Chương XVI
Chiều hôm ấy, một buổi chiều mùa đông về cuối tháng chạp có mưa dằm, gió lạnh; trên chuyến xe lửa từ Phú Thụy về Hà nội, trong một toa hạng tư có tám người bên họ nhà gái đi đưa dâu Mai trở về. Trong số đó, ngoài ba anh em Thân, Dậu, và Khánh, còn có ông bác, bà Phó là cô ruột của ba anh em, với Cung người anh em con dì con già, cùng Loan với Bích, là hai cô bạn gái đi phù dâu. Dậu ngồi yên lặng, tựa vào góc toa; bên cạnh, Loan, Bích đang thì thầm bình phẫm về đám cưới Mai. Bích hỏi Loan:
- Này, chị xem cái bà cao cao mặt xát tận
xương ấy thế nào?
- Cái bà chị chồng Mai ấy à? Còn phải xem gì nữa. Giọng nói cứ xin xít, người ấy thì phải biết.
- Mà sao lắm cháu thế nhỉ? Khiếp lốc nhốc nào cháu gọi bằng thím, nào cháu gọi bằng mợ. Mà chúng còn nhiều đứa nhớn hơn cả Mai nữa.
Loan cười đáp:
- Chuyện, chú rể ấy lại không đến ba mươi tuổi ấy à, làm gì mà chẳng có cháu nhớn. Khổ, mà người thì đặc cụ Lý, lọm khọm như ông cụ bẩy mươi. Mắt hấp háy như anh toét ấy, chị có thấy không?
Bích khẽ chép miệng, không trả lời. Cả hai cùng có vẻ buồn cho Mai.
Thân thì ngồi tựa lưng vào thành tàu, mắt đăm đăm nhìn qua cửa kính ra ngoài trời. Gặp chuyến tàu vắng nên bà cô Mai nằm trên ghế, đầu gối lên hộp trầu, co chân lại ngủ. Còn ông bác cũng ngồi ở góc toa đối diện với Dậu, mắt lim dim. Anh chàng Cung hôm nay được buổi diện. Trước mặt lại có Loan và Bích nên anh cứ lăng xăng, lúc ngồi chỗ này, lúc ngồi chỗ khác; chốc chốc lại đưa tay lên vuốt mái tóc bóng. Anh nói pha trò và cười luôn miệng, cố gây cái không khí vui vẻ, nhưng chẳng ai buồn hưởng ứng. Cung cười, nói một mình chán rồi cũng ngồi yên chỗ, luôn tay đưa hạt dưa lên mồm cắn canh cách. Khánh ở bên Cung, quỳ trên ghế, mặt dí sát vào cửa kính nhìn ra ngoài.
Óc Khánh ôn lại cảnh đám cưới chị Mai lúc nãy. Chị Mai là chị của Khánh, điều quan trọng thế mà sao không có một người nào thèm để ý. Các người xa lạ tận đâu đâu bỗng dưng lại nhận chị Mai của Khánh là chị, là thím, là mợ v.v..., một cách thân mật quá, nhứt là lúc cái bà cao cao dẫn một đứa nhỏ đến gần Mai nói:
- Đây, cháu của mợ đây, ngồi đây với mợ.
- Thế là tất cả mọi người có mặt trong đám cưới quay cả về phía Mai; tay Mai vuốt ve đứa nhỏ một cách e lệ. Mọi người cười nói vui vẻ, còn Khánh như bị bỏ quên. Khánh tủi thân cúi mặt xuống, mắt chớp chớp. Lúc ngửng lên, Khánh bắt gập anh Thân ngồi ở bàn tiệc đối diện đương nhìn Khánh một cách thương yêu vô cùng. Hình như anh đã hiểu ý nghĩ của Khánh.
Lúc họ nhà gái ra về, Mai cũng ra tiễn. Thấy mọi người thân yêu bước lên xe, Mai bỗng như hốt hoảng, nắm chặt lấy tay Thân mà khóc oà lên, cùng lúc tiếng cười vui vẻ của họ nhà trai nổi dậy. Cái ông béo phị ngồi cùng bàn tiệc với Thân lúc nãy cười và nói oang oang:
- Ồ, cô dâu thời buổi này ai lại khóc.
Rồi mỗi người một tiếng, một điều rất là vui vẻ. Nhưng Khánh và Dậu thì không cầm được nước mắt. Anh Thân khe khẽ dặn Mai những gì. Lúc sau trên đường về, Khánh thấy anh Thân nói với anh Cung:
- Chẳng nhẽ lúc về tôi lại lôi em Mai cùng về, chứ thấy mình em ở lại trong cái gia đình ấy tôi không được yên tâm. Nhất là cái mặt thằng chú rể, anh có thấy không? Nó thế nào ấy, trông ghét quá!
Cung cười:
- Ồ, cốt Mai nó không ghét lá được rồi, chứ chú ghét thì chẳng quan hệ.
Thân đáp:
- Tôi chắc Mai nó cũng ghét.
Cung cười ngất vỗ vai Thân như định nói gì, nhưng thấy nét mặt Thân nghiêm và buồn quá, anh lại thôi. Dậu cũng nghe thấy tất cả những điều Thân vừa nói với Cung. Khánh thấy thỉnh thoảng Dậu lại đưa khăn tay lên thấm nước mắt.
"Bây giờ không biết chị Mai đương làm gì?" Khánh nghĩ vậy rồi nhìn vọng về phía tàu đã chạy qua; Khắp bầu trời mưa bụi rơi đều như khói tỏa. Mây thấp nặng nề, đằng xa tít, một dẫy núi xám đứng yên lặng. Những cảnh ấy càng làm Khánh buồn và nhớ chị Mai hơn. Rồi từ bây giờ, sáng sáng dậy dọn hàng chỉ còn mình chị Dậu và Khánh. Trong các bữa cơm chỉ còn có ba anh em ngồi ăn với nhau, và ngay từ tối nay, Khánh không còn được ngủ cạnh chị Mai nữa. Tuy việc ngủ chung ấy đã nhiều lần làm ba chị em cãi nhau, tại người nọ đỗ cho người kia hay đạp và co chăn. Tuy vậy mà cứ nghĩ đến tối nay không có chị Mai nằm cạnh và trong nhà không có chị Mai nữa thì Khánh nao lòng. Rồi tất cả cái cảnh trong đám cưới lúc nãy rồn rập hiện lại trong óc Khánh, Khánh bỗng òa khóc.Thân gọi:
- Khánh, Khánh sang đây với anh!
Khánh vừa quệt nước mắt vừa đi tới phía Thân. Thân mở rộng tà áo "ba đờ suy", cái áo anh mượn, của Bảng để đi ăn cưới Mai cho đỡ rét, ra đón Khánh, ủ Khánh ở trong lòng như hồi Khánh còn nhỏ rồi bảo em:
- Khánh đừng khóc nữa!
Dậu vẫn yên lặng ngồi tựa vào thành tàu, nhưng trên má lúc này cũng đẫm nuớc mắt.
Loan và Bích thấy tình thương yêu của anh em Thân như vậy cũng không nén được cảm dộng.
Cung lại cố gắng làm lại bầu không khí vui vẻ. Anh nhìn mọi người rồi cười khì khi mà nói:
- Ồ, thế này thì lạ thật, đám cưới mà cả các người đi phù dâu cũng khóc. Phải cười mới được chứ lỵ.
Ông bác xoay ngồi lại rồi bảo Khánh:
- Chị nó nhớn nó phải lấy chồng chứ sao lại khóc thế nó sái đi.
Bà Phó mở mắt ngơ ngác nhìn mọi người, khi biết rõ chuvện, bà "hừ" một tiếng rồi nói:
- "Rõ thật!" Rồi bà chép miệng theo một cái, đoạn lại nằm xoay mặt vào vách tàu ngủ tiếp.