← Quay lại trang sách

Chương 10

Tôi mở radio nghe trên đường lái xe đến Đội University sáng ngày hôm sau. Đang nghe bản tứ tấu vui vẻ của Daxter Gordon thì giọng nói có vẻ hồi hộp vang lên:

“Chúng tôi xin phép ngắt quãng chương trình phát thanh thường lệ để thông báo bản tin. Nghi phạm chính trong vụ án giết chết Elizabeth Short, cô gái tóc đen thường được gọi là Thược dược đen, đã bị bắt! Cảnh sát đã xác định người đàn ông vốn được gọi là ‘Red’ này tên là Robert ‘Red’ Manley, hai mươi lăm tuổi, người bán đồ gia dụng ở khu vực công viên Huntington. Manley bị bắt sáng nay tại nhà một người bạn ở South Gate và hiện đang được tạm giam ở Đồn cảnh sát Hollenbeck phía Đông Los Angeles. Trong một bài phát biểu với đài phát thanh KGFJ[44], phó ủy viên công tố quận Ellis Loew, người tham gia vụ án với tư cách là cầu nối giữa cảnh sát với các cơ quan dân sự nói: ‘Red Manley là đối tượng tình nghi số một. Chúng tôi đã xác định được hắn chính là kẻ đã đưa Betty Short từ San Diego đến đây ngày 9 tháng 1, sáu ngày trước khi tìm thấy xác của cô ấy trong bãi đất trống ở khu vực công viên Leimert. Đây là bước đột phá kỳ diệu mà bấy lâu nay chúng tôi vẫn mong chờ và hy vọng. Chúa đã nghe thấu lời thỉnh cầu của chúng ta!’”

Cảm xúc của Loew được thay thế bằng chương trình quảng cáo sản phẩm giảm đau cho bệnh trĩ. Tôi đổi hướng và đi thẳng đến Đồn cảnh sát Hollenbeck.

Đường phố phía trước đã được phong toả; cảnh sát tuần tra đang ngăn cản các phóng viên. Tôi đậu xe ở một con hẻm phía sau Đồn và đi vào bằng lối cửa sau đến thẳng phòng tạm giam. Bọn say xỉn lè nhè trong các phòng tạm giam dành cho các tội nhẹ; những tên phạm trọng tội thì quắc mắt nhìn tôi từ bên dành cho bọn phạm tội nặng. Khu này dành riêng cho việc giam giữ nhưng lại không hề có bóng dáng cai ngục nào. Mở cánh cửa nối sang phòng làm việc của Đồn tôi mới hiểu lý do tại sao.

Nơi tập trung lực lượng của Đồn được chia thành các phòng hỏi cung nhỏ nằm cạnh lối đi, ai cũng căng mắt muốn nhìn qua tấm kính một chiều của gian phòng nhỏ ở giữa bên mé trái lối đi. Giọng nói của Russ Millard đang vang lên từ chiếc micrô gắn trên tường rất trôi chảy, thuyết phục.

Tôi huých tay hỏi viên sỹ quan ngồi gần mình nhất. “Hắn đã nhận tội chưa?”

Anh ta lắc đầu. “Chưa. Millard và bạn của anh ta đang tìm cách đe dọa và thuyết phục hắn.”

“Hắn có thừa nhận là biết cô gái không?”

“Có. Chúng tôi đã kiểm tra thông tin từ Cục quản lý ôtô, môtô và thông tin rất khớp với hắn. Cậu có thích đánh cược không? Hoặc là hắn vô tội hoặc là phạm tội, tuỳ cậu lựa chọn. Hôm nay tôi cảm thấy mình may mắn.”

Tôi chả thèm để ý đến lời gạ gẫm của anh ta mà đi lên nhòm vào trong căn phòng. Millard ngồi sau chiếc bàn gỗ đã cũ nát, một người đàn ông còn trẻ, khá đẹp trai để tóc hất ngược ra sau ngồi đối diện với anh ta, tay vân vê bao thuốc lá. Nhìn anh ta có vẻ sợ hãi; Millard thì trông giống như những ông thầy tu đạo mạo trong bộ phim - người thường ban lời xá tội cho các con chiên.

Giọng nói của anh ta vang lên qua loa. “Xin anh, tôi nhắc lại ba lần rồi.”

Millard nói: “Robert, chúng tôi làm như vậy bởi vì cậu không tự nguyện. Betty Short đã nằm trên trang đầu tất cả các báo của thành phố Los Angeles này ba ngày nay rồi, và cậu biết chúng tôi cần phải nói chuyện với cậu. Nhưng cậu lại bỏ trốn. Bây giờ cậu nghĩ chuyện đó thế nào?”

Robert “Red” Manley châm một điếu thuốc hít vào và ho sặc sụa. “Tôi không muốn vợ tôi biết tôi phản bội cô ấy.”

“Nhưng cậu không hề phản bội cô ấy. Betty sẽ không nói ra. Cô ta chỉ bán dâm cho cậu. Như vậy không việc gì phải che dấu cảnh sát.”

“Tôi hẹn với cô ấy ở Dago, chúng tôi lả lơi với nhau. Như thế cùng là phản bội rồi.”

Millard đặt một tay lên vai Manley. “Hãy bắt đầu lại từ đầu. Cho chúng tôi biết làm thế nào mà cậu gặp được Betty, hai người đã làm gì, nói chuyện gì. Cậu cứ bình tĩnh, không ai thúc giục cả.”

Manley dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn đã đầy ắp, châm điếu khác và đưa tay lau mồ hôi trên trán. Tôi nhìn quanh căn phòng và thấy Ellis Loew đang ngồi dựa đầu vào tường ở bên đối diện, Vogel và Koenig ngồi chầu hai bên như hai con chó ngồi đợi lệnh tấn công. Có tiếng thở dài phát ra từ loa, tôi quay lại và thấy nghi phạm cựa quậy trên ghế. “Và đây sẽ là lần cuối cùng tôi phải nói ra?”

Millard mỉm cười. “Đúng, nói đi.”

Manley đứng dậy vươn vai và vừa đi vừa nói. “Tôi gặp cô ấy một tuần trước Giáng sinh ở quán bar trong thành phố Dago. Lúc đầu chúng tôi chỉ bẻm mép nói chuyện với nhau và Betty cho biết cô ấy không còn một xu dính túi, rằng cô ấy đang ở nhà bà French, rằng cô ấy chỉ tạm thời ở đó. Tôi mua cho cô ấy bữa tối ở một cửa hàng đồ ăn kiểu Ý, sau đó chúng tôi đi khiêu vũ cùng nhau ở sàn khiêu vũ Sky Room trong khách sạn El Cortez. Chúng tôi…”

Millard ngắt lời. “Cậu có thường đi kiếm các em như vậy khi đi làm ăn không?”

Manley quát lại: “Tôi không đi kiếm ai cả!”

“Vậy thì lúc đó cậu đang làm gì?”

“Tôi cảm thấy thích cô ấy. Tôi không biết Betty là cô gái đào mỏ hay là cô gái tốt và tôi muốn tìm hiểu điều đó. Tôi muốn thử lòng chung thủy của tôi với vợ và tôi chỉ…”

Giọng của Manley chùng xuống. Millard nói: “Vì Chúa, cậu hãy nói sự thực đi. Có phải cậu muốn tìm chỗ giải quyết không?”

Manley ngồi phịch xuống ghế. “Đúng.”

“Đó là chuyện cậu thường làm khi đi xa đúng không?”

“Không! Betty là trường hợp khác!”

“Khác thế nào? Ra khỏi thành phố tìm của lạ thì vẫn là của lạ ngoài thành phố, phải không?”

“Không! Tôi không phản bội vợ khi đi làm ăn! Betty chỉ là…”

Giọng Millard đột nhiên nhỏ đến nỗi qua loa cũng khó nghe.

“Betty dụ dỗ cậu đúng không?”

“Đúng.”

“Cô ta khiến cậu phải làm những việc mà cậu chưa từng làm bao giờ, làm cậu phát điên lên, làm cậu…”

“Không! Không! Tôi chỉ muốn làm tình với cô ấy, tôi không muốn làm cô ấy tổn thương!”

“Im lặng nào. Chúng ta hãy quay lại thời điểm vào dịp Giáng sinh nhé. Cậu hẹn hò lần đầu với Betty hôm đó. Cậu có hôn chúc cô ấy ngủ ngon không?”

Manley nắm chặt chiếc gạt tàn, tay run rẩy làm đầu thuốc rơi ra bàn. “Vào má.”

“Tiếp tục đi. Không làm gì hơn thế à?”

“Không.”

“Cậu hẹn hò lần thứ hai với Betty hai ngày trước Giáng sinh đúng không?”

“Đúng.”

“Đèn mờ, uống rượu, nhạc nhẹ, và cậu làm công việc cần làm của cậu đúng không?”

“Khỉ gió. Ông bỏ từ ‘đúng không’ đấy đi. Tôi hôn Betty và cô ấy nói không thể ngủ với tôi được vì cô ấy muốn cha của đứa trẻ mà cô ấy sinh ra phải là một người hùng trong chiến tranh, trong khi đó tôi lại chỉ tham gia quân đội trong một thời gian ngắn. Cả buổi cô ta chỉ nói đến những thằng người hùng trong chiến tranh khỉ gió đó!”

Millard đứng dậy. “Tại sao cậu lại nói ‘khỉ gió’, Red?”

“Bởi vì tôi biết đó là những lời nói dối. Betty nói kết hôn với người này rồi lại đính hôn với người kia và tôi biết cô ấy muốn biến tôi thành kẻ nhỏ nhoi vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh chinh chiến cả.”

“Cô ấy có đề cập đến tên người nào không?”

“Không, cô ấy chỉ nói cấp bậc của họ. Thiếu tá này, đại uý kia khiến tôi cảm thấy xấu hổ.”

“Cậu có ghét cô ấy vì chuyện đó không?”

“Không! Đừng mớm lời tôi như thế.”

Millard duỗi người đứng dậy. “Sau lần hẹn thứ hai đó, thì cậu gặp lại cô ấy khi nào?”

Manley thở dài gục đầu lên bàn. “Tôi đã nói với anh toàn bộ sự việc đến ba lần rồi.”

“Chú em này, cậu càng nói lại sớm bao nhiêu thì càng được về nhà sớm bấy nhiêu.”

Manley run rẩy khoanh tay trước ngực. “Sau lần hẹn thứ hai tôi không gặp Betty cho đến tận ngày 8 tháng 1 khi tôi nhận được bức điện gửi đến văn phòng. Trong bức điện, cô ấy nói muốn gặp tôi khi tôi đến Dago bán hàng. Tôi gọi điện lại và nói buổi chiều ngày hôm sau tôi sẽ đến Dago và tôi sẽ đón cô ấy. Thế rồi tôi đón cô ấy và đưa cô ấy quay lại Los Angeles. Tôi nói…”

Millard giơ một tay lên. “Betty có nói vì sao cô ấy muốn quay lại Los Angeles không?”

“Không.”

“Cô ấy có nói muốn gặp ai đó không?”

“Không.”

“Cậu làm thế là bởi vì cậu nghĩ cô ấy sẽ đồng ý cho cậu làm chuyện kia?”

“Đúng.”

“Tiếp tục đi.”

“Tôi đưa Betty đi cùng với tôi cả ngày hôm đó. Cô ấy ngồi trong xe khi tôi gọi điện cho khách hàng. Có vài khách hàng ở Oceanside đặt hàng nên chúng tôi thuê một nhà trọ nghỉ qua đêm ở đó, và…”

“Cậu nói lại tên của nhà trọ đó đi.”

“Đó là nhà trọ Cornucopia.”

“Và Betty lại không cho cậu làm chuyện đó?”

“Cô ấy… cô ấy nói đang đến tháng.”

“Và chắc chắn là cậu không hài lòng với những lý do cũ rích như thế?”

“Đúng.”

“Nó có làm cậu tức muốn phát điên không?”

“Khỉ gió, tôi không giết cô ấy!”

“Bình tĩnh nào, cậu ngủ trên ghế còn Betty ngủ trên giường phải không?”

“Đúng.”

“Thế buổi sáng hôm sau thì sao?”

“Sáng ra chúng tôi quay lại Los Angeles. Betty đi cùng với tôi và nịnh xin tôi năm đô la nhưng tôi từ chối. Cô ấy kể cho tôi câu chuyện rất nực cười và ngớ ngẩn về việc cô ấy sẽ hẹn gặp đứa em gái của mình trước khách sạn Biltmore. Tôi cũng muốn thoát khỏi cô ấy nên thả cô ấy ở lại khách sạn Biltmore và bỏ đi vào khoảng năm giờ sáng. Từ đó tôi không còn gặp lại cô ấy cho đến khi những chuyện về Thược dược đen trên báo.”

Millard nói: “Cậu nhìn thấy cô ấy lần cuối cùng lúc năm giờ sáng thứ Sáu ngày 10 tháng 1 phải không?”

Manley gật đầu. Millard nhìn vào gương chỉnh lại cà vạt và bước ra ngoài. Ngoài hành lang, các cảnh sát khác quấn lấy anh ta đặt câu hỏi. Harry Sears bước vào căn phòng; có ai đó nói rất to bên cạnh tôi. “Bây giờ thì cậu sẽ thấy vì sao Russ lại cho Harry ở đây.”

Đó là Lee. Cậu ta đang nhăn nhở cười rất tươi, nhìn vẻ mặt cậu ta như vừa trốn được khoản nợ thuế một triệu đô la. Tôi thọi nhẹ vào cổ cậu ta. “Chào mừng cậu đã trở lại với trái đất.”

Lee cũng thọi lại tôi. “Vì cậu mà bộ dạng tôi tươi tỉnh thế này đấy. Ngay khi cậu bỏ đi, Kay cho tớ uống mickey finn[45], tớ ngủ liền mười bảy giờ và thức dậy ăn như thuồng luồng.”

“Tại cậu cho cô ấy đi học về ngành y chứ. Cậu nghĩ trường hợp anh chàng ‘Red’ này thế nào?”

“Cũng chỉ là hạng người muốn đi tìm của lạ tầm thường thôi. Cậu có thấy thế không?”

“Rất đúng.”

“Cậu có điều tra được gì ngày hôm qua không?”

Thấy cậu bạn mình vui vẻ như một con người hoàn toàn khác tôi cùng dễ dãi bày hơn. “Cậu đã đọc báo cáo của tớ chưa?”

“Rồi. Ở Đội University. Cậu đã làm rất tốt với trường hợp cô bé bỏ trốn chưa đến tuổi trưởng thành kia. Còn gì nữa không?”

Tôi dối trá hoàn toàn, trong khi hình ảnh cô nàng mặc bộ đồ da cá mập gọn gàng kia cứ nhảy múa trong đầu. “Không. Còn cậu?”

Lee vừa nhìn chằm chằm vào trong phòng vừa nói. “Không, nhưng những gì tớ nói về việc tóm cổ gã khốn nạn kia vẫn còn nguyên giá trị đấy. Lạy Chúa, cậu nhìn Harry kìa.”

Tôi nhìn theo. Giọng nói cà lăm của cậu ta vang lên trong phòng thẩm vấn, tay vung vẩy chiếc dùi cui và mỗi lần đi vòng quanh chiếc bàn cậu ta lại đập thật mạnh xuống mặt bàn. Tiếng hét đe doạ vang lên trong loa, Red Manley hai tay ôm chặt trước ngực run rẩy, mỗi lần Harry đập dùi cui xuống bàn cậu ta lại giật bắn người.

Lee huých tay tôi. “Russ có một quy tắc đó là không hành hung thực sự nhưng cậu nhìn kìa…”

Tôi kéo tay Lee xuống và nhìn qua lớp kính một chiều. Sears vẫn đang đập chiếc dùi cui xuống bàn ngay trước mặt Manley, giọng nói cà lắp của cậu ta trở nên lạnh lùng. “Mày muốn kiếm của lạ và mày nghĩ rằng Betty là cô gái dễ dãi. Ban đầu mày dùng sức mạnh nhưng không có tác dụng nên quay sang dụ dỗ nhưng cũng không đạt được kết quả gì, vì vậy mày dùng tiền mua chuộc cô ấy. Nhưng đúng lần đó cô ấy lại nói đang đến tháng. Mày muốn cô ấy phải đổ máu để trả đũa. hãy nói cho tao biết mày đã rạch vú cô ấy thế nào. Đã…”

Manley hét lên. “Không!”. Sears đập chiếc dùi cui vào gạt tàn khiến đầu thuốc và tàn thuốc bay tứ tung. Red cắn môi đến chảy máu và gục đầu xuống ngực. Sears lại đập đống mảnh kính vỡ khiến tiếng loảng xoảng vang khắp căn phòng. Manley lẩm bẩm. “Không… không… không… không… không.” Sears rít lên: “Mày biết cần phải nói những gì rồi đấy. Mày là loại ăn gái có hạng và chắc chắn là mày biết rất nhiều tụ điểm chứa gái rồi. Mày dụ dỗ Betty bằng vài ly rượu khiến cô ấy nói ra chuyện về những người bạn trai trước đây, mày giả vờ thân thiện với cô ấy như một người bạn, giả vờ là một cựu hạ sỹ, người đã từng chứng kiến cảnh chiến tranh để được lọt vào mắt của cô ấy.”

“Không!”

Sears lại đập dùi cui xuống bàn. “Có đấy, thằng khốn, có đấy. Tao nghĩ mày đã đưa cô ấy đến một nhà kho ngoài trời nào đó như kiểu mấy khu nhà kho cũ của hãng Ford ở Pico Rivera ấy. Ở đó có rất nhiều dây, có rất nhiều dụng cụ có thể dùng để cắt mổ và chắc chắn là mày phải chọn một thứ rồi. Mày phóng hết thứ của nợ chứa trong tinh hoàn đi rồi mới đút vào người cô ấy. Trước đó mày đã điên, nhưng lúc này thì mày điên thực sự. Mày nghĩ đến những cô gái đã cười vào mặt mày vì cái của quý đó bé quá, và những lần vợ mày nói: ‘Red, tối nay thì không được vì em bị đau đầu.’ Mày tát cô ấy, đè cô ấy xuống đánh đập và rạch người cô ấy. Thú nhận đi, thằng suy đồi khốn nạn!”

“Không!”

Lại có tiếng đập bàn uỳnh uỳnh.

Chiếc bàn rung lên trước sức mạnh ghê gớm từ chiếc dùi cui. Manley như như muốn nhảy ra khỏi ghế, nếu Sears không đỡ thì chắc cậu ta đã lộn ngược ra sau rồi.

“Có, Red ạ, có đấy. Mày nghĩ đến tất cả những cô gái nói ‘em không mút đâu’, đến những lần mẹ mày phát vào đít mày, đến những ánh mắt thù địch mà những người lính khác nhìn vào mày khi tiếng kèn Trombon của mày cất lên. Thằng dâm dê đốn mạt, đó là những gì mày đang nghĩ trong đầu đấy. Có phải đó là những gì mà Betty đáng phải chịu không?”

Máu từ miệng Manley chảy ròng ròng nhỏ cả xuống lòng trong khi cậu ta run rẩy. “Không, xin anh. Thề có Chúa chứng kiến, tôi không làm chuyện đó.” Sears quát lên: “Chúa rất ghét những kẻ nói dối,” và đập bàn liên tục ba phát - uỳnh, uỳnh, uỳnh. Manley cúi đầu và bắt đầu khóc nức nở, Sears quỳ gối cạnh chiếc ghế cậu ta ngồi. “Nói cho tao biết Betty đã la hét và van xin thế nào! Red, nói với tao và nói với Chúa đi!”

“Không, không. Tôi không làm gì Betty cả.”

“Mày có cố làm thêm một lần không? Mày có tống cái của nợ của mày vào mỗi lần mày rạch người cô ấy không?”

“Không, Chúa ơi, không.”

“Đúng đấy, Red, mày cứ nói chuyện với chúa đi. Nói với Chúa chuyện đó và chúa sẽ tha thứ cho mày.”

“Không, lạy Chúa.”

“Nói đi Red. Nói với Chúa mày đã đánh đập, tra tấn, dày vò cô ấy suốt ba ngày như thế nào rồi sau đó cắt cô ấy làm hai mảnh.”

Sears lại liên tục đập bàn và hất đổ ngược ra nhà. Manley dò dẫm bước ra khỏi ghế và ngã khuỵu xuống. Cậu ta nắm chặt tay lẩm bẩm: “Chúa sẽ che chở cho tôi, tôi sẽ không cần,” và bật khóc nức nở. Sears nhìn chăm chăm vào cửa kính, vẻ lưỡng lự hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu ta vung tay tỏ vẻ không đồng ý và bước ra khỏi phòng.

Russ Millard gặp cậu ta ở ngay ngoài gian phòng và dẫn đi chỗ khác tránh đám đông các cảnh sát đang đứng quanh quẩn ở đó. Nghe loáng thoáng câu chuyện của họ tôi hiểu được đại ý là: Cả hai người đều cho rằng cậu ta vô tội nhưng vẫn muốn thử thách và đo nhịp tim cho chắc chắn. Quay nhìn vào trong tôi thấy Lee và một người khác mặc đồ dân sự đang còng tay Red và đưa cậu ta ra khỏi phòng. Lee tỏ ra rất thân thiện, một tay quàng qua vai nói chuyện nhẹ nhàng. Đám đông giải tán khi cả ba người cùng leo lên chiếc xe hòm. Harry Sears quay lại phòng thẩm vấn thu dọn đống đổ nát do chính mình gây ra; Millard quay sang tôi. “Hôm qua cậu đã có bản báo cáo rất tốt đấy, Bleichert.”

Tôi nói: “Cảm ơn anh,” và biết rằng tôi đang bị giữ chân vào vụ này. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta và hỏi: “Sau đây tôi sẽ phải làm gì?”

“Cậu phải là người nói với tôi điều đó chứ.”

“Trước tiên anh sẽ cho tôi quay lại làm công việc điều tra bình thường đúng không?”

“Sai, nhưng cậu cứ nói tiếp đi.”

“Được rồi. Vậy thì chúng ta sẽ điều tra lại khu vực Biltmore và cố gắng tái hiện lại việc di chuyển của Betty Short từ ngày 10 khi Red bỏ rơi cô ấy đến ngày 12 hay 13 gì đó khi cô ấy được phát hiện ra. Chúng ta sẽ khoanh vùng khu vực, so sánh đối chiếu các chứng cớ và hy vọng sẽ không bị nhưng cú điện thoại giả dối kia đánh lạc hướng điều tra.”

“Nói tiếp đi.”

“Betty rất thích đóng phim và là người sống buông thả, cô ấy khoe khoang đã từng tham gia một bộ phim vào cuối tháng 11 năm ngoái, vì vậy tôi nghĩ nếu được mời tham gia một vai nào đó chắc chắn cô ấy sẽ không từ chối. Tôi nghĩ chúng ta nên hỏi các nhà sản xuất và phụ trách vai diễn xem thế nào.”

Millard mỉm cười. “Sáng nay tôi gọi điện cho Buzz Meeks. Cậu ta là cựu sỹ quan cảnh sát và hiện là người phụ trách an ninh của hãng Hughes Aircratt. Cậu ta là nhân viên không chính thức của Sở phụ trách liên lạc với các trường quay, và cậu ta sẽ là người đi tìm hiểu. Cậu đang làm rất tốt, Bucky ạ. Cứ thế phát huy nhé.”

Tôi lưỡng lự - nửa muốn gây ấn tượng với sếp của mình nửa muốn tự mình điều tra cô ả lesbian lắm tiền nhiều của kia. Lời khen của Millard có vẻ gì hơi hạ cố nhưng có thể đó cũng là cách để giữ chân một cảnh sát trẻ như tôi tham gia công việc mà mình không muốn. Hình ảnh về Madeleine Cathcart Sprague lại tràn ngập trong đầu, tôi nói: “Tất cả những gì tôi biết đó là anh nên cẩn thận với Loew và mấy thằng tay sai của anh ta. Tôi không đề cập đến chuyện đó trong báo cáo nhưng Betty Short sẵn sàng làm chuyện đó khi cô ấy cần tiền nhưng Loew sẽ coi đó là điều nhảm nhí. Tôi nghĩ anh ta sẽ tìm cách gì đó để chứng minh cô ấy chỉ là người đàn bà đĩ thoã. Anh ta càng chiếm được nhiều cảm tình của dư luận đối với cô gái thì anh ta càng được khen ngợi với tư cách là ủy viên công tố quận khi vụ án được đưa ra xét xử.”

Millard cười rất to. “Này, cậu không có ý định gọi sếp của mình là kẻ giấu giếm chứng cớ đấy chứ?”

Tôi chợt nghĩ mình cũng có hành động tương tự. “Đúng, tôi còn có thể gọi anh ta là loại vô liêm sỉ.”

Millard nói: “Được đấy,” và đưa cho tôi một tờ giấy. “Ảnh chụp Betty ở những nơi khác nhau - nhà hàng, quán bar ở Wilshire. Cậu có thể điều tra độc lập hoặc làm cùng với Blanchard cũng được, tôi không quan tâm.”

“Tôi muốn kiểm tra lại khu vực Biltmore.”

“Tuỳ cậu, nhưng tốt nhất nên có những người thông thạo địa bàn đến đó điều tra và tôi cũng không muốn nghe những cuộc điện thoại gợi ý ngớ ngẩn kia nữa.”

“Anh sẽ làm gì?”

Millard mỉm cười có vẻ buồn. “Sẽ để ý đến gã vô liêm sỉ giấu giếm chứng cớ kia và bọn đầy tớ của anh ta để bọn họ không thể dùng biện pháp dụ dỗ anh chàng Red vô tội kia thú nhận.”

Không thấy Lee đâu nữa tôi đành một mình đi điều tra khu vực quận Wilshire, các nhà hàng, quán bar, điểm tập trung đông người ở đường Western, đường Normandie, và đường số 3 - Những người tôi hỏi chuyện đa số là dân hay la cà ở các quán bar, những tay muốn giết thời gian sẵn sàng gây rối với cơ quan chức năng hay chuyện trò liên mồm với bất kỳ người nào thay vì tìm mánh lới làm ăn như mọi người thường làm ở các quán rượu. Muốn có thông tin nhưng người nào tôi hỏi cũng sẵn sàng xổ ra cả bài diễn văn đọc được trên báo hay nghe radio về việc Betty Short có đến Dago cùng với Manley hay đi đâu đó và bị tra tấn đến chết. Tôi càng kiên nhẫn nghe thì họ lại càng nói nhiều về bản thân mình, tỏ ra buồn và thương xót cho cô nàng Thược dược đen kia mà theo họ rất có triển vọng trở thành ngôi sao của Hollywood. Nghe họ nói cứ như họ sẵn sàng đánh đổi cả cuộc sống của mình để có được những bài báo mùi mẫn kia trên trang đầu. Tôi lồng ghép cả những câu hỏi về Linda Martin/Lorna Martilkova, tên Nash và Madeleine Cathcart Sprague và chiếc Packard màu trắng của cô ta, nhưng tất cả những gì tôi chứng kiến chỉ là những khuôn mặt ngây ra sững sờ. Tôi quyết định bản báo cáo điều tra địa bàn của tôi sẽ chỉ vẻn vẹn mấy từ: “Toàn chuyện vớ vẩn!”

Gần đến tối thì công việc điều tra của tôi hoàn thành và tôi lái xe về nhà ăn tối.

Vừa dừng xe tôi thấy Kay lao ra khỏi cửa chạy xuống bậc thang, vứt cả đống giấy xuống bãi cỏ rồi lại chạy vào trong khi Lee đuổi theo cô vừa vẫy tay vừa gọi. Tôi bước đến cúi xem đống giấy, toàn là các mẫu báo cáo của Sở cảnh sát thành phố Los Angeles. Lật xem qua tôi thấy các báo cáo từ địa bàn gửi về, tập hợp chứng cớ, báo cáo thẩm vấn, danh mục các lời mách bảo, và báo cáo khám nghiệm tử thi đầy đủ - tất cả đều có dòng chữ E. Short, nữ, ngày chết 15/01/1947 đánh máy ở đầu trang. Tất cả số giấy tờ này rõ ràng là được lấy trộm từ Đội University và việc sở hữu nó có thể khiến Lee bị đình chỉ công tác.

Kay lại quay ra với một đống giấy khác và hét lên: “Sau tất cả những gì đã xảy ra và sắp xảy ra, tại sao anh có thể làm việc này được? Thật điên khùng không thể chấp nhận được!” Cô quẳng luôn đống giấy xuống cạnh đống trước; lần này dòng chữ đường số 39 và đường Norton đập vào mắt tôi. Lee nắm tay Kay giữ chặt trong khi cô vùng vẫy. “Khỉ gió, anh biết những thứ này là như thế nào với em mà. Anh biết mà. Bây giờ anh sẽ đi thuê phòng để giữ nó, nhưng anh yêu, anh đã lừa dối em. Nó là của em và em cần anh… anh biết mà.”

Hai người nhìn thấy tôi và Lee nói. “Bucky, cậu nói với cô ấy đi. Cô ấy dễ nghe cậu hơn.”

Đó là vụ cãi cọ liên quan đến Thược dược buồn cười nhất mà tôi thấy. “Kay nói đúng. Cậu đã phạm ít nhất là ba lỗi liên quan đến vụ này và mọi việc đang bắt đầu lan ra đấy…” tôi ngập ngừng nghĩ đến những gì tôi đã vi phạm và nơi tôi định sẽ đến đêm nay. Quay sang Kay, tôi đổi hắn giọng: “Anh hứa dành cho cậu ấy một tuần để làm vụ này, có nghĩa là còn bốn ngày nữa. Đến thứ Tư mọi việc sẽ chấm dứt.”

Kay thở dài. “Anh Dwight, đôi khi anh lại tỏ ra quá nhu nhược đấy,” và bỏ vào nhà. Lee định nói điều gì đó hài hước nhưng tôi bỏ mặc cậu ta cùng với đống giấy và đi ra xe của mình.

Chiếc Packard trắng vẫn đậu ở vị trí như đêm qua. Tôi đậu xe ngay sau nó và ngồi quan sát. Cúi người thấp xuống ở ghế trước, tôi ngồi mấy giờ liền quan sát người ra vào ba quán bar trong khu nhà. Thời khắc nửa đêm đến rồi qua, các cô nàng bắt đầu xuất hiện ngày càng đông - chủ yếu là các ả lesbian đang vội vàng tìm đến các buồng quây tạm ở phía bên kia đường. Thế rồi cô ta cũng bước ra khỏi cửa của quán La Verne’s Hideaway một mình, diện chiếc váy bằng lụa xanh.

Tôi bước ra khỏi ghế bên dành cho khách phía trước đúng lúc cô ta bước xuống mép đường và liếc mắt nhìn tôi. “Cô hạ cố đến đây sao, cô Sprague?”

Madeleine Sprague dừng lại, tôi bước đến. Cô ta thò tay vào túi lấy chìa khoá xe và một xấp tiền. “Cha lại chơi trò gián điệp rồi. Ông ấy đang đi vận động thuyết Calvanist[46] rồi và anh không cần quá thận trọng thế đâu.” Cô ta chuyển sang bắt chước giọng đàn ông Scotland phát âm rất rõ chữ ‘r’: “Con gái yêu, con không nên đến những nơi không phù hợp với mình như thế này. Sẽ không tốt nếu người ta nhìn thấy con ở đây, nhất là những cô lesbian.”

Hai chân tôi run bần bật như khi chờ hiệu lệnh bắt đầu vòng đấu đầu tiên. Tôi nói: “Tôi là cảnh sát.”

Medeleine trở lại giọng bình thường. “Vậy sao? Bây giờ cha tôi lại thuê cả cảnh sát theo dõi tôi?”

“Ông ấy không thuê tôi.”

Cô ta chìa xấp tiền ra và nhìn tôi. “Không, có thể là không. Anh sẽ ăn mặc lịch sự hơn nếu anh làm việc cho ông ấy. Vì vậy, chắc anh là người của cảnh sát West Valley. Anh đã tống tiền quán bar La Verne nên anh nghĩ anh cứ thử tống tiền cả khách hàng của họ.”

Tôi cầm xấp tiền và đếm được tổng số hơn 100 đô la và đưa trả lại cô ta. “Tôi là cảnh sát điều tra án mạng của Sở cảnh sát thành phố Los Angeles và tôi đến đây vì chuyện liên quan đến Elizabeth Short và Linda Martin.”

Medeleine ngay lập tức thay đổi thái độ xấc xược, vẻ mặt cô ta tỏ ra lo lắng và tôi nhận thấy cô ta chỉ giống Betty/Beth ở kiểu tóc và cách trang điểm. Nhìn chung những đặc điểm của cô ta không tinh tế như cô nàng Thược dược kia và chỉ có nét gì đó bên ngoài hơi giống. Tôi nhìn kỹ khuôn mặt: Ánh mắt lộ rõ vẻ hốt hoảng dưới ánh sáng đèn đường, trán có nếp nhăn như khi não bộ của cô ta phải làm việc quá sức. Hai tay cô ta run rẩy nên tôi cầm luôn cả chìa khoá xe và tiền quẳng lên thùng chiếc Packard. Biết có thể sẽ tìm được manh mối gì đó về mụ tóc ngắn kia tôi nói: “Cô có thể nói chuyện với tôi ở đây hoặc vào trong phố cũng được, thưa cô Sprague. Chỉ yêu cầu cô không được nói dối. Cô biết cô ta và nếu cô qua mặt tôi thì chỗ chúng ta nói chuyện sẽ là đồn cảnh sát và rất nhiều người biết đến.”

Cô nàng kiêu ngạo cuối cùng cũng phải khuất phục. Tôi nhắc lại: “Ở đây hay vào phố?” Cô ta mở cửa xe bên mé hành khách ngồi vào và trượt sang bên dành cho người lái, tôi cùng ngồi vào với cô ta và bật đèn ở bảng điều khiển để tôi có thể nhìn được nét mặt cô ta. Có mùi da bọc và mùi nước hoa đã lâu trong xe, tôi nói: “Hãy cho tôi biết cô quen Betty Short trong bao lâu?”

Madeleine Sprague có vẻ lo lắng. “Sao anh biết là tôi có biết cô ấy?”

“Tối hôm qua cô đã vội vàng bỏ đi khi tôi hỏi người phục vụ quầy bar về chuyện này. Thế còn Linda Martin, chắc cô cũng biết cô bé chứ?”

Madeleine xoa tay dọc theo vô lăng. “Tất cả chỉ là sự tình cờ. Tôi gặp Betty và Linda ở quán bar La Verne cuối năm ngoái. Betty nói đó là lần đầu tiên cô ta đến và sau đó tôi có nói chuyện với cô ấy một lần nữa. Linda thì tôi có nói chuyện vài lần nhưng cũng chỉ là những chuyện tầm phào ở quán bar thôi.”

“Chính xác là khi nào vào cuối năm ngoái?”

“Tôi nghĩ là tháng 11.”

“Cô có tình tự với ai trong số họ không?”

Madeleine do dự. “Không.”

“Tại sao không? Chả phải mục đích của các cô khi đến đó là thế?”

“Cùng không hoàn toàn như vậy.”

Tôi đặt tay lên vai cô ta. “Cô có phải lesbian không?”

Madeleine lại dùng thứ giọng Scotland của cha cô ta. “Anh chỉ có thể nói vậy khi nhìn thấy tôi làm chuyện đó.”

Tôi mỉm cười và vỗ nhẹ lên vai cô ta. “Có nghĩa là cô chỉ chuyện trò tầm phào với Linda Martin và Betty Short ở quán bar cocktail hai tháng trước thôi?”

“Đúng, đó chính là những gì tôi muốn nói với anh.”

“Thế thì tại sao cô lại phải vội vàng lẩn đi vào tối hôm qua?”

Madeleine đảo mắt liên tục. “Anh này,” lại thứ giọng Scotland. Tôi nói, “Đừng giở giọng đó nữa và vào thẳng vấn đề đi.” Cô nàng kiêu ngạo thay đổi ngay: “Thưa ông, cha tôi là Emmett Sprague. Ông ấy là người đã bỏ tiền ra xây dựng một nửa khu Hollywood và Long Beach, còn những chỗ ông ấy không xây dựng thì ông ấy bỏ tiền ra mua. Ông ấy không thích thiên hạ đàm tiếu về gia đình mình cũng không hề muốn con gái của một ông trùm bị thẩm vấn về vụ việc của cô nàng Thược dược đen - cũng không muốn con gái ông ấy là người chủ động đá chân tỏ tình với cô gái đã chết ở câu lạc bộ dành cho lesbian xuất hiện trên báo. Bây giờ thì anh đã hiểu chưa?”

Tôi nói: “Có vẻ hào nhoáng quá nhỉ,” và lại vỗ vào vai cô ta.

Madeleine đẩy tay tôi ra và thở dài: “Liệu tên tôi có xuất hiện trong hồ sơ của cảnh sát và cả những chàng cảnh sát tép riu lẫn đám nhà báo nghiệp dư cũng đều biết đến?”

“Có thể có mà cũng có thể là không.”

“Vậy thì tôi phải làm gì để giữ kín chuyện đó?”

“Cô phải cho tôi biết vài chuyện.”

“Anh nói cụ thể đi.”

“Trước tiên cô cho tôi biết ấn tượng của cô về Betty và Linda. Cô là người thông minh - cho tôi biết ý kiến xác đáng của mình đi.”

Madeleine vỗ tay vào vô lăng sau đó lại vỗ vào bảng điều khiển. “Họ không đi cặp với nhau. Họ chỉ đến quán Hideaway để xin ăn uống.”

“Căn cứ vào đâu cô có thể khẳng định được điều đó?”

“Tôi thấy họ ve vãn tán tỉnh khách qua đây.”

Tôi nghĩ đến mụ đàn bà trông giống đàn ông mà Marjorie Graham nhắc đến. “Có vị khách nào đáng chú ý không? Ý tôi muốn hỏi những người mang phong cách đàn ông ấy.”

Madeleine cười to. “Không, những người tôi gặp đều rất nữ tính.”

“Họ là những ai?”

“Chỉ là những khách tôi chưa từng gặp bao giờ.”

“Hoặc là cho đến thời điểm đó.”

“Đúng, cho đến thời điểm đó.”

“Cô nói chuyện gì với họ?”

Madeleine cười to hơn. “Linda kể về những anh chàng mà cô ấy bỏ mặc ở Hicktown, bang Nebraska, hay chuyện quê hương của cô ấy, còn Betty kể những chuyện nóng bỏng nhất trong thế giới điện ảnh. Nói chuyện thì ai mà chả nói được, chỉ có điều là họ xinh hơn tôi.”

Tôi mỉm cười và nói: “Cô cũng rất xinh đấy chứ.”

Madeleine mỉm cười đáp lại: “Anh không thực lòng rồi. Tôi mệt rồi, anh không định bắt tôi phải chứng minh là tôi đã không giết Betty đấy chứ? Và nếu tôi chứng minh được thì liệu trò ngớ ngẩn này có chấm dứt không?”

“Tôi sẽ hỏi cô ngay đây. Betty có bao giờ nhắc đến việc cô ấy đóng phim không?”

“Không, nhưng nói chung cô ấy là người rất yêu điện ảnh.”

“Cô ấy có bao giờ cho cô xem một chiếc kính ngắm không? Đó là một loại ống kính có dây đeo.”

“Không.”

“Thế còn Linda? Cô ấy có nhắc đến chuyện đóng phim của mình không?”

“Không, chỉ nhắc đến những anh chàng ở Hicktown thôi.”

“Theo cô thì cô ta sẽ đi đâu nếu muốn lẩn trốn?”

“Tôi nghĩ cô ấy sẽ quay lại Hicktown, Nebraska.”

“Ngoài chỗ đó?”

“Thế thì tôi không biết. Tôi có thể…”

Tôi lại đặt tay lên vai Madeleine, lần này thì cử chỉ của tôi nhẹ nhàng hơn. “Được, cho tôi biết chứng cớ ngoại phạm của cô đi. Cô đã ở đâu và làm gì từ thứ Hai vừa rồi, ngày 13 tháng 1 đến thứ Tư ngày 15?”

Madeleine đưa tay lên che miệng hắt hơi. “Tôi ở nhà của tôi ở Laguna từ tối thứ Bảy đến sáng thứ Ba. Bố mẹ và Martha, em gái tôi cũng ở nhà, cả những người phục vụ nữa. Nếu anh muốn kiểm tra thì cứ gọi cho bố tôi. Số điện thoại nhà tôi là số ở Webster và 4391, nhưng anh phải giữ bí mật. Đừng nói với bố tôi là anh đã gặp tôi. Anh còn câu hỏi nào không?”

Manh mối riêng của tôi về Thược dược đã hết tác dụng nhưng dù sao nó cũng gợi ý cho tôi một hướng điều tra khác. “Có chứ. Cô đã bao giờ làm chuyện đó với đàn ông chưa?”

Madeleine đặt tay lên đầu gối tôi. “Đã lâu rồi tôi không gặp người nào ưng ý. Nhưng tôi sẽ làm chuyện đó với anh nếu anh đồng ý không cho nhắc đến tên tôi trên báo.”

Hai chân tôi tê cứng. “Tối mai à?”

“Được thôi. Đón tôi lúc tám giờ như một người đàn ông bình thường. Địa chỉ là số 482 đường South Muirfield.”

“Tôi biết chỗ đó rồi.”

“Không có gì đáng ngạc nhiên cả. Tên anh là gì nhỉ?”

“Bucky Bleichert.”

Madeleine nói: “Rất hợp với con người anh.”

Tôi nói: “8 giờ tối,” và vội vàng bước ra khỏi xe khi chân còn cử động được.