← Quay lại trang sách

Chương 36

Một tháng sau tôi nhận được thư của Kay.

Sioux Falls, South Dakota, 17/8/1949

Anh Dwight,

Em không biết anh có quay về nhà không vì vậy em cũng không chắc lá thư này có đến tay anh không. Em đã đọc báo và biết anh không còn làm việc cho cảnh sát Los Angeles, nên em cũng không thể gửi thư tới đó được. Em chỉ biết gửi về đây và chờ xem kết quả đến đâu.

Em đang ở khách sạn Plainsman ở Sioux Ealls, đây là khách sạn tốt nhất của thị trấn này và em từng mong muốn được ở đây từ nhỏ. Tất nhiên đó không phải em tưởng tượng ra điều này. Em đang muốn quên tất cả những gì xảy ra ở Los Angeles, và Sioux này giúp em thực hiên mong muốn đó.

Bạn học cũ của em đã có gia đình và có con cả rồi, hai người trong số đó trở thành goá phụ vì chồng hy sinh trong chiến tranh. Mọi người nói chuyện chiến tranh như nó vẫn đang xảy ra vậy, khu ngoại thành thị trấn đang được khảo sát để xây dựng. Những ngôi nhà xây trước đây đều rất xấu. Nhìn cảnh này em lại nhớ ngôi nhà nhỏ của chúng ta. Em biết anh ghét nó nhưng dù sao đó cũng là nơi em sống suốt chín năm.

Dwight, em đã đọc tất cả các bài báo, cả những bài trên tờ tạp chí rác rưởi kia. Không biết bao nhiêu là những lời dối trá thô bạo. Em phân vân không biết chuyện gì sẽ xảy ra mặc dù em không hề muốn biết. Không hiểu sao Elizabeth Short lại không được nhắc đến. Em từng tự coi mình là con người ngay thẳng nhưng đêm qua em đã ngồi một mình trong phòng đếm lại những lời nói dối. Những lời em đã nói dối anh và cả những điều em chưa nói với anh. Em cảm thấy vô cùng xấu hổ vì đã dối anh quá nhiều.

Em xin lỗi anh vì chuyện đó và em khâm phục những gì anh đã làm với Madeleine. Em không biết cô ta đối với anh thế nào nhưng em biết anh phải trả giá thế nào khi bắt cô ta. Có phải cô ta giết Lee không? Hay đó lại là sự dối trá? Tại sao chúng ta lại không thể tin điều đó?

Em còn chút tiền Lee để lại cho em (một lời nói dối vì không nói ra, em biết vậy) và ngày mai em sẽ lại lên đường đi về phía Đông. Em muốn tránh càng xa Los Angeles càng tốt, em muốn đến một nơi thật mát mẻ, đẹp đẽ và cổ kính. Có thể là New England, có thể là Great Lakes. Chỉ khi nào đến nơi em mới biết là mình đang ở đó.

Hy vọng lá thư này sẽ sớm đến tay anh,

Kay

Tái bút: Anh còn nghĩ đến Elizabeth Short không? Em vẫn thường xuyên nghĩ đến cô ấy. Em không ghét cô ấy mà chỉ nghĩ đến thôi. Thật lạ lùng.

K. L. B

Tôi giữ lá thư và đọc đi đọc lại đến vài trăm lần. Tôi không quan tâm nó có ý nghĩa gì, ám chỉ gì về tương lai của tôi, về Kay hay cả hai chúng tôi; tôi chỉ biết đọc nó và nghĩ đến Betty.

Tôi tống tập hồ sơ ở khách sạn El Nido vào thùng rác và nghĩ đến cô ấy. H. J. Caruso cho tôi làm công việc bán xe, tôi nghĩ đến cô ấy khi đi săn lùng những chiếc xe sản xuất năm 1950. Mỗi lần đi qua khu đất trống ở góc đường số 39 và đường Norton nhìn thấy nhà cửa đang mọc lên tôi lại nghĩ đến cô ấy. Tôi không dằn vặt mình vì đã tha cho Ramona, hay phân vân không biết Betty có đồng ý hay không. Tôi chỉ nghĩ đến cô ấy. Và chỉ có Kay - người luôn khôn ngoan hơn tôi - giúp tôi tìm được câu trả lời.

Lá thư thứ hai của nàng đóng dấu bưu điện ở Cambridge, Massachusettes và lấy địa chỉ nhà hiệu trưởng trường đại học Cambridge.

11/9/1949

Anh pight

Em vẫn là kẻ nói dối, người hay chần chừ, nhút nhát. Chúng em quen nhau được hai tháng rồi và bây giờ em mới dám nói với anh. Nếu lá thư này không đến được với anh, em sẽ gọi cho Russ Millard hoặc gọi về nhà. Em muốn nói bằng thư trước.

Dwight, em có mang rồi. Chuyện xảy ra đúng vào khoảng thời gian khủng khiếp đó, khoảng một tháng trước khi anh ra đi. Vào dịp Giáng sinh em sẽ sinh, và em muốn giữ đứa con này.

Đây là sự tiến bộ của cô nàng Kay Lake chỉ biết thụt lùi như em. Anh có thể viết thư hoặc gọi điện cho em không? Anh gọi sớm? Hay ngay bây giờ?

Đó là sự kiện lớn đối với tôi. So với lời tái bút của lá thư trước thì có gì lạ không? Có bi thương không? Chỉ là chuyện vui.

Em vẫn nghĩ đến Elizabeth Short, đến việc cô ấy đã phá tan cuộc sống của chúng ta như thế nào, mặc dù chúng ta không hề biết cô ấy là ai. Khi đến Cambridge (lạy Chúa, em mới yêu những con người đi học ở đây làm sao!) em mới chợt nhớ ra là cô ấy lớn lên ở gần đây. Em lái xe đến Medford, dừng lại ăn tối và nói chuyện với một người mù ngồi ở bàn bên. Em nhắc đến Elizabeth Short. Lúc đầu anh ấy có vẻ buồn nhưng lát sau anh ấy nói khoảng ba tháng trước có một anh cảnh sát Los Angeles đến đây tìm kẻ giết “Beth.” Anh ấy tả lại giọng nói và cách phát âm của anh. Em thấy rất tự hào, nhưng em không nói với anh ấy người cảnh sát kia là chồng em, bởi vì em không biết anh có còn coi em là vợ không.

Vẫn phân vân,

Kay

Tôi không viết thư trả lời, cũng không gọi điện. Tôi bán ngôi nhà của Lee Blanchard và bay đi Boston.