Chương 30
Lái xe vào nhà tôi thấy một chiếc xe tải nhỏ đang đậu và đồ đạc của Kay đã đóng thành các hộp xếp ngoài cửa. Vậy là đã có chuyện xảy ra sau những ngày tôi đi tìm của lạ.
Tôi dừng xe cạnh chiếc xe tải kia và chạy vội lên cầu thang, mùi nước hoa của Madeleine vẫn phảng phất đâu đó. Chiếc xe tải nổ máy chuẩn bị chạy ra, tôi hét to: “Này, khỉ gió, quay lại đây đã!”
Gã tài xế chẳng thèm để ý đến lời tôi, có tiếng nói từ trong nhà vọng ra làm tôi không thèm chú ý đến gã tài xế kia nữa. “Tôi không động gì đến đồ đạc của anh đâu. Đồ dùng trong nhà anh giữ lấy mà dùng.”
Kay mặc áo khoác Eisenhower và váy bằng vải tuýp, đúng như lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng. Tôi nói: “Em yêu”, và thắc mắc không hiểu tại sao. Cô vợ chẳng ngần ngại: “Anh nghĩ rằng tôi để cho chồng mình đi suốt ba tuần mà không hành động gì hay sao? Tôi cho thám tử theo dõi anh đấy. Cô ta giống hệt con bé khỉ gió đã chết kia, anh chỉ có thể đi với nó thôi, tôi thì không.”
Giọng nói lạnh lùng và ánh mắt ráo hoảnh của Kay còn đáng sợ hơn những gì nàng đang nói. Tôi bắt đầu cảm thấy run rẩy, bất an. “Em yêu, khỉ thật…”
Kay càng giận dữ hơn. “Đồ đĩ bợm. Đồ hèn nhát bệnh hoạn.”
Tôi càng run rẩy hơn, Kay nói xong quay ra xe. Tôi lại thấy có mùi nước hoa của Madeleine đâu đó và bước vào nhà.
Đồ đạc trong nhà vẫn còn nguyên nhưng quanh bàn ăn không còn ba cái ghế nữa, quần áo trong tủ cũng không còn. Chiếc đệm trải trên ghế băng của tôi vẫn còn đó và được trải rất phẳng phiu như chưa có ai ngủ trên đó bao giờ. Chiếc máy nghe hát của tôi vẫn nằm cạnh lò sưởi nhưng bộ đĩa của Kay thì không còn nữa.
Tôi túm chiếc ghế Lee vẫn ngồi ném luôn vào tường, bê cả chiếc bàn ăn ném vào cửa sổ phía trước, đá mấy miếng thảm trải nền thành đống sau đó tìm búa đi vào nhà tắm đập nát tất cả mọi thứ. Khi hai tay đã mỏi nhừ và không còn gì để phá tôi lấy sắc phục và khẩu 45 đi ra để cửa mở cho bọn nhặt rác đến dọn dẹp.
Các thành viên trong gia đình nhà Sprague sắp quay lại Los Angeles nên tôi chẳng còn chỗ nào khác để đến ngoài khách sạn El Nido. Tôi chìa phù hiệu cho anh lễ tân và thông báo tôi là người mới đến thuê. Vài giây sau tôi đã ngửi thấy mùi thuốc lá mốc của Russ và mùi whisky lúa mạch đen của Harry Sears. Tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy ảnh Elizabeth Short dán khắp bốn bức tường căn phòng khi cô còn sống và tôi chết lặng người khi nghĩ đến những giấc mơ của mình và xác chết bị cắt đôi ở khu đất trống kia.
Và tôi biết mình phải làm gì ngay lập tức. Tôi lấy các tập hồ sơ vứt trên giường xếp vào tủ và lột hết chăn đệm. Những bức ảnh Thược dược được dán trên tường vì vậy không khó khăn mấy khi dùng chăn đệm phủ kín hoàn toàn chúng lại. Xong đâu đó tôi lái xe đi.
Thấy trong một cửa hiệu có bộ tóc giả màu đen đính cặp màu vàng tôi lại run sợ. Tôi lái xe đến quán bar Firefly Lounge, hy vọng nó vẫn còn được phép hoạt động.
Liếc mắt nhìn qua vòng trong tôi biết ngay là nó còn hoạt động. Tôi gọi hai chai Old Foster và ngồi nhìn trừng trừng mấy cô gái đang túm tụm đứng quanh quầy bar. Ánh sáng từ nền nhà chiếu lên người bọn họ, mấy cô gái đó là thứ duy nhất được chiếu sáng ở đây.
Tôi ngồi uống và nhìn họ. Đúng là những ả gái điếm đặc trưng trong những bộ kimono hở hang. Tổng số có năm ả, tôi thấy bọn họ vừa hút thuốc vừa kéo bộ váy cho hở hang hơn. Không có người nào ngồi gần chỗ tôi. Lúc sau một cô bước lên bục dành cho ban nhạc và chớp chớp mắt vì chói sáng và di chân làm dấu số 8 trên sàn nhà.
Tôi búng tay gọi người phục vụ quầy và cậu ta mang đến một chai khác, tôi nắm tay cậu ta hỏi: “Cô bé mặc áo hồng kia bao nhiêu nếu đưa về chỗ tôi khoảng một giờ?”
Anh chàng thở dài: “Thưa anh, chúng tôi có ba phòng ở đây. Các cô ấy không thích.”
Tôi làm anh ta ngậm miệng ngay lập tức bằng tờ năm mươi đô la mới tinh. “Anh là trường hợp ngoại lệ. Nhớ rộng lượng với cô ấy nhé.”
Tờ năm mươi đô biến mất cùng với gã phục vụ. Tôi rót đầy ly và tu hết, sau đó một lúc sau thì có người đến vỗ vai.
“Chào anh, em là Lorraine.”
Tôi quay lại. Nhìn gần mới thấy cô ả cũng khá ưa mắt. “Chào Lorraine. Tôi là B…Bill.”
Cô ả nhăn nhở. “Chào anh Bill. Anh có muốn đi luôn không?”
Tôi gật đầu và Lorraine bước ra trước tôi. Ra ngoài ánh sáng tôi mới nhìn rõ những vết sẹo trên cánh tay và đường nét của cô ả. Cô bé ngồi vào xe tôi mới thấy mắt cô ta màu nâu, và khi cô ta đặt tay lên táp-lô xe tôi mới thấy điểm duy nhất giống Betty Short của cô nàng này là những móng tay được nhuộm màu.
Như thế cũng đã là quá đủ rồi.
Chúng tôi quay lại khách sạn El Nido, lên phòng mà không nói chuyện một lời. Tôi mở cửa và đứng sang bên nhường lối cho Lorraine bước vào, cô nàng đảo mắt nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên nhưng lại ngay lập tức làm động tác nguýt báo hiệu cho tôi biết đây chẳng qua chỉ là một động mại dâm. Tôi khóa cửa, lấy bộ tóc giả đưa cho cô nàng và nói. “Cởi quần áo và đội vào đi.”
Lorraine bước tránh sáng một bước cởi giày. Tôi bước lại định kéo khóa váy giúp cô ta nhưng Lorraine đoán được ý định nên lánh sang tự làm. Cô nàng quay lưng lại phía tôi cởi áo lót, quần lót và đội bộ tóc giả lên đầu. “Ý tưởng nổi loạn của anh phải không?”
Thân hình cô nàng không có chỗ nào có thể coi là cân đối ngoại trừ bộ ngực. Tôi cởi áo khoác, vừa định cởi thắt lưng thì ánh mắt của Lorraine có gì đó rất lạ khiến tôi chú ý. Tôi nhận ra cô nàng sợ chiếc còng tay và khẩu súng tôi giắt ở thắt lưng. Tôi nói thẳng rằng tôi là cảnh sát, lúc này ánh mắt cô nàng trông càng giống Betty hơn.
Lorraine nói: “Anh sẽ không làm đau…” Tôi nói: “Im lặng nào,” và cầm bộ tóc giả chụp lên bộ tóc nâu của cô ta nhưng không hề vừa vặn cân đối chút nào. Tôi thấy Lorraine bắt đầu run, toàn thân cô nàng lẩy bẩy khi tôi dùng chiếc cặp vàng đính lên mái tóc giả. Tôi chỉ muốn sắp xếp lại bộ tóc để cho cô ta giống như một diễn viên hài chứ không phải hoàn toàn giống như Betty của tôi.
“Nằm xuống đi.” Cô gái vâng lời nằm thẳng cẳng, hai tay kê dưới đầu. Mái tóc giả một nửa nằm trên đầu cô ta một nửa xõa xuống gối. Biết rằng có thêm những bức tranh trên tường phụ họa thì sẽ rất tuyệt vời, tôi kéo tấm ga phủ xuống.
Tôi nhìn trừng trừng bức tranh và cô gái hốt hoảng thét lên. “Không! Giết người! Cảnh sát!”
Quay lại tôi thấy một Betty Short giả ở góc đường số 39 và đường Norton nằm ngay trước mặt mình. Tôi lao lên giường dùng tay bịt mồm và đè cô gái xuống giường. “Chỉ vì cô ta có quá nhiều tên, và cô thì lại không phải là cô ta và cũng không ai giống cô ta được, cứ mỗi lần tôi muốn quên cô ta đi thì thằng bạn tôi lại phát điên lên vì nó nghĩ đứa em gái nó sẽ là cô ta nếu không bị giết.”
“Giết người…”
Mái tóc giả tuột rơi xuống giường. Hai tay tôi túm chặt cổ cô gái điếm. Và rồi tôi thả tay ra từ từ đứng dậy không hề có ý định làm đau cô ta. Cô gái rất muốn kêu nhưng không thành tiếng được. Phần cổ chỗ tay tôi vừa bóp vẫn hằn lên những vết đỏ. Tôi đứng dựa vào tường không biết nói câu nào.
Cô gái nằm xoa cổ ánh mắt lạnh như tiền. Lúc sau cô ta đứng dậy mặc quần áo và tiến đến chỗ tôi, ánh mắt bây giờ còn lạnh lùng hơn. Tôi biết mình sẽ không chịu nổi ánh mắt đó nên rút chứng minh thư và phù hiệu cảnh sát Los Angeles ra cho cô ta xem. Cô gái mỉm cười và tôi cũng cố gượng cười đáp lại. Cô ta lấy tiền và đi ra, đóng sầm cửa phía sau khiến mấy bức tranh trên tường rung động.
“Tôi sẽ tóm cổ hắn giúp cô, hắn sẽ không làm cô đau được nữa đâu. Tôi sẽ báo thù cho cô. Chúa ơi, mẹ kiếp, tôi sẽ làm được.”