← Quay lại trang sách

Chương 33

Russ Millard bổ sung hồ sơ vụ E. Short.

Không còn tác dụng của thuốc adrenaline, tôi chạy thẳng về toà nhà Hội trường thành phố. Russ vừa dẫn độ tên tù nhân từ Tucson về, khi tên tù được nhốt vào nhà lao, tôi kéo anh ta sang bên và kể toàn bộ câu chuyện về sự liên quan của gia đình Sprague trong vụ án này từ lời gợi ý về bọn lesbina của Marjorie Graham đến việc tôi bắn vỡ tung đầu gã George Tilden. Russ chết lặng người đi một lúc sau đó đưa tôi đến bệnh viện. Các bác sỹ trực cấp cứu nhìn vết thương của tôi và thốt lên: “Trời ơi, người cắn à?” vết rách do con dao mổ của hắn lướt qua rất nông nên chỉ cần sát trùng và băng bó lại.

Ra khỏi bệnh viện, Russ nói: “Vụ này phải được giữ nguyên hiện trạng. Cậu sẽ bị tống cổ khỏi Sở nếu tiết bộ với bất kỳ người nào khác. Bây giờ chúng ta cùng đi xem George thế nào.”

Đúng ba giờ sáng thì chúng tôi đến Silverlake. Russ giật mình khi nhìn thấy những gì trước mặt nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. Lát sau thì con người tốt nhất mà tôi gặp này cũng làm tôi kinh ngạc.

Trước tiên anh ta nói: “Ra xe đứng đợi tôi”, sau đó Russ ta đi vòng quanh nhà tìm các đường ống dẫn gas và lùi ra hai mươi yard trút hết băng đạn. Khí gas nổ và ngôi nhà bốc cháy, chúng tôi rút lui mà không dám bật đèn xe. Russ nói: “Chốn bẩn thỉu này không đáng được tồn tại.”

Tôi lả người đi và ngủ gục luôn trên xe. Russ đưa tôi về khách sạn El Nido, tôi ngủ luôn một giấc, hai mươi tiếng sau mới tỉnh. Thứ đầu tiên tôi thấy là bốn cuốn hộ chiếu của gia đình nhà Sprague để trên bàn, tôi nghĩ bọn họ đã phải trả giá.

Nếu những vi phạm về sức khoẻ, an toàn, thậm chí là những hành động xấu xa hơn vì ỉm đi thì ít nhất tôi cũng muốn họ phải ở một đất nước mà họ phải chịu đựng. Tôi gọi cho Phòng quản lý hộ chiếu mạo danh là một đại uý thám tử và yêu cầu họ cấp lại hộ chiếu cho cả gia đình Sprague. Liệu đây có phải là hành động vô vọng của tôi? Tôi gác máy đi tắm, nghĩ đến kết cục của vụ án để quên đi cuộc đời sóng gió hiện tại của mình. Tôi rất muốn lời đe doạ của Madeleine hôm trước là sai, không có bằng chứng. Đầu óc tôi vẫn quanh quẩn với ý nghĩ đó trong khi mặc quần áo và ra ngoài đi ăn. Tôi lại nghĩ đến gia đinh họ: Madeleine nói Martha gọi điện cho cảnh sát tiết lộ về quán bar La Verne’s Hideaway. Nhưng tôi hiểu về vụ E. Short này rõ hơn ai hết, sẽ không có bất kỳ lời đồn đại nào liên quan đến gia đình họ. Tôi chợt giật mình khi nghĩ đến hai sự kiện: Lee nhận một cuộc điện thoại rất dài vào buổi sáng sau khi tôi gặp Madeleine; Lee chạy thẳng đến quán bar La Vern’s Hideaway khi đang xem cuốn phim khiêu dâm kia. Chỉ có cô nàng Martha “thiên tài” mới có câu trả lời này. Tôi đến gặp cô bé ở hãng quảng cáo Row.

Cô con gái duy nhất của Emmett Sprague đang ngồi một mình trên ghế băng trong toà nhà Young & Rubicam ăn trưa. Cô nàng không thèm ngẩng mặt lên khi tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Tôi còn nhớ cuốn sổ địa chỉ nhỏ màu đen và những bức ảnh của Betty Short được lấy ra từ thùng thư chỉ cách nơi này một dãy nhà.

Tôi ngồi lặng lẽ ngắm cô bé béo mập vừa người lớn vừa trẻ con ăn món salad và đọc báo. Hơn hai năm sau mới gặp lại nhưng cô nàng dường như không có sự thay đổi nào, vẫn là bản sao thô thiển của Emmett.

Martha đặt tờ báo xuống và nhận ra tôi. Tôi nghĩ cô ta sẽ nhìn tôi với ánh mắt giận dữ nhưng trái lại cô ta lại làm tôi ngạc nhiên khi mỉm cười nói: “Chào anh Bleichert.”

Tôi bước đến ngồi cạnh cô ta. Tờ Times đăng bài: “Vụ hoả hoạn đầy bí ẩn ở chân đồi Silverlake - Tìm thấy thi thể bị cháy thành than không thể nhận dạng”

Martha nói: “Em xin lỗi vì bức tranh đã vẽ anh hôm đến ăn tối đó.”

Tôi chỉ tờ báo. “Có vẻ cô không ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện.”

“Tội nghiệp chú George. Không, em không ngạc nhiên khi thấy anh. Bố em nói với em rồi. Em đã đánh giá thấp anh và em nghĩ bố và Maddy cũng đánh giá thấp anh.”

Tôi chả thèm để ý đến lời khen của cô ta. “Cô có biết ‘chú George tội nghiệp’ của cô đã làm gì không?”

“Có. Em biết hết. Em nhìn thấy chú George đi cùng với cô gái tên Short đó trên chiếc xe tải của chú ấy. Bố em và Maddy nghĩ em không biết, nhưng em nhìn thấy hết. Chỉ có mẹ em là không biết. Có phải anh giết chú ấy không?”

Tôi không trả lời.

“Anh có động đến gia đình em không?”

Vẻ tự hào của cô nàng khi nhắc đến từ “gia đình em” làm tôi thấy đau nhói. “Tôi cũng không biết sẽ phải làm gì.”

“Em không trách anh đã làm họ tổn thương. Bố em và Maddy là những con người đáng sợ, và chính em cũng đã từng làm hại họ.”

“Khi nào thì cô gửi mấy món đồ của Betty đi?”

Bây giờ thì ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ giận dữ. “Đúng, em đã xé hết những trang có số điện thoại của nhà em trong đó nhưng em nghĩ cảnh sát sẽ có cách tìm ra bố em và Maddy. Em không đủ can đảm để gửi cả số điện thoại nhà em. Lẽ ra em phải làm như vậy. Em…”

Tôi giơ tay ngăn cô ta lại. “Tại sao, Martha? Cô có biết chuyện gì sẽ xảy ra khi cảnh sát phát hiện toàn bộ những gì mà George làm? Tội tòng phạm, sẽ bị ra tòa, bị tù.”

“Em chả thèm quan tâm. Maddy đã có bố và anh, em và mẹ em chả có ai cả. Em muốn cả tất cả bọn họ phải trả giá. Mẹ em đang bị bệnh lupút[74] và chỉ còn sống được vài năm nữa. Mẹ em sẽ phải chết, như thế là không công bằng.”

“Cô gạch mặt ảnh những người trong đó là có ý gì?”

Martha xoắn tay vào nhau bóp chặt cho đến khi các đốt tay trắng xoá vì thiếu máu. “Em mới 19 tuổi và chỉ biết vẽ. Em muốn Maddy bị bôi xấu là kẻ đồng tính và người tiếp theo sẽ là bố em. Em nghĩ sẽ có dấu vân tay của ông ấy trên cuốn sổ. Em đã làm hại ông ấy nhưng vô vọng.”

“Bởi vì ông ấy đối xử với cô như cách ông ấy đối xử với Madeleine?”

“Ngược lại!”

Tôi hơi hoảng trước thái độ kinh tởm của Martha. “Có phải cô gọi cho cảnh sát tiết lộ về quán bar La Verne's Hideaway không?”

“Đúng.”

“Có phải cô nói chuyện với…”

“Em nói chuyện với anh ta về bà chị lesbian của mình, chuyện cô ta gặp một cảnh sát tên là Bucky Bleichert tối hôm trước như thế nào, hẹn đến ăn tối ở nhà em như thế nào. Maddy ba hoa với cả nhà về anh làm em ghen tức. Nhưng em chỉ muốn làm cô ta tổn thương chứ không phải anh.”

Lee là người nhận cuộc điện thoại trong khi tôi ngồi đối diện với cậu ta ở tại Đội University; Lee đến thẳng quán bar La Verne’s Hideaway khi cuốn phim Gái nô lệ đến từ địa ngục làm cậu ta phát điên. Tôi nói: “Martha, cô kể nốt phần còn lại của câu chuyện đi.”

Martha nhìn quanh, hai chân gác lên nhau, tay nắm chặt. “Lee đến nhà em và nói với bố em rằng anh ta đã gặp đám gái ở quán bar La Verne’s - bọn họ sẽ tiết lộ thông tin Maddy liên quan đến Thược dược đen. Anh ta nói sẽ phải rời khỏi thành phố và để đổi lại sự im lặng, bố em đưa cho anh ta toàn bộ số tiền còn lại trong két sắt.”

Trong khi còn tác dụng của thuốc kích thích, Lee đã rời khỏi Hội trường thành phố và Đội University; lời nói của Bobby De Witt là điềm báo trước cậu ta sẽ ra đi. Số tiền cậu ta phung phí ở Mêhicô là do Emmett cung cấp. “Còn gì nữa không?”

Martha co rúm người. “Ngày hôm sau Blanchard quay lại, anh ta đòi thêm tiền. Bố em từ chối, anh ta đánh bố em và hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến Elizabeth Short. Maddy và em nghe hết chuyện ở phòng bên, em thì vui còn Maddy thì lồng lên. Chị ta bỏ đi khi không thể chịu đựng thêm những lời rên rỉ của bố em còn em thì vẫn ngồi nghe. Bố em sợ anh ta sẽ kết tội nhà em giết người nên đồng ý đưa cho anh ta một trăm ngàn đô la và kể hết với anh ta những gì xảy ra giữa George và Elizabeth short.”

Ngón tay thâm tím của Lee và lời nói dối: “Trừng phạt gã Nash.”

Madeleine nghe điện thoại hôm đó: “Anh đừng đến, cha em đang có buổi họp bàn chuyện làm ăn.” Chuyện mây mưa của chúng tôi ở nhà trọ Red Arrow một giờ sau đó. Lee đột nhiên giàu có khi đến Mêhicô, Lee để cho gã George kia tự do.

Martha lau mắt nhưng không hề thấy ướt, cô ta đặt tay lên vai tôi. “Ngày hôm sau một phụ nữ đến lấy tiền. Toàn bộ câu chuyện chỉ có thể.”

Tôi lấy bức ảnh Kay trong ví đưa cho Martha xem. “Đúng là cô ta.”

Tôi đứng dậy và lần đầu tiên cảm thấy đơn độc kể từ khi tình bạn giữa ba chúng tôi hình thành. Martha van nài: “Xin anh đừng làm gia đình em phải chịu đựng thêm.”

Tôi nói: “Đi đi, Martha. Đừng để bọn họ làm hại cô.”

Tôi lái xe đến thẳng trường trung học Tây Hollywood ngồi lặng lẽ trong xe nhìn chiếc Plymouth của Kay trong bãi đỗ của khoa. Bóng ma của Lee cứ quanh quẩn trong đầu và đúng 3:00 thì chuông reo. Kay đi ra cùng với một đám học sinh và giáo viên. Khi chỉ còn một mình Kay, tôi bước lại. Kay đang lúi húi xếp một đống sách vở vào thùng xe nên không nhìn thấy tôi. “Lee đưa cho em bao nhiêu trong số tiền một trăm ngàn đó?”

Kay lặng người: “Lee nói với anh về Madeleine Sprague và em khi đó rồi sao? Có phải vì vậy mà từ đó đến giờ anh vẫn căm ghét Betty Short?”

Kay mân mê mấy cuốn vở của học sinh rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi. “Anh là như vậy. Có những lúc anh quá tốt.”

Nàng giận dữ đóng sầm thùng xe, ánh mắt đờ đẫn. “Em không thèm nhận một xu trong số tiền bẩn thỉu đó. Em cũng không biết chuyện quan hệ của anh với Madeleine Sprague cho đến khi những thám tử mà em thuê nói với em. Cho dù thế nào thì Lee cũng sẽ ra đi. Em không biết có còn gặp lại anh ấy không, nhưng em muốn anh ấy cảm thấy thoải mái nếu có thể. Anh ấy không dám gặp lại Emmett Sprague nên em đến nhận tiền giúp. Dwight, anh ấy biết em yêu anh và anh ấy muốn chúng ta đến được với nhau. Đó cũng là một trong những lý do khiến anh ấy ra đi.”

Tôi như bị chìm ngập trong vô vàn những lời nói dối. “Cậu ta không bỏ đi. Cậu ta bỏ chạy vụ cướp ngân hàng Boulevard-Citizens, bỏ chạy Bobby De Witt và chuyện rắc rối trong Sở.”

“Anh ấy yêu chúng ta. Anh đừng tước bỏ ý tốt đó của anh ấy!”

Tôi nhìn quanh khu bãi đậu xe. Đám giáo viên đang đứng nhìn cuộc cãi vã giữa hai vợ chồng tôi. Họ đứng rất xa nên không nghe thấy những gì chúng tôi nói nhưng chắc chắn họ sẽ kể cho bọn trẻ con nghe, sẽ đàm tiếu, nói xấu chúng tôi. Tôi nói: “Kay, Lee biết ai là người giết Elizabeth Short, em có biết điều đó không?”

Kay nhìn chằm chằm xuống đất. “Có.”

“Cậu ta chấp nhận cho qua.”

“Anh ấy quá xúc động lúc đó. Lee đi Mêhicô tìm Bobby và anh ấy nói sẽ quay lại tìm tên giết người kia sau. Nhưng anh ấy không quay lại và em cũng không muốn anh xuống đó.”

Tôi nắm vai cô vợ bóp thật chặt cho đến khi Kay nhìn vào mắt tôi.

“Và sau đó em không nói với anh? Em cũng không nói với ai?”

Kay lại cúi mặt nhìn xuống. Tôi lắc vai nàng nhắc lại câu hỏi.

“Em không nói với ai chứ?”

Với giọng nhẹ nhàng nhất của một giáo viên, Kay Lake Bleichert nói: “Em định nói với anh nhưng anh lại tiếp tục đi với gái. Em muốn trả thù con đàn bà đã làm hỏng cả hai người đàn ông mà em yêu.”

Tôi giơ tay định đánh nàng nhưng hình ảnh George Tilden ngăn tôi lại.