← Quay lại trang sách

Chương 26

Chuông điện thoại reo. Tôi với tay định nhấc máy nhưng chợt nhận ra là mình đã ngủ trên trường kỷ cả tháng nay rồi. Tôi buộc phải dậy đi ra bàn nhấc máy. “Tôi nghe đây.”

“Cậu vẫn ngủ sao?” Ray Pinker gọi đến, giám sát viên của tôi ở phòng thí nghiệm.

“Tôi vẫn đang ngủ.”

“Căng thẳng bởi chuyện trong quá khứ cũng phải thôi. Cậu đang nghe đấy chứ?”

“Anh cứ nói đi.”

“Có một vụ tự tử bằng súng xảy ra ngày hôm qua ở số 514 đường South June, khu Hancock Park. Xác nạn nhân đã được đưa đi. Cậu đến ngay đó khám nghiệm và làm báo cáo cùng với thượng úy Reddin phụ trách khu vực Wilshire. Cậu nghe rõ chưa?”

Tôi ngáp dài. “Khu nhà đã được niêm phong chưa?”

“Bà vợ sẽ dẫn cậu đi xem. Phải tỏ ra hết sức lịch sự, gia đình đó giàu có nhưng rất bẩn thỉu.”

Tôi gác máy và lại cằn nhằn. Nhưng rồi tôi giật mình khi nhớ ra nhà Sprague chỉ cách địa chỉ này có một dãy. Tôi cảm thấy có gì đó hứng thú trong vụ này.

Một giờ sau tôi bấm chuông trước cửa ngôi nhà. Một phụ nữ khoảng 50 tuổi khá ưa nhìn ra mở cửa. Tôi giới thiệu: “Tôi là sỹ quan Bleichert của cảnh sát Los Angeles. Xin chia buồn với bà…”

Ray Pinker không nói tên nhà này cho tôi. Người phụ nữ nói: “Xin nhận lời chia buồn của anh. Tên tôi là Jane Chambers. Anh có phải nhân viên của phòng thí nghiệm không?”

Bà ta có vẻ run rẩy và tôi thấy có thiện cảm ngay. “Vâng, bà chỉ cần dẫn tôi đến chỗ xảy ra án mạng thôi.”

Người phụ nữ dẫn tôi vào phòng khách bọc gỗ trải thảm rất êm. “Ở phía trong phòng ăn. Anh sẽ thấy chỗ được chăng dây. Nếu anh cho phép thì tôi xin đi làm vườn bây giờ.”

Bà ta bỏ đi và tôi tìm thấy ngay chỗ xảy ra án mạng nhưng không hiểu tại sao nạn nhân lại chọn chỗ mà người thân của họ thường xuyên có mặt để tự tử.

Hiện trường rất đặc trưng của một vụ tự tử bằng súng: Ghế bị đổ lăn ra sàn nhà, chỗ xác nạn nhân nằm đã được vẽ vạch. Khẩu súng hai nòng loại 12 nằm đúng vị trí của nó, cách xác nạn nhân 3 foot về phía trước, họng súng còn dính đầy máu. Tường nhà và sàn nhà cũng còn rất nhiều vết máu và não bắn ra, có vẻ như nạn nhân đã nhét cả hai nòng súng vào miệng mình bắn.

Tôi mất cả tiếng đồng hồ đo đạc tính toán đường đạn, các dấu tích, cho các mẫu vật vào ống nghiệm và rắc bột lấy dấu vân tay trên khẩu súng. Xong xuôi mọi việc, tôi lấy túi bọc khẩu súng lại và biết chắc rằng nó thuộc sở hữu của một vận động viên thể thao nào đó thuộc cảnh sát Los Angeles. Tôi đi sang phòng khách và thấy có một bức tranh đóng khung cẩn thận treo ngang tầm mắt.

Đó là chân dung của một anh hề nào đó còn trẻ nhưng đã xuất hiện rất lâu rồi. Thân hình anh ta khom khom nhìn rất xương xẩu, miệng cười ngoác đến mang tai. Tôi nhìn bức tranh chăm chú và chợt nghĩ đến nụ cười của Elizabeth Short khi người ta phát hiện ra xác cô ấy ở góc đường số 39 và đường Norton. Càng nhìn tôi càng thấy hai người giống nhau, cuối cùng tôi đành phải quay sang ngắm bức ảnh hai phụ nữ trẻ khoác tay nhau, một người nhìn rất giống Jane Chambers.

“Những người sống sót. Nhìn họ rất xinh đúng không?”

Tôi quay lại và thấy bà goá phụ người đã đầy vết bẩn, mùi đất và thuốc trừ sâu. “Giống mẹ họ. Hai cô ấy bao nhiêu tuổi rồi thưa bà?”

“Linda 23 tuổi còn Carol 20. Cậu đã làm xong việc chưa?”

Nhìn hai cô gái tôi lại nhớ đến hai cô gái nhà Sprague. “Bà nhớ dặn người lau dọn dùng amôniac sạch nhé, thưa bà Chambers…” Bất chợt tôi không nhớ ra tên đầy đủ của bà ta là gì.

“Jane.”

“Vâng Jane, bà có biết cô Madeleine và Martha nhà Sprague không?”

Jane Chambers thốt lên: “Bọn con gái nhà đó. Sao anh biết họ?”

“Tôi có giúp họ vài việc trước đây.”

“Thế thì coi như anh đã gặp may vì đó đúng ra phải là một cuộc va chạm nhỏ.”

“Ý bà là gì?”

Điện thoại reo và Jane Chambers nói: “Lại an ủi đây. Cảm ơn anh đã quan tâm, anh…”

“Tôi là Bucky. Tạm biệt bà Jane.”

“Tạm biệt anh.”

Tôi viết báo cáo ở Đội phụ trách khu vực Wilshire, sau đó kiểm tra hồ sơ về Chambers, Eldridge Thomas, chết ngày 02/04/1949. Không có gì đáng chú ý lắm: Jane Chambers nghe thấy tiếng súng nổ, phát hiện ra xác nạn nhân và gọi cảnh sát ngay lập tức. Khi cảnh sát đến bà ta nói chồng mình quá thất vọng vì tình trạng sức khoẻ suy sụp và hôn nhân tan vỡ của cô con gái. Tự tử: Hiện trường vụ án tạm khép lại chờ khám nghiệm.

Những gì tôi thấy sau khi kiểm tra hiện trường cũng theo hướng một vụ tự tử nhưng tôi vẫn có cảm giác có gì đó chưa hoàn toàn thuyết phục. Tôi rất cảm tình với bà goá phụ này, gia đình nhà Sprague chỉ sống cách đấy có một dãy nhà, và tôi vẫn tò mò về điều đó. Tôi dùng điện thoại của Đội gọi cho Russ Millard và thông báo với anh ta tên của hai người: Eldridge Chambes và Sprague Emmett. Họ tìm kiếm thông tin và bốn giờ sau thì gọi lại vào số máy lẻ ở Đội cho tôi: Eldridge Chambers chết trên đống của. Từ năm 1930 đến năm 1934, ông ta là chủ tịch Ban bất động sản Nam California. Năm 1929 ông ta đề nghị cho Sprague trở thành thành viên thuộc câu lạc bộ hạt Wilshire nhưng rồi Sprague lại bị khai trừ vì có liên quan đến các “đối tác làm ăn người Do Thái” - bọn du côn hoạt động ở khu vực bờ biển phía Đông thành phố. Chambers thông qua những người trung gian loại bỏ Sprague khỏi Ban bất động sản vì rất nhiều nhà do ông ta xây bị đổ trong trận động đất năm 1933.

Những thông tin đó đủ để viết một bài báo hay nhưng không đủ đối với người làm việc trong phòng thí nghiệm và hôn nhân đang trên bờ vực thẳm như tôi. Tôi lại chờ đợi và khi báo chí đưa tin Eldridge Chambers đã được chôn, tôi lại đến nói chuyện với bà goá phụ.

Bà ta ra mở cửa cho tôi khi trên người vẫn mặc bộ đồ làm vườn, tay cầm kéo xén lá. “Anh còn quên điều gì hay cũng chỉ là con người tò mò đúng như tôi nghĩ?”

“Vế thứ hai thì đúng.”

Bà Jane cười và lau vết bẩn trên mặt. “Sau khi anh ra về tôi nghĩ lại tên anh. Hình như anh là vận động viên điền kinh thì phải?”

“Không, cháu là võ sĩ quyền anh. Con gái cô có nhà không? Và có ai ở cùng nhà với cô không?”

Bà Jane lắc đầu. “Không, tôi không thích có sự xáo trộn nào cả. Mời anh ra sân sau uống trà.”

Tôi gật đầu và bà Jane dẫn tôi đi qua nhà ra khoảng sân phía sau đối diện với một bãi cỏ đã được đào thành luống. Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài trong khi bà Jane rót trà mời. “Tôi tự làm tất cả những công việc vườn tược từ hôm Chủ nhật đến giờ đấy. Nó giúp tôi thoải mái hơn những lời an ủi nhiều.”

“Cô làm vườn rất khéo.”

Bà Jane ngồi xuống cạnh tôi. “Eldridge bị ung thư, nên chuyện xảy ra không làm tôi quá bất ngờ. Chỉ có điều tôi không nghĩ ông ấy lại tự tử ngay trong nhà.”

“Chuyện quan hệ của cô với ông ấy thế nào?”

“Chúng tôi không còn gần gũi nhau nữa. Bọn con gái lớn rồi, chẳng sớm thì muộn chúng tôi cũng ly dị. Anh đã có vợ chưa?”

“Cháu có rồi, được gần hai năm.”

Bà Jane nhấp ly trà. “Trời, một cặp mới cưới. Cậu có thấy gì tốt đẹp hơn sau khi lấy vợ không?”

Tôi giả vờ ra mặt vui vẻ. Bà Jane nhận ra ngay: “Xin lỗi anh,” và chuyển chủ đề. “Anh quen nhà Sprague thế nào?”

“Cháu quen Madeleine trước khi gặp vợ. Cô có biết rõ nhà họ không?”

Bà Jane nhìn ra khoảng sân và trầm ngân trước câu hỏi của tôi. “Trước đây Eldridge và Emmett có quan hệ với nhau. Họ kiếm được rất nhiều tiền và cùng làm chung với nhau trong Ban bất động sản. Có lẽ tôi không nên nói ra điều này vì anh là cảnh sát nhưng Emmett là tay lừa đảo. Rất nhiều nhà do ông ta xây bị đổ trong vụ động đất năm 1933 và Eldridge nói còn vô số công trình khác của ông ta không sớm thì muộn cũng sập - những ngôi nhà xây bằng các loại vật liệu kém chất lượng nhất. Eldridge sa thải Emmett khỏi Ban bất động sản khi ông ấy phát hiện ra toàn tổ chức lừa đảo đứng ra thuê và bán những ngôi nhà đó - ông ấy còn tức điên lên khi nhận ra rằng Emmett sẽ không phải chịu trách nhiệm cho dù có nhiều người hơn nữa chết vì nhà sập.”

Tôi còn nhớ Madeleine đã nói với tôi điều này. “Có vẻ như chú Eldridge nhà cô là người tốt.”

Bà Jane cười có vẻ gượng gạo. “Cũng có lúc thì như thế.”

“Sao chú ấy không báo cảnh sát về chuyện đó?”

“Không. Ông ấy sợ nhóm bạn bè xã hội đen của Emmett. Điều ông ấy có thể làm đó là tỏ thái độ không bằng lòng với Emmett. Có lẽ ông ấy phải trả giá phần nào đó khi tống cổ Emmett khỏi Ủy ban.”

“Chú ấy làm vậy cũng không có gì đáng trách.”

Bà Jane nhếch môi có vẻ chế nhạo. “Đúng ra là ông ấy phớt lờ tội lỗi của người khác. Eldridge sở hữu rất nhiều khu nhà ổ chuột ở San Pedro. Khi biết mình bị ung thư ông ấy mới cảm thấy tội lỗi. Ông ấy ủng hộ cho phe Dân chủ trong cuộc bầu cử năm ngoái và khi họ lên cầm quyền ông ấy có gặp gỡ vài ủy viên Hội đồng thành phố. Tôi nghĩ ông ấy đã nói với họ bản chất xấu xa của Emmett.”

Tôi nghĩ đến một cuộc điều tra của bên hội thẩm về các vụ bê bối làm ăn. “Có thể Emmett sẽ bị hạ bệ. Chú nhà cô lẽ ra đã…”

Bà Jane vỗ tay lên bàn có vẻ bực bội. “Ông chồng tôi rất giàu, đẹp trai nhưng lại hẹp hòi. Tôi đã yêu ông ấy cho đến khi phát hiện ra ông ta lừa tôi, nhưng bây giờ thì tôi lại yêu. Quả là rất lạ đời.”

“Chuyện đó không có gì là lạ, thưa cô.”

Bà Jane mỉm cười rất trìu mến. “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, cậu Bucky?”

“Cháu 32 tuổi rồi.”

“Tôi 51. Vì vậy tôi cho là lạ thì đó phải là chuyện lạ. Ở tuổi của cậu không nên dễ dãi như thế. Hình như cậu hơi ảo tưởng.”

“Cô đang chế nhạo cháu đấy. Cháu là cảnh sát và cảnh sát thì không được phép ảo tưởng.”

Bà Jane lại cười to. “Được đấy, tôi bắt đầu thấy tò mò về cậu. Làm thế nào mà một cảnh sát từng là cựu võ sĩ quyền anh như cậu lại quen Madeleine?”

Tôi nói dối. “Cháu bắt cô ấy vi phạm vượt đèn đỏ và rồi chuyện nọ dẫn đến chuyện kia.” Lý lẽ tôi đưa rất chặt chẽ. “Thế cô biết gì về Madeleine?”

Bà Jane dậm chân đuổi con quạ đang đậu rình mò bụi hoa hồng phía ngoài hàng hiên. “Những gì tôi biết về gia đình nhà Sprague này kéo dài hàng chục năm nay rồi và chuyện rất lạ. Thậm chí là bồ bịch.”

“Cháu đang lắng nghe đây.”

“Có người thì chỉ chăm chú ăn.” Không thấy tôi cười bà Jane nhìn ra khoảng vườn vừa xới và khu nhà của ông trùm bất động sản đang lên. “Khi hai đứa con gái nhà tôi và hai đứa con gái nhà họ còn nhỏ, Ramona thường tổ chức các buổi lễ nghi, hoạt cảnh lịch sử ngay trên khu bãi cỏ rộng trước cửa nhà họ. Bọn trẻ thường mặc áo choàng không tay và các bộ đồng phục đóng giả các con vật khi được ban hành các điều cấm. Tôi để cho Linda và Carol tham gia mặc dù biết Ramona là người đàn bà hay gây phiền phức. Khi bọn trẻ bước vào độ tuổi vị thành niên thì các buổi lễ hoạt cảnh lịch sử đó lại lạ kỳ hơn. Ramona và Madeleine rất giỏi hoá trang nên bà ta làm tái hiện lại tất cả những gì đã xảy ra với Emmett và George Tilden, bạn ông ấy từ hồi thế chiến thứ nhất.

“Bà ấy bắt bọn trẻ phải mặc quần áo lính, trang điểm mặt, mang đồ chơi là các loại súng trường. Đôi khi bà ấy còn hoá trang cả vết máu lên người chúng nó và để cho George quay phim. Chính vì thấy hành động kỳ quặc đó nên tôi cấm hai đứa con gái nhà tôi chơi với hai đứa trẻ nhà Sprague. Thế rồi một hôm Carol mang về nhà những bức ảnh mà George chụp nó giả chết, trên người đầy các vết máu bằng phẩm màu. Không thể chịu đựng nổi nữa, tôi chạy sang nhà Sprague và mắng vào mặt George vì tôi nghĩ Ramona không phải là nguyên nhân chính của hành động đó. Ông già tội nghiệp đó không dám nói gì, sau đó tôi cảm thấy rất hối lỗi - ông ấy bị tai nạn xe và trở thành người vô dụng ăn bám. Trước đó, ông ấy là người quản gia nhà Sprague nhưng sau vụ tai nạn ông ấy chỉ quanh quẩn làm vườn và dọn cỏ.”

“Chuyện gì xảy ra với Madeleine và Martha?”

Bà Jane so vai. “Martha đi theo ngành nghệ thuật còn Madeleine sa đà vào con đường ăn chơi, điều này chắc cậu biết rồi.”

“Cô không nên ác ý như thế chứ,” tôi nói.

Bà Jane gõ nhịp ngón tay trên bàn. “Xin lỗi cậu. Giá mà tôi có thể bỏ được tính đó đi. Tôi không thể sống nốt phần đời còn lại của mình với công việc làm vườn này được, cũng không nên quá đề cao mình. Cậu nghĩ thế nào?”

“Cô sẽ sớm tìm được một triệu phú khác thôi.”

“Không thể, một người đã là quá đủ với tôi rồi. Cậu có biết tôi đang nghĩ gì không? Bây giờ đã sắp bước sang năm 1950 rồi và tôi sinh năm 1898 đấy. Tôi sang phía bên kia cuộc đời rồi.”

Tôi nói ra điều vẫn suy nghĩ từ lúc ngồi nói chuyện đến giờ. “Giá mà mọi thứ đã khác đi và thời gian cũng khác đi.”

Bà Jane mỉm cười thở dài: “Bucky, đó có phải là ý nghĩ tốt đẹp nhất mà tôi thấy được nơi cậu không?”

Tôi cũng thở dài: “Cháu nghĩ đó là thứ mà ai cũng có thể mong chờ.”

“Cậu có vẻ thích rình mò, nhòm ngó người khác đấy.”

“Còn cô thì nói chuyện hơi nhiều.”

“Được, bây giờ tôi sẽ tiễn cậu ra về.”

Tôi nắm tay Jane và cùng bước ra cửa. Ra đến phòng khách, bức tranh có điệu cười của anh hề lại làm tôi giật mình. Tôi chỉ bức tranh nói với bà Jane: “Nhìn bức tranh kia khiếp quá.”

“Cậu có con mắt đấy. Eldridge mua tặng sinh nhật lần thứ 49 của tôi nhưng tôi rất ghét bức tranh đó. Cậu có thích mang nó đi với mình không?”

“Vừa muốn vừa không.”

“Vậy thì tôi cảm ơn cậu. Cậu là người động viên an ủi tôi tốt nhất đấy.”

“Cô cũng vậy đối với cháu.”

Chúng tôi ôm tạm biệt nhau và tôi lên đường.