← Quay lại trang sách

Chương 6

Đứng thẳng đuột trước bàn làm việc, Daniel Landis một tay đặt lên điện thoại, một tay để trên mặt bàn. Giọng của lão thong dong, rõ ràng từng tiếng như cha giảng ở nhà thờ:

- Thì ra thế đấy, anh đến đây để cật vấn con gái tôi về cái chết của anh nó, trong khi nó còn đang xúc động về thảm kịch xảy ra trong gia đình. Tuyệt nhiên, anh không thèm đếm xỉa gì đến một hậu quả to tát khác cũng không kém phần bi đát sẽ xảy ra, nguyên nhân là do cái cách thẩm vấn như thế đó đối với một đứa con gái cực kỳ bén nhạy vì thần kinh của nó rất... bất thường!

- Tôi... - Giọng tôi lộ vẻ luống cuống vì tình trạng mà tôi đang lâm vào.

- Anh không có ý định gặp tôi trước đã! Anh cũng không có chút lịch sự tối thiểu để yêu cầu tôi cho phép được nói chuyện với con gái tôi - Lão hít sâu một hơi để chuyển "tông" - Vậy thì tôi phải nói một câu như thế này. Trung úy, anh vừa phạm phải một chuyện vô cùng nhảm nhí không thể biện giải được!

- Nhưng ông sẽ không cho tôi biết được điều gì cả - Tôi khẳng định chắc nịch.

Lão nghiến răng đỏ mặt:

- Lần này anh không còn nhiễu sự như đã từng làm đối với những con chuột sống rúc trong cống rãnh, mà phải bươu đầu sứt trán trước người phát ngôn chính thức, đại diện cho công luận quần chúng, một cơ quan ngôn luận có uy tín và thế lực bậc nhất trong thành phố này. Anh rõ chưa, trung úy? - Lão trừng mắt nhìn tôi như rà kiếm quả mìn nào đó đang mang trong người của một tên sát nhân nguy hiểm, rồi bĩu môi khinh bỉ, nói tiếp - Rồi đây, anh sẽ nếm mùi búa rìu dư luận, khi họ được biết mặt trái đáng kinh tởm được dùng bởi cái gọi là "người bảo vệ pháp luật"!

Đôi mắt lão long lên sòng sọc nhìn tôi một lần nữa, trong khi chọn một con số trên mặt đĩa máy nói:

- Alô? Daniel Landis đây! Chuyển đầu dây để tôi nói chuyện với viên Chánh cẩm... ừ, ngay lập tức!

Bốn giây đồng hồ trôi qua. Tôi đếm nó từng cái tích tắc.

- Chánh cẩm Lavers đây hử? Daniel Landis đây. Vừa về đến nhà, tôi bắt gặp một trong số người của ông đang khủng bố con gái tôi... ừ, một cuộc khủng bố thực sự, hoàn toàn đúng như vậy! Tội nghiệp con bé mất hết hồn vía, trước cách lấy khẩu cung man rợ của gã đó. Rồi đây, vì nguyên nhân này chắc chắn con bé đáng tội nghiệp sẽ phải trải qua một thời kỳ khủng hoảng trầm trọng, không khéo sẽ dẫn đến chứng tâm thần. Tôi muốn gã đàn ông man rợ đó, cái gã đã dùng vũ lực xâm nhập gia cư tôi bất hợp pháp phải được pháp luật trừng trị thích đáng. Trong khi chờ đợi, những biện pháp kỷ luật nội bộ phải được thi hành ngay tức khắc đối với gã. Tôi nói, tức khắc...!

Bỗng lão nhóng tai chồm tới, áp sát má vào ông nghe. Sau đó, không lâu, như con nít trúng sởi, mặt lão nói cộm những chấm đỏ và lão thở hồng hộc:

- Tôi không có ý xen vào công việc nội bộ, chỉ có lời khuyên ông nên dè dặt, khi đề cử nhân viên xung vào những công tác tế nhị và cũng nên rà lại thành phần nhân sự để loại ra những phần tử như vậy đó...

Tôi khoái chí nghĩ thầm:

- Chà, sếp chịu chơi! Ít ra sếp phải ca bài gì đó về thể diện.

Nhưng hy vọng của tôi bị tắt ngấm. Daniel Landis vẫn trên cơ, lão đang tung lá bài tẩy:

- Cảnh sát trưởng, còn cái này nữa... Những cách thức hung bạo, những lời hỏi cung man rợ đó không thể tha thứ được. Trong mọi trường hợp, để ngăn ngừa điều đó tiếp tục diễn ra và đang dẫn đến hậu quả không lường được cho con gái tôi, tôi sẽ viết một bài báo trong mục "diễn đàn hôm nay" và nó sẽ đến tay độc giả vào buổi sáng mai. Khi tờ "La Tribune" đã gióng tiếng chuông, không nói quanh co gì cả, chắc chắn ông sẽ rõ thông điều này! Không bao giờ còn có một kẻ nào trong số người của ông chõ mũi vào nhà tôi vì nó sẽ bị quẳng xác không thương tiếc như một con chó điên...

- Lạy chúa, khiếp quá!

Lão dập máy xuống một cách thô bạo, rồi quay sang tôi như con vụ:

- Tôi mong anh lấy việc này làm bài học, Wheeler. Tôi có cảm giác cảnh sát trưởng của anh sẽ thấm thía về những nhắn nhủ nhẹ nhàng của tôi, trước khi lão ấy đọc bài xã luận tóe khói phát hành vào sáng ngày mai.

- Vậy thì, ngay buổi chiều sau đó, tôi được mời ra đứng ngoài công lộ?

Lão trừng mắt nhìn tôi, miệng gầm gừ:

- Còn gì nữa? Đó là sự điều phối hợp tình hợp lý dành cho anh.

Lão ngồi bệt xuống ghế thở dốc, sủa tiếp:

- Tôi nghĩ với trình độ nghiệp vụ như anh, một chỗ như thế đã quá tương xứng với anh rồi. Cấp trên của anh sẽ sáng suốt nhận ra điều đó. Quan cẩm và ngài giám đốc của anh đang phân vân lựa chọn cho anh một biện pháp, ngay khi tờ báo của tôi được phát hành.

Tôi châm một điếu thuốc, rồi thung dung vất que diêm vào cái bát sứ tráng men.

Đang ngồi, bỗng Landis đứng bật lên như chiếc lò xo có đàn hồi mạnh, lão bươn bả tới chỗ để cái bát sứ, cúi đầu nhìn kỹ. Chưa tin nơi mắt mình, lão đưa hai ngón tay vào cái bát sứ: Đó là đống mẩu thuốc, tàn vụn và que diêm cháy dở đang nằm ngổn ngang trong đó.

Gương mặt nhạt màu như tờ lá úa, lão ngẩng đầu lên và như bị ai đó chẹn họng, giọng nói của lão ngất ngơ ngất ngưởng:

- Chúa... chúa ơi, - Lão đưa hai tay lên cao, nói ú ớ - Đây, đây là... cái bát sứ của ta.

- Thưa vâng, cái bát sứ "Weodgwood" thuộc thế kỷ thứ mười tám. Nếu tôi không nhầm.

Run bắn người lên vì tức giận, lão ngồi thụp xuống như một nhúm giẻ trên chiếc ghế. Chưa đặt đít xuống, lão lại nhảy dựng lên như ngồi phải cọc, luồn ngón tay trỏ trỏ vào tấm thảm, lão lắp bắp:

- U... ơi, tấm thảm của ta...

- Đúng! Tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ của ông.

Lẫo rống to như heo bị thọc tiết:

- Ôi, cái bát sứ... cái tấm thảm...! Cút, cút ngay! Xéo khỏi đây! Ta không muốn thấy mặt nhà ngươi trong thành phố này. Nếu ngươi còn léng phéng đến chỗ này, ta sẽ vặt ngươi như con vật.

Lạy chúa, tôi vội quay gót và đi thẳng một mạch đến cánh cửa. Tôi đặt tay lên cái nắm cửa, vô tình nhìn xuống tấm thảm chỗ tôi vừa rời chiếc tràng kỷ: một đống tàn thuốc vương vãi trên mặt thảm, để lại trên đó một lỗ cháy to bằng đầu ngón chân cái.

Tôi đã đặt chân lên bục cửa, thì những câu bốc lửa này chạy rờn rợn phía sau lưng tôi:

- Wheeler, đừng mơ tưởng tao sẽ không dập được mày xuống tận vũng lầy. Khi tao xong việc, mày sẽ bị vất ra khỏi ngành cảnh sát và sau đó đi ăn xin khắp thành phố. Thời hoàng kim của mày đã cáo chung rồi, nó đang ở trong bùn đấy...

Tôi quay lưng lại, nghiêng mình lịch sự hỏi:

- Thưa ngài Landis, xin ngài vui lòng cho biết. Đó có phải là bài xã luận có kèm theo tranh ký họa do chính tay ngài vẽ ra không?

Tôi mở cửa và đi nhanh ra, không đợi lão trả lời. Nhưng Talbot, gã quản gia đẹp trai đã đi liền bước trước tôi. Hắn đưa tay mở cánh cổng, hơi nghiêng mình chào và nói kèm theo cái nhìn đầy mai mỉa:

- Xin tạm biệt, thưa ông Trung úy. Tôi chưa rõ có nên nói tiếng vĩnh biệt hay không?

- Talbot, nhiệm vụ của anh là gì?

- Xin lỗi?

Hắn ngó sững tôi, vẻ ngạc nhiên thăm dò.

- Tôi nghĩ rằng những người trong gia đình này có nhiều cái rất khác biệt. Có thể tôi lầm, còn việc có gặp lại tiểu thư Landis của anh hay không, hiện tôi chưa nghĩ tới.

- Theo tôi, ông đừng nên tìm hiểu, thưa Trung úy.

- Tôi lại nghĩ khác, Talbot. Thí dụ, anh có tưởng đến việc này không, sẽ có một nhật báo chín chắn là đối thủ của tờ lá cải "La Tribune"?

- Cái gì...?

- Nhưng, thời thế lại không đúng lúc - Tôi nói giọng vui vẻ - Ông chủ của anh muốn tôi phải lỉnh ngay càng nhanh càng tốt.

Tôi nhón tấm danh thiếp trong ví và trao cho hắn. Nói đúng hơn là tôi nhét tấm danh thiếp một cách cưỡng ép vào tay hắn.

- Anh có thể đến gặp tôi qua địa chỉ này, vào buổi sáng đầu giờ hoặc buổi tối. Tôi rất hài lòng thấy anh đến. Tôi muốn gặp anh bất cứ chỗ nào, trừ ở đây. Tôi rất thích trò chuyện với anh, những mẩu tâm tình trao đổi thân mật và thầm kín về các vấn đề trong ngôi nhà này, dĩ nhiên về các thành viên trong ấy.

- Tôi không thể phản bội sự tin cậy của chủ tôi, những người tôi có trách nhiệm trước mắt.

Talbot từ chối thẳng thừng.

- Anh hoàn toàn tự do, không một ai được phép dùng vũ lực, ép buộc anh phải tiết lộ những bí mật trong một gia đình mà anh có trách nhiệm phải phục vụ, vì đồng lương, cuộc sống. Tôi chỉ mong anh, trong khả năng anh có được, giúp công lý trừng trị kẻ giết người! Nếu đây cũng là điều anh mong muốn, xin hãy đến nhanh với tôi.

- Điều này không thể được, thưa Trung úy!

- Vai trò quản gia đã lỗi thời rồi, Talbot. Chẳng khác nào người đầy tớ đưa đầu ra để lĩnh chịu những bất chính của chủ nhân. Không ai khen ngợi việc này đâu.

- Tôi thật sự không hiểu, ông muốn nói gì thưa Trung úy.

Tôi lắc đầu, quay lưng bước đi trên lối sỏi, tiến thẳng ra chiếc Healey và ngồi sau tay lái. Tôi cho nổ máy và khởi động nó phóng vút ra mặt lộ làm bắn tung những hòn sỏi nhỏ ở phía sau.

Thằng bé con banh mồm thè lưỡi trên lưng bố nó, người đã bắt quả tang nó đang thọc tay vào hũ mứt.

***

Vượt con lộ bằng tốc độ sao băng, nhưng khi ra đến đường cái, tôi giảm vận tốc cho xe chạy chậm vì thật ra tôi chưa biết phải đi đâu bây giờ. Thậm chí tôi cũng quên bẵng mình chưa dùng bữa ăn trưa. Những chuyện vừa xảy ra sáng nay vẫn còn khiến tôi bàng hoàng. Vượt xa khoảng ba trăm mét, tôi từ từ cho xe áp sát lòng đường, mua ổ bánh màu lúa mạch sẫm và mang theo lên xe. Ngồi sau tay lái, vừa nhâm nhi sandwich tôi vừa vẩn vơ nghĩ chuyện vừa rồi với Talbot.

Talbot chỉ là con tốt trong bàn cờ, mù quáng tiến tới không hề biết thối lui. Tình trạng thụ động của những kẻ cam phận làm tay sai, không có chí quật cường. Nếu không, những câu bóng gió của tôi nhét vào bộ óc đặc sệt của hắn sẽ dồn bước hắn tiến tới - để xổ hết tôi nghe những gì hắn biết. Cũng có thể trái tim của hắn đã chai cằn, không tội vạ gì buộc phải cởi mở với ai. Tôi tự nhủ, có nên xài tạm kỹ thuật lý tưởng của Hammond: Bắt quách thằng cứng đầu cho nó nhảy nhót một chập vã mồ hôi!

Bỗng tôi nghe một tiếng rít kinh hoàng của chiếc lốp xe hơi phía sau xe tôi. Người nào đó đã bẻ ngoặt tay lái quá nhanh: Một chiếc Cadilac mới toanh lướt hút qua tôi như vòi rồng cuốn nước. Tôi nhìn thoáng qua như tia chớp khuôn mặt kẻ đang chơi trò tốc độ của tử thần, nó căng thẳng và ở phía sau gáy, chòm tóc búi đuôi ngựa bay phần phật như ngọn cờ trước gió.

Rena Landis phóng xe bạt mạng và có vẻ nôn nóng hết sức lạ thường!

Tôi mở công tắc xe và chiếc Healey chồm lên như con ngựa bất kham trên mặt đường ngay trước mũi người lái tắc-xi mặt tái xanh. Phía trước tôi, chiếc Cadilac đã bỏ quãng cách trên bốn trăm mét và đang bon bon trên đường tráng nhựa. Chiếc Healey đuổi theo, tôi còn đạp chân ga cho nó sát sàn xe. Cái ống thoát hơi phía sau xe tôi vang ầm ầm như sấm động và cây kim vận tốc trước mặt nhảy vọt như tên bắn.

Còn chậm hơn xe trước độ hai trăm mét, tôi cho xe chạy chậm lại và giữ khoảng cách này. Tôi không muốn cô nàng phát hiện chiếc Cadilac đang có cái đuôi, để rồi thay đổi ý kiến, chơi trò ú tim với tôi. Cũng chẳng sao, vì trò này tôi chơi rất đạt, dù đã lâu lắm tôi không còn ở trong Đội Săn bắt cướp.

Chiếc Cadilac như con tuấn mã được lơi cương, đang vùn vụt phóng về hướng bắc. Vượt các làn sóng hơi nóng lấp lánh trên các đường ven biển thành phố dài đến chín mười cây số, nó lướt ra ngoại ô nhiệt độ tương đối điều hòa và chạy chếch sang cánh trái đổ về hướng Hillstone. Để không lọt vào mắt xanh cô nàng, tôi cho chiếc Healey chạy ở khoảng cách nhất định, giữ đúng cự ly không thể mất dấu xe trước. Bây giờ thì tôi không phải mạo hiểm gì cả. Nàng có nhìn vào kiếng chiếu hậu thì cũng chỉ nhằm soi lại dung nhan phấn sáp mà thôi.

Sau rốt Rena Landis giảm tốc độ chiếc Cadilac. Không quan tâm đến sự nguy hiểm có thể xảy ra, nàng ngoặt xe tại chỗ, rẽ trái, rồi ngoặt vào một lối đi của tư nhân, hai bên lề cây cối quang đãng. Tôi dừng xe phía sau, chú ý theo dõi.

Một bức vách xây gạch hai mét rưỡi chiều cao chạy dài như vô tận, chừa lối đi vừa đủ lọt môt chiếc xe, có cánh cửa đóng kín bưng bằng những thanh sắt dày cộm và rắn chắc là đoạn cuối cùng của con lộ.

Rena dừng xe trước cổng chính có mành lưới sắt và đang thương nghị có vẻ nôn nóng với một người đàn ông mặc đồng phục đen, đầu đội nón lưỡi trai. Tôi không nhớ nhà tù ở Hillstone có rộng lớn và oai nghi đến thế này không?

Nhìn mặt trước, khu nhà trên suốt chiều dài của nó quay tròn như hình tháp có góc.

Cánh cửa sắt khu nhà được người gác mở toang, cho chiếc Cadilac lướt êm vào, rồi nặng nề khép lại.

Qua khỏi cánh khuỷu đầu tiên chừng trăm mét, lẽ ra đến lượt tôi phải bẻ ngoặt cho xe thẳng theo lối đi của chiếc Cadilac, nhưng một cái gì đó giống như linh tính, tôi bèn hãm xe lại và đưa nó vào một chỗ kín đáo, có tàn cây rợp bóng. Tôi lặng lẽ bước xuống xe, khóa cửa lại và âm thầm đi trên con đường đất nhỏ, hai bên có những bụi mận gai và những cây thông già tán lá xanh tươi. Đi được khoảng ba mươi mét, tôi đứng lại vì trước mắt không còn xa lắm là ngôi nhà có anh gác cổng đang sừng sững ở đó.

Tôi chọn một cây dẻ thụ có thể đứng quan sát rõ ràng mà không sợ lọt vào mắt những kẻ tò mò.

Tôi tựa lưng vào đó và châm thuốc đứng chờ.

Khoảng hai mươi phút sau, Rena Landis điều khiển chiếc Cadilac bằng một động tác rất mạnh, cho xe vòng một cái thật nhanh, rối vút ra khỏi cánh cổng vừa kịp mở. Nó lướt qua tôi và sau nhiều cánh ngoặt nó tiếp tục lộ trình đó về thành phố, bỏ lại phía sau những tiếng âm âm như sấm động.

Chờ chiếc Cadilac thật khuất dạng, tôi rời gốc cổ thụ, bước ra con lộ và chậm rãi tiến tới cánh cửa chính.

Tôi vất mẩu thuốc lá thứ hai, đứng nhìn bức tường gạch, chỗ có treo tấm bảng đồng sáng chói đề oai vệ mấy chữ "Viện Tâm Thần Hillstone".

Người gác là một thanh niên vạm vỡ màu da sạm nắng, mặc bộ phục đen đội nón lưỡi trai. Hắn đong đưa hai tròng mắt đen láy nhìn tôi ngầm hỏi.

Tôi chìa chiếc phù hiệu cảnh sát giấu trong ve áo và nói:

- Cô gái ngồi trên Cadilac vừa rời khỏi đây muốn gì thế?

Hắn nhìn tôi vẻ thăm dò, rồi nói:

- Cô ấy vào gặp Bác sĩ Vĩnh Phúc, thưa Trung úy. Tôi chỉ biết có thế.

- Cho tôi gặp Bác sĩ Vĩnh Phúc.

- Đấy là vị giám đốc cai quản nơi này. Để tôi đi thông báo, thưa Trung úy.

- Tốt lắm! Mà này, xin cho biết tôi có nguy cơ... bị thộp cổ trên đoạn đường vào gặp Bác sĩ không?

Hắn nhìn tôi, ngạc nhiên:

- Xin lỗi, Trung úy bảo sao?

- Đây là một dưỡng trí viện, đúng không? Biết đâu tôi chẳng gặp người... nào đó.

Người gác lắc lay cái đầu cố nín cười:

- Thưa không! Họ không phải là những người truyền bệnh Sida.

Hắn cười mỉm giơ ngón tay trỏ vào màng tang.

- Những người khùng điên à?

- Chưa hẳn là không chính xác, thưa Trung úy - Hắn đáp và lần này nụ cười phát thành tiếng - Đó là những thân chủ của chúng tôi. Với đồng tiền, họ đến dây để mưu tìm sự thăng bằng về thần kinh. Họ không phải những người điên, chỉ bất ổn về chứng... tâm thần.

Tôi vẫn không an tâm.

- Tôi tìm bác sĩ ở đâu?

- Thẳng miết tới phía trước, thưa trung úy. Ông đi tới mãi sẽ gặp bàn tiếp tân ngay cánh cửa chính có bọc mành lưới sắt. Tôi sẽ gọi điện thoại cho người phụ trách biết trước.

Tôi tiến tới hai bước, rồi ngập ngừng hỏỉ:

- Nói tôi biết, tôi không có nguy cơ...ơ, gặp “những hội viên thường trực” và bất đắc dĩ của câu lạc bộ bác ai này chứ?

- Khi ông gặp họ, ông sẽ thấy họ rất hiền lành và dễ thương. Con những người ông gọi là hội viên thực thụ thì họ có phòng riêng, chỗ ăn ngủ đặng đàng hoàng và được... cất kỹ. Ông đừng sợ sẽ chạm mặt họ.

- Dầu sao, tôi cũng nên hỏi trước để....

Nói xong, tôi mạnh dạn tiến bước, để lại sau lưng người gác cổng đứng cười ruồi.

"Viện Tâm Thần Hillstone" là một cơ ngơi khang trang sạch sẽ trải dài trên một khu đất rộng. Với hai tầng lầu mái đỏ au, tường vách tô phết các lớp hồ màu trắng chưa trau, cho người ta hình dung đến những y viện ở thành phố, cũng có những khung cửa kính cửa sổ rất cao và dày cộm. Nhưng những nhà thiết kế chưa nghĩ đến việc phải thay thế nó bằng những những chấn song sắt kiên cố như ở đây.

Tôi băng ngang mặt nền lát đá hoa cương, leo lên chín bậc cấp và đi giữa những vòm cửa màu đồng sậm có chắn lưới sắt, cách ly với một khuôn cửa lớn. Từ chỗ phòng sảnh này tôi đã nghe được cái mùi vị sạch sẽ nhưng hơi rờn rợn, chung cho tất cả các y viện.

Tiến thêm ít bước nữa, tôi thấy một chiếc bàn làm việc sơn màu hồng và mái tóc nâu cuốn trong chiếc mũ trắng với áo choàng cùng màu phía sau bàn.

Cô có làn da trắng như trứng gà bóc và một cơ thể săn chắc khỏe mạnh đang cắm cúi tỉa tót bộ móng tay. Đôi mắt to màu xanh lục lấp lánh sau khung kính cận đang ngắm nghía nhìn tôi và đôi môi mỏng tô chút sơn hồng nhạt đang mấp máy.

- Xin chào Trung úy Wheeler?

- Xin chào - Tôi đáp và nói tiếp - Các cô tiếp tân đều xinh đẹp và có một cái tên ý nghĩa nào đó?

- Mary Lane.

- Một lần nữa xin chào cô Mary Lane.

Mary Lane nhoẻn miệng cười, nhưng câu nói tiếp theo đã bị trấn áp bằng một tiếng rú choáng óc phát ra nơi tầng trên làm tôi nổi da gà. Tôi có cảm giác người đó chỉ cần rú lên chứ không nhằm vào một mục đích yêu cầu gì khác. Sau bước chân người vội vã và tiếng kẽo kẹt đóng mở một cánh cửa nghe nặng trịch, là một sự im lặng bao trùm.

Tôi đứng trước chiếc bàn màu hồng và nói, giọng không tin tưởng lắm:

- Nếu tôi cũng kêu rú như thế, tôi có được cấp tấm thẻ chứng minh là hội viên thường trú tại câu lạc bộ này chứ?

Mary Lane đưa tay bụm miệng, rồi không nhịn được, phá ra cười. Cô ngả đầu ra phía sau, để lộ chiếc cổ trắng muốt rồi nghiêm chỉnh nói:

- Ông chỉ nên làm trung úy Wheeler thôi ạ! Cô trỏ ngón tay bvề phía hành lang, nói tiếp – Cánh cửạ thứ ha, nơi phía trái hành lang này, Bác sĩ đang chờ ông, thưa trung úy.

Điều này làm tôi hơi thất vọng. Tôi muốn kéo thời gian dài thêm chút nữa.

Nhìn cô, tôi nói:

- Cám ơn. Tôi chưa hề thấy một thanh sắt được cuộn tròn trong một cái vỏ bọc kiều diễm thế này

- Xin lỗi? - Cô hỏi và ngước nhìn tôi qua ánh mắt long lanh ngạc nhiên.

- Bởi vì cô có bộ thần kinh bằng thép. Tuyệt nhiên tôi không thấy cô thể hiện đến 1 cái hắt hơi, khi nghe tiếng rú hãi hùng đến thế.

Cô ném cho tôi cái nhìn có vẻ cao ngạo, sau đó im lặng một lát như để lựa lời:

- Chúng tôi đã quen khung cảnh này lắm rồi, thưa Trung úy. Chúng tôi đã biết các biện pháp an toàn đều được đảm bảo cho các thân chủ nội trú ở đây.

Nụ cười đó làm nàng như trẻ ra và tuyệt diệu hơn.

- Giả như tôi phải ngồi lì một mình ở đây nhiều giờ trong nhiều ngày thì tôi sẽ không lo lắng đến số phận các thân chủ của cô, nhưng tôi lo lắng đến sự an nguy của chính bản thân mình!

Để mặc cô nàng ngồi đó, tôi đi dọc dãy hành lang theo hướng nàng vừa chỉ và đập tay vào cánh cửa gỗ sồi thứ hai ở phía trái.

Một giọng nói mời tôi vào. Tôi làm ngay và đóng nhẹ cánh cửa lại phía sau lưng.

Văn phòng của bác sĩ giám đốc trông có dáng một thư viện hơn là một trung tâm điều hành công việc chuyên môn đầy khó khăn phức tạp của một y viện chuyên trị tâm thần.

Ở đây cũng có một chiếc bàn bằng gỗ màu hồng nhưng hình nửa vành trăng và kích thước to lớn hơn. Kê kín trong hai bức vách giáp cạnh thành hình chữ L là một giá sách đầy ắp những cuốn sách chuyên đề y khoa bằng các thứ tiếng Anh, Pháp và chiếm ngang bức vách thứ ba. Không có đến một thanh sắt ngang an toàn nào như tôi cảm nhận.

Không cần một phương pháp phân loại nghề nghiệp đơn giản nào, tôi đã kết luận ngay được, con người nhỏ bé mặc áo bờ lu trắng đang ngồi thẳng đuôn trên chiếc ghế hình chậu phía sau cái bàn hình bán nguyệt đặt ngay lối ra vào là Bác sĩ Vĩnh Phúc, một nhà trí thức Việt Nam chính hiệu. Trong phòng chỉ có đơn độc một mình ông.

Mập và lùn, nước da ngăm ngăm rắn chắc của người Á Đông, mái tóc đen tuyền chẻ chính giữa một đường ngôi phân hai cánh qua sát hai mang tai tô điểm cho khuôn mặt trẻ trung của ông những đường nét cân đối hài hòa là bộ ria con kiến đen mỏng rí được tỉa tót công phu và thoa sáp thơm bóng nhẫy, trông ông có vẻ hóm hỉnh pha chút khôi hài. Đôi môi của ông mềm mại và mướt rượt như môi con gái. Một cái miệng thật có duyên không ngờ.

Ông đứng lên niềm nở bắt tay tôi và vui vẻ tự giới thiệu:

- Trung úy Wheeler, xin giới thiệu tôi là bác sĩ Vĩnh Phúc.

Bàn tay của ông mũm mĩm, no tròn, mịn màng và các móng tay cắt dũa thật sạch, nhưng cái bắt tay vô cùng rắn chắc. Ông nói như hót.

- Hãy thư thả ngồi xuống đã, trung úy.

Ông hơi nhích ghế tới gần bàn giấy, đặt hai cánh chõ lên mặt bàn láng sạch không một chút bụi bặm và xếp mấy ngón tay vào nhau. Tôi ngồi đối diện ông trong một chiếc ghế, vô cùng êm ái.

- Thưa bác sĩ, cô gái vừa đến viếng thăm ông, tôi muốn biết cô ấy muốn gì?

- Trung úy muốn đề cập đến cô Landis.

- Thưa đúng vậy.

- Đó là một cô gái dễ xúc động. Tôi muốn nói cô ấy có thể có tính buông thả cuồng nhiệt, ngay khi có cơ hội. - Ông ngừng nói liếc nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy và long lanh đầy ý nghĩa, rồi tiếp – Không rõ trung úy có biết là nào là chứng "Hypomania" của một gia đình?

Tôi phản bác vừa phải:

- Tôi có thể xác minh cô ấy là một thiếu nữ bình thường, không có những u uất làm đình đốn trí não. Thậm chí cô còn tỏ ra chân thành, trung thực không che giấu những ước muốn thầm kín của mình như những người đạo đức giả khác, tuy có hơi... xốc nổi.

- Ấy đấy, tôi hiểu. Điều này được xác nhận qua xét nghiệm khái quát về tâm lý của cô ấy. Trung úy không phát hiện ra, chẳng qua vì không chú ý quan sát đấy thôi. Cô ấy bị khủng hoảng bởi một chứng căn, thoạt nghe cảm thấy tức cười. Cô ấy có khuynh hướng nói huyên thuyên, lạm dụng những chuyện bá láp. Càng nói cô càng hưng phấn, lưu lượng cứ thế tăng dần và...

- Tôi chỉ muốn biết tại sao cô ấy đến đây.

- Được, được. Tôi hiểu rồi - Ông nói có vẻ hơi thất vọng - Chuyện rất đơn giản, ông Trung úy ạ. Cô ấy muốn biết người anh có tên Jonn Xandis có khi nào đến xin cai nghiện tại y viện của chúng tôi hay không.

- Và cậu ấy đã có làm điều đó?

Bác sĩ Vĩnh Phúc lắc đầu phủ nhận:

- Không! Vừa mới rồi tôi có cho truy lục hết tất cả phiếu lưu trữ trong hồ sơ tàng thư từ hai năm trở lại đây, nhưng không thấy có tên nào như thế.

- Ông chăm sóc luôn cho những người nghiện ngập ma túy nữa à?

- Chắc chắn đúng như vậy. Nhưng nếu John Landis có đến đây xin cai nghiện, hoặc chỉ nhờ chữa trị một chứng bệnh thông thường nào đó, thì chúng tôi sẽ không khi nào quên ghi tên vào phiếu cẩn thận.

- Trong lúc còn ở đây, tôi có thể yêu cầu được xác minh về một vài tên khác, được hay không, thưa bác sĩ?

- Tôi sẵn sàng phục vụ trung úy. Nào, xin ông cho biết tên những người đó.

Ông mở nắp cây viết máy bằng vàng và ngước mắt chờ tôi.

- O'Hara - Nesbitt - Carter - Stewart - Booth... Talbot.

Tôi cũng cho ông biết tên thường gọi của họ, trừ Talbot.

Ông ghi nhận và ấn một cái nút gắn dưới mặt bàn.

Không hơn một tích tắc, một cô y tá trẻ đẹp tóc màu nâu khẽ hé cửa bước vào và Vĩnh Phúc trao cho cô ta tờ giấy ghi danh sách những người tôi yêu cầu được xác minh.

- Trong khoảng mươi phút, ông sẽ có một tư liệu đầy đủ về những tên đó, Trung úy. Tôi không giúp gì thêm cho ông chứ?

- Lúc này thì không, thưa bác sĩ. Ông có một cơ ngơi xinh đẹp biết dường nào.

Bác sĩ Vĩnh Phúc cười, khẽ đưa mấy ngón tay ve vuốt lên bộ ria con kiến đen đang vểnh ngược và đáp:

- Quả thực vậy. Hillstone có được một danh tiếng sáng ngời, đó là nhờ công lao qua bao nhiêu năm chúng tôi miệt mài điều hành nó. Tôi tự hào đã điều khiển một y viện sang trọng cấp liên bang.

- Để nó chạy được trơn tru như thế này, chắc phải đổ tiền ra nhiều lắm?

- Vâng, nhưng các thân chủ của chúng tôi rất ưa thích được lựa chọn.

- Nói cách khác, chỗ của ông không phải là chiếc tủ tường để người ta thuê giữ những bộ xương không còn sử dụng được trong các gia đình giàu sang quyền thế bậc nhất của thành phố.

Vĩnh Phúc cắn móng tay và đáp qua một cái mỉm cười tế nhị:

- Có thể tôi sẽ không có ý kiến như thế. Tất cả những người đến sống nội trú ở đây mà chúng tôi thu nhận vào đều là những cái gánh ít nặng nề nhất cho chính phủ liên bang, thưa trung úy. Họ là những thành viên giàu có bị gia đình truất quyền kế thừa, do đó gia đình phải có nghĩa vụ làm tốt đối với họ. Có phải vậy không, thưa trung úy?

Tôi gật đầu, tán đồng:

- Không còn ngờ vực gì cả,thưa bác sĩ.

Có tiếng gõ nhẹ bên ngoài cánh cửa và cô y tá tóc nâu trở lại với mảnh giấy nhỏ cầm tay. Cô đặt nó lên mặt bàn làm việc của vị bác sĩ.

- Thưa bác sĩ có tên một người.

Cô nói khẽ. và lặng lẽ rút lui. Cánh cửa khép lại rất êm, không một tiếng rít nhỏ

Tôi chồm người tới trước..

Vĩnh Phúc chậm rãi nói:

- Có, một người tên Booth đã đến chỗ của chúng tôi; xin cai nghiện ma túy, gần một năm. Người này đã xuất viện cách nay bốn tháng.

- Hiện giờ hắn ở đâu?

- Thật khó trả lời, thưa Trung úy - Vĩnh Phúc nhún vai tỏ vẻ chán nản - Hắn đã... chết rồi!

Tôi thở dài. Như vậy không phải cậu trai hầu bàn bẩn thỉu của tôi.

Trong một thoáng dỏng tai nghe ngóng, bỗng tôi giật bắn người.

- Thông tin này có hữu ích cho ông không, thưa trung úy? - Vĩnh Phúc lịch sự hỏi.

- Thưa không, nhưng... ơ kìa, cái gì thế?

Ông nghểnh lên lắng nghe, rồi đáp nhanh:

- Không, tôi không nghe thấy gì cả.

Tôi lại nhóng tai, rồi khẳng định:

- Có tiếng phì phò hổn hển, tiếng cào đập vào cửa, cho tôi có cảm giác mơ hồ như tiếng của một con vật to lớn...

- Trung úy - Ông nói bằng một âm sắc phiền bực và thất vọng - Chỗ của chúng tôi không nhận điều trị cho thú vật...

Bỗng giọng nói của ông to nhanh hơn và vẻ mặt sa sầm xuống đầy lo âu, hốt hoảng:

- Ông bảo một thứ tiếng cào đập...

Ông bỏ lửng câu nói, nhảy phốc ra mở cửa hộc tốc chạy trên dãy hành lang, trước khi tôi có thời gian nhổ mình rời chiếc ghế.

Đi được nửa đường, bỗng tôi nghe một tiếng rú chẳng có gì là tiếng người, đứt đoạn và tắc nghẽn như bị chẹn họng.. Tôi đuổi kịp theo Vĩnh Phúc trên dãy hành lang tiến ra quầy tiếp tân.

Một gã thanh niên to đùng, một vị thần khổng lồ trên đời tôi chưa từng thấy, khoác tấm ga trắng toát choàng phủ lên đôi vai làm thân hình của hắn càng to lên gấp bội.

Hắn đứng quay lưng về phía chúng tôi, tì bàn tay lông lá dày đặc lên mặt bàn, làm mớ sổ sách giấy tờ tung bay vương vãi. Bàn tay kia, hắn chộp cổ Mary Lane nhấc bổng lên một cách nhẹ nhàng và hời hợt. Cô gái chòi đạp yếu ớt vô vọng. Hai gót chân của cô đã bị nhấc cao lên khỏi sàn gạch có đến 15 phân

Thấy chúng tôi đến, hắn ngẩng đầu lên hé miệng để lộ ra những chiếc răng to bè nhọn hoắc cười man dại, rồi cúi gập người xuống, bất mãn tặng nhẹ một cú đấm vào bụng cô gái, nghe đánh “bịch”.

- Cedric! Vĩnh Phúc gào to.

Vẫn chưa thôi cười, và với thái độ khinh miệt, gã khổng lồ vất cô y tá vào một xó phòng như người ta quẳng gói quần áo ghét bẩn.

Mary Lane rơi vật xuống sàn gạch, lăn như quả bóng. Cô oằn oại đau đớn rồi nằm im.

Gã khổng lồ ngưng cười, phủi phủi đôi tay, nhún vai khinh bỉ rồi nhìn thẳng vào chúng tôi.

Gã, một chàng trai mới ngoài đôi mươi, có mớ tóc vàng hoe cắt ngắn và đôi mắt xanh rờn vằn lên những tia đỏ trong cái nhìn lạnh lẽo vô hồn. Rồi, đôi mắt ấy đượm buồn hơi sẫm, nhìn chúng tôi và chợt phá lên cười, lần này như để phân bua:

- Con búp bê súc vật - hắn gầm gừ ghê rợn - Nó không biết kêu "Má ơi!".

- Cedric, cậu đã lầm búp bê rồi. Con búp bê biết gọi "má ơi" đang ở trong phòng của cậu đấy - Vị bác sĩ nén hốt hoảng, đáp lại bằng giọng khoan dung dịu dàng.

- Không! Tớ không trở về phòng đâu. Tớ không thích, nó đen ngòm và người ta...

Bất thình lình, ba người y tá lực lưỡng xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, tay cầm dùi cui cao su dài ngoẵng và bao vây gã khổng lồ. Gã này đứng thẳng người nom như phỗng đá, trừng mắt nhìn họ, vẻ ngạc nhiên khoái trá. Chỉ bằng ba bước chân rất dẻo, ba chàng y tá thạo nghề trấn áp bạo động tiến sát vào gã thanh niên, rồi bất ngờ vung cao dùi cui bổ vào chân gã.

Tên này nhảy nhót mấy cái đã tránh đòn được dễ dàng. Hắn ngồi thụp xuống, chẳng rõ có ý định gì, nhưng đây lại là cơ hội tốt để ba chàng y tá nhảy chồm lên mình hắn. Một cuộc quần thảo diễn ra khá ác liệt.

Trước khi ngã gục xuống như một đống giẻ bỗng gã thanh niên rú lên cười, trước cặp mắt sững sờ đầy hốt hoảng của tôi. Hắn bị khống chế bằng một chiếc áo ngắn dành cho người điên, bẻ quặt hai khuỷu tay ra phía sau lưng, đứng yên hết phương cựa quậy. - Chuyện này là thế nào vậy, Borden? - Vĩnh Phúc động đậy bộ ria hỏi và nhìn chòng chọc vào người ông vừa gọi tên.

- Tôi rất lấy làm tiếc, thưa bác sĩ - Một trong ba người y tá nhớn nhác đáp, vừa dùng mu bàn tay chùi vào vết máu bị đứt sâu trên môi do cú chòi đạp của Cedric - Gã này đã tỏ ra yên lặng và không có hành động gì đáng phải lưu ý từ hơn mười ngày nay. Lúc mang thức ăn đến cho hắn, Jones đã vô tình, quên không khóa cửa lại.

- Nếu việc này còn tái diễn, tôi sẽ không chần chừ cho Jones nghỉ việc - Vĩnh Phúc ra lệnh - và anh cũng thế nữa, Borden. Bây giờ các anh đưa nhanh nó về... phòng.

- Rõ, thưa bác sĩ - Borden đáp nhanh.

Họ dùng hết sức mạnh đẩy gã khổng lồ vào trong hành lang và dìu nó bước lên một bậc thang.

Với sự cố gắng hết sức, Mary Lane lồm cồm bò dậy, gương mặt trắng bệch như một tờ giấy. Cuối cùng cô đứng lên được, một tay tì lên mép bàn, một tay xoa vào bụng, miệng méo xệch làm xấu cả gương mặt.

- Đỡ đau chưa? - Bác sĩ Vĩnh Phúc hỏi.

- Vâng, cám ơn bác sĩ - Cô phều phào và cố gắng gượng đưa ra một nụ cười đáng thương hại - Tôi không bị tấn công mạnh, thật may mắn!

Mary Lane đưa hai tay quờ quạng tìm cái kính cận và khi phát hiện nó bị bể nát như cái bánh tráng, cô run run đôi môi như mếu.

Tôi đứng im phắc và hơi nhăn mặt.

- Ấy đấy, trường hợp này xảy ra như thế là tốt - Vĩnh Phúc rút khăn mùi xoa lau trán, nói như phân bua - Một sự rủi ro đáng tiếc, thưa trung úy. Người y tá đã phạm một sai lầm thô thiển và ngu đần, nhưng việc này nhất định sẽ không thể tái diễn. Nói chung, Cedric là một cậu trai dễ thương, rất hiền lành.

Tôi nhún đôi vai, nói dấm dẳn:

- Rồi, cũng qua thôi.

Bằng một ngón tay mân mê lên bộ ria con kiến, ông chọn lựa từng chữ để nói:

- Vâng, một cậu trai thuộc gia đình ưu tú. Dĩ nhiên, là một trong số thân chủ nội trú giàu sang ở chỗ chúng tôi.