Chương 11
Lee nói: “Cậu có muốn xem phim chiến tranh tối nay ở rạp Wiltern không? Đang có phim Dempsey, Ketchel, và Greg. Cậu thấy thế nào?”
Chúng tôi đang ngồi đối diện với nhau trong phòng làm việc ở tại Đội University trực nghe điện thoại. Nhân viên được giao phụ trách nghe điện thoại về vụ Betty Short này nghỉ ngày Chủ nhật nên chúng tôi phải luân phiên trực thay. Suốt hơn một giờ qua chúng tôi ngồi nghe và liên tục ghi chép những lời gợi ý mà người dân gọi đến thông báo, lời chê bai “không có nghị lực” của Kay vẫn quanh quẩn chi phối chúng tôi. Quay sang nhìn Lee, tôi thấy mắt cậu ta đã bắt đầu đờ đẫn và tôi biết thuốc Benzedrine đã hết tác dụng. Tôi nói: “Tớ không thể đi được.”
“Sao không?”
“Tớ có hẹn.”
Lee cười nhăn nhở. “Vậy sao? Với ai thế?”
Tôi không trả lời mà chuyển chủ đề. “Cậu đã làm lành trở lại với Kay chưa?”
“Rồi, tớ thuê một phòng ở khách sạn El Nido ở góc đường Santa Monica và đường Wilcox để chứa những thứ đó. Mất chín đô một tuần đấy, nhưng cũng đáng giá nếu làm cô ấy thoải mái.”
“Ngày mai De Witt sẽ được thả ra đấy. Tớ nghĩ phải gây áp lực đối với hắn, có thể Vogel và Koenig sẽ làm việc này.”
Lee đá bay sọt rác để dưới chân khiến giấy vụn và vỏ cà phê bay tứ tung và mọi người xung quanh chú ý. Đúng lúc đó chuông điện thoại reo.
Lee nhấc máy. “Phòng cảnh sát điều tra án mạng, trung uý Blanchard nghe đây.”
Tôi ngồi nhìn Lee nghe điện thoại. Thứ Tư, vụ Thược dược này đã sắp hết thời gian, rồi nó sẽ trôi vào dĩ vãng vĩnh viễn, và tôi phân vân không biết rồi cậu ta có từ bỏ được Benzedrine hay không. Madeleine Sprague lại xuất hiện trong đầu tôi - đó là sự xuất hiện thứ chín triệu kể từ khi cô ta nói “tôi sẽ làm chuyện đó với anh nếu anh đồng ý không cho nhắc đến tên tôi trên báo”. Nãy giờ Lee vẫn ngồi nghe điện thoại không hề ngắt lời, cũng không hề bình luận hay đặt câu hỏi gì cả; ước gì điện thoại của tôi cũng kêu để xua đi hình ảnh của Madeleine Sprague.
Lee đặt ống nghe xuống và tôi hỏi ngay. “Có gì hay không?”
“Lại một thằng điên.”
“Cậu hẹn với ai tối nay?”
“Cô hàng xóm ấy mà.”
“Một cô gái xinh đẹp phải không?”
“Cũng đáng yêu. Bạn này, nếu tớ còn thấy cậu vui vẻ được sau ngày thứ Ba tới thì trận đấu Bleichert-Blanchard sẽ tái diễn.”
Lee cười nhăn nhở rất tươi. “Đó là trận đấu Blanchard-Bleichert, và cậu lại thua. Tớ uống cà phê đây, cậu có dùng một chút không?”
“Cho tớ cà phê đen, không đường.”
“Có ngay đây.”
Tôi nghe tổng số bốn mươi sáu cuộc điện thoại gọi đến đưa ra gợi ý nhận xét và một nửa trong số đó khá chặt chẽ, lô-gíc. Vừa đầu giờ chiều Lee đã chuồn còn tôi phải cặm cụi đánh máy bản báo cáo vắn tắt mới của Rus Millard. Red Manley đã được thả về với vợ sau khi vượt qua được máy phát hiện nói dối và kiểm tra nhịp tim, các bức thư tình của Betty cũng được xem xét kỹ lưỡng. Một số bạn tình của cô ấy đã xác định được và loại bỏ khỏi danh sách nghi ngờ, những người xuất hiện trong ảnh cũng vậy. Việc thẩm định những người còn lại vẫn đang được tiến hành, và bên trại lính Camp Cook cũng gọi điện thông báo một anh lính có đi lại với Betty hồi năm 1943 vừa bị thiệt mạng trong vụ xâm chiếm Normandy. Xác minh thông tin về việc đính hôn và kết hôn của Betty cho thấy chưa hề có bất kỳ giấy đăng ký kết hôn nào được cấp cho cô ta.
Ngoài những thông tin trên, bản báo cáo chẳng còn gì đáng quan tâm. Những biển số xe mà Lee chụp được ở căn nhà tạm của tên Nash kia không nói lên điều gì. Hơn ba trăm người gọi điện đến Sở cảnh sát thành phố Los Angeles và các đơn vị thuộc cảnh sát hạt thông báo nhìn thấy Thược dược. Gần một trăm người gọi đến nhận tội trong đó có bốn người chưa xác định được chứng cớ ngoại phạm đang bị giam trong trại tạm giam của Sở tư pháp chờ ngày được thả hoặc bị đưa đến Camarillo. Hoạt động điều tra ngoài địa bàn cũng được đẩy nhanh - tổng số đã có 190 người được giao tham gia phá vụ này. Tia hy vọng duy nhất là kết quả điều tra hôm 17/01 của tôi: Phát hiện thấy Linda Martin/Lorna Martilkova xuất hiện tại hai quán bar cocktail ở Encino, lực lượng đã được tăng cường đến khu vực để bắt cô ta. Tôi đánh máy xong bản báo cáo và thầm nghĩ rằng thủ phạm giết chết Elizabeth Short sẽ không bao giờ bị phát hiện vì vậy tôi quyết định bỏ tiền đánh cược “không tìm được thủ phạm - hai ăn một.”
Đúng 8 giờ tối tôi bấm chuông cửa nhà Sprague. Tôi mặc bộ đồ đẹp nhất của mình - áo ngắn tay màu xanh da trời bên ngoài, sơ mi trắng, quần bằng vải flanen màu xám - tôi còn mang tiền theo người như để chứng tỏ thái độ quỳ gối thích nghi của tôi với bên ngoài và thầm nhủ sẽ cởi quần áo ngay khi tôi và Madeleine đến điểm hẹn. Mười tiếng ròng rã nghe điện thoại khiến tôi vẫn còn choáng váng mặc dù đã tắm trước khi đi, và tai trái tôi vẫn còn đau vì nghe quá nhiều những chuyện nhảm nhí về Thược dược.
Madeleine mở cửa trong bộ trang phục váy ngắn và áo bó vải lụa casơmia. Cô ta cầm tay nhìn tôi có vẻ dò xét và nói: “Anh này, em không muốn nói điều này nhưng bố em đã nghe nói về anh. Ông nài nỉ đòi mời anh ở lại ăn tối. Em nói chúng ta gặp nhau tại triển lãm nghệ thuật ở cửa hàng sách Stanley Rose, vì vậy nếu anh có hỏi mọi người để kiểm tra chứng cớ ngoại phạm của em thì phải khéo léo nhé. Được không?”
Tôi nói: “Được thôi,” và để Madeleine khoác tay dẫn vào nhà. Khu nghỉ chân ở lối vào mang đặc trưng phong cách Tây Ban Nha: Tường màu trắng được trang trí bằng tấm thảm thêu và những thanh gươm treo bắt chéo nhau, sàn nhà làm bằng gỗ trải thảm của vùng vịnh Péc-xích rất dày. Lối đi dẫn vào phòng khách rất rộng và nam tính - ghế bọc da màu xanh có tay vịn xếp xung quanh dãy bàn thấp và sopha loại nhỏ; lò sưởi xây bằng đá rất to; những tấm thảm nhỏ trải nền mang phong cách phương Đông nhiều màu sắc, và được ghép lại với nhau từ nhiều góc độ để lộ khoảng nền nhà ốp gỗ sồi làm viền xung quanh. Tường nhà ốp gỗ anh đào treo các bức vẽ cảnh gia đình và dòng họ bằng mực nâu đỏ đóng khung cẩn thận.
Tôi thấy có một con chó nhồi bông giống spanhơn đặt trên lò sưởi, trong miệng nhét tờ báo đã ngã màu vàng. Madeleine giải thích: “Đó là con Balto, còn tờ báo là tờ Thời báo Los Angeles ngày 1 tháng 8, 1926. Đó là ngày cha em trở thành triệu phú còn Balto là vật nuôi của nhà em khi đó. Nhân viên kế toán của bố em gọi điện đến thông báo: ‘Emmett, anh đã trở thành triệu phú.’ Lúc đó bố em đang lau súng và con Balto cạp tờ báo chạy vào. Bố em muốn nó phải hiến dâng cuộc đời để ghi lại thời khắc đó nên đã bắn nó. Nếu nhìn kỹ anh sẽ thấy vết đạn ở ngực. Anh đừng hồi hộp. Còn đây là ảnh gia đình em.”
Tôi im lặng để Madeleine dẫn vào một phòng khác nhỏ hơn cùng treo các bức ảnh được đóng khung cẩn thận; trong phòng đã có ba người nhà Sprague ngồi trên ghế có tay vịn. Tất cả đều nhìn lên khi tôi bước vào nhưng không ai đứng dậy. Tôi mỉm cười ngượng ngùng: “Chào mọi người.” Madeleine giới thiệu trong khi tôi trố mắt ra nhìn.
“Anh Bucky, em xin phép giới thiệu gia đình. Đây là mẹ em Ramona Cathcart Sprague; bố em, Emmett Sprague; còn đây là em gái em, Martha McConville Sprague.”
Ba người tưởng như bất động kia bây giờ mới khẽ gật đầu mỉm cười. Emmett Sprague đứng dậy chìa tay ra. Tôi nói: “Rất vui được gặp chú Sprague,” và bắt tay nhìn ông ta trong khi ông ta cũng nhìn tôi. Emmett Sprague người thấp và đậm, khuôn mặt nhìn rất phong trần, tóc đã bạc trắng. Tôi đoán ông ta khoảng năm mươi tuổi, kiểu bắt tay của ông ta chứng tỏ con người đã từng làm rất nhiều công việc chân tay. Giọng Scotland của ông ta rất rõ ràng chứ không hề giống kiểu Madeleine bắt chước: “Tôi đã xem cậu đấu với Mondo Sachez. Cậu đúng là một hình mẫu của Billy Conn[47].”
Tôi nghĩ đến Sanchez, võ sĩ hạng trung mà tôi đã từng đấu vì ông bầu muốn tôi phải dạy cho mấy anh chàng võ sĩ người Mêhicô một bài học. “Cảm ơn chú Sprague.”
“Cảm ơn cậu đã cống hiến một trận đấu đẹp. Mondo cũng là một võ sĩ hay. Sau trận đó cậu ta thế nào?”
“Cậu ta chết vì bị sốc thuốc.”
“Chúa phù hộ cho cậu ấy. Cũng may là cậu ta còn không bỏ mạng trên sàn đấu vì nếu thế gia đình cậu ta sẽ buồn ghê gớm. Lại nói đến gia đình, mời cậu bắt tay với thành viên còn lại trong gia đình tôi.”
Nghe nói thế Martha Sprague đứng dậy ngay. Cô bé cũng thấp, béo, tóc nâu và rất giống bố, mắt rất sáng nhưng cổ lại đầy những vệt sẹo do mụn và vết cào cấu để lại. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ nét trẻ con kia có thể phát triển để trở thành vẻ đẹp của người thiếu nữ. Tôi bắt tay và cảm thấy thương hại; cô nàng nhận ra ý nghĩ của tôi ngay, ánh mắt rực lên sự tức giận khi rút tay về.
Ramona Sprague là người duy nhất trong ba người có nét giống Madeleine; nếu không có bà ấy thì có lẽ tôi đã lầm tưởng Madeleine là con nhận. Mặc dù đã trạc tuổi năm mươi nhưng tóc bà ta vẫn đen mượt, da hơi xanh xám, ngoài ra không còn vẻ gì hấp dẫn. Bắt tay tôi, bà ta nói: “Medeleine đã kể rất nhiều điều tốt về cậu,” nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không được trong các lời khen của bà ta. Không có mùi rượu trong hơi thở nhưng bà ta có sống vì thuốc hay không thì tôi chưa biết được.
Medeleine thở dài: “Bố, chúng ta ăn được chưa? Bucky và con muốn xem buổi chiếu lúc 9 giờ 30.”
Emmett vỗ vào vai tôi thân thiện. “Tôi luôn tuân lệnh cô con gái lớn. Bucky này, cậu sẽ vui lòng kể cho chúng tôi chuyện đấu quyền anh và nghề cảnh sát chứ?”
“Vâng, trong khi ăn cháu sẽ kể,” tôi nói.
Sprague lại vỗ lưng tôi, lần này mạnh hơn. “Chắc chắn sẽ có nhiều chuyện hay. Nào, cả nhà đến giờ ăn tối rồi.”
Chúng tôi cùng bước vào phòng ăn rất rộng và cũng được ốp gỗ. Bàn ăn đặt giữa phòng và đã có sẵn năm ghế. Xe chở đồ ăn đang ở cửa và tôi ngửi thấy ngay mùi thịt bò muối và bắp cải. Ông Sprague nói: “Bữa cơm thân mật với những con người chân tình, đồ ăn ngon dành cho những người đang đói. Cả nhà ngồi xuống đi. Cô hầu gái đi dự gặp mặt những người dùng tà thuật tái sinh vào tối Chủ nhật hàng tuần rồi, chỉ còn chúng ta với nhau thôi.”
Tôi tự lấy thức ăn vào đĩa cho mình. Martha Sprague rót rượu còn Madeleine cũng tự lấy cho mình mỗi thứ một chút và ngồi xuống bàn, không quên liếc mắt có ý bảo tôi ngồi cạnh cô. Tôi làm theo trong khi Martha lên tiếng: “Con muốn ngồi đối diện với anh Bleichert để vẽ anh ấy.”
Emmett nháy mắt với tôi. “Bucky, cậu sẽ bị biếm họa khủng khiếp đấy. Cây bút chì của Martha không tha thứ cho ai đâu. Mới mười chín tuổi nhưng đã trở thành hoạ sỹ ăn khách. Maddy là cô con gái yêu của tôi còn Martha là thiên tài của tôi.”
Martha cau có đặt đĩa thức ăn cùng với chiếc giá vẽ nhỏ đối diện với tôi và ngồi xuống. Ramona Sprague ngồi cạnh vỗ tay cô nàng nhắc nhở. Emmett đứng cạnh ghế ở đầu bàn mời mọi người: “Chúc tình bạn của chúng ta ngày càng tốt đẹp và trận đấu quyền anh đỉnh cao.”
Tôi nói: “Đồng ý,” và cắt một lát bò nướng. Thịt quá béo và khô nhưng tôi cố không tỏ vẻ gì ra mặt: “Món rất ngon.”
Ramona Sprague nhìn tôi nhưng không tỏ vẻ gì. Emmett nói: “Lancey, cô hầu nhà tôi tin vào tà thuật, nó phù chú cả bò và muốn cầu xin Đức chúa Giê-su biến quỷ dữ thành thứ đáng yêu. Nhân tiện nhắc đến cô hầu da màu của chúng ta, cậu cảm thấy thế nào khi bắn hạ hai tên nghiện kia, Bucky?”
Madeleine lẩm bẩm: “Bố em rất hài hước.”
Emmett phát hiện ra và cười một mình. “Đúng, bố rất hài hước. Con nên gần gũi với những người hài hước sắp đến tuổi sáu mươi, họ sẽ sớm bị lão suy và nhầm lẫn mà để lại cả ngai vàng cho con thừa kế.”
Tôi bật cười để lộ cả hàm răng to. Martha ngay lập tức cầm cây bút chì vẽ lại hình ảnh. “Cháu không quá nặng nề về chuyện gì. Thực ra mọi người đều thế.”
“Thế còn bạn cậu? Anh chàng tóc vàng mà cậu đấu năm ngoái thì sao?”
“Lee thường nặng nề với mọi chuyện hơn cháu.”
Emmett nói: “Những người tóc vàng thường rất nhạy cảm, tôi cũng là người tóc vàng nên tôi biết. Rất may là trong nhà còn có hai người tóc nâu để cân bằng lại. Maddy và Ramona có sự kiên trì cần thiết mà tôi và Martha không có.”
Nếu không đang bận nhai thức ăn thì chắc tôi đã cười phá lên. Tôi nghĩ đến cô con gái hư hỏng mà sau đây tôi sẽ được thả sức hoành hành và nụ cười thầm lặng của bà mẹ đang ngồi đối diện với tôi. Sợ không kìm nén nổi tiếng cười, tôi vội vàng nuốt thức ăn không giấu được tiếng ợ và nâng ly. “Chúc mừng chú vì đã làm cháu cười lần đầu tiên trong vòng một tuần nay.”
Ramona nhìn tôi có vẻ kinh tởm còn Martha vẫn tập trung vào tác phẩm nghệ thuật của mình. Madeleine đá chân nhắc tôi trong khi Emmett nâng ly đáp lại. “Cậu có chuyện lo lắng tuần qua phải không?”
Tôi cười: “Nói thật với chú cháu đang được giao điều tra vụ Thược dược đen. Cháu không có ngày nghỉ còn cậu bạn thì như bị nó tra tấn. Gần hai trăm cảnh sát được huy động tham gia một vụ duy nhất này. Cháu nghĩ thật ngớ ngẩn.”
Emmett nói: “Đó là một thảm kịch. Cậu nghĩ vụ đó thế nào? Kẻ nào nhẫn tâm có thể gây ra chuyện như thế với một con người?”
Thì ra cả gia đình này không hề biết Madeleine có quan hệ với Betty Short. Tôi quyết định sẽ không tìm hiểu chứng cớ ngoại phạm của cô ta. “Cháu nghĩ đó chỉ là hành động trả đũa nào đó. Cô gái nạn nhân kia có thể coi là loại người dễ dãi đã từng dối trá và quan hệ lằng nhằng với hàng trăm người. Nếu có bắt được tên giết người thì đó cùng chỉ là sự may mắn.”
Emmett nói: “Tội nghiệp cô ấy. Hy vọng cậu sẽ tóm được hắn và hy vọng hắn sẽ được ngồi trong căn phòng xứng đáng dành riêng cho mình ở nhà tù San Quentin.”
Medeleine dậm cả lên chân tôi đứng lên bĩu môi. “Bố đang nói nhiều quá, và bố cũng làm anh Bucky phải nói nhiều thay vì ăn đấy.”
“Bố nói với chính mình không được sao? Trong khi đó bố lại là trụ cột trong gia đình này.”
Ông già Sprague tức giận - nhìn vẻ mặt và cách ông ta cắt thịt bò tôi biết điều đó. Trí tò mò nổi lên, tôi hỏi: “Chú đến Mỹ từ khi nào?”
Emmett lại rạng rỡ. “Tôi sẽ nói với những ai muốn nghe câu chuyện di cư thành công của tôi. Tên Bleichert có nguồn gốc từ đâu? Hà Lan à?”
“Đó là tên người Đức.” Tôi nói.
Emmett nâng ly. “Người Đức là dân tộc vĩ đại. Hitler thì hơi thái quá nhưng một ngày nào đó tôi sẽ cảm thấy hối tiếc vì đã không tham gia lực lượng của ông ta. Quê cháu ở vùng nào nước Đức?”
“Cháu ở Munich.”
“A, Munich. Sao cháu lại bỏ đi. Nếu chú sinh ra ở Edinburgh hay một đô thị văn minh nào đó thì chú sẽ vẫn mặc váy sọc[48]. Nhưng quê chú lại ở vùng Aberdeen khỉ ho cò gáy nên chú đến Mỹ ngay sau thế chiến thứ nhất. Chú đã giết rất nhiều người Đức trong cuộc chiến đó, nhưng chỉ vì họ cũng muốn giết chú. Cháu có nhìn thấy con Balto ở phòng khách không?”
Tôi gật đầu. Medeleine thầm rên rỉ, Ramona Sprague nháy mắt và lấy một miếng khoai tây. Emmett nói: “Cậu bạn cũ rất thân của chú, George Tilden, nhồi nó. George rất có biệt tài. Bọn chú cùng ở một trung đoàn của quân Scotland trong chiến tranh. Chú đã cứu mạng cậu ấy khi bị lính Đức bao vây. Cậu ta thích ánh sáng lung linh trong các buổi biểu diễn ánh sáng. Bọn chú có quay lại Amberdeen sau hiệp định đình chiến và chứng kiến cảnh phố tan hoang. George rủ chú cùng đến California làm nghề chiếu sáng. Cậu ta sẽ không thể thuyết phục được chú nếu chú không tận mắt chứng kiến hoàn cảnh ở Amberdeen và nhận ra rằng số phận của bọn chú đã được định đoạt rồi. Chú nói: ‘Được thôi, đến California, biết đâu chúng ta lại giàu. Và nếu không thì chúng ta cũng không đánh mất cơ hội được chứng kiến mảnh đất mà mặt trời luôn chiếu sáng’.”
Tôi nghĩ đến ông già nhà tôi - ông cũng đến Mỹ năm 1908 với những giấc mơ lớn - nhưng rồi lại cưới một phụ nữ người Đức di cư và an phận làm công ăn lương cho hãng ga và điện Pacific. “Sau đó mọi công việc của chú thế nào?”
Emmett cầm chiếc dĩa gõ nhịp lên bàn. “Rất đúng thời điểm. Hollywood vẫn còn hoang sơ nhưng ngành chiếu sáng lại đang lên ngôi. George làm nghề chiếu sáng còn chú làm nghề xây dựng - chú xây những ngôi nhà rất tốt và rất rẻ. Hầu hết thời gian chú sống ngoài trời, được tiền lời chú lại đầu tư vào công việc, sau đó chú vay tiền từ những ngân hàng muốn đầu tư để mua bất động sản với giá rẻ. George giới thiệu chú với Mack Sennett và chú giúp ông ta xây một trường quay ở Edendale, sau đó vay tiền ông ta đầu tư vào bất động sản. Mack biết chú là người thích làm giàu, bản thân ông ta cũng vậy. Ông ta cho chú vay tiền với điều kiện chú phải giúp ông ta thực hiện dự án xây dựng đó - dự án trường quay Hollywoodland - và dựng lên tấm biển quảng cáo khổng lồ trên đỉnh Mount Lee để rùm beng. Mack biết cách kiếm tiền và ông ta làm được. Ông ta cần người làm thêm ban đêm và chú cũng vậy. Sau mười đến mười hai giờ làm việc ở hãng chiếu sáng Keystone Kops chú lại đưa lao động đến Hollywoodland làm thêm sáu tiếng nữa. chú thậm chí còn chiếm được lòng tin của một trợ lý đạo diễn trong vài bộ phim. Mack rất biết ơn chú vì đã biết cách khai thác lao động của ông ta.”
Madeleine và Ramona đang ngồi gẩy thức ăn với vẻ mặt rầu rĩ, dường như họ đã rất nhiều lần phải làm khán giả bất đắc dĩ của câu chuyện này. Martha vẫn cặm cụi vẽ và nhìn tôi chăm chú. “Chuyện gì xảy ra với người bạn của chú?” Tôi hỏi.
“Chúa phù hộ cho ông ấy. Thực ra trong câu chuyện thành công nào cũng có yếu tố thất bại. George không gặp đúng người lại thiếu động lực phát huy tài năng thiên bẩm của mình nên bị trượt ra ngoài con đường đi chung. Ông ấy bị tàn tật trong một tai nạn xe hơi năm 1936 và bây giờ thì cháu có thể nói rằng ông ấy đã không bao giờ còn có thể phát huy tài năng của mình nữa rồi. Chú dành cho ông ấy công việc không phù hợp với sở trường đó là trông coi mấy khu nhà cho thuê của chú.”
Có tiếng rít lên và tôi nhìn sang phía bên kia bàn. Ramona đâm trượt một miếng khoai tây và chiếc dĩa rơi ra khỏi đĩa. Emmett nói: “Mẹ mày khoẻ không đấy? Hay là thức ăn không hợp?”
Ramona cúi gằm xuống. “Tôi không sao.” Martha quay sang ôm tay mẹ mình; Medeleine lại đá chân tôi. Emmett nói: “Mẹ mày và cô con gái thiên tài của tôi đã không niềm nở đón khách. Hai người có muốn ngồi nghe chuyện nữa không?”
Madeleine lại đá chân đúng lúc tôi định pha trò cho không khi bớt căng thẳng. Ramona Sprague lấy thức ăn bỏ vào miệng nhai rất duyên dáng và nói: “Cậu có biết là đại lộ Ramona được đặt tên theo tôi không, cậu Bleichert?”
Vẻ mặt bà ta như thay đổi theo từng lời nói phát ra với vẻ tự cao tự mãn đến khó hiểu. “Không, thưa cô Sprague, cháu không biết. Cháu lại nghĩ nó được đặt tên theo tên Ramona Pageant[49].”
“Nó được đặt tên theo hoạt cảnh lịch sử đó. Khi Emmett lấy tôi vì số tiền mà cha tôi để lại, ông ấy hứa với gia đình tôi là sẽ dùng ảnh hưởng của mình với Ban phân khu thành phố để đặt tên một con phố theo tên tôi. Ông ấy đổ dồn hết cả tiền vào bất động sản và không mua nổi một chiếc nhẫn cưới cho tôi. Ông ấy nói nó sẽ là một con phố nhộn nhịp đẹp đẽ nhưng rốt cuộc nó chỉ là một con phố cụt ở Lincoln Heights. Cậu đã quen với phố phường ở đây chưa?” Lúc này giọng nói của bà ta lại pha chút gì đó khó chịu.
“Cháu sinh và lớn lên ở đó,” tôi nói.
“Thế thì chắc cậu biết bọn gái mại dâm người Mêhicô nhoài cả người ra cửa số để mời khách. Sau khi Emmett thuyết phục được người ta đổi tên phố Rosalinda thành đại lộ Ramona, ông ấy có đưa tôi đến đó thăm quan. Đám gái mại dâm gọi cả tên mời chào ông ấy. Có những đứa còn đặt biệt danh cho ông ấy theo các bộ phận trên cơ thể. Tôi cảm thấy vô cùng tổn thương và thất vọng nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình thản. Khi hai đứa con gái này còn nhỏ, tôi tự tổ chức hoạt cảnh lịch sử nhỏ của mình ngay trên bãi cỏ trước cửa nhà. Tôi nhờ bọn trẻ con hàng xóm đóng vai và diễn lại những giai đoạn trong quá khứ mà ông Sprague muốn quên đi, muốn…”
Emmett đập sầm tay xuống bàn khiến ly, đĩa kêu loảng xoảng. Tôi im lặng ngồi nhìn xuống đất để gia đình họ tự dàn xếp với nhau và thấy Madeleine đang ôm đầu gối cha mình mạnh đến nỗi tay cô trắng bệch vì thiếu máu, tay kia cô ôm đầu gối tôi. Tất cả mọi người đều im lặng và cuối cùng thì Ramona Cathcart Sprague lên tiếng: “Bố mày này, tôi sẽ vui vẻ ăn tối khi có thị trưởng Bowron hay ủy viên Hội đồng thành phố Tucker chứ không phải gã điếm nam của Madeleine thế này. Một tay cảnh sát hết sức tầm thường. Ôi, lạy chúa, Emmett, làm sao ông có thể coi thường tôi đến thế này!”
Có tiếng đẩy ghế, đầu gối va vào bàn và tiếng bước chân ra khỏi phòng; tôi giật mình nhận ra mình đang nắm tay Madeleine chặt như khi nắm găng tay thi đấu. Cô gái hư đốn run rẩy lẩm bẩm: “Em xin lỗi anh Bucky. Em xin lỗi.” Và một giọng nói khác vui vẻ hơn lại vang lên: “Anh Bleichert?” Tôi ngẩng mặt lên nhìn vì thấy giọng nói rất vui vẻ hoà nhã. Martha McConville Sprague đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi cầm lấy và cô bé mỉm cười bước ra khỏi phòng. Madeleine vẫn lẩm bẩm xin lỗi và tôi nhìn bức tranh. Cả hai chúng tôi đều trần truồng. Hai chân Madeleine giạng ra còn tôi nằm trong đó gặm nhấm cô với bộ răng to khủng khiếp.
Chúng tôi cùng đi chiếc Packard xuống đường South La Brea. Tôi lái xe còn Medeleine ngồi im lặng đau khổ không nói gì cho đến khi đi qua sân khu nhà trọ Red Arrow Inn (nhà trọ mũi tên đỏ). “Đây rồi, ở đây sạch sẽ hơn.” Madeleine nói.
Tôi đậu xe cạnh mấy chiếc xe ọc ạch sản xuất từ trước chiến tranh; Madeleine vào văn phòng và quay ra với chiếc chìa khoá phòng số 11. Cô nàng mở cửa và tôi bật công tắc đèn trên tường.
Chiếc giường tồi tàn vẫn còn nguyên vết ố máu cũ và mùi mồ hôi người. Có tiếng thì thầm mặc cả bên phòng số 12. Madeleine chủ động cởi quần áo. Tôi với tay định tắt đèn để khỏi phải chứng kiến cảnh khó chịu ở đây nhưng Madeleine ngăn lại. “Không, em muốn được nhìn thấy anh.”
Vụ mặc cả ở phòng bên cuối cùng cũng đi đến thoả thuận. Tôi thấy có chiếc radio để trên bàn cạnh giường liền bật lên. Madeleine cởi áo dài, áo lót và quần trước khi tôi vội vàng với mớ quần áo trên người mình. Thế rồi Madeleine cũng trần truồng nằm trên giường và bức tranh của cô em gái được tái hiện bằng thực tế.
Tôi cũng trần truồng cho đồng cảnh với cô nàng kiêu ngạo. Madeleine vẫn lẩm bẩm: “Đừng ghét gia đình em nhé, họ không phải là người xấu đâu,” còn tôi buộc nàng im lặng bằng những nụ hôn thật mạnh; nàng cũng đáp lại không kém. Trong phút chốc, môi và lưỡi chúng tôi xoắn lại với nhau đến nghẹt thở. Tôi lần tay xuống ngực nàng vừa nựng vừa xoa bóp. Madeleine hổn hển mấy lời muốn tạ lỗi cho gia đình mình. Tôi càng hôn hít, cảm nhận và nếm trải thì nàng càng nồng nàn đón nhận và miệng lại lẩm bẩm nhiều từ họ hơn. Tôi nắm chặt tóc nàng thì thào: “Không có họ ở đây, chỉ có anh thôi. Chỉ có anh, chiều anh đi.”
Madeleine ngoan ngoãn vâng lời quay người xuống dưới, làm động tác ngược lại với bức tranh của cô em gái. Bị nàng dồn ép trong tư thế đó tôi cảm thấy mình sẽ không thể giữ nổi nữa nên đẩy nhẹ Madeleine ra thì thầm, “Chỉ có anh thôi, không có bọn họ ở đây,” và nắm chặt tóc nàng cố tập trung vào giai điệu ngớ ngẩn của bài hát trên radio. Madeleine giữ tôi chặt hơn, chặt hơn, chặt ngoài sức tưởng tưởng và khi đã sẵn sàng tôi đè lên lưng và đẩy vào người nàng.
Bây giờ thì chỉ còn anh chàng cảnh sát tầm thường và cô nàng giàu có hư đốn bên nhau. Chúng tôi quằn quại, vật lộn, co giật bên nhau cho đến khi giai điệu trên radio chấm dứt, cả khu nhà trọ không có tiếng gì khác ngoài tiếng ồn ào do chúng tôi phát ra. Chúng tôi đến với nhau và mang lại cho nhau giây phút tuyệt vời cùng một lúc.
Hai người nằm ôm nhau mình đầy mồ hôi. Nghĩ đến thực tế phải đi làm trong bốn tiếng nữa khiến tôi rên rỉ xuýt xoa. Madeleine nhại lại làm tôi bật cười. “Như vậy là tên em sẽ không xuất hiện trên báo chí nữa.”
“Cho đến khi anh thông báo lễ hôn nhân của Bleichert-Sprague phải không?”
Tôi cười to hơn. “Mẹ em sẽ rất vui khi nghe tin đó.”
“Mẹ em là con người đạo đức giả. Bà ấy uống thuốc do bác sỹ đưa cho để không bị coi là con nghiện. Em lãng phí thời gian đi chơi thì bị coi là con điếm. Bà ấy thì đồng ý như thế nhưng em thì không.”
“Có đấy, em có đấy. Em là… của anh.” Tôi không dám nói ra từ “con điếm.”
Madeleine thúc vào sườn tôi. “Nói đi. Đừng nhút nhát thế. Anh nói ra đi.”
Tôi nắm chặt tay cô bé không cho nàng cù nữa. “Em là bồ, là nhân tình, là người yêu của anh, em là người đàn bà khiến anh phải loại bỏ chứng cớ về…”
Madeleine cắn vào vai tôi. “Em là con điếm của anh.”
Tôi cười. “Vậy thì em là người vi phạm luật 234-APC.”
“Luật đó là gì?”
“Luật hình sự của bang California về hoạt động mại dâm.”
Madeleine nhíu mày. “Có luật đó sao?”
Tôi giơ tay lên. “Thôi nào, có anh đây rồi.”
Cô nàng kiêu ngạo nhíc vào người tôi nũng nịu. “Em yêu anh, Bucky.”
“Anh cũng yêu em.”
“Lúc đầu anh không yêu em. Nói thật đi - anh chỉ muốn điều tra em.”
“Đúng thế.”
“Vậy từ khi nào thì anh yêu em?”
“Từ khi em cởi quần áo.”
“Khỉ gió! Anh có muốn biết em yêu anh từ khi nào không?”
“Nói thật đi.”
“Từ khi em nói với bố em là em gặp anh chàng cảnh sát đáng yêu này. Bố em há hốc mồm kinh ngạc. Ông ấy rất ấn tượng với anh, anh phải biết là Emmett Mc Conville Sprague không phải là người dễ bị ấn tượng đâu.”
Tôi nghĩ đến thái độ dữ dằn của ông ta với vợ và nhận xét chung chung. “Ông ấy là người có cá tính.”
Madeleine nói: “Đừng xã giao. Ông ấy là người khó tính, gã Scotland bần tiện đáng ghét, nhưng dù sao cũng còn có tình người. Anh có biết ông ấy kiếm tiền thế nào không?”
“Thế nào?”
“Ăn tiền lại quả của bọn xã hội đen và thậm chí còn tồi tệ hơn thế. Bố em mua toàn gỗ mục và những dụng cụ phục vụ đóng phim của Mack Sennett để xây nhà. Ông ấy có nhà và cửa hàng ở khắp thành phố Los Angeles này đăng ký tên các công ty dởm. Ông ấy làm bạn với Mickey Cohen và hàng tháng ông này đi thu tiền nhà.”
Tôi so vai. “Mick rất thân cận với Bowron và hầu hết các thành viên của Ban giám sát. Em có thấy khẩu súng và chiếc còng tay của anh không?”
“Có.”
“Cohen trả tiền đấy. Ông ấy dựng lên qũy gây dựng vốn giúp đỡ các sỹ quan cấp thấp mua sắm trang bị. Hành động đó chiếm được cảm tình của dư luận nhưng những người thẩm định về thuế của thành phố thì lại không bao giờ kiểm tra sổ sách của ông ta cả bởi vì Mick trả tiền xăng và dầu cho tất cả các xe của cảnh sát hoạt động ngoài địa bàn. Câu chuyện của em không làm anh ngạc nhiên đâu.”
Madeleine nói: “Anh có muốn nghe một bí mật không?”
“Có chứ.”
“Một nửa số nhà của bố em ở Long Beach bị sụp trong trận động đất năm 1933. Mười hai người bị chết. Bố em đã trả tiền để được xoá tên khỏi hồ sơ hợp đồng.”
Tôi nắm cả cánh tay Madeleine. “Em kể cho anh những chuyện đó làm gì?”
Vừa vuốt ve tay tôi Madeleine vừa nói: “Bởi vì bố em rất ấn tượng với anh. Bởi anh là người đàn ông duy nhất em đưa về nhà mà ông ấy chịu nói chuyện, bởi vì bố em là người cứng rắn và ông ấy nghĩ anh cũng là người cứng rắn, và nếu nói chuyện nghiêm túc có thể ông ấy sẽ kể cho anh nghe về bản thân. Người ta gây áp lực lên ông và ông lại trút xuống đầu mẹ em vì ông xây dựng ngôi nhà đó bằng tiền của mẹ em. Em không muốn anh đánh giá về bố em tối nay vì ấn tượng đầu tiên sẽ khó phai, em yêu anh và em không muốn…”
Tôi kéo Madeleine lại gần. “Bình tĩnh nào em yêu. Em đang ở bên anh chứ có ở cùng với gia đình đâu.”
Madeleine ôm chặt tôi. Tôi muốn nói những điều thật tốt đẹp nên kéo cô ngồi dậy. Nước mắt tràn mi, nàng nói: “Bucky, em đã không nói hết với anh về chuyện của Betty Short.”
Tôi ôm vai nàng. “Chuyện gì vậy?”
“Đừng giận em. Chuyện không có gì cả. Em chỉ không muốn giữ bí mật với anh thôi. Lúc đầu em không thích anh nên không…”
“Bây giờ thì em nói với anh đi.”
Madeleine ngước mắt nhìn tôi. “Mùa hè năm ngoái em đến quán bar khá thường xuyên, những quán bar đứng đắn ở Hollywood. Em nghe nói có một cô gái ngoại hình rất giống em. Em tò mò nên để lại lời nhắn ở một vài nơi - ‘Người có ngoại hình giống cô muốn gặp cô’ cùng với số điện thoại bí mật ở nhà. Betty gọi cho em và bọn em gặp nhau. Bọn em nói chuyện, và chỉ có vậy. Em gặp lại cô ấy cùng với Linda Martin ở quán bar La Verne tháng 11 vừa rồi. Đó chỉ là sự tình cờ.”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Vâng.”
“Vậy thì em phải chuẩn bị tinh thần đi em yêu. Có đến năm mươi cảnh sát đi lùng sục các quán bar, và cho dù chỉ một trong số họ phát hiện ra thì ngay lập tức em sẽ được lên trang đầu của các báo đấy. Lúc đó thì anh không thể làm gì được cả, và nếu điều đó xảy ra thì cũng đừng hỏi anh vì những gì có thể làm được thì anh đã làm rồi.”
Madeleine nhích ra và nói: “Em sẽ để ý đến chuyện đó.”
“Ý em muốn nói bố em sẽ làm việc đó?”
“Anh Bucky này, anh ghen với người lớn gấp đôi tuổi anh và chỉ nhỏ bằng nửa anh sao?”
Tôi nghĩ đến Thược dược đen, cái chết của cô ấy làm tôi buột miệng hỏi. “Tại sao em lại muốn gặp Betty Short?”
Madeleine run rẩy, cây đèn neon màu đỏ hình mũi tên - đúng với ý nghĩa của ngôi nhà này - chiếu ánh sáng qua cửa sổ soi vào mặt nàng. “Em đã cố gắng rất nhiều để quên đi và không bị ai để ý nhưng cách người ta nói về Betty khiến em nghĩ cô ấy là người có tài bẩm sinh, một cô gái hoang dại của mảnh đất này.”
Tôi hôn cô gái hoang dại của mình. Chúng tôi lại làm tình nhưng lần này thì đầu tôi luôn nghĩ đến hình ảnh nàng đi cùng với Betty Short - cả hai người đều có tài bẩm sinh.