← Quay lại trang sách

PHẦN IV - ELIZABETH Chương 29

Gần một tháng nàng nồng nàn tiếp đón tôi.

Emmett Ramona và Martha đi nghỉ cả tháng 6 ở hạt Orange, Madeleine ở lại một mình trông coi khu nhà ở đường Muirfield. Họ có một ngôi nhà riêng nằm ngay bờ biển, chúng tôi tha hồ vùng vẫy trong ngôi nhà có tới hai mươi hai phòng này, khác hẳn nhà trọ Red Arrow và ngôi nhà mua được từ tiền ăn cướp của Lee Blanchard.

Phòng nào chúng tôi cũng thử, những bộ khăn và ga trải giường bằng tơ và thêu kim tuyến bị vò nhăn nheo. Phòng ngủ nhà họ toàn treo các kiệt tác của Picasso và những chiếc bình hoa cổ từ thời nhà Minh bên Trung Quốc trị giá hàng trăm ngàn đô la. Buổi sáng chúng tôi ngủ dậy muộn, chiều lại đi ngủ sớm trước khi tôi ra khu vực phân công làm nhiệm vụ, tôi cảm thấy rất oai phong trước mắt người dân xung quanh mỗi khi mặc bộ sắc phục chỉnh tề bước ra xe đi làm.

Đó là kiểu ngưỡng mộ có chút gì đó hơi ghen ghét với những thứ mà họ không có được. Madeleine giải thích nàng muốn giả Thược dược đen là để kéo tôi quay trở lại, nàng nhận ra tôi ngồi trong xe buổi tối hôm đó và biết chắc chắn rằng không sớm thì muộn tôi cũng bị Betty Short cuốn hút.

Nàng thay đổi ngoại hình ngay khi gặp lại tôi lần đầu. Mái tóc lại trở về màu nâu đậm như xưa, chiếc váy đen bó người cũng không còn nữa. Tôi sợ nhất ý nghĩ phải ra đi hoặc phải cầu xin nàng. Madeleine xoa dịu tôi bằng câu an ủi: “Có thể một ngày nào đó.” Và câu chuyện của chúng tôi lại tìm đến điểm chung là Betty.

Tôi hỏi chuyện, nàng tìm cánh chuyển chủ đề. Từ đó chúng tôi không còn đề cập những gì mà một trong hai người không muốn nhắc đến.

Madeleine nói nàng là con người rất ngoan ngoãn dễ bảo, Betty chỉ là loại tắc kè hoa có thể biến thành bất kỳ ai và có thể chiều chuộng bất kỳ ai. Nàng trở thành vật cản lớn nhất đối với công việc của tôi, tách tôi ra khỏi những người thân xung quanh, nàng là con người bí ẩn mà tôi phải khám phá đầy đủ. Đó là viễn cảnh cuộc đời duy nhất mà tôi còn muốn hướng tới mặc dù rất trớ trêu.

Sau chuyện về Betty, tôi quay sang hỏi nàng về gia đình nhà Sprague. Tôi không nói với Madeleine là tôi biết Jane Chambers mà chỉ gián tiếp đề cập những điều mà tôi biết được. Madeleine nói Emmett hơi lo ngại về tình hình những dãy nhà ở khu Hollywoodland, rằng thái độ huênh hoang và việc bà ta thích những cuốn sách rất kỳ lạ và những hiểu biết của bà ta về thời kỳ trung cổ chẳng qua chỉ là những việc làm “của một con nghiện - bà ta có rất nhiều thời gian lại có hiểu biết rộng về y học.” Sau một lát nàng cũng bắt đầu thấy nghi ngờ những gì tôi tò mò. Tất nhiên là tôi nói dối và tảng lờ không biết tôi sẽ ra sao nếu tất cả những gì tôi có trong quá khứ bỗng rời xa.