Chương 5
Lúc tôi đưa chiếc Austin Healey vào bãi đỗ trước bản doanh gia đình Landis, bầu trời buổi sáng nhuộm màu xám tro như bức rèm treo ở nhà táng.
Trú khu là tòa nhà làm một trang viện lâu đời của Anh quốc. Hai tầng lầu chênh chếch với những dãy đầu hồi bằng gỗ sồi chạm trổ tinh vi mang tính nghệ thuật trung đại và những bộ xà cột thời nữ hoàng Victoria như thách thức ai đó rằng ta đây này! Ngôi độc cư sừng sững giữa hoa viên nhỏ được bao quanh bằng một bức rào trồng nhiều loại cây lạ cắt xén công phu lại được tô điểm thêm một chiếc hồ nhân tạo có gắn bảy con thiên nga trắng.
Tôi bước lên thềm, trên những bậc thang bằng gang và giơ tay ấn lên cái nút đặt sát bên cánh cửa to sù bằng gỗ nụ láng bóng, nhưng tôi thất vọng, không nghe nó dội lại tiếng nào, dù là tiếng chuông gọi hồn. Thì ra bên cạnh nó, còn một cái chuông chùm. Tôi kê tay kéo lia lên nó, như giật chuông nhà thờ.
Ít phút sau, khi đã đẩy cái then sang một bên và cánh cửa mở rộng, một gã quản gia kẻng trai xuất hiện và đứng ngay bục cửa. Gã nhìn tôi bằng cặp mắt khinh nhờn, một lát sau gã mới hở miệng nói như cái môi vừa bị cắt qua chiếc ly mẻ:
- Chào ông - Giọng của gã khinh khỉnh - Tôi e rằng những người đại diện chào hàng sẽ không được...
Tôi bước tới hai bước và nói với gã cũng bằng giọng khinh khỉnh:
- Tôi vừa chọn được một vòi nước tự động dành cho một thành viên trong gia đình này. Tôi muốn gặp cô Landis một chập.
Gã trả lời, giọng dứt khoát:
- Không thể được! Nhà này đang có tang.
Tôi bước tới sát gã, nói giọng nghiêm chỉnh:
- Hãy vào trình, tôi là nhân chứng trong cái chết này, là Trung úy Wheeler thuộc Đội Điều tra hình sự.
Tôi nhá ra cho gã thấy chiếc phù hiệu chứng minh tôi là cớm thứ thiệt hay ít ra nó cũng nói lên có thể tôi vừa thịt một nhân mạng nào đó.
Tôi nhét phù hiệu trở vào ve áo, rồi gằn giọng:
- Tôi cần gặp cô Landis. Nói rõ hơn, chúng tôi yêu cầu điều đó!
Gã lui lại một bước, vẻ phục thiện:
- Được thôi, thưa trung úy. Ông đi theo tôi chứ?
Tôi đi theo gã dọc theo một hành lang khá dài lát ván sàn bằng gỗ rồi đánh véc ni láng lưỡng, đến một chân cầu thang có đặt bộ giáp trụ sét gỉ và đi vòng qua phía kia là gian tiền sảnh cũng lát gỗ hình cánh chéo rất tinh vi đến tận chân cầu thang. Gã dừng lại tại đây và lễ phép nói:
- Xin ông vui lòng chờ. Tôi đi thông báo.
Tôi gật đầu và nghĩ thầm, màn trình diễn truyền hình của mình sắp bắt đầu.
Gã quản gia bước ra và khép cánh cửa lại phía sau lưng với một sự êm ái nhẹ nhàng đáng sợ. Tôi châm một điếu thuốc và ngồi ngắm cảnh trí trong ngôi tiền sảnh với nỗi phân vân. Nơi này không khéo được dùng làm phòng treo áo.
Khoảng năm phút sau gã quản gia trở lại và đi như bơi đến trước mặt tôi:
- Cô nương sẽ tiếp ông trong gian phòng khách nhỏ, thưa trung úy. Xin ông vui lòng đi theo tôi.
***
Phòng khách nhỏ được lát gỗ bách hương có những nét chặt góc hoa văn theo kiểu xưa. Một lò sưởi được xây bằng gỗ nâu sậm đánh véc ni bóng. Bức vách bên đây là khẩu súng hỏa mai của thế kỷ mười bảy và bên kia là bức chân dung một nhà quí tộc gương mặt vui vẻ đang toét miệng cười. Tôi hiểu được cái không khí sầu thảm của gian phòng. Bây giờ, mọi tiếng cười trong nhà này đều là bất nhã.
Một tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ dày cộm trải giữa nền phòng và trên tấm thảm ngự trị một chiếc tràng kỷ xưa với bốn ghế bành to rộng bọc vải hoa nhiều màu sắc rực rỡ không thích hợp kiểu mẫu thời thượng của chiếc ghế bành.
Tôi lục tìm đôi mắt người thiếu nữ trong ngôi nhà. Người tôi quyết định gặp, tóc màu hung mướt rượt búi cao sau chiếc áo dài đen cao cổ, đang kín đáo sụt sùi sau chiếc mùi xoa đăng ten trắng.
- Tiểu thư sẽ trở lại đây trong giây lát. - Gã quản gia nói khẽ bên tai tôi, trước khi lịch sự rút lui đúng phong thái lịch lãm như tất cả những người quản gia khác.
Tôi ngồi lên tràng kỷ, nó kêu một tiếng kẹt, nhưng lò xo không nhún nhảy. Tôi chăm chăm soi mói cái bát sứ tráng men cực nhuyễn đang uy nghi ngự trên chiếc bàn xoay có chân chạm khắc hoa văn trường phái Trung Hoa cổ đại, mà không ngớt tự nhủ thầm: cổ vật quí giá này là món kỷ niệm của gia đình hay chỉ dùng làm cái gạt tàn? Mà có là gì chăng nữa, khi nó được đặt ở đây cạnh chiếc tràng kỷ này, thì việc gạt tàn thuốc quả là một tiện nghi hứng thú. Tôi dụi đầu thuốc vào đó và châm thêm một điếu khác để tiêu khiển trong lúc đợi chờ.
Tôi ký thác hú họa một đống tro tàn vào cái bát cổ, vừa lúc cánh cửa buồng bên hé mở và cô gái xuất hiện. Tôi liếc nhìn nàng thật nhanh, đánh rơi điếu thuốc đang cầm trên tay xuống tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ.
Nàng có một thân hình trung bình và mọi thứ khác thuộc về nàng cũng trung bình.
Mái tóc màu hung lộng lẫy được nàng thắt lửng lơ sau gáy phất phơ như đuôi ngựa. Khuôn mặt nàng phối hợp hài hòa với cái miệng dày tròn và tô son đỏ thắm. Nàng ngoảnh mặt nhìn tôi, phác một cái bĩu môi nhẹ đầy kiêu sa mà cũng khêu gợi lạ kỳ.
Nàng diện chiếc áo cánh chẽn liền váy kiểu Trung Hoa bằng loại tơ Thượng Hải màu xám tro. Khít rịt vào người như chiếc găng tay, chẻ dọc theo hai sóng chân lên tận thắt lưng. Cứ mỗi bước đi của nàng, cái lằn chẻ ấy lại phơi bày ra thêm nữa hai sóng chân màu đồng sậm của một thân hình thanh mảnh.
Đôi mắt màu tím sẫm của nàng dường như quá to sau khung kính gọng vàng và hai con rồng dường như đang phun lửa dưới đôi dái tai tròn trĩnh.
Cô gái nhìn tôi chăm chăm, hơi thở của nàng phập phồng trong lồng ngực căng tròn, nàng nói với tôi bằng giọng véo von như chim hót:
- Tôi là Rena Landis.
Tôi cúi xuống nhặt điếu thuốc cháy dở trên tấm thảm sàn và ngước lên, nói:
- Trung úy Wheeler thuộc Đội...
Nàng khoát năm ngón tay tô màu bồ quân:
- Khỏi giới thiệu, tôi đã biết. Talbot đã thông báo trước cho tôi rồi.
- Anh chàng quản gia ấy à?
- Được xem như thế - Nàng buông câu nói làm tôi choáng ngợp - Đúng ra là một anh chàng bị dồn nén quá mức do tình trạng sống độc thân không có chỗ giải tỏa. Tôi đã có dịp thử qua. Suy cho cùng đây chỉ là dấu hiệu về sự mất thăng bằng về sinh lý - Nàng ngừng nói, nhìn tôi bằng cái nhìn đầy ý nghĩa và nói tiếp - Giả dĩ như có một mụ đàn bà nào đó, tôi tin chắc rằng anh chàng sẽ vặt lông cô ả đến chết lịm...
Tôi châm biếm:
- Theo tôi, trong một lĩnh vực nào đó, người đàn bà có thừa khả năng để chịu đựng.
Nàng mỉm cười ý nhị, nhìn tôi và hỏi:
- Tên thường gọi của anh là gì nhỉ?
Tôi nhấp nháy đôi hàng mi và dè dặt nói:
- Al!
- Xin gọi em là Rena - nàng buông thõng hai bàn tay dọc theo mép đùi, hơi chồm người tới và nói tiếp - Em nghĩ rằng nơi nào có sự gò bó ngượng nghịu, thì ở đó sẽ không có sự sảng khoái nhất định. Anh có đồng quan điểm như em không, hở Al?
Nàng ngồi cạnh tôi trên tràng kỷ. Cái chỗ hở rộng trên cổ áo mở toang cho tôi cảm giác nàng còn hơn mặc áo cộc, tính cách buông thả của nàng không khéo dìm tôi thật tệ hại. Thoáng suy nghĩ này càng khiến tôi thêm bối rối.
- Có phải anh đến đây vì John? Xin lỗi nhé. Buổi sáng nay bố chả nói thêm cho em một lời nào cả. Anh có tin rằng anh ấy hít cần sa không?
- Người ta tìm thấy những điếu cần sa ở trong túi của anh ấy - Tôi nói.
- Em đã thử qua nó rồi - Nàng nhăn mặt và tiếp - Nhưng em không phải là hội viên thường trực của nó.
- Tuyệt!
- Thật ngu đần, nhưng phải nói John là một đứa trẻ. Cần sa chỉ là bước đầu. Vào một lúc nào đó, người ta đi đến bạch phiến và thuốc phiện. Trước khi biết ra thì hỡi ôi, đã là kẻ nô lệ vĩnh viễn của ma túy mất rồi! Em cho rằng ma túy, thuốc sái và rượu cồn đều là những loại "Thuốc gây thói quen". Đây là những tạp chất không gây nên sự phụ thuộc vào cơ thể như một nhu cầu cấp thiết, nhưng nó có khả năng tạo thói quen. Nếu ta không cương quyết dẹp bỏ nó đi, ta vĩnh viễn biến thành nô lệ của nó. Em chống lại tất cả sự ràng buộc nào của sự nô lệ vô lý như thế. Nhưng với anh lại là vấn đề khác, đúng vậy không Al? - Nàng nhoẻn cười lộ lúm đồng tiền duyên dáng và nói tiếp - Tuy nhiên, ta không nên câu nệ, từ chối điều gì ta cảm thấy thích thú. Mỗi người có một sở thích riêng. Có thể những cái em không ưng ý nhưng là sự hài lòng của anh, đúng không Al? Em cho rằng họ đều là những tên đạo đức giả, hay ít ra cũng là những kẻ bất lực cằn cỗi, không đáng giá một xu đối với em! Trái lại, em đánh giá anh là một chàng trai rất quyến rũ. Còn anh, có thấy em quyến rũ không, hỡi Al?
- Tôi... ơ...
- Anh không phải trả lời - Nàng nở nụ cười mà người đàn ông nào cũng hiểu rõ ý nghĩa của nó.
- Em thấy anh không nói vì mải nhìn một cách bối rối vào đôi chân em! Đúng đấy, Al. Những lúc thế này, cử chỉ động tác sẽ tác động thành công và hữu hiệu gấp trăm nghìn lần lời nói. Em gọi nó là "rung nhiệt tình!" Anh có thể ôm hôn em được rồi đấy, Al.
Tôi bị nghẽn khói thuốc vì hơi thở đứt quãng, bèn vội vàng dụi lia mẩu tàn vào cái bát sứ cổ.
Đôi mắt long lanh như hai hòn bi, nàng trố ra nhìn tôi, rồi ngoẻo đầu lên lưng ghế cười ngặt nghẽo.
- Bố sẽ rất sung sướng thấy anh làm như vậy. - Nàng nói và vẫn chưa dứt cười - Bát sứ đó có tên "Weodgwoo" ở vào thế kỷ mười tám. Lần đầu tiên nó được dùng vào việc hứng những mẩu tàn thuốc vung vãi của anh. Hay đấy!
Tôi cho qua cái đó, lấy thái độ chững chạc nói:
- Trở lại vấn đề người anh của cô - Tôi nhấn mạnh - Cô có thể cho biết, tại sao...?
- Al, đừng quan tâm đến Talbot. Hắn không dám bỏ chỗ làm để đến đây rình rập chúng mình đâu. Còn những người giúp việc khác thì họ đều ở trong bếp, ở cuối căn hộ này. Anh có thể tự do ve vãn, Al ạ. Thú thật, chưa hề đến với em, nhất là một chàng cớm dẹp trai như anh. Vô cùng thích thú phải không anh? Hãy trổ hết ngón nghề ra đi cưng. Đại loại như anh vặn siết em trong đôi tay, vuốt ve mơn trớn hay gì gì đó. Nhưng chỉ có vậy mà thôi, vì em cần phải quen dần với ý nghĩ mình đang... làm tình.
Tôi giật bắn người nhảy phắt khỏi ghế, rồi xoay chân trụ bước sang phía sau chiếc ghế bành bọc da bên cạnh. Tôi hơi yên tâm với chỗ che chắn này, nhưng không tuyệt đối hy vọng.
Tôi nói như van nài:
- Cái tôi đang mong muốn là được đặt vài câu hỏi ở nơi cô về...
- Anh không muốn em à? - Nàng giương đôi mắt màu tím thẫm, hỏi tôi - Anh không nhận thấy em xinh đẹp sao? Có phải anh muốn em chập đôi tay và ôm chầm lấy anh trước, có phải vậy không?
- Tôi muốn cô hãy ngồi yên tại đó, và im lặng một lát đừng nói nhảm nhí nữa.
Nàng bĩu môi:
- À há, anh đối xử thô bạo và la ó với em như thế đấy! Anh không yêu những cô gái tóc nâu à?
Tôi đáp rất rõ và gằn từng tiếng một:
- Tôi nhận thấy cô rất đẹp, tôi sẽ yêu những cô gái có mái tóc nâu khả ái, nếu họ cũng xinh đẹp như cô. Tôi sẽ sung sướng lắm để được ghì chặt cô vào lòng, nhưng chắc chắn không phải vào lúc này.
Tôi đến đây với tư cách mở cuộc thẩm vấn chính thức. Tôi là một sĩ quan cảnh sát, làm nhiệm vụ được ủy thác để có đồng lương. Cô rõ rồi và không có vấn đề gì khác chứ?
- Tuyệt, rất tuyệt với nghĩa vụ và trách nhiệm của anh đấy. Nhưng, Al, anh hãy tin rằng em không bao giờ muốn làm anh bị tụt lon hoặc mất chức. Điều này sẽ mang đến anh lắm cái phức tạp đầy phiền bực. Nào, anh hãy cật vấn em trước đi - Nàng nhún vai phụng phịu, rồi tiếp - Dĩ nhiên, sau đó chúng ta sẽ làm tình. Em đang nghe anh hỏi đây!
Tôi lấy lại nhịp thở một cách khó khăn:
- Cô có suy nghĩ gì không về nguyên nhân tạo ra cái chết cho anh cô? - Tôi chậm rãi nói - Tôi biết rằng gợi lại việc này sẽ làm cho cô đau khổ, nhưng...
- Đau khổ! - Nàng cắt lời tôi bằng một nụ cười cay đắng - Em không ngờ anh hiểu biết chỉ có thế. Phải nói em thù ghét anh ấy từ lúc chập chững biết đi, cả khi tập nói! Anh ấy là một con người cục mịch, thô lỗ và vô cùng hung bạo. Anh có thấy đứa trẻ nào đang nô đùa với một con vật hiền hậu dễ thương, rồi đích thân nó xé toạc con vật khốn khố đó ra không?
- Vâng, nhưng...
- Không, John chính là con người như thế đấy! Và hắn đã liên tục làm những việc gớm ghiếc đại loại như vậy.
- Thế nhưng, trong một ý nghĩa nào đó - Tôi nói với vẻ không chắc chắn lắm - Những việc làm như vậy của anh cô không cản trở gì đến nghĩa vụ cô phải chịu tang khó lúc anh ấy từ trần?
- Hừ, chẳng những em không chịu tang khó mà còn nổ sâm banh ăn mừng cho anh ấy. Khi em không chịu từ bỏ rượu, anh sẽ thấy em say. Rượu cồn là ma túy của những kẻ không tự chủ, không biết kìm chế mình. Như anh thấy đó, nó tạo ra thói quen mà mình là kẻ bị nô lệ. Hình như em đã nói qua về sự kinh tởm của em đối với những sự nô lệ như thế này rồi cơ mà?
- Hoan hô! - Tôi lẩm bẩm trong miệng.
- Vì lý do như thế đó, em "bái bai" luôn thuốc sái với xì ke...
- Nhưng ái tình thì cô không bao giờ kinh tởm, nếu được diễn ra một cách kín đáo tế nhị và trong một chừng mực nào đó?
- Về ái tình thì em không bao giờ chán ghét vì nó không mang đến một nô lệ nào cả - Nàng cuồng nhiệt nói và ném cho tôi một cái nhìn đầy ý nghĩa - Nó thuộc lĩnh vực sinh vật học. Sẽ vô cùng nguy hiểm khi người ta cố tình đẩy lùi những phản ứng thuộc về sinh hóa. Anh thừa hiểu mà, Al. Điều này sẽ...
- Vâng, vâng tôi hiểu - Tôi nghiến răng nói cho qua - Điều này sẽ mang đến những ray rứt phiền bực, sẽ mang đến những trạng thái thần kinh căng thẳng, hết sức khổ sở, sẽ...
- Rất chính xác...
- Thế còn những câu hỏi của tôi - Tôi hỏi gần như van nài - Cô không có ý kiến nào về cái chết của anh cô sao? Cô không tìm hiểu kẻ nào đã giết anh ấy à?
- Ơ, có chứ! Em có tìm hiểu và đoán chắc rằng, có ai đó chỉ cần gặp mặt anh ấy một lần thôi, đủ là nguyên cớ nổ ra một án mạng.
- Ai đó? Bộ cô không thấy một người nào chính xác chăng?
- Coi kìa... Em, bố em, Talbot. Còn có chị bếp, cô Elsie người giúp việc nhà, Jannings người làm vườn. Còn có anh đưa thư, anh...
- Trời ạ, thật là ngán ngẩm - tôi chép miệng thở dài.
- Thật vậy sao? Anh ngán ngẩm sao? - Nàng hỏi và tôi đoán biết suy nghĩ của tôi đã khiến nàng thành thật ngạc nhiên - Em không tìm cách làm anh ngán ngẩm đâu, Al ạ...
- Ngoài gia đình và những người giúp việc, cô không thấy một người nào khác sao?
- Không! Anh thừa biết, đã ba tháng nay John không còn ở chung với chúng em trong một gia đình. Thậm chí anh ấy ở đâu, em cũng không biết và cũng không gặp mặt nữa. Đây là điều chắc chắn...
- Chắc chắn?
- Vâng! Lúc người ta gặp mặt, anh ấy có khuynh hướng của một kẻ nghiện ngập sa đà. Cái mà em gọi là thói quen biến thành nô lệ - Giọng nói của nàng trở nên chua chát - Anh thử tưởng tượng xem, anh ấy bẻ tay em, đánh em. Thậm chí còn đá em vào xương chân... Anh xem đấy, một người như thế đó.
- Một cậu trai...
- Không! Anh ấy là gã thanh niên ở thời kỳ quá độ - Nàng tiếp bằng giọng chán chường - Một gã đồi trụy chuyên nghiệp. Từ cách ăn diện, cách nói năng, những câu chữ líu lo trọ trẹ mà ngay chính anh ấy cũng chẳng hiểu được ý nghĩa - Nàng thở dài, rồi tiếp - Chúa ạ, chỉ có thánh biết. Ôi, còn
loại nhạc mà anh ấy say mê như thần tượng. Nhạc Jazz...
Tôi chú ý điều này.
- Anh thấy đấy, thử lựa chọn xem bất cứ người nào anh ấy đánh bạn cũng đều một giuộc như nhau! Thậm chí, đến như em đây còn muốn giết quách anh ấy cho rồi. Đó là một kinh nghiệm không phải là vô bổ.
- Và phòng hơi ngạt cũng không phải là vô bổ vì nó là cứu cánh cuối cùng của một kinh nghiệm.
Nàng cười xòa:
- Bởi thế em không dám thử qua vì cái viễn ảnh đó. Em thắng lại kịp từ lâu rồi, Al ạ.
Nàng rút hai chân lên tràng kỷ, hai đầu gối xếp lại, rồi duỗi dài ra và bắt chéo hai bàn tay đan sau gáy, ưỡn người lên lưng tràng kỷ. Cách ngồi này làm chiếc váy Trung Hoa lụa Thượng Hải phải bày trọn vẹn chiều dài hai sóng chân không bít tất lên tận chỗ ram rám. Nàng ném sang tôi cái nhìn nóng bỏng kèm theo nụ cười khích lệ:
- Các câu hỏi đã chấm dứt rồi, phải không Al? Bây giờ người ta được phép nghĩ tới tình yêu chứ?
Dẫu rằng còn khá nhiều người không nghĩ đến vấn đề đó, nhưng tôi chỉ là một người đàn ông, không phải thần thánh thì làm sao tránh được chuyện trăng hoa. Thế nhưng, tôi cũng hiểu rằng, nếu tôi đồng lõa với nàng tiến thêm một bước rất ngắn, chắc chắn tôi sẽ phải trải qua nhiều đêm nằm cắn móng tay vì ân hận.
Bị dằn vặt dữ dội, tôi trở lại chiếc tràng kỷ và ngồi cựa động mãi không yên.
Nàng thì thào thật êm bên tai tôi:
- Đừng lo ngại gì cả, Al. Tất cả mọi người ở đây, không ai dám quấy rầy chúng mình đâu!
- Trời ạ, tôi rầu nẫu ruột. Thú thật, em là một phụ nữ anh mới thấy lần đầu, từ khi anh chập chững biết đi - Vừa nói tôi vừa nhích tới gần và choàng tay ôm chặt nàng - Hỡi ông trời, liệu tôi có bị chặt đứt bàn tay này không?.
Nàng so đôi vai tròn lẳn và nói hết sức ngọt ngào:
- Có thể anh thuộc thành phần "kỹ thuật trì độn"...
Nàng vụt đứng lên, uyển chuyển duyên dáng như một con mèo, giở gọng kính vàng và tỉ mỉ đặt nó lên mặt bàn xong. Cái nhìn trần trụi của nàng cuốn vào tôi cho thấy nàng không cận thị.
- Vì anh thiếu huấn luyện, em phải tiếp tay mới xong.
Nàng cầm hai tay tôi đặt lên bộ ngực rắn chắc vun trùn và nhẹ nhàng nắn nót. Tôi cảm thấy rần rật như có trăm con kiến bò trong máu qua cái nóng hâm hấp trên cơ thể của người con gái, trong làn lụa mỏng của chiếc áo chẽn Trung Hoa. Nàng ấn nhẹ hai tay tôi lên đó, rồi những ngón tay búp măng thon dài của nàng dẫn bàn tay phải của tôi mân mê lên bầu ngực.
Nàng ghì đầu tôi vào đó, thì thào qua hơi thở hổn hển và đứt quãng:
- Cái này gọi là sợi dây khóa mở. Anh chỉ cần kéo nó xuống phía dưới.
Tôi ngoan ngoãn làm theo, bàn tay run run, kéo tụt cái phéc-mơ-tuya phía sau lưng nàng xuống tận hông.
Chiếc áo Trung Hoa thay ngôi đổi chủ biến thành đống vải lụa xôm xốp dưới chân nàng. Bộ đồ lót bên trong chỉ là mảnh lụa hồng bằng ba ngón tay treo ở phần trên, và phía dưới cũng một mảnh vải kích thước như thế kết đăng ten trắng.
Cổ họng tôi co thắt, nước bọt khô cằn như bị nghẹn.
Nàng cựa quậy trong đôi tay tôi, mùi thơm của da thịt nàng lan tỏa khắp người tôi và những chiếc răng bén nhọn của nàng cắn nhẹ vành tai tôi, rồi cánh môi mềm tìm lấy môi tôi, mấp máy mãi.
Một lúc rất lâu, nàng mím môi lại rồi mở nó ra, cất giọng nói như từ cõi xa xăm nào đó vọng về:
- Mỗi người có một trách vụ và em đã làm xong. Bây giờ đến lượt anh làm cái việc của mình...
Giữa lúc tôi sắp làm một cái gì đó cho số máu đang đập loạn xạ trong tim được điều hòa và cho bộ thần kinh đang căng thẳng như sợi dây đàn được thư giãn thì có tiếng lách cách từ phía cửa. Tôi chợt tỉnh người và thầm nghĩ cái gã quản gia láu cá đã rời cái chỗ lý ra hắn phải ở đó. Kế tiếp tôi nghe tiếng giày nện thình thịch phía sau lưng và một giọng nói ầm ì như tiếng máy tàu vọng chát chúa bên tai, mà câu nói này được phun ra làm tôi tin không phải của gã quản gia:
- Rena, cút ngay vô phòng!
Nàng cúi xuống nhặt nhanh mớ quần áo, từ từ ngước mặt lên, trong khi bộ áo chẽn liền váy kiểu Trung Hoa bị nhàu nhò được nàng ôm khư khư trước ngực. Cử chỉ này làm tôi càng cảm giác hơn là lúc nàng trần trụi.
Hốt hoảng đổ sập tới như cơn lốc ở sa mạc làm toàn thân nàng rung chuyển như một cành lá:
- Bố... - Giọng nàng như bị nghẽn - Con không hay bố vào bất thình lình...
- Tao bảo xéo, xéo ngay vô phòng! - Lão bố rống lên dữ tợn.
Cô nàng loạng choạng bước tới cánh cửa, chao đảo đi vô phòng, không quay lưng lại, chẳng nhìn vào tôi.
Tôi thấy thương cảm nàng nhiều hơn chính bản thân mình, chưa biết sẽ đón nhận cái gì đây. Nàng đã khép cửa phòng và tôi còn nghe vang dội trên dãy hành lang những bước chân dồn dập tháo chạy.
- Về phần ông, thưa ông - Một giọng nói cứng đanh được phun ra nơi chiếc mồm như nhai đá - Người ta có thể biết được không, tên của gã Sở Khanh bị bắt quả tang đang... dụ dỗ con gái tôi ngay dưới mái nhà tôi?
- Smith! - Tôi nói phóng mạng một cái tên ba xạo nào đó, nhưng không mấy tin tưởng.
Trên chiếc bàn xoay, chiếc kính gọng vàng của nàng còn nằm đó nhấp nháy cặp tròng như thầm bảo "Đừng có run...!".