← Quay lại trang sách

Chương 10

Qua máy thu phát đặt trên xe, Hammond báo động trên các tuyến tuần tiễu và toàn lực lượng cảnh sát.

Khi chúng tôi trở về đội điều tra hình sự thì chánh cẩm Lavers đang ngồi chờ tại trụ sở. Ông chăm chú quan sát chúng tôi từng người như khám phá một hiện tượng lạ. Một lát sau, lão cất giọng đầy tiếc rẻ:

- Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng - Lão thì thầm như lúc nguyện kinh - Lẽ ra tôi không được khinh suất để các anh ba người đi đơn độc ban đêm. Điều này quá nguy hiểm! Tôi phải cử một đội hộ tống có võ trang đầy đủ theo bảo vệ các anh...

Tôi biết ngay tông là cách mào đầu quen thuộc của quan chánh cẩm.

- Có thánh mới biết được! - Lão từ từ xả máy - Các anh có nguy cơ đổ sụp trước một tên găngxtơ có thành tích sáu năm võ trang bằng một khẩu súng... cao su. Và quả thật các anh đã té nước đái vào quần vì quá khiếp đảm...

Hammond chống chế:

- Thưa cảnh sát trưởng, việc này là do...

- Dẹp cái tại, bị đó đi! Tôi chưa nói hết! Tôi không nói đến trung sĩ Polnik, mà muốn đề cập đến quí vị, các ông trung úy quí hóa của tôi! - Lão quay chiếc ghế ngồi có chân trục, nhìn thẳng vào tôi - Nhất là anh, ông trung úy Wheeler ạ!

Lão ngưng nói, thở dài sườn sượt để tiếp tục những câu rõ đẹp hơn cho tôi:

- Wheeler, tôi bỏ công ra hết một ngày bào chữa cho anh chống lại Landis, nhưng bây giờ tôi bắt đầu tin rằng lão ấy có lý. Anh rất thích hợp vào việc đứng nơi các ngã tư đường để điều hành giao thông!

- Thưa sếp, vâng ạ - Tôi đáp.

- Và tôi đang tự hỏi - Lão lầm bầm, dường như thắc mắc - Nên gửi anh đến nơi nào mà người ta sẽ đóng kín anh rất lâu.

- Thưa sếp, vâng ạ - Tôi vẫn bình tĩnh nói.

Lão gầm lên dữ dội:

- Có nghĩa là tôi không muốn thấy mặt anh.

Tôi giập hai gót giày vào nhau, hối hả tháo lui khỏi phòng giấy trước khi lão chánh cẩm phát minh thêm một tràng sáng chế nhận xét về tôi y như thế.

Thật ra, tôi đang bị ngụp trong nhiều nỗi suy tư, trong số đó có cái xác chết nhỏ nhắn mà tôi còn ôm ấp nó trong phòng. Nó là mối quan tâm hàng đầu, cần phải tìm cách nhanh chóng giải quyết ổn thỏa.

Thầm lặng trở về phòng, tôi bước vào buồng tắm và dựng Talbot trỗi dậy. Tôi đánh vật hết sức vất vả với cái gánh nặng này. Vừa xốc vừa kéo nó đi chệnh choạng trong dãy hành lang, tôi không ngớt khấn thầm đừng có kẻ nào nom thấy trên đoạn đường đi của tôi.

Luôn luôn chuẩn bị sẵn câu nói trên môi, tôi sẽ vui vẻ thưa rằng ông bạn của tôi đã sa đà quá chén. Dĩ nhiên tôi phải viện dẫn như thế, nhưng có ai tin nói tôi hay không? Phần đông thiên hạ thường có thói quen, nom thấy một việc lạ lẫm như thế này, họ luôn luôn đon đả hỏi, không phải vì thương hại mà chính vì tò mò muốn biết kẻ bất hạnh đó là ai.

May mắn, tôi không lâm vào tình huống này vì trên đoạn đường đi, tôi không chạm mặt một kẻ nào.

Đưa được Talbot vào ngồi nơi băng ghế trước của chiếc Healey, tôi đặt hắn tựa lưng ngay ngắn vào thành ghế, rồi cho chiếc xe lướt êm. Qua những chỗ bẻ ngoặt, cái đầu nó lắc lư gục gặc, trông đến nực cười.

Con đường vắng teo vắng ngắt và trầm lặng như chiếc lá khô trong công viên khi chiếc Healey dừng lại trước hộp đêm "Guốc Vàng". Với chùm chìa khóa của Minuit, tôi loay hoay nhiều lượt mới mở được cửa quán. Đưa Talbot ra khỏi xe, khệ nệ bế xốc hắn chui vào nhà hầm, rồi dùng gót chân hất cánh cửa khép kín lại.

Trời tối đen như mực đưa bàn tay không thấy cho tôi cảm giác nơi này vừa trống lạnh và mùi ẩm mốc xông lên tận mũi. Thật là không khí lý tưởng để gửi gắm cái xác quá nhiều phiền toái này. Tôi vừa thận trọng mò mẫm lên từng nấc thang dẫn xuống nhà hầm, tôi vừa kéo lê cái xác chết ở phía sau lưng. Cứ mỗi bậc thang đi xuống, cái đầu của Talbot đập vào thành gỗ vang lên sầu thảm. Trong bầu không khí tối tăm, yên ắng và im lặng hoàn toàn này, tiếng vang động của xác chết không phải là một âm thanh thích thú chút nào.

Cuối cùng tôi cũng lê xuống hết bậc thang chót và cái xác ấy giật một lần nữa trước khi lăn kềnh xuống nền gạch. Tôi bỏ mặc nó, đứng lại để nghỉ xả hơi, thế nhưng ở đây lại vang lên một tiếng thứ hai, một thứ âm thanh khiến tôi rởn tóc gáy.

Tôi phải bỏ ra nhiều giây đồng hồ để tin chắc rằng xác chết không thể co giật hay nẩy xốc lên, trong khi nó bị tôi kéo lôi sau quãng đường dài như vậy. Không đầy một giây nữa, như đùa giỡn nó lại vang lên và lần này cột sống của tôi nhớp nháp mồ hôi lạnh. Tôi thầm nghĩ phải có một con người hay một loài vật gì đó là nguyên nhân gây ra tiếng động này. Việc này cho thấy tôi đang có một người bạn đồng hành trong bóng đêm, chứ không phải Talbot hiện về làm quỉ nhập tràng...

Bây giờ tiếng động hiển nhiên, nghe rõ ràng và chính xác, nó cho tôi một cảm giác chua xót, tự trách mình đã hời hợt không giắt theo khẩu 38 ly đặc biệt. Tiếng động lập lại và báo cho biết tiếng kéo lê đôi chân rất thận trọng của một kẻ nào đó đang đến gần tôi.

- Không được đến gần! Đứng yên đấy, không cựa động! Bất tuân, tao nổ súng - Tôi sủa hú họa.

Trong lúc mắt tôi sờ sẫm chẳng nom thấy gì thì kẻ đó có thể đã trông thấy tôi không một tấc sắt trong tay. Ít ra tôi phảỉ nghiệm ra được tình huống này. Dầu vậy, tiếng chân đang dẫm nhẹ đột nhiên dừng hẳn lại.

- Có phải ông đấy không, thưa trung úy?

Một giọng nói run run phát ra đầy lo lắng.

Tôi nói lớn:

- Tất nhiên rồi, hãy thắp sáng lên! Nên nhớ tôi đã xử sự sòng phẳng đối với anh.

Tôi nghĩ bụng nếu hắn đã ngu xuẩn lên tiếng thì hắn cũng không đủ trí khôn và sẽ làm theo lệnh tôi.

Sau năm hoặc ba giây đồng hồ dài bất tận, quả nhiên sau đó nhiều ngọn đèn điện được bật sáng rực trong căn nhà hầm.

- Ông đã phát hiện ra tôi rồi, thưa trung úy! - Wes Stewart đứng cách tôi ba bước, thiểu não nói sau cái thở dài đầy thất vọng - Tôi không chống cự lại ông.

Bất giác trông thấy cái xác của Talbot, hai tròng mắt của hắn muốn lọt ra ngoài.

- Chúa ơi, ai thế này?

- Anh có thể gọi nó là Jada, nếu anh muốn.

- Nhưng, thưa trung úy... - Mặt hắn nhăn nhúm, nói lắp bắp - Người này chết rồi à?

Tôi đến bên xác Talbot lôi nó từ nền sàn và dựng nó đứng sựng bên mép bục diễn.

- Đúng! Vào nội nhật ngày mai nó sẽ nhận được tiền thù lao!

- Tôi có bị mất trí chưa, thưa trung úy? Ông làm gì ở chỗ này lại còn dẫn theo cái xác chết? Chúa ơi, tôi điên mất!

- Anh vừa nói đã bị tôi tó, phải vậy không?

- Thưa vâng, nhưng tôi không nói tiếng lóng, bởi vì tôi nhận thấy nó trơ trẽn quá. Không rõ có ai đó trách cứ gì hay không ngôn ngữ của Shakespeare (văn hào người Anh ở thế kỷ mười sáu) chứ tôi rất ham thích được học hỏi nó.

- Anh có cần cầu viện thêm Webster? (nhà xuất bản tự điển tiếng Anh).

- Tôi thầm nghĩ căn nhà hầm này cuối cùng ông sẽ tìm đến. Thế nên tôi không ngạc nhiên khi biết ông đã đến.

- Anh định chọn chỗ này làm chốn ẩn thân?

- Đầu tiên tôi nhảy qua bức vách một con hẻm cụt và nghe ông cùng hai người đồng sự đi qua. Sau khi tin chắc rằng các ông đã đi khỏi, tôi quay trở lại nhà bếp và ở đó chờ cho đến khi Clarence và Cuba ra về, tôi mới lần mò vào đây. Tôi không dám bật đèn, sợ có ai ở bên ngoài nhìn thấy.

- Thật đáng tiếc. Nếu tôi không nghĩ ra được điều này thì tóc tôi chắc bạc trắng.

- Tôi không định trốn mãi ở đây, thưa trung úy. Tôi không hề có một hành động nào như ông cảnh sát kia đã kết tội, nên dần dần lấy lại được sự bình tĩnh và nghĩ rằng pháp luật không bao giờ trừng phạt người vô tội. Vì vậy tôi không nên trốn lánh, vừa kịp lúc ông đến đây.

Hắn ngoảnh về phía Talbot vẻ mặt xanh tái. Tôi nói:

- Có nên rời khỏi đây không. Tôi không thích thú với cái xác ở bên cạnh.

- Tùy theo ông quyết định, thưa trung úy.

Wes đáp giọng ỉu xìu.

Chúng tôi trèo trở lên cầu thang và ra bên ngoài. Thận trọng khóa chặt cửa quán lại, tôi đưa hắn ngồi vào chiếc Healey.

- Tôi nghĩ phải có đến ba xe tuần tiễu chực chờ để áp giải tôi.

- Không! Chính phủ đang có chính sách tiết kiệm - Tôi giải thích để hắn yên tâm.

Lại thêm một lần ngạc nhiên nữa khi Wes bước vào căn phòng của tôi.

Tôi mở cửa, bật đèn rồi đứng sang bên nhường cho hắn bước vào. Hắn ta vào phòng khách, đứng khựng lại, đưa mắt nhìn quanh đầy phân vân thắc mắc.

- Chúng ta đang ở đâu, thưa trung úy?

- Trong căn phòng của tôi.

- Chúng ta phải đến Đội hình sự chứ? Trung úy đến bắt tôi mà?

- Ý kiến hay ra phết. Nào, nhâm nhi chút gì chứ?

- Trời ơi, tôi chẳng hiểu gì cả - Hắn lầm bầm như đang mơ ngủ - Tại sao ông lại đem tôi về nhà?

- Rượu Scotch phải không?

Tôi nheo mắt hỏi, còn hắn ngẩn ngơ như rơi từ cung trăng. Tôi rót whisky vào hai cái ly, trao cho hắn một chiếc, rồi tôi cầm ly của mình đến chiếc máy thu băng, chọn một bản nhạc mà tôi ưa thích nhất.

Tiếng nhạc vừa trỗi lên, Wes đã nhắm nghiền đôi mắt. Mãi năm phút sau bản nhạc dứt, hắn mới chợt tỉnh và từ từ mở mắt ra, trong khi tôi đã nốc cạn ly scotch thứ hai.

- Chà, giọng kèn xuất thần của một nhạc sĩ tài năng bậc thầy. Nếu muốn đạt trình độ này, tôi phải khổ công tập luyện liên tục trong vòng mười năm hoặc hơn nữa, nhưng cũng vừa đủ gọi là tạm làm hài lòng người mộ điệu.

- Anh không thuộc cung cách Chicago, nhưng có ở đấy chứ?

- Tôi ở một vùng người ta gọi "Không-đất-cho-người!" Đấy là nơi tôi đã sống.

Hắn hấp háy đôi mi và tiếp:

- Tôi quên nói, chỗ của tôi trong lúc này là... xà lim.

- Việc này bắt tôi phải suy nghĩ. Có phải anh đã khẳng định với Hammond rằng anh không hề dính líu hoặc hay biết về việc mua bán ma túy, về cái chết của Johnny Landis?

- Hoàn toàn đúng như thế, thưa trung úy!

- Tôi tin nơi anh, nhưng nếu anh không mua bán những thứ đó, thì kẻ nào làm việc này?

- Tôi hoàn toàn không biết và xin thề đó là sự thật và chỉ có sự thật này mà thôi. Tôi chỉ biết đôi lúc Clarence và Cuba có hút cần sa nhưng điều này thì ai cũng có thể nhận ra, nhất là khi nhìn qua cách họ trình tấu.

- Họ trình tấu sai à?

Hắn lắc đầu:

- Không! Họ chơi rất đạt, đạt gấp nghìn lần. Lúc ấy họ hoàn toàn thư giãn và âm nhạc cuốn hút theo họ qua những ngón tay.

- Cái đêm Johnny Landis bị giết, họ có hút cần sa hay không?

- Tôi tin là có! Đêm đó họ biểu diễn rất có thần. Còn tôi cũng chơi say mê đến đỗi gã đó bước tới và ngã xuống chết trước mặt - Hắn bổ sung bằng một nụ cười bẽn lẽn - Tôi như người vào buồng tắm, cái mái ngói đổ xuống ở bên ngoài vẫn không hay.

- Tôi tin nơi anh, Wes. Nhưng những lời này chẳng giúp ích gì thêm cho tôi.

- Tôi rất lấy làm tiếc, thưa trung úy. Nhưng tôi chỉ biết có ngần ấy mà thôi.

- Lúc cảnh sát đến đóng cửa hộp đêm "Guốc Vàng" anh đi đâu?

- Tôi ở nhà. Tôi có một gian buồng trong khu vực này, không xa căn nhà hầm.

- Và anh vẫn ở trong đấy?

- Cho đến mười giờ đêm.

- Rồi sau đó?

- Cuba đến báo cho tôi biết Clarence muốn dượt một khúc nhạc và có thể sử dụng chỗ của hộp đêm. Do đó tôi xách theo cây kèn và đi theo hắn đến quán của Minuit. Phần còn lại thì ông đã biết rồi. Chúng tôi đang dượt nhạc thì ba người các ông đến...

- Điều này không phải kể.

- Và bây giờ ông áp giải tôi đến trụ sở cảnh sát?

Tôi lắc đầu:

- Không! Tôi muốn anh giúp một việc, Wes. Hãy ở tạm đây ít hôm.

Hắn nhìn tôi trân trân như thể tôi sắp điên đến nơi và có thể hắn không lầm lẫn lắm.

- Ông không nói đùa chứ?

- Không! Trái lại, tôi nói rất nghiêm túc. Anh sẽ ở trong phòng tôi vì không một ai có thể nghĩ đến việc anh ở đây mà đến quấy rầy, do đó anh sẽ tránh được những trắc trở trong lúc này. Có thức ăn dự trữ, rượu Scotch và các đĩa nhạc tuyệt vời, anh sẽ không buồn nản lắm đâu.

- Nhưng dù sao tôi vẫn thấy nên vào xà lim cho ổn thân! Hãy cho tôi biết, đây có phải là một trò đùa của trung úy không?

Hắn hỏi với nụ cười dè dặt.

Tôi đáp bằng giọng cương quyết.

- Không, không phải chuyện đùa và đúng như những gì tôi nói.

- Nhưng tại sao ông làm thế, trong khi ông chưa hiểu biết gì về tôi?

- Để chứng minh rằng tôi thành thật đối với anh, mặc dầu khá khó khăn cho tôi đây, Wes nhưng phải thú nhận vì công vụ mà tôi làm việc này.

- Thú thật dù không thông suốt vụ này, nhưng tôi rất mang ơn ông, thưa trung úy.

- Được lắm. Nào chúng ta làm thêm một ly.

Chúng tôi uống thêm mỗi người hai ly nữa trước khi đi ngủ. Nói rõ hơn, tôi lên giường còn Wes nằm trên tràng kỷ ở phòng khách. Sự tiếp đãi hậu hĩ của Al Wheeler trứ danh giới hạn đến đó thôi.

Suốt ngày vất vả và dài vô tận.

Tôi mơ thấy mình quấn khăn lên đầu, râu xồm xoàm và dài thườn thượt đang ngồi canh giữ hậu cung, ngả lưng lên chồng gối cao đến bốn năm thước tây. Đàn thứ phi của tôi có các kiều nữ

Annabelle Jackson, Rena Landis và... Minuit O'Hara. Các nàng không mảnh vải che thân ngồi quanh vòng tròn, háo hức nhìn tôi bằng những cặp mắt ham muốn dục vọng. Và tôi cũng nói lên sự ưa thích không kìm chế kịp: được đi câu cá một mình.

Có ai đó lắc lư cánh tay đánh thức tôi dậy và sau đó nơi phòng khách vang lên một giọng nói như một bài ca:

- Mười một giờ rồi, xin mời trung úy bước ra, đã pha cà phê, thịt rán phi lê, bánh phết bơ có sẵn trong tủ ướp lạnh.

Tôi nghĩ Wes có thể là người phục vụ thiện nghệ về việc này ngoài nghề thổi kèn đồng của anh.

Lúc vào bàn ăn, tôi đọc một bài bình luận đăng trên tờ "La Tribune" buổi sáng và cảm giác như bị một quả đâm thốc vào giữa dạ dày. Landis giữ đúng cam kết: Tên của tôi chễm chệ trên mấy cột báo dài sòng sọc chiếm gần hết trang nhất. Các hình dung từ "đê hèn", "hạ tiện" áp đặt cho Wheeler - thể theo tờ "La Tribune" - là cách dùng uyển từ rất tinh tế. Nhưng không phải mình tôi nhấm nháp sự sỉ nhục, có cả Cảnh sát trưởng và toàn bộ sậu dưới quyền ông đều bị gắn cái từ "phản bội" tất tật. Phải nhìn nhận khi đăng tải bài bình luận, Landis đã không keo kiệt trong việc chia phần. Dĩ nhiên tôi là người được hưởng nhiều nhất.

Khi dứt bữa ăn, tôi liếc mắt sang trang trong và gương mặt của Wes đập mạnh vào mũi tôi. Cái tít to kềnh như có tiếng nói đang gào thét lên "Kẻ sát nhân coi như vẫn còn đó!" dẫn theo bài tường thuật tỉ mỉ về một cuộc săn người mà theo đó hai sĩ quan cảnh sát và thầy trung sĩ võ trang đã bất lực không khống chế nổi một nghi can vốn là một nhạc sĩ trói gà không chặt!

- Này Wes, chúng ta sắp được nổi tiếng rồi - Tôi nói to trong khi cái đầu của hắn đã chồm qua vai tôi không biết từ lúc nào.

Giọng hắn dàu dàu:

- Tốt hơn ông đưa tôi vào nhà giam, thưa trung úy. Ông bị phiền toái như thế quá đủ rồi.

- Khi tôi giao anh qua tay cảnh sát thì những phiền toái lại nảy sinh thêm mà chẳng được ích lợi gì. Hãy bình tĩnh để tôi đảm bảo tự do cho anh.

- Tùy theo ông liệu định, thưa trung úy.

Hắn nói nhỏ, rồi bỏ đi đến dàn máy hát, chọn một vài đĩa nhạc hay để thưởng thức. Tôi đến ngồi vào một chiếc ghế để suy tư. Vừa lúc có tiếng chuông gọi cửa từ bên ngoài.

- Bước xéo vào nhà tắm và cứ ở trong đó.

Wes nghe theo tôi và biến nhanh như gió. Nghe tiếng xoay tay nắm và tiếng đóng cửa nhà tắm, tôi mới đứng lên đi tới mở cửa phòng khách.

Rena Landis hộc tốc bước vào như trốt hốt. Tôi chỉ kịp dang tay ngăn ả lại sau khi khép kín cánh cửa phía sau lưng. Ả đứng ở bục cửa, chiếc áo chẽn Trung Hoa đã đổi màu sắc xanh thẳm, lần này bầy thú bám theo là những con kỳ lân lúc nhúc nhảy múa quanh chiếc váy. Tôi nhìn chúng nó vui vẻ thú vị:

- Không ngờ em có khả năng thuần hóa loài vật - Tôi tán tỉnh.

- Đừng nói đến loài vật vì chính giống đực các anh em vẫn đủ sức thuần hóa được.

- Nhưng anh là người em phải nói ngược lại.

Nàng bước tới cửa sổ hạ tấm sáo lọc ánh sáng xuống thấp làm gian phòng trở lên mờ mờ. Nàng đứng quay lưng về phía tôi.

- Chúng mình sẽ không nói thêm câu nào, có phải thế không Al? - Nàng nói to, vẻ khẳng định - Bởi vì khi nói chuyện có nghĩa là chúng ta bắt đầu gấu ó. Chỉ có sự kích thích nhục cảm mới là đáng nói.

Tôi đang khổ sở vì biết Wes sẽ nghe tất tật những lời nói quái gở này.

- Anh quả là tay né tránh đại tài. Em vừa hạ tấm sáo xuống phải vậy không? Thế thì nhắm mắt lại, cứ tưởng tượng bây giờ là ban đêm.

Nàng kéo phẹc-ma-tuya và xếp chiếc váy lại tươm tất.

- Ơ... khoan đã! - Tôi thét lên, giọng muốn nghẹn.

Nàng nhìn tôi, ngạc nhiên thành thật:

- Anh làm gì vậy? Chắc hẳn không định nói vừa tậu được chiếc xe con chứ gì? Em không tin đâu.

- Không phải vậy... Chỉ vì... Trời ạ.

- Em hiểu rồi - Nàng nói to rồi bật cười ròn - Anh đang cất một cái xác thứ hai trong buồng tắm! Đừng làm tiếp trò này nữa anh ạ. Để em vào quan sát, ít ra cũng tránh một cuộc cãi vã ngốc nghếch như vừa rồi...

Nàng hốt mớ váy áo vắt lên vai, vừa cười vừa đi đến nhà tắm. Tôi hốt hoảng chồm tới nắm khuỷu tay nàng chỉ còn cách ba bước.

- Đừng làm trò trẻ con, không có gì ở trong ấy cả.

- Em không được quyền vào để trang điểm sao?

- Chắc chắn là được, nhưng trò đùa của em quá đặc sắc và anh đang bị xốc hông vì mắc cười đây. Thôi, chúng mình trở lại phòng khách em nhé.

Đột nhiên cô ả nín cười, đôi mắt co lại:

- Em cảm giác cái buồng tắm này làm anh lo lắng mà không có lý do, Al Wheeler - Nàng chậm rãi nói giọng nghi ngờ - có thể có một cái gì đó được giấu giếm ở bên trong.

- Chỉ có nửa tá xác chết! Thôi, ngừng bông đùa đi. Hãy đến kia với anh!

- Hay chỉ có một người duy nhất và kẻ đó... không phải xác chết? Chỉ là con đượi tóc vàng? Em phải xác minh việc này mới được!

Bằng một động tác hết sức bất ngờ, nàng vuột khỏi tay tôi, xoay người chạy tới trước. Tôi với tay chộp được lưng nàng, nhưng cánh cửa cũng bị nàng xô hẳn ra. Nàng nhảy dựng lên khi thấy Stewart sừng sững trong đó.

- Ơ... Xin lỗi... Tôi lấy làm tiếc - Nàng nói yếu ớt mặt ỉu xìu.

Wes câm như hến. Hắn đưa mắt nhìn tôi vẻ biết lỗi.

- Lẽ ra anh phải khóa trái cửa buồng tắm lại - Tôi ném cho hắn một câu trách cứ.

Tôi kéo một Rena đầy hối tiếc ngỡ ngàng trở lại phòng khách.

- Em vô cùng hối tiếc, Al ạ. Thật sự em không nghĩ có người nào đó đang ở trong ấy. Nếu biết, em sẽ không bao giờ...

- Hãy cho qua và quên chuyện này đi.

Gương mặt cô ả bỗng dưng sáng rực lên:

- Phải rồi, chúng mình không nên ở đây, hãy đến nhà em. Bố đang làm việc tại phòng giấy và em đoán nếu bố có về, ít nhất phải đến mười giờ đêm.

- Anh lập lại lần chót rằng chúng ta không thể bị rầy rà thêm lần thứ nhì tại nhà em - Tôi nói cương quyết pha chút cay đắng.

- Em bảo đảm không việc gì xảy ra! Bố đi vắng, không một ai ở nhà, Talbot thì..!

- Được rồi, anh đồng ý với em.

- Mà này, anh đã làm gì với cái xác của Talbot?

- Anh đã tặng cho một người bạn. Bỏ qua đi, đừng quan tâm đến nó.

- Thế mà bố quan tâm đây. Bố luôn hỏi Talbot ở đâu. Em nghĩ tốt hơn không nên cho bố biết Talbot đã ngoẻo và anh...

- Em có lý đấy, đừng nên nói gì cả, em yêu! Anh không nghĩ ông ấy chịu tin theo em, nhưng đến bây giờ mọi người không một ai hay biết gì cả! Xét ra anh có thể đến chỗ của em được rồi. Chúng ta lên đường.

Bằng mọi giá không thể để cô ả ở cạnh Wes Stewart. Chúng tôi bước xuống cầu thang lấy chiếc Healey. Trên đường đi tôi cảm thấy tròng kính đeo mắt nhấp nháy của nàng luôn luôn quan sát tôi.

- Al... - Nàng lẩm bẩm, giọng rụt rè.

- Gì cơ?

- Người đàn ông đó, hắn đang làm gì trong bồn tắm của anh?

- Hắn sửa cái ống nước! Em muốn hắn làm gì khác hơn sao?

Nàng yên lặng khoảng một phút, rồi tiếp.

- Al?

- Cái vòi bị rỉ.

- Em... em nhận ra hắn. Sáng nay em có nom thấy ảnh của hắn trên báo. Hắn là cái gã người ta truy lùng về tội mưu sát Johnny, đúng không?

- Em lầm gã thợ thiếc này rồi.

- Tại sao anh giấu hắn? Anh là một sĩ quan Cảnh sát mà, đúng không? Theo em nghĩ...

- Đây là một chuyện mà các tình tiết sẽ làm em ngáp dài vì buồn ngủ. Hắn không phải là kẻ đã giết Johnny của em. Người ta áp đặt tội sát nhân lên lưng hắn. Chỉ có thế.

- Ơ! - Nàng lẩm bẩm một cách thẳng thốt, chừng như kinh dị trước sự giải thích đó.

Tôi rời đường cái và cho xe chạy qua khuôn cửa sắt to sù. Tôi đếm nhẩm các con hạc gắn trên mặt hồ nhân tạo. Nó luôn là bảy con, có thể đang chờ hạc mẹ mang mồi sống bằng máu về hang ổ cho chúng.

Tôi đỗ chiếc Healey trước bực thềm và đứng chờ Rena đang tra chìa vào ổ khóa cửa.

- Anh để xe ở đây có đảm bảo lắm không? Không có ai tò mò hoặc bép xép gì chứ?

- Đừng lo lắng vô lý, anh yêu ạ. Không có ai trông thấy nó đâu.

Nàng đi liền trước tôi đến cầu thang, mở cho tôi cửa phòng của nàng, để tôi bước vào trước rồi đóng cánh cửa lại phía sau lưng tôi, sau đó đến kéo các bức rèm treo trên khung cửa sổ.

- Em cam đoan không có người nào trốn trong nhà tắm, Al ạ - nàng thì thầm bên tai tôi, rồi cười khúc khích.

- Cũng không bộ xương khô treo lủng lẳng bên trong tủ đựng quần áo.

Các con kỳ lân run lẩy bẩy rồi nấp lẫn trong mớ váy áo lù xù bị Rena tuột ra khỏi sóng chân.

- AI - Nàng rên rỉ chiếc miệng xinh tươi mướt rượt - Anh có đánh giá em là một cô gái luôn bị ám ảnh về tình dục không?