← Quay lại trang sách

Chương 12

Tôi thật sự hối tiếc, xin ông hiểu giùm, thưa trung úy - Wes nói giọng vô cùng buồn bã - Mọi việc vẫn trôi chảy, phải vậy không thưa ông?

- Rất tiếc, Wes! Trong khi tôi gọi điện thoại anh có thể pha rượu để chúng ta cùng uống.

- Vâng, có ngay.

Tôi bốc điện thoại và gọi đến nhà riêng Minuit O'Hara. Chuông reo nhiều lượt, đến hồi thứ tư nàng mới trả lời bằng giọng thẳng băng, tôi sửa giọng thấp xuống ba âm sắc và nói làu bàu như nhai đá:

- Cô bạn mình ơi, vận may đã tới rồi - Tôi vẫn nén giọng gần rón thở - Tôi nay cô được một vé xem trình diễn miễn phí...

- Ai đang ở đầu dây?

- Không cần thiết, chỉ cần biết đừng để lỡ cơ hội sẽ không có đến lần thứ hai.

- Có thể ông gọi nhầm số.

- Không, tôi gọi đúng số điện thoại của cô, Minuit! Sân khấu đã dàn dựng sẵn cả rồi, sẽ quay đúng như cảnh Johnny Landis bị ăn đạn ngay trên bục diễn. Song lần này là một xác chết mới tinh nguyên.

- Ông nói cái gì thế?

- Ở quán "Guốc Vàng" người ta đã chuẩn bị một màn giật gân lần thứ hai với cái xác một người vừa bị chết để thay vào chỗ của Johnny Landis. Nếu cô đã tin thì tại sao không chạy đến đó để khỏi lỡ dịp?

Tôi đặt ống nói vào giá đỡ và vội vuốt cổ họng. Wes Stewart trao ly rượu qua tay tôi mà đôi mắt mở lớn nhìn tôi sửng sốt ngạc nhiên.

Tôi nhấm nháp rượu Whisky, rồi chậm rãi nói:

- Đây là một trò chơi trẻ con cũ rích. Anh biết cách chơi rồi, đại thể nó như thế này: Người ta gọi điện thoại bất cứ số nào đó có trong điện thoại niên giám. Nếu người nghe là một thiếu phụ thì người ta sẽ nói thế này "Tôi biết hết bí mật của bà rồi, tôi sẽ mét thót lại cho chồng bà nghe!". Nếu người nghe là một gã đàn ông thì người ta gào thét lên thế này "Hãy để vợ tao yên nếu không thì tao sẽ thịt mày, thằng khốn!" Sau đó thì dập máy ngay xuống lập tức.

Wes hỏi vẫn còn sửng sốt:

- Ông vừa phịa chuyện ra đây à?

- Vâng, khá mắc cười. Anh cũng nên thử qua để tiêu khiển.

Tôi xem đồng hồ tay: năm giờ kém mười lăm. Còn ba mươi phút nữa và tôi gọi điện thoại lại lần thứ hai.

Sau một tiếng tíc khô khan báo hiệu đường dây không thông, tôi dập máy xuống quay nhìn Wes và bất ngờ đọc được vẻ hốt hoảng hiện trên gương mặt của hắn.

- Chừng như có tiếng giày nện ồ ạt từ bên ngoài, thưa trung úy.

Tôi ghi nhận và vội vàng ra lệnh hắn:

- Đừng hốt hoảng, hãy vào buồng tắm. Tự tay tôi sẽ dẹp gọn những quấy rầy!

- Thưa vâng - Hắn thều thào như sắp đứt hơi và biến nhanh khuất dạng.

Tôi ực cạn phần rượu còn lại trong ly và bước vào nhà bếp. Tôi nghe tiếng cửa buồng tắm đóng lại, cùng lúc tiếng gọi cửa vang lên từ phòng khách.

Tôi ngậm thuốc lá với vẻ thản nhiên bước ra mở cửa.

- Ơ hay! - Tôi nói to - Tại sao người ta không báo trước để tôi làm cuộc tiếp tân!

- Nếu chúng tôi không thông báo thì anh sẽ không cho vào nhà à?

Lavers lạnh lùng đưa câu hỏi, rồi thô bạo đẩy tôi thụt lùi vào trong.

Đi theo lão có Hammond và trung sĩ Polnik, ngoài ra còn có nhân viên sắc phục tháp tùng theo nhóm trẩy hội vui vẻ này, đứng tần ngần trên tấm thảm chùi chân ở ngạch cửa.

- Vào đi, cả hai anh nữa - Tôi nói với hai thằng lính - chỉ còn thiếu vài thằng hề là đủ.

Tôi khép cửa lại và theo dõi phái đoàn đang trong phòng khách: Polnik đã khuất dạng vào phòng trong, Lavers vào gian bếp, còn Hammond tiến thẳng đến buồng tắm.

Không có việc trọng đại để làm, trừ việc tôi có thể kêu rống lên và chừng như cố gắng này quá thừa.

Tốt hơn tôi tự chiêu cho mình một ly cối đầy ngập rượu.

Polnik và Lavers tái xuất hiện, nhuệ khí mất hút trên vẻ mặt của họ. Một lát sau Hammond đẩy Wes vào phòng khách với vẻ chiến thắng và đang hù dọa nòng súng vào người này.

- Tôi nhặt được quả trứng gà-ốp-la! - Hắn nói to kèm theo nụ cười rạng rỡ.

Wes nhìn tôi với vẻ ăn năn biết lỗi.

- Tôi quên khóa cửa nhà tắm - Hắn làu bàu trong miệng.

Tôi an ủi hắn.

- Không quan trọng đâu, họ sẽ không ngần ngại đạp tông cửa để vào.

Polnik có dáng vẻ hối tiếc mơ hồ:

- Thật đáng tiếc - Hắn nói to - Tôi rất mến trung úy.

- Giải Stewart vào xe tuần tiễu, Polnik - Lavers thẳng thừng ra lệnh - Chúng tôi sẽ theo anh trong vài phút. Nhớ đừng để nó trượt lần thứ hai!

- Không có vấn đề đó - Polnik đáp.

Bước đến phía sau Wes, anh trung sĩ bẻ ngoặt khuỷu tay hắn ra sau lưng rồi tra còng vào.

- Ông không phải bận tâm, thưa trung sĩ - Wes nói. - Lần này tôi không có ý định đào thoát đâu.

- Làm cách này bảo đảm cho chúng tôi hơn - Polnik nói - Nào, chúng ta lên đường, không kèn trống!

Hắn là người độc nhất thưởng thức câu cợt đùa của mình.

Wes và Polnik bước đi, chỉ còn có Lavers, Hammond và thằng đáng thương là tôi. Tôi thầm hỏi Annabelle Jackson sẽ như thế nào khi tôi ra khỏi khám - trở thành gái già, chắc chắn rồi.

Tôi nhìn Lavers và thấy trên khuôn mặt hắn hiện lên nét bão tố.

- Anh có thể giải thích được không, Wheeler?

Lão bắt đầu sủa.

Tôi vội đáp.

- Xin sếp chọn cho tôi câu dễ nhất.

- Tôi thường nói hắn là kỳ đà cản mũi! - Hammond chêm sát vào - Thay vì giao cái gã đó qua tay chúng ta, hắn lại giữ nó ở trong nhà. Hành động như thế đó, lại tự nói mình là một sĩ quan cảnh sát!

- Nếu tôi hỏi tại sao, có phải là một câu hỏi ngu đần hay không? - Lavers thở ra.

- Tôi không nghĩ rằng hắn là thủ phạm giết chết Johnny Landis. Chỉ thế thôi.

Lavers đóng đôi mắt lại và những câu nói ném ra từ cổ họng tạo thành một tiếng ọc ọc kinh tởm:

- Tôi biết hắn cho rằng đó là một câu hỏi ngu xuẩn! Anh chưa rõ... Anh vừa là giám đốc cảnh sát và là quan tòa từ lúc nào thế?

- Tôi ấy à? Tôi được thăng trật? Tại sao người ta không thông báo cho tôi?

- Anh không mất gì cả để đợi chờ! - Lavers càu nhàu. — Và tôi hy vọng chính tôi là người được sự sảng khoái này. Anh thừa biết tất cả nhân viên cảnh sát trong thành phố đổ xô đi truy lùng Stewart từ đêm qua. Thế mà anh thầm lặng bao che nó ở trong nhà? Anh! Một sĩ quan của...

Những câu ủn ỉn không tả xiết của sếp càng lúc càng đẹp đẽ hơn.

- Ê! - Hammond chợt kêu thét lên - Tôi vừa nghĩ ra rồi.

- Trễ quá đi thôi - Tôi quạt lại - Nàng đã là vợ của nhà đạo diễn Arthur Miller (ám chỉ cô đào Marilyn Monroe).

- Anh không bắt nó vì nghĩ rằng nó không phải là thủ phạm - Hắn nói tiếp - Bởi thế nên khi chúng tôi ở trong hộp dêm "Guốc Vàng" và lúc Polnik móc súng ra, anh đã...

- Xô đẩy một cách cố ý để làm chệch tầm bắn của hắn? Thưa sếp, xin ông tặng cho người này điếu xì gà! Hắn xứng đáng được cuộc!

Cho tay vào túi luôn tiện chìa luôn điếu xì gà trước khi thấy được việc mình làm.

- Ôi ông luật pháp ơi! - Hammond liếm môi trên rên rỉ - Thật hết cách nói!

- Anh có thể ngỏ lời chào từ biệt chiếc phù hiệu của anh, Wheeler - Lavers nói - Và đó là việc chúng tôi mới bắt đầu.

- Tôi đang nóng lòng chờ đợi việc kế tiếp - Tôi

đáp.

- Tôi luôn luôn cho rằng hắn được tô điểm cơ hội quá đáng - Hammond nói chen - Bây giờ tôi mới rõ hắn là gã ngông cuồng thật sự.

- Xin hãy ban cho tôi một ít thời gian - Tôi van nài - Tôi sẽ làm sáng tỏ tất cả.

- Thời gian? - Lavers càu nhàu - Tôi có điên giao tiền cho anh thì anh cũng mang bán tháo nó đi, đừng nói thời gian! Năm năm tù ngồi có đủ thời gian cho anh không? Nếu không tôi sẽ khoan nhượng xin thêm cho anh.

- Chỉ năm phút quá đủ đối với tôi.

- Năm phút để làm gì?

- Để chỉ chính xác cho sếp thấy Johnny Landis đã bị giết bằng cách nào.

Lão nhìn tôi với vẻ giận dữ!

- Nếu anh tìm cách kéo dài thời gian, Wheeler...

- Thử hỏi tôi sẽ làm được gì trong năm phút? Chỉ trừ ông chịu khó chú ý để biết người ta đã hạ Landis bằng cách nào?

- Được, tôi đồng ý năm phút, không thừa một giây.

- Tôi biết rằng ông rất muốn nghe tiếng nói của lẽ phải, thưa sếp. Ông luôn luôn đạt được điều này hoặc sớm hoặc muộn, thông thường là muộn.

Thấy lão sếp nổi cơn lên, tôi tháo lui vô trong:

- Ông bước vào buồng tắm được chứ, sếp?

Họ tiến về phía buồng tắm, bước vào và tôi vào sau rốt, sau khi khéo léo cầm cái chìa khóa lúc đi ngang qua. Họ chờ, đứng quay lưng về bồn tắm. Lavers luôn luôn như mắc chứng trúng phong, trái lại Hammond lầm lì tỏ vẻ không vui.

Tôi nói.

- Tôi muốn giúp các ông dựng lại vụ án.

- Hắn vừa đọc cuốn "Người vô hình" lần đầu tiên - Lavers châm biếm - Ngày mai hắn sẽ trả cho phụ nữ với trẻ con!

- Tôi van ông. Ông có muốn biết rõ hay là không?

Tôi nhận thấy ngay đây là câu hỏi ngu xuẩn và tôi vội nói ngay:

- Vâng, rõ lắm rồi và chúng ta đang ở tại đây. Chúng ta sẽ giả ra cho giống trong vòng một phút, ba gã nhạc công đang trình tấu trên bục diễn của hộp đêm "Guốc Vàng" vào đêm án sát Johnny Landis.

- Anh muốn tôi ca hát à? - Lavers ợ lên.

- Không, ông thủ vai thổi kèn đồng. Hammond thay Clarence Nesbitt đánh đàn và tôi thế cho Cuba Caster phụ trách dàn trống phách.

- Tôi làm cái gì? - Hammond cười mỉm - Thằng khùng điên à? Như thế này chứ?

Hắn bắt đầu một tay bấm những sợi dây tưởng tượng, còn tay kia giả vờ nâng chiu cây đại hồ cầm.

- Đúng như thế đây! - Tôi nói - Không, thưa sếp, nếu ông thổi kèn...

Tôi đưa hai bàn tay lên trước mặt và lay động mấy ngón tay.

- Còn tôi thì đang đánh trống đây - Vừa nói tôi vừa làm bộ tịch của một người đang đánh dàn trống.

Lavers thở hắt ra một cái rõ dài và nâng cây kèn đồng vô hình của lão lên.

- Hoan nghênh, sếp! Ông hoàn toàn giống y như một người thổi kèn điêu luyện!

- Đừng đi quá xa, Wheeler! - Lão nghiến răng.

- Không, tôi muốn thế đấy thưa sếp. Thế này nhé, đêm xảy ra vụ án, họ trình tấu bản "Rompart Street Parade". Vậy thì chúng ta bắt đầu. Một, hai, ba!

Tôi hát khẽ bài ca và bộ sậu trầm lặng lao vào nhạc bản câm. Được một lúc, tôi ngừng lại.

- Còn cái trò quái quỉ gì nữa đây? - Lavers đỏ mặt tía tai.

- Sếp chưa chơi đúng nhịp, phải bắt đầu làm lại từ đầu. Còn anh kia, cây đại hồ cầm, hãy ngưng bấm dây.

Lavers bàn tính với Hammond:

- Dầu gì thì Wheeler cũng vào tù - Lão nhận xét - Hắn có thể tự cho phép bất cần tôi. Nhưng anh...

- Tôi thì không đùa, thưa sếp. Cổ họng tôi đang bỏng như lửa đốt đây! - Hammond cam kết.

- Coi chừng nó trở thành mãn tính, muốn khỏi thì tôi săn sóc cho!

- Chúng ta sẵn sàng rồi chứ? - Tôi hỏi - Nào, chúng ta làm lại. Một, hai, ba!

Và cả ba chúng tôi, trình diễn lại bản nhạc nhịp nhàng, trong im lặng và thật nghiêm túc. Vào nửa bản nhạc, tôi ngừng ca khe khẽ.

Tôi bắt đầu giải thích:

- Johnny đang ở phía sau chúng ta, phía sau bục diễn, còn khán giả thì ở trước mặt chúng ta - Wes... Ông có cho phép tôi được gọi là Wes vào lúc này không, thưa sếp?

- Được. Hãy tiếp tục - Lavers miệng vừa làu bàu, bốn ngón tay vừa bắt đúng theo âm pháp.

- Hay lắm - Tôi nói bốc giọng lên cao - Cái lúc này đây! Wes! Johnny Landis đang ở phía sau chúng ta! Móc nhanh súng ra và bắn!

Lavers bành hai mắt và tôi nói hạ giọng xuống thấp:

- Nhưng ông đừng để sai một nhịp, không trật một dấu, Wes. Nếu không công chúng sẽ trông thấy.

Mấy ngón tay của Lavers ngưng động trên không.

- Cái gì...?

- Nó như thế này, trong đêm đó tôi có mặt ở đấy. Như tất cả khán giả tôi trông thấy họ trình tấu. Trong khi Wes Stewart vút lên cao những dấu nhạc tuyệt vời thì một tiếng súng nổ vang lên. Hắn vẫn không trật một nhịp nào cả. Tôi có thể nói thậm chí hắn còn không nghe thấy tiếng nổ. Thế thì nhận định một cách lôgích thì Wes không thể biểu diễn xuất thần đến thế lại cùng một lúc móc súng hạ sát Landis được!

Lavers hấp háy đôi mi nhìn tôi nhưng lão ngừng lại khá nhanh.

- Tôi tưởng rằng anh phải chỉ cho chúng tôi biết Landis bị giết bằng cách nào, chứ không phải Wes Stewart không có cách nào để phạm tội được!

- Đồng ý - Tôi trả lời - Có nó đây.

Hạ giọng xuống thật thấp, tôi thều thào một cách rất bí mật:

- Nếu ông cố gắng đừng gây tiếng động và canh chừng thật kỹ cánh cửa sổ nhà tắm...

- Cánh cửa sổ? - Lavers hỏi dồn dập - Cái gì cánh cửa sổ?

- Suỵt! Tuyệt đối không để lọt tiếng động nhỏ nào.

Giọng nói của tôi lạnh tanh:

- Nếu không, tôi không có gì để chứng minh cho ông được.

- Được, được! Ta đến đây!

- Ông tập trung hết vào cánh cửa sổ - Tôi lại thều thào.

Họ ngoan ngoãn quay qua phía cửa sổ. Tôi thụt lùi ba bước, hết sức kín đáo, thận trọng kéo nhích cửa buồng tắm, rồi khóa nhanh nó lại.

Tôi nhảy phóc ra phòng khách. Các đĩa nhạc do Wes đặt vào máy đã hết và chạy rè rè. Tôi xoay cái nút tăng âm thanh nhằm để tiếng nhạc đánh át tiếng đập cửa nhà tắm của Lavers và Hammond.

Sau đó, tôi nhặt gọn cái ví tiền, xâu chìa khóa và khẩu súng lục, rồi chạy hộc tốc ra mở cửa thật nhanh.

- Nhanh lên! Tôi hét toáng với hai chú cớm vẫn đứng đực ngay trên tấm chùi chân - Trung úy đang cần các cậu ở trong nhà tắm.

Hai chú cớm ùa vào trong nhà. Không để mất thời gian giải thích dài dòng, tôi xuống cầu thang bằng bốn nấc một và nhảy vào chiếc Healey.

Tôi gia tăng vận tốc ngay ở giao lộ đầu tiên.