← Quay lại trang sách

Chương 13

Tôi có mặt ở văn phòng lúc 8 giờ sáng hôm sau, sẵn sàng động viên Lee vì cậu ta phải quay lại làm cảnh sát điều tra bình thường và đón nhận cơn thịnh nộ mà Loew sẽ tặng cho cậu ta. Hai mẩu giấy nhắn giống y hệt nhau của Green nằm trên bàn chúng tôi: “Lên văn phòng tôi báo cáo vào ngày mai, 22/01/1947. 6:00 chiều.” Dòng chữ viết tay như báo trước điềm gở gì đó.

Lee chả thèm đến báo cáo lúc 8:00. Tôi ngồi ở bàn tưởng tượng cảnh cậu ta lo lắng về việc Bobby De Witt được thả ra trong khi bản thân bị trục xuất khỏi vụ Thược dược đen này. Mé bên kia, trong văn phòng của ủy viên công tố quận, tôi thấy Loew quát tháo, cầu xin qua điện thoại chủ bút của tờ Mirror và tờ Daily News - mấy tờ báo của đảng Cộng hoà nghe nói có vẻ đồng tình với những toan tính về chính trị của anh ta. Đại ý câu chuyện là anh ta sẽ giúp họ giết chết tờ Times và tờ Herald với những thông tin nội bộ về Thược dược đen đổi lại họ phải nói tốt về Betty Short, coi Betty là cô gái trẻ đáng thương bị lầm đường lạc lối. Từ thái độ vui vẻ của anh ta tôi biết bên nhà báo đã đồng ý thực hiện ý đồ của Loew là “Càng có nhiều người thông cảm với cô gái thì chúng ta càng có uy tín khi khởi tố tên giết người.”

10:00 vẫn không thấy Lee xuất hiện, tôi đi sang phòng họp chung đọc hồ sơ về vụ E. Short vì tôi muốn biết chắc cái tên Madeleine có trong đó hay không. Hai tiếng đồng hồ với hơn hai trăm trang tài liệu tôi đã xem qua và hài lòng khi không thấy có tên nàng xuất hiện trong danh sách hàng trăm người bị thẩm vấn, cũng như bị bọn chỉ điểm mách nước. Cũng có mấy chỗ đề cập đến lesbian nhưng toàn là chuyện không hề liên quan gì.

Đến tận trưa vẫn không thấy bóng dáng Lee đâu nên tôi gọi điện về nhà, về trụ sở Đội University, và khách sạn El Nido nhưng đều không có tin tức gì. Không muốn bị giao việc, tôi vờ tìm báo cáo tóm tắt.

Russ Millard đã kịp cập nhật báo cáo trước khi lên đường đến San Diego và Tijuana tối qua. Trong đó có đề cập anh ta và Sears sẽ kiểm tra thông tin bên Phòng quản lý nhân sự và Phòng quản lý hành chính tìm những tên khiêu dâm đã bị kết tội hoặc đang bị nghi ngờ, và sẽ đi tìm địa điểm quay bộ phim bẩn thỉu kia ở Tijuana. Vogel và Koenig không tìm được “gã Mêhicô” của Lorna Martilkova ở Gardena và đã cùng đến Tijuana tham gia công việc. Biên bản điều tra vụ chết bất thường đã hoàn tất ngày hôm qua; mẹ của Elizabeth Short có mặt và đã công nhận xác con mình. Marjorie Graham và Sheryl Saddon chứng thực về giai đoạn Betty sống ở Hollywood, Red Manley nhận đã đưa cô ấy đến từ Dago và thả xuống khách sạn Biltmore vào ngày 10 tháng 1. Công việc điều tra khu vực quanh khách sạn Biltmore vẫn chưa thu được chứng cớ gì thuyết phục, hồ sơ về những tên điên khùng và bạo hành tình dục vẫn đang được kiểm tra, bốn trường hợp tự thú nhận vẫn đang bị giam tại nhà tạm giam của thành phố chờ kiểm tra chứng cớ ngoại phạm, còn rất nhiều các nội dung và kết quả thẩm vấn khác. Tiếng ồn ào vẫn không ngớt, điện thoại gọi đến tới tấp, các sỹ quan phải tiếp chuyện những người biết những người đó và những người đó lại biết những người khác nữa biết về cô nàng Thược dược đen. Toàn những chuyện viển vông xa vời.

Mấy viên sỹ quan đang làm việc cật lực bắt đầu nhìn tôi có vẻ khó chịu, vì vậy tôi quay trở lại phòng làm việc của mình. Hình ảnh Madeleine lại tràn về trong đầu, tôi nhấc điện thoại gọi cho nàng.

Madeleine trả lời sau hồi chuông thứ ba. “Nhà Sprague xin nghe.”

“Anh đây. Em có muốn chúng ta gặp nhau không?”

“Khi nào?”

“Ngay bây giờ. Bốn mươi lăm phút nữa anh sẽ đến đón em.”

“Anh đừng đến đây. Bố em đang có cuộc họp bàn việc làm ăn. Gặp anh ở nhà nghỉ Red Arrow được không?”

Tôi thở dài. “Em biết là anh có một căn hộ mà.”

“Em chỉ làm chuyện đó ở nhà trọ, đó là một trong những đặc tính của em. Bốn lăm phút nữa sẽ có mặt ở phòng số 11 nhà trọ Red Arrow nhé?”

Tôi nói: “Anh sẽ đến,” và gác máy. Thấy tôi quanh quẩn, Ellis Loew phân công luôn. “Đi làm đi Bleichert. Từ sáng đến giờ cậu lang thang rồi đấy. Và khi gặp thằng bạn khỉ gió của cậu nhớ nói với nó là nó bị trừ ba ngày lương vì sáng nay không đến. Xem còn xe nào thì lên đường đi.”

Tôi đi luôn đến nhà trọ Red Arrow. Chiếc Packard của Madeleine đỗ trong hẻm sau mấy ngôi nhà độc lập. Cửa phòng 11 không khoá. Tôi bước vào và thấy ngay mùi nước hoa của nàng mặc dù chưa nhìn thấy gì. Có tiếng Madeleine cười khúc khích và khi quen với bóng tối, tôi thấy Madeleine đã trần truồng nằm trên giường.

Chúng tôi đến với nhau mạnh mẽ đến nỗi chân giường đập cả xuống nền nhà. Madeleine hôn dọc người tôi từ trên xuống dưới. Tôi phải cố tập trung vào mấy tờ báo dán trên tường để xua đi hình ảnh Betty trần truồng trong đầu. Tôi muốn làm từ từ, nhưng Madeleine lại rất gấp gáp: “Đừng giữ lại nữa anh, em sẵn sàng rồi.” Tôi nhịp thật mạnh khiến hai người va vào nhau, hai tay bám chặt vào tay vịn giường. Madeleine co chân khoá chặt lưng tôi, hai tay đưa lên nắm thành đầu giường liên tục đẩy, kéo, và xoay người. Lát sau Madeleine thả chân duỗi thẳng người và hai chúng tôi trở thành hai khối va vào nhau. Tôi gục đầu xuống gối cắn chặt cho đỡ run.

Madeleine hơi lách người sang bên hỏi: “Anh yêu, anh có sao không?”

Tôi lại đang nhìn một con người trần truồng. Madeleine cù vào nách khiến tôi phải vặn người và nhìn thẳng vào mặt nàng cho hình ảnh kia tan biến đi. “Mỉm cười đi em. Nhìn anh thật dịu dàng, trìu mến đi.”

Madeleine mỉm cười rất lạc quan mãn nguyện, vết son môi mờ của nàng làm tôi nghĩ đến hình ảnh nụ cười khi chết của Thược dược đen, tôi nhắm chặt mắt ôm nàng. Madeleine vỗ nhẹ vào lưng tôi thì thầm. “Bucky, có chuyện gì vậy anh?”

Tôi nhìn chằm chằm vào bức rèm ở mé tường bên kia. “Hôm qua bọn anh bắt được Linda Martin, cô bé có một đoạn phim quay đóng cảnh làm tình cùng với Betty. Bọn chúng quay ở Tijuana và tất cả những hình ảnh vừa rồi anh nghĩ đến đều ở đó. Nó làm anh và bạn anh kinh hãi.”

Madeleine giật mình. “Linda có nhắc đến em không?”

“Không, và anh cũng đã kiểm tra hồ sơ vụ án. Không hề có nhắc đến tên em, nhưng bọn anh đã cử một nữ cảnh sát vào ở chung phòng khai thác cô bé và nếu nó nói ra thì em sẽ không thoát được đâu.”

“Em không sợ anh yêu ạ. Linda sẽ không nhớ được em.”

Tôi trườn lên để nhìn Madeleine rõ hơn. Son trên môi nàng nhoè đi vì tôi đã làm in đầy cả lên gối. “Em yêu, anh không đề cập đến em. Đó là việc anh nên làm để có giờ phút này, nhưng việc đó vẫn làm anh lo lắng. Vì vậy anh muốn hoàn toàn chắc chắn em vô tội. Em hãy nói lại với anh một lần cuối cùng đi, có điều gì em chưa nói hết với anh về em, Betty và Linda không?”

Madeleine luồn tay xuống lưng xoa mấy vết sẹo còn lại sau trận đấu với Lee của tôi. “Anh này, em và Betty có làm tình với nhau một lần, đó là khi bọn em gặp nhau mùa hè năm ngoái. Em chỉ muốn thử làm xem cảm giác thế nào giữa hai người rất giống nhau thôi.”

Tôi có cảm giác như mình đang bị chết đuối, như chiếc giường bên dưới chúng tôi đang rơi xuống. Madeleine như đang đứng ở cuối đường hầm và chỉ thỉnh thoảng mới hiện rõ trước mắt tôi. “Anh Bucky, chỉ có vậy thôi, em thề là chỉ có như thế thôi mà,” giọng nói nàng run run như từ xa xăm vọng về trong tôi. Tôi dậy mặc quần áo và chỉ khi đeo lại khẩu 38 và chiếc còng tay tôi mới nhận ra là mình vừa mới thoát khỏi bước trượt chân.

Madeleine van xin: “Ở lại đi, anh yêu, em xin anh hãy ở lại”, tôi bước luôn ra khỏi nhà để tránh do dự. Tôi lên xe bật điện đàm chờ nghe giọng nói của cảnh sát làm tôi phân tán ý nghĩ kia. Giọng nói trong máy lập tức vang lên: “Mã số 4, tất cả các đơn vị đều đang ở góc đường Crenshaw và đường Stocker. Xảy ra vụ cướp, hai người chết, kẻ bị tình nghi chết, đội 4-A-82 thông báo kẻ tình nghi là Raymond Doughlas Nash, đàn ông da trắng, đối tượng điều tra viên bỏ trốn số…”

Tôi kéo mạnh dây chiếc máy điện đàm, nổ máy và đạp ga phóng đi. Ra ngoài đường tôi lại thấy giọng Lee đâu đó bên tai với câu nói quen thuộc. “Đừng nói với tớ cậu không biết rằng vụ cô gái kia đáng quan tâm hơn tên Nash”; phóng như bay vào phố nhưng tôi vẫn thấy hình ảnh mình quỳ gối trước hồn ma của bạn tôi mặc dù tôi biết kẻ giết người kia thực sự là tay máu mặt đáng gờm. Chen xe vào đậu trong bãi, tôi lại thấy Lee tán tỉnh, vòi vĩnh, lôi kéo, xô đẩy tôi đòi nhường đường; tôi vô cùng tức giận chạy lên phòng làm việc.

Vừa ra khỏi đầu cầu thang tôi gọi to: “Blanchard!” Cavanaugh vừa bước ra khỏi phòng và chỉ cho tôi Lee đang trong phòng tắm. Tôi đá tung cửa và thấy Lee đang rửa tay bên trong.

Thấy tôi, cậu ta chìa tay ra, ngón tay vẫn còn rỉ máu. “Tớ đấm vào tường, coi như tự hành xác để hối lỗi cho tên Nash kia.”

Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Tôi không thèm để ý đến vết thương mà cứ thế cấu xé giày vò cậu ta cho đến khi hai tay tôi đầy máu và cậu ta gục xuống bất tỉnh dưới chân tôi.