← Quay lại trang sách

Chương 9

Nàng mở cửa và lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi nồng nhiệt nhìn nàng.

Món tóc màu vàng của nàng hất ngược về phía sau và giữ lại trên gáy, vẽ ra cử chỉ tự nhiên đơn giản, nhưng hơi giả tạo. Cái dáng nét này hài hòa với cách ăn mặc hầu như khỏa thân của nàng được che đậy qua loa bằng những mảnh đăng ten tuyền trơn, kim loại vàng và đá quí nhân tạo. Minuit O'Hara bằng xương bằng thịt hiện hữu trước mắt tôi.

- Vào đi! - Nàng thốt tỉnh bơ, rồi bất ngờ quay gót vào phòng.

Tôi bước theo và khép nhẹ cánh cửa phía sau lưng.

Gian phòng bài trí quá hoang phí, lớn hơn căn của tôi gấp ba lần và đồ đạc phơi bày theo trường phái tân kỳ hiện đại, đơn giản vừa tầm mắt với bất cứ người nào, với điều kiện có trên năm mươi nghìn đô để vủng qua cửa sổ.

- Chà xinh đẹp quá - Tôi tung hê - Tôi có nên lột giày ra không?

Nàng nhún đôi vai trần, không buồn đáp.

Tôi tiếp tục nói:

- Tôi hấp thụ Dale Camegie khá thành công, nhưng có cảm giác chừng như mình đã phí phạm thời gian. (Tác giả quyển sách: “Kết bạn bằng cách nào?” (N.D)

Nàng châm một điếu thuốc và quay mặt về phía tôi:

- Còn tôi có cảm giác chừng như ông vẫn còn khoái trá về việc đó?

- Về việc gì chứ?

Nàng nhếch một nụ cười nhạt nhẽo bên mép môi:

- Về óc khôi hài thâm độc của ông, về cái hẹn rởm rằng ông sẽ đến đón tôi sau giờ trình diễn! Trong khi ông rõ tong, có một cảnh sát viên mẫn cán nào đó đã hết sức chiếu cố mang khóa sắt đến đóng cửa quán của tôi. Có mấy khi một sĩ quan cảnh sát như ông chịu bỏ công đợi chờ...

Tôi từ từ giải thích:

- Tôi không được biết tí nào về việc người ta quyết định sẽ đóng cửa hộp đêm của cô. Tin này tôi mới vừa được Clarence tường thuật lại. Tôi không can dự vào vụ này. Đây là sáng kiến của trung úy Hammond.

Đôi mắt nàng đảo một vòng nhưng tuyệt nhiên không biểu lộ một xúc cảm nào.

- Nếu như ông có điều gì đó để nói thì làm ơn ngắn gọn giùm. Tôi không có thời gian, vả lại đang bị mệt.

- Được, tôi cũng chỉ ngắn gọn thôi. Tôi đã làm việc trong nhiều giờ phụ trội mà không được trả tiền công lần nào.

Ngồi lọt thỏm vào giữa chiếc ghế bành bọc giấy kiếng mỏng, châm thêm một điếu thuốc thứ hai, tôi nhìn nàng và nói, nhưng không tin tưởng lắm:

- Cô có thể đãi tôi thứ nước uống gì chứ?

- Không! - Câu từ chối thẳng thừng, quạu đeo.

Tôi hạ thấp giọng:

- Biết trước rằng tôi sẽ bị thất vọng...

- Ông không phải đến đây để đùa cợt - Nàng nói và hít một hơi thật sâu làm tôi cảm giác các thứ linh tinh che đậy không bảo đảm trên bộ ngực căng tròn của nàng sẽ bật tung.

Tôi phản công ngay:

- Vâng, tại sao lại không chứ?- Là vì cô nói dối về trường hợp của Johnny Landis. Cô một mực phủ nhận trước tôi rằng cô không biết kẻ đó là ai và hắn chưa đến hộp đêm của cô lần nào!

Nàng thở hắt ra:

- Về việc này tôi đã giải thích rành rọt với trung úy Hammond rồi - Nàng tỏ vẻ cau có khó chịu - Tại sao các ông không trao đổi nhau các lượng thông tin thu thập được, trong khi cùng tiến hành chung một cuộc điều tra?

- Cô bị buộc phải nói dối vì biết hắn là con trai của Daniel Landis?

Nàng đốp chát chói tai:

- Dĩ nhiên! Tôi thừa khả năng biết vụ này chỉ mang đến những khó khăn phiền toái, một khi tôi nói toạc ra rằng có quen biết ông bố của người bị giết. Tôi đã thuật lại cho trung úy Hammond rồi.

- Tôi hiểu. Và không khéo, Hammond cả tin điều này, nhưng tôi thì không!

- Thế thì ông chĩa mũi vào đây làm gì? Minuit O'Hara, con nói dối?

Tôi trầm ngâm, rồi từ từ gật đầu:

- Chỉ phần nào thôi. Hammond đóng cửa hộp đêm của cô bởi vì ông ấy hít ngửi được chỗ làm ăn của cô chính là tâm điểm phân phối ma túy!

- Tôi biết lý do đó - Nàng nhún vai tỏ vẻ thách thức - Và kết quả là con số không to tướng. Không ma túy, không ống tiêm chích choác. Thật là một sự nhầm lẫn tai hại.

- Có thể là không như thế đâu!

Nàng muốn đứng bật lên, giọng hoàn toàn quát tháo:

- Chà, ông nghĩ dễ dàng như vậy à? Ông ấy đến đây đích thân chỉ huy cuộc lục soát không chừa một xó xỉnh nào. Người của ông ấy lùng sục khắp nơi, lật tung tóe lên hết các thứ, soi mói quan sát từng người. Thậm chí ông ấy còn không quên cho một nữ cảnh sát dẫn tôi vào phòng riêng sờ mó lục xét khắp thân thể...

Cô nàng hít sâu thêm một hơi thật dài như người bị bệnh thiếu dưỡng khí, bộ ngực chuyển động mạnh làm các thứ trang sức trên đó rung rinh có nguy cơ tuột xuống, rồi nàng gấp gáp nói:

- Tôi có thể khẳng định với ông rằng, nếu có thứ ma túy nào, chỉ cần một nhúm nhỏ thôi thì lọt

vào mắt họ ngay, không chạy chọt vào đâu được. Ấy đấy, việc làm của các ông là thế đấy!

Tôi nói chêm vào:

- Rốt cuộc rồi Hammond nhượng bộ thôi. Hắn sẽ phải tháo gỡ niêm phong và hộp đêm của cô lại hoạt động trở lại bình thường. Có thể vào đêm mai.

- Ông ấy phải tỏ ra biết điều và đấy là việc ông ấy phải làm!

- Nếu họ không tìm thấy ma túy, thì tôi cũng nhất trí thôi.

Nàng nghếch mắt nhìn tôi, vẻ thách thức:

- Như tôi vừa nói với ông đấy: họ chẳng tịch thu được gì cả.

- Không! Ý tôi muốn nói: Chưa chắc đâu cô nương ạ.

Nàng lại săm soi vào tôi khoảng năm sáu giây, hai cánh môi chảy xệ rồi giọng nói kéo dài ra:

- Nói thật đi, thâm ý ông nghĩ gì?

- Landis, cái lão Landis bố, đang dùng mọi thủ đoạn nhằm tạo sức ép đối với chúng tôi. Lão đòi hỏi kẻ sát nhân phải được công lý trừng phạt. Pháp luật không được làm ngơ, phải nhích động hơn nữa để làm cho được cái gì đó cho ra hồn để rõ trắng đen. Đóng cửa cái nơi mà gã quí tử Johnny của lão thường lui tới để được tự do hít choác, cung cấp ma túy, người ta chỉ nhằm theo mục đích yêu cầu của lão mà thôi...

Nàng quay phắt lại, bộ điệu vênh váo kênh kiệu:

- Các ông sẽ tìm cách gì để mưu hại được tôi? Để chồng lên lưng tôi một sự buộc tội vô lý?

Tôi không nhìn vào nàng và đáp lại bằng giọng hững hờ có chủ đích:

- Thưa vâng, tôi có thể làm như vậy một cách thong dong vô tích sự. Rất đơn giản, cô nương ạ. Cái người ta cần là một nhúm thuốc nhỏ, mà cái đó thì tôi có sẵn nó trong tay. Thề có trời, tôi sẽ nói trước mọi người, rằng đã tìm thấy nó trong... Hộp đêm "Guốc Vàng".

Nàng sững người, miệng nói lắp bắp:

- Không, ông không thể làm như thế được! Đó là sự dối trá đáng phỉ nhổ trước lương tâm con người, một sự bội thệ trước công lý!

- Cô nhận xét rất chính xác.

- Ông sẽ không dám - Ả định xỉa xói tiếp điều gì đó, nhưng im thin thít rồi lại bắt đầu soi mói tôi một lát khá lâu, trước khi lắc đầu nói tiếp bằng giọng vô âm sắc - Nhưng tôi biết ông có thể làm điều đó. Ông là con người tàn nhẫn, đốn mạt có hạng. Một...

- Đồng ý! Nhưng ở mặt khác, tôi có thể khoan nhượng, không dìm cô xuống bể bơi. Trái lại tìm cho cô một giải pháp an toàn.

- Đó có phải là trò chơi của ông không, trò mèo vờn chuột?

- Nếu cô muốn. Một cuộc đổi chác có thể sẽ ổn thỏa hơn. Chúng tôi có thể câu lưu cô về tội tàng trữ phân phối ma túy mà cô không thể cầu viện vào ai để chống lại được và sẽ bị truy tố trước tòa án! Tuy nhiên tôi sẽ không áp dụng biện pháp tiêu cực này, với điều kiện cô cung cấp cho chúng tôi một cách trung thực và đầy đủ các thông tin có liên quan đến Johnny Landis và mục đích chính của hắn lui tới thường xuyên hộp đêm "Guốc Vàng" để làm gì?

- Những điều này tôi đã nói rành rọt cho người đồng sự của ông rồi!

- Được lắm. Đó là do ý thích của cô.

Tôi đứng bật dậy, nhìn thẳng vào cô ả và nghiêm trang nói:

- Cô nên ăn mặc lại chỉnh chạc hơn một chút. Cô có thể sẽ bị nhiễm lạnh đấy!

- Ông muốn nói gì?

- Các phòng hỏi cung của cơ quan cảnh sát thông thường không được sưởi đủ ấm. Đây là chỗ tôi sẽ đưa cô đến. Chúng tôi có thể tạm giữ cô ở lại đó với tư cách nghi phạm, trong thời gian chúng tôi tiến hành chút việc nhỏ nhặt gọi là vụ buôn lậu ma túy tại nhá hầm của cô nương Minuit O'Hara!

- Tôi là kẻ bị tình nghi à? - Nàng thì thào gần như rên rỉ - Ôi, không!...

Tôi tiếp tục nói với giọng miêu tả:

- Tôi nghĩ tốt hơn nên cho cô có một ấn tượng để dễ quen thuộc. Hầu hết các xà lim đều một giuộc như nhau, cái nào cũng vậy sất mà cô buộc phải thích ứng, không cãi lại được. Cũng nên nói các khám đường ở thành phố Carona thì các loại này đều đầy rẫy.

Cô ả cắn môi thật chặt và đứng một lát khá lâu. Tôi bổ sung thêm bằng câu nói hào hiệp:

- Nếu cô muốn thay xiêm y ngay lúc này thì tôi sẵn lòng giúp cô một tay.

- Em sợ - Ả đổi cách xưng hô, miệng lắp bắp và hai bàn tay hơi run - Em sợ điều đó sẽ phải đến... Nếu em nói ra hết sự thật, thưa trung úy, ông có thể bảo vệ cho em không?

- Tất nhiên! Tôi có thể ngồi luôn tại đây để bảo vệ cho cô được an toàn hơn.

- Ông thật dễ yêu, thưa trung úy.

- Vậy thì sự thật ấy như thế nào? Cô hãy nói ra đi.

- Lúc nãy ông có nói đến thức uống... Scotch ông nhé?

- Tuyệt, không gì bằng.

Cô ả biến nhanh vào trong và khi trở ra, trên tay đã có hai ly scotch sóng sánh. Ả trao cho tôi một chiếc, còn chiếc kia cầm đến ngồi trên tràng kỷ. Bộ y phục mỏng toang hở hang từ bộ đùi kéo nhích lên đến khoảng giữa tam giác, nơi có vuông vải thêu đăng ten trắng. Với một ít may mắn tôi có thể sờ nó được trong tay.

Cô ả nhìn vào tôi, khẽ khép bộ đùi lại, rồi trở lại vấn dề:

- Có thể nào ông đành lòng đối xử với em như thế được sao? Trước tiên ông phải khẳng định rằng em hoàn toàn không dính líu gì vào vụ này cho đến khi mọi việc đã diễn ra quá muộn.

- Nếu cô biết diễn đạt nó bằng những từ rành rọt không bao che giấu giếm thì tôi mới trả lời một cách cụ thể cho cô.

Nàng nhấp một hớp Whisky, rồi nói:

- Cocain!

- Ở đâu?

- Johnny đã nhiều lần đến hộp đêm của em để mua ma túy. Thế mà em đã ngu đần không hay biết gì cả, mãi sau này hắn mới nói ra.

- Có người nào đó đã bán thuốc sái cho hắn ngay chỗ của cô?

Nàng khẽ nghiêng đầu, miệng lẩm bẩm:

- Không hẳn một mình hắn, không những chỉ có cần sa mà cả bạch phiến và thuốc phiện nữa... bất cứ thứ gì đều bán tất tật và bán nhanh như chớp. Vậy mà em mù tịt, chẳng hay biết gì cả.

- Mãi đến khi Johnny tiết lộ ra cô mới biết?

- Gần như vậy.

- Tại sao hắn lại thông báo cho cô biết? Có phải hắn bị người ta chèn ép bằng cái giá cắt cổ không?

Nàng đáp, kéo theo một cái cười chua chát:

- Johnny là đứa có quá nhiều thủ đoạn, khi một sáng kiến điên cuồng đã nảy sinh trong đầu óc hắn. Hắn cho biết có một gã lạm dụng chỗ của em làm bức bình phong mua bán ma túy. Hắn đưa ý kiến rằng, tại sao hắn không cùng em lợi dụng trở lại để cùng hưởng lợi?

- Hắn thực hiện việc này bằng cách nào?

- Tống tiền. Đơn giản chỉ có thế. Hắn sẽ đặt mua một số thuốc đáng kể, ký lên giấy đặt hàng cho vào phong bì dán con niêm đàng hoàng để địa chỉ nơi cung cấp hàng hẳn hoi. Em sẽ chộp cái phong bì ấy đặt điều kiện với gã bán ma túy lậu, buộc gã phải truất ra sáu mươi phần trăm trong số tiền bán được số thuốc. Nếu gã đó không thuận thì cái phong bì kia sẽ được chuyển ngay đến cảnh sát. Johnny sẽ được bốn mươi phần trăm, phần của em là hai mươi.

- Cô nghĩ thế nào về ý kiến này?

- Em không muốn nghe nói đến nó. Em điều khiển một cơ ngơi không bao giờ có thể chê trách được và ít ra em phải thấy rõ như thế. Vì vậy em phải cố giữ cho nó luôn luôn không bị mang tai tiếng. Trong hai lần đầu nói chuyện, Johnny đã tỏ ra khá sòng phẳng. Hắn đánh gục lý lẽ của em bằng cách khẳng định rằng không thể có một nguy cơ sơ hở nào xảy ra cả. Hắn khoe rằng cha của hắn là nhân vật lớn, chủ nhân ông một tờ báo có uy tín nhất. Hắn đảm bảo rằng cái gã bán lậu ma túy đó sẽ không ngu dại đụng vào hắn vì sợ rằng báo chí sẽ chộp cơ hội lật tung lên về việc mua bán thuốc sái! Mỗi lần đến gặp em, Johnny đều mang vấn đề này cố thuyết phục em và rồi vào một đêm, thấy em khăng khăng từ chối, hắn chửi thẳng vào mặt em là đứa ngu đần, đồng thời cho biết, nếu em không chịu hợp tác thì hắn tự bươn trải và dĩ nhiên hắn sẽ hưởng lợi lấy một mình. Hắn còn đe dọa nếu nội vụ đổ bể ra thì cảnh sát sẽ đóng cửa hộp đêm của em vì là nơi phân phối ma túy và em sẽ lãnh đủ hai năm tù ngồi.

- Và cô nghĩ rằng hắn nói có lý?

- Vâng, càng suy nghĩ em càng thấy những luận cứ của hắn có cơ sở xác đáng. Ai có thể chịu nghĩ cho em rằng, trong khi vụ việc bằng trời như thế xảy ra trong quán của em mà em tuyệt nhiên không hay biết gì cả? Chính em còn chưa thể tin được, huống hồ chi ai!

- Thế còn Johnny?

Nàng lắc đầu tỏ vẻ thất vọng:

- Em không còn cách nào để lùi lại được, đành phải dấn bước thôi. Thế rồi một đêm, lần sau chót hắn đến chỗ em - trước đêm bị mưu sát - hắn chìa cho em thấy một phong bì dơ bẩn mà người ta vừa gửi cho hắn. Đó là những tiếng lóng của dân Harlem.

- "Ken ơi, hãy trang điểm trong phi vụ bằng Oscar', - Tôi nói ron rót.

Nàng tròn xoe đôi mắt đầy ngạc nhiên:

- Ơ kìa, ông đá biết rồi à?

- Tôi thấy nó trong túi của Johnny lúc hắn bị giết.

- Johnny xem thường lời cảnh cáo này, hắn cười ruồi, nói giọng thách thức: Không một kẻ nào dám động đến thân thể ta, luôn cả các mối liên hệ của ta...

Nàng thở dài, nói tiếp:

- Hắn nói một cách đầy tin tưởng như thế đó.

Tôi cho cô ả biết:

- Lão bố đã tống cố hắn ra khỏi nhà, không thương xót gì cả, chưa đầy ba tháng nay thôi.

Nàng lại lắc đầu, nói giọng ngán ngẩm:

- Vậy thì em không hay biết gì cả! Có phải ông muốn nói... hắn tin vào địa vị của ông bố và uy tín của tờ báo không ai dám đụng tới hắn?

- Đúng vậy, không còn gì ngờ vực. Nào, hãy kể tiếp di.

- Thế là hết, không còn gì nói nữa - Ả đáp và tiếp, giọng đè nén chịu đựng - Em cảm nghĩ tự dưng bị đẩy vào tình huống bất lực, có miệng mà không dám thốt ra lời. Thôi đành ngoảnh mặt làm ngơ, xem như không hay biết đến vụ này.

Tôi nói và gằn từng tiếng:

- Và bây giờ là vấn đề cốt lõi đây: Hoặc cô đi theo tôi ngay về Đội điều tra hình sự hoặc cô phải cho tôi biết. Tên của gã phân phối ma túy?

Một lần nữa cô ả cắn chặt môi một lúc lâu:

- Ông vẫn giữ lời hứa rằng sẽ bảo vệ em?

Tôi đáp ngay:

- Vâng, tôi bảo đảm điều đó!

- Được rồi, gã đó chính là... Wes Stewart!

- Cái gã thổi kèn đồng, tính tình ủy mị như con gái ấy đúng không? Cảm ơn Minuit. Bây giờ thì cô không mất thời giờ thay đổi xiêm y và không phải đi đâu cả.

- Cuộc mặc cả tí xíu nữa giữa chúng ta, thưa trung úy - Ả nói nhỏ giọng đầy lo âu - Ông nghĩ xem, liệu có khả năng...

- Tôi đã suy nghĩ đến điều đó. Cô có sẵn sàng viết ngay bây giờ hay trễ lắm nội đêm nay một tờ tự khai có chữ ký hẳn hoi về những gì cô vừa tường thuật cho tôi?

Cô ả lại nghiêng nghiêng đầu:

- Vâng, em sẽ viết ngay bây giờ, thưa trung úy.

- Hay lắm. Tôi hứa cô sẽ không bị vướng víu vào vụ mua bán ma túy. Thực ra, chỉ cần cho thay thế tay kèn đồng ấy đi thì cô vẫn có thể mở cửa hộp đêm trở lại một cách êm xuôi.

- Cám ơn trung úy - Cô ả đáp lại một cách nồng nhiệt - Em không biết cách nào để cảm ơn ông.

- Yên chí, tôi sẽ chỉ cho cô cái cách đó, ngay khi tôi được rảnh rỗi. Cô có biết Stewart ở đâu không?

- Không, nhưng em biết lúc này tìm thấy hắn tại đâu. Khi em nhờ Clarence đến thông báo để ông biết phải hủy cái hẹn ở quán thì Stewart đang có mặt ở đấy, đồng thời có hỏi em bọn họ có tập trung thường xuyên tại "Guốc Vàng" hay không, trong thời gian quán bị đóng cửa...

- Để làm quái gì chứ? Đãi nhậu mừng à?

- Coi kìa, thì để tập dượt các bản nhạc chứ nhạc sĩ còn làm gì nữa. Ông phải thông cảm với các nhạc sĩ, họ là thứ khùng điên tất tật. Họ ưa thích chơi đùa bằng mắt. Em có cho Stewart biết điều đó không làm phiền nhiễu tới em và em đã giao cho hắn xâu chìa khóa của hộp đêm "Guốc Vàng".

- Cô có còn giữ cái nào khác trong số các chìa khóa ấy không?

- Có, nó ở trong ngăn kéo của em.

- Điện thoại của cô đặt ở đâu?

- Đằng kia, phía sau cái giá đèn.

Tôi bước tới, bốc điện thoại gọi về chánh cẩm Lavers. Cuối cùng một giọng càu nhàu mệt mỏi vang lên từ bên kia đầu dây:

- Chánh cẩm Lavers đây. Ai gọi máy...

Tôi lẹ làng tường trình câu chuyện không bỏ sót chi tiết cho sếp nghe.

- Hãy tức tốc đến ngay hộp đêm "Guốc Vàng" để bất thần hốt trọn ổ. Mà này khoan đã, hãy đợi. Phải nhớ thi hành đúng theo luật định, đừng giẫm đạp chân lên những việc không cần thiết. Anh đứng phía ngoài, chờ Hammond đến, rồi hai người phối hợp xông vào bắt con chim mồi đó mang về cho tôi.

Cám ơn sếp. Rốt cuộc sếp sẽ thổi sáo cho tôi nghe một bản thật êm tai tuyệt vời.

Nói xong, tôi nô nức dập máy lên cái giá đỡ, đồng thời quay mặt về phía Minuit. Cô ả chìa tay trao cho tôi xâu chìa khóa. Tôi nhận và cho nó vào túi, rồi nói:

- Chúng tôi sẽ cập bến đến đấy. Sau khi dẫn độ hắn vào xà lim, tôi sẽ thông báo cho cô được biết và cũng từ giờ phút đó, cô không còn gì phải sợ để cần có một người bảo vệ.

- Thành thật cám ơn trung úy.

- Hãy gọi tôi là Al.

- Vâng, cảm ơn Al - Nàng hạ thấp giọng nói gần như thì thầm, trong khi đó vuông vải đăng ten chết tiệt như sắp trườn ra khỏi chỗ phải ở của nó - Nếu anh không bị vướng chân sau khi tóm cổ tên Stewart, anh có thể trở lại đây để chúng ta ăn khao không? Lúc đó anh có thể chỉ cho em cái cách làm thế nào để tỏ lòng biết ơn như anh đã hứa hay không?

- Hoan nghênh cả hai tay. Tôi có cảm giác việc này sẽ diễn ra cực kỳ nhanh chóng, sẽ đánh gục tất cả kỷ lục đã có từ trước về tính logic của nó.

Nàng bước theo tôi, đích thân mở cửa, rồi bất ngờ choàng tay qua cổ tôi, kéo sát tôi vào và ghì chặt một cách cuồng nhiệt. Tôi để yên cho nàng đặt nụ hôn lên môi.

Nàng buông tôi ra, rồi nói hổn hển:

- Nụ hôn đó là để anh nhanh chóng trở lại đấy, Al!

Nàng nhoẻn miệng cười, rồi khép nhẹ cánh cửa lại.

***

Tôi ra bãi đỗ xe, lái một mạch đến hộp đêm "Guốc Vàng" và dừng chiếc Healey cách khoảng năm mươi mét phía trước quán. Năm phút sau, một chiếc xe tuần tiễu của cảnh sát trờ tới, dừng lại phía sau xe tôi, đậu sát vào lề đường. Từ trên xe hai người đàn ống bước xuống và tiến thẳng về phía tôi.

- Chà, mọi người đều lên cơn sốt - Hammond mở lời - Đêm nay mọi việc đều do cậu chủ trì. Tớ tăng viện thêm Polnik cho chắc ăn. Thiết nghĩ với ba người, chúng ta sẽ nhanh chóng đưa gã đó vào ngủ xà lim.

- Tớ cũng hy vọng thế. Nó chỉ có một thằng thôi!

Ba người tiến tới nhà hầm. Tôi tra chìa vào ổ khóa, cánh cửa mở ra ngay. Chúng tôi từ từ bước vào và tôi đã đặt chân lên cầu thang.

Đột nhiên tôi cảm giác nao nao buồn vì buộc phải làm gián đoạn những nhạc sĩ chân chính, trong khi họ thả hồn nghệ thuật vào một nhạc bản xuất thần mang tên "The World is waiting for the sunrise" (thế giới đang chờ bình minh).

Đang cung Mi thứ, Wes Stewart chợt vút lên một âm thanh sấm sét rồi chìm lắng xuống xa xôi buồn lặng một phần tư âm giai trong đường xoi cây kèn đồng và Cuba Carter họa điệu trống phách trầm bổng theo nhịp điệu blue, còn Clarence Nesbitt vung mấy ngón điêu luyện qua giọng trầm của cây đại hồ cầm.

- Khi một con người có khả năng trỗi lên những khúc tuyệt diệu qua giọng kèn réo rắt đến thế kia, thì người ta dễ dàng bị lôi cuốn để bỏ qua cho hắn, dẫu rằng là một trọng án - Tôi thì thầm bên tai Hammond, khi chúng tôi xuống hết bậc thang cuối cùng.

- Không một ai được nói năng gây tiếng động!

Hammond hạ lệnh phũ phàng.

Chúng tôi luồn lách qua các dãy bàn trống và đang đứng phía dưới bục diễn.

Clarence là người đầu tiên nom thấy chúng tôi, nên hắn vội ngưng tay đàn. Cuba bắt chước ngưng theo, nhưng Wes thì hầu như thả hồn đâu đâu, hắn nhắm nghiền đôi mắt say mê theo giọng kèn. Mãi khi cảm thấy điệu kèn chơi vơi đơn độc trong suốt ba mươi hai trường canh không được các bạn họa điệu theo, hắn mới mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn quanh.

Các nhạc sĩ quan sát chúng tôi chung một thái độ sững sờ, nhưng mỗi người một dáng điệu khác nhau. Các ngón tay của Clarence không ngơi búng vẩy như đang khảy đàn. Cuba ngọ nguậy đôi chân, cựa động vô thức hầu như bực dọc. Chỉ riêng Wes luôn đứng trầm tư bất động.

- Quí vị cần...

Hắn khẽ khàng buông câu hỏi, rồi dừng lại nửa chừng.

- Để vào đề đây - Hammond nhìn hắn gằn từng tiếng - Cần anh bạn cung cấp một sái cần sa!

Wes chau mày đáp lại:

- Thưa ông, tôi chưa hiểu...

- Trắng đen rồi sẽ biết sau - Hammond nói như quát - Đừng để tôi phải khó khăn, trong khi cần sa ma túy các cái đều đã chui tuột vào bụng mọi người.

Wes đứng chết trân, mồm há hốc không thốt nên lời.

- Mày tiêu rồi, Wes - Hammond gầm thét - chúng tao hiểu âm nhạc, mày có thể hình dung được. Nhưng mày đừng hòng mượn cái hộp đêm này qua mắt chúng tao làm chỗ phân phối xì ke ma túy. Johnny biết rõ âm mưu này, hắn nảy sinh sáng kiến tống tiền mày. Mày phản ứng lại bằng cách gửi cho hắn mảnh giấy nhỏ ngụ ý bảo hắn im ngay, nếu không thì ăn kẹo đồng. Hắn bất tuân và chính mày đã khử hắn! Mày tiêu rồi, Wes...

Wesley chậm rãi lắc lư cái đầu như một người đang cố gắng vượt qua cơn ác mộng.

Hắn lắp bắp:

- Cần sa, ma túy? Một cuộc tống tiền? Lạy chúa, chính tôi là kẻ giết người? Không, tôi không hiểu gì cả?

- Đừng chối quanh, làm mất thời giờ - Hammond vừa nói vừa từ từ bước tới - Chúng tao có bằng chứng về việc mua bán ma túy, việc Johnny Landis âm mưu tống tiền và những lời hăm dọa. Chúng tao đang có trong tay tờ giấy mày hăm dọa nó. Mày bị bắt về tội mua bán ma túy, Wes! Và sáng ngày mai thêm một tội danh giết người!

- Không! Tôi không đi đâu hết - Stewart nói cử chỉ hoàn toàn mất bình tĩnh - Đó là những lời dối trá! Ông chụp mũ lên tôi vì không tìm ra được kẻ sát nhân! Một khi để ông chộp được thì đời tôi kể như tiêu ma!

- Đủ rồi! Bước xuống đây, đi theo tao! - Hammond hạ lệnh.

- Không bao giờ! - Stewart hét to.

Bất thình lình từ trên sân khấu, hắn ném cây kèn đồng bổ vào dầu Hammond, nhưng gã này tránh kịp.

Bằng một động tác bất ngờ Stewart đã phóng xuống khỏi bục diễn và lao nhanh như chớp về hướng nhà bếp.

Polnik rút súng lục ra khỏi túi áo vét, chậm chậm giơ lên đúng lúc Stewart vừa với tới cửa bếp.

Tôi xoay gót, tiến tới một bước về phía trước, chạm mạnh vào Polnik, làm hắn và tôi ngã chồng lên nhau té xuống nền gạch. Tiếng súng nổ, viên đạn bắn trượt lên trần phòng. Stewart thoát chết và chui được vào bên trong.

- Cứt thật! - Polnik tức bực la lên ầm ĩ - Tôi đã hạ được nó, nếu như ông không xô đẩy vào tôi!

- Xin lỗi - Tôi nhỏ nhẹ nói - Tôi bị vấp...

- Đừng cãi vã nữa! - Hammond thét to, mặt mũi tím bầm - Rượt đuổi theo nó!

Chúng tôi chạy ùa đến cánh cửa, nhà bếp vắng tanh. Cánh cửa mở toang ăn thông ra một con hẻm và ở đây cũng không một bóng người. Hammond dừng lại trước ngoái lại chúng tôi, mặt giận dữ:

- Rượt theo! - Hắn làu bàu - Thằng khốn đã biết chọn cơ hội, nhưng nhân dạng của nó lập tức sẽ được phổ biến đi khắp nơi và sớm muộn gì nó cũng không thoát khỏi.

Chúng tôi rời khỏi hộp đêm "Guốc Vàng", tiến đến chỗ đỗ xe.

- Ngu đần! - Hammond hung hãn nhìn tôi - Nếu cậu không gàn dở, đổ ập lên người Polnik thì thằng khốn đó không có cách chi trượt khỏi bàn tay của tớ. Cậu đã hình dung ra được thái độ của Lavers như thế nào rồi chứ? Hai viên trung úy hình sự và một thầy trung sĩ nhanh nhẹn không tó được một thằng nhạc sĩ cà mèn!