Chương 14
Ánh sáng của đời tôi đây rồi! - Tôi thì thào sung sướng - Bàn tay tạo hóa không bao giờ cột chặt hai bàn chân năng động của anh vào cái hầm rượu chết tiệt này, mà không rút nó ra vào đúng lúc thích hợp. Nói cách khác, em đến thật đúng lúc, em yêu!
- Anh nghĩ người ta có thể yêu được một người với cả hai tay hai chân bị trói chặt thế này à? - Nàng cúi xuống, mơ mộng nhìn tôi - Vui lắm phải không anh?
Tôi xuống nước van nài:
- Hãy cởi trói cho anh đi cưng.
- Những tiếng ống bể vang rền ầm ĩ làm em bắt đầu điên tiết. Em phải xuống để xem do đâu nó phát ra.
- Hai bàn tay... không à?
- Em chưa biết nên làm gì. Hầu như em đã lãng quên. Em ghét anh vô cùng! Anh là người không giữ lời hứa!
- Nhưng em đã trả thù đích đáng rồi, em cưng. Em đã thông báo cho cớm rằng anh đang giấu Wes Stewart ở trong phòng.
Cô nàng khoái trí, bắt đầu cười rúc rích:
- Em đã có nói mà, rằng anh sẽ phải trả giá đắt!
- Vâng, anh đã trả giá rồi và chúng mình hòa nhau, em yêu. Vậy em có chịu cởi trói cho anh chưa?
- Em không cần biết nhiều. Chỉ biết trước hết là dần cho anh vài đạp. Để em nghĩ lại đã.
Nàng đứng bật dậy cho tôi thấy bộ đùi thon dài không bít tất nằm trong chiếc váy trung hoa muôn thuở. Nhưng lần đầu tiên trong đời, phản ứng độc nhất của tôi trước bộ đùi quyến rũ của phụ nữ là một khát khao không thể đè nén được: mong được đưa tay... bẻ gãy nó làm đôi.
- Anh không muốn thúc ép em nếu như người ta không trở lại đây để lấy mạng anh.
- Ai vậy?
- Minuit O'Hara và một gã nữa anh không trông thấy. Cô ả nói sẽ trở lại đây trong vòng một tiếng đồng hồ mà bây giờ cũng sắp đến rồi. Anh không có phương tiện để biết cái gã đó.
- Minuit O'Hara. Có phải là con chuột cái lông vàng chủ hộp đêm, nơi Johnny bị giết?
- Đúng đấy. Anh có cảm giác cô ta với thằng khốn cũng đã nhúng tay vào cái chết của Talbot. Và đến anh là người kế tiếp có trong danh sách. Nếu chúng trở lại và trông thấy em thì em cũng đi tong.
Nàng giở cặp kính lóng lánh xuống, kê răng nhâm nhấm lên dải kim cương nhân tạo dát ở bên trên kính, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ.
- Em không biết, cần suy nghĩ thêm.
Tôi thất vọng nhìn quanh và nhận ra mình đang ở trong một hầm chứa rượu vang. Nhiều dãy dài thùng bọng dựng cao hai thước dọc theo các bức tường với hai dãy phụ đặt ở giữa. Chúng đã đặt tôi vào giữa hai dãy này, cái đã làm hai chân tôi bị đau buốt.
Đột nhiên nàng quì xuống đưa cái nhìn kỳ lạ gắn sâu vào đôi mắt tôi và đôi môi mấp máy:
- Hãy thú nhận rằng anh đã phản bội lời hứa, rằng đã hèn nhát bỏ rơi em... Hãy nói đi anh.
- Vâng, anh xin nói! Anh muốn thề rằng hối tiếc vô cùng tận.
Nàng vụt đứng lên:
- Em vẫn tin rằng những việc này là một trò đùa ngu xuẩn! Em không còn tin tưởng nơi anh! Al Wheeler! Anh đã không giữ lời hứa!
Việc này diễn thêm chút nữa chỉ còn nước phải tra cho mỗi đứa một chiếc áo cánh dành cho người điên để chúng đến lôi chúng tôi đi. Dĩ nhiên với điều kiện chúng không bị ai đó tóm.
- Chúng nó đã đem cái xác của Talbot đến nơi này - Tôi chậm rãi giải thích - Chúng đã vất nó ở đâu đó anh chưa rõ, và rồi đến cái xác của anh cũng thế thôi. Nếu em không còn tin anh cũng nên bỏ mắt tìm qua trong hầm rượu này. Anh tin chắc cái xác của Talbot hãy còn đây.
Nàng nhìn tôi vẻ lưỡng lự, nhưng cũng bắt đầu đi lùng soát. Tôi nghe tiếng chân đi lại phía sau các kệ để rượu, bỗng nhiên nó ngưng bặt rồi bước nhanh trở lại phía tôi.
- Đúng! Nó có ở đó và lần đầu tiên anh không nói đùa với em.
Nàng quì xuống và bắt đầu cởi dây trói nơi cổ tay. Bất chợt nàng dừng lại, ôm choàng lấy tôi và kề môi hôn tôi say đắm. Qua mười lăm giây tưởng chừng vô tận, nàng lại tiếp tục tấn công sợi dây thừng.
Tôi lẩm bẩm bằng giọng còn ngột ngạt:
- Tại sao em đối xử như thế đối với anh?
- Em không biết - Nàng nhún đôi vai tròn - Có thể là vì anh dễ yêu quá, giống như con gà...
Hai cổ tay tôi được giải phóng:
- Em tự hỏi tại sao cô ta giết chết Talbot - Nàng hỏi nhỏ bên tai tôi - Và bằng cách nào cô ả mang được cái xác xuống nhà hầm?
- Chuyện đó cũng dễ thôi!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau Rena làm nàng giật mình nhảy dựng lên, và quay phắt lại: Minuit đang nhìn trừng vào chúng tôi với khẩu súng lục trong tay.
- Cô bé không nên dính vào những chuyện không liên can tới mình - Ả nói bằng thái độ khinh miệt - Nhưng anh bạn Wheeler của chúng ta thì khác, hắn luôn luôn hiếu động. Khi nghe tiếng động ầm ĩ bên trên, tôi quay trở lại vì biết hắn không chịu ở yên. Quả nhiên tôi đã không nhầm vì hắn có thêm một người đến thăm.
Rena Lady kính đeo lên đôi mắt và chăm chú nhìn Minuit, rồi quay qua tôi, hỏỉ với vẻ hoàn toàn không tin tưởng:
- Cô O'Hara đây à?
- Bằng xương bằng thịt hẳn hoi - Tôi đáp lại giọng đầy cay đắng.
Cặp mắt gắn lông mi giả của Rena chớp chớp liên hồi.
- Tôi nghe nói cô nàng có món tóc vàng rực tự nhiên mà. Vậy xin vui lòng cho tôi hỏi - Nàng nói tiếp và săm soi Minuit như một sinh vật dưới ống kính hiển vi - Có phải cô đã hạ sát Talbot, người quản gia của chúng tôi?
- Thì ra Wheeler đã kể cho cô nghe chuyện này. Nhưng có thể hắn chưa dám tự thú chính hắn đã nhúng tay. Không, không phải tôi. Chính Wheeler mới là thủ phạm!
- Ơ! Nói chuyện quái quỉ gì thế? - Tôi la toáng lên rồi hỏi vặn - Vậy thì hãy nghe đây đừng làm bộ điếc: Tôi đã làm cách nào đến đỗi bể bạc ra đến tai cô?
- Cũng dễ thôi, Al - Ả lạnh lùng nói - Trong vòng ba mươi phút nữa, cảnh sát sẽ tới đây và phát hiện cái xác của viên quản gia nhà Landis mà vì một lý do mơ hồ nào đó, viên trung úy của họ đột nhiên nói máu điên đã hạ sát hắn một cách đã man.
- Ê, Minuit! - Tôi quát tháo dữ dội - Cô có thể tìm thêm một lời vu khống nào hay hơn nữa không?
- Chắc chắn, nó có sẵn đây rồi! - Ả chanh chua dấm dẳng - Anh là một cảnh sát viên thâm niên giàu kinh nghiệm, nhưng đầu óc đã lú lẫn rồi. Một thứ khôn ngoan quỉ quyệt nhưng vì mất thăng bằng cân não, nên trong khi điều tra đã tỏ ra quá đáng không phù hợp lý luận với những người đồng sự...
- Nếu Freud, nhà phân tâm học vĩ đại được nghe những lý luận siêu đẳng này.
- Hãy chờ đấy, chưa hết đâu anh bạn ạ - Ả thẳng thừng ngắt lời tôi - Chuyện sẽ rất mạch lạc và lôgích. Anh đã tiên liệu hết mọi tình huống và biết chuyển biến tùy theo từng hoàn cảnh. Trước tiên anh giết chết một người, rồi đặt xác nó vào nhà hàng của tôi, sau đó anh thông báo để cảnh sát đến khám xét. Dĩ nhiên bằng cách nào anh cũng áp đặt cho bằng được cái án sát nhân lên đầu tôi.
- Minuit, chà tôi phục tài cô quá. Thế nhưng cô không tìm thấy cái xác chết đó chứ gì?
- Không! Tôi đã may mắn tìm thấy nó và nhanh chóng dọn nó đi nơi khác. Tôi đã không khôn ngoan khi làm việc này vì trong lúc ấy tôi quá hoảng hốt, đầu óc cứ đinh ninh rằng anh sẽ dùng cái xác để làm bằng cớ buộc tội tôi. Quả nhiên vào tối hôm đó, anh trở lại chỗ của tôi và không trông thấy cái xác, anh tức tốc xông vào phòng giấy của tôi, dùng súng cưỡng bức tôi buộc phải dẫn đến chỗ tôi đã giấu cái xác. Tất nhiên tôi phải tuân theo và hướng dẫn anh đến nơi này.
- Tôi theo cô đến chỗ này để nạp mạng bằng cách tự mình lẫy đạn vào đầu?
- Sai, Al! Anh đã nói anh sẽ giết tôi và dàn dựng một hiện trường như là tôi tự vận. Lúc đó, vì quá sợ đến đỗi tôi liều mạng nhảy xông vào anh. Trong cuộc vật lộn, súng đã nổ. Và thế này - Ả lắc đầu nói giọng buồn bã: Không còn Wheeler nữa!
- Câu chuyện này không đứng vững được một giây - Tôi phản bác - Tôi đã chứng minh với cảnh sát trưởng Lavers và Hammond rằng Wes Stewart không thể là thủ phạm đã giết Johnny Landis. Và việc này là hiển nhiên.
- Hoàn toàn đồng ý, trung úy! Chính anh đã buộc tôi đặt Johnny Landis can dự vào một chuyện ngụy tạo về ma túy và tống tiền.
- Tại sao tôi đã làm chuyện đó?
- Anh tự hạ mình xuống. Al! Nhưng chính anh đã nhúng tay vào việc giết Johnny Landis! Tất cả chuyện này đã bắt đầu từ ngày anh đến nhà hàng "Guốc Vàng" lần đầu tiên, cách đây hai tháng.
- Cái tối mà Landis bị giết, đó là lần đầu tiên tôi đặt chân vào nhà hàng của cô.
- Tôi sẽ có cách xác nhận rằng anh đã đến đó ít nhất bốn lần mỗi tuần, từ hai tháng rồi! Bi kịch! Nguyên nhân chính là do tình yêu mù quáng, anh yêu tôi cuồng nhiệt nhưng bị tôi ghét bỏ, nên vì tự ái đặt không đúng chỗ, anh đã nhúng tay vào máu. Có một đêm anh xông vào phòng tôi và hăm dọa rằng anh sẽ không ngần ngại gây ra một án mạng hoàn chỉnh. Sau đó anh sẽ làm tôi bị kết tội thay cho anh. Tôi đã cười vì coi đó là chuyện của mấy người say rượu, nhưng...
- Như vậy tôi là một thằng xảo quyệt, thất tình và có... máu điên?
- Đúng vậy.
Tôi quay về phía Rena:
- Tôi thấy nó tồi tàn quá. Cô nghĩ thế nào về chuyện này, Rena?
Rena nhìn Minuit một lúc rồi trả lời:
- Tôi nghĩ cô ta đã mua một cái nịt ngực may đúng cỡ. Những cái loại đồng giá đặt may sẵn dành cho một tuổi nào đó, không có giá trị gì.
Rena tiến tới Minuit, móng vuốt gương hết ra.
- Cô tiểu thư đáng thương! - Minuit nghiến răng - Suốt thời gian bị nhốt với thằng bồi phòng.
- Hãy ở tại chỗ, con bé bị lừa gạt (Petite Ronlure) - Minuit thét to - nếu mày không muốn một viên đạn vào đầu!
Rena do dự một lúc, rồi đứng sựng.
- Như thế thì tốt hơn - Minuit nói.
Tôi can thiệp vào:
- Tiện đây, cô sẽ làm gì với Rena? Cô ta là nhân chứng tất cả chuyện này. Cô sẽ giết cô ta và buộc tôi luôn về tội đó?
- Tại sao không? - Minuit nghiến răng đốp lại - Nhưng tôi chán ngấy bàn cãi rồi, Wheeler. Nếu anh muốn nói lời vĩnh biệt thì hãy làm gấp lên.
- Cô điên - Tôi nói trong khi mất bình tĩnh. - Cô sẽ không bao giờ thoát khỏi tội đâu.
Cô ả giang tay ra và cái nhìn của tôi bắt gặp một nòng súng lục sâu thẳm còn hơn thung lũng Colorado so với lúc này.
- Tôi hy vọng anh biết nó, Wheeler - Ả nói - Đó là khẩu súng của anh.
Tôi nhắm mắt lại, và một giây sau, một tiếng nổ inh tai vang dội trong hầm.
Tôi từ từ mở mắt để vừa kịp trông thấy Minuit ngã ra đằng trước và khẩu súng kêu độp trên đá lát. Một sự ngạc nhiên vô biên hiện ra trên nét mặt khi cô ả té xuống.
Đứng phía sau Minuit nơi phía cuối các kệ đựng chai lọ, tôi trông thấy Daniel Landis, súng đang trong tay.
- Bố! - Rena la lên giọng nghẹn ngào.
Lão tiến đến gần, hai cánh tay đong đưa khẩu súng ở đầu những ngón tay không cử động.
- Tôi chỉ nghe được phần cuối. - Lão thở dài mệt mỏi, nói tiếp - Không thấy Rena ở trong nhà, tôi linh tính có chuyện không hay xảy ra. Từ khi Johnny chết, tôi thì... Tôi rất lo lắng về chuyện đứa con tôi, ông hiểu tôi chứ, trung úy?
- Chắc chắn. Tôi hiểu rất rõ.
- Khẩu súng ở trong bàn giấy của tôi. Tôi cầm nó định đi lục soát trong vườn. Và rồi tôi nghĩ tới cái hầm. Khi bước xuống bậc cuối, tôi nghe tiếng cô ta, và...
- Tôi rất sung sướng về chuyện đó, ông Landis - Tôi xác nhận - Ông đã cứu tôi thoát khỏi cái chết.
- Tôi đã do dự một lúc, không biết phải làm gì. Và rồi nghe những điều người đàn bà này nói, tôi hiểu cô ta sắp gầy án. Đã quá trễ để la lên vì như vậy có thể gây nên một phản ứng nguy hiểm, do đó tôi phải cấp thời hành động.
Lão cúi nhìn cái thân thể bất động của Minuit, đang sóng soài trên mặt đá.
- Tôi cho rằng cô ta đã chết? - Lão nói lắp bắp.
- Không còn nghi ngờ về chuyện này - Tôi xác nhận và trấn an lão. - Đừng lo âu, ông Landis! Ông đã làm đúng cái chuyện cần phải làm.
- Ồ! Như thế làm nhẹ bớt lương tâm tôi, Wheeler. Nhưng tôi không khỏi bị dằn vặt với ý nghĩ: Tôi vừa giết một người đàn bà!
Tôi tháo dây thừng vẫn còn buộc nơi mắt cá chân rồi thoa xát mạnh để máu lưu thông lại.
Tôi đứng dậy và cúi xuống lượm khẩu súng của tôi vì Minuit không cần dùng nữa.
- Trong khi ông đi kiếm Rena ông đã không nghe thấy có ai khác trong nhà phải vậy không, thưa ông Landis?
- Không! Có người khác nữa à?
Lão có vẻ bị choáng hoàn toàn và tôi hiểu được điều đó, nên nói thay lời lão ta.
- Đã có một người đàn ông cùng đến đây với Minuit. Cô ta không thể mang tôi tới đây một mình được! Đó là thằng cha đã tấn công tôi ở hộp đêm "Guốc Vàng" khi tôi bước ra với Minuit.
- Thứ lỗi cho tôi, trung úy - Landis nói và đưa bàn tay lên trán - Nhưng tôi không hiểu rõ lắm.
- Đừng lo chuyện đó. Hắn sẽ trở lại và chúng ta chỉ chờ hắn trong một lúc không lâu đâu. Tôi thích gặp hắn ở đây hơn là ở cầu thang.
- Nhưng nó có thể nguy hiểm cho chúng... ơ trung úy - Rena lỡ lời đưa tay bịt miệng rồi liếc nhanh về phía cha cô để xem phản ứng, nhưng chừng như lão không để ý.
- Ít ra ở đây còn hơn trong cầu thang - Tôi nhấn mạnh - Tôi chờ hắn gần chỗ cửa. Hai người nên ở yên đừng gây tiếng động, dù một tiếng nhỏ.
- Như ông muốn, Wheeler! - Landis thì thầm.
Đi qua các dãy kệ, tôi tiến gần đến cánh cửa đã mở rộng, đứng nấp sau hai lá sách, súng cầm tay và chờ.
Mười phút dài.
Thoạt tiên, tôi nghe tiếng cọt kẹt nơi bậc thang đầu, rồi những bước nặng nề đi xuống. Tôi nghe tiếng hắn cố nén thở khi đi qua cánh cửa. Cái thân hình vạm vỡ của hắn in rất rõ trên gạch trước mặt tôi. Hắn bước vào và tiến thẳng đến các kệ ở giữa.
Tôi bước ra, đi phía sau hắn rồi bất thần ấn nòng súng hầu như mất hút vào mạng mỡ bên hông hắn.
Tôi thì thầm nhẹ nhàng.
- Này Clarence, có phải mày đến đây để trỗi tao nghe một khúc nhạc không?