← Quay lại trang sách

Chương 13

Một chiếc xe hai chỗ ngồi loại thể thao màu đỏ au quả là phương tiện bất lợi dễ đập vào mắt mọi người. Tôi chạy ngông nghênh trên đường phố bằng vận tốc tử thần chẳng khác nào gắn hàng chục bóng đèn tuýp nê ông đang nhấp nháy trên mũ. Bởi thế, tôi dẹp quách chiếc Healey vào trong bãi đô thuộc tòa thị chính rồi bách bộ đến một hiệu tạp hóa.

Tại đây, tôi điện về đội điều tra hình sự báo cho biết tôi có thể cung cấp những tin tức hữu ích. Tôi vẫn diễn cái trò như đã đóng với Minuit O'Hara cách đây mười lăm phút. Có một cái xác mới nữa tại hộp đêm "Guốc Vàng". Nếu họ thấy cần thì hãy đến ngay đấy nhặt về. Viên trung sĩ trực ban không ngớt hỏi ai đang nói ở đầu dây, đến mức hết chịu đựng, tôi nói phịa ra:

- Lavers, cảnh sát trưởng đây!

Thế là tôi đặt nhanh máy nói xuống.

Rõ ràng là một sự nhầm lẫn.

Tôi rời tiệm tạp hóa bước vào một quán rượu gần nhất và nốc hết tốc lực hai vại rượu đầy nhóc. Tôi rời quán rượu và tiếp tục đi.

Mười lăm phút sau, tôi đến hộp đêm "Guốc Vàng". Còn cách khoảng trăm thước, tôi thấy đám đông tụ tập trên lòng đường đang bắt đầu tản mác. Hai xe tuần tiễu đậu trước cửa quán. Chiếc thứ nhất nổ máy lúc đến gần đám đông còn đang tụ tập. Chiếc thứ hai cũng chạy liền theo sau đó. Tôi hỏi người đứng cạnh.

- Chuyện gì xảy ra thế?

- Chẳng có gì sất, bé cái nhầm - Gã nói với vẻ ngán ngẩm. - Tụi cớm nhận được cú điện dỏm của thằng láu cá nào đó báo cáo có một xác chết khác ở trong hộp đêm đó. Thế là bọn cớm kèn khua trống giục tức tốc đến nơi. Họ khám xét lùng sục tứ tung trong vòng hai mươi phút. Tôi đứng chờ nhìn mặt cái xác và họ đã mang ra một... con số không!

- Không có thật à?

- Họa là thứ điên! Phải tuyệt đối cấm ngặt những cách gọi điện thoại nhảm nhí đó đến cảnh sát. Tôi nhất trí để người ta gắn cho nó sáu tháng tù ngồi. Những thứ khùng điên mất dạy này phải đối xử thẳng tay cho nó nhớ đời.

- Nhưng tôi hỏi, có phải không có xác chết trong ấy à?

- Thì như tôi đã nói, hai mươi phút bỏ công của tôi thành công cốc!

- Chà, căng đấy!

- Cái gì căng?

- Chẳng có gì!

Tôi đi nhàn tản hai hay ba trăm thước băng qua đường rồi quay trở lại, trên lề bên kia. Lúc tôi trở lại những người hiếu kỳ đã biến tất cả. Tôi tiếp tục tản bộ không vội vã, tới ngã tư kế, sau đó tôi lại quay lại.

Mười phút sau, trời gần tối, rồi sau đó, đèn nê ông bắt đầu nhấp nháy. Tôi nhìn đồng hồ tay, đã sáu giờ rưỡi. Còn năm giờ rưỡi trước khi gặp Minuit. Nàng Minuit nửa đêm.

Đứng trước một gian hàng đã đóng cửa, tôi châm một điếu thuốc lá. Sau một lúc, tôi trông thấy cửa nhà "Guốc Vàng" mở ra và Minuit xuất hiện. Cô ả leo lên một chiếc xe màu đen đang đậu sát lề, cách hai mươi thước, mở máy và lướt đi. Tôi nhìn theo cô ả một lát.

Tôi chờ thêm mười lăm phút. Nếu cảnh sát cũng kiểm soát thì cô ả sẽ tỏ ra xảo quyệt hơn, bởi vì tôi không thấy bóng một anh cớm nào ở gần đấy. Tôi tự nói họ không để lại một nhân viên theo dõi. Lavers và Hammond dễ nghĩ rằng cái chuyện xác chết mà tôi đã điện thoại là một chuyện đùa cợt. Và rồi họ quá bận bịu để chứng minh sự có tội của Wes Stewart và nắm bắt một trung úy nào đó đã nhốt họ trong một phòng tắm.

Tôi băng qua lộ, đi vượt qua hộp đêm "Guốc Vàng" và lỉnh vào một hẻm cụt vắng vẻ. Sờ soạng trong bóng tối, tôi tìm thấy cửa ra vào của nhân công và mở nó bằng những chìa khóa mà Minuit O'Hara đã đưa tôi hôm trước.

Không có ánh đèn trong bếp, nhưng ít ánh sáng còn lại của ban ngày xuyên qua cửa sổ cho phép tôi đi qua bếp không động chạm.

Tôi đi thẳng tới phòng làm việc của Minuit và đóng cửa lại sau lưng mò mẫm, tôi tìm thấy chỗ bật điện trên tường và bật đèn. Phòng làm việc ở giữa nhà hàng và không có cửa sổ.

Tôi cúi xuống để vuốt ve trìu mến cái đầu con hổ có cặp mắt bằng thủy tinh.

Tôi nói với nó: Rừng rú bằng nê-ông không bằng rừng của mày, hổ ơi!

Tôi ngồi vào bàn giấy và mở các ngăn kéo từng cái một, lục soát chú ý. Tôi không tìm thấy gì hấp dẫn. Lục soát xong, tôi đi rót một ly Whisky đậm đặc ở hầm rượu. Tôi mang ly lại bàn giấy, ngồi xuống và đặt chân trên bàn rồi tôi châm một điếu thuốc và bắt đầu mơ tưởng về cuộc sống nói chung và về Rena Landis nói riêng.

Đồng hồ chỉ bảy giờ rưỡi khi tôi nghe thấy cửa ra vào đóng lại và tiếng bước chân rộn ràng đi xuống cầu thang. Ít lâu sau, cửa văn phòng mở rộng và Minuit O'Hara đứng ở ngưỡng cửa, vẻ ngạc nhiên thẳng thốt.

- Vào đi, người đẹp của tôi và đóng cửa lại, nó làm gió lùa.

Cô ả tiến lại chậm chạp, sau khi ngoan ngoãn đóng cửa lại. Một cái khuy kim cương óng ánh trên vai phải chiếc áo thun đen và chiếc váy lớn vải trắng kêu sột soạt lúc ả đi.

- Trung úy! - Cô ả la lên - Ông làm tôi sợ quá! Ông làm gì ở đây?

- Tôi tin rằng, cô phải gọi tôi là Al.

- Al - Cô ả nói và mỉm cười - Ông đã vào bằng cách nào?

- Bằng chìa khóa. Tôi đến trả cô chìa khóa, cô có nhớ đã đưa tôi tối qua, khi chúng tôi đến bắt Wes Stewart?

- Dĩ nhiên, ông không cần phải phí sức như vậy. Ông có thể gởi trả qua bưu điện.

- Hoặc xuống biển.

Cô ả đặt cái túi xách trên bàn trang điểm, và luôn luôn mỉm cười, đi về phía hầm rượu mạnh.

- Tôi thấy ly của ông đã cạn. Ông dùng ly khác chứ?

- Đó đúng là toa thuốc của bác sĩ pháp y kê cho tôi.

Cô ả đổ đầy ly tôi, tự rót cho mình ly vốt ca và mang hai ly lại bàn giấy.

- Lẽ ra ông phải đến nhà tôi để che chở tôi - Ả nói - Ông đã không giữ lời hứa. Tôi chờ ông đã nhiều giờ, Al.

- Rất tiếc - Tôi trả lời bằng giọng thành thực nhất - Tôi bị bận việc.

- Tôi được biết ở báo "La Tribune" sáng nay. Hình như theo tôi ông gặp rắc rối, Al. Có thể chính ông đang cần được bảo vệ.

- Tôi sẽ xoay xở được, nhưng nếu cô nghĩ vẫn còn cần đến tôi, tôi rất sẵn sàng để giúp cô. Tôi xin nhận việc tức khắc.

- Bây giờ tôi không tin rằng điều đó là cần thiết. Cảnh sát đã đến đây, ông biết! Một thằng ngốc điện thoại cho cảnh sát có một xác chết ở đây và họ đã đến xem. Họ nói với tôi họ đã bắt giam Wes cách đây hai giờ.

- Tôi rất tiếc cô không cần được bảo vệ nữa.

Cô ả mỉm cười nồng nhiệt với tôi.

- Tôi cũng vậy - Ả thì thầm nói, giọng dịu dàng. - Anh là loại đàn ông có thể làm căn phòng cực kỳ dễ chịu.

- Biến một căn phòng thành một tổ ấm? Cái đó tốt hơn là làm trái lại, trong mọi tình huống.

- Nhân viên nhà bếp sắp đến. Tôi tin rằng chúng tôi sẽ đông khách như tối nay. Án mạng đã quảng cáo nhiều cho chúng tôi, nhưng sau cái chuyện chiều nay...

- Chuyện phải như vậy - Tôi nói - Nhưng nhân viên nhà bếp có thể tự mình xoay xở, tôi nghĩ vậy.

- Tôi muốn ở đó để kiểm soát.

- Tôi sợ rằng tối nay cô phải tin vào họ - Tôi nói nhẹ nhàng.

Cô ả hạ cái ly, và đặt nó trên bàn giấy cẩn thận:

- Anh muốn nói gì, Al?

- Tôi muốn cô đi khoảng một giờ với tôi!

- Nhưng không thể được.

- Mọi chuyện đều có thể được - Tôi trả lời lãnh đạm.

Tôi rút súng ra khỏi túi, nhìn nó một cách mơ màng, rồi lại bỏ vào túi.

- Thuyết phục cô bằng cách này? - Tôi hỏi.

Cô ả liếm môi:

- Chúng ta đi đâu?

- Về nhà cô. Đối với tôi như thế thích hơn. Tôi ưa cái phòng giấy này và cái ý nghĩ quần nhau trên tấm da cọp quyến rũ tôi nhiều nhưng phòng cô thì kín đáo hơn, phải không? Chúng ta sẽ không bị quấy rầy.

Cô ta cất tiếng cười nóng nảy:

- Ai biết đâu được, với anh, khi nào anh nói đùa khi nào anh nghiêm túc.

- Tôi nói nghiêm túc - Vừa nói tôi vừa đứng dậy - Chúng ta đi chứ?

- Nếu anh không nói đùa, tôi hình như không có quyền lựa chọn, nhưng cái này có ý nghĩa gì, Al? Tại sao lại bí mật và có cả vũ khí?

- Một súng lửa thôi. Và tôi không có chuyện bí mật. Tôi chỉ có cuộc đối thoại giữa hai người, và hình như phòng cô thích hợp tuyệt vời.

- Một cuộc đối thoại về vấn đề gì?

- Nhiều chuyện khác nhau, về chuyện cô đã làm gì với cái xác của Talbot. Những chuyện đại loại như thế?

- Talbot! Talbot là thằng quỷ nào? Anh cũng tin vào cái chuyện điên khùng này à, vào cái xác khác, Al?

- Có! - Tôi nói.

Tôi nắm tay cô ả, kéo ra cửa cái và mở bằng bàn tay kia. Cô ả đã mở đèn lúc đến, và các bàn trống bao quanh chúng tôi như những khách mời ở suốt đêm cạnh người quá cố!

- Cô có xe chứ? - Tôi hỏi - Chúng ta sẽ đi xe đó.

- Tốt. Nhưng tôi vẫn tin là anh điên.

- Được thôi. Nhưng đôi khi tôi vẫn có lúc sáng trí. Cô không khôn ngoan lắm khi bốc cái xác thằng Talbot đi.

- Tôi vẫn không biết anh đang nói về chuyện gì? Tôi nghĩ anh đã mắc một lầm lẫn đáng sợ. Tôi đã nói với anh tất cả sự thực về Wes Stewart tối qua. Anh đã đến bắt hắn, và hắn đã tẩu thoát, nhưng anh bắt lại được rồi. Anh còn muốn biết gì thêm nữa?

- Hãy đợi đến nhà cô.

Chúng tôi đã qua hai phần ba con đường, đang đứng cách cầu thang 6 thước, đột nhiên có tiếng khóa kêu nhẹ trong ổ khóa. Liền đó, cánh cửa chính mở ra. Minuit nhảy né sang bên và la to đầy hoảng loạn.

- Wheeler!

Tôi chồm nhanh tới nhưng chộp hụt cô ả và bỗng nhiên đèn đóm tắt phụt, căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn.

Tôi đứng im lắng tai nghe, nhưng không nghe thấy gì. Tôi rút súng ra, lắng nghe các giác quan thức dậy, nhưng sự yên lặng đè nặng. Và rồi cuối cùng có tiếng cọt kẹt trên nấc thang cuối. Tôi phóng ra, cất giọng khàn khàn:

- Không được động đậy! Tôi có vũ khí và không ngần ngại khai hỏa. Bước lên cầu thang và bật điện lên, nếu muốn sống.

Lại yên lặng.

Mười giây qua và rồi tôi ngửi có mùi nước hoa, một lát sau, một bàn tay nhẹ nhàng đi trên mặt tôi.

- Al - Minuit thì thầm, một giọng run rẩy - Tôi rất tiếc, tôi đã mất trí. Bây giờ, không biết ai ở kia và tôi sợ!

- Câm miệng đi - Tôi nghiến răng, nhưng một giây sau đó, tôi nhận thấy rằng đã quá trễ.

Đáng lẽ tôi phải đánh bật cô ả ra ngay khi cô hả miệng. Đáng lẽ tôi phải làm cô ta im miệng hoặc tôi nhảy xa ra. Tôi nên... nhưng tôi đã không làm.

Tôi đứng sững đấy như một người bị tước ý chí và nghị lực vì khi lên tiếng là tôi đã bị lộ. Cô ả đã tính toán giỏi, không thua con điên! Tôi đang bị tấn công bằng hai bàn tay chắc nịch quanh cổ.

Tôi đá hậu một cách tuyệt vọng và cảm thấy bàn chân chạm vào một ống quyển. Tôi nghe thấy một tiếng càu nhàu, và rồi một ngọn lửa nhân tạo bốc lên trước mặt tôi. Đạn khói xuyên qua ngực tôi, như một thanh sắt nung bỏng đốt phổi tôi.

Cuối cùng một bó nến la mã lóe lên và rồi bóng tối dày đặc.

Sự cố này kéo dài bao lâu? Tôi không biết. Khi mở mắt, tôi sẽ la lớn nếu cái họng đau đớn của tôi cho phép. Cách mặt tôi hai mươi phân, hai con mắt vàng ác độc, nhìn tôi lạ lùng, và rồi tôi hiểu rằng tôi nằm dưới đất, trong phòng giấy của Minuit, đối diện với cái da con cọp.

Có tiếng người động đậy đâu đó trong phòng ở gần. Hai tay tôi bị trói ngoặt sau lưng và mắt cá chân bị cột chặt.

Tôi quay đầu và trông thấy Minuit ngồi ở bàn trang điểm, đang tô mặt cẩn thận, tôi nhìn cô ả tô mặt. Cuối cùng, ả đứng lên và bình tĩnh cởi áo xăng đay và váy, mặc quần áo lót, ả mở tủ áo và lấy một áo dài có đính vảy nhỏ lấp lánh mà ả thường mặc lúc đứng hát. Và cảm thấy cái nhìn nóng bỏng của tôi sau gáy, ả quay lại và cúi mặt xuống tôi.

- Này, trung úy! Chúng ta nên thận trọng.

Ả tròng áo qua đầu cựa quậy để nó tụt xuống, rồi kéo cái móc gài.

- Tôi hy vọng ông không đau lắm. - Vừa nói ả vừa quan sát mình trong gương - Tôi tiếc cuộc đối thoại này chỉ đơn độc nhưng tôi không muốn ông la to. Cái đó làm rộn các khách hàng của tôi. Họ đã bắt đầu đến.

Ả nhìn tôi mỉm cười và tiếp:

- Ông đã mất nhiều thời giờ để hồi tỉnh. Thực sự không cần vội như vậy. Chúng ta có nhiều thời gian, ông sẽ ở lại tới giờ đóng cửa. Sau đó tôi sẽ chỉ cho ông xem tôi đã làm gì với cái xác của Talbot. Tôi tưởng tượng ông sẽ sung sướng khi đánh bạn với nó?

Sau cái nhìn cuối cùng vào gương, ả mở một ngăn kéo và lấy ra một khăn choàng bằng mút sơ lin đen. Ả ngồi xổm cạnh tôi, đặt khăn choàng lên mắt tôi và buộc chặt vào gáy tôi.

- "Bé"! Miệng khâu, mắt đóng. Tôi để cho ông hai lỗ tai để nghe. Ông là một thằng ngốc. Tôi đã đưa ông Wes Stewart trên một cái mâm và ông đã không muốn. Bây giờ ông sẽ để lại cái mạng ông và tất cả mọi người không quan tâm lắm, có lẽ trừ ông ra.

Tôi nghe tiếng gót giày lộp cộp, cửa mở, đóng và tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa.

Tôi chưa bao giờ sống một đêm dài như vậy. Tôi nghe tiếng ầm ỹ các cuộc nói chuyện trong nhà hàng và nhóm tam ca trình diễn. Người thay thế Wes không bằng mắt cá anh ta. Tôi nghe thấy Minuit hát ba bài và rồi nhạc Jazz. Tôi sẽ cho một năm lương và chiếc Healey để có một ly - ngay cả nước lã.

Sau khoảng khắc thời gian chừng mười năm, cánh cửa mở ra và gót giày lại đập trên mặt đất.

- Ông buồn à, trung úy? - Minuit thì thầm - Sẽ không lâu đâu, chúng tôi đóng cửa trong nửa giờ nữa. Thời gian thay quần áo và chúng ta sẽ sẵn sàng lên đường.

Tôi nghe tiếng sột soạt khêu gợi của vải vóc được cởi ra, có tiếng gót giày về phía cửa. Thời gian qua, tam ca im lặng. Cuối cùng tiếng ồn ào được thay thế bằng tiếng vỡ bát đĩa và ghế chuyển động. Tiếng động bát đĩa dừng và rồi yên lặng. Cánh cửa lại mở, tiếng gót giày nện nhưng lần này, một bước nặng hơn đi theo.

- Nào ta đi, Al! - Minuit nói vui vẻ.

Những bàn tay mạnh mẽ nắm tôi và nhấc tôi lên không cần sức nhiều. Tôi nghe thấy Minuit đi trước, mở và đóng các cửa, cuối cùng là một cửa xe, và thằng cha vác tôi quẳng tôi xuống sàn xe. Tôi đụng đầu vào cạnh ghế và đầu óc muốn nổ bung.

Động cơ rồ và xe chuyển bánh. Chuyến đi dài không biết bao lâu, quá lâu, rồi chiếc xe dừng lại. Sau cùng tôi bị nhấc lên và vác đi.

Với tôi thời gian hình như vô tận trước khi bị đặt lại trên đá cứng và lạnh.

- Chúng tôi sẽ để anh ở đây độ một giờ - Minuit nói - đừng lo lắng, anh sẽ không gây thiệt hại ở đây. Lúc đó tôi cho phép anh ca, vũ và làm tất cả điều gì anh muốn. Chúng tôi sẽ trở lại kiếm anh ở màn cuối. Talbot và anh, tay trong tay, Al!

Tiếng bước chân nhỏ đi và tôi nghe tiếng đóng cửa. Tôi bị bỏ rơi với bóng tối, như người kia nói. Chỉ khác là, hắn đã nói, và tôi đã sống với nó.

Tôi cử động bàn chân và không thấy gì. Tôi bắt đầu bò trên mặt đá, lúc lắc chân về mọi phía. Tôi tiếp tục như thế một lúc, không gặp cái gì, cho đến khi một bàn tay rách ra đến thịt vì cọ vào phiến đá gồ ghề.

Tôi tự hỏi có phải họ đã bỏ tôi xuống đáy một hồ tắm cạn để trở lại sau đó mở vòi nước? Viễn cảnh ít phấn khởi, tuy nhiên đã kích thích tôi kiên nhẫn uốn éo. Tôi uốn mình một cách cực mạnh và cuối cùng bàn chân tôi chạm vào một cái gì đó làm tôi đau điếng.

Lúc uốn éo, tôi đã lại gần thêm một chút, và mò mẫm bằng chân, tôi tìm kiếm xem cái vật tròn và đặc là cái gì. Giày tôi lướt lên trên. Tôi thu đầu gối cao hết mức và phóng vào vật đó. Nó vang lên thứ tiếng kim khí nghe boong boong. Vật đó bằng sắt hay thép và tròn, không còn nghi ngờ nữa. Một cái ống tuýp nào đó, có thể?

Ông thần của tôi bảo tôi nếu đó là một ống tuýp thì nó phải từ một nơi nào đến và dẫn tới một chỗ khác. Việc này đưa tôi tới hy vọng rằng nếu tôi tiếp tục đập vào cái ống này, người nào đó, ở đầu này hay đầu kia ống sẽ nghe thấy tiếng ồn. Con người này có thể là Minuit hoặc người đã vác tôi. Nhưng dù sao tôi cũng được thư giãn và đặc biệt bớt chai chân.

Tôi bạo dạn phóng vào vật đó, kêu vang như tiếng chuông nhà thờ. Sau một lúc thể dục như vậy chân tôi đau đến nỗi không thể nhắc lên được. Tôi nghỉ năm phút để lấy lại sức và lại bắt đầu.

Cuối lần thứ ba, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ đi được nữa. Hai chân tôi đã suy nhược. Tôi đang nghĩ hòa hợp một phương pháp kéo dây ròng rọc nâng chân nọ sau chân kia để tiến lên, khi tôi nghe tiếng cửa mở và ai đó đi từng bước thận trọng.

Hy vọng đó không phải là Minuit và đồng bọn trở lại để cho tôi hiệu quả bằng hai giờ đấm bóp. Không cần dùng nhiều sức, tôi nhấc một lần nữa cả hai chân và phóng mạnh vào cái vật đó.

Những bước chân lại gần. Tôi cảm thấy sự hiện diện rất gần và nghe hơi thở hơi đè nén. Và rồi hai bàn tay nhẹ nhàng và mát rượi sờ soạng trên gáy tôi và cái vật nhét mồm được kéo ra.

Một giây sau, người ta tháo cái khăn ra và tôi trông thấy một cặp mắt màu tím to cách tôi một bước. Mắt này rõ ràng tốt hơn mắt vàng của con cọp lúc trước.

- Al Wheeler! - Rena Landis la lớn - Anh làm gì trong cái hầm rượu của chúng tôi? Anh đang chơi cái trò ngốc nghếch gì vậy?