← Quay lại trang sách

Chương 16

Vụ giết tên Bobby De Witt chiếm nửa cột trên tờ Mirror, tôi rất ngạc nhiên được Loew cho nghỉ một ngày. Vụ Lee mất tích khiến cả Phòng Metropolitan (Phòng phụ trách trung tâm) phải vào cuộc.

Cả ngày nghỉ hầu như tôi phải ngồi ở văn phòng của Jack Tierney để họ thẩm vấn với hàng trăm câu hỏi về Lee - lý do cậu ta mất kiềm chế trong buổi xem cuốn phim, về quán bar dành cho lesbian La Verne’s Hideaway, lý do cậu ta bị vụ E. Short dày vò, về vụ tên Nash và quan hệ của cậu ta với Kay. Tôi trả lời rất nhanh, cung cấp đầy đủ các thông tin nhưng cũng không quên giấu đi việc Lee dùng Benzedrien, căn phòng cậu ta giấu tài liệu ở khách sạn El Nido, và việc cậu ta sống chung với Kay là hoàn toàn minh bạch. Mấy tên điều tra ngớ ngẩn của Phòng Metropolitan liên tục tra hỏi xem tôi có cho rằng Lee là người giết Bobby De Witt và Felix Chasco hay không, tôi phải nhắc đi nhắc lại với họ rằng cậu ấy không phải là tên giết người. Yêu cầu giải thích về trận đánh nhau, tôi nói với họ tôi đã cho cậu ta một trận đòn vì tức tối vụ tên Nash, và rằng Lee là cựu võ sĩ, và có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ là cựu cảnh sát, cậu ấy đã quá già không thể tiếp tục quay lại đấu trường, và cũng rất dễ bị kích động khi nhìn thấy bọn đồng tính trong khi đó mảnh đất Mêhicô đúng là nơi thích hợp cho những con người như thế. Tôi có cảm giác bọn họ chả thèm quan tâm đến chuyện Lee bị thương - và chỉ muốn tạo dựng hồ sơ để loại cậu ấy ra khỏi lực lượng cảnh sát Los Angeles. Tôi liên tục phải nhắc họ là không nên kéo tôi vào việc điều tra đó và mỗi lần đồng ý tôi lại phải dùng ngón tay tự đâm vào bàn tay mình để tránh nói ra những lời lăng mạ họ, thậm chí còn tồi tệ hơn thế.

Rời khỏi Hội trường thành phố, tôi đến thẳng chỗ Kay. Hai cảnh sát của Phòng Metropolitan cùng đã đến thẩm vấn nàng về cuộc sống gắn bó của Kay với Lee, về chuyện quan hệ với Bobby De Witt trước kia. Kay nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng và tôi hiểu nàng cũng coi tôi như một cảnh sát, tôi dỗ dành và động viên Kay, nói rằng Lee sẽ trở về nhưng nàng nói: “Cũng thế thôi,” và đẩy tôi ra.

Tôi đến kiểm tra phòng số 204 ở khách sạn El Nido với hy vọng sẽ tìm được lời nhắn nào đó để lại nhưng tất cả những gì có ở đó chỉ là những bản sao hồ sơ về vụ Elizabeth Short.

Căn phòng đúng là chỗ ngủ đặc trưng của những người đàn ông Hollywood độc thân: giường Murphy, bồn tắm, nhà vệ sinh bé xíu. Nhưng tường nhà dán đầy các bức ảnh chân dung Elizabeth Short, các bức ảnh cắt ra từ báo và tạp chí, những câu chuyện khủng khiếp về vụ việc xảy ra ở góc đường số 39 và đường Norton. Trên giường vứt đầy các hộp giấy bìa các-tông bên trong là toàn bộ hồ sơ điều tra của một cảnh sát: các biên bản, danh mục chứng cớ, lời gợi ý, báo cáo điều tra hiện trường và thẩm vấn, tất cả đều được sắp xếp theo thứ tự.

Chả còn việc gì để làm, tôi ngồi lật xem đống hồ sơ. Tôi tìm được rất nhiều thông tin, nhưng có lẽ sức lực của con người tạo dựng lên nó mới lớn lao hơn và thật khủng khiếp khi công sức đó lại bị dồn vào vụ việc của một cô nàng ngớ ngẩn. Tôi không biết nên trân trọng Betty Short hay lột hết tất cả các hình cô ta trên tường xuống. Trên đường quay ra, tôi chìa phù hiệu cho nhân viên tiếp tân và trả trước cho cậu ta một tháng tiền phòng và yêu cầu giữ nguyên căn phòng như tôi đã hứa với Millard và Sears - nhưng thực ra tôi giữ nó cho trung uý Leland C. Blanchard, người đang lẩn khuất đâu đó trước mắt tôi.

Tôi gọi cho các báo Thời báo, Mirror, Herald, Tin tức hàng ngày yêu cầu đăng một mục tin cá nhân: Lửa - phòng ngủ vẫn nguyên vẹn, nhắn tin cho tớ ngay - Nước đá! Mang theo mình mẩu tin nhắn đó, tôi đi đến nơi duy nhất mà tôi biết có thể cậu ta sẽ tìm đến.

Góc đường số 39 và đường Norton bây giờ chỉ còn là các khu đất trống không. Không có đèn, xe cảnh sát hay dân tò mò đứng xem. Gió phảng phất thổi khi tôi đứng đó và càng nghĩ đến Lee tôi lại càng nhận ra rằng cuộc đời cảnh sát của tôi rồi cũng trôi đi như cuộc đời của cô gái xấu số kia.