tôi quan sát các tay cá độ bắt tay với nhau và nhận lời khen ngợi từ những nhân viên cảnh sát mà tôi chưa hề gặp bao giờ. Anh chàng Johnny Vogel béo bị lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch khi chúng tôi gặp nhau trong phòng họp chung. Sidwell vẫn đóng vai trò là chuyên gia đưa chuyện như mọi khi, và theo lời cậu ta thì hai cảnh sát phụ trách tuần tra ban đêm đã đặt cược cả chiếc xe hơi của mình, còn Đội trưởng, đại uý Harwell nghỉ hẳn việc chờ cho đến khi trận đấu diễn ra xong xuôi. Các điều tra viên thuộc Đội cảnh sát chống tội phạm xã hội cũng phải tạm ngừng các hoạt động cá độ khác vì Mickey Cohen đang trích ra mỗi ngày 10 ngàn đô la dành cho vụ cá độ này, trong đó có 5 phần trăm trả cho các hãng quảng cáo của thành phố để họ đưa tin lăng xê về trận đấu. Harry Cohn, nhân vật tai to mặt lớn của hãng phim Columbia bỏ ra cả đống tiền cá tôi sẽ giành chiến thắng khi kết thúc trận đấu và nếu làm được điều đó tôi sẽ có một tuần đi nghỉ thoải mái cùng với Rita Hayworth[14].
Những việc làm đó đối với tôi chả có ý nghĩa gì lớn lao, nhưng nó cũng mang lại niềm vui nho nhỏ. Tôi lao vào luyện tập với cường độ cao nhất từ trước đến nay.
Mỗi ngày, sau khi hết ca tuần tra tôi lại đến thẳng nhà thi đấu làm việc. Chả thèm để ý đến Blanchard và những cảnh sát khác hết ca làm đứng xung quanh, tôi lao vào tấn công chiếc túi trọng lượng, một cú đấm thẳng bằng tay trái, cú đấm vòng bằng tay phải, cú móc tay trái. Mỗi lần lao vào tấn công tôi ra đòn liên tục trong năm phút, người lúc nào cũng nhún nhảy trên đôi chân. Tôi luyện tập thi đấu cùng với cậu bạn cũ Pete Lutkins và say mê với chiếc túi tốc độ cho đến khi người ướt sũng mồ hôi, hai tay mỏi nhừ. Tôi bỏ găng và lại tiếp tục buộc thêm hai pound trọng lượng vào mỗi chân để tập chạy ra khu vực đồi Elysian Park, thỉnh thoảng tôi còn vung vẩy đá vào những bụi cây ven đường hay doạ đuổi mấy con chó lảng vảng kiếm ăn. Về nhà, tôi tẩm bổ bằng món gan, thịt bò bít tết loại một, rau bina[15] và thường đi ngủ khi chưa kịp cởi quần áo.
Chín ngày trước trận đấu, tôi về thăm ông già và quyết định sẽ nhận đánh cược để có tiền. Đó cũng là dịp tôi về thăm ông già theo lệ thường. Tôi lái xe về hướng khu Lincoln Heights. Tôi thấy hơi có lỗi vì không thể về thăm ông già ngay khi nghe tin ông lại hành động điên rồ. Tôi mua thật nhiều quà cho ông để chuộc lỗi, toàn là đồ đóng hộp ở siêu thị và rất nhiều tạp chí dành cho các cô gái mới lớn mà tôi tịch thu được.
Tôi biết như thế vẫn chưa đủ khi về đến trước cửa và thấy ông già đang ngồi dưới mái hiên người lảo đảo, tay cầm chai sirô chống ho. Tay kia ông cầm khẩu súng, hai mắt lơ đãng nhìn mô hình chiếc máy bay làm bằng gỗ trên bãi cỏ. Tôi dừng xe bước đến chỗ ông. Quần áo ông dính đầy vết nôn mửa, những đầu mấu xương trồi hẳn lên dưới da vì ông chả còn chút thịt nào. Hơi thở ông sặc mùi hôi hám, ánh mắt đờ đẫn. Làn da bên dưới bộ râu bạc phếch nổi đầy những vết lốm đốm đỏ vì mạch máu bị vỡ. Tôi cúi người đỡ ông dậy, nhưng ngay lập tức ông gạt tay tôi ra miệng liến thoắng. “Scheisskopf! Kleine Scheisskopf!”
Tôi kéo ông già đứng dậy. ông vứt khẩu súng xuống chân và nói, “Xin chào[16], Dwight,” với thái độ như ông vừa gặp tôi ngày hôm trước.
Tôi lau nước mắt nói. “Cha nói tiếng Anh đi.”
Ông già nắm khuỷu tay phải dứ dứ nắm đấm lắc lư như con rắn trước mặt tôi. “Bọn Anh chó chết! Churchill chó chết! Bọn Mỹ cực chó chết!”[17]
Tôi để ông ngồi bên ngoài và vào kiểm tra trong nhà. Phòng khách vứt đầy những bộ phận của mô hình máy bay, mấy hộp hạt đậu đã mở bị ruồi bâu đầy; phòng ngủ thì dán đầy các bức tranh phụ nữ khỏa thân nhưng hầu hết các bức ảnh đều bị treo ngược. Nhà tắm sặc mùi nước tiểu. Trong bếp, ba con mèo đang châu đầu vào mấy hộp cá ngừ chỉ còn một nửa. Bọn chúng gầm gừ khi thấy tôi đến gần, tôi bực mình cầm chiếc ghế quẳng về phía chúng và quay ra.
Ông già đang ngồi trên lan can trước hiên vân vê bộ râu. Sợ ông ngã, tôi bước đến túm tay đỡ ông và cố kiềm chế để không khóc thành tiếng. “Cha nói gì đi, gì cũng được. Mới một tháng mà nhà cửa đã ra như thế này sao.”
Ông già giãy giụa khiến tôi phải nắm chặt tay hơn, nhưng rồi tôi lại phải thả lỏng ông ra vì sợ làm gãy tay ông. “Cậu đấy à, Dwight? Có phải cậu không?” Và tôi biết sau cơn đột quỵ lần này ông lại quên hết vốn tiếng Anh của mình. Tôi cố nhớ vài câu tiếng Đức để giao tiếp với ông nhưng không thể nhớ ra câu nào. Khi còn trẻ con, tôi rất ghét ông già nên cố tình không học thứ ngôn ngữ mà ông muốn dạy cho tôi.
“Greta ở đâu? Ở đâu, mẹ cậu?”[18]
Tôi khoác vai ông. “Mẹ mất rồi. Cha không mua nổi cho mẹ đôi ủng nên mẹ bị lây căn bệnh quái ác đó. Mẹ bị mù, cha cho mẹ vào bệnh viện và mẹ nhảy lầu tự tử.”
“Greta!”
Tôi giữ tay ông chặt hơn. “Thôi nào, chuyện xảy ra mười bốn năm nay rồi, rất lâu rồi cha ạ.”
Ông già lại đẩy tôi ra, tôi xô ông dựa vào cột lan can và giữ ông ở đó. Đôi môi ông run rẩy, mặt ông nhợt nhạt và tôi biết ông không thể diễn đạt được ý nghĩ của mình. Tôi nhắm chặt mắt và tìm lời diễn đạt hộ ông. “Cha có biết việc cha làm ảnh hưởng đến con thế nào không? Người ta sẽ biết con có một ông bố nghiện ngập chết tiệt. Người ta muốn biến con thành Sammy hay Ashida, nhưng Sammy đã chết ở Manzanar rồi.”
Tôi mở mắt và thấy mình không thể khóc được nữa; mắt cha tôi trở nên vô hồn. Tôi nhấc tay ra khỏi vai ông và nói: “Đáng lẽ cha phải biết từ lâu rồi, bây giờ thì mọi tội vạ đều đổ lên đầu con. Cha đúng là con người keo kiệt bẩn thỉu. Cha giết mẹ, đó hoàn toàn là lỗi của cha.”
Tôi biết có nói nữa cũng chẳng giải quyết được việc gì. “Bây giờ thì cha đi nghỉ đi. Con sẽ chăm sóc cha.”
Buổi chiều hôm đó tôi xem Lee Blanchard luyện tập. Cậu ta tập luyện theo hiệp thi đấu bốn phút với các võ sĩ cao lêu nghêu mượn của nhà thi đấu Main Street (Phố chính), phong cách của cậu ta hoàn toàn nghiêng về tấn công. Cậu ta thường khom người mỗi khi lao lên phía trước, luôn luôn làm động tác ra đòn nhử mồi; cú đấm thẳng bằng cánh tay của cậu ta thật tuyệt vời. Đúng là đối thủ khó vượt qua, mỗi khi Blanchard ra cú đấm móc, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của nó mặc dù đứng cách xa tới hai mươi yard. Không hoàn toàn chắc chắn cậu ta sẽ giành được tiền qua trận đấu, nhưng tiền bây giờ đã trở thành lý do chính của trận đấu giữa hai chúng tôi. Tiền đã làm công việc của chúng tôi trở nên khó khăn.
Tôi lái xe về nhà và gọi điện cho người đưa thư đã nghỉ hưu thuê trông coi ông già và dọn dẹp nhà cửa. Ông ta đồng ý và tôi gọi điện cho một người bạn cũ hỏi tên vài tay chuyên cá độ. Cho rằng tôi muốn tự đánh cược cho mình, nên cậu ta giới thiệu cho tôi hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau, một người tên là Mickey Cohen và một người tên là Jack Dragna. Dân cá độ độc lập và Cohen đặt cược với tỷ lệ hai ăn một cho Blanchard, nhưng đường dây cá độ của Dragna thì chỉ cược ngang tiền, họ đưa ra tỷ lệ này là vì đã khám phá ra một vài báo cáo cho rằng tôi rất khỏe và nhanh. Tôi sẽ có thể kiếm gấp đôi số tiền tôi đầu tư vào.
Buổi sáng hôm sau tôi gọi điện báo ốm xin nghỉ và đại uý Harwell đồng ý ngay lập tức vì bây giờ tôi đã trở thành người nổi tiếng. Không bị công việc quấy rầy, tôi đi cầm cố sổ tiết kiệm, đổi các trái phiếu thành tiền mặt và vay thêm ngân hàng hai ngàn, mang luôn cả chiếc Chevy hầu như còn mới nguyên đi cầm cố. Từ ngân hàng, tôi đến thẳng khu Lincoln Heights gặp Pete Lutkins. Ông ta đồng ý làm theo những gì tôi yêu cầu và đúng hai giờ sau gọi điện thông báo kết quả.
Đường dây cá độ Dragna mà tôi yêu cầu ông ta đến nhận đặt cược cho Blanchard nếu cậu ta hạ đo ván tôi ở những hiệp đấu cuối, tỷ lệ là hai ăn một. Nếu tôi trụ được đến hiệp thứ tám trở đi tôi sẽ thắng 8.640 đô la - cũng đủ để đưa ông già đi dưỡng bệnh trong vòng hai đến ba năm. Tôi đã đánh đổi chức điều tra viên kia lấy một khoản tiền và càng cảm thấy hèn hạ hơn vì chỉ dám dựa vào quy định tồn tại được đến những hiệp đấu cuối để giành chiến thắng. Đó là thoả thuận mà người ta giúp tôi thực hiện để có tiền và người đó không ai khác ngoài Lee Blanchard.
Bảy ngày trước trận đấu, tôi tăng lên 192 pound, tôi kéo dài đoạn đường chạy và thời gian tập luyện với chiếc túi trọng lượng cũng kéo dài lên sáu phút. Duane Fisk, viên sỹ quan được giao làm huấn luyện viên cho tôi cảnh báo tôi tập luyện quá sức, nhưng tôi chả thèm để ý mà vẫn tiếp tục lao vào tập luyện cho đến khi chỉ còn cách trận đấu đúng bốn mươi tám giờ. Sau đó tôi chuyển sang các động tác tập mềm dẻo và bắt đầu nghiên cứu đối thủ của mình.
Đứng phía sau nhà thi đấu tôi quan sát Blanchard luyện tập ở khu vực vòng thi đấu trung tâm. Tôi nghiên cứu những sơ hở trong các đòn tấn công cơ bản của cậu ta, nhận xét phản ứng của cậu ta mỗi khi đối thủ tập luyện ra được đòn hay. Ở tư thế ôm sát nhau, hai tay Blanchard thường khép vào trong làm chệch hướng các đòn tấn công vào bụng, chính vì vậy sẽ không phòng thủ được các cú đấm móc vào sườn. Đòn nguy hiểm nhất của cậu ta - cú đấm vòng tay phải - luôn được thực hiện khi Blanchard bước sang trái hai bước và lắc đầu làm động tác giả. Tôi nhận thấy rằng sẽ rất nguy hiểm nếu để cậu ta dồn ra mép vòng thi đấu, những cú đấm ngắn liên tục sẽ không cho đối thủ nhẹ ký hơn cậu ta cơ hội nào để thoát ra. Đến gần hơn, tôi thấy một vết sẹo còn chưa lành hẳn trên lông mày Blanchard mà tôi cần tránh để khỏi bị trọng tài cắt ngang trong lúc thi đấu. Hơi tiếc nhưng một vết sẹo khác nằm dọc ngay bên mé trái lồng ngực cậu ta có thể cũng là chỗ lý tưởng nếu muốn Blanchard bị đau thêm.
“Nhìn anh ấy không đến nỗi nào khi cởi trần thế kia đâu.”
Tôi quay lại và thấy Kay Lake đang nhìn mình trừng trừng. Lúc này Lee Blanchard cũng đã ngồi nghỉ trên ghế nhìn cả hai chúng tôi.
“Giá vẽ của cô đâu?” Tôi hỏi.
Kay vẫy tay chào Blanchard và cậu ta giơ tay ra hiệu một nụ hôn. Chuông reo và Blanchard trở lại sân thi đấu với đối thủ tập luyện của mình.
“Em bỏ vẽ rồi. Thực ra em vẽ cũng không giỏi lắm nên đổi chủ đề.”
“Cô chuyển sang chủ đề gì?”
“Em chuyển sang y học, sau đó là tâm lý, tiếng Anh, rồi lịch sử.”
“Tôi thích phụ nữ phải biết mình cần cái gì.”
Kay mỉm cười. “Em cũng vậy, nhưng em lại không biết mình cần gì cả. Còn anh cần gì?”
Tôi quay nhìn lên phía sàn thi đấu. Vài chục khán giả đang ngồi xung quanh vòng thi đấu trung tâm, hầu hết đều là các nhân viên cảnh sát đã hết giờ làm và hầu hết đều hút thuốc. Khói bay mù mịt trên sàn thi đấu, ánh sáng từ trên trần nhà soi xuống biến nó thành màn sương mù màu vàng nhạt bao phủ bên trên. Tất cả các con mắt đều đổ dồn về phía Blanchard và đối thủ của cậu ta. Tiếng la hét, huyên náo cũng đều cổ vũ cho cậu ta - nhưng chưa có sự xuất hiện của tôi trên sàn thì những hành động đó chưa có ý nghĩa gì cả. “Tôi là một phần ở đây. Đó là thứ tôi cần.” Tôi trả lời Kay.
Kay lắc đầu. “Anh thôi không thi đấu từ năm năm trước rồi. Đó không còn là cuộc đời của anh nữa.”
Thái độ hung hăng của cô nàng làm tôi nổi cáu. Tôi khự lại. “Và bạn trai của cô cũng không bao giờ như tôi được, cô cùng chẳng khác gì mấy cô nàng bụi đời đường chợ trước khi cậu ấy vớ được cô. Cô…”
Kay Lake làm tôi buộc phải ngừng lời khi cô ta cười phá lên. “Anh đã bao giờ đọc những bài báo viết về em chưa?”
“Chưa. Thế còn cô thì đọc về tôi rồi sao?”
“Đúng thế.”
Bây giờ thì tôi không còn lý do để khự lại. “Tại sao Lee lại bỏ sự nghiệp thi đấu? Tại sao cậu ta lại gia nhập lực lượng cảnh sát?”
“Bắt bọn tội phạm làm anh ấy cảm thấy mình sống có kỷ cương hơn. Anh có bạn gái chưa?”
“Tôi dành trọn cuộc đời cho Rita Hayworth. Cô thường ve vãn rất nhiều cảnh sát hay tôi là trường hợp ngoại lệ?”
Tiếng la hét lại bắt đầu phát ra từ phía đám đông. Tôi quay sang và thấy đối thủ tập luyện của Lee ngã xuống sàn. Johnny Vogel trèo qua dây lấy miếng đặt miệng ra; mồm cậu ta chảy đầy máu. Khi tôi quay sang chỗ Kay thì cô ta đã tái xanh mặt mày, người thu lu trong chiếc áo khoác. Tôi nói. “Tối mai còn tồi tệ hơn. Tốt nhất cô nên ở nhà.”
Kay nhún vai. “Không. Đó sẽ là thời gian tuyệt vời dành cho Lee.”
“Cậu ấy bảo cô đến hay sao?”
“Không. Anh ấy không bao giờ làm chuyện đó.”
“Blanchard đúng là con người nhạy cảm phải không?”
Kay thọc tay vào túi áo khoác tìm thuốc lá và diêm. “Đúng, cũng như anh, nhưng anh ấy thì không bị sứt vai như anh.”
Tôi cảm thấy mặt nóng bừng. “Cô có chắc là lúc nào cô cũng bám được cậu ấy, lúc nào cô cũng chung thủy với cậu ấy?”
“Bọn em đang cố làm được việc đó.”
“Vậy tại sao cô không kết hôn đi? Đi lại lăng nhăng không có lợi đâu, và nếu đám quan chức kia mà nghiêm khắc thì họ sẽ cấm Blanchard quan hệ với cô đấy.”
Kay rất thản nhiên phả những vòng khói tròn xuống nền nhà và ngước lên nhìn tôi. “Bọn em không thể.”
“Tại sao không? Cô đã nhăng nhít trong một thời gian dài. Cậu ta lại chấp nhận cả những cô bồ hút thuốc lá, để cô được thoải mái tán tỉnh những viên cảnh sát khác. Còn gì lý tưởng hơn thế nữa.”
Tiếng vang lại rộ lên. Liếc mắt nhìn sang tôi thấy Blanchard ra đòn. Tôi làm động tác phản đòn mà không hề để ý đến không khí trong nhà thi đấu lúc đó. Vài giây sau tôi mới nhận ra mình đang làm gì và ngay lập tức dừng lại. Kay búng mẩu thuốc lá về hướng vòng thi đấu và nói. “Bây giờ em phải đi. Chúc may mắn nhé, anh Dwight.”
Chỉ có ông già tôi mới gọi tên tôi theo kiểu như vậy. “Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Kay nói ngay. “Lee và em không ngủ với nhau đâu.”
Tôi chưa kịp nói thêm gì thì cô ta đã biến mất.
Tôi quanh quẩn ở sàn thi đấu khoảng một giờ nữa. Gần tối thì các phóng viên và nhân viên kỹ thuật camera bắt đầu đến. Họ kéo thẳng đến chỗ vòng thi đấu, nơi có Blanchard và các võ sĩ tham gia luyện tập cùng cậu ta ở đó. Tôi vẫn phân vân không hiểu tại sao Kay Lake lại cười và bỏ đi đột ngột như vậy. Có ai đó nhìn thấy tôi và hét lên. “Bleichert, Bleichert cũng có mặt!” Tôi vội vàng chạy ra chỗ đậu xe nơi có chiếc Chevy đã bị cầm cố hai lần của mình. Tôi rút lui nhưng không biết làm gì hơn ngoài việc sẽ tìm hiểu thông tin về cô nàng bụi đời khó hiểu kia. Tôi quyết định sẽ tìm đọc các bài báo viết về cô ta.
Một nhân viên thuộc phòng tư liệu của tờ Herald, hình như ấn tượng với tấm phù hiệu của tôi nên đưa thẳng tôi đến chỗ bàn đọc. Tôi nói với anh ta tôi quan tâm đến vụ cướp ngân hàng Boulevard-Citizens và việc buộc tội tên cướp bắt được. Chưa đầy mười phút sau, anh ta quay lại với hai tập hồ sơ bọc da dày cộp trên tay trong đó có các bài báo được sắp xếp cẩn thận theo thứ tự thời gian từ ngày 1 tháng 1 đến 12 tháng 2.
Ngày 11 tháng 2 năm 1939, một nhóm bốn tên đã cướp xe bọc thép chở tiền ở một khu phố vắng người của Hollywood. Bọn chúng dùng xe mô tô cố tình gây tai nạn để đánh lạc hướng người lái xe ôtô. Khi người lái xe rời khỏi ôtô xem hiện trường vụ tai nạn, chúng dí dao vào cổ họng anh ta khống chế và buộc hai nhân viên bảo vệ khác còn ngồi trong xe cho chúng vào. Khi đã vào trong, chúng gây mê cả ba người, trói họ lại và thay sáu túi đựng toàn số điện thoại và đồng xèng bằng sáu túi đựng tiền. Một tên lái chiếc xe bọc thép; ba tên còn lại lấy quần áo của mấy nhân viên bảo vệ mặc vào. Ba tên này ngang nhiên đi vào ngân hàng. Một tên khống chế chủ ngân hàng, hai tên còn lại chộp mấy túi đựng tiền thật và lao ra cửa. Lúc này tên lái xe cùng vào trong ngân hàng. Hắn dồn hết các nhân viên thu ngân vào một phòng, khống chế và nhốt họ bên trong. Khi cả bốn tên vừa quay ra đến ngoài đường thì xe tuần tra của cảnh sát Hollywood đến do nhận được tín hiệu từ đường dây báo động riêng giữa ngân hàng với cảnh sát. Cảnh sát yêu cầu hai tên cầm tiền dừng lại, bọn chúng nổ súng và cảnh sát bắn lại. Hai tên bị giết, hai tên trốn thoát mang theo bốn túi đựng đầy tiền và thẻ tín dụng.
Không thấy thông tin gì có liên quan đến Blanchard hay Kay Lake, tôi lật xem hai báo cáo điều tra của sở cảnh sát Los Angeles.
Hai tên bị bắn chết được xác định là Chick Geyer và Max Ottens, người thành phố San Francisco nhưng không có người thân nào ở Los Angeles. Nhân chứng vụ cướp ngân hàng nói có thể nhận ra hai tên bỏ trốn qua ảnh hoặc miêu tả lại hình dạng của chúng - mũ chúng kéo xuống thấp, cả hai tên đều đeo kính râm bóng nhoáng. Không có nhân chứng nào ở chỗ xảy ra vụ cướp xe trong khi mấy nhân viên bảo vệ bị gây mê khi chưa kịp nhìn rõ bọn chúng.
Vụ cướp thu hút rất nhiều sự chú ý của báo chí mấy ngày liền. Trong một bài báo Bevo Means của tờ tạp chí chuyên viết về tội phạm Bugsy Siegel nói cảnh sát đang lần theo dấu vết hai tên cướp trốn thoát vì xác định được chiếc xe bọc thép có dừng lại trước cửa hàng chuyên bán đồ lót đàn ông Bug Man. Họ có thể sẽ tìm bằng được bọn chúng cho dù số tiền bị cướp là của ngân hàng chứ không phải của họ.
Các bài báo của Means còn có nhiều thông tin liên quan khác, và tôi lật xem lướt qua cho đến khi phát hiện hàng tít của bài báo ngày 28 tháng 2: “Gợi ý của một cảnh sát từng là võ sĩ quyền anh liên quan đến vụ cướp ngân hàng đẫm máu.”
Bài báo có quá nhiều lời ca ngợi chàng Lửa nhưng lại quá ít thông thông tin. Leland C. Blanchard, 25 tuổi, sỹ quan của Sở cảnh sát Los Angeles biên chế thuộc Phòng cảnh sát điều tra trung tâm, cựu võ sĩ quyền anh nổi tiếng của giải Hollywood Legion Stadium đã thẩm vấn “những người có ngoại hình giống bọn cướp” và “những người cung cấp thông tin” và đưa ra nhận định Robert “Bobby” De Witt là kẻ chủ mưu đứng sau vụ cướp. Blanchard chuyển thông tin sang cho các thám tử của cảnh sát Hollywood và ngay lập tức họ lùng sục nhà De Witt. Cảnh sát tìm thấy cần sa được cất giấu ở đó, đồng phục của các nhân viên bảo vệ và những túi đựng tiền của ngân hàng Boulevard-Citizens. De Witt cho rằng mình vô tội nhưng vẫn bị bắt giữ và kết tội cướp có vũ trang, giết người, cướp xe và tàng trữ chất ma túy trái phép. Hắn bị bỏ tù - nhưng vẫn không thấy có thông tin gì liên quan đến Kay Lake.
Chán nản với các thông tin về cướp bóc và cảnh sát, tôi xem lướt tiếp các trang sau. De Witt, người dân gốc San Berdo, từng có ba tiền án rằng Siegel hoặc cảnh sát đã buộc tội nhầm hắn ta: Tờ Bugsy Siegel nhầm là vì trước đây hắn có liên quan đến tội phạm, còn cảnh sát nhầm là vì họ muốn có người để buộc tội. Hắn không có chứng cớ ngoại phạm vào ngày xảy ra vụ cướp, và nói rằng hắn cũng không biết Chick Geyer, Max Ottens hay tên trốn thoát thứ tư kia. Hắn đến toà nhưng toà không tin lời hắn. Vì vậy, hắn bị buộc tội và bị kết án tù chung thân ở nhà tù San Quentin.
Cuối cùng thì tôi cũng tìm được thông tin liên quan đến Kay trong một bài báo của ngày 21 tháng 6. “Cô nàng bụi đời say mê cảnh sát! Họ sẽ cưới nhau ngay?” Ngoài nội dung bài báo còn có các bức ảnh chụp cô nàng và Lee Blanchard cùng với Bobby De Witt, gã đàn ông có khuôn mặt lưỡi cày để tóc hất ngược ra sau. Bài báo bắt đầu bằng việc kể lại một số hoạt động của ngân hàng Boulevard-Citizens, việc Blanchard tham gia giải quyết vụ án, sau đó tiếp tục:
… và vào thời gian xảy ra vụ cướp, De Witt đang cho một cô gái trẻ rất ấn tượng ở nhờ, Katherine Lake, 19 tuổi, người bang South Dakota đến từ năm 1936 không phải để thực hiện giấc mơ điện ảnh mà để học đại học. Những gì cô có được xứng đáng với tấm bằng đại học về tấn công bọn tội phạm.
“Tôi phải ở nhờ Bobby vì tôi chả còn chỗ nào khác.” Lake nói với phóng viên của tờ Herald Aggie Underwood. “Lúc đó vẫn đang thời là kỳ Đại suy thoái và việc làm rất khan hiếm. Tôi thường đi bộ ở khu vực quanh nhà trọ khủng khiếp đó, và vì vậy tôi gặp Bobby. Bobby cho tôi một phòng riêng ở nhà mình và nói sẽ đăng ký cho tôi vào học ở trường Valley J.C. đổi lại tôi phải lau chùi nhà cửa sạch sẽ. Bobby không thực hiện lời hứa đó nhưng tôi được trả hậu hĩnh hơn mình tưởng.”
Kay từng nghĩ Bobby De Witt là nhạc sỹ, nhưng thực ra hắn là tay buôn ma túy và chuyên dắt mối mại dâm. “Lúc đầu Bobby đối xử rất tốt với tôi,” Kay nói tiếp, “Sau đó anh ta bắt tôi uống cồn thuốc phiện và ở nhà suốt ngày để trả lời điện thoại. Từ đó mọi việc trở nên tồi tệ.”
Kay Lake không hề ngần ngại giải thích điều “trở nên tồi tệ” kia là gì, và cô ta cũng không hề ngạc nhiên khi cảnh sát bắt De Witt vì có liên quan đến vụ cướp xảy ra ngày 11 tháng 1. Cô ta chuyển đến sống nhờ nhà một cô gái làng chơi khác ở phố Culver và khi được triệu tập để chứng kiến việc buộc tội De Witt cô ta vẫn đến mặc dù rất sợ vị chủ cũ “hảo tâm” của mình.
“Đó là trách nhiệm của tôi,” cô ta nói, “Và tất nhiên, tại buổi buộc tội đó tôi gặp Lee.”
Lee Blanchard và Kay Lake yêu nhau từ đó. “Ngay khi gặp cô ấy tôi biết ngay đó là cô gái dành cho tôi.” Sỹ quan Blanchard có lần đã nói với Bevo Means, người chuyên ghi chép các vụ phạm tội. “Cô ấy có vẻ đẹp mê hồn. Mặc dù cuộc sống trước đây của cô ấy nhiều sóng gió nhưng tôi sẽ làm cho nó phẳng lặng trở lại.”
Đó cũng không phải là thảm kịch đầu tiên trong đời Lee Blanchard. Khi cậu ta mười bốn tuổi, cô em gái mới chín tuổi mất tích và không bao giờ trở lại. “Tôi nghĩ đó chính là lý do tôi từ bỏ sự nghiệp thi đấu để đến với nghề cảnh sát.” Blanchard nói tiếp. “Bắt giữ bọn tội phạm tạo cho tôi cảm giác trật tự kỷ cương.”
Câu chuyện tình của họ xuất phát như vậy. Nhưng rồi nó sẽ đi đến đâu? Kay Lake nói. “Điều quan trọng đối với tôi bây giờ là việc học của tôi và Lee. Những ngày hạnh phúc lại đến với tôi rồi.”
Có vẻ như họ đã là của nhau.
Tôi gấp cuốn sổ. Ngoại trừ trường hợp cô gái kia thì không còn gì đáng chú ý đối với tôi. Nhưng nhìn chung có một số việc mà tôi cảm thấy khó hiểu: Blanchard từ bỏ sự nghiệp vinh quang của mình và chấp nhận một cô nàng nghiện hút; một bé gái rõ ràng là bị giết và vứt xác ở đâu đó; Kay Lake có liên quan đến cả hai mặt của pháp luật. Mở lại cuốn sổ, tôi nhìn chăm chú bức hình của Kay bảy năm trước. Mặc dù mới mười chín tuổi nhưng tôi vẫn thấy Kay Lake quá khôn ngoan khi nói ra được những điều mà Bevo Means cho là xuất phát từ miệng cô ta. Nhìn điệu bộ giả ngây giả ngô của cô ta khiến tôi tức giận.
Tôi trả lại cuốn sổ cho nhân viên thư viện và lao ra đường trong khi vẫn phân vân về những gì mình vừa chứng kiến mặc dù tôi biết để có thể chứng minh được sự quyến rũ kia của Kay Lake thì không thể chỉ dựa vào chứng cớ. Đi quanh quẩn không có chủ định để giết thời gian cho dễ ngủ khi quay về nhà, tôi mới chợt nhận ra ngoài ông già, chức điều tra viên kia, thì Kay Lake và Lee Blanchard cũng là những người mà tôi cần quan tâm trong thời gian tới, và tôi cần phải tìm hiểu họ qua những lời nói lém lỉnh, bóng gió và trận đấu sắp tới.
Tôi ghé vào một hiệu bán thịt bò bít tết trên đường Los Feliz và ăn ngấu nghiến một xuất bít tết loại một khổng lồ, rau bina và khoai tây rán trước khi lòng vòng sang đại lộ Hollywood và khu bờ sông. Chả có rạp chiếu phim nào đủ sức hấp dẫn đối với tôi, trong khi các câu lạc bộ ở đường Sunset thì lại quá xa hoa với người mới nổi như tôi. Đến đầu đường Doheny thì không còn đèn đường và tôi quyết định đi lên hướng mấy ngọn đồi. Đường Mulholand đầy xe tuần tra của cảnh sát đi săn dân vi phạm tốc độ.
Đi mãi cũng chán, tôi leo lên bờ đê sông. Đèn pha của các rạp chiếu phim phía làng Westwood soi ngược xuôi lên trời; tôi đứng lặng xem các vệt ánh sáng lộn đi lộn lại như bị thôi miên mặc dù tiếng xe chạy dưới đường Mulholand vẫn ầm ầm. Chỉ khi những vệt sáng đó tắt đi tôi mới giật mình xem đồng hồ thì đã quá nửa đêm.
Vươn vai, tôi ngoái xuống nhìn mấy nhà còn sáng đèn và lại nghĩ đến Kay Lake. Suy luận từ những bài báo kia tôi nhận thấy việc cô ta phục vụ Bobby De Witt và đám bạn của hắn, có thể cô ta chỉ phục vụ bọn chúng để kiếm tiền, chứng tỏ cô ta đã thực sự trở thành bà nội trợ cho nhà hắn, thậm chí còn bị hắn đầu độc bằng cồn thuốc phiện. Đó là sự thực mặc dù không tốt đẹp gì. Cách cô ta thoát khỏi đó cũng rất đáng ngờ, và tôi không hiểu sao Blanchard có thể sống với cô ta mà không hề tìm hiểu kỹ lưỡng.
Ánh đèn phát ra từ các ngôi nhà dần tắt và chỉ còn lại một mình tôi. Một làn gió lạnh phả xuống từ phía mấy ngọn đồi, tôi rùng mình và có ngay câu trả lời.
Kết thúc một trận đấu, bạn đổ máu, đổ mồ hôi, nhưng cảm thấy tự hào và hăng hái. Những tay cá độ vừa kiếm tiền bằng sức lực của bạn mang đến cho bạn một cô gái. Có thể là cô nàng chuyên nghiệp, bán chuyên nghiệp hay thậm chí nghiệp dư. Bạn làm chuyện đó trong phòng thay đồ, hay thậm chí ngay trên hàng ghế sau chật hẹp. Khi bạn quay trở ra, người ta xúm lại quanh bạn, muốn sờ vào người bạn, và bạn lại cảm thấy mình trở thành ngôi sao. Đó là phần tiếp theo của trò chơi, có thể tạm gọi là hiệp thi đấu thứ mười một hoặc mười hai gì đó. Khi bạn trở lại cuộc sống bình thường, bạn mới nhận ra đó là sự mềm yếu, mất mát. Blanchard đã từ giã trò chơi đó, cậu ta cần phải biết, phải tách bạch tình yêu dành cho Kay.
Tôi ngồi vào xe quay về nhà và bây giờ thì tôi lại phân vân không biết có nên cho Kay biết rằng tôi không có phụ nữ nào bên cạnh chỉ vì tình dục đối với tôi chả khác gì sự tra tấn.