← Quay lại trang sách

PHẦN III - KAY VÀ MADELEINE Chương 25

Thời gian cứ thế trôi đi, tôi và Kay sống và làm việc như một cặp tân hôn.

Sau kỳ nghỉ trăng mật ngắn ngủi ở San Francisco, tôi quay lại công việc bình thường của một cảnh sát. Thad Green nói thẳng với tôi: Anh ấy ghi nhận những gì tôi đã làm được đối với cha con nhà Vogel nhưng vẫn cho rằng tôi không hoàn thành nhiệm vụ với tư cách là một cảnh sát tuần tra - tôi lại làm công việc nhàm chán của một cảnh sát bình thường và sự hiện diện của tôi chỉ gây ra những tiếng xì xào bàn tán. Tôi tham dự khóa học kéo dài một năm ở trường cao đẳng và vì môn hoá và môn lý của tôi đạt kết quả loại “A” nên anh ta điều tôi sang bộ phận phân tích chứng cớ khoa học với tư cách là một kỹ thuật viên.

Công việc bên đó gần như hoạt động của một cơ quan dân sự - tôi mặc áo blouse khi làm việc trong phòng thí nghiệm còn khi ra hiện trường thì mặc sắc phục màu xám. Tôi phân loại mẫu máu, lấy dấu vân tay, và viết các báo cáo về đường đạn; tôi lấy các dấu chứng cớ sót lại hiện trường, kiểm tra dưới kính hiển vi để các thám tử bên chống tội phạm giết người lấy đi. Công việc của tôi toàn liên quan đến ly cốc và ống thí nghiệm - công việc tách biệt hẳn với án mạng mà có lẽ tôi không bao giờ quên được; tôi luôn phải tự nhắc nhở mình là tôi không phải là một thám tử và những phát hiện của tôi sẽ không bao giờ được người ta tin và nghe theo.

Russ và Harry vẫn giữ nguyên những hồ sơ ở khách sạn El Nido và làm việc cật lực trong công tác điều tra vụ Betty Short. Tôi có chìa khóa riêng vào phòng nhưng không bao giờ sử dụng đến nó vì tôi đã hứa với Kay là sẽ “chôn vùi cô gái đã chết đó.” Thỉnh thoảng tôi có gặp Russ vào giờ ăn trưa và hỏi thăm tiến độ điều tra, lúc nào anh ấy cũng có câu trả lời duy nhất “chậm chạp lắm,” và tôi biết anh ấy sẽ không bao giờ tìm ra tên giết người kia và cũng sẽ không bao giờ ngơi nghỉ.

Tháng 6 năm 1947, Ben Siegel bị bắn chết trong phòng khách nhà một cô bạn gái. Ở khu Beverly Hills, Bill Koenig được phân công thay thế Fritzie Vogel phụ trách khu vực đường số 77 sau đó bị bắn thẳng vào mặt khi đang ở góc đường Watts đầu năm 1948. Cả hai vụ giết người đều không tìm được thủ phạm. Ellis Loew thất bại thảm hại trong cuộc bầu chọn của phe Cộng hòa tháng 6 năm 1948. Tôi mang lại niềm vui cho mình bằng cách đun rượu lậu trong cốc nghiệm bằng đèn Bunsen[69] khiến mọi người trong phòng thí nghiệm bị bỏng hết lượt.

Cuộc tổng tuyển cử năm 1948 có tin liên quan đến gia đình nhà Sprague. Một nhóm các nhà cải cách của phe Dân chủ đang vận động tranh cử vào Hội đồng thành phố Los Angeles, Ủy ban giám sát công bố chiến dịch tranh cử của mình. Họ khẳng định có những ngôi nhà bị thiết kế sai lệch, những khu chung cư không đủ an toàn ở Los Angeles và yêu cầu thẩm tra các nhà thầu xây dựng các công trình trong những năm 1920. Tờ tin vắn chuyên về các vụ xì căng đan đất đai tranh thủ cơ hội tung ra loạt bài về “các nam tước cực phát” - trong đó có Mack Sennett và Emmett Sprague - và “những mối quan hệ xã hội đen của họ.” Tạp chí Confidential thì có loạt bài hợp đồng xây dựng khu trường quay Hollywoodland của Sennett và việc Phòng Thương mại Hollywood muốn cắt khu đất thuộc ngọn núi Mount Lee khỏi dự án khổng lồ này. Có ảnh của đạo diễn Keystone Kops đứng cạnh một người dáng chắc nịch cùng với cô con gái khá xinh xắn. Không biết có phải là Emmett và Madeleine không nhưng tôi vẫn cắt bức ảnh lưu lại.

Kẻ thù của tôi;

Bạn bè tôi;

Vợ tôi.

Tôi vẫn làm công việc phân tích chứng cớ còn Kay thì dạy học. Có nhà để ở lại có hai lương nên chúng tôi có khá nhiều tiền tiêu xài, chúng tôi dùng tiền đó để giải trí cho quên Lee và cái lạnh của mùa đông năm 1947. Cuối tuần, chúng tôi đi lên núi hoặc ra khu hoang mạc, mỗi tuần chúng tôi ăn nhà hàng ba đến bốn lần. Chúng tôi vào khách sạn nghỉ như những cặp tình nhân trái phép, và phải mất hơn một năm sau tôi mới nhận ra rằng chúng tôi làm được những việc như thế là vì có ngôi nhà chúng tôi đang ở được mua từ tiền của vụ cướp ngân hàng. Tôi còn mải mê chơi bời đến mức phải bị một cú điện giật mới tỉnh ngộ ra được.

Một viên gạch lát sàn ở phòng khách bị long ra và tôi quyết định nhấc hẳn nó lên rồi mới gắn lại cho chắc. Nhìn vào hốc gạch tôi thấy một cuộn tiền hai ngàn đô la buộc bằng sợi dây cao su. Tôi không hề thấy vui, cùng không ngạc nhiên, tôi chợt nghĩ đến những câu hỏi mà có lẽ vì vội vàng quay lại với cuộc sống bình thường mà không kịp nghĩ ra:

Nếu Lee có số tiền này cùng với số tiền mà cậu ta phung phí ở Mêhicô thì tại sao lại không đáp ứng yêu cầu của tên Baxter Fitch?

Nếu cậu ta có số tiền đó thì tại sao còn chạy đến hỏi vay Ben Siegel mười ngàn để trả cho tên tống tiền kia?

Tất nhiên là tôi kể chuyện này với Kay và tất nhiên là nàng không biết gì về điều này vì nàng đã thề quên đi quá khứ. Tôi nói với nàng là chúng tôi nên bán ngôi nhà và chuyển sang mua một căn hộ ở như những người bình thường khác nhưng Kay không đồng ý có lẽ vì sợ nó sẽ gợi lại quá khứ của mình.

Tôi đốt số tiền trong chiếc lò sưởi của Lee và Kay cũng không bao giờ hỏi tôi về số tiền đó nữa. Cử chỉ đơn giản đó của Kay gợi lại những điều vẫn âm ỉ trong tôi, khiến tôi phải trả giá bằng hầu như toàn bộ những gì tôi có được với vợ mình - và nó đã đưa tôi quay lại với những bóng ma trong quá khứ.

Chúng tôi làm tình ngày một ít đi. Mỗi khi làm chuyện đó, nàng đều làm cho qua chuyện còn tôi cũng cảm thấy tẻ nhạt. Tôi cố nghĩ rằng Kay là nạn nhân bị giày vò bởi quá khứ của mình, cố nghĩ rằng cô ấy mới gần ba mươi và vẫn còn là con người trinh trắng. Tôi cố tập trung vào ý nghĩ đó mỗi khi lên giường, và khuôn mặt của các ả gái điếm mà tôi từng gặp ngoài phố xuất hiện trên thân thể của Kay trong bóng tối. Một vài lần đầu, giải pháp đó phát huy tác dụng nhưng rồi đâu lại vào đó. Khi tôi làm xong công việc của mình và nằm thở hổn hển, Kay vuốt ve tôi bằng đôi tay mềm mại và tôi có cảm giác nàng đã nhận ra tôi phản bội lời thề khi làm đám cưới ngay trên giường ngủ.

Năm 1948 trôi qua rồi cả năm 1949. Tôi biến gara nhà mình thành phòng tập quyền anh trong đó xếp đầy các loại túi trọng lượng, túi tốc độ, dây thừng và tạ. Tôi lại mặc những bộ trang phục thi đấu và dán lên tường những bức ảnh chàng Bucky Bleichert trong những năm 1940, 1941. Hình ảnh tôi nheo mắt nhìn khi trên mình đẫm mồ hôi khiến tôi cảm thấy gần nàng hơn. Tôi lùng sục các cửa hàng sách cũ mua tập san Chủ nhật và các tạp chí tin tức. Tôi thấy những bức ảnh cũ chụp mình tình cờ xuất hiện trên tạp chí Colliers; vài bức ảnh cũ của gia đình tôi xuất hiện trở lại trên tờ Globe. Tôi để tất cả trong gara, đống sưu tập của tôi ngày một dày hơn và đến một ngày nào đó nó biến mất. Tôi thấy tiếng Kay khóc thầm buổi tối hôm đó trong phòng ngủ nhưng khi tôi bước vào để nói chuyện với nàng thì cửa đã bị khóa chặt.