Chương 28
Tối hôm sau tôi lại đậu xe đối diện với nhà Sprague nhưng lần này tôi đi chiếc Ford thường dùng mỗi khi đến hiện trường tội phạm. Một sự lãng phí thời gian nhưng tôi biết nó sẽ dần dần đưa tôi đến gần hơn với ngôi nhà và đến một lúc nào đó tôi sẽ gõ cửa, thậm chí là tự mình mở cửa.
Đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến hình ảnh Madeleine trần truồng, còn với những thành viên khác trong gia đình nhà họ thì chỉ là những ý nghĩ độc địa. Ánh đèn xe rực sáng trên lối đi và chiếc Packard của nàng chạy ra đường Muirfield sau đó rẽ trái vào đường số 6 và đi thẳng về hướng Đông. Tôi chờ cho nàng đi khỏi vài giây và nổ máy chạy theo.
Chiếc Packard của nàng chạy ở làn giữa còn tôi bám theo ở làn đường bên phải làm bốn xe khác bị ách lại phía sau. Chúng tôi ra khỏi khu Hancock Park và đi vào địa phận quận Wilshire, qua đường Normandie và đường số 8. Tôi thấy có cả dãy các quán bar sáng đèn phía trước và biết ngay Madeleine sẽ đến đâu.
Madeleine dừng xe trước quán bar Zimba Room, một kiểu quán rượu chui có thắp đèn neon ngay phía trên lối đi vào. Chỉ còn một chỗ đậu xe duy nhất ngay phía trên chiếc Packard của nàng và tôi buộc phải vượt lên, ánh đèn pha soi rõ Madeleine đang khóa cửa. Đầu óc tôi lùng bùng khi nhìn thấy con người mà tôi biết không chắc không phải là người đó.
Elizabeth Short.
Betty Short.
Liz Short.
Thược dược đen.
Đầu gối tôi loẳng ngoẳng đập cả vào tay lái, tay run rẩy bấm vào còi. Chiếc xe của tôi xuất hiện làm nàng ngạc nhiên nheo mắt nhìn vào đèn pha và so vai. Vẫn đôi núm đồng tiền quen thuộc kia như tôi đã từng thấy cách đây hai năm.
Madeleine Sprague trang điểm giống hệt Thược dược đen: váy đen toàn thân, cách trang điểm mặt, kiểu tóc giống Betty Short trong ảnh như đúc. Tôi ngồi quan sát nàng khệnh khạng bước vào trong. Trên mái tóc đen uốn quăn của nàng có một chấm vàng gì đó và tôi biết Madeleine đã cố tình thay đổi ngoại hình của mình cho giống với Betty Short. Chi tiết đó làm tôi giật mình choáng váng như khi bị Lee Blanchard đấm cho hai quả liên tiếp. Tôi loạng choạng bước vào theo bóng ma kia.
Bên trong quán bar Zimba Room mù mịt khói thuốc, khách đến toàn là lính Mỹ, tiếng nhạc jazz réo rắt phát ra từ máy hát. Madeleine ngồi ở quầy nhấm nháp ly rượu. Là người phụ nữ duy nhất xuất hiện trong quán nên tôi thấy đã có tiếng xì xào, chỉ trỏ của đám lính.
Phía trong quán bar có một buồng nhỏ, bên ngoài dán các hình sọc như da ngựa vằn, bên trong một toán lính đang túm tụm chia nhau chai rượu. Nhìn vẻ mặt non choẹt tôi biết bọn này chưa đến tuổi trưởng thành. Tôi giơ thẻ cảnh sát ra và quát. “Giải tán, nếu không tôi gọi kiểm soát đến ngay lập tức.” Ba gã thanh niên vội vàng bước ra bỏ quên cả chai rượu. Còn lại một mình tôi ngồi ngắm Madeleine đóng vai Betty.
Uống hết một cốc whisky ngô làm tôi bình tĩnh lại đôi chút. Tôi ngồi nhìn chéo ra chỗ Madeleine ngoài quầy bar, khoảng cách quá xa nên tôi không nghe rõ nàng nói gì, nhưng mỗi cử chỉ của nàng tôi đều thấy hình như đó không phải là nàng mà là một phụ nữ nào đó. Đám thanh niên đứng vây quanh hỏi chuyện và mỗi khi tay nàng chạm vào một gã nào đó thì tay tôi lại muốn chạm vào khẩu 38.
Thời gian như bị kéo dài lê thê bởi đám lính mặc đồ kaki xanh và cô nàng mặc áo đen nhánh kia. Madeleine uống rượu, nói chuyện và đi lại, nàng đột nhiên chú ý đến một gã thủy thủ thân hình chắc nịch. Đám lính khác tản ra khi tên này nhìn bọn họ với ánh mắt dữ dằn, tôi nốc hết luôn chai whisky ngô và chỉ còn biết ngồi nhìn chằm chằm ra ngoài quán bar. Tiếng nhạc làm tôi không còn nghe thấy những gì họ nói, hơi men làm tôi không còn đủ can đảm gây sự với gã thanh niên kia mặc dù trong đầu nghĩ đến hàng ngàn lời buộc tội hắn. Thế rồi hai người bọn họ khoác tay nhau đi ra, Madeleine đi guốc nên nhìn nàng cao hơn rất nhiều.
Tôi lại chờ đợi họ một lát và phóng xe theo. Chiếc Packard rẽ phải ở góc dãy nhà và tôi cũng rẽ theo. Đèn phanh xe rực sáng phía cuối dãy nhà và khiến tôi hốt hoảng đạp phanh xe mình, suýt tông vào đuôi xe họ. Madeleine thò tay ra ngoài vẫy ra hiệu cho xe tôi tiến lên còn xe nàng thì rẽ vào khoảng sân đậu xe phía trước.
Tôi tiến lên và cũng dừng xe tắt đèn. Từ ngoài đường tôi vẫn thấy gã lính thủy kia đứng dựa vào xe hút thuốc trong khi Madeleine đi lấy chìa khóa phòng. Một lát sau nàng quay ra với chiếc chìa khóa trên tay như trước đây chúng tôi cũng từng làm. Nàng chờ cho gã lính thủy đi trước rồi mới theo sau. Đèn trong phòng bật lên rồi lại tắt và khi tôi đứng ngoài lắng nghe thì quả là kịch bản lặp lại chả khác chút nào những gì tôi đã làm hai năm trước.
Bí mật theo dõi.
Điều tra tại hiện trường.
Và bây giờ thì anh chàng kỹ thuật viên đã trở thành thám tử có việc để làm.
Tôi tiếp tục theo dõi hành động đóng giả Thược dược của Madeleine thêm bốn đêm nữa. Lần nào cũng vậy Madeleine đến quán rượu ở đường số 8, lại vẫn mấy tay lính huênh hoang rất nhiều hoa giấy trên ngực, và nhà nghỉ ở góc đường số 9 và đường Irolo. Khi hai người bọn họ vào phòng với nhau tôi quay lại quán bar hỏi chuyện người phục vụ quầy và đám lính thủy mà cô ta vừa trò chuyện.
Cô nàng mặc áo đen nói tên là gì?
Không có.
Cô ấy nói chuyện gì?
Chuyện chiến tranh và việc đóng phim.
Anh có nhận thấy là cô ấy rất giống cô nàng Thược dược đen bị giết cách đây hai năm không? Nếu thế thì cô ấy muốn chứng tỏ điều gì?
Toàn những câu trả lời tiêu cực và những giả thuyết được đưa ra: Cô ta là ả gái điếm tự cho rằng mình giống Thược dược đen; cô ta là loại gái làng chơi muốn trá hình Thược dược; cô ta là nữ cảnh sát đóng giả đi bắt tên giết Thược dược đen; cô ta là con điên sắp chết vì ung thư nên muốn tranh thủ mấy ngày cuối quyến rũ tên giết Thược dược và đánh lừa mọi người.
Tôi biết chỉ còn cách là thẩm vấn trực tiếp những tên cặp kè với Madeleine nhưng lại không dám chắc làm như vậy có đúng hay không. Họ có thể nói đúng hoặc nói sai và có thể tôi sẽ hành động đúng hoặc cũng có thể sai. Tôi không thể để mình phải chịu trách nhiệm cho những gì do chính mình gây ra.
Bốn đêm rình mò và ngủ gà ngủ gật trên ghế khiến tôi phải trả giá. Đến phòng thí nghiệm tôi làm rơi cả mẫu máu và vật chứng chưa được đánh dấu, viết báo cáo chứng cớ trong tình trạng kiệt sức, và hai lần tôi ngủ gật trong khi đang nhìn kính hiển vi xác định đường đạn để rồi lúc giật mình tỉnh dậy vẫn thấy hình ảnh Madeleine quanh quẩn đâu đó. Biết không thể tự mình tiếp tục được đêm thứ năm nhưng cũng không thể bỏ qua, tôi quyết định uống Benzedrine. Chất kích thích làm tôi tan cơn mệt mỏi nhưng lại thấy kinh tởm những gì mình đang làm - đã có lúc tôi nghĩ mình phải từ bỏ cô nàng Madeleine/Thược dược này để trở về với cuộc sống của một cảnh sát thực sự.
Thad Green gật đầu như bổ củi khi tôi trình bày nguyện vọng: Tôi đã làm việc trong Sở bảy năm, vụ cha con nhà Vogel đã xảy ra cách đây hai năm và tôi không còn để ý đến nó nữa, tôi căm ghét công việc ở phòng thí nghiệm kia và tôi muốn được quay lại làm việc ở một Đội nào đó - miễn là không phải tuần tra đêm. Tôi đang nghiên cứu nội dung các kỳ sát hạch lên trung úy, công việc ở phòng thí nghiệm kia sẽ chỉ giúp ích cho tôi nếu tôi muốn trở thành một thám tử. Tôi đỏ mặt tía tai khi nói với anh ta về tình hình gia đình mình, rằng việc tuần tra đêm sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng chúng tôi đến thế nào, nhưng lại ấp a ấp úng khi nghĩ đến hình ảnh người phụ nữ mặc đồ đen và nhận ra là mình đang cầu xin anh ta. Thad Green nhìn tôi trừng trừng một lúc rất lâu khiến tôi phân vân không biết có phải anh ta phát hiện ra tôi sử dụng chất kích thích. “Tôi đồng ý, Bucky,” và chỉ tôi ra cửa. Tôi ngồi đợi ở phòng ngoài và một lát sau thì Thad Green bước ra mỉm cười: “Tuần tra ban đêm, đường Newton, bắt đầu từ ngày mai. Cần tỏ ra lịch sự hơn với những người da màu ở đó. Cậu đã có tiếng xấu rồi đấy, và tôi không muốn chuyện đó lặp lại.”
Đường Newton nằm ở phía Đông Nam khu trung tâm Los Angeles, chủ yếu là các khu nhà ổ chuột và cư dân cũng chủ yếu là dân da màu bất hảo. Chai lọ, rác rưởi vứt đầy các góc phố, dãy nào cũng có quán rượu, tiệm làm tóc, phòng chơi bi-a, cứ khoảng một tiếng lại có vụ việc phải báo cáo về Đội. Dân ở đây thường uống loại “Green Lizard,” giá chung cho mỗi lần đi gái là một đô la, thêm hai mươi lăm xu nếu sử dụng “địa điểm” của họ - thường là những chiếc xe bỏ không nằm trong khu bãi ở góc đường số 56 và đường Trung tâm.
Trẻ con ở đây toàn đứa gầy giơ xương, lũ chó lạc ghẻ lở cắn liên mồm, dân buôn bán nhà nào cũng có súng trong ngăn kéo. Đường Newton đúng là vùng chiến sự.
Tôi đến Đội phụ trách đường Newton trình diện vào ngày hôm sau khi thuốc kích thích đã hết tác dụng. Viên thượng uý Đội trưởng già khú tên là Getchell niềm nở đón tiếp tôi và nói rằng Thad Green giới thiệu tôi rất có năng lực nhưng anh ta sẽ chỉ công nhận khi chứng kiến những việc tôi làm. Thực sự tôi rất ghét trò mồm mép nhưng anh ta lại thích nhắc đến chuyện quá khứ. Bù lại những sỹ quan đồng nghiệp của tôi có vẻ là những con người đàng hoàng, nhưng họ lại hay ghen ghét những cảnh sát giàu có, võ sĩ quyền anh, và trớ trêu nhất là họ rất có thiện cảm với Fritzie Vogel trong thời gian anh ta còn làm việc ở đây. Đội trưởng phân công tôi đi làm nhiệm vụ một mình, và tôi cũng chả quan trọng việc đi một mình hay đi cặp với ai.
Lần điểm danh ra mắt đầu tiên của tôi thật khủng khiếp. Viên trung úy chủ trì cuộc họp giới thiệu tôi về nhận công tác tại bộ phận tuần tra, tôi không hề được vỗ tay tán thưởng mà trái lại người ta đón chào tôi bằng những ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơ, thậm chí thù hằn. Sau khi đọc xong bản báo cáo tội phạm, bảy người trong tổng số khoảng năm mươi nhân viên của Đội đến bắt tay chúc tôi may mắn. Viên trung úy ban nãy dẫn tôi đi tham quan một vòng quanh Đội mà không hé răng nói nửa lời. Cuối cùng anh ta nhét vào tay tôi tấm bản đồ khu vực tôi phụ trách và nói: “Đừng để bọn da màu kia qua mặt cậu.” Khi tôi nói lời cảm ơn, anh ta đáp lại: “Fritzie Vogel là bạn thân của tôi,” và lạnh lùng bỏ đi.
Tôi quyết định sẽ phải bắt tay vào công việc thật nhanh.
Tuần làm việc đầu tiên tôi phải dốc sức thu thập thông tin và phân loại các đối tượng cần chú ý. Tôi dùng dùi cui giải tán những đám đông tụ tập uống rượu và hứa với bọn chúng rằng nếu khai thật tên tôi sẽ không bắt, còn nếu khai thật tôi cũng sẽ bắt. Đi ngoài đường tôi ngửi thấy có mùi thuốc cần sa phảng phất đâu đó quanh tiệm làm tóc nằm ở góc đường số 68 và đường Beach. Tôi đá cửa lao vào và bắt quả tang ba thằng bất hảo đang cầm cả đống thuốc trên tay. Bọn chúng chỉ ngay cho tôi đầu mối cung cấp, còn mách tôi là sắp tới sẽ có một cuộc ẩu đả giữa nhóm Slausons và nhóm Choppers nhằm cầu xin tôi tha thứ. Tôi gọi điện về Đội yêu cầu đưa xe xuống hốt tất cả bọn chúng đi. Đột nhập vào các ổ mại dâm, tôi tóm được vô số các vị khách muốn đi tìm của lạ và chỉ cần dọa sẽ gọi điện về cho các bà vợ là tôi có ngay tên tuổi của tất cả bọn họ. Đến cuối tuần tôi đã thực hiện tổng số hai mươi hai vụ bắt giữ, bảy trong số đó là các vụ nghiêm trọng. Và tôi bắt đầu có danh tiếng, thứ danh tiếng để thử lòng dũng cảm của tôi, để bù đắp cho những gì cần làm mà tôi né tránh, để khiến cho bọn cảnh sát căm ghét tôi phải sợ.
Tôi bắt sống Willy Brown đi ra khỏi quán bar Lucky Time. Tôi nói: “Mẹ mày đang mút mát một thằng mật thám đê tiện đấy, thằng da đen.” Willy gây sự với tôi ngay lập tức. Tôi cũng chẳng ngại gì mà không cho hắn biết sức mạnh của mình. Khi cuộc ẩu đả chấm dứt thì răng của Brown bị bay ra đường mũi. Hai cảnh sát đi bên mé kia đường phố chứng kiến toàn bộ sự việc.
Roosevelt Williams, thằng hiếp dâm, phe gái, luồn lách pháp luật còn đáng sợ hơn. Tôi mới chỉ nói: “Ê, thằng khốn,” và ngay lập tức hắn chửi lại: “Mày là thằng da trắng loạn luân” và ra đòn với tôi trước. Tôi đấm nhau tay bo với hắn khoảng một phút, hắn khỏe hơn và đã có lúc tôi nghĩ đến chiếc dùi cui. Cuối cùng tôi áp dụng cách di chuyển của Lee Blanchard, người lắc lư lên xuống và bốp, bốp, bốp, bốp, cú đấm cuối cùng đưa hắn lên mây còn tôi thì phải vào bệnh xá của Đội vì gãy hai ngón tay.
Ngón tay lành lại và tôi còn hai cái tên trong danh sách, Crawford Johnson và thằng anh trai Willis của hắn, điều hành một sòng bạc gian lận ngay trong phòng nghỉ của nhà thờ Reedeemer Baptist ở góc đường số 61 và đường Enterprise, ngay cạnh nhà hàng mà cảnh sát Newton thường đến ăn với giá chỉ bằng một nửa giá bán cho người dân. Khi tôi bước vào Willis đang chia bài, thấy tôi hắn nghếch mặt lên hỏi: “Gì đấy?” tôi dùng dùi cui phang luôn vào tay hắn làm bài bay tứ tung. Crawford định thọc tay vào hông nhưng chiếc dùi cui của tôi đã kịp thời vô hiệu hóa khẩu 45 có gắn ống hãm thanh của hắn. Hai anh em hắn lao ra cửa rống lên như những con thú bị thương, tôi nhặt khẩu súng và cho mấy tay cờ bạc còn lại ôm tiền về nhà. Bước ra ngoài tôi thấy một đám cảnh sát đang ngồi ngay trên vỉa hè nhồm nhoàm nhai bánh sandwich nhìn hai anh em nhà Johnson ôm tay chạy. Tôi hét lên: “Có những thằng không thích được lịch sự!” Một thằng trung úy già cũng gào lên tức tối với tôi. “Bleichert, cậu là chàng da trắng danh dự!” Tôi biết hắn đã đá đểu tôi.
Vụ hai anh em thằng Johnson giúp tôi có thêm chút danh tiếng. Đám cảnh sát đồng nghiệp có vẻ gần gũi tôi hơn vì tôi là con thiêu thân đã hy sinh vì lợi ích của họ đã làm thay phần việc của họ. Dù sao tôi vẫn có cảm giác mình lại là người nổi tiếng.
Tôi được trọn vẹn 100 điểm trong bản báo cáo tháng đầu tiên của mình và thượng úy Getchell thưởng công bằng việc thay cho tôi chiếc xe tuần tra khác. Đó là kiểu thăng tiến giả hiệu và những con người làm nó cũng vậy.
Có tin đồn Slausons và Chopper đang đi lùng sục tôi báo thù và nếu hai thằng này không tìm thấy thì Crawford và Willis Johnson sẽ vào cuộc. Getchell muốn tôi lánh mặt một thời gian để tránh nguy hiểm vì vậy anh ta cử tôi lên khu vực phía Tây, giáp ranh với khu vực thuộc phạm vi kiểm soát của Đội khác.
Khu vực phụ trách mới này lại quá nhàm chán đối với tôi. Người da đen sinh sống xen lẫn với người da trắng, nơi đây toàn tập trung những nhà máy nhỏ và người dân cũng không sống trong các khu nhà ổ chuột. Có lẽ việc thú vị nhất là bắt mấy gã tài xế say rượu, hay đám gái điếm đi nhờ xe môtô để tìm cơ hội móc túi người ta kiếm tiền đi mua ma túy. Tôi chán ngấy với công việc suốt ngày chỉ đi ghi vé phạt nên chú ý đến những hành động bất thường. Các cửa hàng ăn phục vụ khách ngồi trên xe đang mọc lên ở Hoover và Vermont, một kiểu phục vụ hiện đại, người ta có thể ngồi trên xe vừa ăn vừa nghe nhạc phát ra từ đôi loa gắn bên cửa sổ xe. Tôi đậu hàng giờ trước các cửa hàng đó nghe nhạc bibốp của hãng KGFJ, máy thu phát hai chiều luôn vặn nhỏ nhưng không tắt đi đề phòng có việc gì khẩn cấp tôi vẫn nghe được. Tôi cứ ngồi đó nghe nhạc, theo dõi bọn gái điếm da trắng, bụng thầm bảo dạ nếu tôi thấy bất cứ ả nào nhìn giống Betty Short tôi sẽ nói với chúng rằng góc đường số 39 và đường Norton cách đây không xa.
Nhưng gái điếm ở đây toàn dân da trắng tóc nâu chả có gì đáng chú ý, chỉ khi cuốn sổ vé phạt của tôi còn quá đầy tôi mới sờ đến bọn chúng. Tuy nhiên, họ cũng là phụ nữ, cũng là thứ đáng để tôi nghĩ đến khi không còn gì để nghĩ, cũng là sự thay thế chấp nhận được cho cô vợ của tôi ở nhà và cô nàng Madeleine vẫn vật lộn với bọn lính thủy ở nhà trọ trên đường số 8 kia. Tôi chợt nảy ra ý nghĩ ngông cuồng là tìm cô ả nào trông giống Thược dược/Madeleine để giải sầu, nhưng rồi tôi lại phải xóa bỏ ngay ý nghĩ đó - làm như thế chả khác gì Johnny Vogel với Betty ở khách sạn Biltmore.
Hết ca làm lúc nửa đêm, tôi thường cảm thấy rất bực bội, không muốn về nhà mà cùng chẳng muốn ngủ. Thỉnh thoảng tôi đi xem phim, có khi thì vào câu lạc bộ nhạc jazz. Vào thời gian đó nhạc trữ tình đang được ưa chuộng và chỉ cần có thêm một ly rượu là tôi có thể ngồi tới sáng mới về nhà trong trạng thái rã rời - chỉ một lát trước khi Kay thức dậy đi làm buổi sáng. Tôi ngủ mê mệt, chả còn đầu óc đâu mà mơ mộng.
Nhưng cũng có đêm rượu và công việc không quật ngã được mình thì tôi mơ: bức tranh thằng hề cười của bà Jane Chambers, thằng điên Joe Dulange đập gián, Johnny Vogel cùng với ả gái điếm kia và Betty cầu xin tôi làm tình với cô ấy nếu không thì thà giết cô ấy đi, điều đó không quan trọng. Và điều tồi tệ nhất đến với tôi khi tôi thức dậy chỉ có một mình.
Thế rồi mùa hè cũng đến, tôi lại ngủ trên ghế băng. Những đêm oi bức tôi phải đi tuần ở khu vực phía Tây gồm có đường Royal Flush và Bido Lito’s, đường Hampton Hawes, Dizzy Gillespie, Wardell Gray, và đường Dexter Gordon. Tôi lao vào học tập chuẩn bị cho kỳ sát hạch lên trung úy và quyết định đi thuê một phòng trọ trong khu vực mình phụ trách để ở tạm chứ không về nhà với Kay nữa. Nếu không phải vì bóng ma của thằng nghiện rượu kia thì tôi đã sống vĩnh viễn ở nhà trọ đó.
Tôi đậu xe trước cửa hàng Duke theo dõi một nhóm mấy cô ả nhìn có vẻ lả lơi đứng chỗ bến xe buýt chỉ cách đó khoảng 10 yard. Tôi đã tắt máy liên lạc hai chiều, trong xe chỉ còn tiếng nhạc rền rỉ của ca sỹ Kenton. Không khí ấm thấp lại không có gió khiến bộ sắc phục cứ dính vào người, đã một tuần nay tôi chưa bắt người nào trong khi mấy cô bé kia liên tục mời vẫy xe cộ đi qua. Tôi ngồi nhìn đồng hồ xe, nghe nhạc và quanh quẩn với ý nghĩ không biết có tóm cổ mấy cô ả kia để kiểm tra xác minh thông tin cá nhân hay không. Đúng lúc đó xuất hiện một lão già nghiện rượu gầy giơ xương một tay dắt con chó con một tay chìa ra ăn xin.
Đám con gái không lắc lư mời gọi khách nữa mà đứng nói chuyện với ông ta, tiếng nhạc trong xe tôi đột nhiên trở nên chát chúa khi không có động tác hòa nhịp của bọn họ. Tôi nháy đèn, lão già nheo mắt chỉ tay về phía tôi tỏ thái độ. Tôi bước ra khỏi xe và ngay lập tức lão già ngã vật xuống đất, giọng hát của Stan Kenton vẫn vang lên trong xe.
Liên tục các cú đấm và thọi, đám con gái kêu ré lên, ông già cằn nhằn nguyền rủa chửi bới. Đầu tôi lung bung, mùi thịt thối trong khu nhà kho lại phảng phất đâu đó mặc dù tôi biết không phải như vậy. Cuối cùng lão già kia cũng phải khóc lóc van xin. “Xin anh, tôi xin anh.”
Tôi lảo đảo bước đến chỗ bốt điện thoại ở góc đường nhét vào đó một đồng xu và quay số về nhà. Mười hồi chuông, không thấy Kay đâu. Chẳng kịp phân vân tôi quay số nhà Sprague. Giọng nàng xuất hiện: “Xin chào, nhà Sprague xin nghe?” Tôi lắp bắp không biết nói gì. “Bucky? Có phải anh Bucky không?” Lão già ban nãy lại lồm cồm bò về phía tôi, tôi rút mấy tờ đô lẻ quẳng cho lão ta. “Đến đi anh. Mọi người đang ở Laguna hết rồi. Chúng ta sẽ lại như…”
Tôi bỏ luôn ống nghe, lão già vẫn đang lồm cồm nhặt nốt mấy tờ tiền còn lại. Tôi lái xe quay lại khu công viên Hancock, chỉ lần này thôi, chỉ vào nhà đó một lần duy nhất này nữa thôi. Tôi gõ cửa và ngay lập tức Madeleine xuất hiện trong bộ váy bằng lụa đen, tóc búi gọn gàng bằng cặp màu vàng. Tôi lao đến nhưng Madeleine lùi lại, kéo tóc xõa xuống vai. “Không, chưa được. Em phải học tập anh mới được.”