Chương 11
Đã bốn giờ rồi - Tôi uể oải nói:
- Anh muốn làm gì bây giờ? - Nàng đáp không buồn trả lời, rồi nói tiếp - Ta nghỉ một chút nhé?
- Không! Anh còn nhiều việc phải làm.
- Em đã nói rồi mà. Bố có về sớm cũng phải mười giờ đêm.
- Có thể là vậy, mà cũng có thể không. Nhưng về phần anh, anh không muốn đánh bạn với rủi ro.
Tôi chồm dậy đặt chân lên nền sàn.
- Đừng bỏ em, Al. Ở đây em chỉ có một mình.
- Thì mượn một quản gia khác.
- Anh thật đáng tởm!
- Có thể là vậy.
Tôi vào buồng tắm, nó trống trơn như lời nàng nói. Tôi đứng dưới vòi sen một lúc khá lâu cho những giọt nước lạnh cóng châm chích vào người như những mũi kim tiêm. Tôi trở vào phòng mặc lại y phục và trong lúc đứng thắt cà vạt tôi nghe nàng nói:
- Anh thật sự không bỏ rơi em chứ? Hãy nói đi, anh yêu.
- Nghe này cô bé, sự vui đùa bao giờ cũng thích thú, nhưng không phải lúc nào cũng vượt quá giới hạn.
- Có khi nào anh vượt quá giới hạn với em đâu? - Nàng thở dài, giọng hờn dỗi rồi lại van nài - Hãy ở lại vui với em nha cưng.
Tôi nhìn cô ả và khi thấy đôi mắt nghiêm khắc của tôi, nàng ngồi dậy nhặt nhạnh hú họa mớ vải vóc kéo lê nó trên sàn gạch đến chiếc ghế bành, rồi từ từ mặc vào, chầm chậm thật chầm chậm.
- Tuyệt vời! - Tôi nhận xét - Em rất đáng yêu.
- Nhưng chưa hoàn toàn đủ, phải thế không Al? Em không còn kích thích anh nữa hay sao?
- Em đã kích thích anh đến tuyệt đỉnh rồi, nhưng còn bố em. Anh không muốn thử thời vận với quỉ. Chỉ thế thôi.
- Em có thể thu xếp chuyện này được không? Như anh vừa nói đó, em có thể làm cho anh không còn chút sợ hãi nào đối với bố em!
Tôi luồn tay vào áo vét, rồi lại đứng nhìn nàng. Cái đầu lưỡi nhỏ bé của cô gái đong đưa giữa những chiếc răng sắc nhọn và một ánh ranh ma lóe lên trong đôi mắt nàng.
- Em dàn xếp bằng cách nào? Em không thể làm được gì khi bố của em một lần nữa lại bắt gặp chúng ta.
- Em vẫn có thể nếu anh chịu bỏ một ít thời gian!
- Nghe này bé con, anh rất muốn ở lại nhưng em không thấy nguy cơ quá lớn sao?
- Mà anh có chịu ở lại với em, nếu em đứng ra dàn xếp được?
Có những hạng đàn bà sinh ra chỉ để quấy rầy cuộc sống của chúng ta bằng cách này hay cách khác, nhưng với cô ả này thì phải xếp hạng phá kỷ lục.
Thời gian của tôi quá gấp gáp và tôi hoàn toàn không muốn lãnh trọn nguy cơ trước lúc bước chân ra khỏi chỗ hắc ám này. Tôi nghĩ thầm tốt hơn là nên nói năng dịu ngọt để tìm cách rút chân ra khỏi ngưỡng cửa phòng trong mọi trường hợp.
- Dĩ nhiên là anh sẽ ở lại - Tôi nói thật nhẹ - Khi em chứng tỏ khả năng dàn xếp được.
- Anh sẽ thích thú lắm, Al Wheeler ạ. Điều này cho thấy anh có thẩm quyền dẫn Daniel Landis đi chiên trứng!
- Chỉ phần nào thôi, em yêu ạ, nhưng phải nói, anh thích thú như được cho trăm triệu đô.
- Vâng, em tin sẽ dàn xếp được - Nàng hổn hển nói - Em có thể đặt bố lên chiếc mâm với hai tay hai chân bị trói chặt.
- Em cứ lặp đi lặp lại mãi mà vẫn chưa đi tới mục tiêu. Toàn là những lời rỗng tuếch!
Nàng không nghe tôi nói, như chìm vào một giấc mơ u ám vừa được thức dậy, một thế giới không có thật và vô cùng sâu kín mà tôi không muốn bị lôi vào chút nào. Nàng cắn cắn đôi môi tô đỏ thắm dáng vẻ suy tư dằn vặt.
- Có thể em không nên làm điều này - Nàng làu bàu, phụng phịu cái giọng của cô bé không được
cưng chiều - Không phải tại anh đâu, anh yêu. Nhưng nếu bố đừng làm như vậy...
- Ông ấy làm cái gì?
- Không quan trọng, nhưng em sẽ chỉ cho anh thấy.
- Ông ấy làm đối với ai? Với Johnny phải không?
- Dẹp Johnny qua bên, em đếch cần nói đến anh ấy - Nàng thốt lên bằng giọng lạnh lùng.
- Thế thì Talbot? Hắn là người đàn ông còn lại trong nhà này. Ông ấy đã làm gì đối với Talbot?
- Cũng không nốt. Thật ra chính em còn chưa hiểu cái điều em muốn nói. Hãy lại đây, em chỉ cho xem cái này!
Nàng bươn bả tới cánh cửa nhưng tôi đưa tay xoay nàng lại và nhìn thẳng vào nàng.
- Hãy thuật cho anh nghe bé con - Tôi dỗ dành thật êm bên tai nàng - Bố đã làm gì Talbot?
- Anh làm em đau rồi nè!
Nàng càu nhàu và tôi thấy một tia giận dỗi lóe lên trong cái nhìn của nàng.
Tôi siết chặt thêm.
- Kể nhau nghe đi cưng!
- Em đã nói, anh làm em đau! Thật quá sức chịu đựng, anh là con người hung tợn, anh yêu! Em không ngờ...
- Talbot! - Tôi gằn giọng.
- Vâng, em sẽ kể anh nghe. - Nàng nói vẻ bức xúc - Bố, vâng chính ông ấy, vào một buổi trưa, trong khi không một ai ngờ tới...
- Rõ mà, ông ấy có thói quen kỳ cục!
- Không, bố nghi ngờ và có chủ tâm. Ông đi thẳng vào buồng riêng của em và - Bất ngờ cô ả bật cười thành tiếng - thật mắc cười muốn chết khi nom thấy cái đầu của Talbot đang trườn trên người em bỗng lúc la lúc lắc như con rối. Em nhướn mắt lên...
Tôi buông cô ả ra một cách thô bạo.
- Ấy đấy, thế mà lão không tống cổ cái thằng phải gió đó ra khỏi cửa?
- Anh có tin rằng bố cho phép hắn rút lui êm thắm mà chẳng làm gì cả? - Ả trề môi - Bố chỉ nói, lẽ ra bố cho hắn vào ngồi xà lim... nhưng cuối cùng chuyện này không có gì làm ầm ĩ. Nói ngắn gọn đừng nghĩ gì về Talbot nữa nha cưng.
- Hừm...!
Ả choàng tay ngang hông tôi.
- Em sẽ chỉ cho anh thấy cái khiến cho bố không thể hành động đối với Talbot cũng như sẽ đối với anh kể từ lúc này.
Ả đưa tôi ra khỏi phòng và đi theo dãy hành lang.
Không phải xét đoán dài dòng cũng thừa hiểu tôi đang bước vào phòng làm việc của Daniel Landis. Đồ đạc trưng bày đanh cứng như phong cách người đàn ông nghiêm khắc. Một chiếc bàn giấy to sù dựng giữa phòng và một chiếc phô tơi đơn độc trong một góc.
Rena đi thẳng tới chiếc bàn.
- Bố khóa kín các hộc bàn. Nhưng ta thử nhìn qua một tí!
Nàng mày mò dưới cái khay gỗ đặt trên mặt bàn.
- Xem này! - Cô ả la toáng lên.
Tôi nghe một tiếng vo ve rất khẽ và bất thình lình từ trên phía trái của các thứ đồ đạc ngổn ngang lỉnh kỉnh một cái hộc tự động mở ra một cách khô khốc.
- Cánh đàn ông là giống trẻ con một giuộc - Cô ả phê phán với vẻ thương hại - Mọi người đều biết tất cả bàn làm việc đóng ráp theo kiểu xưa đều có thiết trí một chiếc hộc riêng để người ta cất giấu các giấy tờ hoặc thứ gì bí mật. Em chỉ cần từ từ ấn nhẹ lên các đường gờ. Cuối cùng đã tìm ra... cái ngàm.
Tôi không chậm trễ để nghe cô ả phân bua giải thích vì đang căng hết mắt nhìn vào các thứ chứa đựng trong ngăn kéo. Đó là một ống tiêm và nhiều mũi kim chích trong một cái hộp đựng đồ nữ trang bọc vải nhung. Lại còn có thêm nhiều viên tròn tròn. Cầm lên một viên, tôi mở nó ra nếm thử. Trên đầu ngón tay, một chất bột trắng thấm ra ươn ướt. Đã quá đủ, tôi biết ngay nó là "Heroin!" Tôi đặt viên thuốc vào đúng vị trí trong hộp, rồi đóng ngăn kéo lại.
- Ấy đấy, anh trông thấy rồi phải không? - Giọng Rena đầy phấn khởi - Thế là bố sẽ không còn cách quấy rầy chúng ta. Nếu bố ngoan cố cản đảng, anh chỉ cần nói thẳng "tôi biết tỏng rồi"!
- Hóa ra bố em là thợ... choác!
- Còn em thì bị tối tăm mày mặt vì hàng tá chuyện - Giọng nàng càng lúc càng kích động - Suốt năm qua bố thường vắng nhà, mà không cho biết đi đâu, nhằm mục đích gì. "Chuyện làm ăn!" bố cộc lốc nói như vậy. Và khi bố trở về, người xanh tái như gà bị cắt hết tiết, dáng điệu mệt mỏi bơ phờ như người ốm qua thời gian lâm sàng. Có hỏi thì bố chỉ nói "vì làm việc quá nhiều". Thế nhưng chỉ ở nhà trong vài tuần lễ thì bố lấy lại phong độ, trở nên nhanh nhẹn, kiêu hãnh và... hung tợn như thông lệ.
- Anh tin rằng ông ấy đã tự nguyện đi...
- "Giải độc" dĩ nhiên! - Nàng nói tiếp giọng chán nản thất vọng - Nhưng giải độc rồi, bố trở về đường cũ, lại chích choác lia chia. Trong khi đó bố thẳng thừng vất Johnny ra đường không khoan nhượng khi bố bắt gặp anh ấy cũng nghiện ngập.
- Nhưng Johnny không làm như ông ấy. Đơn giản hắn chỉ hút chút ít cần sa.
- Cùng một giuộc, không phải vậy à? - Cô ả hỏi vặn lại vẻ cương quyết - Em chỉ khám phá cái ngăn kéo sau ngày Johnny bị đuổi khỏi nhà. Thật đáng tiếc - Nàng lại thở dài - Em kể việc này cho Johnny nghe. Không khác chuyện đùa bỡn.
- Đùa bỡn?
- Coi kìa, đúng vậy! Đã xảy ra cuộc cãi vã dữ dội giữa hai người trước khi bố quyết định đuổi Johnny đi và em đã nghe tất cả.
- Em có mặt ở đấy à?
- Không, em đứng bên ngoài, để nhớ xem nào! À, bố tức điên lên khi biết em đã nghe hết chuyện này. Thật thú vị, Johnny đã nói toạc móng heo ra rằng bố đang có người đàn bà tóc vàng dễ thương bên cạnh. Bố lồng lộn lên về việc này.
- Một người đàn bà? Ai thế?
- Đúng thế. Anh ấy nói bố có nhân tình tóc vàng rồi vẽ ra chiếc đầu tròn trĩnh của ông thị trưởng đang túm tụm với các ủy viên của thành phố về đạo đức không chỗ chê trách của ngài Daniel Landis.
- Chuyện này có thật à?
Rena cắn môi.
- Thực hư thế nào thì em chưa rõ nhưng đó là lời Johnny nói. Thật ra khi nóng giận thì người ta nói bất cứ thứ gì. Tóm lại - Nàng trỏ tay vào cái ngăn kéo - Bây giờ chính mắt anh trông thấy rồi đó!
- Đúng vậy và bây giờ nếu bất ngờ ông ấy bắt gặp chúng ta ở đây thì anh đủ để sẵn sàng quật ông ấy nằm thẳng đuỗn trên chiếc bàn này!
- Đúng quá rồi, anh yêu!
Nàng cầm lấy tay tôi quay trở lại phòng nàng và khi thấy tôi chần chừ, nàng trì kéo hết sức.
- Al, từ giờ phút này chúng ta không còn phải sợ nữa.
- Không phải anh lo sợ vì bố em, cưng ạ nhưng anh đang có nhiều việc quan trọng đang chờ. Anh phải đi ngay không trì hưỡn được. Anh lấy làm tiếc em yêu ạ. Anh sẽ điện cho em.
Nàng hờn dỗi:
- Coi kia, anh đã hứa rồi mà.
- Rất tiếc vì anh rất muốn ở lại, nhưng không thể em à...
- Anh đã hứa - Nàng bắt đầu gào thét - Tại sao anh nói khi em chỉ cái ngăn kéo, anh sẽ ở lại với em?
- Sau này chúng ta còn nhiều thời gian mà.
Nàng đấm vào ngực tôi thình thịch.
- Anh nói dối, anh nuốt lời hứa.
Cánh cửa đã mở sẵn, tôi nắm tay nàng đẩy bật vào trong. Nàng thụt lùi mấy bước, lảo đảo mất thăng bằng rồi té ngồi lên giường.
- Chào em, cục cưng của anh! - Tôi nói với vào.
- Chờ em, Al Wheeler - Nàng nghiến răng tức giận - Anh phải trả giá - Hãy nhóng mắt chờ!
Tôi tuôn xuống cầu thang, bước nhanh ra và đóng nhẹ cánh cửa lại phía sau lưng.
Tôi trườn vào tay lái khởi động chiếc Healey. Ra đến đầu đường, tôi quay nhìn lại.
Bảy con hạc trắng luôn đứng thầm lặng trên mặt hồ. Một cơn gió nhẹ lướt qua cho tôi cảm giác bộ lông của chúng đang lung lay.