Chương 31
Chuyến bay về phía Đông cắt ngang bầu trời xanh biếc và những đám mây. Túi tôi đầy tiền lẻ vừa rút từ ngân hàng. Tôi xin nghỉ phép đến thăm người bạn ốm ở Boston và thượng úy Getchell cho tôi nghỉ một tuần. Trong cặp tôi có một số tài liệu do cảnh sát Boston gửi và cả tập hồ sơ ở khách sạn El Nido tôi mang theo. Tôi đã có bản in các kết quả điều tra và tấm bản đồ nội thị thành phố Boston trong tay. Khi máy bay hạ cánh tôi sẽ đến ngay Medford/Cambridge/Stoneham và tìm về với quá khứ của Elizabeth Short.
Buổi chiều hôm qua, sau khi bình tĩnh lại tôi đã quyết định phải mang theo hồ sơ, ít nhất cũng phải là một phần. Xem lướt hồ sơ một lần nữa tôi thấy công việc điều tra ở Los Angeles đã đi vào ngõ cụt và càng đọc tôi càng thấy bế tắc. Nếu cứ ở lại Los Angeles thì có lẽ tôi sẽ chỉ đụng độ với Madeleine và Kay. Tôi phải ra đi, và nếu lời hứa của tôi có ý nghĩa gì đó với E. Short thì tôi phải đi về hướng nhà cô ấy. Cho dù không đạt được kết quả thì chuyến đi cũng giúp tôi tránh mặt được một thời gian và những người phụ nữ còn sống kia sẽ không làm phiền tôi nữa.
Nỗi khiếp sợ trên khuôn mặt cô gái điếm vẫn chưa phai trong đầu tôi. Tôi vẫn còn thấy đâu đây mùi nước hoa rẻ tiền và những lời cô ta nói, đúng như những gì Kay đã nói trước đây, chỉ có điều cô nàng này biết tôi là ai, một ả gái điếm với một cảnh sát. Nghĩ đến cô ta khiến tôi có cảm giác mình đã đi xuống đến đáy cuộc đời và điều đáng mừng duy nhất là tôi không còn chỗ nào sâu hơn để đi.
Máy bay hạ cánh lúc 7:35, tôi là người đầu tiên đi ra trên tay cầm cuốn sổ nhỏ và chiếc cặp. Trong sân bay có sẵn xe cho thuê, tôi chọn một chiếc Chevy đi thẳng về khu trung tâm Boston.
Trong kế hoạch của mình, tôi sẽ đến nhà mẹ đẻ của E. Short, hai cô chị gái, trường cấp ba, quán bar ở đường Havard Square nơi cô ấy làm việc năm 1942 và nhà hát nơi cô ấy từng đến bán kẹo rong năm 1939 và 1940. Tôi quyết định sẽ điều tra cả Boston, Cambridge và Medford - những nơi mà Betty từng ghé qua.
Boston có vẻ cổ kính và hơi khác lạ. Tôi theo biển chỉ đường đi qua cầu Charles River vào khu Cambridge, nhà cửa ở đây rất sang trọng, đường phố đầy sinh viên. Tôi tự tìm đường đến Havard Square, và điểm dừng chân đầu tiên là quán bar Otto’s Hofbrau, một dãy nhà hào nhoáng đầy mùi thơm của bắp cải và bia.
Tôi đậu xe và bước vào. Phong cách trang trí bên trong rất giống cảnh trong phim Hansel và Gretel. Các khu ăn uống được quây thành buồng nhỏ bọc gỗ có các hình chạm trổ, tường treo đầy các loại cốc vại uống bia, nhân viên phục vụ toàn mặc váy. Tôi đảo mắt nhìn quanh có ý tìm người chủ và thấy có một ông khá đứng tuổi đứng bên quầy thu tiền.
Tôi bước lại và đột nhiên có cảm giác không nên xuất trình phù hiệu cho ông ta xem. “Xin lỗi, tôi là phóng viên đang muốn viết bài về Elizabeth Short. Tôi biết cô ấy từng làm việc ở đây năm 1942 và chắc chắn anh sẽ có gì đó muốn kể với tôi về cô ấy.”
Chủ quán nói: “Elizabeth là ai nhỉ? Có phải là một ngôi sao điện ảnh không?”
“Cô ấy bị giết ở Los Angeles vài năm trước. Vụ án rất nổi tiếng. Anh có…”
“Tôi mua địa điểm này năm 1946 và người duy nhất tôi thuê tiếp tục làm việc ở đây là Roz. Rozzie, lại đây anh này muốn gặp!”
Cô bồi bàn béo ú như con voi con mặc chiếc váy ngắn vô cùng kệch kỡm. Ông chủ quán nói: “Anh này là phóng viên. Anh ấy muốn nói chuyện với cô về Elizabeth Short, cô còn nhớ cô ấy không?”
Rozzie quay sang tôi mồm vẫn búng kẹo cao su nổ đôm đốp. “Tôi đã nói với tờ Globe và tờ Sentinel cũng như cảnh sát từ lâu rồi và câu chuyện cũng chỉ có thế thôi. Betsy Short là chuyên gia đánh vỡ đĩa, con người mơ tưởng hão huyền. Nếu không phải cô ta hấp dẫn được rất nhiều khách thì chắc không làm việc được ở đây quá một ngày. Nghe nói cô ấy thích những người đã tham gia chiến tranh nhưng tôi không biết anh bạn trai nào của cô ấy cả. Câu chuyện chỉ có vậy, và anh cũng không phải là phóng viên mà là cảnh sát.”
Tôi nói: “Cảm ơn cô đã có nhận xét rất tinh tế,” và bỏ đi luôn.
Khu Medford cách đây mười hai dặm và chỉ việc đi thẳng theo đại lộ Massachusettes là đến. Tôi đến đó thì trời đã tối hẳn.
Medford là thị trấn công nghiệp, khói phả lên từ các nhà máy bay mù mịt. Tôi kéo kính cửa sổ xe lên cho đỡ bị khói ám, nhà cửa ở đây xây chen chúc cạnh nhau như nêm cối, chỗ nào cũng thấy có nhà máy sản xuất rượu gin. Tôi đi vào đường Swasey nơi có nhà hát kia. Tôi thử mở kính cửa sổ xe xem mùi hôi bên ngoài đã đỡ chưa nhưng không hề, kính chắn gió phía trước đã bám cả một lớp bụi.
Qua vài dãy nhà thì đến nhà hát Majestic, một kiểu nhà xây bằng gạch đặc trưng của Medford. Băng rôn bên ngoài quảng cáo các phim đang được trình chiếu Vượt qua khủng hoảng với sự tham gia của diễn viên Burt Lancaster và Cuộc đọ kiếm trên mặt trời với dàn diễn viên toàn ngôi sao. Phòng bán vé không có ai nên tôi đi thẳng vào trong đến chỗ quầy phục vụ ăn nhanh. Người đàn ông đứng sau quầy lên tiếng: “Có chuyện gì không, thưa anh sỹ quan?” Không ngờ ở đây mà người ta cũng biết rõ tôi như vậy.
“Không, không có vấn đề gì cả. Anh là quản lý phải không?”
“Tôi là chủ ở đây, tên tôi là Ted Carmody. Anh có phải sỹ quan của Sở cảnh sát Boston không?”
Tôi miễn cưỡng giơ phù hiệu của mình ra. “Tôi là nhân viên thuộc Sở cảnh sát Los Angeles. Chuyện liên quan đến Beth Short.”
Ted Carmody khoanh tay ôm người. “Tội nghiệp Lizzie. Anh đã tìm được manh mối kẻ nào giết cô ấy chưa? Và tại sao anh lại đến đây?”
“Cứ coi như tôi còn nợ Betty điều này đi. Và tôi có vài chuyện muốn hỏi anh.”
“Anh cứ hỏi đi.”
“Thứ nhất, tôi đã xem các báo cáo của cảnh sát Boston và tên anh không nằm trong danh sách những người được thẩm vấn. Họ đã gặp nói chuyện với anh chưa?”
“Tôi không nói chuyện với cảnh sát Boston vì họ coi Lizzie chả khác gì cô gái lẳng lơ. Tôi không hợp tác với những người xấu mồm xấu miệng.”
“Điều đó rất đáng quý, thưa anh Carmody. Nhưng anh đã nói gì với họ?”
“Không có gì khuất tất, tôi dám khẳng định như vậy. Vụ Lizzie làm tôi đau đớn. Nếu cảnh sát tỏ thái độ tôn trọng đúng mực với người đã khuất thì tôi đã nói chuyện hết với họ.”
Tôi bắt đầu cảm thấy chán ngán cảnh nói chuyện thế này. “Vậy thì tôi là người rất biết tôn trọng. Cứ coi như chuyện hai năm trước bây giờ mới bắt đầu và kể cho tôi nghe đi.”
Cuối cùng anh ta cũng phải lên tiếng: “Tôi đã kể với họ cô ấy là nhân làm việc không tích cực nhưng tôi không để ý đến điều đó. Cô ấy thu hút rất đông thanh niên đến đây và nếu có bỏ trốn một lúc vào xem phim thì cũng có sao? Với mức lương 50 cent một giờ, tôi không thể yêu cầu cô ấy cao hơn.”
“Anh có biết gì về đám bạn trai của cô ấy không?”
Carmody đập mạnh tay xuống quầy. “Lizzie không phải là con người dễ dãi. Cậu bạn trai duy nhất của cô ấy mà tôi biết chính là một anh mù và tôi biết đó chỉ là quan hệ bạn bè. Anh có muốn biết Lizzie là con người thế nào không? Tôi sẽ nói cho anh biết ngay, tôi cho cậu ấy vào xem miễn phí để được nghe các bộ phim và chính Lizzie là người thuyết minh cho cậu ấy những gì đang diễn ra trên màn hình. Theo anh làm như thế có phải là con người lẳng lơ không?”
Tôi cảm thấy tức anh ách trong ngực. “Không, chắc chắn là không rồi. Anh có nhớ tên người mù đó không?”
“Tommy hay gì đó. Cậu ấy có một căn hộ ở nhà trọ VFW Hall ngay phía dưới dãy nhà này. Nếu cậu ấy mà là kẻ giết người thì chắc tôi có thể chắp cánh mà bay được.”
Tôi chìa tay ra: “Cảm ơn anh Carmody.”
Chúng tôi bắt tay và Carmody nói thêm: “Nếu cậu tìm ra kẻ giết cô ấy tôi sẽ chẳng tiếc cậu thứ gì cả.”
Tôi nói: “Tôi sẽ tìm ra,” và cảm thấy dường như đó là thời khắc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.
Nhà trọ VFW Hall ở bên kia đường, hơi chếch với nhà hát Majestic, cũng xây bằng gạch, bụi bám đầy. Tôi đi bộ sang bên đó, trong đầu thầm nghĩ, nói chuyện với anh chàng mù này chỉ là dịp để nhắc lại hình ảnh của Betty trong đầu tôi.
Tôi đi lên tầng hai và bước đến trước cửa phòng có hộp thư gắn trên tường ghi tên T. GILFOYLE. Tôi bấm chuông và thấy có tiếng nhạc vọng ra, trong nhà tối om. Sau đó có một giọng nam giới bên trong. “Xin lỗi, ai đó?”
“Cảnh sát Los Angeles đây, thưa ông Gilfoyle. Tôi đến vì chuyện liên quan đến Elizabeth Short.”
Đèn trong nhà bật sáng và tiếng nhạc chấm dứt. Một người đàn ông khá cao và béo đeo kính đen bước ra mời tôi vào nhà. Nhìn anh ta khá sạch sẽ gọn gàng trong chiếc áo thể thao kẻ sọc và quần dài nhưng ngôi nhà thì lại rất bừa bộn, bụi đất bám khắp nơi. Trên tường thỉnh thoảng còn có cả đám rệp bám.
Tommy Gilfoyle nói: “Cô giáo Braille đọc cho tôi nghe các bài báo của Los Angeles. Tại sao họ lại nói xấu cô ấy như vậy?”
Tôi giả bộ khéo léo: “Vì họ không hiểu rõ về cô ấy như anh.”
Tommy mỉm cười và ngồi xuống chiếc ghế ọp ẹp. “Căn hộ của tôi bẩn thỉu lắm phải không?”
Chiếc ghế băng vứt đầy các loại đĩa hát, tôi gạt một số sang bên để có chỗ ngồi xuống. “Có thể họ chỉ tìm hiểu qua quýt thôi.”
“Đôi khi tôi cũng vậy. Việc điều tra về Beth lại nóng lên hay sao?”
“Không, tôi tự mình đến đây. Anh học được cách nói của cảnh sát ở đâu đấy?”
“Tôi có một cậu bạn làm cảnh sát.”
Tôi phủi một con rận rất to đang bò trên cổ tay áo. “Tommy, anh kể cho tôi nghe chuyện quan hệ của anh với Betty đi. Tôi muốn nghe những chuyện mà báo chí chưa nhắc đến. Càng hay càng tốt.”
“Đây là chuyện riêng tư của anh sao? Đại loại như mối thù truyền kiếp chẳng hạn?”
“Còn hơn thế.”
“Cậu bạn tôi nói rằng cảnh sát mà tự ý đi điều tra là có vấn đề đấy.”
Tôi di một con gián đang bò dưới chân. “Tôi chỉ muốn tóm cổ tên giết người kia thôi.”
“Anh không cần phải khéo mồm như vậy. Tôi mù nhưng không điếc. Và cũng không phải vì mù mà tôi không biết những lỗi nhỏ của Betty.”
“Lỗi gì?”
Tommy cầm chiếc gậy để cạnh ghế. “Tôi không muốn nhắc đi nhắc lại chuyện đó nhưng đúng là Betty có những chuyện rắc rối như báo chí nói. Tôi biết lý do vì sao nhưng tôi không muốn bôi xấu thêm quá khứ của cô ấy. Và tôi biết có làm như vậy cũng không giúp cảnh sát tìm ra tên giết người.”
Anh ta đang phân vân không biết nên giữ bí mật hay nói ra sự thực. Tôi lên tiếng: “Cứ để tôi tự đánh giá, tôi là thám tử có kinh nghiệm mà.”
“Ở độ tuổi như anh mà kinh nghiệm đến thế sao? Nghe giọng tôi biết anh còn trẻ. Cậu bạn tôi nói để trở thành thám tử có kinh nghiệm phải mất ít nhất mười năm.”
“Mẹ kiếp, đừng vòng vo nữa. Tôi tự đến đây và tôi không muốn đến đây chỉ để…”
Tôi ngừng lời ngay lập tức vì thấy anh ta có vẻ sợ sệt, tay định nhấc điện thoại. “Bình tĩnh nào, tôi xin lỗi. Chỉ vì tôi đã mệt vì phải đi cả ngày dài.”
Tommy có vẻ ngạc nhiên. “Tôi cũng phải xin lỗi anh. Tôi đã e dè để câu chuyện phải kéo dài, như thế là không lịch sự. Tôi sẽ kể cho anh nghe về Betty, về những nhược điểm của cô ấy.
“Có thể các anh chỉ biết cô ấy là loại gái lẳng lơ, đúng là như vậy. Các anh cho rằng cô ấy chả có tài cán gì, cũng đúng. Beth đọc các vở kịch cho tôi nghe - diễn lại tất cả các đoạn nhưng cho dù là diễn viên nghiệp dư cũng vẫn phải khẳng định là cô ấy diễn rất tồi. Tôi đã nghe tất cả những lời đồn đó rồi, anh cứ tin tôi đi.
“Nhưng Betty lại viết rất giỏi. Tôi thường ngồi xem phim bên nhà hát Majestic và cô ấy diễn giải cho tôi nghe. Cô ấy rất thông minh, và tôi khuyến khích cô ấy viết kịch bản cho phim nhưng Beth chỉ thích làm diễn viên.”
“Tommy, anh nói anh biết lý do tại sao Beth dễ dãi trong quan hệ.”
Tommy thở dài: “Khi Beth mới khoảng 16, 17 tuổi, có hai thằng đã tấn công cô ấy ở ngay Boston này. Một thằng đã hiếp cô ấy còn thằng kia thì chuẩn bị nhưng một anh lính thủy và một thủy thủ đã có mặt và tống cổ chúng đi.
“Beth tưởng vụ hiếp dâm đó làm cô ấy có mang nên đã đến bác sỹ khám. Bác sỹ nói cô ấy bị u nang buồng trứng lành tính nên sẽ không có con được nữa. Beth vô cùng thất vọng vì cô ấy rất muốn có con. Cô ấy đi tìm anh lính thủy và anh thủy thủ kia cầu xin họ làm bố đứa trẻ. Anh lính thủy thì từ chối còn anh chàng thủy thủ kia thì… đi lại với Beth cho đến khi tàu anh ta rời cảng đi nước ngoài.”
Tôi nghĩ ngay đến Joa Dulange. Hắn từng nhắc đến việc Thược dược có mang và đi khám bác sỹ thế nào. Rõ ràng là chuyện này không hoàn toàn bịa đặt như trước đây tôi và Russ Millard đã nghĩ - thậm chí đây còn có thể là manh mối giải thích những ngày cô ấy mất tích. Ông bác sỹ này ít nhất cũng sẽ là nhân chứng nếu không nói là đối tượng nghi ngờ số một. Tôi nói: “Tommy, anh có nhớ tên người lính thủy và người thủy thủ kia không?”
Tommy lắc đầu. “Không. Nhưng bắt đầu từ đó Beth vô cùng dễ dãi với cánh lính tráng. Cô ấy nghĩ bọn họ là những vị cứu tinh của mình, họ có thể làm cô ấy có mang, một đứa con gái bé nhỏ sẽ trở thành minh tinh màn bạc vĩ đại trong trường hợp cô ấy không đạt được cái đích đó. Thật đáng buồn, nhưng tôi chỉ nghe cô ấy nhắc đến việc trở thành diễn viên kiệt xuất khi ở trên giường.”
Tôi đứng dậy. “Chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Beth vào thời gian đó?”
“Chúng tôi mất liên lạc. Cô ấy rời Medford.”
“Anh đã cung cấp cho tôi một manh mối rất quan trọng, Tommy. Cảm ơn anh.”
Tommy gõ chiếc gậy xuống nền nhà trong khi tôi nói. “Vậy thì anh đi bắt tên giết người kia đi. Nhưng đừng làm Beth tổn thương thêm nhé.”
“Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.”