Chương 23
Hai ngày sau, tôi phát hiện ra một sự liên quan khiến tôi tức muốn phát điên lên.
Đó là bản báo cáo điều tra địa bàn do chính tay tôi lập ngày 17/01/1947. Dưới cái tên “Marjorie Graham,” tôi viết, “M.G. khẳng định E. Short sử dụng rất nhiều biệt danh biến thái từ cái tên ‘Elizabeth’ theo những nhân vật đã từng có quan hệ với cô ta nói.”
Tôi đã từng nghe người ta gọi Elizabeth Short là “Betty,” “Beth,” hay “Betsy,” nhưng chỉ có Charles Michael Issler, gã môi giới mại dâm gọi cô ta là “Liz.” Ở khu nhà kho hắn không nhận là biết cô ta. Tôi không hề nghĩ hắn là tên giết người, nhưng chi tiết đó có thể nói lên sự liên quan gì đó. Lúc ở trong khu nhà kho tôi chỉ nghĩ nếu có thể thì chỉ Durkin mới là tên giết người, bây giờ tôi mới để ý chi tiết đến các sự kiện:
• Fritzie đánh Issler đến gần chết nhưng lại không hề động chạm gì đến ba tên kia.
• Anh ta nhấn mạnh những vấn đề dường như không liên quan gì: “Nói cho tao những gì mày biết về thời gian Thược dược mất tích,” “Nói ra những gì mày biết đi,” “Nói ra những gì đám gái điếm kia nói với mày đi.” Issler trả lời: “Tôi biết anh đã từng làm việc bên Phòng quản lý hành chính.”
• Tôi nghĩ đến đôi bàn tay run rẩy của Fritzie lúc trước đó. Anh ta đã từng hét lên với Lorna Martilkova: “Mày làm điếm với Thược dược có đúng không, con ranh con? Mày đã ở đâu trong thời gian cô ta mất tích?”
• Và chi tiết cuối cùng: Fritzie thì thầm với thằng con trai Johnny Vogel trên đường đến khu Valley:
“Con đã chứng minh được là con không phải đứa đồng tính luyến ái. Bọn đồng tính không thể làm được những việc như con đã làm.”
“Im đi, thằng khỉ gió!”
Tôi chạy ra ngoài nhét tiền vào điện thoại và quay số văn phòng của Russ Millard.
“Thượng úy Millard, Phòng điều tra án mạng nghe đây.”
“Anh Russ, Bucky đây.”
“Có chuyện gì sao? Nghe giọng cậu có vẻ hơi run đấy.”
“Russ, tôi nghĩ có chuyện. Tôi chưa thể nói với anh ngay bây giờ nhưng tôi cần anh giúp hai việc.”
“Liên quan đến Elizabeth phải không?”
“Đúng thế. Khỉ thật, anh Russ…”
“Cậu nói đi.”
“Tôi cần anh lấy hồ sơ về Charles Michael Issler ở Phòng quản lý hành chính giúp tôi. Hắn đã từng ba lần bị bắt vì tội dắt mối, vì vậy tôi nghĩ chắc chắn ở đó có hồ sơ về hắn.”
“Còn chuyện gì nữa?”
Tôi nuốt nước bọt để lấy lại bình tĩnh. “Tôi muốn anh kiểm tra những nơi mà Fritzie Vogel và Johnny Vogel có mặt trong khoảng thời gian từ ngày 10 đến ngày 15 tháng 1.”
“Ý cậu muốn nói…”
“Tôi đang nói là có thể, rất có thể.”
Millard im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Cậu đang ở đâu?”
“Khách sạn El Nido.”
“Cứ ở đó. Tôi sẽ gọi lại cho cậu trong khoảng nửa giờ nữa.”
Tôi gác máy ngồi chờ đợi và nghĩ đến cơ hội được trả thù cho bõ tức. 17 phút sau điện thoại reo, tôi chộp luôn ống nghe: “Anh Russ, thế nào?”
“Hồ sơ thiếu rất nhiều, tôi vừa đích thân kiểm tra. Tất cả đều bị sắp xếp lộn xộn. Tôi nghĩ có người rút đi gần đây. Fritzie vẫn đang làm việc ở Phòng giải quyết những vụ trước đây còn Johnny thì đang nghỉ phép, ở đâu thì tôi chưa biết. Bây giờ cậu giải thích với tôi được chưa?”
Tôi chợt nghĩ ra ý tưởng mới: “Không phải bây giờ. Anh đến đây chúng ta nói chuyện. Muộn rồi. Nếu tôi không ở đây thì cứ chờ tôi.”
“Bucky…”
“Nói chuyện sau.”
Buổi chiều hôm đó tôi xin phép nghỉ ốm còn buổi tối thì phạm liền hai tội đột nhập nhà người khác.
Nạn nhân đầu tiên bị tôi đột nhập thì đang đi làm nhiệm vụ. Tôi gọi điện cho Phòng quản lý nhân sự mạo danh là nhân viên trả lương của thành phố xin địa chỉ và số điện thoại nhà anh ta. Anh nhân viên nghe điện thoại dễ dàng bị lừa. Đến xẩm tối tôi đậu xe mé bên kia đường chỗ mà Johnny Vogel gọi là nhà.
Đó là ngôi nhà xây bằng gạch vữa trên đường Mentone gần ranh giới giữa Los Angeles với thành phố Culver, ngôi nhà sơn màu hồng da cam trong khi đó những nhà bên cạnh toàn sơn màu xanh nhạt. Góc đường có một bốt điện thoại và tôi đến gọi điện vào để chắc chắn Johnny không có nhà. Hai mươi hồi chuông đổ nhưng không có ai nhấc máy. Tôi đàng hoàng bước đến, hộp thư ở tầng một có ghi chữ “Vogel,” tôi nhẹ nhàng nhét sợi dây thép vào lỗ khoá và bước vào trong.
Tôi hồi hộp run rẩy khi nghĩ đến cảnh con chó nhà họ nhảy bổ vào mình. Tôi kiểm tra đồng hồ, dự tính chỉ đúng mười phút là quay ra và với tay bật đèn.
Phòng khách rất gọn gàng, có ghế sofa và mấy chiếc ghế dựa phù hợp với nhau, có lò sưởi giả, trên tường treo ảnh các diễn viên nổi tiếng khoả thân như Rita Hayworth, Betty Grable, và Ann Sheridan Scotch, trên bàn uống cà phê trải tấm vải gì đó trông rất giống lá cờ Nhật Bản. Điện thoại để dưới sàn nhà ngay cạnh ghế sofa cùng với cuốn sổ ghi số điện thoại. Tôi mất một nửa số thời gian dự định của mình ngồi ở đó.
Không hề có tên Betty Short hay Charles Issler, cũng không có cái tên nào được đề cập trong các hồ sơ điều tra, hay những tên trong cuốn sổ điện thoại của Betty Short. Mất năm phút, tôi chỉ còn lại năm phút.
Nhà bếp, phòng ăn và phòng ngủ có cửa thông sang với phòng khách. Tôi tắt đèn và bước sang phòng ngủ bật đèn.
Giường ngủ vẫn vứt bừa bộn, quanh tường treo đầy quốc kỳ Nhật Bản, chiếc tủ có ngăn kéo để mở. Tôi mở ngăn kéo trên cùng, bên trong có ba khẩu German Luger[61], kẹp giấy bỏ không và rất nhiều đạn - tôi cười thầm khiếu thẩm mỹ của Johnny. Tôi mở tiếp ngăn kéo giữa và giật nảy mình.
Bên trong là bộ yên cương ngựa bằng da màu đen, dây xích, roi da, vòng cổ chó, bao cao su sản xuất ở Tijuana có thể làm cho dương vật dài thêm đến sáu inch, sách đồi trụy có in hình các cô gái khoả thân bị các cô gái khác đánh trong khi đang ngậm mút bọn đàn ông da đen lực lưỡng. Những bức ảnh chụp gần nhìn rõ cả vết kim châm nhỏ, móng tay nhuộm và ánh mắt lờ đờ do kích thích ma túy của các cô gái. Không có ảnh Betty Short cùng như Lorna Martilkova, cũng không có các cô gái nô lệ tình dục kiểu Ai Cập hay những hình khiến người ta liên tưởng đến bá tước Wellington, nhưng căn cứ vào xác nhận có các vết đánh bằng roi đã mở trên người nạn nhân của bên pháp y thì có thể xác định Johnny Vogel là nghi can số một trong vụ giết Thược dược.
Tôi đóng ngăn kéo, tắt đèn và hồi hộp bước sang phòng khách bật đèn đến chỗ cuốn sổ điện thoại, số của “Bố và Mẹ” là Granite-9401. Nếu tôi không nhầm thì đến nhà Fritzie chỉ mất mười phút lái xe. Tôi quay số. Điện thoại của Fritzie Vogel kêu hai mươi lăm lần. Tôi tắt đèn và đi ra.
Ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ của ông bố Vogel vẫn tối đen khi tôi đậu xe trước cửa. Ngồi sau tay lái tôi nhớ lại cách bố trí căn nhà mà tôi mới vào thăm cách đây không lâu, hai phòng ngủ nằm phía cuối dãy hành lang dài, nhà bếp, phía sau có mái hiên và một cánh cửa đóng chặt đối diện với phòng ngủ. Nếu Fritzie có hang ổ bí mật nào đó thì rất có thể là căn phòng khoá kia.
Tôi lái xe vòng ra sau nhà, rồi rón rén đi qua chiếc máy giặt để ngoài hiên. Cánh cửa làm bằng gỗ rất cứng nhưng lay thử tôi thấy nó chỉ gắn vào tường bằng móc rất đơn giản. Lắc nhẹ nắm vặn cửa tôi thấy lạc quan hơn, chỉ cần lật miếng kim loại nhỏ kia ra là vào được.
Tôi quỳ gối sờ trên nền nhà và thấy có một mẩu kim loại mỏng. Nhặt lên dí sát vào mắt tôi mới phát hiện ra đó là que đo xăng. Tôi mỉm cười thầm cảm ơn sự may mắn và mở khoá cửa bước vào.
Dự tính sẽ chỉ ở đây tối đa là mười lăm phút, tôi đi qua nhà bếp vào hành lang, hai tay giơ ra trước mặt để tránh va đầu vào vật cản. Ánh đèn hắt ra từ khe của nhà tắm giúp tôi tìm căn phòng bí mật của Fritzie dễ dàng hơn. Tôi lách đoạn kim loại vào và ổ khoá bật mở.
Căn phòng nhỏ tối om. Tôi lần mò đi men theo tường, tay liên tục va vào các khung ảnh, cảm giác sợ hãi xâm chiếm khi tôi đã trượt phải vật gì đó khá cao và lắc lư. Đó là chiếc đèn hình cổ ngỗng, tôi lần tay lên phần trên và bật công tắc. Căn phòng bật sáng.
Các bức ảnh trong khung chụp Fritzie mặc sắc phục, đồ dân sự cùng với các bạn học trong lớp năm 1925 khi còn học ở Học viện cảnh sát. Tường phía sau kê một chiếc bàn nhìn ra cửa sổ treo rèm nhung, bên cạnh là một chiếc ghế quay và tủ đựng hồ sơ.
Tôi mở ngăn trên cùng và lấy ra mấy tập hồ sơ ghi dấu “Báo cáo tình báo - Đội chống tội phạm lừa đảo,” “Báo cáo tình báo - Đội chống tội trộm cắp,” “Báo cáo tình báo - Đội chống cướp”, tất cả đều có tên của các cá nhân đánh máy bên lề. Hy vọng sẽ có điểm gì đó đáng chú ý, tôi lật xem trang đầu của ba tập hồ sơ - chỉ có duy nhất một bản sao giấy than ở mỗi tập.
Nhưng như thế đã là rất đủ. Trong đó toàn những khoản thanh toán tài chính, danh mục các khoản cân đối tài khoản ngân hàng, và các tài sản khác, toàn những khoản tính toán chi tiêu liên quan đến những tên tội phạm đã được xác định mà Sở không thể kiểm tra hết được. Sự bổ nhiệm ghi trên đầu mỗi trang nói lên tất cả: Cảnh sát Los Angeles đút lót quan chức Liên bang để được tự tiến hành điều tra tội trốn thuế. Chú thích viết tay, số điện thoại, tên và địa chỉ ghi ở bên lề, và tôi nhận thấy chữ viết tay của Fritzie rất đẹp.
Tôi cảm thấy lạnh người, hơi thở tắc nghẹn khi nghĩ đến: Hành động tống tiền. Hoặc là anh ta gây sức ép với bọn tội phạm căn cứ vào những thông tin nằm trong phần hồ sơ còn lại hoặc ám chỉ sẽ áp dụng biện pháp mạnh đối với họ.
Trước tiên là hành động tống tiền. Ăn cắp và lợi dụng những tài liệu chính thức của cảnh sát Los Angeles. Ngăn cản việc điều tra của Liên bang.
Nhưng không hề có thông tin nào liên quan đến Johnny Vogel, Charles Issler hay Betty Short.
Các tập hồ sơ khác cũng chỉ có báo cáo tài chính tương tự. Tôi cố ghi nhớ tên những người được ghi bên lề, mở ngăn kéo dưới cùng và thấy tập hồ sơ ghi “Báo cáo về những tên tội phạm đã được biết đến - Phòng quản lý hành chính,” tôi biết ngay nội dung của tập tài liệu này là gì.
Trang đầu tiên ghi chi tiết các vụ bắt giữ, hồ sơ về Charles Michael Issler: nam giới, da trắng, sinh năm 1911 ở Joplin, bang Missouri; trang hai liệt kê những nhân vật liên quan. Cuốn sổ do viên sỹ quan phụ trách quản thúc án treo của hắn kiểm tra tháng 6 năm 1946 có ghi tên sáu cô gái cùng với số điện thoại, ngày bị bắt kết tội hoạt động mại dâm của bọn họ. Ngoài ra còn có tên bốn cô gái khác ghi bên dưới: “Không có tiền lệ hoạt động mại dâm?” Tên người thứ ba ghi: “Liz Short - lưu lại ngắn ngày?”
Tôi lật sang trang ba và đọc bài báo có tiêu đề “Kas, cont”, trong đó có một cái tên làm tôi giật mình. “Sally Stinson” có được nhắc đến trong cuốn sổ địa chỉ của Betty Short, nhưng cả bốn nhóm điều tra đều không thể xác định được cô ta đang ở đâu. Bên cạnh tên cô ta, nhân viên của Phòng quản lý hành chính đã ghi chú thích bằng bút chì: “Làm việc ở quán bar Biltmore - đón khách.” Fritzie cũng ghi nguệch ngoạc quanh đó vài chữ.
Tôi cố gắng suy nghĩ trên cương vị là một thám tử chứ không phải người đang muốn trả thù. Ngoài hành động tống tiền, rõ ràng Charles Issler biết Betty Short. Betty Short có biết cô ả Sally Stinson hành nghề mại dâm ở quán bar Biltmore. Fritzie Vogel không muốn cho ai biết thông tin này. Anh ta sắp xếp vụ hỏi cung ở khu nhà kho để tìm hiểu xem Sally hoặc những cô gái khác đã nói với Issler những gì về Betty và những người đàn ông cô ấy có quan hệ gần đây.
“Con đã chứng minh được là con không phải đứa đồng tính luyến ái. Bọn đồng tính không thể làm được những việc như con đã làm”, “Con không hề đồng tính luyến ái, vì vậy bố đừng gọi con là thằng đồng tính.”
Tôi sắp xếp lại đống hồ sơ, đóng ngăn kéo, tắt đèn, chốt cửa và bước ra ngoài như người chủ thực sự của ngôi nhà. Trong đầu tôi vẫn phân vân không biết giữa Sally Stinson và tập hồ sơ ký hiệu “S” bị mất có liên quan gì đến nhau không. Bước ra xe, tôi yên tâm hơn khi nghĩ rằng Fritzie không biết những việc đang diễn ra ở khách sạn El Nido. Nếu Issler có ba hoa mà tiết lộ bí mật về “Liz” thì tôi đã nghe được rồi. Fritzie cho rằng anh ta có thể buộc tôi phải im lặng. Anh ta đã đánh giá thấp tôi và sẽ phải trả giá cho hành động đó.
Thấy tôi về Russ Millard chỉ nói vỏn vẹn: “Báo cáo đi.”
Tôi kể cho anh ta nghe toàn bộ câu chuyện. Khi tôi kể xong, Russ giơ tay chào ảnh Elizabeth Short trên tường và nói: “Chúng tôi đã có tiến triển rồi,” và chìa tay ra bắt tay tôi.
Chúng tôi bắt tay nhau rất chặt như những người vừa chiến thắng trong một trò chơi lớn. “Sau đây chúng ta sẽ làm gì?”
“Cậu sẽ quay lại làm việc bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Tôi cùng Harry sẽ đến gặp Issler và cử một nhóm khác đi tìm Sally Stinson.”
Tôi lại nuốt nước miếng. “Thế còn Fritzie?”
“Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc việc này.”
“Tôi muốn anh ta bị tóm cổ.”
“Tôi biết cậu rất muốn điều đó. Nhưng nên nhớ bọn tội phạm mà anh ta tống tiền sẽ không dám đối chứng chống lại anh ta ở toà, và nếu anh ta biết chuyện này mà hủy toàn bộ số bản sao giấy tờ kia đi thì chúng ta sẽ không lấy gì mà buộc tội anh ta được. Để làm được việc này cần có sự phối hợp, nhưng bây giờ thì chỉ có chúng ta thôi. Cậu cần bình tĩnh kiềm chế mình cho đến khi mọi việc kết thúc.”
Tôi nói: “Tôi muốn tham gia một công việc gì đó.”
Russ gật đầu. “Tôi cũng muốn như thế.” Anh ta lại đưa tay lên mũ chào Elizabeth khi bước ra khỏi phòng.
Tôi quay lại công việc tuần tra với thái độ ôn hoà như bình thường. Russ cử ngay người đi tìm Sally Stinson. Một ngày sau anh ta gọi điện về nhà cho tôi thông báo cả tin tốt lẫn tin xấu: Charles Issler đã tìm được luật sư bảo vệ hắn khỏi bị đưa ra toà và được thả ba tuần trước. Căn hộ của hắn ở Los Angeles cũng được dọn sạch sẽ, hiện giờ chưa rõ Issler đang ở đâu. Quả bóng đã lăn thực sự, tuy nhiên, hành vi tống tiền của Vogel có thể giải thích cho việc đó.
Harry Sears đã kiểm tra hồ sơ các vụ bắt giữ tội phạm mà Fritzie thực hiện - từ khi còn làm bên Đội chống tội phạm trộm cắp năm 1943 đến vị trí hiện tại ở Đội thám tử trung tâm. Có thời gian Vogel bắt tất cả những người liên quan đến rắc rối tài chính mà FBI giao cho cảnh sát Los Angeles nhưng cảnh sát bang lại không hề kết tội bất kỳ trường hợp nào.
Ngày hôm sau đến ca tôi nghỉ việc và tôi dành cả ngày nghiên cứu lại hồ sơ nghĩ cách chứng minh phạm tội của Fritzie. Russ gọi điện thông báo chưa hề xác định được dấu vết nào của Issler, hình như hắn đã đi khỏi thành phố. Harry đang ngầm theo dõi Johnny Vogel cả khi làm việc và khi hết giờ, một người bạn thân của anh ta làm việc bên Văn phòng cảnh sát trưởng phụ trách khu vực phía Tây Hollywood đang kiểm tra các địa chỉ KA - bạn của Sally Stinson. Russ liên tục nhắc nhở tôi phải kiềm chế, không được manh động. Anh ta biết rõ là tôi đã có thể đưa được cả hai cha con bọn chúng vào tù.
Sáng thứ Ba đến lịch đi làm nên tôi dậy sớm và bỏ ra cả buổi sáng đọc hồ sơ. Chuông điện thoại reo khi tôi đang pha cà phê.
Tôi nhấc máy trả lời. “Tôi nghe đây.”
“Russ đây. Đã bắt được Sally Stinson. Nửa giờ nữa đến gặp tôi ở số 1546, đường North Havenhurst.”
“Tôi đi ngay đây.”
Điểm hẹn là một khu căn hộ xây theo phong cách kiến trúc lâu đài của Tây Ban Nha. Phía trên là các tháp trang trí làm bằng xi măng trắng, tất cả các ban công đều có mái che. Mỗi cửa vào đều có lối đi riêng. Russ đứng ở cửa bên phải trong cùng chờ tôi.
Tôi bỏ luôn xe ở khu vực vạch đỏ chạy vào. Một người đàn ông ăn mặc gọn gàng, đội mũ giấy như khi đi dự tiệc đon đả chạy xuống đón. “Ca tiếp theo phải không? Hai trong một, ô la la.”
Russ dẫn tôi bước lên. Tôi đạp cửa và một cô nàng tóc nâu còn rối bù xù, mặt hoen đầy vết son thò đầu ra hỏi ngay: “Lần này thì ông còn quên gì?” Rồi lại giật mình thốt lên: “Ối, khỉ thật.”
Russ giơ phù hiệu ra. “Cảnh sát Los Angeles đây. Cô có phải là Sally Stinson không?”
“Không, tôi là Eleanor Roosevelt. Các anh nghe này, đến cảnh sát trưởng đến đây tôi còn khó chịu đấy. Các anh không muốn bị đối xử như thế chứ?”
Tôi định bước vào thì Russ giữ tay lại. “Cô Stinson, chúng tôi đến đây vì chuyện liên quan đến Liz Short và Charles Issler. Cô muốn nói chuyện ở đây hay trong nhà giam dành cho nữ thì tuỳ.”
Sally Stinson nắm chặt chiếc áo choàng ép sát vào người. “Này, tôi đã nói với người kia,” cô ta im lặng giữa chừng và co rúm người lại. Nhìn cô ta chả khác gì ả gái điếm phải chống chọi với bầy quỷ dữ trong các phim kinh dị trước đây, tôi biết đích xác đám quỷ dữ kia là ai. “Chúng tôi không đi với anh ta. chúng tôi chỉ muốn hỏi chuyện về Betty Short.”
Sally có vẻ yên tâm hơn. “Anh ta sẽ không biết chứ?”
Russ mỉm cười có vẻ nhân từ và nói dối luôn. “Không, chuyện này tuyệt đối bí mật.”
Cô ta đứng sang bên và tôi cùng với Russ bước vào. Căn phòng toàn những loại đồ đạc rẻ tiền, giường trống không, vali đặt sẵn ở góc nhà để nếu cần là có thể ra đi được ngay. Sally chốt cửa phía trong và tôi hỏi: “Người đàn ông mà chúng ta đang nói đến là ai, thưa cô Stinson?”
Russ lại chỉnh nút thắt cà vạt và tôi buộc phải im lặng. Sally đập tay xuống ghế có vẻ bực bội. “Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, tôi không thích nhắc đến những chuyện đau buồn đã qua.”
Tôi ngồi xuống không giấu nổi vẻ sốt sắng. Russ cùng ngồi xuống và lấy sổ tay ra chuẩn bị ghi chép. Sally ngồi lên chiếc vali đặt ở góc phòng, mắt nhìn ra cửa như có ý canh chừng. Cô ta bắt đầu bằng câu nói mà hầu như tất cả các đối tượng liên quan đến vụ E. Short chúng tôi từng biết đều nói: “Tôi không biết ai giết cô ấy.”
Russ nói: “Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu từ đầu. Cô gặp Liz Short khi nào?”
Sally đưa tay gãi cằm. “Mùa hè năm ngoái. Hình như là tháng Sáu thì phải.”
“Ở đâu?”
“Đó là một quán bar ở khu Yorkshire House Grill. Tôi không chắc chắn lắm, lúc đó tôi đang đợi… đợi Charles Issler. Liz đi vào cùng với một người nhìn có vẻ giàu có, sau đó cô ấy đuổi anh ta đi và chúng tôi ngồi nói chuyện. Một lát sau thì Charles xuất hiện.”
Tôi hỏi: “Sau đó thì thế nào?”
“Chúng tôi thấy có rất nhiều điểm tương đồng với nhau. Liz nói cô ấy đang cháy túi, Charles hỏi: ‘Cô có muốn có tiền ngay không?’ Và Liz trả lời là ‘Có’, Charles đưa chúng tôi đến gặp hai người ở Mayflower.”
“Rồi sao?”
“Liz rất sành sỏi. Nếu muốn biết chi tiết thì các anh phải đợi đến khi tôi xuất bản hồi ký của mình. Nhưng có điều này tôi muốn nói với các anh. Tôi giả vờ đã tốt rồi, nhưng Liz còn là bậc thầy của tôi. Cô ấy luôn tỏ ra là muốn giữ khí tiết nhưng thực ra trình độ lại vô cùng dày dặn. Có lẽ phải xứng đáng được trao giải Academy[62].”
Tôi nghĩ đến cuốn phim khiêu dâm và vết cắt rất lạ trên bắp đùi trái của Betty. “Cô có bao giờ thấy Liz xuất hiện trong các bộ phim khiêu dâm không?”
Sally lắc đầu: “Không, nhưng nếu có thì cô ấy sẽ làm rất tốt.”
“Cô có biết người đàn ông tên là Walter ‘Duke' Wellington không?”
“Không.”
“Thế còn Linda Martin?”
“Cũng không.”
“Cô có thấy Liz đi với ai khác nữa không?”
Sally nói: “Có khoảng bốn hay năm người gì đó vào mùa hè năm ngoái. Tất cả đều là khách làng chơi.”
“Cô có nhớ tên, chỗ làm việc hay ngoại hình của họ không?”
Sally lại cười và gãi cằm. “Anh cảnh sát, điều răn đầu tiên của Chúa đối với tôi là phải nhắm mắt và quên đi tất cả. Và tôi thực hiện điều đó rất tốt.”
“Họ có từng hoạt động ở khách sạn nào ở Biltmore không?”
“Không. Chỉ có ở Mayflower, khách sạn Hacienda và có thể là cả khách sạn Rexford.”
“Có người đàn ông nào hành động đáng chú ý với Liz, chẳng hạn thô lỗ với cô ấy?”
Sally lắc đầu: “Không, hầu hết họ rất hài lòng vì cô ấy làm chuyện kia rất tốt.”
Nóng lòng muốn hỏi tin về Vogel, tôi chuyển chủ đề. “Cô cho chúng tôi biết chuyện giữa cô với Charles Issler đi. Cô có biết hắn thú nhận giết Thược dược không?”
Sally nói: “Lúc đầu thì tôi không biết. Sau đó… nhưng dù sao tôi cũng không ngạc nhiên khi nghe tin đó. Có thể coi là Charles Issler bị ép buộc phải nhận. Cũng như khi một cô gái mại dâm bị giết và chuyện xuất hiện trên báo chí, người ta sẽ chú ý đến Charles và anh ấy cũng muốn thử xem thế nào.”
“Theo cô thì vì sao anh ta làm như vậy?”
“Theo anh thì lương tâm tội lỗi như thế nào?”
Tôi nói: “Cô thấy thế nào? Cô đã ở đâu từ ngày 10 đến ngày 15 tháng 1 và những người nào tất cả chúng ta đều không ưa?”
“Có vẻ như tôi có sự lựa chọn của mình.”
“Đúng vậy. Cô muốn nói chuyện với chúng tôi ở đây hay nói chuyện với loại đàn bà mang tính cách đàn ông ngoài phố?”
Russ lại chỉnh cà vạt. “Cô có nhớ cô đã ở đâu trong những ngày đó không, cô Stinson?”
Sally lấy thuốc lá và diêm trong túi ra châm hút. “Tất cả những người biết Liz đều nhớ cô ấy đã ở đâu trong những ngày đó. Cũng như khi tổng thống Roservelt qua đời, anh muốn làm thay đổi chuyện đó.”
Tôi bắt đầu cảm thấy chiến thuật của mình không phát huy tác dụng. Nhưng Russ đã biết trước. “Cậu bạn tôi không có ý tỏ thái độ thô thiển như vậy, cô Stinson ạ. Chỉ vì anh ấy đang bực tức vì chuyện này.”
Chiến thuật dụ dỗ của Russ phát huy tác dụng ngay. Sally Stinson vứt điếu thuốc đang hút dở xuống nền nhà, dậm chân lên và vỗ tay xuống vali tức tối. “Tôi sẽ quên ngay khi các anh bước ra khỏi cửa. Tôi sẽ nói với các anh nhưng sẽ không nói với bên công tố quận, cũng không nói với bên toà án hay bất kỳ cảnh sát nào khác. Tôi nói thật đấy. Các anh bước ra khỏi cửa thì mọi chuyện kể như kết thúc.”
Russ nói: “Tôi đồng ý như vậy.” Mặt Sally đỏ ửng, cơn tức giận ánh lên trong mắt làm cô ta trông già đi đến mười tuổi. “Vào thứ Sáu ngày 10 tôi đang ở khách sạn này thì có điện thoại. Gã gọi điện đến nói là bạn của Charles và muốn tôi đến với một gã đồng tính luyến ái hai ngày ở Biltmore, đổi lại tôi sẽ được trả tiền. Tôi nói đã lâu tôi không gặp Charles và hỏi tại sao anh ta biết số điện thoại của tôi. Gã kia không trả lời mà chỉ bảo tôi đến gặp hắn cùng với tên đồng tính kia vào buổi trưa ngày hôm sau ở Biltmore.
“Tôi đang hết tiền nên nhận lời và đi gặp cả hai người đó. Hai người giống nhau như hai giọt nước. Tôi biết hai cha con họ là cảnh sát. Tiền làm lu mờ tất cả, thằng con mồm thối kinh khủng nhưng tôi còn thấy những điều tồi tệ hơn. Hắn nói với tôi tên ông bố làm tôi hơi sợ hãi, nhưng ông bố thì đang vội chuẩn bị đi, còn thằng con thì khập khiễng nên tôi nghĩ có thể đối phó được với họ.”
Sally châm một điếu thuốc khác. Russ đưa cho tôi ảnh hai cha con nhà Vogel và tôi đưa cho cô ta xem. Sally nói: “Chính xác,” và cầm điếu thuốc vừa châm dí vào mặt bọn họ.
“Vogel mang đến cả bộ đồ nghề và bắt tôi phải làm trò với tất cả những thứ đó. Tôi nói: ‘Không được, không được’. Và hắn hứa sẽ cho thêm tôi tiền nếu tôi đồng ý cho hắn thỏa mãn thú vui trên thân thể mình. Tôi nói: ‘Đừng hòng’. Và rồi hắn…”
Tôi ngắt lời Sally. “Hắn có nhắc đến cuốn phim khiêu dâm hay những lesbian không?”
Sally đốp chát. “Hắn chỉ nhắc đến bóng chày và thứ đó của hắn thôi. Hắn ví của hắn ngang với của Schnitzel lớn nhưng thực sự chả có tý gì cả.”
Russ nói: “Cô cứ kể tiếp đi.”
“Cả buổi chiều hôm đó hắn dày vò tôi, nói toàn chuyện tầm phào về Brooklyn Dodger này Schnitzel lớn cho đến khi tôi xây xẩm cả mặt mày. Tôi phải tìm kể hoãn binh. ‘Chúng ta nghỉ ăn tối và đi dạo một lát đã’, sau đó chúng tôi cùng đi ra hành lang. Ngoài đó tôi thấy Liz ngồi một mình và cô ấy nói không còn xu nào, và vì tôi biết thằng con thích cô ấy nên nghĩ ra trò đánh lừa. Chúng tôi quay lên phòng và trong khi tôi đi tắm thì bọn họ vào phòng ngủ với nhau. Khoảng mười hai rưỡi đêm thì Liz đi ra thì thầm với tôi: ‘Chỉ đáng gọi là Schnitzel nhỏ so với tôi thôi’, và từ đó tôi không hề gặp lại cô ấy cho đến khi thấy trên báo xuất hiện các bức ảnh.”
Tôi quay sang nhìn Russ và anh ta thì thầm: “Dulange”. Tôi gật đầu và nghĩ lại quãng thời gian Betty Short mất tích cho đến khi cô ấy gặp gã Joseph người Pháp vào buổi sáng ngày 12. Các khoảng thời gian đang dần được ghép lại với nhau.
Russ nói: “Sau đó cô có hẹn hò với John Vogel nữa không?”
Sally vứt mấy bức ảnh xuống nền nhà. “Có.”
“Hắn có nói gì với cô về Liz Short không?”
“Hắn chỉ nói hắn rất hâm mộ Schnitzel lớn.”
“Hắn có nói bọn họ hẹn gặp lại nhau không?”
“Không.”
“Hắn có nói gì chuyện bố hắn có liên quan với Liz không?”
“Không.”
“Hắn nói gì về Liz?”
Sally vòng tay ôm người mình. “Hắn nói cô ấy thích chơi những trò mà hắn nghĩ ra. Tôi hỏi: ‘Trò gì?’ Và hắn nói: ‘Chủ và nô lệ và trò Cảnh sát và gái điếm’.”
Tôi giục: “Cô nói nhanh lên đi.”
Sally nhìn ra cửa kể tiếp. “Hai ngày sau Liz xuất hiện trên tất cả các báo, Fritzie đến khách sạn và nói với tôi thằng con đã giở trò lừa gạt cô ấy. Ông ta nói tên tôi sẽ xuất hiện trong các hồ sơ của cảnh sát và hỏi người dắt mối. Tôi nhắc đến Charles và ông ta nhớ ra ngay anh ta từ thời còn làm bên Phòng quản lý hành chính. Sau đó ông ta có vẻ hoảng sợ vì nhớ ra là Charles có thói quen rất hay nhận tội. Ông ta dùng điện thoại của tôi gọi cho một người bạn nào đó bảo lấy hồ sơ về Charles ở Phòng quản lý hành chính sau đó lại gọi cho một người khác và tôi thấy ông ta tức điên lên khi biết rằng Charles đã bị quản thúc vì tự nhận tội đã giết Liz.
“Ông ta đánh tôi rất dã man và hỏi tôi liệu Liz có kể với Charles chuyện quan hệ kia với con của một cảnh sát. Tôi nói với ông ta là Charles và Liz chỉ mới quen nhau, anh ta cũng chỉ mới dắt mối cho cô ấy vài lần, nhưng ông ta vẫn đánh tôi và đe dọa sẽ giết tôi nếu tôi nói với cảnh sát chuyện quan hệ của con ông ta với Thược dược.”
Tôi đứng dậy chuẩn bị đi nhưng Russ vẫn ngồi. “Cô Stinson, cô nói khi Johnny Vogel nhắc đến tên cha mình thì cô sợ hãi. Vì sao vậy?”
Sally lẩm bẩm. “Vì một câu chuyện tôi được nghe.” Bất chợt Sally tỏ ra sầu não.
“Chuyện gì vậy?”
Giọng thì thầm của Sally đứt đoạn. “Chuyện ông ta bị đuổi khỏi Phòng quản lý hành chính đó.”
Tôi nhớ đến câu chuyện Bill Koenig kể. Fritzie bị lây bệnh giang mai từ bọn gái điếm từ thời còn làm bên Phòng quản lý hành chính, và phải nghỉ việc để đi điều trị. “Ông ta bị mắc bệnh phải không?”
Giọng Sally đã trong hơn đôi chút. “Tôi nghe nói ông ta bị mắc bệnh giang mai nên vô cùng tức giận. Ông ta cho rằng một cô gái da màu nào đó đã làm ông ta lây bệnh nên biến căn nhà ở Watts của ông ta thành nơi chơi bời, bắt tất cả các cô gái phải làm tình với ông ta trước khi ông ta đi chữa trị. Ông ta bắt họ phải bôi thứ bệnh đó vào mắt và hai người đã bị mù.”
Hai chân tôi như không còn chút sức lực nào. Russ nói: “Cảm ơn cô Sally.”
“Đi bắt Johnny thôi.”
Chúng tôi lái xe đi rất chậm, vừa đi vừa để ý chiếc áo bằng vải xéc hắn ta thường mặc. Russ vẫn giữ ống tiêm và lọ thuốc Pentothal[63] trên táp lô xe từ vụ đi thẩm vấn Red Manley mặc dù anh ta biết làm công việc hiện tại cần nhiều sức lực hơn là sự tỉnh táo. Chúng tôi đang đi phía sau tòa nhà của tổ chức Jesus Saves Mission thì nhận ra hắn đang đi với hai gã lang thang bên cạnh một thùng rác.
Tôi bước xuống xe gọi to. “Này, Johnny!” Thằng Vogel con búng tay ra hiệu với hai gã say xỉn và rón rén bước lại chỗ tôi.
Hắn vẫn rất thản nhiên: “Cậu làm gì mà mặc thường phục ở đây, Bleichert?” Và ngay lập tức tôi thụi vào bụng hắn. Hắn khuỵu người và tôi túm đầu ấn xuống thùng xe. Người Johnny mềm oặt, mặt mũi tái nhợt. Tôi giữ hắn còn Russ vén tay áo hắn lên tiêm một mũi chất sirô vào mạch máu của hắn.
Người hắn đã đỡ lạnh hơn. Tôi rút khẩu 38 trong áo của hắn vứt lên ghế trước và đẩy hắn lên ghế sau ngồi cùng tôi. Chúng tôi lái xe đi, hai thằng nghiện rượu còn vẫy tay chào tạm biệt.
Nửa giờ sau chúng tôi có mặt ở khách sạn El Nido. Johnny vẫn cười khúc khích trong cơn mê thuốc, chỉ thỉnh thoảng hắn mới hơi tỉnh lại đôi chút. Russ đăm chiêu lái xe đi. Về đến khách sạn, Russ vào trước kiểm tra không thấy ai liền ra hiệu cho tôi đưa hắn vào. Tôi vác Johnny lên vai và chạy thẳng lên phòng 204 - công việc nặng nhọc nhất trong đời tôi.
Có lẽ vì được nằm trên vai tôi nên hắn tỉnh ra, ánh mắt bắt đầu lờ đờ di chuyển. Tôi quẳng hắn xuống ghế, còng cổ tay trái vào ống nước. Russ nói: “Thuốc Pentothal còn tác dụng vài giờ nữa. Hắn không thể nói dối được đâu.” Tôi lấy khăn mặt nhúng nước táp lên mặt hắn, Vogel ho và gạt tay tôi ra.
Johnny lại cười khúc khích. Tôi nói: “Elizabeth Short,” và chỉ những bức ảnh treo trên tường. Johnny đờ đẫn nói líu nhíu gì đó. “Cô ấy thế nào?” Tôi hỏi và lại lấy khăn lau lên mặt hắn và lần này thì Johnny nói cà lắp. Tôi quẳng luôn chiếc khăn nhúng nước lạnh lên lòng hắn. “Liz Short đấy? Mày còn nhớ cô ấy không?”
Johnny cười to. Russ vẫy tay gọi tôi đến ngồi cạnh anh ta. “Có cách này, cậu để tôi hỏi còn cậu cứ ngồi im kiềm chế tính tình của mình.”
Tôi gật đầu. Johnny đã nhìn thấy chúng tôi nhưng ánh mắt vẫn mệt mỏi, chậm chạp và đờ đẫn. Russ nói: “Tên cậu là gì?”
Johnny nói: “Chú biết rồi còn gì, trung úy,” giọng hắn vẫn khàn khàn.
“Cứ nói đi.”
“Vogel, John Charles.”
“Cậu sinh ngày nào?”
“Ngày 6 tháng 5 năm 1922.”
“16 cộng với 56 bằng bao nhiêu?”
Johnny suy nghĩ một lát: “72”, và quay sang tôi. “Sao cậu đánh tôi, Bleichert? Tôi đã bao giờ làm gì cậu đâu.”
Có vẻ hắn đã thực sự bị mê sảng. Tôi vẫn không nói gì còn Russ lên tiếng. “Tên bố cậu là gì?”
“Chú biết ông ấy rồi còn gì. Ôi… Friedrich Vogel, gọi tắt là Fritzie Vogel.”
“Gọi tắt có giống Liz Short không?”
“Ừ… giống. Cũng như Liz, Betty, Beth, Thược dược… rất nhiều biệt hiệu.”
“Nghĩ lại khoảng thời gian tháng 1 vừa qua đi. Bố cậu không muốn cậu như một đứa đồng tính đúng không?”
“Ừ… đúng.”
“Ông ấy thuê cho cậu một cô gái trong hai ngày đúng không?”
“Không phải một cô gái, không phải là cô gái thực sự mà là một con điếm. Một con đĩ...”
Tiếng kéo dài của hắn ta biến thành tiếng cười. Johnny cố vỗ tay nhưng một tay thì hắn tự đập vào ngực còn tay kia thì bị còng giữ lại. Hắn nói: “Không được làm thế này. Cháu sẽ mách bố.”
Russ rất bình tĩnh trả lời hắn: “Chỉ một lát thôi. Cậu đến khách sạn Biltmore tìm gái điếm phải không?”
“Đúng, bố cháu được giảm giá vì quen người chủ.”
“Và cậu cũng gặp Liz Short ở khách sạn Biltmore đúng không?”
Mặt Johnny đột nhiên cứng đơ, mắt thỉnh thoảng lại giật, hai môi mím chặt, mạch máu hằn rõ lên trên trán. “Ừ… đúng thế.”
“Ai giới thiệu với cậu? Tên cô ta là gì nhỉ? Cô gái điếm ấy? Lúc đó cậu và Liz làm gì? Kể cho tôi nghe chuyện đó đi.”
“Bọn cháu làm tình trong ba giờ, sau đó chơi trò chơi. Cháu đưa cho cô ấy cái của Schnitz lớn. Bọn cháu chơi trò ‘cưỡi ngựa’, cháu thích Liz nên chỉ làm rất nhẹ với cô ấy. Cô ấy đáng yêu hơn con bé tóc nâu. Cô ấy vẫn mặc vớ khi làm chuyện ấy vì cô ấy bảo trên đùi có vết sẹo mà không ai muốn nhìn. Cô ấy thích Schnitz và để cho cháu hôn cô ấy thoải mái mà không yêu cầu phải dùng nước súc miệng Listerine như con bé tóc nâu kia.”
Tôi nghĩ đến vết sẹo trên đùi Betty và nín thở. Russ hỏi: “Johnny, có phải cậu giết Liz không?”
Thằng con trai béo bị giật nảy mình. “Không! Không không không không! Không!”
“Suỵt, bình tĩnh nào. Khi nào thì Liz rời cậu?”
“Tôi không rạch người cô ấy.”
“Chúng tôi tin cậu. Bây giờ thì trả lời câu hỏi của tôi: Khi nào thì cô ấy rời cậu?”
“Cuối... cuối ngày thứ Bảy. Hình như là mười hai hay một giờ gì đó.”
“Ý cậu nói là sáng sớm ngày Chủ nhật phải không?”
“Vâng.”
“Cô ấy có nói đi đâu không?”
“Không.”
“Cô ấy có nhắc đến tên người đàn ông nào khác không? Chẳng hạn như bạn trai hay người nào đó mà cô ấy sẽ đi gặp?”
“Ừ… hình như là vài người nào đó mà cô ấy đã cưới.”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Vâng.”
“Cậu có gặp lại cô ấy lần nào nữa không?”
“Không.”
“Bố cậu có biết Liz không?”
“Không.”
“Ông ấy có yêu cầu nhân viên khách sạn thay đổi tên trong cuốn sổ đăng ký sau khi xác của Liz được phát hiện không?”
“Ừ… có.”
“Cậu có biết ai giết Liz không?”
“Không! Không!”
Người Johnny vã mồ hôi. Tôi đã quá nóng lòng muốn bắt tội thằng này nhưng bây giờ có vẻ như hắn chỉ quan hệ với cô ta có một lần. Tôi nói: “Cậu nói với bố cậu về Liz khi tin về cô ấy xuất hiện trên báo phải không?”
“Ừ… đúng thế.”
“Và ông ấy nói với cậu về gã đàn ông có tên là Charles Issler? Gã đàn ông đã từng dẫn mối cho Liz Short?”
“Vâng.”
“Và ông ấy nói với cậu rằng Issler đang bị giam vì tự nhận tội đã giết cô ấy?”
“Ừ…m, vâng.”
“Bây giờ cậu nói cho tôi nghe những gì ông ấy nói sẽ làm liên quan đến chuyện đó. Cậu phải nói thật chậm và rõ ràng.”
Vogel có vẻ hơi khó khăn khi phải nhớ lại nhiều chi tiết. “Bố tôi nói với ông Do Thái Ellis thả hắn ra nhưng ông ấy không đồng ý. Bố tôi biết chỗ nhà kho và nghĩ ra ý tưởng đó và thuyết phục ông Do Thái đồng ý. Bố tôi muốn cùng chú Bill đến đó nhưng ông Do Thái không đồng ý mà lựa chọn anh. Bố tôi nói anh sẽ đồng ý vì không có Blanchard chỉ bảo thì anh sẽ không biết phải làm gì cả. Bố tôi nói anh là loại mềm yếu, nhu nhược…”
Johnny bắt đầu cười điên loạn, đầu lắc lư khiến mồ hôi rơi lã chã. Russ bước đến trước mặt tôi. “Tôi sẽ bắt hắn phải ký vào biên bản. Cậu cần nghỉ trong khoảng nửa giờ để lấy lại bình tĩnh. Tôi sẽ cho nó uống cà phê và khi cậu quay lại chúng ta sẽ tính chuyện tiếp theo.”
Tôi bước ra chỗ thoát hiểm, ngồi nghỉ và gác chân lên lan can ngắm nhìn đường phố. Xe cộ tấp nập đi từ hướng Wilcox lên Hollywood. Tôi ngồi dùng dùi cui chỉ biển số xe. Những xe chạy về hướng Nam là tôi và nhà tôi, chạy lên hướng Bắc là Kay và Lee. Xe chạy về hướng Nam có mười bảy chiếc, chạy về hướng Bắc có mười ba chiếc. Cuối cùng tôi tự gộp cả hai hướng làm một để có cả ba chúng tôi và quay vào phòng.
Johnny Vogel đang ký vào biên bản của Russ, mặt đỏ ửng, người vã mồ hôi, tay run rẩy. Tôi đứng ngó nội dung lời thú nhận của hắn từ phía sau: Russ ghi đầy đủ những gì diễn ra ở khách sạn Biltmore, việc liên quan đến Betty, việc Fritzie đánh Sally Stinson, tổng số bốn lỗi và hai tội nghiêm trọng.
Russ nói: “Tôi sẽ ngồi đây chờ hắn tỉnh lại để nói chuyện như một sỹ quan thực sự.”
Tôi phản đối ngay: “Không được đâu,” và quay sang Johnny. “Cậu bị bắt vì tội mua dâm, cố tình giấu chứng cớ, cản trở trái phép việc thực thi luật pháp, và đồng loã với hành động bạo ngược.”
Johnny thốt lên: “Bố”, và quay sang nhìn Russ. Russ đưa cho tôi biên bản tội phạm. Tôi bỏ vào túi và còng tay thằng Vogel con ra sau trong khi hắn ngồi khóc nức nở.
Russ thở dài: “Thật xấu hổ.”
“Tôi biết.”
“Cậu sẽ không bao giờ còn được quay lại làm việc trên cơ quan Cục.”
“Tôi đã nghĩ đến điều đó rồi. Dù sao cũng không đến nỗi quá tồi tệ.”
Tôi đưa Johnny ra xe chở về Đội Hollywood. Phóng viên đã đứng đầy trước cửa, họ đánh hơi được chuyện hay khi thấy một người mặc thường phục đi cùng với một cảnh sát bị còng tay. Đèn chụp ảnh nháy liên tục, đám săn tin bu lấy tôi gọi tên. “Không có bình luận gì cả.” Vào đến bên trong, các sỹ quan mặc sắc phục trố mắt ra nhìn. Tôi đẩy Johnny ngồi xuống ghế và thì thầm vào tai hắn: “Nói với cha cậu tôi còn biết ông ta dùng các báo cáo của Liên bang để tống tiền, cả căn bệnh giang mai của ông ta và nhà chứa ở Watts. Nói với ông ta sáng mai trên báo sẽ có tất cả những tin này.”
Johnny ngồi khóc sướt mướt. Một viên thượng uý bước đến quát to: “Chuyện quái quỷ gì ở đây thế này?”
Lại có đèn chụp ảnh loé lên và tôi nhận ra đó là Bevo Means với cuốn sổ tay đã sẵn sàng. Tôi nói: “Tôi là sỹ quan Dwight Bleichert, còn đây là sỹ quan John Charles Vogel.” Tôi đưa biên bản cho viên thượng uý và nháy mắt. “Đăng ký chỗ cho anh ta.”
Tôi ăn vội vàng bữa trưa và lái xe vào khu trung tâm đến đội tuần tra trung tâm thực hiện nhiệm vụ thường xuyên của mình. Vừa thò đầu vào đến phòng họp chung tôi nghe có tiếng gọi: “Sỹ quan Bleichert, đến phòng chỉ huy tuần tra ngay lập tức.”
Tôi quay lại và gõ cửa phòng thượng uý Jastrow. Anh ta gọi vọng ra. “Cửa mở đấy.” Tôi bước vào làm động tác chào như một sỹ quan tập sự nhưng đã rất lành nghề. Jastrow đứng dậy chẳng thèm để ý đến động tác chào và đưa tay chỉnh gọng kính như mới nhìn thấy tôi lần đầu tiên.
“Cậu được nghỉ phép hai tuần kể từ giờ phút này, Bleichert. Khi cậu quay lại làm việc, đến báo cáo với cảnh sát trưởng phụ trách thám tử Green ngay. Anh ấy sẽ phân công cậu sang bộ phận khác.”
Muốn có người chia sẻ cảm giác ngọt ngào, tôi nán lại hỏi: “Tại sao vậy?”
“Fritzie vừa tự bắn nát đầu mình rồi. Đó là lý do tại sao.”
Động tác chào tạm biệt của tôi còn nhanh gấp đôi động tác chào lúc vào. Jastrow cũng chả thèm để ý. Tôi đi qua hội trường và trong đầu nghĩ đến hai cô gái điếm bị mù mắt, không biết họ có biết hay quan tâm đến tin này không. Phòng họp chung đã đầy những sỹ quan mặc sắc phục chờ lệnh triệu tập, chỉ cần đi được qua đây ra xe là tôi có thể về nhà. Tôi bước đi rất chậm, giữ thẳng người và sẵn sàng nhìn lại những ánh mắt đang xoi mói nhìn tôi khiến bọn họ phải cúi xuống. Nhưng tiếng xì xào “thằng phản bội” hay “quân dã man” vang lên khi tôi bước qua. Gần bước ra đến cửa thì tôi thấy có tiếng vỗ tay và quay lại thì thấy Russ Millard và Thad Green đang vẫy tay tạm biệt mình.