Chương VII
Bếp nhóm vừa bén lửa, Khánh rửa nồi xong đem vào, Dậu đỡ lấy, bắc lên bếp rồi quay ra vo gạo. Thấy Khánh đứng không, Dậu sai em lấy mớ rau, bớt lại từ chiều hôm qua ra nhặt. Cầm mớ rau héo quắt, nhiều lá úa vàng, Khánh hỏi chị:....
- Nhặt làm gì hở chị?
- Ăn chứ còn làm gì nữa!
- Eo ôi! Sao lại ăn, rau héo rồi còn gì?
- Héo cũng ăn được. Cứ nhặt đi!
Thoáng có bóng người ở ngoài vào…
Khánh thò cổ ra thấy Bảng đang đặt va-ly lên trên tấm phản và gọi:
- Khánh ơi!
Khánh vội chạy ra, reo lên:
- A, anh Bảng! Anh Bảng đến, chị Dậu ơi!
Thấy Khánh gọi, Bảng biết là Dậu đang ở trong bếp. Tay xoa đầu Khánh, mắt liếc vào phía trong, Bảng hỏi Khánh:
- Anh Thân đâu?
- Anh em đi làm chưa về.
- A, lại tìm được việc làm rồi cơ à?
Bảng mở va-ly, lấy mấy phong bánh đậu xanh đưa cho Khánh và bảo:
- Bánh đậu Hải Dương đấy nhé!
Khánh đỡ lấy mấy phong bánh, nhưng mắt vẫn nhìn cử chỉ của tay Bẳng như chờ đợi thêm một thứ gì nữa. Khi thấy Bảng đóng va-ly lại, Khánh kêu:
- Ơ, thế còn cua, cua đâu?
Bảng ngẩn người một giây, chợt nhớ ra, anh cười ròn rã. Khánh tiếp:
- Hôm nọ anh Thân đọc thư anh, bảo anh hẹn hôm nào lên Hà Nội thì anh mua cua bể làm quà cho chúng em.
- Nhớ rồi, anh có hẹn, song sáng ngày lúc đi anh quên khuấy. Thôi để lần sau, nếu có cua, anh phải xách ngoài chứ, Khánh tưởng bỏ cua vào va-ly à?
Biết rõ có Bảng đến, nhưng Dậu không chạy ra ngay, khác với trước kia, hễ cứ trông thấy Bảng là cô cũng như hai em mừng rỡ, tíu tít.
Tính Bảng tự nhiên và thật thà, nhiều lúc ghé chơi với Thân, gặp bữa cơm, Bảng nói cười vui vẻ khiến Dậu mất cả cái ngượng về sự thanh bần của mình. Một đôi khi, Bảng mua các thức ăn đến nhà Thân, đem vào bếp, cởi áo ngoài ra, nấu ăn rất tự nhiên. Trông Bảng thái các thức nấu rất thạo, Mai và Dậu cười khúc khích. Hai cô định phụ giúp, Bảng xua tay không khiến, thành thử hai cô chỉ đứng ngoài phụ việc vặt. Bảng xào nấu các món rất khéo, mấy anh em Thân được ăn ngon như ăn ở hiệu.
Trong bữa ăn, Bảng lại điểm những câu pha trò, không ai nhịn được cười.
Từ ngày Bảng xuống Hải Phòng làm việc, thỉnh thoảng có dịp về Hà Nội, anh lại đến ở với Thân. Cách đây hơn một tháng, Bảng về vì một công việc ở sở, anh lại nhà Thân mấy hôm liền.
Một buổi, tình cờ cả nhà đi vắng, chỉ còn có Dậu và Bảng ở nhà; Dậu ngồi khâu ở phản, Bảng ngồi viết ở bàn. Trong nhà yên lặng.
Từ lâu, Bảng thầm yêu Dậu, anh nghĩ để thong thả rồi sẽ nói với Thân về ý muốn hỏi Dậu. Anh tự biết với mấy anh em Dậu, chỉ có mình anh là người bạn thân nhất, vậy thì chắc một khi anh ngỏ lời là được. Anh không thể hiểu trước mắt anh, Dậu có thể ăn một bữa cơm rau rất tự nhiên, mặc chiếc áo rách không thấy ngượng và không phải vội vàng nấp vào một chỗ để vội xoa tí phấn hồng khi biết có Bảng đến. Dậu đã coi anh như người nhà.
Vì sẵn có lòng yêu và yên trí sau này Dậu sẽ làm vợ mình nên trước cái phút vắng vẻ này, chỉ có hai người, một người khâu, một người viết, Bảng có một cảm giác ngây ngất, thú vị. Anh ngồi yên, miệng cắn đầu quản bút, nhìn Dậu nồng nàn. Còn Dậu, cái yên lặng ấy gây cho cô nỗi ngượng ngùng bứt rứt, cô cảm thấy hình như Bảng đang nghĩ về "mình", cô mất cả tự nhiên. Một phút, hai phút, Giời ơi!...
Dậu mong có một cái gì rơi vỡ để phá tan bầu không khí mà cô cho là nặng nề đi. Cô vờ uể oải, bỏ đồ khâu, vươn vai, để có dịp nói một câu:
- Mỏi quá!
Chợt thấy Bảng đang nhìn mình không chớp, Dậu xấu hổ đến tức bực. Từ đấy cô thường tìm cách tránh mặt Bảng. Đối với Bảng cô mất cả tự nhiên. Ở trước mặt Hoan, Dậu thấy e thẹn sung sướng. Nhưng trước Bảng, cô ngượng ngập một cách khó chịu, lạ thường.
Trước kia, Dậu chẳng hề để ý gì đến cách ăn mặc của Bảng bao giờ, nhưng từ sau hôm ấy, dù không muốn, cô cũng cứ chú ý đến.
Trông Bảng mặc chiếc quần tây nhầu nát, chiếc sơ-mi bẩn, cổ và hai cửa tay cáu đen lại, Dậu không hẳn ghét Bảng nhưng thấy thế nào ấy.
Có lúc, Bảng mặc cả quần áo tây, ngồi xếp chân bằng tròn trên phản, rung đùi, hút thuốc lá, nói chuyện với Thân mê mải. Cũng toàn những giọng gàn dở và những câu chuyện viển vông, chả ăn nhập gì vào cái đời sống thường ngày cả.
Một lần, khuya rồi, mấy chị em đã đi nằm, mà ở phản bên kia, Thân và Bảng cứ bàn cãi mãi về một vấn đề triết lý. Dậu chẳng hiểu một tí gì cả.
Cô càng nghe, càng như tăng lên nỗi khó chịu...
- Nào, vào xem cô Dậu làm gì nào?
Dậu đương vớt rau ở trong nồi ra một cái đĩa, nghe tiếng giầy đi vào phía bếp, Dậu luống cuống, cô cau mặt, "hừ" khẽ một tiếng, trong lúc Khánh chạy đến nắm lấy áo Dậu:
- Chị ơi, anh Bảng về đấy!
Dậu hắt tay Khánh ra, gắt:
- Biết rồi!
Bảng vẫn giữ nụ cười trên miệng, mắt sáng khác thường, trả lời:
- Vâng, tôi mới về.
Bảng cũng nhận thấy gần đây Dậu có nhiều cử chỉ khác trước. Cô thường tránh cái nhìn và tránh cả anh nữa. Anh nghĩ đấy chỉ là những cử chỉ rất thường của một người con gái đến tuổi dậy thì, làm anh càng vui và tin tưởng. Thân vừa về đến nhà, nhìn thấy cái va-ly ở trên phản, anh biết Bảng đến, anh đi thẳng vào bếp. Hai người bạn trông thấy nhau, tỏ vẻ mừng rỡ. Vừa xiết chặt tay bạn, Thân vừa nói bông đùa:
- Hôm nay hẳn được ăn cua bể?
Khánh láu táu:
- Không có đâu anh ạ. Anh Bảng bảo quên rồi!
Bảng cười, nói:
- Thôi, để chiều nay anh ra chợ mua đền Khánh vậy. Nhưng cua bể thì làm gì ăn cho ngon?
Bảng nói câu này, hướng về phía Dậu, như có ý hỏi, nhưng Dậu vẫn lặng thinh.
Thân trả lời:
- Tôi chỉ thích có hấp hay sào miến.
- Ừ phải, cua sào miến, tôi cũng thích.
Khánh góp:
- Em cũng thích, chị Dậu sào ngon lắm cơ!
Dậu nhớ lại ý nghĩ thầm vụng của mình hồi sáng, khi cô tưởng đến lúc làm vợ Hoan, cô sẽ sào miến cua cho chồng ăn; bây giờ nghe mọi người nhắc đến món ấy, Dậu thấy lòng rạo rực lên vì thẹn.
Dậu có cảm tưởng như họ đoán được ý nghĩ của mình và đang chế diễu mình, hai má cô đỏ rần rần.