← Quay lại trang sách

Chương 4

Tôi cầm điếu thuốc.

Uể oải đi dọc theo các dãy hành lang phòng việc của Lavers, cái lão đã bốc tôi ra khỏi giấc mơ với những nàng tiên tóc vàng.

Tôi băng qua nhà tiền sảnh, đặt tay lên nắm cửa phòng làm việc của Lavers, bỗng nghe bên trong có tiếng người nói vọng ra. Tôi ngồi thỏm vào chiếc ghế da trông thấy đầu tiên, châm lửa điếu thuốc đã cầm mãi trên tay với những ý nghĩ không thể bộc lộ ra với lão cẩm hắc ám của hội đồng thành phố này.

Năm phút sau, cánh cửa mở và hiện ra một nhân vật đường bệ cao lớn, gầy trơ xương như bó củi khô. Món tóc xám chải chuốt tinh tươm láng lưỡng, mũi cánh chim dài ngoẵng và hai cái môi dường như không có sự hiện diện của nó trên một gương mặt dương dương tự đắc này đang khệnh khạng bước đi trong bộ sậu may cắt đắt tiền, áo sơ-mi khít khao vừa vặn và cà vạt bằng tơ in hoa hồng kiểu mới. Lúc đi ngang qua tôi, lão vênh váo bộ mặt xem như tôi không còn hiện diện trên cõi ô trọc này. Của đáng tội và tôi chẳng lạ lùng làm gì. Lão biết tỏng tôi là thứ tép riu trong đám thuộc hạ của lão Lavers, chẳng là cái thá gì cả.

Lavers chờ lão biến dạng, mới làm hiệu cho tôi bước vào phòng. Tôi chưa kịp mở miệng "Chào sếp" thì lão đã nói ngay, môi trễ ra vì ngậm điếu xì gà.

- Mừng cho anh đã biết đến đúng lúc đấy.

Tôi ngồi phịch vào chiếc ghế bọc da êm ái dành cho khách còn hơi nóng và cẩn thận tránh cái nhìn như móc ruột xé gan người ta của lão chánh cẩm, cái lão đã làm tôi mất nhiệt khí trong lần hội kiến vừa qua.

Miệng vẫn còn hờ hững ngậm điếu xì gà, đột nhiên lão châm câu:

- Cái xác chết anh vừa phát hiện trong đêm nay - Lão lầm bầm cái gì trong miệng như nhai đá - tốt hơn anh nên nhích chân thêm tí nữa, vậy có được không?

Tôi nhanh nhẩu trả lời:

- Nếu vì chuyện này mà ông dựng tôi dậy, tôi xin tán thành hai tay.

Lão dộng tiếp một câu:

- Cái tên Landis có nói lên cho anh một cái gì đấy chứ?

Tôi gật đầu hời hợt, nói sau cái bĩu môi:

- Hẳn nhiên. Lão chủ nhân hách xì xằng của tờ lá cải "La tribune".

- Đây là nhân vật đường bệ anh vừa chạm mặt và cũng vừa rời khỏi nơi này. Cái xác chết mà anh tình cờ phát hiện là John Landis, quí tử của nhà Landis!

- Sếp muốn nói cái gã nghiện ngập... gã...

- Cái gã sa đà tha hóa, cái gã xì ke bét hạng là cái từ anh muốn nói chứ gì? Nhưng tôi xin anh, nó vẫn là cậu ấm của nhà Landis, dù là chiếc ấm sứt! Ngài Landis đòi phải phục thù rửa hận, đòi công lý phải nghiêm trị kẻ giết người. Này, anh xem đây những bài báo bênh vực công lý của ngài Landis.

- Ngài Landis và tờ... lá cải của lão!

Sếp ngả-lưng vào ghế tựa trục xoay, khoanh hai tay như khúc dồi trên bộ ngực hộ pháp, nhìn tôi chăm chăm trước khi thuyết giảng:

- Ngài Daniel Landis là một trong những nhân vật nổi cộm của thành phố chúng ta. Ngài có trong tay một thế lực đáng gờm, một sức mạnh huyền bí có thể đánh bật tất cả mọi sự manh nha nào nếu có, làm hoen ố thanh danh của ngài mà tờ "La Tribune" là mũi xung kích vô cùng bén nhạy, sẵn sàng quật ngã đối thủ...

Tôi đổ thêm dầu:

- Vì là một con người có thể bò lọt qua bất cứ một lỗ kim nào, cộng thêm số tài sản kếch sù đáng ngại, nên lão mặc tình làm mưa làm gió...

Lavers khoát hai bàn tay lông lá no tròn làm hiệu bảo tôi dừng lại, rồi lão nói với gương mặt nói màu ớt chín:

- Tôi nghĩ rằng tôi nói cũng khá rõ rồi Wheeler. Chả nhẽ tôi phải lặp lại rằng không một kẻ nào dám chống lại ngài Landis!

Tôi nổi máu dế mèn, sừng sộ:

- Không ai có thể nói rõ hơn thế, thưa sếp. Tôi bắt đầu nghi ngờ táo bạo rằng đó cũng là lý do ông gọi tôi đến?

- Không! Trung úy Hammond đã là người chính thức được chọn điều tra vụ này!

Sếp ngừng nói, vặn vẹo một cách khó khăn trong chiếc ghế trục xoay, ưỡn mình hít một hơi dài, rồi nói gằn từng tiếng:

- Dù Hammond đã được ủy thác, nhưng tôi thích làm theo cái cách của tôi - sếp giơ tay chỉ vào đầu - và nó đang ở trong này nè. Anh phải đích thân tiến hành điều tra, tóm cổ ngay bất cứ con đàn bà hoặc thằng chó đẻ nào đã nhẫn tâm sát hại Johnny Landis. Nếu không đưa được bọn chúng vào xà lim trong vòng một tuần lễ, trước tiên tôi sẽ xin tòa thị chính thu nhận vào làm thằng lau sàn gạch - Lão ngừng nói để thở, trỏ tay vào mặt tôi và tiếp - Còn anh cũng nên chuẩn bị trước một nghề ngỗng gì đó, nếu không thanh toán mau chóng vụ này!

Tôi đứng bật lên, phản đội:

- Ơ kìa vụ này có dính dáng gì đến tôi đâu trong khi đã có Hammond?

Lavers khoát tay bảo tôi ngồi xuống, rồi thẳng thừng nói:

- Anh chăm lo quyền lợi của tôi... và luôn của anh nữa. Nếu Landis có quyền nhích văng cái ghế cảnh sát trưởng của tôi, thì dù cho anh có vẽ ra trăm nghìn bức tranh và đưa lời giải thích, cái lon trung úy quèn của anh trong đội điều tra hình sự này cũng đi tong!

- Tôi hiểu rồi, sếp làm tôi rầu lòng quá. Vậy thì tôi phải làm gì đây? Tôi làm việc với Hammond hay là...

- Một cách chính thức, Hammond đang bắt tay vào việc này. Một cách không chính thức anh theo dõi nó cho tôi. Dễ thôi! Nếu Hammond thất bại, vẫn một cách không chính thức, anh phải tiếp tục cho đến nơi đến chốn, mà phải thật chóng vánh. Hiểu rồi chứ?

Tôi gật đầu và chua chát nói:

- Hiểu! Đó là điều Hammond hài lòng nhiều lắm.

Lavers ngạc nhiên:

- Anh và Hammond không "ăn ý" nhau từ lúc nào thế?

- Đơn giản tôi muốn biết tôi ở vào vị trí nào và chỗ nào tôi không được ở - Tôi nhìn Lavers, đưa câu hỏi - Do đâu người ta khám phá ra được, xác chết là con trai của Landis?

- Lúc anh ra về, một cô ả đỏng đảnh đã hót nhẹ vào tai Hammond và tôi chuyển tin tức hấp dẫn này ngay cho ngài Landis...

- Cô gái đó tên gì?

- Một cái tên kỳ quái, để tôi nhớ xem. Như chừng "Vành trăng sáng" hay đại loại gì gì đó về ban đêm. Không rõ có đúng không?

- Nàng Minuit - Nửa đêm?

- Ừ, đúng đấy!

- Cô ả còn nói gì thêm với hắn nữa không?

- Rằng cái gã có tên Landis đã nhiễu sự với ả quá nhiều. Gã huênh hoang Daniel Landis là người trong cánh họ và vì vậy, cô ả buộc phải miễn cưỡng để gã yêu. Ả chỉ than phiền cái thằng trời đánh mất dạy đó đã làm ồn ào mất trật tự trong hộp đêm của ả.

- Theo cô ả, người nào có khả năng hạ sát gã đó?

Lavers nhún cặp vai to bè, lắc đầu chán nản:

- Tất cả mọi người đều muốn thịt thằng đó, chỉ cần thấy mặt nó một lần.

- Đây là những đầu mối Hammond moi được nơi nàng Minuit?

- Gần như chỉ có vậy. Hammond đã thất bại khi đinh ninh rằng cô ả là thủ phạm. Hắn có cho một nữ nhân viên của chúng ta đi thăm dò lục lạo về cô ả nhưng không ăn thua.

- Vì cái vỏ bọc ngoài của cô ả quá cứng. Sếp có ngạc nhiên về nhận xét này của tôi không?

- Tôi muốn nói hiện giờ cô ả chưa được "đánh bóng". Tôi mong rằng anh đừng làm rối tung lên về điều thuận lợi này.

- Tôi phải hết sức vất vả với một cô gái tóc vàng, lúc xếp gọi dây nói đến. Tôi khẩn khoản yêu cầu sếp miễn cho tôi khỏi phải đầu tư thêm vào cái mục đó để phục vụ theo ý đồ của sếp.

Lavers bóc tờ giấy kiếng bọc xì gà, nhăm nhăm đầu thuốc, rồi bật lửa. Lão chậm rãi lật từng trang giấy trên mặt bàn, rút ra một tờ, rồi thong thả nói:

- Đây là mẫu báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi - Lão lấy kính tra lên mắt, lẩm bẩm đọc - Đầu đạn 22 ly. Không thấy dấu vết ma túy - Lão giở kính xuống đặt lên mặt bàn, hai tay khoanh tròn trước ngực, nhìn tôi và tiếp - Chưa tiêm ma túy, thậm chí chưa qua thời kỳ đậm đà cần sa. Kết quả như thế đấy!

Tôi nói mỉa:

- Chà, đây hẳn là niềm an ủi nhẹ nhàng nhất cho lão bố!

Lavers rứt vài hơi xì gà, dùng lưỡi đẩy nó sang bên mép, lão nói như ngọng:

- Sự thể như thế đấy. Chúng ta đừng mơ hão, Wheeler, và không nên chảy dãi vào chuyện đó. Anh, tôi và tất cả những người phụ trách điều tra vụ này cũng vậy nữa." Không ai chịu nghe chúng ta suy luận phản lại một sự giám định như thế đâu. Tốt hơn chúng ta nên hướng cuộc điều tra vào một điểm khác...

- Thế thì cái chết của cậu con tác động Landis ở điểm nào?

- Lão cóc cần cái chết của con lão - Giọng nói của Lavers trở nên chua chát - Chỉ có thanh danh của lão là trên hết. Một vụ nghiêm trọng như thế sẽ có nguy cơ làm hoen ố thanh danh của lão. Do đó lão nằng nặc đòi phải trả thù. Đây là điều anh phải căng các nếp nhăn trong óc của anh ra, bắt nó phải làm việc ngay lập tức.

- Sếp nên gọi tên tôi là Archimède. Tôi sắp vào bồn tắm đây.

Lavers nhăn nhúm mặt:

- Không phải máu mà là những giọt đá băng đang lưu chảy trong các tĩnh mạch của Landis. Lão xem cái xác tê cóng của đứa con trai cũng ngang bằng những tờ giấy bạc lão đã rút tỉa ra từ tờ con vịt "La tribune". Nó chết vừa kịp lúc để không phải nghe ông bố nói một câu như thế. Người ta nghĩ lão rất hài lòng vì đã không lầm!

- Ôi, một người cha chí tình tận nghĩa!

- Wheeler, hãy nghe tôi nói. Điều duy nhất chúng ta có thể xoáy vào là chuyện Daniel Landis đã truất quyền thừa kế của cậu con từ hơn ba tháng nay, sau cái ngày khám phá ra cậu quí tử hít cần sa.

- Đúng là một ông bố mẫu mực, một người cha dễ thương đáo để. Nhất định là dễ thương vì trong suốt thời gian ba tháng gần đây, lão không ngó ngàng gì đến sinh hoạt đời sống và nơi trú ngụ của cậu con...

Lavers búng tàn xì gà vào cái gạt kim loại trên bàn, thư thả nói tiếp, giọng trầm trầm:

- Trong khi hàng tháng lão rót vào tài khoản ngân hàng mấy trăm đôn, thế đây! Lão tin chắc rằng thằng con trời đánh của lão đã rơi xuống vũng bùn và đang lặn ngụp ở trong đó, từ ba tháng nay. Thậm chí lão còn cầu cho nó xơi đạn chì vì không trang trải nổi số nợ cho bọn đã cung cấp thuốc lắc cho nó để chơi bời.

- Thế còn bà Landis? Bà ấy hành động ra sao?

- Bà ấy chẳng hành động gì sất. Bà về chầu tiên tổ rồi!

- Bà ấy rảnh nợ đời kịp lúc.

- Thế nhưng, lão còn một cô con gái. Cô chiêu nhỏ hơn cậu ấm sứt khoảng năm sáu tuổi gì đó. Cô đang ở chung với lão bố. Có thể ở đây ra lão bươn bả về nhà để thông tin cho con gái.

- Một con người như thế làm cố vấn đạo đức cho thành phố nghĩ cũng lạ. Chẳng rõ lão nuốt phiếu bầu của cử tri qua lối nào?

Lavers với tay dụi điếu xì gà vào gạt tàn, vươn vai thoải mái, rồi nhìn tôi nghiêm trang đưa một sáng kiến:

- Rồi đây, tôi nghĩ anh cũng nên làm một chuyến viếng thăm xã giao đứa con gái của lão Landis. Biết đâu cô ả chẳng phun ra cái gì đó hữu ích liên quan đến hành động của người anh bất hạnh trong vòng ba tháng nay.

- Không, tôi nghĩ việc này phải để Hammond làm mới đúng. Dầu sao hắn cũng là...

Lavers xua tay như đuổi ruồi, mặt lão như bị kim chích nổi những chấm đỏ li ti. Lão kêu ăng ẳng:

- Chẳng là cái gì cả, cái gã Hammond ấy đấy. Tôi không cần gã đó phải làm hay không làm.

Wheeler, anh làm việc cho tôi và anh phải làm điều gì do tôi ra lệnh! Rõ chưa?

Tôi gãi tai gật đầu, vẻ mặt nhăn nhúm:

- Rõ, thưa sếp. Nhưng giả thử tôi đụng đầu Hammond tại bục cửa nhà Landis thì thế nào? Chuyện này nhiêu khê cho tôi quá.

- Đừng nên quan tâm. Chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu.

- Nhưng tôi vẫn nghi ngờ. Hammond không đến nơi đó, có thể hắn đã được thông báo trước một điều gì. Không hay đâu!

- Chúng ta tức là toàn Đội Điều tra hình sự ở đây có trách nhiệm phải gửi cho Landis tờ tường trình đầy đủ về các phương án sắp tiến hành trong cuộc điều tra này.

Lavers nhún vai ngán ngẩm, nói tiếp:

- Chắc chắn Landis sẽ không thèm để mắt dò hỏi gì nơi cô con gái.

- Nhưng chắc mẻm lão sẽ để mắt vào tôi, cái thằng thò mũi vào việc này, mà lão thừa biết tôi không có nghĩa vụ gì cả. Và rồi, sếp chỉ còn có nước hạ cố xin lỗi lão già, ca cẩm rằng cái thằng láu cá Wheeler đã làm một việc hết sức ngu đần. Dĩ nhiên lúc ấy lão sẽ xắn tay áo và quật tôi như ngóe. Căng đấy sếp!

Lavers nhăn mặt:

- Wheeler, anh thấy toàn màu đen - Rồi lão đánh lá bài chết tiệt - Cùng lắm là anh lãnh một giây khiển trách, chỉ có thế thôi.

Tôi nhếch miệng cười chua chát:

- Bây giờ tôi mới rõ người ta nói thế nào là con vật dùng để hy sinh. Tôi đang bê cái chậu ở trên tay và đưa cổ ra để sếp chọc tiết đây.

Lavers không để tai vào việc này, lão đang cuống quít về việc của lão:

- Này Wheeler, hãy động não lên, thử bỏ cái này vô đầu anh một lần xem! - Lão lại rống to - Công việc này cần phải được thanh toán nhanh.

Không nhằm nhò gì đến một số sĩ quan có thể bay lon mất chức vì nó!

Tôi đăm chiêu búng mấy ngón tay vào nhau, cố nặn một nụ cười và hót:

- Điều làm tôi thấy thích thú là được làm việc với sếp. Tôi đang cảm thấy được nâng đỡ quá mức...

Sếp nghe vừa ý, ngoác miệng ra cười và nói:

- Ấy đấy, nhưng cho qua đi! Lưu ý anh, ở Đội Điều tra hình sự anh được nổi tiếng là một cớm không thích nghi. Đây là lúc hoặc chẳng bao giờ anh chuộc lại danh dự...