Chương 24
Tạm thời không phải đến nơi quỷ tha ma bắt đó và tôi tự hào về việc mình vừa làm. Chỉ có hai tuần nghỉ rồi sau đó tôi lại phải hy sinh cuộc đời cho một vị trí thối tha nào đó trong Sở cảnh sát Los Angeles. Vụ bắt giữ và tự tử của hai cha con nhà Vogel là sự sỉ nhục chung và là điều đáng xấu hổ đối với những bậc làm bố. Tôi chả biết làm gì trong hai tuần vinh quang ngoài việc truy tìm người đàn ông mất tích kia.
Tôi bắt đầu lần tìm lý do ở Los Angeles. Tôi đọc đi đọc lại cuốn sổ ghi chép các vụ bắt giữ do Lee tiến hành, tôi hỏi các lesbian ở quán bar La Verne’s Hideaway xem Lee có xuất hiện quấy rầy họ lần thứ hai không nhưng cũng chỉ toàn câu trả lời “không” và động tác lắc đầu. Russ lấy trộm cho tôi bản sao hoàn chỉnh hồ sơ các vụ bắt tội phạm mà Lee thực hiện nhưng cũng chẳng nói lên điều gì. Kay, có lẽ vì tạm hài lòng khi được chung sống với tôi nên nói rằng tôi thật ngốc nghếch khi làm những việc đó và tôi biết nàng đang rất lo sợ.
Phát hiện ra sự liên hệ giữa Issler/Stinson/Vogel chỉ giúp tôi khẳng định được một điều - tôi đã là một thám tử. Nhưng để tìm ra Lee thì lại là chuyện khác và tôi bắt mình phải làm. Tính kiên trì bền bỉ của cậu ấy mà tôi thường thấy và thầm ngưỡng mộ bây giờ lại tái hiện trong tôi rõ hơn khiến lúc nào tôi cũng nghĩ đến cậu ta. Trong lúc đi tìm những số liệu tôi luôn tự hỏi: Lee mất tích trong khi vụ Thược dược, thuốc Benzedrine và Bobby De Witt dày vò mình.
Lần cuối cùng người ta nhìn thấy cậu ta là ở Tijuana vào thời điểm mà De Witt cũng đến đó và việc điều tra vụ Thược dược đang tập trung vào khu vực biên giới giữa Mỹ và Mêhicô.
De Witt và gã bạn buôn ma túy của hắn Felix Chasco thiệt mạng cũng vào thời gian đó và mặc dù hai người Mêhicô đã bị bắt vì vụ này nhưng cũng có thể nó đã bị đánh lạc hướng - cảnh sát muốn xóa số một kẻ giết người.
Như vậy có thể tạm kết luận là: Lee giết De Witt và Chasco vì muốn bảo vệ cậu ta và Kay khỏi sự trả thù của De Witt. Kết luận chỉ là kết luận.
Bước tiếp theo tôi nghiên cứu hồ sơ về việc luận tội De Witt. Có rất nhiều thông tin cần được làm sáng tỏ hơn.
Lee gọi những người cung cấp tin cho anh ta về De Witt là “những bộ não” của vụ Boulevard-Citizens, nói rằng họ rời khỏi thành phố là để tránh bị De Witt trả thù. Tôi gọi điện cho bên quản lý nhân khẩu nhưng họ cũng không có thông tin những người kia hiện đang ở đâu. De Witt bị cảnh sát chú ý là vì trước đây hắn đã từng bị bắt giữ vì liên quan đến ma túy và việc khởi tố được dựa trên cơ sở số tiền bị cướp được tìm thấy ở nhà De Witt, trong khi đó hắn lại không có chứng cớ ngoại phạm trong thời gian xảy ra vụ án. Trong số bốn tên, hai tên bị giết tại hiện trường, De Witt bị bắt còn tên thứ tư vẫn tự do. De Witt nói không hề biết hắn là ai - mặc dù nếu khai ra hắn có thể sẽ được ân giảm hạn tù.
Kết luận: Có thể đó là kịch bản của cảnh sát Los Angeles, có thể Lee là người giật dây, có thể cậu ta làm như vậy để được Benny Siegel lại quả vì tiền của ông ta bị bọn cướp thực sự nẫng đi và ông ta cũng là người Lee phải kiêng mặt vì cậu ta còn nợ tiền ông ấy khi ký hợp đồng thi đấu. Sau đó Lee gặp Kay tại phiên tòa xét xử De Witt, yêu cô theo kiểu vừa trong sáng vừa tính toán và cũng tỏ thái độ căm ghét Bobby thực sự.
Kết luận thứ hai tôi rút ra: Có thể Kay không biết điều đó. De Witt là thằng cặn bã của xã hội và đáng phải chấp nhận số phận như vậy.
Và kết luận cuối cùng: Tôi phải gặp Lee để nghe lời xác nhận hoặc phủ định của chính cậu ta.
Đến ngày nghỉ phép thứ tư tôi quyết định đi Mêhicô. Ở Tijuana tôi đưa tiền và bức hình của Lee hỏi nhưng vẫn giữ lại một ít đề phòng khi cần có thông tin quan trọng tôi vẫn có cái để chi. Tôi đi lòng vòng nhưng không hề phát hiện được manh mối nào và cuối cùng nhận thấy sẽ chỉ tốn tiền vô ích nếu tôi cứ tiếp tục làm thế này. Từ đó tôi quyết định sẽ chỉ chi tiền cho đám cảnh sát người Mêhicô.
Ở Tijuana bọn cảnh sát vô cùng tham lam, chỉ nói được vài câu tiếng Anh đứt đoạn nhưng kiểu luật quốc tế này thì họ nắm rất rõ. Tôi gặp một đám tuần tra trên đường, chìa thẻ và tất nhiên là cả đô la để được hỏi bọn họ những câu hỏi bằng thứ tiếng Anh pha Tây Ban Nha mà tôi phải đang cố tập. Bọn chúng chẳng ngần ngại gì mà không chộp tiền nhưng câu trả lời dành cho tôi thì chỉ là những cái lắc đầu hoặc những chuyện vỉa hè vớ vẩn.
Có gã thì nghe đồn có tay mê phim khiêu dâm vừa bị bắt ở câu lạc bộ Chicago cuối tháng 1, có gã nghe phong phanh một tay tóc vàng nào đó chơi bài gian lận bị bắt và dùng tiền thắng bạc đó đút lót cho cảnh sát. Có thằng thì nói bừa Lee phải bỏ chạy vì gặp một gã thầy tu mắc bệnh phong trong một quán bar, vội vàng mua đồ uống rồi đến luôn Ensenada. Nguồn tin đó chả có cơ sở gì để tin cậy và cần có lời giải thích. Gã cảnh sát nói: “Vị thầy tu kia là anh trai của tôi. Anh ấy tự phong chức cho mình. Như thế đấy. Cứ giữ chắc tiền trong túi của mình.”
Tôi lại tiếp tục đi 80 dặm nữa về phía Nam xuống Ensenada, trong đầu phân vân không biết Lee lấy đâu ra tiền mà đi lại nhiều như thế. Đoạn đường đi khá đẹp, hai bên là các dốc đứng đầy cây lá và những ngọn đồi, thung lũng xanh mướt. Xe đi lại cũng ít, thỉnh thoảng tôi mới thấy có một nhóm khách bộ hành đi hướng ngược lại. Toàn là các gia đình xách theo vali, nhìn vừa có vẻ hứng thú vừa sợ sệt, hình như họ không biết chắc những gì sẽ chờ đợi họ ở phía bên kia biên giới, nhưng dù sao ở đó cũng còn tốt hơn là phí tiền vào những khu du lịch bẩn thỉu vớ vẩn của Mêhicô.
Lúc chạng vạng tối, càng đến gần Ensenada, dòng người đi du lịch hướng lên phía Bắc càng đông hơn, xếp thành hàng. Cứ khoảng năm sáu người lại có một người cầm đèn pin soi đường, bọn trẻ con bám riết sau lưng mẹ chúng. Vượt qua một ngọn đồi nữa thì tôi thấy Ensenada phía trước.
Tôi lái xe về hướng đó và nhanh chóng nhận ra thị trấn này là một kiểu phiên bản mô hình du lịch biển của Tijuana nhưng có sức hấp dẫn hơn. Đám khách du lịch người nước ngoài cư xử lịch sự hơn, trên đường không có người ăn xin, cũng như người bán hàng rong. Đám người Mêhicô mới di cư sang Mỹ cũng đi qua Ensenada để ra phía bờ biển và phải trả tiền cho bọn cảnh sát để được đi qua. Đó là kiểu ăn tiền trắng trợn nhất mà tôi thấy từ trước đến nay. Bọn cảnh sát trong bộ sắc phục màu nâu đi ủng đến gõ cửa hết nhà này đến nhà khác đòi tiền. Đám mặc thường phục thì đi bán thịt bò khô, trái cây khô và bỏ những đồng xu chúng thu được vào túi đeo bên cánh tay. Bọn khác thì đang ấn một người đàn ông vào bờ tường để kiểm tra vali. Khi rời khỏi đường chính vào khu phố có đèn tín hiệu giao thông, tôi thấy hai thằng mặc sắc phục màu nâu đang dùng súng đánh đập dã man một người đàn ông: thứ vũ khí chúng cầm toàn là loại súng ngắn cưa nòng.
Tôi quyết định sẽ hỏi bọn thuộc cơ quan công quyền trước. Hơn nữa, có người nhìn thấy Lee nói chuyện với một bọn cảnh sát ở gần biên giới sau khi rời khỏi Los Angeles, nên có thể bọn cảnh sát địa phương này cùng biết gì đó liên quan đến cậu ta.
Tôi đi theo một chiếc xe đi tuần loại cũ sản xuất từ những năm 1930 qua khu phố ra phía bờ biển, đó có một đồn cảnh sát. Đồn cảnh sát này được trưng dụng từ một nhà thờ: cửa sổ có song chắn, dòng chữ CẢNH SÁT sơn màu đen nằm cạnh các họa tiết mang tính tôn giáo màu trắng dưới mái hiên. Đèn tuần tra đang soi trên bãi cỏ, khi tôi đậu xe bước xuống cố mỉm cười, ánh đèn lập tức xoay sang phía tôi.
Tôi bước vào trong, ánh mắt thận trọng và cảm nhận rõ hơi nóng từ bên trong. Một gã đàn ông quát to. “Cảnh sát đây, tôi là J. Edgar, Texas Rangers.” Tay hắn chìa ra khi tôi bước qua, tôi nhét một tờ đô la vào và bước vào trong.
Phía trong căn nhà giống hệt kiểu trang trí của một nhà thờ: tường bọc nhung treo đầy các bức tranh chúa Giê-su và các tông đồ, dãy ghế dài vứt đầy các bộ sắc phục màu nâu chả khác gì loại ghế cho người dân ngồi cầu nguyện. Chiếc bàn kê phía trước làm bằng gỗ đen xì, trên mặt còn khắc hình chúa Giê-su. Gã cảnh sát béo ú đứng bên cạnh liếm môi nhìn tôi bước vào, nhìn hắn chả khác gì thằng chuyên đi gạ gẫm trẻ con.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tiền nhưng không chìa ra. “Tôi là cảnh sát thành phố Los Angeles muốn gặp đồn trưởng.”
Gã cảnh sát búng tay và chỉ phù hiệu gắn trên người tôi. Tôi đưa cho hắn xem cùng với tờ 1 đô la. Hắn dẫn tôi đi qua một khu hành lang vẽ đầy hình Giê-su đến căn phòng có gắn biển ĐỒN TRƯỞNG. Tôi đứng chờ trong khi hắn bước vào xì xào mấy câu gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha, khi hắn bước ra tôi đứng thẳng người làm động tác chào.
“Sỹ quan Bleichert, mời vào”.
Giọng tiếng Anh rất chuẩn của hắn khiến tôi ngạc nhiên. Một người Mêhicô mặc sắc phục màu xám chìa tay ra nhưng không phải để nhận đô la mà để bắt tay.
Chúng tôi bắt tay và anh ta ngồi xuống sau chiếc bàn làm việc rất to, xoay tấm biển ĐỒN TRƯỞNG VASQUEZ ra phía ngoài. “Tôi có thể giúp gì cho anh, sỹ quan Bleichert?”
Tôi lấy lại tấm phù hiệu và đặt bức hình của Lee lên bàn. “Người đàn ông này là một sỹ quan của Sở cảnh sát Los Angeles. Anh ấy mất tích từ cuối tháng 1 và khi người ta nhìn thấy anh ấy lần cuối cùng thì hình như anh ấy đi về hướng này.”
Vasquez nhìn chăm chú tấm hình. Miệng anh ta mấp máy định nói gì đó nhưng ngay lập tức mím lại và lắc đầu. “Không, tôi chưa bao giờ nhìn thấy người này cả. Tôi sẽ thông báo cho các sỹ quan và yêu cầu họ kiểm tra những người Mỹ sinh sống ở đây.”
Tôi đáp lại lời nói dối của anh ta. “Anh ấy là người rất dễ nhận ra, thưa Đồn trưởng. Tóc nâu, cao 6 foot, thân hình rất rắn chắc.”
“Ensenada không thiếu những người như vậy, thưa anh sỹ quan. Chính vì vậy cảnh sát ở đây được trang bị rất tốt và tinh thần cánh giác cũng rất cao. Anh sẽ ở lại đây một thời gian chứ?”
“Có thể các nhân viên của anh từng gặp anh ấy và tôi sẽ tìm được manh mối về cậu ấy.”
Vasquez mỉm cười. “Tôi không nghĩ như vậy. Anh đến đây một mình phải không?”
“Tôi còn hai người bạn đang chờ tôi ở Tijuana.”
“Anh thuộc đơn vị nào?”
Tôi nói dối còn thậm tệ hơn anh ta. “Đội cảnh sát Metropolitan”
“Anh còn rất trẻ mà đã được tín nhiệm quá.”
Tôi lấy lại bức ảnh của Lee. “Con cháu mà, thưa Đồn trưởng. Bố tôi là phó cảnh sát trưởng còn anh trai tôi đang làm ở lãnh sự Mỹ ở thủ đô Mexico City. Chúc anh ngủ ngon.”
“Chúc anh may mắn, sỹ quan Bleichert.”
Tôi thuê phòng ở một khách sạn nằm ngay cạnh một hộp đêm. Chỉ với hai đô la tôi đã có được một phòng ở ngay tầng trệt nhìn ra biển, giường ngủ có trải đệm, phòng tắm có bồn và chìa khóa riêng đi ra khu sinh hoạt chung. Tôi nhét túi du lịch vào chiếc túi nhỏ kê cạnh giường, trước khi bước ra tôi còn cẩn thận bứt hai sợi tóc và dùng nước bọt gắn ngang thanh cài cửa. Nếu bọn có tư tưởng phát xít kia mà đột nhập vào đây tôi sẽ phát hiện ra ngay.
Xong xuôi tôi bước ra ngoài.
Đường phố đầy những người mặc đồng phục: sắc phục nâu của cảnh sát, các thủy thủ và lính thủy đánh bộ Mỹ. Không thấy có người dân gốc Mêhicô nào, mọi người đều có vẻ rất có kỷ luật - ngay cả đám lính thủy đánh bộ kia cũng không hề say xỉn. Tôi nhận ra là chính đám cảnh sát đi tuần kia là người giữ cho mọi thứ yên bình. Hầu hết đám cảnh sát mặc sắc phục nâu đều nhỏ con nhưng trên tay lúc nào cùng lăm lăm các loại súng có hỏa lực mạnh: súng ngắn cưa nòng, tiểu liên, súng tự động 45, bao đạn lúc lắc trên thắt lưng họ.
Đèn biển quảng cáo của các tụ điểm chiếu hắt ra đường: Câu lạc bộ những người nổi tiếng, Điểm sinh hoạt nghệ thuật, Câu lạc bộ quyền anh, Sào huyệt chim ưng, Câu lạc bộ hoàng gia Chico. Tôi quyết định vào câu lạc bộ quyền anh.
Bên trong câu lạc bộ được chiếu đủ thứ ánh sáng lòe loẹt và đông nghịt các thủy thủ. Các cô gái Mêhicô hở gần hết cả người đang nhảy nhót trên dãy sân khấu dài, đô la giắt đầy coóc-xê. Nhạc đặc trưng của khu vực miền trung châu Mỹ và tiếng la hét tạo nên khung cảnh vô cùng huyên náo. Tôi nghển cổ lên nhìn xem có ai ra dáng người chủ của câu lạc bộ hay không. Phía sau tôi thấy có một căn phòng thụt vào trong dán đầy các bức tranh quảng cáo quyền anh. Mấy bức tranh như hút hồn và tôi nhanh chóng lách qua đám vũ nữ thoát y kia đi về phía đó.
Và đúng như tôi nghĩ, nằm giữa rất nhiều các võ sĩ hạng trung là ảnh của Gus Lesnevich và Billy Conn. Có cả ảnh Lee dán cạnh ảnh Joe Louis. Ảnh Bleichert và Blanchard, hai võ sĩ da trắng từng là niềm hy vọng đã tắt ngấm.
Tôi đứng nhìn những bức ảnh rất lâu cho đến khi không còn nghe thấy những tiếng ồn ào xung quanh cũng như không còn cảm nhận được sự có mặt của mình ở đây. Tôi quay lại năm 1940 và năm 1941 với những chuỗi chiến thắng liên tục và được làm tình với những cô gái xinh đẹp như Betty Short. Lúc đó, Lee cùng đang trên đỉnh vinh quang và chung sống với Kay - và thật lạ, tôi thấy cả ba chúng tôi lại sống chung trong một gia đình.
“Lúc trước thì là Lee, bây giờ lại là cậu. Sau đây sẽ là ai? Willie Pep chăng?”
Tôi quay lại thực tại ngay lập tức và thốt lên. “Khi nào? Anh nhìn thấy cậu ấy khi nào?”
Tôi quay lại và thấy một người khá to con đã có tuổi. Khuôn mặt ông ta xương xẩu nhưng giọng nói thì chắc nịch và rất rõ ràng. “Khoảng hai tháng trước, tầm tháng 2, trời mưa tầm tã. Chúng tôi nói chuyện về những trận đấu mười tiếng liền.”
“Bây giờ cậu ấy ở đâu?”
“Kể từ lần đó tôi không thấy cậu ấy nữa, và có vẻ cậu ấy cùng không thích gặp cậu đâu. Tôi gợi chuyện về trận đấu giữa hai cậu nhưng Lee không hề nói lời nào. Cậu ấy chỉ nói ‘Chúng tôi không còn là bạn nữa’ và lại liên miên nói chuyện. Tôi nói với cậu ta… cậu nhìn xem, những người ở giữa ấy, Zale, Graziano, La Motta, Cerdan, cậu thích ai?”
“Lee còn ở thị trấn này không?”
“Tôi nghĩ là không. Tôi là chủ ở đây và từ đó không hề thấy cậu ấy quay lại. Cậu muốn đấu rửa hận à? Hay muốn gặp cậu ta để tái đấu?”
“Tôi tìm để lôi cậu ta ra khỏi rất nhiều rắc rối hiện tại.”
Ông ta có vẻ trầm ngâm suy nghĩ và nói: “Tôi rất thích những võ sĩ có cách di chuyển như cậu nên tôi sẽ nói với cậu chuyện này. Nghe nói Lee đã gây ra một vụ lộn xộn ầm ĩ ở câu lạc bộ Satan, chắc chắn cậu ta phải đút lót đồn trưởng Vasquez mới được thả ra. Cậu đi lên năm khối nhà ra phía bờ biển sẽ thấy câu lạc bộ Satan. Cậu gặp mà hỏi anh đầu bếp tên là Ernie, cậu ấy chứng kiến mọi chuyện. Cậu cứ vào nói là đang thực hiện chế độ ăn kiêng như tôi và phải thật bình tĩnh vì ở đó không giống như ở đây đâu.”
Câu lạc bộ Satan chỉ là một ngôi nhà nhỏ lợp ngói với kiểu trang trí rất đặc trưng: một con quái vật nhỏ màu đỏ nằm phơi mình trên nóc nhìn rất tục tĩu. Gác cửa là một anh chàng nhỏ con mặc đồng phục màu nâu giám sát tất cả các khách vào. Chiếc túi anh ta đeo trên vai đầy vé vào sử dụng một lần, tôi bỏ một chiếc vào đó khi bước vào hai tay ôm trước ngực.
Quán bar này chả khác gì một động mại dâm. Các sỹ quan và lính thủy đánh bộ vào đây chủ yếu để thủ dâm với các vũ nữ thoát y. Họ vật lộn với nhau ngay dưới gầm dãy bàn kê phía trong gian sảnh nơi có bục dành cho ban nhạc. Một gã đàn ông mặc đồng phục của quán đang làm tình với một mụ đàn bà béo ú trên tấm đệm trải ngay dưới sàn nhà. Một con lừa được gắn còi bọc nhung đỏ vào vành tai đứng ngay bên cạnh ăn cỏ khô để trong chiếc bát vứt trên nền nhà. Phía bên phải sân khấu, một gã trông giống người Mỹ ăn mặc rất chỉnh tề đang rền rỉ vào chiếc micrô trước mặt: “Tôi có một cô gái rất giàu, tên cô ấy là Roseanne, cô ấy biết làm diaphragm[64] bằng bánh ngô! Nghe đây! Nghe đây! Tôi có một cô gái, tên cô ấy là Sue, cô ấy hát bài Big Fungoo[65] rất hay! Tôi có một cô gái, tên cô ấy là Corrine, cô ấy biết cách làm cho quả chuối của tôi biến thành que kem. Nghe đây! Nghe đây!…”
Tiếng “nhạc” bị át đi bởi tiếng rên rỉ phát ra từ các gầm bàn. Tôi đứng đó như bị lạc lõng với đám người truy hoan kia, lát sau một cô ả hơi thở nồng nặc mùi tỏi bước đến gạ gẫm: “Đi không anh đẹp trai? Tàu nhanh, một đô la? Đi không? Chạy suốt, hai đô la.”
Tôi cố gom nốt chút can đảm còn lại nhìn cô ta. Một mụ già béo ú, môi sưng vù vì bị cắn. Tôi rút xấp tiền lẻ trong túi đưa cho cô ta mà không thèm để ý xem bao nhiêu. Ả gái điếm quỳ rạp người xuống cảm ơn và tôi phải hét thật to: “Ernie, tôi cần gặp anh ta ngay. Chủ câu lạc bộ quyền anh giới thiệu tôi đến đây.”
Cô nàng thốt lên rất ngoan ngoãn. “Vâng!” và đi trước dẫn đường cho tôi. Cô ta dẫn tôi vào lối đi che rèm bên ngoài nằm cạnh sân khấu và đi thẳng xuống bếp. Có mùi gia vị gì đó bốc lên rất nặng và tôi thấy nguyên phần thân dưới của một con chó chuẩn bị được đưa vào hàm. Ả gái điếm nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha với đầu bếp trưởng, ngoại hình của anh ta nhìn rất lạ, nhất là bộ râu. Nhìn thấy tôi anh ta gật đầu và bước lại.
Tôi chìa tấm ảnh của Lee ra. “Nghe nói người này đã gây rắc rối cho anh một thời gian trước.”
Anh ta nhướng mày nhìn tấm hình. “Anh muốn biết à?”
Tôi giơ phù hiệu và lừ mắt nhìn. Anh ta nói: “Hắn là bạn cậu à?”
“Bạn thân nhất của tôi.”
Gã đầu bếp luồn tay vào tạp dề, tôi biết trong đó sẽ có con dao. “Thằng bạn cậu uống mất mười bốn ly Mescal[66] ngon nhất của tôi. Như thế cũng chưa sao. Hắn còn lấy biết bao nhiêu bánh mỳ và nước xốt mang cho bọn đàn bà chó chết kia ăn. Chuyện đó tôi cũng chịu đựng được. Nhưng hắn phá đám buổi biểu diễn của tôi thì tôi không bao giờ chấp nhận.”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Với bốn người bọn tôi thì hắn chống cự được nhưng với năm người thì hắn phải đầu hàng. Cảnh sát phải đến lôi hắn đi.”
“Đúng thế?”
Gã đầu bếp lôi con dao nhíp dấu trong tạp dề ra bật nút và dùng chuôi dao gãi cổ. “Chỉ có vậy thôi.”
Tôi đi ra ngoài theo lối cửa sau vào một con hẻm. Hai gã đàn ông đang tha thẩn dưới ánh sáng đèn đường, nhìn thấy tôi cả hai gã liền cúi gằm xuống như vừa phát hiện ra điều gì đó rất thú vị dưới mặt đất. Tôi thử chạy và tiếng sỏi lạo xạo phát ra từ phía sau cho tôi biết hai gã kia đang đuổi theo.
Cuối con hẻm có một lối rẽ tắt ra khối nhà được chiếu sáng bằng ánh sáng đỏ, và một lối khác đầy bụi đất đi ra phía bờ biển. Tôi rẽ rất nhanh vào đó, vai áo mắc vào hàng rào lưới thép rách toạc, bọn chó bị nhốt hai bên đường cắn rộ lên. Tôi không còn biết hai gã kia có theo mình không. Tôi thấy con đường cạnh bờ biển ở phía trước và nhận ra khách sạn của tôi chỉ còn cách một khối nhà về phía bên phải. Bình tĩnh lại đôi chút, tôi chậm bước.
Chỉ còn nửa khối nhà nữa là tôi về đến nơi.
Chỉ còn khoảng một trăm yard nữa là đến. Tôi vừa thở vừa rảo bước. Khoảng sân phía trước đã vắng tanh, tôi với tay lấy chìa khóa phòng. Đúng lúc đó tôi thấy có ánh sáng từ tầng hai hắt xuống chiếu vào cánh cửa - lúc bấy giờ tôi mới nghĩ đến cái bẫy tóc của mình.
Tôi rút khẩu 38 và đá bung cửa bước vào. Một gã đàn ông da trắng đang ngồi trên ghế cạnh giường tôi, hai tay hắn đã giơ lên, miệng lẩm bẩm cầu xin hòa hoãn, “Ối, tôi là bạn. Tôi không theo dõi cậu đâu. Nếu cậu không tin thì cứ tìm khí giới trên người tôi.”
Tôi chỉ súng vào tường và hắn đứng dậy, hai tay giơ lên, chân giạng ra. Tôi dí súng vào lưng, lần theo người hắn, nhưng thấy một chiếc ví và chìa khóa. Kiểm tra chiếc ví tôi thấy có rất nhiều đô la tiền mặt, bằng lái xe ghi tên một điều tra viên tư nhân người California tên là Milton Dolphine, nơi làm việc ở số 986 đường Copa De Oro, San Diego.
Tôi tung chiếc ví lên giường, giảm bớt áp lực từ khẩu súng, Dolphine giãy giụa: “Chỗ tiền đó chẳng thấm vào đâu so với những gì mà Lee có được. Cậu hợp tác với tôi thì công việc không khó khăn đâu.”
Tôi đá vào chân khiến Dolphine ngã gục xuống nền nhà. “Hoặc là ông phải nói toàn bộ câu chuyện, những gì ông thấy về cậu bạn tôi hoặc là ông sẽ bị buộc tội gây rối và vào nhà giam Ensenada mà ở.”
Dolphine đứng dậy hổn hển. “Bleichert, làm thế quái nào mà cậu nhận ra tôi biết mọi chuyện để mò đến đây? Có phải cậu đã gặp đồn trưởng Vasquez không?”
Tôi lại túm cổ áo nhấc người ông ta lên. Dolphine khoảng hơn bốn mươi tuổi, béo và hói nhưng thân hình khá rắn chắc. Tôi hỏi: “Có kẻ đang theo dõi tôi. Người đó là ai?”
Dolphine nói ngay: “Cảnh sát đấy. Vasquez muốn cậu không phát hiện được gì về Lee cả.”
“Họ có biết tôi ở đây không?”
“Không, tôi nói với đồn trưởng tôi sẽ theo nhưng anh ta lại cử người khác. Cậu cắt đuôi được bọn họ đúng không?”
Tôi gật đầu và dí súng vào cổ Dolphine. “Tại sao ông muốn hợp tác với tôi như thế?”
Dolphine nhẹ nhàng đưa tay lên gạt ra. “Tôi có mối quan tâm riêng của tôi và tôi biết làm như thế nào là phù hợp. Tôi sẽ nói chuyện tốt hơn khi được ngồi. Cậu có nghĩ thế không?”
Tôi kéo chiếc ghế ra, Dolphine đứng dậy phủi quần áo và buông người ngồi xuống. Tôi nhắc lại yêu cầu. “Kể chậm rãi từ đầu đi.”
Dolphine hà hơi lên móng tay và bôi luôn vào vạt áo. Tôi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn lại trong phòng đối diện với mấy thanh dát giường để nếu cần thì sẽ có cái mà túm lấy. “Nói đi.”
Dolphine vâng lời ngay. “Khoảng một tháng trước, cô ả người Mêhicô này bước vào văn phòng của tôi ở Dago. Nhìn cô ta vô cùng lòe loẹt, mặt trát đến cả tấn son phấn nhưng rất ăn diện. Cô ta nói sẽ trả tôi năm trăm đô la nếu nói Blanchard đang ở đâu, và cô ta còn nói với tôi hình như cậu ta đang quanh quẩn đâu đó ở Tijuana hoặc Ensenada. Cô ta nói cậu ấy là cảnh sát Los Angeles, là kẻ đang trốn tránh pháp luật. Biết cảnh sát Los Angeles thường tụ tập ở đó, tôi nghĩ ngay đến chuyện kiếm tiền.
“Tôi hỏi bọn ăn cắp vặt ở Tijuana và đưa cho chúng xem tấm hình trên báo mà cô ả kia đưa cho tôi. Tôi nghe nói vào khoảng cuối tháng 1, Blanchard có ở Tijuana, đánh lộn, gây rối và tiêu rất nhiều tiền. Sau đó một cậu bạn làm ở Đội tuần tra biên giới nói với tôi cậu ấy đã xuống Ensenada, đút lót tiền cho bọn cảnh sát để bọn chúng làm ngơ khi cậu ta đánh nhau, cãi lộn trong thị trấn - điều mà Vasquez không bao giờ bỏ qua.
“Tôi bắt đầu đến đây tìm kiếm con người Blanchard mà tôi nghĩ là rất giàu có kia. Tôi thấy cậu ta đánh nhừ tử mấy thằng Nam Mỹ ngay trước mặt cảnh sát vì hành hung phụ nữ. Điều đó có nghĩa là khoản tiền cậu ấy bỏ ra đã có hiệu lực. Tôi bắt đầu chỉ nghĩ đến tiền, tiền, và tiền.”
Dolphine thở dài và giơ tay vẽ hình đồng đô la trên không. Tôi ngồi đó, hai tay nắm chặt thành ghế đến mức có thể bị gãy vụn bất cứ lúc nào. “Nhưng đây mới là chuyện thú vị thực sự: có một thằng cảnh sát, chắc là không nằm trong số được Lee trả tiền nói với tôi Lee thuê hai cảnh sát hoạt động ngầm giết hai thằng địch thủ của cậu ta ở Tijuana vào cuối tháng 1. Tôi lại quay lên Tijuana, bỏ ra ít tiền đút lót cho bọn cảnh sát và biết được hai tên kia là Robert De Witt và Felix Chasco, bị xe đâm chết ở Tijuana vào ngày 26 tháng 1. Tôi nghe cái tên De Witt có vẻ quen quen nên gọi điện cho một người bạn làm ở Sở cảnh sát San Diego. Cậu ta kiểm tra và gọi điện lại cho tôi. Bây giờ thì cậu chuẩn bị đón nhận chuyện hay ho đây, nếu cậu chưa biết: Blanchard đã bỏ tù De Witt vào năm 1939, và De Witt thề sẽ trả thù. Tôi còn biết De Witt được tha tù trước thời hạn và Blanchard muốn khử hắn để bảo vệ mình. Tôi gọi điện cho cậu bạn ở Dago và để lại lời nhắn cho cô nàng Mêhicô kia. Blanchard đang ở Ensenada, được cảnh sát bảo vệ, và rất có thể cảnh sát cũng chính là người khử De Witt và Chasco cho cậu ta.”
Tôi thả tay ra, hai bàn tay tê cứng. “Tên người phụ nữ kia là gì?”
Dolphine nhún vai. “Cô ta tự giới thiệu là Delores Garcia, nhưng tôi biết đó là tên giả. Sau khi nghe tin về vụ De Witt-Chasco, tôi nhận ra cô ta từng là gái điếm của Chasco. Chasco thì lại như một gã đĩ đực giàu có với rất nhiều em bám theo, và cô ả kia muốn trả thù vì điều đó. Tôi còn nhận ra cô ta đã biết chút gì đó về việc Lee phải chịu trách nhiệm cho vụ giết người kia, và cô ta chỉ nhờ tôi chỉ chỗ Lee đang trốn thôi.”
Tôi hỏi: “Ông có biết vụ Thược dược đen ở Los Angeles không?”
“Chả lẽ trên đời này lại không có Giáo hoàng hay sao mà cậu hỏi tôi câu đó?”
“Lee điều tra vụ đó ngay trước khi cậu ta bỏ xuống đây, và vào cuối tháng 1 có một tình tiết liên quan đến Tijuana. Ông có thấy cậu ấy hỏi gì về Thược dược không?”
Dolphine hỏi lại: “Cậu có muốn nghe nốt câu chuyện không?”
“Nhanh lên.”
“Được thôi, tôi quay lại Dago và cậu bạn tôi nói rằng ả người Mêhicô kia đã nhận lời nhắn của tôi. Tôi đi Reno nghỉ và đốt số tiền cô ta vừa thù lao cho tôi vào những việc vớ vẩn. Tôi bắt đầu thắc mắc về Lee và số tiền mà cậu ta có, không biết cô nàng Mêhicô kia thực sự có ý đồ gì đối với cậu ấy. Chính vì điều thắc mắc đó mà tôi quay lại Dago tìm hiểu thông tin và hai tuần sau trở về Ensenada. Và cậu biết thế nào không? Tôi không hề thấy Blanchard đâu cả.
“Chỉ có thằng ngốc thì mới đi hỏi Vasquez hay bọn cảnh sát tuần tra kia, vì vậy tôi quanh quẩn trong thị trấn nghe ngóng. Tôi thấy bọn choai choai có thằng thì mặc chiếc áo Jacket của Lee, có thằng lại mặc chiếc áo đông xuân dài tay có phù hiệu nhà thi đấu Legion của cậu ta. Tôi còn nghe nói hai thằng bị treo cổ vì vụ De Witt-Chasco, nhưng tôi nghĩ là cảnh sát đạo diễn chuyện này. Tôi ở lại thị trấn quanh quẩn với Vasquez, thỉnh thoảng lại mách nước một vài thằng nghiện để chiếm cảm tình của anh ta. Dần dần tôi cũng chắp nối được các tình tiết liên quan đến Lee. Nếu cậu ấy đã là bạn của cậu thì chuẩn bị tinh thần mà nghe đi.”
Vừa nghe xong từ “đã”, hai tay tôi bẻ gãy tung thành ghế. Dolphine kêu toáng lên: “Ối, đừng làm thế.”
Tôi hổn hển. “Nói tiếp đi.”
Ông ta nói tiếp rất chậm rãi, bình thản như khi tháo chốt một quả lựu đạn. “Cậu ấy chết rồi. Bị người ta chặt ra làm nhiều mảnh. Bọn du côn phát hiện ra cậu ấy. Bọn chúng đột nhập vào chỗ cậu ấy và chứng kiến chuyện xảy ra nên gọi điện cho cảnh sát để tránh bị nghi ngờ. Vasquez thưởng cho bọn chúng vài đồng peso và những tài sản mang trên người Blanchard. Cảnh sát chôn cậu ta ở vùng ngoại vi thị trấn. Tôi nghe nói người ta không tìm thấy tiền và lảng vảng quanh đó, vì tôi nghĩ Blanchard là cảnh sát nên chẳng sớm thì muộn cảnh sát Mỹ cũng tìm đến. Khi cậu xuất hiện ở đồn và giới thiệu là người của Đội Metropolitan tôi biết mình đã đúng.”
Tôi rất muốn nói không, nhưng môi không thể nào chuyển động được. Dolphine nói nốt phần còn lại của câu chuyện: “Có thể chính bọn cảnh sát gây ra chuyện đó, có thể người phụ nữ kia hoặc bạn cô ta. Có thể một trong số họ nẫng số tiền của cậu ấy, cũng có thể không, nhưng chúng ta thì có thể. Cậu là bạn của Blanchard và cậu phải tìm bằng được ai…”
Tôi đứng dậy cầm luôn chiếc ghế đập vào cổ Dolphine khiến ông ta ngã lăn xuống sàn. Tôi dí súng vào gáy và Dolphine hoảng hốt van xin: “Kìa, tôi không biết chuyện đó lại liên quan đến cậu nhiều thế. Tôi không giết cậu ấy, và nếu cần tôi sẽ giúp cậu tìm kẻ giết người. Tôi xin cậu, Bleichert.”
Tôi gằn từng tiếng. “Ông phải chứng minh điều đó là sự thực.”
“Có một hốc cát bên bờ biển. Bọn cảnh sát chôn xác cậu ấy ở đó. Một thằng trẻ con nói với tôi nó nhìn thấy một đám cảnh sát chôn một người đàn ông da trắng vào khoảng thời gian Blanchard bị giết. Tôi nói thật đấy.”
Tôi lỏng tay súng một chút. “Dẫn tôi đến đó.”
Địa điểm cách Ensenada mười dặm nằm bên một dốc đứng sát bờ biển. Có một cây thánh giá rất to đang cháy đánh dấu. Dolphine dừng xe ngay bên cạnh và tắt máy. “Chắc cậu không nghĩ có chuyện này. Người dân địa phương ra đây đốt lửa vì họ không biết ai bị chôn và rất nhiều người thân của họ ở đây bị mất tích. Đó là thủ tục có tính lễ nghi của họ. Họ mang những cây thánh giá ra đây đốt và cảnh sát cũng chẳng nói gì. Cậu có muốn bỏ nó đi không?”
Khẩu súng của tôi vẫn nhằm vào bụng Dolphine, tôi cũng không để ý mình đã ngắm bao lâu nữa. “Không. Ông có dụng cụ gì không?”
Dolphine nuốt nước bọt. “Tôi có dụng cụ làm vườn. Nhưng…”
“Dẫn tôi đến chỗ bọn trẻ nói với ông và chúng ta sẽ đào lên.”
Dolphine đến mở nắp thùng xe lấy ra một chiếc xẻng to, tôi đi sau theo sát ông ta. Tôi thấy trong đó còn có một bó cọc rào và túi vứt cạnh chiếc lốp dự trữ. Tôi giắt súng vào lưng, lấy hai cây cọc quấn giẻ vào đầu và đốt. Tôi đưa cho Dolphine một cây và ra lệnh. “Đi trước tôi đi.”
Chúng tôi cùng bước xuống bờ cát. Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, tôi thấy có những bó hoa, vài bức tượng nhỏ đặt trên đụn cát. Dolphine liên mồm lẩm bẩm, không hiểu sao bọn chúng lại chôn Lee xa thế này. Tôi có cảm giác xương bàn chân mình như muốn bung ra. Chúng tôi bước đến một đụn cát cao hơn hẳn và Dolphine vẫy đuốc chỉ lá cờ Mỹ rách nát trải trên đó. “Đây rồi, nếu bọn trẻ con nói đúng.”
Tôi dùng chân đá lá cờ ra, một đàn ruồi bọ bay lên.
Dolphine hét lên: “Bọn khốn,” và dùng đuốc xua chúng đi.
Mùi xác thối bốc lên từ bên dưới. “Đào đi,” tôi nói.
Dolphine buộc phải nghe lời, tôi nghĩ đến hồn ma của Betty Short và Laurie Blanchard trong khi chờ đợi. Tôi nghĩ đến bài thánh ca mà ông già nhà tôi bắt tôi học thuộc, nghĩ đến bài “Cha của chúng ta” mà Danny Boylan thường đọc trước khi chúng tôi chuẩn bị bước vào trận đấu. Khi Dolphine gọi: “Thủy thủ, tôi thấy có áo rơi ở đây,” tôi không còn phân biệt nổi cảm xúc của mình, tôi không biết mình muốn thấy Lee còn sống mà phải gặm nhấm nỗi buồn hay thà chết đi để được giũ bỏ tất cả - tôi đẩy Dolphine sang bên và tự tay đào.
Nhát đào đầu tiên tôi chặt đứt chiếc đầu lâu của người thủy thủ, nhát thứ hai chạm vào phần cơ thể phía trên rời hắn ra khỏi phần dưới, hai chân bị gãy vụn. Tôi tiếp tục đào nhưng bên dưới chỉ còn toàn cát óng ánh phản chiếu ánh sáng, bên cạnh là tổ giòi, ruột và một chiếc áo bằng vải lanh dính vết máu, ngoài ra chỉ còn toàn là cát và các loại xương khác, và rồi làn da hồng lên vì cháy nắng và bộ lông mày màu nâu đầy các vết khâu nhìn rất quen. Nụ cười của Lee rất giống Thược dược, chỉ có điều giòi đang bò ra từ miệng và hốc mắt cậu ta.
Tôi vứt xẻng bỏ chạy. Dolphine hét lên. “Còn tiền!” phía sau tôi. Tôi đã làm đau Lee, tôi đã gây ra những vết sẹo kia cho cậu ta. Chạy đến xe tôi vội vàng nhảy vào, dụi ngọn đuốc xuống cát và sang số phóng đi. Tiếng hét: “Xe của tôi! Còn tiền nữa!” vẫn vẳng lên phía sau khi tôi chạy lên con đường ven biển, tôi với tay định bật còi hiệu nhưng rồi lại bực tức đập vào táp-lô xe khi nhận ra đây không phải là xe của cảnh sát.
Tôi chạy thẳng về Ensenada với tốc độ gấp đôi tốc độ cho phép, về đến khách sạn tôi vứt luôn xe của Dolphine bên đường và lao đến chỗ xe của mình. Ba thằng đàn ông đang tiến đến phía tôi từ đằng sau, tay chúng thọc vào túi áo jacket.
Chiếc Chevy của tôi chỉ còn cách 10 yard. Gã đàn ông đi giữa chính là đồn trưởng Vasquez tiến thẳng về phía tôi, hai gã kia áp sát hai bên. Chỗ dựa duy nhất của tôi chỉ còn là buồng điện thoại công cộng gần cửa bên mé trái khoảng sân của khách sạn. Bucky Bleichert sắp bỏ mạng trong hố cát Mêhicô cùng với thằng bạn của mình. Tôi tính toán sẽ chờ cho Vasquez tiến đến sát mới nổ súng bắn vỡ tung đầu hắn. Đúng lúc đó một phụ nữ người da trắng bước ra từ cánh cửa bên trái và tôi biết cô ta sẽ là tấm vé trở về của mình.
Tôi lao sang túm cổ. Cô ta hét lên và ngay lập tức tay trái tôi bịt miệng cô ta lại. Hai tay cô ta vùng vẫy và rồi người oằn lên cứng đơ. Tôi rút khẩu 38 dí vào đầu cô ta.
Hai gã cảnh sát kia thận trọng tiến lên, tay lăm lăm súng. Tôi đẩy cô gái kia vào bốt điện thoại và hăm dọa: “Im! Kêu lên tao giết!” Tôi ép sát cô ta vào tường, cô ta muốn hét lên nhưng không thành hơi. Tôi dí súng vào mồm cô ta, nhấc ống nghe, nhét tiền vào lỗ và quay số “0.” Vasquez đứng ngay phía trước buồng điện thoại mặt tím bầm, mùi nước hoa rẻ tiền của Mỹ phả ra từ người hắn. Nhân viên điện đài trả lời: “Tôi nghe đây?” Tôi thốt lên ngay: “Cô có nói tiếng Anh không?”[67]
“Có, thưa ngài.”
Tôi giữ ống nghe và trút hết số tiền xu còn lại vào lỗ, khẩu 38 vẫn dí vào mồm người phụ nữ kia. Khi máy điện thoại đã nuốt tiền tôi nói ngay, “Tôi cần sự giúp đỡ của sỹ quan phụ trách San Diego, Cục điều tra Liên bang. Khẩn.”
Nhân viên điện đài trả lời: “Vâng, thưa ngài.” Tôi thấy có tiếng nối máy. Răng cô nàng nạn nhân va lập cập vào họng súng của tôi. Vasquez dụ dỗ: “Blanchard rất giàu, chúng ta sẽ tìm thấy tiền của cậu ấy. Cậu sẽ được sống sung sướng ở đây. Cậu…”
“Đặc vụ Rice của FBI nghe đây.”
Tôi nhìn trừng trừng Vasquez. “Tôi là sỹ quan Dwight Bleichert của Sở cảnh sát Los Angeles. Tôi đang ở Ensenada và gặp rắc rối với cảnh sát địa phương ở đây. Họ muốn giết tôi vô cớ, anh có thể nói chuyện trực tiếp với Vasquez ở đây.”
“Cái gì…”
“Xin thưa, tôi là sỹ quan thực sự của Sở cảnh sát Los Angeles và anh nên làm việc này nhanh đi.”
“Cậu không phải bọn ngớ ngẩn thật đấy chứ?”
“Khỉ gió, anh có cần chứng cớ không? Tôi làm việc ở Đội điều tra án mạng trung tâm cùng với Russ Millard và Harry Sears. Tôi là người thực hiện lệnh bắt tội phạm của ủy viên công tố quận. Tôi…”
“Được, đưa ống nghe cho anh ta đi.”
Tôi đưa ống nghe cho Vasquez. Hắn ta cầm ống nghe nhưng khẩu súng vẫn chĩa vào tôi, còn khẩu 38 của tôi thì vẫn nằm trong mồm người phụ nữ. Không gian im phăng phăng phắc, chúng tôi nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ chạy khi tên đồn trưởng nói chuyện với cảnh sát Liên bang, mặt càng lúc càng tái nhợt. Cuối cùng hắn cũng phải gác máy và hạ súng xuống. “Về đi. Cút ngay khỏi thị trấn của tao, đất nước của tao.”
Tôi cất súng và lách ra khỏi bốt điện thoại, người phụ nữ thét lên. Vasquez lùi lại một bước và vẫy tay ra hiệu cho hai thằng kia cùng đi. Tôi lên xe và cắm đầu cắm cổ chạy. Chỉ đến khi về đến đất Mỹ tôi mới giữ đúng được tốc độ - và cũng là lúc tôi nghĩ đến Lee nhiều hơn.
Mặt trời bắt đầu ló lên khỏi đồi Hollywood cũng là lúc tôi gõ cửa nhà Kay. Tôi đứng tránh sang bên cửa run rẩy, chẳng muốn nhìn mây trời và ánh nắng ban mai vừa xuất hiện nữa. Tôi nghe có tiếng “Anh Dwight phải không?” vọng ra từ phía trong và tiếng rút then cửa. Và rồi người còn lại trong bộ đôi Bleichert/Blanchard và bộ ba Bleichert/Blanchard/Kay Lake lên tiếng. “Thế là hết.”
Đó là câu nói mà tôi không bao giờ muốn nghe.
Tôi bước vào trong và vô cùng ngạc nhiên khi thấy phòng khách được trang trí rất lạ và đẹp. “Lee chết rồi phải không?”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế mà Lee thường ngồi lần đầu tiên. “Bọn cảnh sát hoặc con đàn bà người Mêhicô hay là bạn bè của nó gì đó giết cậu ấy. Ôi, em yêu…Anh…”
Nhắc lại câu nói mà Lee vẫn dùng khiến tôi gai người. Tôi nhìn Kay đứng bên cửa, ánh sáng soi vào người nàng từ phía sau. “Anh ấy thuê bọn cảnh sát Mêhicô giết De Witt, nhưng chuyện không chỉ có thế. Chúng ta phải gọi Russ Millard và những cảnh sát Mêhicô tử tế giải quyết việc này…”
Tôi ngập ngừng và thấy điện thoại để trên bàn liền quay số nhà riêng của Russ. Kay bước đến ngăn tôi lại. “Không, em muốn nói chuyện với anh trước đã.”
Tôi đi ra ghế băng ngồi và Kay ngồi cạnh tôi. “Anh sẽ làm tổn thương đến Lee nếu anh dại dột trong chuyện này.”
Lúc đó tôi mới biết Kay đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu rồi, và cùng lúc đó tôi nhận ra nàng biết nhiều chuyện hơn tôi tưởng. “Làm sao em có thể làm tổn thương người đã chết được?”
“Ôi, có đấy, anh yêu ạ.”
“Em đừng gọi anh như thế. Câu đó là của cậu ấy.”
Kay nhích lại gần hơn và sờ má tôi. “Anh có thể làm tổn thương anh ấy và làm tổn thương cả chúng ta.”
Tôi nắm tay nàng để tránh động tác âu yếm. “Em nói với anh lý do tại sao đi.”
Kay nắm chặt chiếc đai váy và nhìn tôi lạnh lùng. “Em gặp anh ấy trước đây. Chúng em thành bạn và em nói dối trước đây em ở đâu nên Lee không biết Bobby. Sau đó tự anh ấy phát hiện ra và em nói với anh ấy chuyện tồi tệ đến mức nào, anh ấy chỉ nói với em triển vọng công việc của mình. Anh ấy không nói rõ và rồi Bobby bị bắt trong vụ cướp ngân hàng và mọi việc trở nên rối bời.
“Lee là người dàn dựng vụ cướp ngân hàng đó. Anh ấy nhờ ba người nữa giúp đỡ. Anh ấy phá hợp đồng với Ben Siegel và phải trả hết số tiền đã dành dụm được từ các trận đấu. Hai người bị giết trong vụ cướp, người còn lại trốn sang Canada và Lee là người thứ tư. Lee làm hại Bobby vì những gì hắn đã gây ra cho em. Bobby không biết là em và Lee đã gặp nhau từ trước vì bọn em giả vờ trong phiên tòa mới gặp nhau. Bobby biết hắn bị làm hại nhưng không biết là ai và hắn cũng không nghi ngờ Lee mà chỉ nghi cảnh sát Los Angeles nói chung.
“Lee muốn mua nhà cho em và anh ấy đã làm. Anh ấy rất cẩn thận với một phần của số tiền cướp ngân hàng. Anh ấy lúc nào cũng khoe khoang số tiền tiết kiệm được từ các trận thi đấu quyền anh và tiền thắng bạc để người ta không nghi ngờ anh ấy đang sống trên mức thu nhập của mình. Anh ấy làm ảnh hưởng đến công việc của mình khi chung sống với một phụ nữ mà không cưới. Đúng là một câu chuyện lãng mạn cho đến tận cuối năm ngoái ngay trước khi anh và Lee thành bạn với nhau.”
Tôi ngồi gần Kay hơn, trong lòng thầm khiếp sợ Lee, có lẽ cậu ấy là tên cảnh sát tha hóa nhất trong lịch sử. “Anh biết là có chuyện mà.”
Kay lại tránh xa tôi ra một chút. “Để em kể nốt với anh đã. Khi Lee nghe tin Bobby được tha trước thời hạn, anh ấy lại đến gặp Ben Siegel bảo ông ta giết hắn. Anh ấy sợ Bobby sẽ nói hết ra những chuyện về em, làm ảnh hưởng đến quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta bằng những điều xấu xa mà hắn biết về em. Siegel không đồng ý và em nói với Lee là không cần phải như vậy, rằng bây giờ đã có ba chúng ta và sự thực không thể làm ảnh hưởng đến chúng ta được nữa. Nhưng rồi khi chuẩn bị đến dịp năm mới thì gã thứ ba trong vụ cướp kia xuất hiện. Hắn biết Bobby De Witt được tha trước thời hạn và hắn muốn tống tiền: Lee sẽ phải trả hắn mười ngàn đô la nếu không hắn sẽ nói với Bobby việc Lee dàn dựng vụ cướp làm hại hắn. Hắn nói thời hạn cuối cùng cho Lee là ngày Bobby được thả. Lee chấp nhận và lại chạy đến chỗ Siegel vay tiền. Siegel lại không đồng ý và Lee cầu xin ông ta thuê người giết gã kia. Ông ta cũng không đồng ý. Lee phát hiện ra Siegel có quan hệ với gã da đen dính líu đến ma túy, và anh ấy…”
Tôi hình dung ra câu chuyện rõ ràng như những hàng tít trên báo ngay trước mắt mình và lời nói của Kay là một bài báo mới đối với tôi: “Tên gã da đen kia là Baxter Fitch. Siegel không chịu giúp Lee nên anh ấy tìm đến anh. Bọn người đó có vũ khí trong người, nên các anh có cớ hợp pháp, và em nghĩ các anh rất may mắn khi không có ai nghi ngờ điều tra vụ đó. Đó là việc làm duy nhất mà em không thể tha thứ cho Lee, và cũng không tha thứ cho mình. Bây giờ thì anh còn cảm xúc không?”
Tôi không biết nói gì, và Kay nói giúp tôi ngay. “Em không nghĩ vậy. Em sẽ nói nốt câu chuyện và anh sẽ nói với em anh còn muốn trả thù hay không? Vụ Elizabeth Short xảy ra và Lee bám riết vào đó vì nghĩ đến đứa em gái bé nhỏ của anh ấy, nhưng ai mà biết còn vì lý do gì. Anh ấy rất sợ hãi khi Fitch đã gặp Bobby nói chuyện, và càng sợ hơn nếu Bobby biết vụ dàn dựng kia. Anh ấy muốn bằng mọi giá phải giết hắn hoặc thuê người giết hắn, em đã cầu khẩn, van xin anh ấy để yên mọi chuyện, em nói với anh ấy là sẽ không ai tin Bobby, vì vậy không nên gây thương tích cho người khác. Nếu không phải vụ con bé chết tiệt kia xảy ra đúng lúc đó thì em đã thuyết phục được anh ấy rồi. Nhưng vụ án lại lan sang cả Mêhicô, và anh cùng với Bobby và Lee cũng vậy. Em biết câu chuyện thần tiên lãng mạn của chúng ta đã đến hồi kết. Và đúng là như vậy.”
CHÀNG LỬA VÀ CHÀNG NƯỚC ĐÁ HẠ ĐO VÁN BỌN CÔN ĐỒ DA MÀU
CUỘC ĐẤU SÚNG Ở MIỀN NAM - CẢNH SÁT: 4, LƯU MANH: 0.
BỐN TÊN NGHIỆN BỊ VÕ SĨ QUYỀN ANH KIÊM CẢNH SÁT GIẾT TRONG VỤ ĐỌ SÚNG ĐẪM MÁU
Toàn thân uể oải, tôi định đứng dậy nhưng Kay dùng cả hai tay ôm ngang lưng kéo tôi ngồi xuống. “Không! Anh không thể đi lúc này được. Bobby chụp ảnh em với thú vật và Lee đứng ra ngăn chặn, hắn bắt em phải phục vụ bạn hắn, còn dùng dao rạch người em, và Lee cũng là người đứng ra bảo vệ em. Anh ấy muốn yêu em nhưng lại không làm tình với em, anh ấy muốn chúng ta ở bên nhau, và nếu anh không quá nhút nhát như thế thì anh đã nhận ra rồi. Chúng ta không thể chôn vùi anh ấy thêm nữa. Chúng ta phải bỏ qua, tha thứ cho anh ấy và tiếp tục với cuộc sống chỉ có chúng ta…”
Tôi phải rút lui trước khi để Kay phá hỏng tình cảm giữa bộ ba chúng tôi.
Một thằng xã hội đen.
Một tay phụ họa.
Một gã thám tử kém cỏi không đủ sáng suốt để nhận ra vụ án mà chính anh ta là kẻ tòng phạm giết người.
Điểm yếu nhất trong câu chuyện thần tiên lãng mạn về ba người.
Bạn thân nhất của của một cảnh sát-kẻ cướp nhà băng, và bây giờ lại là người giữ bí mật đó.
“Từ bỏ tất cả đi.”
Một tuần sau tôi ở lỳ trong căn hộ của mình giết thời gian vào chiếc túi trọng lượng và nghe nhạc, tôi ngồi sau nhà nhìn những con chim sẻ cùi lông xanh đậu vắt vẻo trên chiếc dây phơi quần áo của bà chủ nhà. Tôi kết tội Lee đã giết bốn người liên quan đến vụ cướp ngân hàng Boulevard-Citizens và lại tha thứ cho cậu ta vì đã giết nạn nhân thứ năm - đó chính là cậu ta. Tôi nghĩ đến Betty Short và Kay cho đến khi cả hai người đều nhòa đi trong đầu, tôi tái hiện lại tình bạn của chúng tôi và coi đó là sự cám dỗ lẫn nhau và nhận ra rằng tôi khao khát điều tra vụ án Thược dược kia chỉ vì tôi hiểu rất rõ về cô ta và rằng Kay yêu tôi bởi vì cô ấy cũng hiểu quá rõ về tôi.
Tôi nghĩ lại khoảng thời gian sáu tháng qua:
Khoản tiền Lee tiêu xài ở Mêhicô có thể là một phần giữ lại từ khoản tiền cướp ngân hàng kia.
Vào dịp năm mới tôi thấy cậu ta khóc nức nở. Baxter đã tống tiền cậu ta vài ngày trước.
Cuối năm đó Lee tìm đến Benny Siegel - một mình - mỗi lần cậu ta đi xem các trận đấu ở sân Olympic; cậu ta đang thuyết phục Siegel giết Bobby De Witt.
Ngay trước khi xảy ra vụ đấu súng, Lee nói chuyện điện thoại với một gã chỉ điểm, viện cớ là nói chuyện về tên Nash. Gã chỉ điểm kia thông báo tin về Fitch và tên da đen, và khi Lee quay lại xe tôi thấy vẻ mặt cậu ta kinh hoàng. Mười phút sau, bốn người bị giết.
Vào đêm tôi gặp Madeleine Sprague, Kay hét rất to với Lee: “Tóm lại chuyện đó có thể sẽ xảy ra” - điềm báo trước, có thể cô ấy đã cảm nhận được tai họa sẽ xảy ra với Bobby De Witt. Trong thời gian chúng tôi điều tra vụ Thược dược cô ấy rất lo lắng, bồn chồn và thường xuyên quan tâm đến sức khỏe của Lee, nhưng lại chấp nhận thái độ điên rồ của cậu ta một cách kỳ lạ. Tôi thì lại cho rằng cô ấy lo lắng vì Lee quá nặng nề với vụ giết Betty Short, thực ra cô ấy đã nghĩ đến kết cục của câu chuyện thần tiên kia.
Tất cả chỉ có vậy.
“Phải từ bỏ tất cả.”
Khi tủ lạnh hết đồ, tôi lủi thủi ra chợ mua đồ. Vừa bước vào tôi thấy một cậu bé đọc tờ Herald buổi sáng rất chăm chú. Ảnh Johnny Vogel nằm phía cuối trang, tôi ngó qua vai cậu bé, tôi thấy Johnny đã bị sa thải khỏi lực lượng cảnh sát Los Angeles. Ở cột trên, cái tên Ellis Loew làm tôi chú ý - Bevo Means trích lời anh ta: “Việc điều tra vụ Elizabeth Short không là mối quan tâm chính của tôi nữa. Tôi còn có rất nhiều vụ quan trọng khác phải giải quyết.” Tôi chả còn nhớ đến thức ăn nữa mà chạy thẳng sang khu Tây Hollywood.
Đang là giờ giải lao, Kay đứng giữa sân trường giám sát bọn trẻ chơi. Tôi ngồi trong xe nhìn nàng một lúc rồi mới bước lại.
Bọn trẻ phát hiện ra tôi trước và tôi phải cười với chúng một lúc lâu chúng mới cười ồ lên đáp lại. Kay quay lại và tôi nói luôn: “Đó là sự tiến bộ của Bucky Bleichert.”
“Anh Dwight,” đám trẻ nhìn chúng tôi dường như chúng biết có chuyện quan trọng. “Anh đến đây để nói với em điều gì phải không?”
Tôi cười, bọn trẻ lại cười ồ lên khi thấy tôi cười. “Đúng, anh quyết định sẽ từ bỏ tất cả. Em sẽ cưới anh chứ?”
Kay không hề tỏ thái độ gì. “Và chúng ta sẽ chôn vùi nốt phần còn lại? Kể cả cô nàng bị giết kia?”
“Đúng, cả cô ta.”
Kay bước vào lòng tôi. “Vậy thì em đồng ý.”
Chúng tôi ôm nhau ngay trên sân trường và bọn trẻ đồng thanh hô to, “Cô Lake có bạn trai, cô Lake có bạn trai!”
Ba ngày sau chúng tôi cưới nhau, đó là ngày 2 tháng 5 năm 1947. Đám cưới vội vàng nên rất đơn giản, lời thề do cha tuyên úy của cảnh sát Los Angeles đọc còn buổi lễ được tổ chức ngay trong khoảng sân phía sau ngôi nhà của Lee. Kay mặc váy hồng như muốn chứng minh là mình không còn trong trắng còn tôi mặc bộ sắc phục màu xanh của mình. Russ Millard là phù rể còn Harry Sears là vị khách duy nhất. Lần đầu tiên tôi thấy Russ nói cà lắp và lý do chính là vì anh ta uống đến ly rượu thứ tư. Tôi đưa ông già nhà tôi từ nhà trọ về, mặc dù ông ấy cũng chẳng còn nhớ tôi là ai nhưng có vẻ cũng vui, làm dáng khi Hany Sears chụp ảnh, trêu đùa Kay và cũng lắc lư trước tiếng nhạc phát ra từ radio. Bữa tiệc của chúng tôi chỉ có một chiếc bàn duy nhất với bánh sandwich và rượu pân[68] loại nhẹ và nặng. Sáu người chúng tôi ngồi ăn và uống cùng nhau, đám người lạ hoắc không biết từ đâu đến nghe thấy tiếng nhạc và tiếng cười cũng vào ngồi tham dự bữa tiệc. Đến lúc xẩm tối thì khoảng sân đã đông nghịt người và Harry phải chạy ra chợ ngũ cốc Hollywood mua thêm thức ăn và đồ uống.
Tôi tháo hết đạn và cho đám người dân sự tò mò kia xem khẩu súng công vụ của mình, Kay nhảy điệu polka với cha tuyên úy. Đến tối, tôi muốn kéo dài bữa tiệc mãi nên sang nhà hàng xóm mượn mấy dây đèn trang trí Noel treo lên cửa sau, dây phơi và cây ngọc giả yêu thích của Lee. Chúng tôi ăn uống, nhảy múa, hát hò dưới ánh sao giả: sao toàn màu xanh, đỏ, tím, vàng. Khoảng 2 giờ sáng, khách từ các câu lạc bộ tan về và lại cùng vào chung vui với chúng tôi. Nếu không phải vì trời đột nhiên có sấm chớp thì có lẽ cuộc vui sẽ kéo dài hơn và tôi muốn như thế. Mọi người vui vẻ ra về ôm hôn chia tay chúng tôi, Russ đưa ông già nhà tôi quay về nhà khách. Kay Lake Bleichert và tôi vào phòng ngủ và làm những chuyện tất yếu của đêm tân hôn. Tiếng nhạc phát ra từ raido giúp chúng tôi quên đi Betty Short - chuyện đó không còn quan trọng đối với tôi nữa - cô ấy không bao giờ còn xuất hiện trong đầu tôi.