Chương 8
Nhảy ba bước một, tôi phóng nhanh ra hành lang. Năm phút sau tôi trở về phòng với hơi thở đứt quãng của tay đua việt đã. Tôi chậm hơn thằng giết người chỉ hơn một phút. Bây giờ là ba việc trước mắt. Việc đầu tiên là gã bắn chết Talbot nhất định không còn lai vãng trong khu vực này. Cái thứ hai là gã đó đã sử dụng loại súng có gắn ống hãm thanh, bởi vì tôi không nghe rõ tiếng súng nổ, và việc thứ ba là giải quyết cái xác chết của Talbot đang nằm sóng soài trong phòng tôi.
Đây là cái rắc rối nhất trong đời vì tôi không quen gần gũi, cũng chẳng phải là chuyên viên sưu tập xác chết. Nó là những vật cồng kềnh bê vác khá vất vả và dĩ nhiên không thể để lâu, phải thu vén ngay. Tôi nắm hai bàn chân Talbot và kéo nó vào buồng tắm. Giữa lúc lu bu rối rắm, tôi nghe có tiếng chân dồn dập trong dãy hành lang. Bỗng hình như nó chậm lại khi đến gần và dừng hẳn trước cửa phòng tôi. Rồi thì có tiếng chuông rung gọi cửa. Tôi móc khẩu P-38 ra, cầm tay và mở tung cánh cửa.
Rena Landis sững người ngay ngưỡng cửa nhìn khẩu súng lục hấp háy đôi mi như thể có gì vướng trong mắt sau tròng kính cận. Nàng nhìn tôi, miệng há hốc:
- Al... ôi, không bao giờ em đánh giá anh là con người... lệch lạc! Nhưng hành động này... anh không định nói rằng anh vừa bị... mất trí chứ?
Chẳng nói chẳng rằng, tôi lôi phắt cô ả vào bên trong và đóng ập cửa lại. Ngay đó, tôi bắt đầu lục chiếc xắc tay và khám xét trong người nàng một cách tỉ mỉ. Kết quả, tôi không tìm thấy khẩu súng hay một thứ giết người nào sất.
Đang đứng chụm lại, bỗng cô ả tách rời khỏi tôi. Một giọt nước mắt hiện ra ở khóe mắt, rồi từ từ rơi xuống má, nàng nói môi méo xệch:
- Ôi! Al, anh xô đẩy em hung tợn quá - Sau phút choáng ngợp, nàng nói to lên, đôi mắt chiếu lia sau tròng kính gọng vàng - Tại sao anh không săn đón vuốt ve em, mà lại vồ vập âu yếm... chiếc xắc tay?
- Anh tìm... một điếu thuốc - Tôi đáp hú họa.
Nàng gật đầu, nhưng đôi mắt lộ vẻ phân vân. Cuối cùng nàng nói yếu xìu:
- Dù sao anh cũng đừng đối xử với em như thế nữa. Em yêu anh nhiều quá mà.
Tôi móc điếu thuốc trong túi, chậm rãi châm thuốc và nhìn nàng với vẻ dò xét.
Rena quay quay chiếc xắc tay, chân ngọ nguậy có vẻ sốt ruột. Nàng vẫn diện chiếc áo chẽn liền váy kiểu Trung Hoa bằng lụa Thượng Hải màu vàng kem, lần này với một lũ rồng con ngổn ngang nơi chiếc váy. Cái lằn chẻ vẫn cắt sâu và cao, cự ly kích thước y như chiếc áo trước, nghĩa là nó chạy tán loạn gần như lõa lồ.
Tôi dìu nàng vào phòng khách và nàng đong đưa cặp mắt khắp nơi, miệng trầm trồ:
- Ôi, Al! Thật tuyệt vời, không gì sánh bằng.
- Phải nói, đúng là sảng khoái - Tôi đi theo nàng tiến vào giữa phòng khách. Tôi vội vàng đi pha hai cốc Whisky đậm đặc và trao cho nàng một cốc, nói giọng cầu hòa:
- Rena này, em thấy chúng ta có nên uống cốc rượu mừng hay không?
Nàng nhìn ly rượu một cách miễn cưỡng, nhưng không đẩy nó, rồi nói giọng chảy dài:
- Rượu à? Nó chỉ là một chất kích thích thôi. Al ạ. Em không cần những thứ kích thích giả tạo, không tự nhiên. Em còn nhớ đã có nói với anh rồi mà. Anh chỉ cần kích thích em bằng một phương pháp rung động tự nhiên. Chúng ta đã có dịp chứng minh và thưởng thức qua nó, cho dù mới nửa chừng, đúng không? Em chưa đủ để anh kích thích sao?
Nàng tiến đến chiếc giường và chăm chú soi mói nó như một tướng lĩnh chuẩn bị kế hoạch thị sát mặt trận.
Nàng nhún vai, vẻ mệt mỏi, ngồi xuống giường bắt chéo đôi chân duỗi dài ra để lộ cặp đùi trần giữa hai vạt váy kéo lên cao. Nàng có vẻ bị kích động, rít thuốc dồn dập từng hơi ngắn. Thân hình nàng run rẩy khêu gợi, khuôn ngực phồng lên và một lần nữa Rena đã làm cổ họng tôi khô khốc. Tôi đặt hai cốc rượu lên mặt bàn và nghĩ thầm, nàng nói đúng: rượu là chất kích thích không thật, cần gì phải mượn thứ này, trong khi mình đã có sẵn cái thật ở trong tay?
Rena im lặng một lúc khá lâu, đầu cúi thấp, đôi má ửng hồng, rồi đột nhiên nói thật chậm từng âm tiết một:
- Anh làm ơn tắt máy thu băng giúp em. Đó cũng chỉ là...
- Một loại kích thích giả tạo - Tôi nói và xoay cái nút tắt máy thu âm, tôi lấy chiếc đĩa nhạc ra, rồi quay lưng lại về phía cái giường. Rena đã tuột chiếc áo liền váy ra và đặt nó lên giường. Cái còn lại của nàng, phần trên là mảnh vải lụa màu xanh nhợt và lần này phần dưới của nàng là khuôn vải có đăng ten kích thước nhỏ hơn, ôm không hết cặp đùi.
Lưỡi cô ả thò ra lại thụt vào rồi mấp máy đôi môi:
- Anh còn nhớ, em có nói với anh trước khi chúng ta bị...
- Rằng mỗi người có một nhiệm vụ và em đã làm xong rồi chứ gì? - Tôi đáp, giọng gấp gáp - Vâng, vâng anh còn nhớ và điều tốt hơn là chứng minh cho em thấy...
Nàng cắt ngang câu nói của tôi bằng cái giọng nhừa nhựa, không thích thú:
- Nhưng ánh đèn xuyên thẳng và trực tiếp vào chiếc giường như thế này có bị đặt vào một loại kích thích không đúng chỗ, phải thế không?
Nàng với tay sửa cái chao đèn, nói tiếp:
- Một ánh sáng được lựa chọn và đặt chính xác vào vị trí của nó sẽ mang lại ích lợi nhiều hơn, góp phần cho một kích thích đích thực - Nàng quay lưng giáp mặt tôi - Em thấy cần giải tỏa bớt những cái mà trong giờ phút này đã trở nên thừa thãi.
Tôi cảm thấy máu trong người chạy bừng bừng và như có kiến bò trên hai bàn tay của mình khi đặt nó lên hai khuôn vải còn lại và vất nó vào một xó giường...
... Thời gian lướt nhanh như đôi cánh chim bay đi, theo câu thơ của một thi sĩ nào đó. Nhưng ít ra nó không đến đỗi có vận tốc của chiếc phản lực cơ.
Tóm lại một giờ và một khắc đã trôi qua và bị đánh mất - Tôi nhìn vào đồng hồ tay và xoay qua Rena.
Nàng đang chồm tới nhặt chiếc áo liền váy, ôm vào lòng và đặt đôi chân dài thon thả xuống giường.
Khuôn mặt trẻ trung tươi mát thêm hơn, nàng nhoẻn nụ cười mãn nguyện của một đứa trẻ vừa được tặng quà.
Rena cắn cắn lên vành tai tôi, giọng thì thầm:
- Chà, em phải đi trang điểm lại cái đã... Anh không nhạy cảm việc này của đàn bà.
Giữa lúc hồn còn phiêu diêu lạc lõng, tôi đáp ngay:
- Ờ... cánh cửa đầu tiên phía phải trong buồng tắm... Ê, Ê! Trời ạ, thôi chết rồi...
Tôi ngồi bật dậy, trần trụi không mảnh vải, bước vội tới chiếc tủ đựng rượu, nốc liền hai ngụm scotch và còn kịp châm được một điếu thuốc lá.
Rena hiện ra nơi bục cửa phòng khách, đôi mắt đông cứng trên gương mặt nhăn nhó kinh khủng. Cô ả muốn quay ngoắt ra khỏi cửa, nhưng cảm thấy không nhấc nổi chân.
- Ôi, kinh khiếp quá - Cô nàng rên rỉ - Chúa ơi, có một gã đàn ông trong buồng tắm!
Tôi gật đầu xác nhận:
- Talbot đấy!
- Hắn chết rồi?
- Đúng vậy.
- Có phải anh làm cái chuyện... động trời này không?
- Vâng, chính anh mang hắn vào buồng tắm.
- Và anh đã giết hắn?
- Không! Việc này xảy ra trước khi em đến đây.
- Nhưng bằng cách nào chứ?
- Một thằng nào đó đã hạ sát hắn ngay vừa lúc anh mở cửa - Thấy ả lảo đảo dựa vào tường và sắp ngất đi vì choáng, tôi tiếp tục nói... - Em không uống chút gì sao?
Rena chưa kịp nói, đã đổ sụp xuống và ngã choài vào mình tôi trên tràng kỷ. Tôi vội choàng tay đỡ người cô ả.
- Ôm em thật chặt đi cưng - Nàng thều thào, giọng run đầy xúc động - Em kinh hãi quá.
Tôi làm theo lời ả. Tấm thân của ả run run trong vòng tay ghì siết của tôi. Một lúc sau ả hết run nhưng vẫn rên rỉ:
- Chúa ơi, tội nghiệp Talbot vô cùng - Rồi lại ca thán - Kẻ nào nỡ nhẫn tâm...
- Rena, anh nghĩ... do đó, tốt hơn để em tự động phát hiện ra xác chết. Anh làm thế nhằm để xem phản ứng của em như thế nào. Nhưng sau đó, anh nghĩ rằng em không phải là... tác giả tấn bi kịch này, bé con. Có thật em không hay biết gì sất, trước khi phát giác ra Talbot nằm chết ở đây?
- Al, lúc nào anh cũng chỉ là...
- Cớm? Vâng, anh đồng ý. Em không có ý kiến gì về lý lịch hay tung tích của kẻ sát nhân?
- Anh vẫn hỏi cung em đấy à? Tại sao em phải biết rõ đời tư của... kẻ ăn người ở trong nhà chứ?
- Em phải biết rõ điều đó, vì trước đây em từng là tình nhân của hắn, một thứ nô lệ như em đã nói. Thế đấy, có gì hãy thổ lộ ra đi.
- Cho là thế đi, nhưng anh không có quyền buộc em phải hiểu rõ đời tư của hắn. Cái mà em biết chắc chắn là hắn đã làm tiền anh thợ làm vườn và ngủ với con nỡm hầu phòng.
- Anh không quan tâm đến cái thứ rác rưởi đó. Còn cô ả hầu phòng thì anh đã trông qua rồi.
- Vậy thì, trước hết - Bất ngờ cô ả hỏi vặn lại - Talbot đến gặp anh để làm gì?
- Hắn quýnh quáng điện thoại cho biết rất cần gặp anh lập tức. Hắn muốn tiết lộ các phát giác chủ yếu. Cũng khá chủ yếu để một kẻ nào đó buộc phải khử hắn đi, trước khi hậu quả xảy ra muộn màng.
- Em không thấy có một điều gì Talbot cần phải tìm hiểu cho chu đáo. Hắn sẽ không đời nào chịu hé môi về những bí mật mà hắn được biết. Vả lại không có lý do gì buộc hắn phải phản bội.
Cô ả nói rất khẽ sau khi ném cho tôi một tia nhìn rực lửa.
Xét cho cùng, tôi nghĩ cũng nên khéo léo gợi cho nàng biết một phần sự thật.
- Chúng ta phải nhìn nhận rằng có một mâu thuẫn nào đó trong vụ này. Trước khi rời khỏi nhà em, anh có cuộc mạn đàm ngắn ngủi với Talbot. Anh nói cho hắn nghe, nếu hắn không đến nơi anh ở và tiết lộ cho anh biết những điều xảy ra trong gia đình em, thì anh có thể sẽ cung cấp cho tất cả tờ báo đối thủ của tờ "La Tribune" một bản tường thuật đầy đủ chi tiết về một cuộc họp mà bố em đang theo đuổi và bị gián đoạn.
- Anh nghe gì về việc đó? - Cô ả hỏi với giọng đè nén bực tức.
- Em nói đúng, Talbot không làm điều sai trái về cá nhân hắn. Anh dám cược mười ăn một rằng em đã thử qua nhiều lần về những khả năng cơ bản của hắn. Ở hắn em có nhận được sự kích thích hay không?
Cô ả bất thần vuột khỏi tay tôi, ngồi nhích ra trước khi vung cho tôi một cái tát như trời giáng vào mặt. Dầu vậy, tôi vẫn tiếp tục nói theo chiều hướng của mình đã vạch:
- Anh cho Talbot cơ hội để lựa chọn. Hắn phải tìm cách liên lạc, hoặc đến đây gặp anh, hoặc anh sẽ nói chuyện với các nhà báo. Cuối cùng hắn điện cho biết sẽ đến với anh. Và hắn bị khử! Em không nhận ra việc này là gì à?
Không thèm trả lời, Rena tròng chiếc áo liền váy vào mình, lẳng lặng cài dây kéo, rồi đôi mắt xanh rờn chĩa thẳng vào tôi:
- Thế đấy, bố đã nói không sai. Anh chỉ là thằng đểu cáng! Một thằng người chỉ biết quyến rũ các gái tơ, còn...
- Trinh nguyên?
- Chờ đến khi bố hay biết chuyện này - Cô ả thở hổn hển - Anh sẽ phải hối hận! Bố sẽ làm ầm lên và anh sẽ không đời nào dám vác mặt ra gặp ai nữa đâu. Anh sẽ...
- Tất nhiên em phải cho ông ấy biết luôn, về sư hiện diện của em trong đêm nay tại gian phòng này?
Cô ả há hốc mồm, chăm chăm nhìn tôi. Im lặng một lát rồi tiếp tục phản pháo:
- Em sẽ nói rằng, anh đúng là một con người dơ bẩn - Cô ả đuối lý lập lại không cương quyết lắm.
- Wheeler, thằng dơ bẩn nhất trên đời! - Tôi không phản bác - Vâng, thằng đó chính là anh. Thế còn những việc gì đã diễn ra trong hậu cung sang cả của em? Chừng như em giấu kỹ, chẳng hé răng kể ra cho anh nghe?
- Bố và John không bao giờ hòa thuận nhau - Cô ả nổ ra một mạch - Em nghĩ rằng việc này là do lỗi của bố! Bố đã xử sự quá khắt khe với John, mà cả đối với em cũng thế. Chỉ cần nhìn ông ấy thôi là em đã sợ rồi. John không màng gì cả. Khi còn đi học và khi rời khỏi ngưỡng cửa đại học đường, anh ấy ru rú ở nhà, đơn giản là chả làm gì cả, chẳng có việc làm.
- Cho đến khi bố em đánh giá cậu ấy là kẻ tha hóa đáng vất đi, thì chuyện gì đã xảy ra sau đó?
- Họ tranh luận nhau dữ dội về một vấn đề gì đó - Cô ả thở ra - Thật sự em mù tịt chuyện này.
Thế rồi John bỏ ra đi, không còn gặp lại anh ấy. Phải nói, anh ấy không thiếu thốn gì cả.
- Và Talbot cũng thế?
Nàng cầm xách tay ngúng nguẩy bước tới cánh cửa:
- Thôi, em đi đây - Nàng ngoái lại buông câu dặn dò - Những lời dối trá mà anh chuẩn bị mớm cho bọn nhà báo đối với em chả nghĩa lý gì cả, không ăn nhằm gì đâu, Al ạ. Bái, bai!
- Thế còn chuyện xảy ra giữa Talbot và em thì sao? Hấp dẫn chứ?
Nàng xoay gót, quay mặt nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt tóe lửa sau cặp tròng kính to sù:
- Hừ, thế thì đã sao nào? Cứ cho như vậy đi thì đã sao? Anh thật là thứ chồn hôi bẩn thỉu!
- Chuyện tí tẹo này xảy ra bao lâu rồi?
- Hừ, nói dễ nghe gớm nhỉ. Thực ra, anh muốn cái gì? Có phải một quyển tiểu thuyết phơi bày trần trụi những chi tiết mê ly hấp dẫn của mối tình thằng quản gia với tôi không? Việc này đã kéo dài một thời gian làm cho tôi vui. Và đấy có phải là mối quan tâm chủ yếu của ông không? Ông trung úy Al Wheeler? Nhưng tôi cũng xin trân trọng báo để ông biết: chuyện ấy không thể kéo dài lâu được, nó chỉ vẻn vẹn mười lăm ngày và bây giờ mọi chuyện đều đã lãng quên!
- Nhưng Talbot, hắn chịu cắt đứt dễ dàng như vậy à?
- Anh ngỡ rằng em lo lắng lắm ư? - Giọng nàng đầy vẻ khinh miệt - Hắn là gã quản gia. Tuy trong mươi ngày hắn có làm được đấy, có vượt qua phần nào bổn phận thường xuyên, nhưng rồi sau đó hắn phải trở lại cương vị quản gia của hắn. Chỉ có thế thôi!
- Đơn giản chỉ có thế sao?
- Dĩ nhiên là vậy - Nếu hắn mè nheo, em sẽ cầu viện bố tống khứ hắn ra khỏi cửa - Nàng hờ hững nói - Talbot biết bố khá nhiều!
Nàng đang đứng gần cánh cửa, tôi vội bước tới xoay tay nắm cho nàng và đột nhiên nói:
- Một câu hỏi chót, trước khi chúng ta rời nhau. Em đến dưỡng trí viện Hillstone để làm gì?
Nàng tròn xoe cặp mắt đầy ngạc nhiên, rồi nó lượn lờ như hai con cá trong bể kính:
- Bằng cách nào anh biết việc này?
- Anh theo dõi em.
Giọng nàng chảy dài ra:
- Có một lần John nói với em về chỗ đó. Em đến để hỏi người ta anh ấy có đến đấy để... cai nghiện hay không, nhưng người ta trả lời rằng không biết hắn. Em đã gặp bác sĩ giám đốc. Ông là một nhà trí thức Việt Nam.
- John nói với em về cái y viện đó vào lúc nào?
- Cái ngày xảy ra cãi vã dữ dội giữa bố và anh ấy. Ngay trước khi anh ấy bỏ nhà ra đi.
- Thôi, anh chỉ muốn biết vậy thôi.
- Và bây giờ, nếu cuộc lục vấn đã kết thúc em xin nói câu từ biệt anh! - Nàng nói bằng giọng diễn viên trên sân khấu.
- Vâng, anh xin tạm biệt Rena. Hãy điện thoại cho anh vào những ngày sắp tới.
Nàng tỉ mỉ quan sát tôi, đôi môi động đậy vẽ một nét nhăn, rồi mỉm cười nói giọng mềm mỏng.
- Em khó trả lời rằng không - Giọng nàng xuống thấp như tiếng thì thào - Anh là một người đàn ông gây nhiều kích thích đối với phụ nữ trên lĩnh vực... làm tình, Al ạ.
Nghe tiếng gót giày nàng gõ nhịp từ từ trên dãy hành lang và mất hút xa xa, tôi trở vô phòng mà giờ đây được cấp thêm một xác chết.
Truy lục số điện thoại Minuit O'Hara trong quyển điện thoại niên giám, tôi gọi máy và chờ khá lâu nhưng không có ma nào thèm trả lời. Tôi nói thầm trong bụng, chắc chắn giờ này hộp đêm "Guốc Vàng" đang ồn ào huyên náo khách hàng, nên người ta ngại bước tới bốc ống nghe, vì sợ mất mối hàng.
Tôi dập máy vào giá và nghĩ đến Talbot đang nằm cứng đờ trên sàn gạch trong buồng tắm. Nó trở thành cái gánh nặng đầy rắc rối khó khăn, quan trọng hàng đầu đối với tôi. Tôi không giữ đúng luật là phải thông báo về cơ quan sớm hơn và bây giờ thì không còn dịp nào nữa.
Tôi bước tới tủ rượu, nốc thêm một ly Scotch đậm đặc, cố gắng để không nghĩ tới Talbot.
Chưa quá mười một giờ đêm. Như vậy tôi còn một tiếng rưỡi nữa mới tới giờ đến "Guốc Vàng" để gặp Minuit. Một tay cầm ly rượu, một tay vân vê điếu thuốc, tôi rảo mắt nhìn bâng quơ gian phòng, bỗng tiếng chuông cửa gọi giật một lần nữa.
Tôi suýt đánh rớt chiếc ly và nuốt tuột điếu thuốc vào cổ họng. Có thể vì không dằn nén được và vì có máu điên sơ khai, cô ả Rena dẫn xác lại lần này với con dao mổ heo trong tay. Cũng có thể đây là thần may mắn tròng dây vào cổ tôi bằng cách xui giục chánh cẩm Lavers đâm sộc vào gian phòng đúng cái giờ chết tiệt này. Trong lúc còn bán tín bán nghi thì tiếng chuông giục inh ỏi hơn. Thôi thì phó mặc cho may rủi.
Tôi xoay tay nắm và mở toang cánh cửa ra: một khuôn mặt to bè tròn trĩnh nấp dưới chiếc mũ quả dưa màu nâu sẫm của Clarence hiện ra trước ngưỡng cửa!
- Chào trung úy - Nét mặt và giọng nói của hắn có vẻ thiểu não.
- Chào Clarence. Anh vừa đánh mất cái gì thế? Cây đại hồ cầm phải không?
Clarence Nesbitt nhếch một nụ cười gượng gạo và tôi cảm thấy như mấy ngón tay của hắn đang búng búng một cách máy móc lên mấy sợi dây đàn tưởng tượng.
- Minuit nhờ tôi đến đây, thưa trung úy. Nàng nói rằng cái hẹn với ông tại quán trong đêm nay phải dời lại...
- Ơ kìa, cô ây có điên không mà thay đổi ý kiến bất ngờ vậy?
- Không! - Giọng của hắn trở nên căng thẳng - Cô ấy nghiêm túc, không phải dở hơi đâu. Nàng vẫn giữ lời hứa, nhưng nghĩ rằng tốt hơn ông nên đến nhà riêng của nàng. Và vì nàng không thể ngồi chờ suốt đêm, nên yêu cầu ông rời bước ngay cho...
- Công chuyện làm ăn có việc gì trục trặc hay sao mà nàng phải đóng cửa sớm thế?
Hắn nhìn tôi với vẻ hơi khó chịu:
- Ông không định đùa cợt chúng tôi chứ, thưa trung úy? Minuit sắp ốm đến nơi về việc này đấy.
- Mà chuyện gì chứ?
Lần này hắn ngạc nhiên thật sự:
- Hóa ra ông chưa hay biết gì à? - Rồi hắn nói huỵch toẹt - Nhân viên cảnh sát của các ông kéo nhau đến niêm phong hộp đêm, cách một tiếng đồng hồ trước giờ "Guốc Vàng" hoạt động.
- Anh nói cái gì?
- Không xa mã, không kèn trống... họ chỉ đến với một thanh sắt và cái chìa khóa móc vào cửa. Thế là "Guốc Vàng" tiêu đời nhà ma!
- Ai chủ trương vụ này?
- Một ông có tên Hammond.
- Hammond hả?
- Thưa vâng, đúng đấy!
- Cảm ơn đã cho biết tin, Clarence. Tôi sẽ gặp Minuit ở đâu?
Hắn cho tôi địa chỉ.
Tôi nói với hắn:
- Được rồi, trong vòng mười phút tôi sẽ đến đấy.
- Tốt lắm, thưa trung úy. Tôi đi trỗi nhạc để báo cho cô ấy biết.
- Tạm biệt, Clarence.
- Xin chào, trung úy.
Chờ Clarence Nesbitt đi khuất, tôi khép nhanh cửa lại, bước tới máy điện thoại gọi dây nói cho Hammond ở phòng hình sự:
- Tối nay dường như cậu cho lệnh niêm phong hộp đêm "Guốc Vàng"?
- Thế thì sao?
- Chắc cậu có đủ lý do để làm như vậy hoặc giả cậu bị chứng viêm gan hành?
- Người ta nghi ngờ căn nhà hầm đó là ổ chứa ma túy, là trung tâm phân phối thuốc sái cần sa. Việc này sẽ không bao giờ có trong óc của cậu chứ gì, Wheeler?
- Người nào trượt cho cậu cái ý nghĩ độc đáo này thế?
- John Landis hít bồ đà đúng không? Tại sao hắn hay la cà đến cái hộp đêm hắc ám đó? Chừng như tớ đã tóm phóc được rồi. Việc này có thể là hiển nhiên dù cho với một người có đầu óc ngu đần cũng mò ra.
- Có thể đúng lắm. Và việc này đã được xác minh rồi chứ?
- Nói cho cùng, bọn tớ chưa sờ nắm được gì sất, đó có phải là điều cậu muốn nói, phải vậy không? - Hắn nói tiếp bằng giọng quạu quọ - Giả thiết như đêm nay họ phi tang bằng cách bán tống bán táng các thứ độc dược ấy đi, nói một cách khác, tớ buộc phải cho họ mở cửa trở lại vào ngày mai.
- Cứt thật! Như vậy là luôn luôn có một sức ép vô hình từ ở trên?
- Thà rằng vậy! Người ta đã dóng lên tiếng chuông rồi, nhưng tớ không bị bối rối. Chính con mụ đáo để đó đã làm, không sai chạy vào đâu cả. Thế là bây giờ tớ phải thanh toán công việc, không phải một mà có tới hai.
- Đơn giản là cậu chỉ nói cho có mà thôi. Xưa nay mọi việc cậu đều bình chân như vại, cứ ngồi yên câm miệng hến là vững như trồng. Đấy là chính sách cổ hủ của cậu thì việc này cũng vậy!
- À, nhân nói về việc dóng tiếng chuông - Hammond nói tiếp giọng hắn trở nên hân hoan thấy rõ - Cậu sẽ phải tự giữ lấy thân. Cái lão Landis đó thề sẽ lột da cậu. Vả lại, sau cái vụ gì đó để có lý do cho thấy lão có thể thực hiện được lời răn đe như vậy.
- Cậu lại bị thông tin nhầm rồi đấy, ông trung úy Hammond ạ. Điều này là thông lệ của cậu mà.
Không đợi hắn sủa, tôi kiên quyết dập máy xuống.
Nhưng tôi phân vân, chợt nghĩ thầm: Có thể lần này hắn nói đúng. Cái ý nghĩ này bám sát tôi cho đến lúc ra đến chiếc xe đậu trước nhà.
Ngồi vào xe, khởi động máy và lướt êm trên đường đến với Minuit O'Hara, tôi tự hỏi liệu nàng có hót riêng cho tôi nghe trọn đêm nay hay không?