Chương 2
Malkin đã chạy được một quãng thời gian khá lâu. Thật chú ý để không bị phát hiện, nó chạy thoắt ẩn thoắt hiện theo đường díc dắc giữa các cây. Nó cần phải tăng khoảng cách với hiện trường vụ đâm khí cầu xa nhất có thể. Nó phải tới chỗ Lily và đưa cho cô bé lời nhắn cuối cùng của ông John trước khi cót của nó chạy hết.
Mặt trời đã lặn từ lâu và bầu không khí lúc này dày đặc một màn sương xám xịt, hơi sương lạnh lẽo bám thành từng giọt li ti trên bộ lông của nó. Những bụi cây rũ những chiếc lá ẩm ướt vào nó khi nó chạy lướt qua. Và tệ nhất là, động cơ nặng nề của chiếc khí cầu bạc vẫn đều đều phát ra âm thanh bình bịch, ánh đèn của con tàu đang quét khắp khu rừng để tìm kiếm, lùng bắt nó.
Nó chạy tới chỗ một cây sồi già và dừng lại dưới tán cây bám đầy dây thường xuân. Đôi mắt đen của con cáo lóe lên trong màn sương mù, ghi nhận những hình ảnh u ám. Ngay trước mặt nó, con đường mòn rải đầy những cành cây gãy và những bụi cây gai góc với những chiếc gai hay bám vào lông đuôi của nó. Nó chun cái mũi lại đầy căm ghét. Có lẽ nó nên quay lại, đi đường khác… Nhưng linh cảm mách bảo nó rằng con người đang bám theo nó, thế là nó vội đi tiếp, bước những bước thật cẩn trọng.
Mặt đất khá lầy lội và khi chạy, bùn bắn lên qua những móng vuốt của nó, làm vấy bẩn chiếc túi buộc ở cổ. Nó đã để lại dấu chân, những dấu vết dễ dàng lần theo được, nói đúng hơn là dấu chân đã đánh dấu tuyến đường cho họ lần theo. Nó nguyền rủa thứ đất lầy lội này, thời tiết ẩm ương này, những kẻ săn đuổi, chiếc khí cầu, tất cả mọi thứ. Nó là một cỗ máy hoạt động chính xác chứ không phải được tạo ra để phục vụ cho những cuộc phiêu lưu kiểu này. Điều nhục nhã ở đây là nó đang bị truy đuổi khắp rừng như một con thú ăn xác chết tầm thường.
Lại thêm những bụi cây gai nữa, chúng hiện diện ở khắp mọi nơi.
Nó tìm thấy một khe hở ở góc một bụi cây và lách mình vào.
Đó là một đường hầm chạy phía dưới đám cây rậm rạp khoảng vài feet*, tiếp tục dẫn ra một đường mòn hẹp, trên đường rải đầy phân thú. Nó dừng lại để đánh hơi, thì ra đây là lối đi của một con cáo già, nhưng chắc hẳn con đường đã không được sử dụng một thời gian rồi.
Nó chạy tiếp, những bụi cây tháp lại một lần nữa dày đặc xung quanh. Một nhánh cứng cáp của bụi cây mâm xôi chặn ngang lối nó đi.
Nó trườn về phía trước, ngó nghiêng xung quanh. Giờ nó đang ở sâu trong rừng, không còn thấy ánh đèn tìm kiếm của khí cầu nữa, và tiếng kêu rền của động cơ khí cầu cũng nhỏ dần. Xa xa, một con cú đang rúc lên tiếng kêu cảnh báo.
Đột nhiên, giọng khàn khàn của những kẻ săn đuổi cùng tiếng sủa của con chó khốn khổ của chúng vọng tới gần, vang lên quanh nó. Rồi những chiếc đèn xách tay của chúng hiện ra giữa đám cây cối gần đó, ánh đèn lởn vởn trông như những con đom đóm quá khổ, nháp nháy sáng khi di chuyển qua phía sau những thân cây.
Malkin quay lại, liếc nhanh qua vai và đêm xem có bao nhiêu chiếc đèn. Có ba cái tất cả. Nhưng số người sẽ nhiều hơn ba, một người chỉ huy chó săn và những người khác mang theo vũ khí. Họ đổ bộ xuống từ khí cầu giống như một đàn ong.
Nó chạy dọc theo rìa một rãnh sâu chứa đầy nước mưa, rồi lại chạy quanh bờ một ao lớn chứa nước cho một chiếc cối xay. Cái bóng sừng sững của chiếc cối xay bị bỏ hoang đang đổ xuống mặt ao ở phía xa.
Nó ước có thể quăng mình xuống và bơi ngang qua mặt hồ, nhưng nó biết máy móc và nước là kẻ thù không đội trời chung. Ông John từng cảnh báo nó là chỉ cần trên dưới một lít nước là đủ để khiến lục phủ ngũ tạng của nó gi sét hết.
Ngài John. Giờ ngài ấy đã ra đi. Có lẽ ngài ấy đã bị thiêu cháy tới chét, hay tệ hơn là chết cháy trong thân tàu bằng thiếc của chiếc Dragonfly . Ý nghĩ ấy khiến những chiếc răng truyền động bên trong Malkin nôn nao khó tả.
Ở phía xa ao nước, nó bò qua một mô đất rải đầy đá cuội, vấp vào một rễ cây và ngã bổ nhào về phía trước, đâm sầm vào một đống lá cây ướt át.
Nó phải tập trung. Sau này sẽ còn nhiều thời gian để nghĩ về ngài John.
Nó đứng dậy và rũ hết đám lá trên người, kiểm tra lại cái túi nhỏ trên cổ - nhờ ơn thần Máy, cái túi vẫn còn ở đó.
Tiếng chó sủa ập tới gần hơn. Tiếng sủa của con chó máy này trầm hơn tiếng của Malkin.
Rồi giọng nói cộc cằn của những kẻ truy đuổi bay tới qua khoảng không lạnh lẽo, vọng ra tù phía sau nhũng tảng đá.
“Tao nghĩ nó đi đường này. Dương xỉ rạp hết cả xuống đây này.”
“Chỗ này cũng thế. Có những dấu vết ở ven mặt nước kìa.”
“Tiếp tục tìm đi. Nó ở ngay gần đây thôi.”
Malkin thoáng thấy thứ gì đó, một bóng đen ục ịch, với đôi mắt bạc, thứ ấy đang xuyên qua cây cối và hướng về phía nó, và nó nhìn quanh quất để tìm chỗ trốn. Nó đang ở trong một cái hố mà chỉ có vài khúc gỗ trơ trọi xung quanh. Nó phải đi tiếp thôi.
Nó bò về phía trước, lẩn qua khoảng đất trống, cố giữ cho bụng áp sát nền đất và cẩn thận kiểm tra xem có nhánh cây nào dễ bị gãy kêu răng rắc do sức nặng của nó đè lên không.
Nó ngửi thấy kẻ địch đang tới gần, nghe thấy bước chân của chúng đạp lên lớp đá cuội. Con chó máy ồn ào sủa lên dữ tợn và hung hăng đòi lao về phía trước, nhưng những kẻ truy đuổi đã ghìm nó lại. May là trời lắm sương mù quá, nếu không chúng chắc chắn để con chó đuối theo nó rồi.
“Lối này.”
“Tao nghĩ là tao nghe thấy tiếng nó.”
“Nó chỉ vừa mới rời khỏi đây thôi.”
Malkin bò qua một ụ đất, trượt xuống phía sau một hàng cây. Khi lao qua khoảng trống giữa hai bụi cây, nó đánh liều nhìn lại sau lưng mình.
Con chó máy chắc hẳn đã thoáng trông thấy cái cổ trắng của Malkin, nó rướn người kéo căng sợi dây xích ở cổ và đổ mình về phía trước, kéo người điều khiển nó chạy theo sau.
Malkin tiếp tục cất bước. Qua màn sương, nó nghĩ mình đang cách xa nhóm người kia ít nhất là ba mươi phút hoặc gần như thế. Nó cần phải giữ khoảng cách với chúng.
Nó nhảy qua một dòng suối nhỏ và chạy vòng vèo qua một hàng cây thông, cứ để cho đám đầu đất ấy thử tìm và bám theo nó từ đây. Phía trước mặt, khoảng trông giữa những cây thông bắt đầu rộng dần ra, những bãi đất phủ sương xám xịt đã chia cách những thân cây và số lượng cây giảm dần đi. Nó thoáng thấy vài cây thông cuối cùng đơn độc giữa biển dương xỉ diều hâu, mọc trải dài tới sát một hàng rào gỗ ngăn cách với cánh đồng bên cạnh.
Nó rón rén ra khỏi khu rừng và len lỏi qua biển dương xỉ ấy cho tới khi đến một lỗ hổng ở hàng rào. Cụp đuôi lại, nó luồn mình xuống dưới thanh giằng ngang của hàng rào rồi bước vào một cánh đổng trống.
Ở đây, không khí lạnh hơn, và lớp đất trên mặt bị đóng băng lại, điều ấy có nghĩa nó sẽ không để lại dấu chân nào. Nó vẫn phải cẩn trọng giữa mặt đất trống trải, nhưng lớp sương mù dày đặc đã đủ giúp che giấu nó rồi.
Nó tiến về phía trước một cách dè dặt. Cách đó một khoảng, ngay giữa những mảng không khí xám xịt, nó phát hiện ra hình dáng mờ mờ của một bức tường đá và vết hằn đường đi của xe ngựa.
Những giọng nói lại một lần nữa vọng tới gần, nhưng cánh đồng không đến nỗi lớn như nó nghĩ lúc đầu và nó thừa sức chạy tới phía bên kia cánh đồng trước khi nhóm người đuối tới. Nó nhanh nhẹn chạy theo đường chéo cắt qua trung tâm của cánh đồng.
Đi được nửa đường, ánh đèn của chiếc khí cầu vụt sáng phía trên nó, cột ánh sáng trắng chói lòa như rạch khoảng trời thành hai nửa. Động cơ của chiếc khí cầu xua tan màn sương che phủ và, bất thình lình, nó bị phơi bày ra thật rõ ràng, thân hình nó nổi bật trên khung cảnh xung quanh.
Có tiếng súng nổ.
Malkin nhìn lại sau lưng.
“Dừng lại ngay!” Cái bóng với đôi mắt bạc đang hối hả lao tới từ khu rừng, tay giơ cao khẩu súng trường.
Malkin đứng sững lại, đối mặt với kẻ thù. Tim nó đập từng hồi trong lồng ngực. Thời gian như ngừng trôi.
Nó nhìn đăm đăm vào đôi mắt như hai chiếc gương trên khuôn mặt tăm tối, cố gắng tìm kiếm chút biểu cảm nào thoáng qua trên đó.
Gã đàn ông thở hắt ra. Malkin lùi lại đằng sau, gia tăng khoảng cách một cách từ từ. Hắn thật sự sắp nổ súng sao?
Gã đàn ông nheo mắt nhìn vào ống ngắm, nhắm thẳng mục tiêu, đưa ngón tay đặt lên cò súng. Malkin quay đầu và chạy với hy vọng quyết định ngu ngốc này có thể cứu được nó…
Đoàng!
Một tiếng nổ khô khốc xuyên qua vai nó.
Mặt đất dưới chân nó sụt xuống. Nó lăn về phía trước, lộn nhào trên mặt đất phủ băng, quay tròn tới khi dừng lại hẳn ở cuối cánh đổng. Ánh đèn của chiếc khí cầu rọi chiếu trên một khoảng rộng xung quanh nó, soi tỏ những vòng tròn băng trên mặt cỏ. Một dư ảnh ma quái của đôi mắt như cặp gương kia hiện lên mồn một trong tầm nhìn của nó. Nó lắc đầu để xua hình ảnh ấy đi.
Chiếc bóng dài của những kẻ săn đuổi đang hối hả đổ về phía nó qua cánh đổng trống trải, ánh đèn chập chờn chiếu sáng phía trước bọn chúng.
“Nó gục rồi!”
“Tao nghĩ mày đã hạ được nó.”
“Tao không nhìn thấy nó đâu hết. Nó biến đi đâu rồi?”
Malkin lảo đảo bước, choáng váng và khập khiễng đi về phía bức tường bao. Con chó máy giờ đã được tháo xích cổ, sủa vang và đang đuối theo nó. Những gã đàn ông chạy cùng nổ súng liên tục. Tên xạ thủ có đôi mắt như gương kia tụt lại đằng sau, cố nạp lại đạn cho khẩu súng trường của gã, những kẻ khác không có vũ khí thì khua những chiếc đèn lồng ra hiệu về phía khí cầu.
Malkin đã tới được bức tường, nó trèo lên và ngã xuống con đường phía bên kia. Những hòn đá rời ra và văng xuống theo. Nó lảo đảo đứng dậy và chạy tiếp.
Cơn đau như xuyên thấu trên vai nó. Nó cọ mõm vào vai để xem có vết thương hở nào không nhưng không thấy gì. Viên đạn có lẽ nằm ở đâu đó sâu bên trong rồi, nhức nhôi như có viên sỏi kẹt ở kẽ chân vậy. Nó nghe thấy tiếng hò hét của những kẻ săn đuổi từ xa, chúng chưa chịu bỏ cuộc. Dù sao nó vẫn còn giữ được chiếc túi này, không thể để chúng lấy đi được.
Lối mòn chia thành hai ngả, và Malkin chọn ngẫu nhiên con đường ở bên trái. Nó chạy chậm lại, tập tễnh bước tiếp, tìm kiếm một nhà kho nào đó để náu mình nhưng chẳng thầy. Nó đang dần cạn sức. Chẳng mấy chốc nữa thôi, dây cót sẽ chạy hết và nếu trường hợp ấy xảy ra ở nơi đồng không mông quạnh này, chúng chắc chắn sẽ tóm được nó.
Đột nhiên, ở góc rẽ kế tiếp, có một căn nhà tranh xuất hiện. Phía xa, đằng sau ngôi nhà ấy còn nhiều ngôi nhà khác nữa nằm rải rác nhìn như những chấm nhỏ. Brackenbridge - nó gần tới nơi rồi. Giá mà nó có thể đến được phía bên kia ngôi làng một cách an toàn…
Nó kiểm tra lại chiếc túi nhỏ chứa lá thư của ông John lần cuối và thở phào vì lá thư vẫn yên vị ở đó. Nó đã hứa sẽ đưa thư cho Lily, vì trong đó ẩn chứa những bí mật lớn lao. Những lời cuối cùng của người cha nhắn nhủ cho đứa con gái là thứ mà bất cứ ai cũng sẽ giúp trao gửi, bằng bất kể giá nào. Và giờ chủ nhân của nó đã mất, Malkin quyết tâm không để mình được phép thất bại.