← Quay lại trang sách

Chương 22

Hành động bấm chuông khiến tôi phải trả giá rất đắt. Loew và Vogel đã thành công đối với tôi. Tôi bị đuổi khỏi Phòng cảnh sát điều tra trung tâm trở về làm sỹ quan tuần tra như xưa. Thượng úy Jastrow phụ trách đội tuần tra rất thân cận với tên ác quỷ bên công tố nên hắn xoi mói từng cử chỉ, từng hành động của tôi.

Tôi không hề mắc thêm sai lầm nào nhưng lời nói của một sỹ quan mới có năm năm trong nghề làm sao chống lại được con người đã hai mươi hai năm trong nghề lại là trưởng ủy viên công tố quận trong tương lai cùng với cả lũ thuộc hạ bên dưới. Những sỹ quan tuần tra kịp thời có mặt khi nghe tiếng chuông báo động được điều sang Đội điều tra và trở thành một nhóm với nhau, sự may mắn bất ngờ đủ làm bọn họ hài lòng mà giữ mồm giữ miệng. Còn điên khùng hơn khi tôi được thông báo rằng Fritzie không hề giết ai, và bốn thằng tự nhận tội kia được đưa đến bệnh viện Queen of Angels điều trị vết thương vì “bị đâm xe” sau đó được chuyển đến bốn trại quản thúc khác nhau để “giám sát.” Sự kinh hãi đã đẩy tôi đến nơi mà đã rất lâu rồi tôi không dám đến vì sợ sệt và ngu ngốc.

Đó chính là Kay.

Đêm đó Kay đã dịu dàng dỗ dành động viên tôi như cô tình nhân thực sự. Nàng đã tự tay cởi quần áo cho tôi, làm tôi khuây khoả, và cứ mỗi lần tôi nhắc đến Fritzie hay Thược dược nàng lại dỗ dành bảo tôi quên đi. Kay vuốt ve tôi vô cùng dịu dàng, tôi cũng đáp lại nàng không kém cho đến khi con người tôi không còn là con người của những cú đấm đá, những hành động cơ bắp. Chúng tôi nhẹ nhàng đến với nhau, khêu gợi cho nhau và ân ái với nhau. Betty Short không còn nằm trong đầu tôi nữa.

Một tuần sau tôi cắt đứt quan hệ với Madeleine, cô bé “hàng xóm” mà tôi vẫn giấu bặt Kay và Lee từ trước tới nay. Tôi không giải thích lý do vì sao và đúng lúc tôi chuẩn bị gác máy thì cô bé giàu có kia bắn trúng tim đen. “Anh có người khác làm mình cảm thấy an toàn hơn rồi phải không? Anh sẽ quay lại với em, anh biết điều đó mà. Em chả khác gì cô ta cả.”

Đúng là cô ấy.

Một tháng trôi qua mà Lee vẫn không trở về, hai gã buôn ma túy đã bị kết án và bị treo cổ vì tội giết De Witt và Chasco, những bài viết về chàng Lửa và chàng Nước đá vẫn xuất hiện trên các báo hàng ngày của Los Angeles. Vụ Short từ trang đầu nhảy xuống trang cuối, cũng chả còn manh mối hay chứng cớ nào được phát hiện, tất cả các sỹ quan phụ trách điều tra đều trở về với công việc thường xuyên của mình ngoại trừ Russ Millard và Harry Sears. Russ và Harry vẫn cần mẫn làm việc ở văn phòng rồi lại ra địa bàn, buổi tối vẫn ghé qua khách sạn El Nido xem hồ sơ. Hết ca làm lúc 9:00 tôi thường rẽ qua đó với anh ta trên đường trở về với Kay. Russ cũng bị cô nàng Thược dược kia giày vò chẳng kém gì Lee, gia đình anh ta cũng chả thèm để ý mỗi khi Russ làm việc đến nửa đêm mới về nhà. Tôi kể với Russ câu chuyện xảy ra ở khu nhà kho với Fritzie và anh ấy tỏ ra thông cảm, độ lượng với tôi. “Cứ tham gia kỳ sát hạch lên trung uý đi. Chỉ khoảng một năm nữa tôi sẽ lên thay Thad Green. Anh ta còn mang ơn tôi, và khi Harry về hưu cậu sẽ là đối tác đi cặp với tôi.”

Dù sao đó cũng là lời hứa và nó buộc tôi phải ở lại cùng nghiên cứu hồ sơ với anh ta. Những ngày tôi nghỉ còn Kay phải đi làm, tôi lại lôi hồ sơ ra nghiền ngẫm. Mấy tập tài liệu ký hiệu “R”, “S”, và “T” biến mất nhưng những tài liệu khác thì vẫn còn nguyên vẹn. Người phụ nữ thực sự đang sống cùng với tôi đã giúp tôi đẩy Betty Short ra khỏi đầu, chỉ còn là sự tò mò về nghề nghiệp nhưng tôi vẫn đọc, suy nghĩ và đặt ra giả thuyết trên cương vị của một thám tử giỏi - con đường mà tôi đã đi trước khi bấm hồi chuông định mệnh kia. Có những lúc tôi phát hiện ra được tình tiết liên quan nhưng cũng có những lúc tôi phải tự dằn vặt trách bộ não của mình còn nhỏ quá. Những lúc như thế tôi lại nghĩ đến Lee.

Và tôi lại tiếp tục trăn trở với người phụ nữ đã khiến cậu ta rơi vào cơn ác mộng. Khoảng ba đến bốn lần một tuần tôi về nhà với Kay, làm công việc tuần tra tôi thường về muộn hơn. Chúng tôi lại ân ái bên nhau và cùng ngồi nghĩ lại những sự kiện vừa xảy ra mấy tháng qua, tôi cố gắng nhẹ nhàng, lạc quan để an ủi Kay rằng Lee sẽ trở về, tên giết Thược dược sẽ phải đền tội và tôi sẽ không bao giờ ăn nằm với Madeleine hay đối đầu với Loew và Fritzie nữa. Mỗi khi nghĩ đến việc mình đánh Cecil Durkin, tôi lại dằn vặt tự hỏi: Mình đã sai lầm đến mức độ nào đêm hôm đó?

Đau nhất là tôi phải trả giá cho hành động đó. Tôi phụ trách tuần tra đường số 5 ở phía Đông khu vực giữa đường chính và đường Stanford toàn nhà ổ chuột của bọn lưu manh: Các ngân hàng máu, cửa hàng rượu lậu, nhà trọ rẻ tiền, và rất nhiều những công việc linh tinh khác. Luật bất thành văn ở khu vực này là tất cả mọi thứ đều phải giải được giải quyết bằng bạo lực. Dùng dùi cui mà đập vỡ chai rượu của bọn nghiện, dùng xe mà giải tán đám người thất nghiệp ngồi tụ tập chờ được thuê, thoả sức mà lùa cả lũ say xỉn và bọn nhặt giẻ rách nếu muốn làm cho thành phố trong sạch hơn, và nếu bọn chúng bỏ chạy thì cứ việc đánh. Làm thứ công việc này chỉ khiến người ta mòn mỏi và nếu là một sỹ quan bình thường thì không ai có thể làm tốt được. Tôi lái xe đi tuần nhưng trong đầu không bao giờ tha thiết với thứ công việc mình đang làm: Sử dụng dùi cui liên tục để đuổi bọn nghiện ngập ngoài đường vào các quán bar. Tôi được mệnh danh là “nữ nhà báo chuyên viết chuyện thương tâm” của đội tuần tra. Hai lần Johnnie Vogel nhìn thấy tôi lái xe đi như một thằng điên và hắn rú lên như thằng tiểu nhân đắc chí. Thượng uý Jastrow xếp loại D báo cáo tháng đầu làm việc của tôi, một nhân viên văn phòng nói với tôi anh ta đánh giá tôi “không cứng rắn với bọn tội phạm cứng đầu cứng cố.” Kay rất thích thú khi nghe tin này còn tôi thì lại bắt đầu nghĩ rằng Russ Millard sẽ không đủ khả năng đưa tôi quay lại Phòng cảnh sát điều tra.

Tôi lại trở về nơi mình đã ra đi trước trận đấu với Lee. Người ta đồn đại khi tôi được chuyển sang Phòng cảnh sát điều tra trung tâm và giờ đây khi tôi quay lại vị trí cũ người ta lại đồn đại. Có người nói đó là vì tôi đã đánh Lee, có người nói vì tôi đã vi phạm địa giới quản lý của đơn vị khác, giao du chè chén với một tân binh bên tổ phụ trách đường số 77 đã từng đạt danh hiệu “Đôi găng vàng” năm 1946, hay chọc tức Loew khi tiết lộ thông tin liên quan đến vụ Thược dược cho một đài phát thanh phản đối triển vọng anh ta trở thành trưởng ủy viên công tố quận. Tin đồn nào cũng coi tôi là thằng bảo thủ, phản động, thằng hèn ngốc nghếch, và khi bản đánh giá báo cáo tháng làm việc thứ hai của tôi kết luận: “Thái độ làm việc tiêu cực của viên cảnh sát này khiến tất cả các nhân viên có ý thức bảo vệ pháp luật đều căm ghét anh ta,” thì tôi bắt đầu nghĩ đến việc sẽ đánh bất kỳ thằng nghiện nào mình gặp thậm chí cả những thằng mặc sắc phục nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh.

Thế rồi cô ấy lại xuất hiện.

Tôi không bao giờ nghĩ đến cô ấy khi đi tuần. Khi ngồi nghiên cứu hồ sơ tôi chỉ nghĩ đó là công việc cực nhọc mà một thám tử phải gánh vác, toàn là số liệu và giả thuyết về lý do bị giết. Khi chuyện ân ái với Kay đến lúc mặn nồng cô ấy lại đến xin giúp đỡ, đạt được mục đích của mình và biến đi khi chuyện ân ái của chúng tôi kết thúc. Cứ khi nào tôi ngủ và lâm vào tình trạng vô vọng thì cô ấy lại đến.

Lúc nào cũng là giấc mơ đó. Tôi ở trong khu nhà kho cùng với Fritzie Vogel, đánh Cecil Durkin chí mạng. Cô ấy đứng xem và nghe những tiếng kêu thét của đám người không hề giết cô ấy và hứa sẽ yêu tôi nếu tôi làm cho Fritzie không đánh đập Charles Issler nữa. Tôi dừng lại nghĩ đến chuyện quan hệ trong khi Fritzie tiếp tục công việc chém giết của anh ta và Betty khóc thương cho Charles khi tôi ôm cô ấy trong tay.

Tôi luôn vui mừng mỗi khi thức dậy đã thấy trời sáng và có Kay bên cạnh.

Vào ngày 4 tháng 4, gần hai tháng rưỡi kể từ khi Lee mất tích, Kay nhận được lá thư chính thức của Sở cảnh sát Los Angeles:

Thưa cô Lake,

Chúng tôi gửi thư cho cô thông báo Leland C. Blanchard đã chính thức bị sa thải khỏi lực lượng cảnh sát Los Angeles vì lý do sa đọa về đạo đức, có hiệu lực từ ngày 15/03/1947. Cô là người thừa hưởng tài khoản tín dụng tại thành phố Los Angeles của anh ấy, và do chúng tôi vẫn chưa liên lạc được với anh Blanchard cho nên chúng tôi chỉ có thể chuyển đến cho cô tài khoản đó ở mức cân bằng hiện tại.

Chúc cô vui vẻ

Leonard V. Strock

Trung uý,

Phòng phụ trách nhân sự

Kèm theo lá thư là số tiền dư 14,11 đô la, và tôi chỉ còn biết trút cơn tức giận vào đống hồ sơ thay vì tạo thêm thù hằn với bọn người tham nhũng kia.