← Quay lại trang sách

Chương XI

Khánh bị bệnh lỵ đã gần một tháng rồi, bệnh mỗi ngày một nặng, không còn đủ sức đi lại một mình nữa. Dậu và Mai phải thay phiên nhau ở bên Khánh suốt ngày để trông nom em.

Hôm nay, thím Hàn xuống thăm, thấy Khánh yếu quá nên bảo Thân để thím đưa Khánh đến ông lang Ban, chữa mát tay lắm; nhà thím, hễ ai có có việc gì, chạy đến ông chỉ một thang thuốc là khỏi.

Thoạt nghe, Thân lấy thế làm phiền, anh không muốn mang ơn của nhà thím Hàn, nhưng nghĩ đến Khánh, anh thương em quá, đành chịu.

Từ ngày bị bệnh, Khánh chưa được chữa chạy hẳn hoi bao giờ; chỉ toàn thuốc viên, thuốc lá lằng nhằng, càng uống càng tăng thêm bệnh. Bây giờ, thấy thím Hàn tự ý định bỏ tiền ra chữa cho em, anh đành phải nhận lời. Anh thầm hứa, lúc nào bán ruộng cho thím, anh sẽ trừ tiền, trả thím sau, nhưng anh không nói ra. Thím Hàn bảo Dậu đỡ Khánh lên.

Mai chạy đi lấy áo dài mặc cho Khánh. Khánh càng như gầy gò hơn trong chiếc áo nhiễu tây cũ của Mai, mặc chật, thải cho, hai đầu xương vai nhô lên; chiếc áo mọi khi Khánh mặc chỉ hơi rộng, lúc này trở nên rộng lùng thùng. Khánh yên lặng đứng tựa vào Dậu, da mặt xanh mét; hai con mắt đen lay láy, tròn to nhưng có vẻ mệt nhọc nhìn mọi người.

Thấy Khánh như vậy, Mai không cầm nổi lòng thương, bật khóc lên; mắt Dậu cũng mọng đỏ hoe.

Thân ngồi yên lặng, cắn chặt lấy môi. Một nỗi lo lắng tràn vào lòng mấy anh em: "Nếu Khánh chết!"

Họ cố đánh lạc ý đó, không dám nghĩ tiếp nữa; Thím Hàn đứng lên nói to, nhắm phá tan cái bầu không khí buồn rầu ấy:

- Thôi đi nào, chỉ một thang thuốc là khỏi ngay ấy mà, rõ thật trẻ con, làm em nó sợ.

Tiếng thím dõng dạc và vang lên ở trong căn nhà nhỏ khiến mấy anh em nghe lạ tai quá, họ chợt nhớ lại tiếng mẹ. Mai, Dậu nghĩ đến lời Thân vẫn nói: "Cái thứ tiếng của hạng người giầu.", mà lúc này cô mới nhận thấy, quả có thứ tiếng ấy thật. Bà cụ Tư nói:

- Có cái khăn quàng nào không? Chít kỹ cho em, không ra đường gió máy.

Dậu nhìn Mai, bảo đi lấy khăn cho Khánh. Khánh yếu đến nỗi không thể tự đi một mình được.

Tất cả mọi người không để ý cụ Tư đã vào trong nhà từ lúc nào. Thím Hàn lại giục:

- Thôi, đi nào!

Bà cụ Tư và Dậu đỡ Khánh ra cửa. Mai theo sau, duy chỉ có Thân là vẫn ngồi yên, cúi mặt xuống. Ra đến cửa, Mai lại chạy vội vào, lấy cho Khánh chiếc khăn tay; trông thấy anh ngồi ủ rũ, Mai ngờ là anh khóc, nhưng cô không hỏi gì cả.

Dậu đỡ em lên chiếc xe tay nhà, quang dầu, của thím Hàn để Khánh ngồi với thím. Khánh mỏi mệt quá, tựa đầu vào những thanh sắt chỗ mui xe.

Thấy vậy, thím Hàn đỡ cho đầu Khánh tựa vào vai mình; cử chỉ ấy làm Khánh nhớ đến mẹ. Phải, hồi xưa đã có nhiều lần Khánh ngồi với mẹ ở trên chiếc xe nhà như thế này.

Trời nắng, mà cũng cái thứ nắng gắt như hôm nay, làm hai bên dãy phố vắng hẳn đi. Mẹ Khánh thường kéo đầu Khánh tựa vào mình, bàn tay bà vuốt nhẹ từ tóc Khánh xuống đến má rồi ngưng ở đấy.

Bây giờ Khánh cứ nhắm mắt lại cũng vẫn còn cảm thấy rõ cái êm dịu âm ẩm ở bàn tay mẹ mình; lại cái mùi hơi của mẹ mà Khánh vẫn thích, thường có lúc Khánh vùi đầu vào nách mẹ để tìm ngửi cái hơi thơm thơm của da thịt ấy.

Chợt Khánh rùng mình, Khánh vừa thoáng thấy mùi thơm riêng biệt ấy từ ở thím Hàn xông ra. Chỗ vai thím mà Khánh tựa đầu vào, lúc này Khánh cũng cảm thấy êm ấm như da thịt của mẹ mình. Khánh tưởng như mình đang ngồi cạnh mẹ, nhưng Khánh vẫn biết đây chỉ là thím Hàn, Khánh nhớ, mình đang ốm, thím Hàn thương hại, đưa đi chữa thuốc; chiếc xe kéo, Khánh ngồi, cũng chỉ ngồi nhờ của thím Hàn.

Trời vẫn nắng, hai bên dãy phố vẫn có cái không khí cũ, cả đến Khánh cũng là Khánh cũ; bàn chân Khánh tuy có nhớn hơn một chút, nhưng vẫn còn mang cái nốt ruồi từ thuở mới đẻ. Tất cả, tất cả không thay đổi gì cả.

Nhưng Khánh biết thời gian xưa cũ đã không còn. Mẹ Khánh mất rồi, mất mấy năm nay rồi.

Khánh nhắm mắt lại và nấc lên, hai giòng nước mắt trào ra. Khánh không dám khóc to, không dám cựa mình nữa, sợ đụng vào thím Hàn; giá phải như xưa kia, Khánh sẽ nũng nịu với mẹ nhiều lắm!

Từ hôm thím Hàn đưa Khánh đi chữa thuốc ta đến nay đã ba hôm rồi, mỗi ngày Khánh được uống một thang thuốc. Ông lang bắt Khánh phải kiêng rất nhiều thứ; ăn cơm chỉ được ăn với muối trắng, nước mắm cũng phải kiêng, cho đến các thứ rau và hoa quả cũng không được ăn, cả sữa bò cũng không được uống. Vì vậy, Khánh xót ruột quá, bệnh lại như nặng hơn lên. Khánh nằm im, hai mắt lim dim, người mỏng như dán xuống giường.

Dậu ngồi bên Khánh, khâu, vừa để trông em. Mai hì hục sắc thuốc ở dưới bếp. Cái màn cửa từ hôm Khánh ốm cứ buông xuống suốt ngày, che cho gió và nắng khỏi hắt vào, vì vậy trong nhà lúc nào cũng tranh tối tranh sáng. Khánh đòi uống nước, Dậu buông đồ khâu, rót nước rồi đỡ đầu Khánh lên, cho uống. Lúc Khánh uống xong, Dậu đặt em nằm xuống. Khánh ngước cặp mắt mệt mỏi nhìn theo chị.

Dậu bắt gặp cái nhìn ấy, đột nhiên cô thấy lạnh người; thoáng một giây, Dậu nhận thấy trên khuôn mặt Khánh có một nét gì giống in như mẹ cô ngày xưa, lúc mà mẹ cô còn nằm trên giường bệnh, trước ngày mất mấy hôm. Trời ơi! Cũng cái trán có dính mấy sợi tóc rối, cái mặt gầy với nước da xanh và cái nhìn của người ốm biết phận mình, khó qua khỏi, nhìn người ruột thịt của mình.

Trong cái nhìn đó, ngụ biết bao tình quyến luyến, xót thương, buồn tiếc; bất giác Dậu nắm chặt lấy tay Khánh. Khánh đang lim dim, thấy chị nắm tay mình, bỗng choàng mở mắt nhìn Dậu như có ý hỏi.

Dậu nghẹn ngào bảo Khánh:

- Em, em cố… chóng khỏi, em đừng…

Đáng lẽ bảo "em đừng chết!", nhưng cô ngừng ngay lại, không nói tiếp và mắt rưng rưng khóc. Thấy Dậu như vậy, Khánh hiểu chị đã nghĩ gì; trong lòng Khánh rộn lên một nỗi lo sợ về bệnh mình, song vui sướng vì tình thương yêu của chị. Khánh mỉm cười, hai giọt nước mắt chảy nhanh xuống gối.

Dậu giật mình, cô vừa nghe có tiếng Hoan ở nhà ngoài, cô thấy cả tiếng của Tần, nhưng cô không nghe họ nói gì. Sau nghe thấy cả hai người cùng cười to, Dậu chợt cau mặt rồi nhìn Khánh, thở dài.

Dậu nhớ tới một chiều chủ nhật, tháng trước, khi Khánh còn chưa ốm, Dậu lén anh và hai em, đi với Tần, đến nhà Hoan chơi.

Cô tưởng không bao giờ quên được nỗi hồi hộp của lòng mình hôm ấy. Lúc mới tới cửa nhà Hoan, tự nhiên Dậu luống cuống, hai chân như dính xuống đường đến nỗi Tần phải lôi vào nhà. Dậu quên cả để ý xem mặt hai cô ả mà Tần vẫn nói chuyện, bà mẹ tức bà chủ nhà, muốn gả một trong hai cô cho Hoan.

Khi đi ngang qua nhà dưới, thấy hai cô ả đang ngồi trên tấm tràng kỷ, vừa soi gương, vừa nói chuyện và cười như nắc nẻ; Tần lấy khuỷu tay thích khẽ vào Dậu, có ý bảo cho biết là hai cô ấy đấy; nhưng Dậu cũng không dám nhìn, trái lại, Dậu còn cảm thấy như đang bị họ nhìn, và biết cô đã yêu Hoan, đương đến với Hoan. Ý nghĩ đó làm Dậu ngượng ngùng, e thẹn.

Đến cầu thang, Dậu thấy Hoan đứng đón ở phía trên, tim Dậu rộn lên, Dậu bước từng bước, từng bước lên thang mà thấy run lạ.

Tuy mới thoáng nhìn, Dậu thấy Hoan đẹp và lịch sự lắm; anh mặc bộ "tropical" xám, thắt "ca-vát" đỏ, miệng tươi cười, nói:

- Mời hai cô lên chơi trên này.

Dậu sung sướng nhủ thầm: "Người ấy là người yêu của mình, người ấy yêu mình và sẽ là chồng của mình." Trên chiếc ghế "salon" êm rộng, ở trong phòng Hoan, Dậu chỉ khép nép ngồi ghé ngoài mép, không dám tựa hẳn vào lưng ghế. "Giá mình ngồi tựa vào lưng ghế, chắc mình bị lọt thỏm và hai chân sẽ giơ ngược lên mất, nếu không ghếch lên mặt bàn." Dậu nghĩ như vậy rồi buồn cười thầm. Hoan nói chuyện nghe êm tai và có duyên lắm, nhưng Dậu không trả lời, cô chỉ cúi mặt xuống sàn gác. Tình cờ cô nhìn thấy ống quần và giầy của Hoan. Cô tẩn mẩn ngắm đôi giầy mới, da bóng lộn, có một vết sước ở đầu mũi chiếc bên phải; còn chiếc bên trái, hở ra một chỗ bít tất thủng, nhưng đã được khâu dúm lại một cách vụng về bằng loại chỉ khác màu. "Chắc là anh chàng khâu lấy?"

Dậu nghĩ vậy rồi mỉm cười.

Tần đương nói chuyện vui, vội đứng lên, như chợt nhớ ra việc gì:

- Chết chửa, tôi còn phải đi thu tiền họ đằng bác Tâm. Chị Dậu ngồi đây chờ một lát, tôi quay lại đây rồi cùng về nhớ.

Dậu đứng lên, giẫy nẩy, không nghe.

Hoan ngọt ngào bảo:

- Thì cô cứ ngồi đây cho cô Tần chạy đi một lát rồi quay lại ngay ấy mà.

- Thôi, để tôi cùng đi với chị Tần.

Tần nói:

- Không được, ở nhà chị có bảo chị đi với tôi đâu, bây giờ nếu chị cùng đi đến bác Tâm, nhỡ hôm nào bác ấy đến chơi, nói chuyện lại có phải là giấu đầu, hở đuôi hay không?

Hoan nối lời:

- Mà việc gì cô phải đi, chả mấy khi cô đến chơi, cô hãy ngồi lại nói vài câu chuyện đã, chẳng nhẽ tôi lại không có cái duyên được tiếp chuyện cô sao?

Tuy Dậu biết Tần bày chuyện ra để Dậu ở lại một mình với Hoan, nhưng Dậu chẳng biết đáp thế nào, một phần cô cũng muốn ở lại nên ngồi yên. Hoan đứng lên tiễn Tần rồi quay vào khép cửa lại và ra phía cửa sổ buông tấm rèm xuống.

Thấy cử chỉ của Hoan như vậy, Dậu sợ hãi cái sợ hãi có lẫn cả cái thú lạ lùng cô chưa từng cảm thấy. Người cô như run lên, cô băn khoăn muốn đứng dậy đi về, nhưng không hiểu sao lại vẫn cứ ngồi yên. Hoan hình như đoán biết ý Dậu nên nói:

- Nhà này chiều nào cũng bị nắng xiên, che màn thì tối, mà không che thì nắng.

Xong anh tiếp:

- Hôm nọ, tôi đi chơi đền Kiếp Bạc, có chụp được một ít ảnh, cô xem chưa nhỉ?

Dậu khẽ đáp:

- Chưa ạ!

Hoan ra tủ lấy quyển sách ảnh, đem lại đặt trước mặt Dậu, rồi anh kéo chiếc ghế con ngồi bên cô, tự tay giở từng trang, vừa chỉ vừa nói cho Dậu biết anh chụp ở chỗ nào. Nhưng Dậu có trông thấy gì đâu, trước mắt cô những tấm ảnh như mờ đi.

Lời nói của Hoan, cô chỉ biết là êm vui lắm, dù cô cũng chẳng nghe rõ Hoan nói những gì.

Hoan ghé gần Dậu. Hai cái đầu như gần chạm nhau. Dậu chỉ nhận thấy hơi thở âm ấm và thơm tho của Hoan, làm cô ngây ngất… Một tay Hoan đặt lên tay Dậu, còn một tay khẽ kéo đầu Dậu vào ngực.

Dậu nghe hơi thở của Hoan gấp lắm, rồi mặt Hoan từ từ cúi sát mặt Dậu. Hốt nhiên Dậu như bừng tỉnh, cô nhận thấy những việc đang xảy ra rất hệ trọng, cô vùng đứng dậy, đẩy Hoan ra.

Trước cử chỉ bất ngờ, Hoan sững sờ, cũng đứng dậy.

Dậu, hình như có bao nhiêu nghị lực đều dùng hết rồi, cô thấy mình yếu hẳn đi, cô ngồi phịch xuống ghế, nước mắt trào ra, chẳng buồn lau.

Hoan lúc ấy, ngồi trên chiếc ghế đối diện Dậu, một chân ghếch lên bàn; anh giở thuốc lá ra hút và nhìn Dậu, mỉm cười; dáng điệu ấy với cái cười ấy, nửa như có vẻ chế riễu, nửa như một lời đe dọa.

Dậu chợt nhớ lại bao lời bình phẩm của Mai, bảo Hoan là sở khanh, sao mà đúng thế. Cô giận sôi lên, bặt hết khóc, hầm hầm đứng dậy đi về.

Hoan chạy theo, nhưng Dậu đã ra tới cầu thang rồi, mà ở dưới nhà lại có người, nên Hoan không cách gì giữ Dậu lại, đành để cô đi.

Dậu thấy Hoan nói với theo: "Dậu thứ lỗi cho tôi.", câu nói đó cũng không làm dịu được lòng Dậu. Giá hoan tỏ tình với Dậu bằng những lời tâm sự, Dậu chỉ mong có thế. Bao nhiêu ngày đêm nghĩ nhớ đến Hoan, yêu Hoan, Dậu thường tưởng tượng đến một buổi Hoan sẽ nói với cô những lời yêu đương nồng nàn, kể lại những nỗi nhớ mong sôi nổi, nhưng Hoan lại đối ngay với cô bằng những cử chỉ sỗ sàng quá.

Đến lúc Dậu tức tới phát khóc, Hoan lại ngồi khểnh, hút thuốc lá và cười trừ, điều ấy chứng tỏ Hoan đã quá xem thường Dậu.

Mãi đến nay, nghĩ tới chuyện đó, Dậu hãy còn buồn. Tình yêu của cô đối với Hoan, mất hết cả lòng tin cậy, nhưng cô vẫn không thể ghét được Hoan.

Mỗi lần Hoan đến nhà cụ Tư, nghe thấy tiếng Hoan, cô vẫn hồi hộp.

Cô không muốn chạy ra gặp Hoan, nhưng vẫn mong có một sự tình cờ để hai người gặp nhau.

Mai ở dưới bếp đi lên, hai tay bưng chén thuốc, rón rén đi lại phía giường Khánh nằm, đặt chén thuốc lên bàn rồi hỏi Dậu:

- Khánh ngủ à?

Dậu lắc đầu:

- Chưa!

Từ nãy Khánh vẫn nằm yên như người ngủ.

Khi nghe thấy tiếng Mai, Khánh mở mắt nhìn nhưng không nói gì cả, lại lim dim mắt.

Thấy em như vậy, Mai nhìn Dậu, Dậu cũng nhìn Mai. Hai cặp mắt lo lắng gặp nhau. Cùng lúc ấy tiếng cười của Hoan và Tần ở nhà ngoài lại vọng vào, mặt Mai lộ vẻ khó chịu.

Cô nói với Dậu:

- Thằng khốn đã đến rồi đấy! Nhà mình có người mệt mà chúngï cười ầm lên được, chẳng biết nể.

Nghe Mai nói, Dậu thấy em vô lý, "bởi nhà mình có người mệt chứ nhà cụ Tư có người mệt đâu, mà Hoan đến chơi nhà cụ Tư chứ!» Tuy nghĩ vậy nhưng Dậu, cũng như Mai, rất ghét tiếng cười của Hoan và Tần. Hai người cười nghe như vui vẻ lắm! Dậu nghĩ thầm:

"Mình thì đang ngồi bên Khánh, lo buồn về bệnh em, nghe ngóng từng hơi thở của em; Hoan lạ gì việc Khánh ốm, nếu Hoan yêu mình, sao Hoan lại có thể vui cười một cách vô ý thức như thế được?»

Có một cái gì vương vướng ở cổ, Dậu như bị ai bắt nạt mà không dám nói. Dậu cảm thấy giữa Hoan và cô không có sự cảm thông về tâm hồn; hình như Hoan không yêu cô như cô yêu Hoan. Cái cảnh hôm cô đến chơi nhà Hoan vẫn như in trong óc: Cô nhớ từ hơi thở của Hoan lúc đó; bàn tay Dậu chỗ mà Hoan đã nắm vào, giờ này nghĩ tới, Dậu vẫn còn cảm thấy thèn thẹn, lẫn nhiều tức bực.

- Chị Dậu này!

Tiếng Mai gọi làm Dậu ngừng nghĩ, cô ngẩng lên.

Mai nói tiếp:

- Khánh nó cứ thế này mãi… hay…

Dậu như sốt ruột, hỏi gấp:

- Hay gì?

Mai chép miệng:

- Em nghĩ hay thay thuốc vậy.

Dậu nín lặng một lát rồi rầu rầu nói:

- Thay thuốc gì bây giờ?

- Em thấy người ta nói bệnh lỵ chữa thuốc tây chóng khỏi lắm.

Dậu thở dài:

- Chữa thuốc tây tốn tiền lắm, nhà mình…

Mai chợt hỏi Dậu:

- Chị giả tiền nhà cụ Tư tháng này chưa?

- Chưa, vì đã đủ đâu, còn thiếu hơn đồng bạc nữa, hôm nay đến hạn phải giả rồi đấy.

Mai định nói gì đấy nhưng thấy Khánh lại trở mình, đòi uống nước, cô giơ tay sờ bát thuốc thấy đã vừa uống, bèn đỡ Khánh lên. Thấy người Khánh đẫm mồ hôi, cô giật mình, sợ hãi, cuống lên gọi Dậu:

- Chị Dậu ơi!

Dứt lời, nước mắt Mai trào ra, còn Dậu nghe tiếng gọi của Mai, biết ngay là có chuyện gì, vội vứt đồ khâu cô đương làm ra phản, tới bên Khánh, cầm lấy tay em lo lắng. Mai bảo Dậu:

- Có mồ hôi!

Dậu không nói nhưng lòng cũng rất sợ hãi như Mai. Hai cô cùng nhớ tới hồi mẹ sắp mất, mồ hôi ở người mẹ cũng đẫm ra. Dì Ba bảo là "toát dương".

Mai run giọng, hỏi Khánh:

- Khánh ơi, em có thấy gì không?

Khánh lắc đầu. Mai tiếp:

- Thế em cố uống chén thuốc này, nếu không đỡ, mai chị mời đốc-tờ chữa cho em, nhé!

Rồi Mai và Dậu cùng đỡ Khánh cho uống thuốc. Thuốc đắng quá, Khánh cố gắng uống ừng ực một hơi hết. Nhưng thuốc vừa khỏi cổ thì Khánh oẹ, nôn hết ra rồi thiếp đi. Dậu và Mai sợ cuống lên, khóc thành tiếng, gọi Khánh rối rít.

Bà cụ Tư, Tần và Hoan chạy cả vào.

Cụ Tư trèo lên phản, đỡ Khánh, không nề hà chỗ Khánh vừa nôn bẩn. Cụ gọi lấy dầu, tự tay soa cho Khánh. Chỉ một lát, Khánh tỉnh dần, mở mắt ngơ ngác, nhìn mọi người. Cụ Tư vẫn đỡ đầu Khánh trên lòng mình, ngọt ngào hỏi Khánh:

- Con tỉnh hẳn chưa?

Tiếng "con" nghe êm và thân mật quá, như có sức mạnh làm thấm vào tận hồn mấy chị em. Họ nhận được ở cụ Tư một tấm lòng nhân từ và nhiều cảm tình chân thật. Mai và Dậu cùng ngẩng lên nhìn cụ. Hai chị em thấy mắt cụ ươn ướt như khóc.

Hoan hỏi Tần về Khánh:

- Thế chữa thuốc gì?

- Thuốc ta.

Hoan nói sau cái tắc lưỡi:

- Chả trách được! Sao không mời đốc-tờ?

Tần trả lời:

- Ai biết được.

Tiếng hai người nói chuyện nhắc Dậu nhớ đến Hoan và Tần có mặt ở đây, mà từ nãy còn lo sợ về Khánh, nên Dậu không để ý tới. Dậu đưa mắt nhìn Hoan. Anh chàng vẫn có vẻ phong lưu quá, nhưng sao Dậu không thấy rung động như mọi lúc khác trông thấy Hoan, cô vẫn thường cảm về cách ăn mặc và vẻ người lịch sự của anh ta. Lúc này, sự có mặt với vẻ chải chuốt của Hoan, cái lối đứng cho hai tay vào túi quần, mọi khi Dậu vẫn ưa, giờ cô chỉ thấy chướng mắt. Giữa lúc Khánh lịm đi, cụ Tư cũng còn cuống lên, vậy mà Hoan và Tần vào, chỉ đứng nhìn. "Thật là đồ tồi." Dậu mắng thầm như vậy.

Chiều hôm ấy, lúc cầm tiền trả tiền nhà cụ Tư, Dậu ngại và băn khoăn không biết nói thế nào để xin chịu lại cụ hơn đồng bạc.

Trước mặt cụ Tư, Dậu ấp úng:

- Thưa cụ, chúng cháu xin nộp tiền nhà nhưng còn thiếu, mong cụ cho chúng cháu khất…

Không cho Dậu nói hết, cụ Tư vội ngắt lời:

- Thôi tháng này tôi cho chịu cả, để tiền bảo anh Thân đi mời đốc-tờ chữa cho Khánh, tôi xem chừng nó nặng lắm rồi đấy, sợ…

Nhìn nước mắt Dậu trào ra, cụ Tư vội ngưng lại, không nói tiếp nữa; còn Dậu lại nghẹn ngào:

- Thưa cụ, chúng cháu mang ơn cụ nhiều quá, biết lấy gì mà giả cho được...

- Người là vàng, của là ngãi, nói gì đến ơn huệ. Tôi chỉ mong giúp được các cô trong lúc này, cầu Giời, khấn Phật cho Khánh chóng khỏi…

- Vâng, chúng cháu cám ơn cụ.

Cụ Tư yên lặng mấy phút rồi tiếp:

- Thời buổi này, tôi thấy mấy anh em cô côi cút mà ăn ở thương yêu nhau, tôi quý quá! Thật chẳng khác gì truyện cổ tích.

Tần ở trong bước ra, thấy mẹ và Dậu đương nói chuyện, nét mặt hai người đều có vẻ trang nghiêm, cô tò mò lại gần hỏi:

- Gì thế?

Cụ Tư đáp:

- Có gì đâu, cô ấy giả tiền nhà.

Dứt lời, cụ Tư nhặt miếng trầu ăn rồi hỏi Tần chuyện khác. Dậu thấy vậy, biết ý cụ Tư không muốn để cho con gái cụ rõ việc cụ cho mình chịu tiền nhà, bèn lảng vào nhà trong, không nhắc lại lời cám ơn cụ nữa. Dậu nghĩ: "Tại sao cụ Tư cần phải giấu Tần?" và cô đâm ra ghét Tần lạ.

Suốt từ hôm Khánh ốm, hễ hết giờ làm việc là Thân lại vội vã đi về nhà với Khánh.

Nhiều tối ngồi bên Khánh, Thân giở lại các sách thuốc ra tra cứu về bệnh Khánh, nhưng chỉ biết vậy thôi, chứ anh không dám chữa cho em, vài hôm nay Khánh lại thêm bệnh sốt. Anh đâm lo, lòng tự tin giảm đi. Thân buồn lắm, bỏ cả đọc sách.

Tối nay, cả Thân, Dậu, Mai cùng ngồi bên Khánh. Bất ngờ Khánh hỏi Thân:

- Anh ơi! Người ta chết rồi có biết gì không?

Thân chưa biết đáp ra sao, Mai đã nói:

- Có chứ! Người ta ai chả có linh hồn.

- Thế linh hồn ở đâu?

Mai tin tưởng:

- Nếu linh hồn người hiền, được lên trời hầu Phật, nếu linh hồn người ác, phải xuống âm ty, địa ngục.

Thấy Mai nói vậy, Thân toan cãi, không có linh hồn, chết là hết, nhưng vì Khánh ốm nên anh không muốn nói nhiều. Còn Khánh thấy nói đến linh hồn người hiền được lên trời hầu Phật, Khánh nghĩ ngay đến mẹ. Khánh thấy mẹ rất hiền, hiền quá. Như thế, chắc hẳn mẹ đang ở trên trời. Nhớ lại môt truyện cổ tích mà Khánh được mẹ kể cho nghe từ hồi còn bé:

Truyện nàng tiên con Trời, vì lỡ phạm tội, phải đầy xuống trần, lấy một người trần, về sau có được hai con, Trời lại bắt nàng tiên phải về. Hai đứa bé thành không có mẹ, khổ sở lắm, ngày nào cũng khóc gọi mẹ đến nỗi nàng tiên ấy thương con phải xuống trần, đem cả hai con cùng bay về trời.

- Chắc mẹ mình cũng thành tiên trên trời, rồi mẹ mình cũng đem mình lên theo.

Khánh nghĩ như vậy, trong lòng vui thích lắm, Khánh nằm thẳng, mở mắt, nhìn lên vào quãng không. Trước mắt Khánh, cái mái nhà thấp nhưng hình như Khánh không trông thấy, Khánh chỉ nghĩ đến một bầu trời cao, mây xanh biêng biếc, trong và rộng vô cùng tận.

Đằng sau nhiều tầng mây ấy, nơi của Trời Phật và các người hiền ở. Nơi đấy có ánh sáng nhiều màu, nhưng dịu và mát lắm, có suối vàng, suối bạc, có cây đào tiên, có cỏ quý. Lạ nhất là Khánh có cảm giác như mình đã sống ở đấy từ bao giờ rồi.

Khánh khẽ nhắm mắt lại, thì rõ ràng cái thứ ánh sáng thần tiên quen thuộc ấy lại hiện ngay ra. Bên tai Khánh, văng vẳng nhiều nhiều âm thanh kỳ lạ, không rõ rệt, nhưng rất vui và hình như có lẫn cả tiếng thân yêu của mẹ Khánh đương gọi Khánh nữa…

Nhưng không, tiếng gọi ấy chỉ là tiếng của Mai thấy Khánh không thưa, Mai lay người Khánh, gọi to hơn lên, giọng có vẻ hoảng hốt. Khánh mở mắt, nhìn ngơ ngác, rồi nói với anh và hai chị:

- Em sắp được đi với đẻ rồi, đẻ đón em lên trời ở. Trên trời có nhiều đào tiên, em sẽ hái đào tiên mang xuống cho anh, cho các chị, cho cả cụ Tư nữa.

Mai cho là Khánh nói mê sảng, sợ hãi khóc sụt sịt. Thân cũng lo sợ và thương Khánh quá, anh nắm tay Khánh, nói giọng nước mắt:

- Khánh ơi, em mê đấy à? Đẻ mất rồi cơ mà, làm gì còn đẻ nữa, làm gì có trời nào đâu.