← Quay lại trang sách

Chương 14

Dù thất bại trong trận đấu đầu tiên với cậu ta nhưng tôi còn được nổi tiếng và chín ngàn đô la tiền mặt. Nhưng chiến thắng trong trận đấu này chỉ làm cho cổ tay tôi bong gân, hai khuỷu tay sai khớp và phải nằm nghỉ bất động một ngày ròng và thậm chí còn bị dị ứng với thuốc codeine mà đại uý Jack gửi cho. Phần thưởng duy nhất mà tôi có được đó là được thoát khỏi cô nàng Elizabeth Short kia hai mươi tư giờ, và điều tồi tệ nhất rồi cũng phải đến - tôi sẽ phải ôm hôn Lee và Kay xem tình bạn của ba chúng tôi có cứu vãn được không.

Chiều thứ Tư, tôi lái xe quay về nhà sau một ngày nghỉ ngơi với vụ Thược dược và một tuần kỷ niệm sự khởi đầu của vụ án. Sáu giờ chiều sẽ đến cuộc hẹn với Thad Green và dù không muốn tôi cùng vẫn phải tìm đến Lee xem có cách gì che dấu được sự việc hay không.

Cửa phía trước đang mở, trên bàn đã có sẵn tờ Herald đang mở trang hai và ba. Những gì cặn bã nhất trong cuộc đời của tôi đều được phơi bày - vụ Thược dược, gã Bobby De Witt lưu manh trở về nhà, tên Nash bị một cảnh sát thuộc Văn phòng cảnh sát trưởng bắn chết sau khi tên này đã đâm vào một người bán rau quả gốc Nhật Bản, giết chết người chủ và đứa con trai mới mười bốn tuổi.

“Chúng ta đã nổi tiếng rồi, anh Dwight ạ.”

Kay đang đứng ở ngưỡng cửa. Tôi cười rung cả khuỷu tay đang bị thương. “Khét tiếng thì đúng hơn. Lee đâu?”

“Em không biết. Anh ấy đi từ chiều hôm qua.”

“Em biết cậu ấy đang gặp rắc rối mà.”

“Em biết anh đã đánh anh ấy nhừ tử.”

Tôi bước đến. Hơi thở của Kay đầy mùi thuốc lá, khuôn mặt hốc hác vì khóc nhiều. Tôi ôm cô và Kay cũng vòng tay ôm lại. “Em không trách anh vì chuyện đó.”

Tôi nựng tóc dịu dàng. “Có lẽ bây giờ De Witt đã ở Los Angeles rồi. Nếu tối nay Lee không về anh sẽ đến ở đây với em.”

Kay đẩy tôi ra. “Nếu không muốn ngủ với em thì đừng đến.”

Tôi nói: “Anh không thể, Kay ạ.”

“Tại sao? Vì cô bé hàng xóm mà anh mới quen phải không?”

Tôi nhớ ra lời nói dối của mình với Lee. “Đúng… à không, không phải thế. Chỉ vì…”

“Vì cái gì, anh Dwight?”

Tôi ôm Kay để cô không thể nhìn được ánh mắt mình và tôi biết những gì tôi sắp nói ra đây sẽ biến tôi thành một đứa trẻ, thành kẻ nói dối. “Chỉ vì em và Lee như những người trong gia đình anh, Lee là bạn của anh, và vừa rồi lại xảy ra chuyện rắc rối, chắc cậu ta cũng đang phân vân không biết bọn anh còn là bạn hay không, cho nên làm chuyện đó bây giờ sẽ không tốt. Cô bé mà anh gặp không là gì cả. Cô ấy không hề có ý nghĩa gì đối với anh.”

Kay nói: “Tất cả những gì không liên quan đến nghề cảnh sát, đánh đấm và súng ống anh đều lo sợ cả,” và ôm chặt lưng tôi. Tôi để cho cô ôm và biết rằng Kay vẫn nghĩ tôi là con người trong sạch. Lát sau tôi chia tay Kay và quay vào phố.

Đồng hồ trong phòng Thad Green đã nhích sang đúng 6:00 nhưng vẫn không thấy Lee đến, 6:01 cô thư ký mở cửa phòng Green và đẩy tôi vào. Viên giám đốc phụ trách các thám tử ngẩng mặt lên nhìn tôi. “Blanchard đâu? Cậu ấy mới là người tôi muốn gặp.”

Tôi nói: “Tôi không biết, thưa sếp,” và đứng nghiêm. Green chỉ ghế bảo tôi ngồi trong khi vẫn nhìn tôi trừng trừng. “Chắc cậu có rất nhiều lời để giải thích cho hành động của bạn cậu tối hôm thứ Hai. Nói đi.”

Tôi nói: “Thưa sếp, cô em gái của Lee bị giết khi còn là đứa trẻ và vụ Thược dược đen này chính là sự dằn vặt đối với cậu ta. Gã Bobby De Witt bị cậu ấy tóm cổ trong vụ Boulevard-Citizens được tha ngày hôm qua, và trước đây một tuần hai chúng tôi khử bốn tên. Bộ phim kia làm cậu ấy không thể kiềm chế nổi. Tôi đuổi theo cậu ấy đến quán bar dành cho các lesbian vì chắc cậu ấy nghĩ có thể tìm được manh mối nào đó về thằng khốn quay bộ phim.”

Green không còn gật gù như khi tôi nói nữa. “Cậu đúng là thằng luật sư giả dối tìm đủ cách bao biện cho hành động của chủ mình. Trong Sở của tôi, người nào cũng phải được kiểm tra tâm lý trước khi khoác sắc phục lên mình. Nhưng cậu cũng cần nhớ rằng tôi không thể thông cảm hết cho các cậu được. Tôi sẽ nói với cậu điều này, tôi đình chỉ công tác của Lee để kiểm điểm nhưng không phải vì hôm thứ Hai cậu ta lỗ mãng mà vì cậu ta trình báo cáo nói rằng thằng Nash kia bôi nhọ danh dự công việc của chúng ta. Tôi cho rằng việc đó là không đúng. Cậu nghĩ thế nào?”

Tôi có cảm giác hai chân mình đang run bần bật. “Tôi nghĩ thế, thưa sếp.”

“Vậy thì cậu không thông minh như tôi tưởng. Khi gặp Lee cậu bảo cậu ta nộp lại phù hiệu và súng. Cậu tiếp tục điều tra vụ Short và nhớ đừng tiếp tục ẩu đả. Chúc ngủ ngon.”

Tôi đứng dậy quay ra và vẫn giữ nguyên tư thế nghiêm nghị kiểu quân đội cho đến khi xuống đến phòng họp chung. Tôi lấy điện thoại gọi về nhà, về Đội University và khách sạn El Nido nhưng không có kết quả gì. Cảm giác có chuyện không hay, tôi quay số gọi Văn phòng phụ trách phóng thích tù nhân hạt.

Một giọng đàn ông lên tiếng. “Phòng phụ trách phóng thích tù nhân hạt Los Angeles xin nghe. Tôi có thể giúp gì được cho anh không?”

“Tôi là sỹ quan của Sở cảnh sát thành phố Los Angeles. Tôi muốn hỏi về những tù nhân mới được phóng thích gần đây.”

“Được thôi.”

“Robert ‘Bobby’ De Witt. Ra khỏi nhà giam hôm qua.”

“Chuyện đó không có gì. Hắn chưa đăng ký với bên bưu điện. Tôi đã gọi cho quản lý bến xe buýt ở Santa Rosa, không thấy hắn mua vé về Los Angeles mà mua một vé đi San Diego, trung chuyển ở Tijuana. Chúng tôi chưa phát lệnh bắt lại vì tội bỏ trốn. Phụ trách bưu điện của hắn cho rằng có thể hắn rẽ qua Tijuana để giải quyết và cho hắn đến sáng mai phải có mặt.”

Tôi gác máy và cảm thấy nhẹ nhàng hơn vì De Witt chưa quay lại Los Angeles. Tôi đi thang máy xuống định đi tìm Lee thì gặp Russ Millard và Harry Sears đang đi vào cầu thang bộ. Russ nhìn thấy tôi liền ngoắc tay ra hiệu và tôi bước đến.

Tôi hỏi ngay: “Chuyện ở Tijuana thế nào?”

Harry vừa thở vừa nói. “Chả có gì cả. Tìm căn nhà đó nhưng không thấy mà toàn gặp bọn bán ma túy. Bọn tôi còn hỏi thăm cả người quen của cô nàng Short kia ở Dago nhưng cũng chẳng thu được gì. Tôi...”

Millard đặt tay lên vai Sears ngăn lại. “Bucky, Lee đến Tijuana rồi. Một nhân viên tuần tra nhìn thấy cậu ta đang đàm đúm với một đám cảnh sát địa phương.”

Tôi nghĩ đến việc De Witt cũng đến Tijuana và phân vân không hiểu sao Lee lại nói chuyện với cảnh sát Mêhicô. “Lâu chưa?”

Sears nói: “Tối hôm qua. Loew, Vogel và Koenig cũng ở đó. Họ đã nói chuyện với cảnh sát Tijuana. Russ cho rằng họ nghi ngờ bọn Nam Mỹ nói tiếng Tây Ban Nha gây ra vụ Thược dược này.”

Tôi lại nghĩ đến cảnh Lee chạy theo bọn xấu kia và hình ảnh người cậu ta đầy máu nằm run rẩy dưới chân tôi. Millard nói: “Đó chỉ là chuyện tào lao thôi vì Meg Caulfield đã có manh mối về gã đàn ông theo lời của cô bé Martilkova rồi. Hắn là gã da trắng tên là Walter “Duke” Wellington. Chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ cá nhân và biết hắn là tay bợm dâm và khiêu dâm có hạng. Tất cả đều tốt đẹp ngoại trừ việc đại úy Jack nhận được một lá thư từ Wellington, đóng dấu bưu điện ba hôm trước. Hắn đang lẩn trốn vì sợ liên quan đến vụ Thược dược đen và thú nhận đã quay bộ phim Betty Short và Lorna. Sợ bị theo dõi nên hắn gửi đến một bản chi tiết chứng cớ ngoại phạm trong những ngày Betty mất tích. Jack đã đích thân kiểm tra và nhận thấy chứng cớ rất chặt chẽ. Wellington cũng gửi một bản cho tờ Herald và ngày mai họ sẽ đăng tin này.”

“Có nghĩa là Lorna nói dối để bảo vệ hắn?”

Sears gật đầu. “Có vẻ là thế. Wellington vẫn đang lẩn trốn tội môi giới dẫn khách mại dâm trước đây và Lorna ngậm miệng để bảo vệ cho hắn. Nhưng đây mới thực sự là chuyện rắc rối: Bọn tôi gọi điện cho Loew nói với anh ta rằng tên Mêhicô kia chỉ là loại bỏ đi, nhưng anh bạn của chúng ta lại nói rằng Vogel và Koenig vẫn đang lùng sục bọn người Nam Mỹ kia.”

Việc điều tra của chúng tôi ngày càng trở nên khôi hài. Tôi nói: “Nếu lá thư gửi cho báo chí đó được công bố thì chắc chắn họ sẽ quay lại đây tìm chúng ta. Vì vậy tốt nhất là chúng ta nên giữ kín thông tin với bọn họ. Lee bị đình chỉ công tác rồi nhưng cậu ta đã sao được hồ sơ vụ án và đang giấu ở một khách sạn. Chúng ta cũng có thể sử dụng chỗ đó để giấu thông tin của mình.”

Millard và Sears chậm rãi gật đầu, rắc rối đã tìm đến với tôi. “Nhân viên bên Phòng quản lý phóng thích tù nhân cho biết Bobby De Witt đã mua vé xe đi Tijuana. Nếu Lee cũng ở đó thì có thể sẽ xảy ra chuyện rắc rối.”

Millard giật mình. “Thế thì nguy rồi. De Witt không phải là thằng vừa đâu, có thể hắn đã biết Lee đang ở đó. Tôi sẽ gọi cho bên tuần tra đường biên bảo họ bắt hắn lại.”

Tôi biết công việc này là của mình. “Tôi sẽ đi.”