← Quay lại trang sách

Chương XVII

Một hôm Dậu lo trang điểm để đến chơi với Hoan vì đã lâu cô không gặp Hoan. "Chẳng hiểu anh chàng bận gì. Chắc là Hoan lo thu xếp về việc cưới hỏi mình, vì hứa với bác xin đến tháng chạp thì nộp lễ hỏi, mà đã gần hết tháng giêng rồi. Hay anh chàng chưa lo đủ tiền. Chẳng có lẽ lại về vấn đề ấy. Hoan có vẻ phong lưu lắm cơ mà. Tệ thật, có thế nào mà cũng chẳng gặp nói cho mình biết. Chẳng bù trước kia Hoan cứ tìm gặp mình mỗi tuần lễ hai lần là ít". Vừa đi vừa nghĩ, một lát đã đến cửa nhà Hoan, tim Dậu hồi hộp vì sắp được gặp Hoan. Muốn dành cho Hoan một cái vui bất ngờ, Dậu dón dén đi lên thang gác. Lên đến nơi, Dậu thấy cửa chính và cửa sổ đều đóng hết, tưởng là Hoan không có ở nhà. Dậu đứng ngẩn ngơ một lát rồi toan quay trở về, nhưng cô chợt nghe thấy có tiếng động và tiếng cười khẽ ở bên trong. Một linh tính báo cho cô biết có chuyện gì đang xẳy ra nên cô không gõ cửa, chỉ cúi nhìn qua ỗ khóa. Trong phòng, Hoan đương đùa bởn với một người đàn bà lạ. Dậu lặng cả người, máu như trào lên tận cổ. Cô chạy vội xuống thang gác, ra tới đường vẫy chiếc xe, nhẩy lên.

Về đến nhà, không kịp thay áo, Dậu chạy vào giường nằm xuống gục mặt vào chăn mà khóc. Khánh lại gần hỏi:

- Chị mất gì phải không?

Dậu không trả lời. Khánh tần ngần lo sợ, không hiểu là có chuyện gì đã xẩy ra cho Dậu. Hỏi Dậu lại không chịu nói. Khánh còn nhìn chị và mong cho Thân chóng về để mách anh. Mãi bữa cơm chiều Thân mới về. Khánh vừa định nói với Thân về chuyện Dậu thì Dậu trừng mắt nhìn, ý không cho Khánh nói. Chờ lúc Dậu vào bếp bắc cơm. Khánh khẽ bảo Thân:

- Sáng nay chị Dậu đi phố về, không biết làm sao mà chị ấy khóc mãi. Hay là chị ấy mất tiền anh ạ.

Thân chưa kịp hỏi thêm gì thì Dậu ra. Thấy Dậu có ý muốn dấu mình nên Thân không hỏi nữa. Anh chỉ đưa mắt nhìn Dậu, dò xét. Đến bữa cơm, Dậu kêu mệt, không ăn. Còn lại có Thân và Khánh. Thân vừa ăn vừa như nghĩ điều gì. Khánh không dám nói chuyện, chỉ cắm cúi ăn cho xong bữa.

Thân nhớ lại, cách hai, ba hôm trước, anh gặp Hoan đi khoác tay một cô gái lạ. Cô kia cũng bằng chạc tuổi Dậu, mặc tân thời và có vẻ thành thạo hơn. Thân đã định nói cho Dậu biết, nhưng chưa có dịp và anh còn đang băn khoăn tính, không biết nói bằng cách nào cho Dậu khỏi buồn. Bỗng hôm nay thấy Dậu như vậy, Thân đoán chắc là Dậu đã gặp, hay đã được ai nói đến tai chuyện ấy. Thân nghĩ "Thảo nào nó xin đến tháng Chạp nộp lễ hỏi Dậu mà đến nay cũng chẳng thấy nói đến."

Khi trước lúc Hoan định hỏi Dậu, Thân không bằng lòng cho Dậu lấy, nay thấy Hoan tự ý bỏ Dậu thì Thân lại càng tức Hoan mà thương Dậu hơn.

Từ hôm ấy, tính nết Dậu đổi khác hẳn, hơi một chút là gắt gỏng, cũng có lúc cứ ngây người ra, ai hỏi cũng chẳng buồn trả lời. Nhiều khi đang nói chuyện với Khánh, Dậu bỗng như quên hẳn câu chuyện mình đang nói. Khánh hỏi cô cũng im, mắt rưng rưng như muốn khóc. Cứ như vậy chừng hai tháng, người Dậu gầy sút trông thấy. Thân lo lắng, biết Dậu đang buồn, khổ vì Hoan nên anh vẫn tìm lời khuyên giải. Tuy anh không nói thẳng đến Hoan, Dậu cũng biết là Thân đã rõ chuyện. Nhưng muốn rõ thế nào thì rõ chứ tự Dậu nhất định không bao giờ đem kễ hay than thở gì với Thân về những cái tồi của Hoan. Cái câu Thân bảo: "Thằng Hoan nó chẳng lấy cô đâu". Bây giờ nghĩ lại càng làm Dậu thêm tủi, khổ và ngượng với Thân, mặc dầu Dậu biết Thân rất thương yêu cô.