← Quay lại trang sách

Chương 4

Tiếng chuông nổi lên, chúng tôi lần lượt ra khỏi phòng thay quần áo. Tôi hừng hực khí thế đẩy cửa bước ra. Hai giờ trước tôi đã nhai một miếng thịt bò bít tết thật to, nuốt phần nước và nhổ bã đi, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy mùi máu động vật trong mồ hôi của mình. Tôi tiến đến góc dành cho mình trước trận đấu mà số khán giả đến xem đông kỷ lục đối với tôi từ trước đến giờ.

Khán giả đến xem chật ních nhà thi đấu, họ ngồi chen nhau trên ghế của khán đài và ghế gỗ xếp thêm. Dường như người nào cũng la hét, họ tóm áo yêu cầu tôi giết đối thủ. Các khu thi đấu xung quanh đã được tháo dỡ hết chỉ còn vòng thi đấu trung tâm được chiếu thứ ánh sáng vàng nóng ran. Tôi túm sợi dây dưới cùng ngăn vòng thi đấu và chui lên đài.

Trọng tài là Jimmy Lennon, nhân viên tuần tra đã có tuổi thuộc Đội tuần tra trung tâm. Mé bên vòng thi đấu tôi thấy có Stan Kenton đang thì thầm nói chuyện với Misty June Christy, Mickey Cohen, Thị trưởng Bowron, Ray Milland và rất nhiều các sỹ quan cảnh sát khác mặc thường phục. Kenton vẫy tay chào tôi; tôi hét to “Khen nhiều vào nhé!”. Anh ta cười còn tôi giơ tay chào khán giả khiến họ hò hét tán thưởng. Tiếng gào thét ngày càng to; tôi quay người tìm kiếm và thấy Blanchard cũng đã bước vào sàn thi đấu.

Chàng Lửa dứ tay về phía tôi và tôi cũng giơ tay làm động tác đấm nhẹ chào lại cậu ta. Duane Fisk dẫn tôi đến ghế; tôi cởi áo khoác, ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay quấn quanh sợi dây thừng trên cùng ngăn vòng thi đấu. Blanchard cũng đã vào chỗ của mình và chúng tôi bắt gặp ánh mắt của nhau. Jimmy Lennon vẫy trọng tài về phía góc trung lập, một chiếc micro được treo từ nóc nhà xuống. Lennon chộp lấy nó và hét to: “Thưa quý vị, các nhân viên cảnh sát và các cổ động viên của thành phố Los Angeles, bây giờ là thời điểm bắt đầu của bản tango giữa chàng Lửa và chàng Nước đá.”

Đám đông lại ồ lên la hét. Lennon chờ đến khi không khí dịu bớt mới tiếp tục: “Đêm nay chúng ta sẽ được chứng kiến mười hiệp đấu quyền anh hạng nặng. Ở phía góc trắng, mặc quần soóc trắng là một sĩ quan cảnh sát Los Angeles với thành tích tuyệt vời bốn mươi ba trận thắng, bốn trận thua và hai trận hoà. Anh nặng hai trăm linh ba pound rưỡi, thưa quý vị, xin được trân trọng chào đón Lee Blanchard rất cao lớn của chúng ta…!”

Blanchard cởi áo, hôn găng và tung tay ra bốn phía đáp lại khán giả. Lennon lại chờ cho đến khi tiếng hò hét lắng bớt mới tiếp tục cất cao giọng nói được phóng đại qua âm ly: “Ở phía góc đen kia, võ sĩ nặng 91 pound, cũng là một sỹ quan cảnh sát Los Angeles, với chuỗi thành tích bất bại, ba mươi sáu trận thắng liên tiếp - xin giới thiệu Bucky Bleichert đầy mưu mẹo của chúng ta…!”

Tôi tiếp nhận những lời hoan hô cuối cùng, ghi nhớ những khuôn mặt ngồi bên cạnh sàn thi đấu, cố gắng tỏ ra tự tin. Tiếng ồn ào trong nhà thi đấu giảm bớt, tôi bước ra giữa sàn thi đấu và Blanchard cũng tiến ra; trọng tài lẩm bẩm mấy câu gì đó mà tôi không nghe rõ; chàng Lửa và chàng Nước đá chạm găng. Tôi thấy hoảng sợ, thật ngớ ngẩn khi lùi lại phần góc sàn thi đấu giành cho mình. Fisk bỏ miếng đặt miệng vào cho tôi. Ngay lập tức tiếng chuông vang lên và trận đấu bắt đầu.

Blanchard ra luôn hai quả đấm thẳng bằng cánh tay trong tư thế co người, lắc đầu ở giữa vòng thi đấu. Cả hai cú đấm đều trượt, tôi vẫn di chuyển sang bên trái, tránh đối đầu và ép cậu ta phải ra đòn bằng tay phải.

Tiếp theo là quả móc vào sườn trái. Tôi nhìn thấy rất rõ liền bước tránh sang bên và bồi luôn một quả đấm vòng bên trái vào đầu. Quả móc của Blanchard sượt qua lưng tôi, đó là một trong những quả đòn đánh hụt mạnh nhất mà tôi từng chứng kiến trong đời thi đấu của mình. Tay phải của cậu ta hạ thấp và tôi tiếp luôn một cú đấm móc, cú đấm trúng đích rất dễ dàng và trong khi Blanchard còn đang lo phòng thủ chỗ sơ hở, tôi tiếp thêm một cú đấm kép vào sườn. Tôi lùi lại trước khi cậu ta tiến đến ôm sát người nhưng ngay lập tức bàn tay trái cậu ta đã chạm vào cổ tôi. Tôi choáng váng nhưng ngay lập tức lấy lại thăng bằng và bắt đầu di chuyển.

Blanchard đuổi theo, tôi luôn di chuyển ngoài tầm với của cậu ta và tự nhắc nhở mình là chỉ đánh những đòn thấp để không làm tổn thương đến vết sẹo trên lông mày cậu ta. Thu mình lấy đà, Blanchard ra liên tiếp mấy cú móc; tôi bước sang bên làm các động tác kết hợp đỡ và tránh. Khoảng một phút sau đó tôi mới làm quen được với các đòn nghi binh của cậu ta và khi đầu cậu ta vừa lao ra, tôi lập tức thực hiện những cú móc tay phải vào mạng sườn.

Tôi di chuyển vòng quanh và phóng ra những cú đấm rất nhanh. Blanchard đuổi theo tìm chỗ sơ hở ra những đòn chí mạng. Hiệp đấu đã sắp trôi qua và tôi nhận thấy ánh sáng hắt xuống từ trần nhà và khói thuốc phả ra từ đám đông khiến cảm nhận của tôi về sàn thi đấu không còn chính xác nữa - tôi không thể nhìn rõ những sợi dây thừng ngăn xung quanh. Tôi liếc ra sau, quay lại và ngay lập tức một cú đấm dội vào cạnh đầu.

Tôi lảo đảo lùi vào phía góc trắng; Blanchard như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn. Đầu tôi lung bung, hai tai ù đặc như có người đặt bom bên trong. Tôi giơ hai tay lên trước mặt để bảo vệ; Blanchard liên tục thực hiện những cú móc trái, móc phải để buộc tôi phải hạ tay xuống. Đúng lúc đó tôi thấy minh mẫn trở lại, tôi ôm chặt lấy chàng Lửa và đẩy cả hai chúng tôi ra giữa sàn. Cuối cùng thì trọng tài cũng phải can thiệp tách hai chúng tôi ra và hô lớn “Giải lao”. Tôi vẫn ôm chặt Blanchard khiến trọng tài phải đẩy hai chúng tôi ra.

Tôi lùi lại, cảm giác choáng váng và ù tai không còn nữa. Blanchard lại lao vào, đôi chân chắc nịch. Tôi tránh sang trái và ngay lập tức chàng Lee cao lớn lỡ trớn ngã sõng soài xuống sàn thi đấu.

Tôi không biết ai là người bị sốc nhiều hơn ai. Blanchard ngồi đó nghiến chặt răng nghe trọng tài đếm; tôi di chuyển về góc trung lập. Trọng tài đếm đến bảy thì Blanchard đứng dậy và lần này thì tôi ra đòn. Chàng Lửa đứng như trời trồng, hai chân giạng ra trong tư thế sẵn sàng hạ gục đối thủ hoặc cũng có thể bị hạ gục luôn. Chúng tôi vừa định lao vào nhau thì trọng tài bước xen vào giữa hét to “Chuông rồi! Chuông rồi!”

Tôi quay lại góc sàn thi đấu dành cho mình. Duane Fisk lấy miếng đặt miệng và xoa khăn nước lên người cho tôi; tôi quay ra nhìn khán giả đang vỗ tay tán thưởng. Nhìn gương mặt họ tôi biết rằng: tôi có thể dễ dàng vượt qua được Blanchard. Nhưng tiếng la hét kia nhắc nhở tôi không được đánh mất mình trong trận đấu này.

Fisk nhét miếng đặt miệng trở lại cho tôi và thì thầm nhắc nhở: “Đừng bị cậu ta cuốn theo. Tránh ra ngoài và loại bỏ những cú đấm thẳng bằng cánh tay!”

Chuông lại cất lên, Fisk bước ra khỏi sàn và Blanchard lao thẳng đến chỗ tôi. Bây giờ người cậu ta hoàn toàn đứng thẳng. Liên tiếp các cú đấm thẳng bằng cánh tay được tung ra, mỗi lúc cậu ta lại tiến đến gần hơn, tặng tôi thêm một cú đấm ngang tay phải. Tôi di chuyển trên các ngón chân, tránh ra khỏi tầm các cú đấm thẳng và tạo thành nhịp di chuyển để buộc Blanchard bộc lộ sơ hở.

Hầu hết các cú phản đòn của tôi đều chính xác trong khi Blanchard liên tục gây sức ép. Tôi thọc một quả vào sườn phải cậu ta và Blanchard cũng trả đũa luôn một quả vào sườn phải tôi. Khi hai người áp sát vào nhau, chúng tôi dùng cả hai tay ra đòn, nhưng do không có đủ khoảng không nên những cú đánh chỉ như những cú huých cánh tay. Blanchard vẫn cúi sát cằm xuống xương quai xanh gây khó khăn cho những đòn đánh ngược lên từ bên trong của tôi.

Hai chúng tôi bám chặt lấy nhau, các đòn đánh bây giờ chỉ là những lần chạm nhẹ vào vai và cánh tay. Tôi cảm nhận được sức mạnh vượt trội của Blanchard, nhưng vẫn cố tình không chịu tách ra khi chưa thực hiện được đòn nào làm cậu ta bị đau. Nhưng chàng Lửa bây giờ dường như nắm được ý đồ của tôi nên tỏ ra rất khôn ngoan.

Đang giằng co thì Blanchard bất ngờ lùi lại một bước và móc một cú rất mạnh vào phần bụng dưới của tôi. Cú đấm làm tôi bật ra và tôi lại bắt đầu di chuyển. Tôi cảm nhận thấy những sợi dây thừng chạm vào lưng mình và giơ tay lên phòng thủ, nhưng chưa kịp thực hiện ý đồ của mình thì một cú đấm khác lại tìm đến đúng chỗ của quả đấm trước. Tôi phản xạ hạ tay xuống phòng thủ bên dưới thì ngay lập tức cú móc tay trái của Blanchard trúng vào cằm.

Tôi bật ra khỏi vòng dây và ngã khuỵu xuống sàn. Cơn chấn động lan tỏa từ cằm lên đầu; tôi chỉ còn lờ mờ nhìn thấy trọng tài chỉ Blanchard ra chỗ góc trung lập. Tôi quỳ một gối, tay bám sợi dây thừng dưới cùng cố đứng dậy nhưng lại bị mất thăng bằng ngã sấp xuống sàn. Blanchard đã di chuyển ra đến góc trung lập và có lẽ tư thế nằm sấp khiến tôi thấy bớt choáng váng. Tôi hít thở thật sâu; không khí tươi mới làm tôi thấy đỡ đau. Trọng tài quay lại và bắt đầu đếm, đến sáu thì tôi đứng dậy. Đầu gối vẫn hơi run nhưng tôi đã có thể đứng vững được. Blanchard đang hôn găng và tung tay chào người hâm mộ, tôi hít thở mạnh đến nỗi miếng đặt miệng suýt bay ra ngoài. Trọng tài cầm tay tôi xoa lên áo anh ta và ra hiệu cho Blanchard tiếp tục thi đấu.

Tôi cảm thấy vô cùng tức giận như đứa trẻ bị lăng mạ. Blanchard lại lao đến hai tay để hở rất khinh suất. Dường như cậu ta chả coi tôi ra gì cả. Tôi tiếp đón cậu ta, ra một đòn nhử bằng cánh tay trái. Blanchard dễ dàng loại bỏ đòn của tôi. Cậu ta lấy hết sức thực hiện một cú đấm vòng bằng tay phải để kết liễu tôi, và trong khi Blanchard còn đang thu tay về tôi phản lại bằng một cú đấm thẳng vào mũi. Blanchard lùi lại, và không bỏ lỡ cơ hội, tôi thêm một cú móc trái vào sườn. Chàng Lửa không còn khả năng tự vệ; tôi áp sát với cú đấm móc lên cằm tiếp theo. Blanchard lảo đảo lùi ra mép sàn thi đấu khi tiếng chuông lại vang lên.

Đám đông hô hào cố vũ, “Buck-kee! Buck-kee! Buck-kee!” khi tôi quay về góc sân của mình. Tôi nhả miếng đặt miệng ra và thở hổn hển; tôi ngước lên nhìn những người hâm mộ và biết chắc chắn rằng tất cả các hợp đồng cá độ đã ngã ngũ, tôi sắp hạ thủ được Blanchard và kiếm được đủ tiền để chăm sóc trọn gói cho ông già nhà tôi.

Duane Fisk hét to: “Đánh đi! Đánh đi!” Các sỹ quan cảnh sát mặc sắc phục ngồi bên mé sàn thi đấu nhìn tôi cười nhăn nhở; tôi làm động tác chào đáp lại mang đúng phong cách đặc trưng của mình. Fisk dốc một chai nước vào miệng tôi, tôi súc miệng và nhổ ra ngoài. Anh ta lại dí túi mùi amonic dưới mũi và thay miếng đặt miệng cho tôi - chuông lại reo.

Đây là lúc tôi phải hết sức cẩn thận - đó chính là thế mạnh của tôi.

Bốn hiệp đấu tiếp theo tôi liên tục nhảy nhót, ra đòn giả và đấm thẳng bằng cánh tay từ phía ngoài, tôi vận dụng tối đa lợi thế khoảng cách mang lại và không để cho Blanchard túm được tôi hoặc dí sát tôi vào mé sàn thi đấu. Tôi chỉ tập trung vào một mục tiêu duy nhất đó là vết sẹo trên lông mày của cậu ta, tay trái tôi liên tục ra các đòn nhằm vào nó. Nếu cú đấm của tôi trúng đích và Blanchard đẩy tay lên để phòng thủ thì tôi ngay lập tức tiếp cận gần và làm luôn một cú móc tay phải vào bụng. Nhưng hầu như đòn nào Blanchard cũng phản kháng được và mỗi lần như vậy tôi lại bị dội ngược ra khiến người run rẩy. Cuối hiệp thứ sáu, lông mày của Blanchard dính đầy máu, người tôi cũng đau ê ẩm từ xương sống kéo sang bên mạng sườn. Cả hai chúng tôi đều như những con thú say đòn.

Hiệp thứ bảy thực sự là trận chiến giữa hai chiến binh kiệt sức. Tôi vẫn cố giữ khoảng cách xa và ra những đòn bằng cánh tay; Blanchard giữ tay cao để che chỗ bị thương ở lông mày và không để cho máu chảy vào mắt. Mỗi lần tôi tiếp cận ra đòn vào phần bụng dưới, cậu ta lại phản đòn luôn bằng cú thọc cũng vào phần bụng dưới của tôi.

Trận đấu thực sự là cuộc chiến không cân sức. Chưa đến hiệp đấu thứ tám nhưng mắt tôi đã hoa lên, tiếng hét “Buck-kee! Buck-kee!” như những tiếng búa nện vào tai tôi từ phía ngoài. Phía bên kia sàn đấu, huấn luyện viên của Blanchard đang dùng gạc băng bó vết thương cho cậu ta. Tôi ngồi thụp xuống ghế để Duane Fisk tiếp nước, xoa vai trong khi mắt không hề rời chàng Lửa của tôi, tôi cố gắng tưởng tượng cậu ta như ông già nhà tôi để có đủ sức mạnh căm thù cho chín phút thi đấu tiếp theo.

Chuông lại reo. Tôi di chuyển ra phía giữa sàn đấu, hai chân run rẩy. Vẫn với tư chế khom người, Blanchard tiến về phía tôi. Chân cậu ta cũng run rẩy không kém và tôi thấy vết thương của cậu ta không còn hở ra nữa.

Tôi yếu ớt ra một đòn thẳng bằng cánh tay. Blanchard đã đoán được ý đồ nên cứ để tôi thực hiện đòn đánh, đến khi tay tôi gần chạm đích cậu ta mới gạt ra khiến đôi chân mệt mỏi của tôi không thể nào lấy lại thăng bằng được nữa. Tôi thấy vết thương trên lông mày của cậu ta lại hở ra, nhưng vừa thấy máu chảy ra từ khuôn mặt của Blanchard thì tôi cũng bị một đòn vào bụng. Tôi nhổ miếng đặt miệng ra, lảo đảo lùi lại và va mạnh vào vòng dây bao quanh sàn thi đấu. Tôi có cảm giác mình phải lùi rất lâu mới chạm được vào mấy sợi dây thừng đó, và tôi biết trọng tài chuẩn bị đếm số cho tôi. Tôi dồn hết lòng căm ghét còn lại trong mình vào tay phải và đấm thẳng vào mục tiêu dính đầy máu đang lờ mờ hiện ra trước mắt tôi. Có cảm giác sụn mũi dưới tay tôi trước khi tất cả biến thành màn đêm trước mắt tôi. Tôi ngước mắt nhìn lên và thấy mình đang được khiêng đi; Duane Fisk và Jimmy Lennon đang đi bên cạnh. Tôi khạc máu ra và lờ mờ thấy Lennon nói. “Tôi thắng. Không phải tối nay đâu. Cậu bị đánh bại bằng đòn knock-out ở hiệp thứ tám.”

Khi đã hiểu ra mọi chuyện, tôi thoải mái nằm im cho mọi người chăm sóc. Điều cuối cùng tôi còn nghĩ đến trước khi bất tỉnh đó là tôi đã có tiền để chăm sóc cho ông già.

Tôi được nghỉ mười ngày để các bác sỹ chăm sóc. Xương sườn bầm tím, hàm sưng to như quả chuối. Cú đấm của Blanchard làm tôi long mất sáu răng. Bác sỹ cũng nói với tôi Blanchard bị gãy xương mùi, vết rách ở lông mày phải khâu hai mươi sáu mũi. Nếu xét trên khía cạnh thương tích của cả hai bên thì trận đấu là một thất bại nặng nề.

Pete Lutkins thu tiền chiến thắng cá độ cho tôi và cùng tôi đi tìm nhà nghỉ dưỡng cho ông già - đó là một khu nhà nhỏ mang tên King David, cách đường Miracle Mile một dãy nhà. Với khoản tiền hai ngàn đô la một năm và năm mươi đô la mỗi tháng trừ vào cuốn séc an sinh xã hội thì ông già nhà tôi sẽ có được một phòng riêng và có thể tham gia nhiều hoạt động “xã hội” khác của mình. Hầu hết những người già được đưa đến điều trị ở khu điều dưỡng bệnh tâm thần này đều là người Do Thái và tôi hài lòng khi thấy ông già Kraut điên khùng nhà mình sẽ phải sống phần đời còn lại của mình ở nơi toàn dành cho những người bị coi là quân thù. Pete và tôi cho ông già vào đó, và khi chúng tôi chuẩn bị ra đi, tôi thấy ông nhăn nhở với cô y tá trưởng và nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé người da màu đến dọn giường.

Sau việc đó, tôi ở lì trong nhà đọc sách, nghe nhạc jazz, và bồi bổ cho mình bằng món kem và súp - những món duy nhất tôi có thể tự nấu. Tôi hài lòng khi biết rằng mình đã thi đấu hết sức và đã giành chiến thắng theo cách của mình.

Chuông điện thoại reo liên tục nhưng tôi không nhấc máy vì tôi biết chắc đó chỉ là những cuộc gọi của cánh phóng viên và cảnh sát gọi đến để an ủi tôi. Tôi cũng không hề nghe những buổi phát thanh ngắn hay đọc báo. Tôi không muốn chứng kiến cảnh mình bị người ta nhắc đến, và thu mình như thế này có lẽ là cách hay nhất tôi có thể làm.

Vết thương của tôi đang lành trở lại và sau một tuần thì chân tay tôi ngứa ngáy nên không thể ngồi nhà được nữa. Buổi chiều tôi thường ngồi sau nhà xem con mèo của bà chủ nhà rình bắt chim. Đang mải mê xem thì có tiếng gọi bất ngờ. “Cậu đã xem chán chưa?”

Tôi nhìn xuống và thấy Blanchard đang đứng phía dưới bậc thềm. Lông mày cậu ta vẫn quấn băng trắng, mũi bẹp dí xuống và đỏ ửng. Nhìn bộ dạng cậu ta khiến tôi không nhịn được cười. “Cậu đến bao giờ đấy?”

Blanchard móc tay vào thắt lưng. “Cậu có thích làm điều tra viên với tớ không?”

“Cái gì?”

“Cậu nghe thấy rồi còn gì. Đại uý Harwell đã gọi điện cho cậu nhưng cậu có thèm nghe máy đâu.”

Tôi vẫn chưa tin vào tai mình. “Nhưng tớ đã thua. Ellis Loew nói…”

“Quên những lời Ellis Loew nói đi. Cậu đã đọc báo chưa? Khoản đề xuất của chúng ta đã được thông qua ngày hôm qua rồi, có lẽ vì chúng ta đã mang đến cho cử tri một trận đấu hay. Horrall nói với Loew rằng Johnny Vogel không được chấp nhận, có nghĩa là cậu là sự lựa chọn duy nhất của anh ta. Cậu có thích công việc đó không?”

Tôi bước xuống và giơ tay ra. Blanchard nắm tay tôi rất chặt và chớp mắt.

Tình bạn của chúng tôi lại bắt đầu.