← Quay lại trang sách

Chương 15

Tôi vượt qua đường biên đúng lúc bình minh. Thành phố Tijuana cũng thức dậy khi tôi vào đến đại lộ Revolution, con đường lớn nhất của thành phố. Trẻ con ăn xin đang đào bới đống chai hộp vứt đi tìm bữa sáng, người bán hàng rong tất tả khuấy nồi cháo trên lò, các thủy thủ và lính hải quân sau một đêm truy hoan đang được dìu ra khỏi nhà chứa. Những kẻ khôn ngoan thì đều tìm đến Calle Colon[51] hay hành nghề bán ma tuý rong, bọn ngốc nghếch thì đổ về phía Đông Tijuana để xem buổi biểu diễn khỉ lúc sáng sớm. Xe du lịch đã nối đuôi nhau xếp hàng trước các cửa hàng bán đồ hạ giá. Giới giàu có thì đi những chiếc Chevy[52] sản xuất từ trước chiến tranh trong các bộ đồng phục đen trông chả khác gì thành viên của bọn Nazi.

Tôi lùng sục trên đường tìm Lee và chiếc Ford sản xuất năm 1940 của cậu ta. Tôi định dừng lại hỏi cảnh sát tuần tra biên giới nhưng lại chợt nhớ anh bạn mình đã bị đình chỉ công tác và đang mang vũ khí bất hợp pháp trên người nên đành thôi. Nhớ lại khách sạn pisidero tôi đã từng đến trong những chuyến đi tham quan từ thời học cấp ba, tôi quyết định đi ra khu ngoại vi thành phố nhờ người Mỹ giúp đỡ.

Toà nhà xây theo phong cách Art Deco[53] xấu xí đứng lạc lõng với dãy nhà ổ chuột. Tôi phải hăm doạ anh chàng nhân viên lễ tân anh ta mới chỉ cho tôi “phái đoàn nhà Loew” ở phòng số 642 phía sau tầng trệt, giọng quát tháo đã vọng ra từ bên trong.

Fritzie Vogel vẫn đang lớn tiếng. “Tôi vẫn khẳng định chúng ta phải tóm được thằng Nam Mỹ đó! Lá thư gửi tờ Herald không nhắc đến bộ phim đó mà chỉ nói Wellington gặp cô nàng Thược dược và cô bé trẻ con kia vào cuối tháng 11! Chúng ta vẫn…”

Ellis Loew quát lại: “Không thể làm như vậy! Wellington thừa nhận với Tierney là đã quay cuốn phim. Ông ấy là người giám sát chúng ta nên không thể qua mặt ông ấy được.”

Tôi mở cửa và thấy Loew, Vogel cùng với Koenig đang ngồi hội ý với nhau, mỗi người cầm trên tay một tờ Herald. Thấy tôi bước vào tất cả đều im bặt. Koenig trố mắt ra nhìn, Loew và Vogel lẩm bẩm: “Bleichert.”

Tôi nói: “Con Thược dược khỉ gió này. Lee đã đến đây. Bobby De Witt cũng đến đây. Sắp có chuyện không hay xảy ra rồi. Các anh…”

Loew nói: “Thằng Blanchard chó chết. Nó bị đình chỉ rồi.” Tôi lao thẳng đến chỗ anh ta, Koenig và Vogel vội vàng lao ra ngăn lại. Viên phó ủy viên công tố quận sợ hãi lùi vào mé trong, Koenig túm tay, cùng với Vogel đẩy tôi ra ngoài. Loew vẫn nhìn tôi với ánh mắt thù hằn, Fritzie tặc lưỡi ra hiệu. “Tôi có chỗ để cậu thể hiện tài thi đấu hạng trung rất hay. Nếu cậu hứa không đánh Bill tôi sẽ tìm đối thủ cho cậu.”

Tôi gật đầu và Koenig thả tay tôi ra. Fritzie nói: “Tôi sẽ lái xe. Cậu lái sẽ không tốt.”

Fritzie lái còn tôi ngồi nhìn. Trong vụ cô nàng Short này anh ta tỏ ra khá hiệu quả và có lẽ chức thượng úy đang chờ đợi anh ta. Ăn mày, gái điếm và thanh niên bụi đời lang thang đầy phố. Sau bốn tiếng đồng hồ, đường xá trở nên quá đông đúc, xe không thể đi nổi nên chúng tôi nhảy xuống đi bộ.

Ra khỏi xe, cảnh tượng còn dơ dáy hơn. Ăn mày trẻ con quấn chặt lấy chúng tôi cầm thánh giá chìa cả lên mặt. Fritzie quát tháo gạt chúng ra để bước đi nhưng khuôn mặt đói khát của chúng làm tôi chạnh lòng, tôi đổi tờ năm đô la ra tiền peso và tung cả nắm tiền xu ra khi chúng xuất hiện tụ họp.

Một giờ đi bộ nhưng chúng tôi vẫn không tìm thấy Lee và cũng chẳng thấy gã người Mỹ nào giống Bobby De Witt xuất hiện cả. Lát sau một anh cảnh sát địa phương mặc áo sơ mi đen, đi ủng đang tha thẩn nhìn thấy ánh mắt tôi và hỏi: “Cảnh sát phải không?” Tôi dừng lại và thay vì trả lời tôi chìa phù hiệu ra.

Anh ta thọc tay vào túi lôi ra bức ảnh điện báo, hình rất mờ nhưng dòng chữ “Robert Bobby De Witt” thì lại vô cùng rõ. Fritzie vỗ vai viên cảnh sát hỏi. “Hắn ở đâu?”

Viên cảnh sát Mêhicô dập chân và nói rất to. “Mời đi theo tôi”

Anh ta đi trước dẫn chúng tôi vào một con hẻm đầy các phòng điều trị bệnh lây qua đường tình dục và chỉ một căn nhà xây bằng xi măng giăng đầy dây thép gai phía trước. Fritzie đưa cho cậu ta một đô la, viên cảnh sát làm động tác chào kiểu Mussolini[54] và quay bước. Tôi bước rất nhanh vào trong nhưng cố không thể hiện là mình đang chạy.

Cảnh sát địa phương tay lăm lăm súng máy đứng canh cửa. Tôi chìa phù hiệu và họ tránh sang bên, Fritzie cũng vào theo tôi, tay anh ta đã chuẩn bị sẵn mấy tờ đô la lẻ và bước đến bàn thường trực. Viên cảnh sát trực bàn vồ ngay tờ tiền và Fritzie hỏi: “Có người Mỹ nào ở đây không? Có ai tên là De Witt không?”

Anh ta cười và bật công tắc phía sau lưng, cánh cửa trong tường bật mở. Fritzie nói: “Chính xác là chúng ta cần ở bọn cặn bã này cái gì?”

“Lee đang ở đây, có lẽ cậu ấy cũng đang truy tìm manh mối của riêng mình. Thằng De Witt cũng đến thẳng đây từ nhà tù Quentin.”

“Hắn không đến trình diện bên đăng ký bưu điện sao?”

“Không.”

“Và De Witt vẫn còn căm thù Lee vì vụ Boulevard-Citizens?”

“Có thể nói như vậy.”

Chúng tôi bước vào một hành lang, hai bên đầy các phòng giam nhỏ. De Witt ngồi trong phòng giam cuối cùng, thấy tôi gã đã hạ nhục Kay Lake kia đứng dậy. Những năm tháng trong tù quá là không dễ dàng đối với hắn, vẻ cứng rắn của khuôn mặt lưỡi cày xuất hiện trên báo chí từ năm 1939 bây giờ trông khô héo, tiều tụy, kiểu tóc pachuco[55] của hắn cũng lỗi thời như bộ quần áo của đội quân cứu tế mà hắn đang mặc.

Chúng tôi bước vào. De Witt cố tỏ ra can đảm nhưng vẫn không giấu nổi vẻ gì đó tỏ ra khuất phục. “Cảnh sát phải không? Dù sao thì các ông cũng còn là người Mỹ nhưng tôi cũng chả thèm gặp các ông.” Fritzie nói: “Mày thích gì?” Và đá luôn vào hạ bộ hắn. De Witt khom người ôm bụng, Fritzie túm cổ áo tặng luôn cho hắn cú vả bằng mu bàn tay. Bọt mép, nước dãi của hắn bắt đầu sùi ra. Fritzie thả De Witt ra và bôi sáp thơm lên tay. De Witt lồm cồm dưới sàn nhà, bò đến chiếc ghế dùng để tiểu tiện trong phòng ngủ và nôn thốc nôn tháo. Hắn cố đứng dậy nhưng ngay lập tức Fritzie lại lao đến túm đầu hắn ấn xuống chậu nước giải. Tên đầu xỏ từng cả gan cướp ngân hàng uống nước đái của mình và lại nôn oẹ.

Vogel nói: “Lee Blanchard cũng đang ở đây và vừa ra khỏi nhà tù mày cũng lao đến nơi này, đó là sự trùng hợp chó chết và tao không thích thế. Tao không thích mày, tao không thích những con điếm bị mày gieo rắc bệnh giang mai, tao không thích phải lặn lội đến nơi chó bẩn ở nước ngoài thế này, tao thích ở nhà với gia đình tao. Tao rất thích làm đau bọn tội phạm như mày, vì vậy mày phải trả lời câu hỏi của tao đúng sự thực, nếu mày không muốn ăn đòn.”

Fritzie kéo hắn lên một chút, De Witt há hốc mồm hít thở. Tôi nhặt chiếc váy đầy cáu bẩn vứt trên sàn nhà định đưa tận tay cho hắn nhưng chợt nhớ đến những vết sẹo mà hắn để lại trên đôi chân của Kay nên tôi chỉ quăng cho hắn và lấy chiếc ghế ngoài hành lang vào. Fritzie xô hắn ngồi lên ghế và còng tay sau.

De Witt ngước mắt lên nhìn chúng tôi, quần hắn đen xì. Fritzie hỏi: “Mày có biết trung uý Lee đang ở Tijuana này không?”

De Witt lắc đầu làm rơi mấy giọt nước giải còn bám trên mặt. “Tôi không gặp Blanchard kể từ khi lãnh bản án chó chết đó.”

Fritzie lại tặng cho hắn một cú vả. “Đừng dùng những lời báng bố với bọn tao, mày phải gọi tao là ngài. Bây giờ nghe tao hỏi lại, mày có biết trung uý Blanchard cũng đang ở Tijuana này không?”

De Witt lúng búng: “Không”. Fritzie nhắc lại: “Mày phải nói là Không, thưa ngài,” và ban thêm một cái tát. De Witt gục mặt xuống ngực. Fritzie dùng một ngón tay nâng mặt hắn lên hỏi. “Không cái gì?”

De Witt rít lên: “Không, thưa ngài.”

Hắn đúng là tên không vừa. Tôi nói: “Blanchard rất sợ mày, vì sao vậy?”

Hắn nắm chặt ghế, tóc xoã xuống trán cười sặc sụa, tiếng cười của hắn trở nên man dại. Fritzie bầm tím mặt mày đấm như trời giáng vào mặt hắn, tôi nói: “Cứ để cho nó cười.” Vogel đành phải dừng tay, điệu cười như điên dại của De Witt tắt luôn.

De Witt cố hít thở và nói: “Con người yếu đuối, thật nực cười. Lee sợ tôi vì những gì tôi ba hoa ở toà, nhưng tất cả những gì tôi biết đều chỉ qua báo chí, và tôi cũng rất sợ cậu ta. Nếu nói dối tôi chết ngay. Có thể tôi nhắc đến việc trả thù nhưng đó chắc là chuyện linh tinh với đám bạn tù thôi, nhưng khi Lee giết đám da đen đó, tôi…”

Vogel thụi vào ngực De Witt khiến cả người hắn và chiếc ghế ngã lăn xuống sàn nhà. Khạc ra cả máu và răng, gã quái dị vừa rên rỉ vừa cười, Fritzie cúi người thắt động mạch cảnh không cho máu lên não hắn. “Bobby, tao không thích trung úy Lee, nhưng cậu ấy là đồng nghiệp của tao và tao không muốn những thằng cặn bã như mày xúc phạm cậu ấy. Bây giờ thì mày đã mắc tội xúc phạm cảnh sát và tội bỏ đến đây khi ra tù, vì vậy mày sẽ phải quay lại. Khi tao thả thắt nút ra mày phải nói với tao lý do tại sao nếu không tao sẽ buộc cổ cho đến khi cái đầu chó của mày vỡ tung ra như vụn bánh bích quy.”

Fritzie thả tay ra, mặt De Witt đang tái xanh biến thành đỏ ửng. Vogel chỉ dùng một tay túm cả tên tội phạm và chiếc ghế dựng lên. Bobby lại cười, sau đó nhổ ra cả mồm máu rồi mới im. Hắn lại ngước lên nhìn Fritzie như con chó trung thành duy nhất nhìn chủ. “Tôi muốn đến lấy ít hàng mang về Los Angeles rồi mới ra trình báo với bên quản lý bưu điện. Người tôi đến gặp là một tay rất dễ dãi, các anh chỉ cần nói: ‘Ngài Gee, tôi vừa ở trại tám năm rồi, bây giờ tôi muốn kiếm ăn trở lại,’ và ông ta sẽ chẳng thèm hỏi vì sao anh lại đến muộn thế.”

De Witt hít thở thật mạnh, Fritzie nói: “Ngon lành đấy, nói tiếp đi.”

Bobby thì thào nốt lời thú tội: “Người tôi đến gặp tên là Felix Chasco. Ông ấy định gặp tôi ở nhà trọ Calexico Garden tối nay. Gã bạn tù người Los Angeles là em trai của gã này. Tôi chưa gặp hắn nên xin đừng đánh tôi nữa.”

Fritzie rú lên và vội vàng chạy ra khỏi nhà tù đi báo cáo chiến lợi phẩm. De Witt liếm máu trên miệng và quay sang nhìn tôi, người chủ còn lại duy nhất của hắn vì Vogel đã biến. Tôi nói: “Chuyện của mày và Lee Blanchard coi như chấm dứt và đừng quá kích động đấy.”

De Witt nói: “Thưa anh cảnh sát, tất cả những gì liên quan giữa tôi và Lee chỉ là vì tôi đã quan hệ với cô bạn gái Kay Lake của anh ta.”

Tôi nhớ đã bước đến chỗ hắn, hai tay túm cổ hắn nhấc lên và phân vân không biết người ta phải dùng bao nhiêu sức mạnh để siết cổ con chó cho mắt nó lòi ra. Tôi nhớ sắc mặt hắn thay đổi hẳn và hắn ú ớ mấy từ gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha và tiếng Fritzie hét lên: “Đã kiểm tra rồi.” Sau đó có ai đó đẩy tôi ra và tôi không còn biết gì nữa.

Tôi lơ mơ nhớ hình như tôi bị hạ gục trong trận đấu Bleichert-Blanchard thứ ba và không biết tôi đã làm đau bạn mình thế nào. Tôi bập bẹ, “Lee? Lee? Cậu có sao không?” và thấy hai gã cảnh sát đầu bóng mượt mặc áo đen. Fritzie Vogel bước đến nói: “Tôi thả thằng Bobby đó đi để chúng ta theo dõi tìm thằng bạn nó nhưng hắn dám cả gan cắt đuôi trong khi cậu ngủ, đó là điều tồi tệ đối với hắn.”

Có ai đó rất cao lớn dựng tôi dậy và tôi lờ mờ đoán đó chỉ có thể là Bill Koenig. Đầu choáng váng, hai chân run rẩy, tôi để cho Fritzie và đám cảnh sát Mêhicô dìu ra khỏi nhà giam. Trời bên ngoài đã tối và thành phố Tijuana đã lên đèn. Xe tuần tra lao đến, Bill và Fritzie đẩy tôi lên ghế sau. Gã tài xế bật còi hiệu và phóng đi.

Chúng tôi đi lên hướng Bắc và dừng trước khu nhà có khoảng sân phía trước trải sỏi. Cảnh sát Tijuana trong bộ kaki cưỡi ngựa đứng gác trước cửa căn nhà phía trong, tay lăm lăm súng. Fritzie nháy mắt và giơ tay ra cho tôi vịn, tôi gạt ra và tự bước xuống xe. Fritzie đi trước, đám cảnh sát giơ súng chào chúng tôi và mở cửa.

Căn phòng nồng nặc mùi hôi thối. Xác chết của Bobby De Witt và một gã người Mêhicô nằm dưới sàn nhà, máu vẫn chảy ra từ mấy chỗ bị trúng đạn. Nước trong hộp sọ chảy ra lênh láng. Trên cổ De Witt còn nguyên vết tôi bóp cổ hắn. Tôi nhận ra trong lúc mất tỉnh táo vì muốn trả thù cho hai người thân tôi đã hành động. Fritzie nhận ra ý nghĩ của tôi, anh ta cười và nói: “Không phải cậu đâu, bọn khác. Thằng Felix Chasco là tay buôn ma tuý khét tiếng. Có thể bọn nghiện ngập rác rưởi, có thể là Lee và cũng có thể là Chúa đã giết hắn. Theo tôi nên để cho cảnh sát Mêhicô giải quyết vụ này còn chúng ta quay lại Los Angeles giải quyết vụ cô bé Thược dược đen kia.”