← Quay lại trang sách

Chương 12

Russ Millard nhìn bộ quần áo nhăn nheo của tôi hỏi. “Phụ nữ hay làm việc quá sức đây?”

Tôi lảng nhìn quanh phòng làm việc của Đội University khi các cảnh sát bắt đầu kéo đến. “Betty Short. Hôm nay tôi sẽ không phải nghe điện thoại nữa chứ?” Tôi hỏi Russ.

“Cậu muốn ra ngoài thay đổi không khí à?”

“Anh cứ nói đi.”

“Tối hôm qua có người nhận ra Linda Martin ở Encino trong khi cô ấy lảng vảng đến vài quán bar. Cậu và Blanchard sẽ ra khu Valley tìm cô ta. Bắt đầu từ đại lộ Victory đi lên phía Tây. Tôi sẽ cử thêm người ngay khi họ nộp báo cáo.”

“Khi nào?”

Millard kiểm tra đồng hồ. “Ngay bây giờ nếu không nói là họ phải nộp rồi.”

Tôi quay sang tìm Lee nhưng không thấy đành gật đầu đồng ý và về bàn gọi điện thoại. Tôi gọi về nhà, tại sở cảnh sát điều tra ở Hội trường thành phố, và gọi cả cho khách sạn El Nido nhưng không chỗ nào có mặt Lee cả. Millard quay lại cùng với Fritz Vogel và đáng kinh ngạc hơn còn có Johnny Vogel mặc thường phục.

Tôi đứng dậy. “Tôi không tìm thấy Lee đâu cả.”

Millard nói: “Đi cùng với Fritzie và Vogel đi. Lấy một xe không gắn phù hiệu cho thống nhất với các lực lượng khác ngoài đó.”

Hai gã tên Vogel béo ú nhìn tôi trừng trừng rồi lại nhìn nhau. Cách nhìn của họ khiến tôi hiểu rằng bộ dạng lếch thếch của tôi đáng được liệt vào trọng tội hạng B. Quay ra với Millard tôi nói: “Cảm ơn anh.”

Chúng tôi cùng đến đường Valley, hai cha con nhà nhà Vogel ngồi ghế trước, tôi ngồi phía sau. Tôi cố ý giữ im lặng nhưng Fritzie liên mồm nhắc đến đám gái điếm và bọn chuyên sát hại phụ nữ khiến tôi không thể ngồi yên. Johnny chỉ gật đầu, mỗi khi ông bố ngừng lời để lấy hơi cậu ta lại nói: “Đúng đấy bố ạ.” Qua dốc Canuenga, Fritzie không còn hơi để nói nữa, và Johnny cũng im lặng. Tôi ngồi dựa lưng vào ghế nhìn ra cửa sổ. Hình ảnh Madeleine thoát y hiện lên trong đầu tôi hoà nhịp với tiếng ồn ào của xe. Bất chợt hai cha con nhà Vogel cùng thì thầm.

“… cậu ta ngủ gật rồi bố ạ.”

“Đừng gọi ta là bố trong công việc, ta đã nói với con không biết bao nhiêu lần rồi. Con không khác đứa trẻ tý nào cả.”

“Con đã chứng tỏ mình không bị đồng tính. Bọn đồng tính không thể làm được những việc như con làm. Con không hề đồng tính tý nào cả, vì vậy bố đừng gọi con là thằng trẻ con.”

“Im ngay, thằng khỉ gió.”

“Bố, ý con muốn nói là…”

“Đã bảo im lặng mà.”

Kiểu huênh hoang trẻ con của anh chàng khiến tôi quan tâm. Tôi giả vờ ngáy cho cả hai tiếp tục câu chuyện. “Bố thấy chưa, cậu ta ngủ gật thật mà. Và cậu ta mới là trẻ con chứ không phải con. Cậu ta chỉ là thằng răng vẩu bỏ đi thôi. Con có thể dễ dàng xơi tái cậu ta bố ạ. Bố biết con có thể làm được mà. Cậu ta là thằng đánh cắp sức lực của người khác đáng nguyền rủa. Con vẫn là điều tra viên chừng nào…”

“John Charles Vogel, im đi không ăn roi bây giờ, con có xứng đáng là sỹ quan cảnh sát đã 24 tuổi chưa?”

Có tiếng máy điện đàm trên xe, tôi giả vờ ngáp thật to. Johnny quay lại cười. “Ngủ ngon chứ?” mùi hôi từ miệng cậu ta phả ra nồng nặc.

Tôi định sẽ cho cậu ta một bài học vì tội huênh hoang dám xỉ vả tôi nhưng chợt nghĩ đến công việc nên lại thôi. “Ngon, hôm qua tôi làm việc muộn.”

Johnny nháy mắt gượng gạo. “Tớ cũng vậy đấy. Một tuần không có thì nhất định tớ phải làm việc gì đó để giải toả.”

Tiếng máy diện đàm vang lên, “… nhắc lại, 10-A-94, thông báo vị trí của mình.”

Fritzie chộp micrô nói. “10-A-94 thông báo, đang ở góc đường Victory và đường Saticoy.”

Điện đàm ra lệnh. “Vào gặp người phục vụ quầy ở phòng đợi khách sạn Caledonia nhìn ra góc đường Victory và đường Valley. Có tin nghi can Linda Martin hiện đang ở đó. Mã số 3.”

Fritzie bấm còi, đạp ga khiến xe lao lên phía trước. Tôi ngồi thầm cầu Chúa: Đừng để cô bé Linda Martin kia nhắc đến cái tên Madeleine Sprague. Đường Valley xuất hiện phía trước, Fritzie đột ngột rẽ phải và dừng xe trước một ngôi nhà giả cách tre nứa.

Cánh cửa phía trước bật mở, Linda Martin/Lorna Martilkova lao ra. Tôi nhảy ra khỏi xe đuổi theo, hai anh chàng Vogel hì hục chạy sau. Linda chạy rất nhanh, tay ôm chiếc ví to trước ngực. Tôi tăng tốc và rút ngắn khoảng cách với cô bé. Linda chạy ra và lao xuống lòng đường. Xe cộ phanh cháy đường và lạng tránh cô ta. Tôi lách qua một chiếc xe tải chở bia lao lên. Cô bé vấp phải vỉa hè mé bên kia đường và ngã nhào xuống, ví bay ra ngoài, tôi nhảy chồm đến tóm gọn.

Linda giãy giụa, cào cấu vào ngực tôi. Tôi túm đôi tay nhỏ xúi bẻ ngược ra sau và tháo còng. Lorna vẫn giãy giụa đá cả vào chân tôi và mất thăng bằng ngã lăn ra đất. Tôi kéo cô bé đứng dậy và lập tức một bãi nước bọt bắn vào áo tôi. Lorna kêu gào: “Tôi chưa hết tuổi vị thành niên, nếu các ông bắt tôi mà không có phụ nữ trưởng thành ở đây chứng kiến tôi sẽ kiện!”

Tôi vừa thở vừa lôi cô bé đến chỗ chiếc ví. Tôi nhặt lên và ngạc nhiên vì chiếc ví rất nặng. Nhìn vào trong tôi thấy có một hộp đựng phim nhỏ bằng kim loại. “Phim gì đây?” Cô bé lắp bắp, “Xin, xin anh. Phim của bố mẹ tôi.”

Có tiếng còi xe, tôi thấy Johnny ngoái đầu ra cửa sổ. “Millard yêu cầu đưa cô bé về nhà tạm giam dành cho vị thành niên ở đường Georgia.”

Tôi đẩy Lorna vào ghế sau, Fritzie bấm còi và cho xe lao đi.

Mất hơn ba mươi phút chúng tôi mới quay về đến Los Angeles. Millard và Sears đang đợi chúng tôi trên bậc thang của nhà giam. Tôi dẫn cô gái vào còn hai cha con nhà Vogel lon ton chạy lên trước. Millard mở cánh cửa có gắn TẠM GIỮ ĐỂ THẨM VẤN. Tôi mở còng cho Lorna, Sears bước vào phòng kéo ghế, chuẩn bị gạt tàn và sổ sách. Millard nói: “Johnny, cậu quay lại Đội University trực điện thoại đi.”

Anh chàng béo ục ịch tỏ ý phản đối và quay sang nhìn bố mình. Fritzie gật đầu đồng tình khiến cậu con trai như trút được gánh nặng nhưng vẫn thiểu não. Fritzie nói: “Tôi sẽ gọi cho Loew. Anh ấy cần có mặt trong trường hợp này.”

Millard phản đối ngay: “Không cần đâu, chờ đến khi có biên bản đã.”

“Anh cứ giao cô bé cho tôi, tôi sẽ có biên bản.”

“Đây là biên bản cô ấy tự nguyện ký, trung uý ạ.”

Mặt Fritzie đỏ ửng. “Tôi coi đó là sự xúc phạm đấy, Millard ạ.”

“Cậu muốn coi là gì thì coi nhưng phải làm theo lệnh của tôi, có Loew hay không chả liên quan gì cả.”

Fritz Vogel đứng như trời trồng. Nhìn anh ta như quả bom sắp phát nổ, giọng lạc hẳn đi: “Cô cùng làm mại dâm với Thược dược đen phải không cô bé? Cô dùng cái đó làm phương tiện kiếm sống cùng với cô ta. Vậy trong thời gian cô ấy mất tích cô ở đâu?”

“Lẩn trốn các ông.”

Fritzie hùng hổ sán lại chỗ cô bé. Millard ngăn lại ngay. “Tôi sẽ là người hỏi, trung uý ạ.”

Hai người đứng im phắc nhìn nhau. Một lát sau Fritzie rít lên. “Cậu là thằng khốn nạn.”

Millard bước lên một bước, Vogel lùi lại một bước. “Ra ngoài ngay, Fritzie.”

Fritzie Vogel quay ngoắt đi ra đóng sầm cửa. Harry lên tiếng: “Cô cảm thấy thế nào khi mình là nguyên nhân gây ra vụ cãi cọ đó, cô Martilkova?”

“Tôi là Linda Martin.” Cô gái ngồi cúi mặt vân vê nếp gấp trên váy.

Tôi kéo ghế ngồi, nhìn Millard và chỉ chiếc ví trên bàn, hộp phim bên trong lộ hẳn ra. Viên thượng úy gật đầu và ngồi cạnh Lorna. “Chắc cháu biết chuyện này liên quan đến Betty Short chứ?”

Cô bé nhìn xuống và bắt đầu sụt sịt. Harry đưa cho cô ấy miếng khăn giấy. Lorna xé luôn thành từng dải và vứt lên bàn.

“Thế này thì chắc lại phải dùng biện pháp như hôm trước rồi.”

Millard gật đầu. “Đúng đấy.”

“Bố tôi đánh tôi. Ông ta là gã Slovak khốn nạn, cứ uống say là về đánh tôi.”

Russ dỗ dành: “Được rồi, khi quay lại Iowa cháu sẽ được đưa đi quản thúc, lúc đó cháu sẽ nói với người phụ trách quản thúc là bố cháu đánh cháu, chú ấy sẽ can thiệp ngay.”

“Nếu bố cháu biết những gì cháu làm ở Los Angeles này, ông ấy sẽ đánh cháu chết mất.”

“Bố cháu sẽ không biết đâu. Chú bảo hai viên sỹ quan kia ra ngoài là để giữ bí mật những gì cháu nói ra đấy.”

“Nếu chú gửi cháu đến trại cải tạo Cedar Rapids, cháu sẽ lại bỏ trốn.”

“Chú đồng ý. Bây giờ thì cháu nói cho chú những gì cháu biết về Betty Short đi, rồi cháu sẽ được cải tạo và được tha. Đó cũng là cách cháu chứng tỏ với các chú là cháu đáng tin cậy đấy, đúng không Linda?”

Bây giờ thì cô bé lại ngồi vân vê miếng khăn giấy như đang tính toán xem nên nói ra những gì. “Chú cứ gọi cháu là Lorna, cháu sắp quay lại Iowa rồi, cháu phải làm quen với tên đó.”

Millard mỉm cười, Sears châm thuốc và sẵn sàng ghi chép. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến Madeleine.

Russ nhẹ nhàng hỏi: “Cháu đã sẵn sàng kể cho chú nghe chưa?”

Cô bé Lorna nói: “Chú hỏi đi.”

“Cháu gặp Betty Short ở đâu và khi nào?”

Lorna vò mẫu giấy trong tay. “Cuối năm ngoái, ở chỗ các cô gái thường hành nghề trên đường Cherokee.”

“Có nghĩa là ở số 1842 phía Bắc đường Chrokee.”

“A… ừm.”

“Và hai người trở thành bạn từ đó phải không?”

“A… ừm.”

“Cháu cứ nói có hoặc không, Lorna ạ.”

“Vâng, chúng cháu trở thành bạn.”

“Cháu thường làm gì với cô ấy?”

Lorna cắn móng tay. “Chúng cháu nói chuyện con gái. Đi lang thang cùng nhau, xin ăn uống ở các quán bar.”

Tôi xen vào. “Em thường đến quán bar nào?”

“Ý anh muốn hỏi gì?”

“Quán bar bình thường hay quán rượu chui hay những chỗ quân lính thường lui tới?”

“Tất cả những chỗ ở Hollywood không yêu cầu chứng minh thư.”

Tôi cảm thấy yên tâm hơn đôi chút. Millard hỏi tiếp: “Cháu giới thiệu với Betty Short nhà trọ ở đường Orange Drive và hai người có ở đó cùng nhau đúng không?”

“A… ừm. Hình như thế.”

“Tại sao Betty lại không hoạt động ở đường Cherokee nữa?”

“Ở đấy đông quá và chị ấy vay tiền hết người này đến người khác nên bọn họ ghét.”

“Có ai rất ghét cô ấy không?”

“Cháu không biết.”

“Cháu có chắc là Betty bỏ chỗ đó không phải vì rắc rối với bạn trai không?”

“Chắc.”

“Cháu có nhớ tên người bạn trai nào của Betty vào thời gian đó không?”

Lorna so vai. “Họ chỉ là khách qua đường thôi.”

“Chú muốn biết tên họ.”

Cô gái lần đếm ngón tay và dừng lại khi đếm đến ba. “Cháu có nhớ hai người là Don Leyes và Hal Costa, và một thủy thủ tên là Chuck.”

“Cháu không nhớ tên thật của Chuck à?”

“Không, nhưng cháu biết anh ta là người xấu ưa sử dụng bạo lực.”

Millard còn hỏi rất nhiều câu khác nhưng tôi giơ tay ra hiệu ngăn anh ta lại. “Lorna này, anh nói chuyện với Marjorie Graham rồi, cô ấy nói chính cô ấy báo cho cảnh sát đến nhà trọ gặp em để hỏi chuyện và em bỏ trốn. Tại sao vậy?”

Lorna cắn chảy cả máu tay. “Vì em sợ nếu ảnh em xuất hiện trên báo thì bạn trai của Betty và bố mẹ em sẽ nhìn thấy và yêu cầu cảnh sát đưa em về nhà.”

“Em đã trốn đi đâu?”

“Em gặp một người và anh ấy thuê cho em một phòng trọ ở đường Valley.”

“Em có…”

Millard huých mạnh tay tôi ra hiệu im lặng. “Cháu nói có đi lại cùng với Betty. Cháu có tham gia đóng bộ phim nào không?”

Lorna nắm chặt tay để trên lòng. “Không.”

“Cháu có thể cho chú biết hộp phim trong ví của cháu là phim gì không?”

Cô bé bắt đầu nức nở. “Đó là một bộ phim.”

“Phim không lành mạnh phải không?”

Lorna lặng lẽ gật đầu, nước mắt tràn mi. Millard đưa cho cô bé chiếc khăn tay và hỏi. “Cháu này, cháu phải kể tất cả cho chú nghe từ đầu. Cháu suy nghĩ sắp xếp lại đi. Bucky, đưa cho cháu ly nước.”

Tôi ra khỏi phòng lấy một ca nước đầy và quay lại. Lorna đang kể giọng rất nhẹ nhàng.

“… và cháu lang thang ở quán bar trên đường Gardena đó. Có một anh người Mêhicô tên là Raoul hay Jorge gì đó nói chuyện với cháu. Cháu nghĩ mình đã có mang nên rất cần tiền. Anh ấy nói sẽ trả cho cháu 200 đô la nếu cháu đồng ý cho quay phim cảnh làm tình.”

Lorna uống một ngụm nước to và kể tiếp. “Anh ấy nói cần thêm một cô nữa nên cháu gọi chị Betty lúc đó đang ở Cherokee đến. Betty đồng ý và cháu cùng với anh người Mêhicô kia đến đón chị ấy. Anh ấy cho cả hai chị em cháu hút thuốc cuộn cần sa, cháu nghĩ chắc anh ấy không muốn chúng cháu vì sợ mà rút lui. Chúng cháu đến Tijuana[50]và quay cuốn phim này. Anh người Mêhicô đó bật đèn, quay camera và chị em cháu làm theo yêu cầu của anh ấy, sau đó anh ấy đưa bọn cháu quay lại Los Angeles. Đó là toàn bộ câu chuyện, từ đầu. Bây giờ chú sẽ gọi cho bố mẹ cháu chứ?”

Tôi nhìn Millard rồi lại nhìn Sears, hai người đang bình thản nhìn cô gái. Tôi muốn củng cố thêm cho manh mối điều tra riêng của mình nên hỏi. “Em đóng bộ phim này khi nào?”

“Vào dịp lễ Tạ ơn.”

“Em có thể tả lại ngoại hình của người đàn ông người Mêhicô đó không?”

Lorna nhìn chằm chằm xuống nền nhà. “Em chỉ nhớ đó là người béo, khoảng ba mươi hay bốn mươi tuổi gì đó. Em không nhớ rõ, em bị kích thích nên không nhớ rõ.”

“Người đó có quan tâm đặc biệt đến Betty không?”

“Không.”

“Hắn có làm gì hai người không? Có tỏ ra thô thiển không?”

“Không, anh ta chỉ đưa bọn em đi thôi.”

“Đi cùng nhau à?”

Lorna lẩm bẩm: “Vâng”, tôi lại thấy lo lắng. Giọng tôi đột nhiên lạc đi đến nỗi mình cũng không nhận ra. “Vậy thì đó không đơn thuần là bộ phim sex. Em và Betty đóng vai hai lesbian đúng không?”

Lorna khẽ khàng gật đầu. Tôi nghĩ đến Madeleine và hỏi tiếp, cố tình không đề cập đến địa điểm cụ thể. “Em là lesbian hay Betty? Hai người có hay la cà với những lesbian khác không?”

Millard gắt gỏng. “Bleichert, thôi đi.” Lorna nhoài người lên nắm tay vị cảnh sát đáng tuổi cha mình và ôm chặt. Russ nhìn tôi và vỗ về cô bé nhưng vẫn không quên ra hiệu cho Sears chuẩn bị ghi chép.

Cô bé rên rỉ. “Cháu không phải là lesbian, không phải, chỉ có một lần duy nhất đó thôi.” Millard nựng cô ta như đứa trẻ.

Sears hỏi: “Betty có phải lesbian không?”

Tôi nín thở. Lorna lau nước mắt vào áo Millard và nhìn tôi. “Em không phải là lesbian, chị Betty cũng không, và bọn em chỉ đến những quán bar bình thường. Bọn em cũng chỉ đóng phim lần đó vì đang rất cần tiền và bị gây mê. Bố cháu mà biết chuyện này thì ông ấy giết cháu mất.”

Tôi nhìn Millard và có cảm giác việc phá được vụ này thực sự chỉ là do may mắn mang lại. Harry hỏi: “Có phải gã Mêhicô đó tặng Betty chiếc kính ngắm không?”

Lorna lẩm bẩm: “Vâng,” đầu dựa vào vai Millard.

“Em có nhớ đặc điểm gì về chiếc xe của hắn không? Chẳng hạn nhãn hiệu gì? Màu gì?”

“Chiếc xe đó… màu đen, đã cũ rồi.”

“Em gặp hắn ở quán bar nào?”

Lorna nhỏm đầu dậy, tôi thấy nước mắt cô bé đã khô. “Đó là quán bar ở đường Aviation. Gần mấy nhà máy sản xuất máy bay.”

Tôi thở dài, khu vực đó đầy rẫy các tụ điểm, quán nhậu và nhà chứa. Harry hỏi tiếp: “Em gặp Betty lần cuối là khi nào?”

Lorna ngồi ngay ngắn trở lại. “Em gặp chị ấy lần cuối khoảng hai tuần sau đó ngay trước khi chị ấy chuyển hẳn đến nhà trọ ở đường Orange Drive.”

“Chị ấy có gặp gã Mêhicô kia lần nào nữa không?”

“Hắn chỉ là tay làng chơi. Hắn trả tiền cho bọn em, đưa bọn em trở lại Los Angles và biến mất.”

Tôi chen ngang: “Nhưng em thì có gặp lại hắn đúng không? Hắn không thể nhân bản bộ phim kia trước khi đưa hai người quay về từ Tijuana.”

Lorna ngồi nhìn bàn tay mình. “Em đi tìm hắn ở Gardena khi đọc báo nói về vụ chị Betty. Lúc đó hắn chuẩn bị quay về Mêhicô và em đòi xin một bản sao cuốn phim đó. Hắn… hắn không đọc báo nên không biết Betty đột nhiên nổi tiếng. Em nghĩ… cuốn phim về Thược dược đen có thể nhiều người cần đến, và nếu cảnh sát đưa em về nhà thì em sẽ bán cuốn phim đó để lấy tiền thuê luật sư bảo vệ em. Anh sẽ trả lại em cuốn phim đó chứ? Em không muốn người khác xem nó.”

Đúng là trẻ con. Millard hỏi: “Cháu quay lại Gardena và gặp gã Mêhicô kia ở đó?”

“A… ừm. Vâng.”

“Ở đâu?”

“Ở một trong những quán bar trên đường Aviation.”

“Cháu có thể tả lại quán bar đó không?”

“Ở đó tối, trước cửa có đèn lấp lánh.”

“Hắn sẵn sàng cho cháu bản sao cuốn phim đó mà không đòi hỏi gì sao?”

Lorna cúi nhìn xuống sàn nhà. “Cháu phải phục vụ hắn và đám bạn của hắn.”

“Cháu đã nhớ thêm gì về ngoại hình hắn chưa?”

“Hắn rất béo nhưng cái đó thì lại bé tý! Hắn xấu lắm, đám bạn của hắn cũng vậy!”

Millard chỉ Sears ra cửa và cậu ta nhẹ nhàng bước ra. “Chú sẽ giữ kín chuyện này không cho báo chí biết và chú cũng sẽ hủy cuốn phim. Một câu hỏi nữa trước khi người bảo trợ đưa cháu về phòng. Nếu bọn chú đưa cháu quay lại Tijuana, liệu cháu có thể tìm lại được ngôi nhà mà hắn đã quay phim cháu không?”

Lorna lắc đầu quầy quậy. “Không, cháu không muốn quay lại nơi đáng nguyền rủa ấy. Cháu muốn về nhà.”

“Để cho bố cháu đánh cháu à?”

“Không. Rồi cháu lại ra ngoài.”

Sears quay lại cùng với người phụ nữ bảo trợ. Cô ta dẫn Lorna với thái độ vừa nhẹ nhàng vừa gay gắt, vừa thông cảm vừa bực dọc. Harry, Russ và tôi ngồi nhìn nhau. Nỗi buồn của cô bé như xâm chiếm tôi. Cuối cùng Russ cũng lên tiếng. “Các cậu có nhận xét gì không?”

Harry lên tiếng trước tiên. “Cô bé còn giấu điều gì đó về gã Mêhicô kia và ngôi nhà ở Tijuana. Có thể hắn đã đánh đập và bắt ép cô bé nhưng cô ta lại sợ bị trả thù. Ngoài chi tiết đó ra thì không có gì đáng ngờ cả.”

Russ mỉm cười: “Thế còn cậu thì sao?”

“Đúng là cô bé còn giấu điều gì đó liên quan đến gã Mêhicô kia. Rất có thể cô bé còn đi lại với hắn nhiều lần và bây giờ tìm cách che dấu cho hắn. Tên Mêhicô đó chắc chắn là người da trắng. Khi còn là tuần tra viên, tôi đã tóm được vài thằng là dân Tijuana.”

Millard nháy mắt giống kiểu của Lee Blanchard. “Bucky, hôm nay cậu rất xuất sắc. Harry, tôi muốn cậu ở đây nói chuyện với thượng úy Waters. Bảo anh ấy giữ cô bé đúng bảy mươi hai tiếng không cho ai tiếp xúc. Bố trí một phòng riêng cho cô bé và bảo Meg Caulfield, nhân viên văn phòng bên Đội Wilshire đóng vai bạn cùng phòng. Nói với Meg phải biết động viên khích lệ cô bé và sau hai mươi tư giờ báo cáo tôi một lần.

“Làm xong việc đó thì gọi điện cho Phòng quản lý nhân sự và Phòng quản lý hành chính hỏi thông tin về người đàn ông da trắng người Mêhicô bị kết tội khiêu dâm, sau đó gọi cho Vogel và Koenig bảo hai thằng đó đến các quán bar ở Gardena theo lời Lorna nói tìm gã quay phim. Gọi điện cả cho đại uý Jack thông báo tôi đã có trong tay một đoạn phim về Thược dược đen. Thông báo luôn cho tờ Times về manh mối này trước khi Ellis Loew nhảy bổ vào hớt tay trên. Nói với họ tên cô bé là Jane Doe, bảo họ nói giúp lời kêu gọi cung cấp thông tin về bọn khiêu dâm và chuẩn bị hành lý đi, tối nay chúng ta sẽ đến Dago và Tijuana.”

Tôi nói: “Russ, anh biết phân công công việc như thế là quá nhiều cho một người đấy.”

“Đây là vụ lớn nhất kể từ khi cậu và Blanchard nện nhau nhừ tử và trở thành bạn. Đi nào, sẽ có bộ phim hay để xem ở Hội trường thành phố đây.”

Máy chiếu và màn hình đã được dựng sẵn ở phòng họp chung và khán giả cũng có mặt đông đủ để đón chào bộ phim khiêu dâm. Lee, Ellis Loew, Jack Tierney, Thad Green, và cảnh sát trưởng C.B. Horrall cũng đã ngồi ngay ngắn trước màn hình. Millard giao cuốn phim cho nhân viên phụ trách máy chiếu và lẩm bẩm: “Không có bỏng ngô à?”

Cảnh sát trưởng bước đến vui vẻ bắt tay tôi.

“Rất vui được gặp lại giám đốc.” Tôi nói.

“Niềm vui chung, anh chàng Nước đá ạ. Bà vợ tớ gửi lời chúc mừng vì khoản tăng lương mà cậu và chàng Lửa mang lại cho bọn tớ.” Sếp Horrall chỉ chỗ ngồi cạnh Lee và ra lệnh. “Đèn! Camera chuẩn bị! Chiếu đi!”

Tôi ngồi cạnh bạn mình. Nhìn Lee có vẻ rầu rĩ nhưng không có biểu hiện dùng chất kích thích. Trên lòng cậu ta đã có sẵn tờ Daily Neirs. Tôi thấy hàng tít “Ngày mai tên tội phạm vụ án nổi tiếng ở đường Boulevard-Citizens sẽ được thả và quay lại Los Angeles sau tám năm ngồi tù.” Lee nhìn bộ dạng bơ phờ của tôi có vẻ nghi ngờ. “Cậu có gì à?”

Tôi vừa định trả lời thì đèn tắt. Một hình ảnh gì đó mờ mờ xuất hiện trên màn hình. Khói thuốc bay mù mịt. Hàng chữ Gái nô lệ đến từ địa ngục xuất hiện, sau đó là một căn phòng rộng, mái cao với rất nhiều chữ tượng hình kiểu Ai Cập màu đen trắng. Quanh nhà có rất nhiều cột hình trăn cuốn; ống kính quay cận cảnh hai con trăn bằng thạch cao cắn đuôi nhau. Sau đó hình hai con trăn biến mất và Betty xuất hiện, trên người chỉ có đôi vớ chân một mình nhảy múa khiêu dâm.

Tôi giật mình khép chặt chân, bên cạnh Lee đang thở dài thườn thượt. Một cánh tay xuất hiện trên màn hình đưa cho Betty một vật hình ống. Betty cầm lấy, camera quay cận cảnh, thì ra đó là chiếc dương vật giả, phần đuôi sần sùi, phần đầu có hai ngạnh chìa ra. Betty bỏ vào mồm ngậm, mút, mắt mở to đờ đẫn.

Đến đoạn cắt cảnh và Lorna xuất hiện trên ghế đivăng trần truồng, hai chân giạng ra. Betty bước vào, khom người trước cửa mình Lorna, nhét cục dương vật vào trong và làm động tác kích thích. Lorna oằn người, lắc mông. Camera quay chuyển sang cảnh xa và bất ngờ nhảy sang cận cảnh - Lorna đang quằn quại trong cơn khoái cảm. Đứa trẻ hai tuổi cũng có thể nhận thấy cô bé đang nhăn mặt vì đau đớn chứ không phải sung sướng và phải cố kiềm chế tiếng hét. Betty lại xuất hiện và nằm giữa hai chân Lorna. Cô ta ngước mắt lên nhìn ống kính lẩm bẩm: “Đừng, xin đừng.” Nhưng ngay lập tức phải cúi đầu liếm láp bộ phận sinh dục của Lorna quanh chiếc dương vật giả. Cảnh quay gần đến nỗi tôi có cảm giác các bộ phận trên người Lorna như được phóng lên đến hàng nghìn lần.

Tôi rất muốn nhắm mắt nhưng không thể. Sếp Horrall ngồi cạnh tôi hỏi: “Russ, cậu nghĩ thế nào? Cậu cho rằng việc này có liên quan đến vụ giết hại cô bé kia sao?”

Giọng Millard khàn đặc. “Bộ phim khá dài đấy thưa sếp. Nó được quay hồi tháng 11 và theo như lời cô bé Martilkova nói thì gã Mêhicô này không phải là tên giết người. Tuy nhiên, chúng ta phải kiểm tra. Có thể gã Mêhicô này cho ai đó xem bộ phim và tên kia mới là thủ phạm. Tôi muốn nói…”

Lee đứng bật dậy đá ghế và thét lên: “Hắn không giết cô ấy thì còn ai vào đây nữa! Hướng đạo sinh chỉ để làm những công việc này sao? Các anh không làm, tôi sẽ làm!”

Cả phòng sững sờ ngồi im. Lee đứng ngay trước màn hai mắt rực lên tức giận. Cậu ta quay lại giật mạnh màn hình khiến cả giá, cả màn hình đổ sập xuống sàn. Lorna và Betty vẫn tiếp tục làm tình trên tấm bảng đen đã viết đầy vết phấn. Tôi nghe có tiếng người phụ trách máy quay vỗ vào lưng giục. Millard hét lên: “Bleichert, giữ nó lại!”

Tôi đứng dậy nhưng bị trượt chân, ngồi xuống rồi lại đứng dậy chạy theo Lee. Vừa ra đến cầu thang thì thấy cậu ta vào thang máy và đóng cửa. Tôi đành chạy bộ xuống bãi đậu xe nhưng Lee đã đánh lái cháy cả lốp chạy ra đường Broadway. Trên bãi đỗ xe của Sở còn vài chiếc không gắn phù hiệu cảnh sát, tôi đánh liều chạy đến chiếc gần nhất, thấy chìa khoá vẫn nằm trong ổ, tôi nổ máy đuổi theo Lee.

Chiếc Ford của cậu ta đang đi về hướng Tây ở làn đường giữa. Tôi nháy còi ba lần ra hiệu và Lee bật còi hiệu ‘Cảnh sát đang truy đuổi tội phạm’ đáp lại. Xe cộ trên đường dẹp hẳn vào mé nhường đường cho cậu ta và tôi chả còn cách nào khác nên cũng đành bật còi hiệu bám theo Lee.

Chúng tôi ra khỏi trung tâm, qua Hollywood, dốc Cahuenga lên phố Valley. Rẽ vào đại lộ Ventura tôi giật mình sợ hãi khi thấy chúng tôi đang ở rất gần quán bar dành cho các lesbian kia. Khi Lee đánh lái đậu xe ngay phía trước quán, tôi vô cùng hoảng hốt và thầm nghĩ: Chắc cậu ta không biết cô gái kiêu ngạo kia của mình đâu, hẳn là bộ phim về đề tài “lesbian” kia khiến cậu ta rẽ vào đây. Lee ra khỏi xe và lao thẳng vào quán bar La Verne’s Hideaway. Cơn hoảng hốt khiến tôi đạp phanh chậm nên lao cả xe lên vỉa hè. Ý nghĩ về Madeleine và việc giấu giếm chứng cớ khiến tôi phải chạy theo cậu bạn vào trong.

Lee đi đến mấy khu buồng quây tạm đầy các ả lesbian, miệng liên tục chửi bới. Tôi không nhìn thấy Madeleine và cô nàng phục vụ quầy bar hôm trước, yên tâm khi biết là họ không ở đây, tôi mạnh dạn tiến lên lớn tiếng với Lee. “Cậu muốn bọn lesbian này xem bộ phim đó sao? Cậu có được vị trí hiện tại là do thằng Mêhicô chó chết kia mang lại hay sao? Cậu…”

Tôi ôm lưng kéo Lee quay lại và đẩy ra cửa. Tôi khoá chặt cả hai tay cậu ta trong lòng lảo đảo đẩy cả hai đi ra và luống cuống chân người nọ va vào chân người kia khiến cả hai ngã lăn vào vỉa hè. Tôi vẫn nằm im ôm cậu ta cho đến khi có tiếng còi hiệu của cảnh sát xuất hiện, lúc đó tôi mới nhận ra là Lee không hề giãy giụa, cậu ta nằm đó miệng lẩm bẩm “bạn ơi” liên hồi.

Còi hiệu to dần và ngừng hẳn, có tiếng đóng cửa xe rất mạnh. Tôi ngồi dậy và dìu Lee đứng lên. Ellis Loew xuất hiện.

Ánh mắt anh ta vô cùng giận dữ. Cơn giận dữ của Lee hoàn toàn do bột phát, có lẽ sau một tuần mệt mỏi với vụ án kia cậu ta không thể chịu nổi cảnh khiêu dâm trong bộ phim đó nữa. Tôi khoác vai Lee và nói với Loew: “Anh Loew này, chỉ vì bộ phim đáng nguyền rủa đó thôi. Lee nghĩ bọn lesbian ở đây có thể sẽ biết chút manh mối gì đó về tên Mêhicô kia.”

Loew rít lên: “Bleichert, im đi,” và quay sang trút cơn giận dữ lên Lee: “Blanchard, tôi là người đưa cậu sang bên điều tra, cậu là người dưới quyền tôi mà cậu biến tôi thành thằng ngốc mất mặt trước hai con người có quyền lực nhất của Sở như thế à? Đây không phải là vụ do bọn lesbian tạo ra, hai cô gái kia bị gây mê và họ kinh tởm việc làm đó. Hiện tại thì tôi có thể bao che cho cậu trước Horrall và Green nhưng sau này thì không biết. Nếu cậu không phải là Chàng Lửa, là Lee Blanchard vĩ đại thì cậu đã bị đình chỉ công tác lâu rồi. Cậu để tình cảm cá nhân chi phối trong vụ Short này, như vậy là yếu về chuyên môn và tôi sẽ không tha thứ cho cậu về điều này. Sáng mai cậu vẫn tiếp tục công việc, báo cáo tôi lúc 8:00 và viết thư xin lỗi giám đốc Horrall và Green. Còn nếu muốn tăng lương thì cậu phải quỳ gối xuống mà xin.”

Lee vừa tập tễnh vừa nói: “Tôi muốn đến Tijuana tìm thằng thối tha kia.”

Loew lắc đầu. “Trong hoàn cảnh này tôi sẽ coi lời đề nghị đó là việc làm nực cười. Vogel và Koenig sẽ đến Tijuana. Cậu quay lại công việc điều tra bình thường. Bleichert, cậu vẫn tham gia vụ Short. Chúc một ngày vui vẻ, các sỹ quan của tôi.”

Loew lao ra chiếc xe công vụ của mình, đánh lái ngoặt lại đằng sau quay về. Lee nói: “Tớ phải nói chuyện với Kay.” Tôi gật đầu và đúng lúc đó một xe tuần tra thuộc Văn phòng cảnh sát trưởng đi tuần qua. Viên cảnh sát ngồi trong xe ngoái ra cửa sổ hôn một cô nàng lesbian. Lee quay lại xe miệng lẩm bẩm. “Laurie, Laurie, ôi em của tôi.”